AURIA 1-2
Tác giả: Thùy Dương
Phần 11: Những Mảnh Ghép Của Lịch Sử
Damian bước đi giữa một không gian mở rộng với những thảm cỏ xanh mướt, nhưng mỗi bước đi của cậu lại mang một nỗi lo sợ trong lòng. Mặc dù mọi thứ xung quanh đều đẹp đẽ, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng cậu cảm thấy có một lực lượng vô hình nào đó đang lôi kéo mình về phía một sự thật mà cậu không thể quay đầu lại.
Đoàn người tiếp tục hành trình qua những vùng đất lạ lẫm. Elira và Calev vẫn giữ im lặng, nhưng Damian có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng cử động của họ. Họ đang đi về đâu? Những câu hỏi về sứ mệnh của mình không ngừng lởn vởn trong tâm trí cậu. Cậu chỉ là một cậu bé bình thường, tại sao lại bị chọn lựa, tại sao lại phải đối đầu với Hắc Vương? Mọi thứ đang vượt qua giới hạn của lý trí.
Cuối cùng, họ đến một ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình giữa những dãy núi cao. Những ngôi nhà đơn sơ được xây dựng từ đá và gỗ, mái nhà phủ đầy rêu xanh. Dân làng có vẻ rất thận trọng và không chào đón khách lạ, nhưng họ vẫn nhìn Damian bằng những ánh mắt tò mò. Trong đó, có một người già đứng ngoài cửa một ngôi nhà, ánh mắt như đã nhìn thấu mọi điều trên đời.
- "Cậu bé đó, là người được chọn đúng không?" Người già lên tiếng, giọng ông khàn khàn nhưng kiên định.
Damian đứng khựng lại. Cảm giác như ông ta đã nhìn thấy tận sâu trong lòng mình, biết được nỗi lo lắng và sự bất an mà cậu đang trải qua.
- "Đúng vậy," Elira trả lời thay cho Damian, "Cậu ấy có một vai trò quan trọng."
Người già gật đầu, rồi quay người vào trong nhà. Chỉ một lúc sau, ông trở ra với một cuốn sách cổ. Bìa của nó bị mài mòn theo thời gian, những trang sách đã vàng ố và rách nát.
- "Đây là cuốn sách của tổ tiên chúng tôi," ông nói. "Nó ghi lại những sự kiện quan trọng trong lịch sử của Auria, bao gồm cả sự xuất hiện của Hắc Vương. Nếu cậu muốn hiểu về những gì đang xảy ra, cậu phải đọc nó."
Damian nhận lấy cuốn sách từ tay ông, cảm nhận được trọng lượng của nó. Cái tên "Hắc Vương" khiến cậu chột dạ, nhưng cậu không thể quay đầu lại. Cậu mở cuốn sách ra và bắt đầu đọc. Những câu chữ mờ nhạt dần hiện lên trong đầu cậu.
- "Hắc Vương, kẻ mang trong mình sức mạnh đen tối, đã thức tỉnh sau hàng nghìn năm ngủ yên. Hắn ta không chỉ là một người, mà là một thế lực-một sự kết hợp của nhiều linh hồn xấu xa, những bóng ma của những người đã bị cuốn vào bóng tối."
Damian lướt nhanh qua các trang sách, cố gắng tìm ra thông tin quan trọng. Rồi, cậu dừng lại ở một phần trong sách.
- "Hắn đã từng bị đánh bại bởi một nhóm anh hùng-nhưng không phải bằng sức mạnh, mà bằng trí tuệ và lòng dũng cảm. Nhưng một phần trong hắn ta vẫn còn sống. Và một ngày, hắn sẽ quay lại."
Damian không thể đọc tiếp. Những lời này như một lời cảnh báo. Cậu cảm thấy có một sức mạnh kỳ lạ trong cuốn sách này, như thể nó đang truyền cho cậu một phần năng lượng, một sự thôi thúc mạnh mẽ. Cậu ngước lên, nhìn Elira và Calev.
- "Tôi phải làm gì tiếp theo?" Damian hỏi, giọng nói đầy sự kiên quyết.
Elira nhìn cậu với ánh mắt đầy ý nghĩa.
- "Cậu đã sẵn sàng để tiếp bước vào con đường này chưa?"
Damian nhìn quanh, rồi nhìn vào cuốn sách. Cậu nhận ra rằng không có sự lựa chọn nào khác. Nếu cậu muốn bảo vệ Auria, nếu cậu muốn đánh bại Hắc Vương, cậu phải tiếp tục. Cậu không thể lùi bước.
- "Tôi đã sẵn sàng," Damian trả lời, ánh mắt ánh lên một quyết tâm mới. "Hãy dẫn tôi đi tiếp."
Calev mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Damian.
- "Vậy thì, bước tiếp vào những gì chưa biết. Con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng cậu sẽ không đơn độc. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."
Phần 11: Mảnh Ghép Lịch Sử
Damian ngồi cạnh đống lửa trong căn nhà gỗ của người già, ánh sáng từ ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật vẻ trầm tư. Cuốn sách cổ vẫn mở trước mặt cậu, nhưng giờ đây, cậu không còn dám tiếp tục đọc nữa. Những lời trong sách như đang lôi kéo cậu vào một thế giới tối tăm, nơi mà cái giá phải trả không phải lúc nào cũng có thể đoán trước được.
Elira và Calev ngồi im lặng bên cạnh, nhìn cậu mà không nói gì. Họ cũng hiểu rằng Damian cần thời gian để tiêu hóa những gì cậu vừa đọc. Calev không khỏi lo lắng, nhưng anh ta cũng nhận ra rằng Damian đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.
Khi ánh sáng từ đống lửa dần nhạt đi, Damian hít một hơi thật sâu, quyết tâm giấu đi nỗi sợ hãi đang xâm chiếm trong lòng. Cậu đóng cuốn sách lại và đặt nó sang một bên.
- "Tôi phải làm gì bây giờ?" Damian hỏi, không nhìn vào ai mà chỉ nhìn vào ánh lửa, như thể nó có thể giúp cậu trả lời.
Elira là người đầu tiên lên tiếng.
- "Cậu đã biết rằng Hắc Vương là một thế lực đáng sợ, đúng không?" Cô ấy nhìn vào đôi mắt cậu, ánh mắt kiên định nhưng không thiếu sự lo lắng. "Hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu. Nhưng chỉ có một cách để chúng ta có thể đối đầu với hắn..."
Calev tiếp lời, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm túc.
- "Chúng ta phải tìm ra nơi ẩn náu của hắn, nơi hắn đang âm mưu chuẩn bị cho cuộc tấn công lớn vào Auria. Và chúng ta cần phải đến đó trước khi hắn kịp hành động."
Damian cảm thấy một làn sóng lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng ngay sau đó, cảm giác đó cũng biến mất khi cậu nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Elira và Calev. Họ không hề sợ hãi, mà trái lại, họ đang tin tưởng vào cậu, vào khả năng mà cậu chưa bao giờ nghĩ là mình có.
- "Tôi không thể làm điều này một mình." Damian nói, giọng có chút yếu ớt. "Tôi còn chưa hiểu hết mọi thứ, làm sao tôi có thể..."
Elira nhẹ nhàng ngắt lời cậu, đặt tay lên vai cậu.
- "Damian, chúng ta sẽ không để cậu làm một mình. Mọi hành trình vĩ đại đều bắt đầu từ những bước đi đầu tiên. Chúng ta sẽ cùng nhau, như một đội."
Damian nhìn vào ánh mắt của cô ấy và Calev. Họ không chỉ là những người bạn đồng hành, mà là những người mà cậu có thể tin tưởng vào lúc này. Dù gì đi nữa, cậu đã đến đây, và không có lý do gì để quay lại.
- "Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?" Damian hỏi, quyết tâm mới xuất hiện trong giọng nói của cậu.
Calev nhìn về phía ngọn núi xa xôi, nơi những bóng tối lơ lửng như thể đang che phủ cả vùng đất.
- "Ở phía Tây, trong những cánh rừng Cây Cổ, có một nơi gọi là Hang Đá Lạnh. Đó là nơi chúng ta có thể tìm thấy dấu vết của Hắc Vương. Chúng ta sẽ đi tìm nơi đó và từ đó, quyết định bước tiếp."
Damian gật đầu, dù chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng cậu biết rằng đây là con đường duy nhất để cứu lấy Auria.
Khi họ chuẩn bị lên đường, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo những hạt mưa lác đác. Elira và Calev đã chuẩn bị sẵn đồ đạc, và Damian cũng vậy. Cậu không còn là cậu bé ngây thơ bước qua cánh cửa vàng, mà giờ đây cậu là một người chiến binh, dù chỉ mới bước vào cuộc chiến này.
Nhưng bên trong cậu, có một sức mạnh đang trỗi dậy-sức mạnh của lòng quyết tâm, sức mạnh của một người biết mình không thể bỏ cuộc.
Chuyến hành trình đến Hang Đá Lạnh bắt đầu.
Phần 11: Mảnh Ghép Lịch Sử
Cảnh đêm đã buông xuống từ lâu, nhưng Damian vẫn ngồi đó, đôi mắt mở to nhưng nhìn vào khoảng không vô định. Những ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi, phản chiếu những đốm sáng nhấp nháy trên tường gỗ, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ đều tối mịt. Cậu không thể dừng lại suy nghĩ về cuốn sách mà Kaldir đã đưa cho mình-về sự tồn tại của Hắc Vương và những bí ẩn mà Auria đang phải đối mặt.
Cảm giác mệt mỏi, choáng váng, và áp lực trào dâng trong người Damian. Cậu cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc không thể thoát ra. Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
- "Cậu không sao chứ?" Elira nhẹ nhàng hỏi, ngồi xuống cạnh Damian. Ánh mắt của cô đầy lo lắng nhưng cũng đầy hiểu biết, như thể cô đã chứng kiến rất nhiều người đi qua những điều như vậy.
Damian quay lại nhìn cô, cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo, nhưng nó nhanh chóng tan biến.
- "Tôi... không biết nữa." Cậu thì thầm. "Tôi cứ nghĩ mình sẽ chỉ gặp những thứ thú vị trong thế giới này, nhưng giờ... nó không như tôi tưởng."
Elira nhìn cậu một lúc lâu, rồi lặng lẽ vươn tay ra, đặt lên vai cậu.
- "Không ai trong chúng ta thực sự chuẩn bị sẵn cho những gì sẽ đến, Damian. Dù là người mạnh mẽ nhất, hay những người đầy kinh nghiệm, tất cả chúng ta đều có lúc cảm thấy bất lực. Nhưng chính trong những lúc ấy, chúng ta mới thực sự tìm thấy sức mạnh của mình."
Damian lắc đầu, đôi mắt cậu sáng lên, nhưng trong đó vẫn có một chút bối rối.
- "Nhưng tôi đâu có sức mạnh gì. Tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi. Làm sao tôi có thể đối phó với một thứ như Hắc Vương chứ?"
Elira không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn vào đôi mắt của cậu, không vội vàng, không thúc ép, chỉ lặng lẽ quan sát. Một lúc sau, cô mới mở miệng.
- "Những người có sức mạnh thật sự không phải là những người lúc nào cũng có thể chiến thắng ngay lập tức. Sức mạnh thật sự đến từ lòng kiên cường, từ việc không bỏ cuộc khi mọi thứ trở nên quá khó khăn. Và cậu đã có điều đó."
Damian nhìn cô, cảm giác nhẹ nhõm một chút khi nghe những lời ấy. Cậu không phải là một chiến binh hay một người có quyền năng đặc biệt, nhưng có lẽ... như Elira nói, cậu có thể tìm thấy sức mạnh trong chính bản thân mình.
Calev, lúc này cũng tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh họ, ánh mắt của anh ta vẫn nghiêm túc, nhưng cũng có một chút nhẹ nhõm.
- "Cái chúng ta cần không phải là một người có sức mạnh to lớn. Điều chúng ta cần là một người có thể dẫn dắt cả đội đi qua những thử thách. Và cậu chính là người đó, Damian." Calev nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự tự tin.
Damian nuốt khan một cái. Cậu không ngờ rằng mình lại được nhìn nhận như vậy. Chưa bao giờ trước đây cậu cảm thấy mình có khả năng dẫn dắt một đội nhóm, nhưng giờ thì cậu cảm thấy một chút trách nhiệm đè lên vai. Và điều đó, dù nặng nề, lại khiến cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
- "Vậy... tôi sẽ phải làm gì bây giờ?" Cậu hỏi, giọng nghiêm túc, trong lòng đã có sự thay đổi nhỏ, một sự quyết tâm vừa mới nảy sinh.
Elira mỉm cười nhẹ nhàng.
- "Đầu tiên, chúng ta cần phải tìm ra nơi Hắc Vương đang ẩn náu. Và để làm được điều đó, chúng ta phải đến Hang Đá Lạnh."
Calev vỗ tay vào vai Damian.
- "Nơi đó không dễ dàng tiếp cận đâu. Nhưng tôi tin cậu sẽ làm được."
Damian ngước nhìn hai người bạn đồng hành, một cảm giác lạ lùng xâm chiếm trong cậu. Cậu không phải một người lí tưởng, nhưng khi đứng cùng họ, cậu cảm thấy mình không cô đơn. Chuyến hành trình này không còn là của riêng cậu nữa, mà là của tất cả họ, cùng nhau đối mặt với nguy hiểm.
- "Hang Đá Lạnh... là nơi nào?" Damian hỏi, trong khi ánh mắt cậu nhìn về phía xa, nơi có những dãy núi cao vút và những cánh rừng dày đặc.
Elira nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- "Hang Đá Lạnh là một địa điểm bí ẩn, nằm sâu trong vùng đất phía Tây Auria. Đó là nơi mà những dấu vết của Hắc Vương có thể tìm thấy, cũng là nơi chứa đựng những bí mật mà chúng ta cần khám phá. Nhưng để đến đó, chúng ta sẽ phải vượt qua những vùng đất hoang vu, những cánh rừng u ám, và có thể cả những sinh vật nguy hiểm."
Calev thêm vào.
- "Nhưng điều quan trọng nhất là không ai đã từng quay trở lại từ đó. Những người đi vào đều không bao giờ trở ra nữa."
Damian nghe mà tim đập mạnh, nhưng thay vì sợ hãi, cậu lại cảm thấy một chút gì đó kích thích. Nếu đây là thử thách lớn nhất mà cậu phải đối mặt, thì cậu sẽ không tránh né nó.
- "Vậy chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ?" Damian hỏi, đứng dậy, tay nắm chặt lại như thể đang chuẩn bị đối diện với một trận chiến lớn.
Elira và Calev đứng lên theo, gật đầu.
- "Đúng vậy." Calev đáp. "Chúng ta không có thời gian. Hắc Vương sẽ không đợi chúng ta."
Trong khoảnh khắc đó, Damian cảm thấy sự thay đổi lớn trong lòng mình. Cậu không còn là cậu bé nhút nhát đi qua một cánh cửa vàng nữa. Cậu là một phần của đội, và cậu có trách nhiệm giúp đỡ những người bạn của mình.
- "Đi thôi." Damian nói, giọng cậu chắc chắn hơn bao giờ hết.
Elira và Calev mỉm cười, rồi cùng nhau bước ra khỏi nhà gỗ, hướng về phía những ngọn núi xa xôi, nơi mà cuộc hành trình đầy thử thách đang chờ đợi.
Phần 12: Hành Trình Đến Hang Đá Lạnh
Ánh sáng ban ngày mờ dần khi đoàn người bắt đầu hành trình. Mặt trời đang lặn phía tây, phủ lên bầu trời một lớp ánh sáng cam nhạt, phản chiếu trên những cánh rừng rộng lớn bao quanh họ. Damian, Elira, và Calev bước đi trong im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Họ biết rằng cuộc hành trình này không chỉ là thử thách về thể xác, mà còn là một cuộc chiến trong lòng mỗi người. Từ khi bước vào Auria, mọi thứ đã thay đổi.
Damian nhìn xung quanh, từng bước đi của cậu in dấu trên con đường đất đỏ. Những cây cổ thụ cao vút xung quanh, tán lá rậm rạp khiến bóng tối bao trùm, dù trời vẫn còn sáng.
Những âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía xa, như tiếng gió thổi qua những tảng đá lớn hay tiếng động lạ từ trong rừng. Cậu không thể không nghĩ đến lời của Kaldir khi nói về những sinh vật kỳ dị ở Auria. Nhưng một phần trong cậu cảm thấy phấn khích khi nghĩ về những điều bí ẩn sắp tới.
- "Cậu nghĩ mình có thể làm được không?" Elira hỏi, cô nhìn Damian với ánh mắt dò xét, không chút nghi ngờ.
Damian hơi giật mình khi nghe câu hỏi, rồi cậu mỉm cười một cách tự tin.
- "Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ cố hết sức."
Calev đi bên cạnh, đôi mắt anh ta không rời khỏi con đường phía trước, nhưng trong giọng nói của anh có chút gì đó đầy tự tin.
- "Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Hắc Vương sẽ không chờ đợi chúng ta đâu."
Chỉ một câu nói của Calev khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Damian nhìn theo ánh mắt của Calev, và trong một khoảnh khắc, cậu hiểu rằng không chỉ là họ đang đi tìm Hắc Vương, mà là đang cố gắng chống lại một điều gì đó vô hình nhưng lại mạnh mẽ đến mức có thể xé nát cả thế giới này.
Đoàn di chuyển suốt buổi chiều. Cứ mỗi bước chân họ tiến, khoảng cách giữa họ và Hang Đá Lạnh lại trở nên ngắn hơn, nhưng cậu cảm nhận được sự căng thẳng tăng lên. Những ngọn núi phía xa giờ đã gần hơn, những vách đá dựng đứng và những thung lũng sâu hun hút bắt đầu hiện rõ hơn bao giờ hết.
Tối dần buông xuống, và khi ánh đèn lửa từ đám lửa trại lập loè giữa bóng tối, một sự im lặng lạ kỳ bao trùm. Họ ngồi quây quần quanh đống lửa, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, như những viên ngọc sáng lấp lánh trong đêm tối. Calev và Elira đã ngủ, nhưng Damian vẫn ngồi đó, mắt nhìn xa xăm về phía dãy núi xa xôi.
Chợt, từ trong bóng tối, một tiếng động lạ vang lên. Damian giật mình đứng dậy, mắt nhìn vào những bóng cây đen đặc xung quanh. Lửa trong trại vẫn bập bùng, nhưng tiếng động cứ đến gần hơn.
- "Có ai đó đến gần chúng ta." Damian thì thầm, giọng cậu trầm và lo lắng.
Elira thức dậy đầu tiên, cô nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt sắc bén.
- "Chắc là một con thú. Cẩn thận." Elira thì thầm, rồi rút ra thanh kiếm dài từ bên hông.
Damian nhìn xung quanh. Những cây cổ thụ đang khẽ lay động, và trong màn đêm, chỉ có những bóng dáng mờ ảo. Nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó, cái gì đó khủng khiếp và đầy uy lực đang theo dõi họ.
- "Cẩn thận, đó không phải là con thú bình thường đâu." Damian nói, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Khi ánh sáng từ đám lửa chiếu sáng, một bóng hình cao lớn hiện lên trong bóng tối, một sinh vật to lớn, với bộ lông đen như mực và đôi mắt đỏ rực, ánh lên vẻ dữ tợn. Cơ thể của nó vạm vỡ, từng bước đi tạo ra những tiếng động như sấm rền. Nhưng điều đáng sợ nhất là cái nhìn của nó, như thể biết tất cả những gì đang diễn ra trong tâm trí của Damian.
Elira nhíu mày, không hề sợ hãi, thanh kiếm của cô lóe sáng.
- "Một con quái thú." Cô nói, tay nắm chặt chuôi kiếm. "Chuẩn bị chiến đấu!"
Calev đã thức giấc, tay vung ra một cái búa lớn, ánh mắt anh ta sắc bén như dao.
- "Không thể để nó phá hủy kế hoạch của chúng ta. Đừng để nó đến gần."
Damian cảm thấy một sự hối hả trong lòng, nhưng thay vì hoảng loạn, cậu hít một hơi thật sâu. Mỗi bước đi trong thế giới này đều có thể mang đến một thử thách mới. Cậu không thể lùi bước.
- "Tôi sẽ không để nó cản đường chúng ta." Damian nói, giọng đầy quyết tâm.
Sinh vật khổng lồ tiến lại gần, tiếng bước chân của nó vang lên rầm rầm, nhưng không ai trong họ lùi bước. Một trận chiến sắp bắt đầu. Những bước đi của cậu không còn do dự. Damian sẵn sàng đối mặt với những gì đang đến.
Phần 12 : Cuộc Đối Mặt Với Quái Thú
Con quái thú lao về phía họ, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa đang cháy. Mỗi bước chân của nó tạo ra những rung động mạnh mẽ trên mặt đất, làm những tảng đá nhỏ xung quanh rơi xuống. Cả không gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng gầm gừ khủng khiếp của sinh vật này.
Damian cảm nhận rõ sự căng thẳng đang dâng lên trong lồng ngực. Cậu không thể lùi bước. Mỗi nhịp tim như một tiếng trống thúc giục cậu bước tới.
- "Chạy đi!" Elira hét lên, vung kiếm chắn trước mặt.
Calev cầm búa lớn, sẵn sàng đối mặt với con quái thú. Nhưng Damian không cảm thấy sợ. Cậu cảm nhận được một thứ gì đó trong không khí-một sự kết nối nào đó giữa mình và thế giới xung quanh. Đó là cảm giác kỳ lạ, như thể một phần của Auria đang gọi cậu.
- "Đứng yên, đừng vội tấn công!" Damian la lên, khiến cả Elira và Calev nhìn cậu đầy ngạc nhiên.
Damian bước lên phía trước, ánh mắt không rời con quái thú. Cậu cảm nhận một sức mạnh từ bên trong mình, một năng lượng chưa từng có. Mặc dù con thú đó to lớn và mạnh mẽ, nhưng Damian tin rằng không phải lúc này, mà là một lúc khác, cậu sẽ tìm ra cách để đối phó với nó mà không cần dùng bạo lực.
Sinh vật kia càng tiến gần, miệng nó há rộng, nhả ra một luồng hơi lạnh khiến không gian xung quanh như đóng băng. Nhưng Damian không nao núng. Cậu nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, cố gắng giữ bình tĩnh.
- "Lắng nghe!" Damian nói, giọng cậu vang lên mạnh mẽ.
Đầu óc cậu như quay cuồng trong một khoảnh khắc, nhưng rồi cậu cảm nhận được một sự hiện diện mạnh mẽ hơn cả sự sợ hãi. Một sự liên kết kỳ lạ giữa cậu và thế giới này, giữa cậu và con quái thú trước mặt.
Con quái thú dừng lại một cách bất ngờ, đôi mắt đỏ như rực lên, nhìn Damian chăm chú. Môi nó cong lên, tạo thành một tiếng gầm gừ khẽ, nhưng không tiến thêm bước nào.
Elira và Calev đứng ngẩn ra, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Damian cảm nhận rằng cậu không cần phải tấn công hay rút lui. Cậu đã bắt đầu hiểu ra rằng mọi sinh vật ở Auria đều có một mục đích riêng, một lý do tồn tại trong vũ trụ này. Và có thể, con quái thú này cũng không phải là kẻ thù.
Damian bước gần hơn, giữ khoảng cách an toàn, nhưng không hề rút lui. Cậu nhìn vào đôi mắt đầy bí ẩn của con quái thú, đôi mắt như chứa đựng cả một thế giới chưa được khám phá.
- "Tôi không phải kẻ thù của bạn," Damian nói với giọng chắc nịch, dù trong lòng vẫn đầy lo lắng. "Chúng tôi chỉ đi qua đây. Chúng tôi không muốn gây hại cho bạn hay bất kỳ ai."
Con quái thú hơi lùi lại một bước, ánh mắt của nó vẫn không rời khỏi Damian. Một làn gió nhẹ thổi qua, và một tia sáng mờ nhạt lóe lên từ bộ lông của nó. Đột nhiên, sinh vật này cúi đầu xuống như thể đang chấp nhận lời nói của Damian.
Elira và Calev nhìn nhau, ngạc nhiên.
- "Cậu... cậu thật sự làm được sao?" Elira thì thầm.
Calev không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Damian mỉm cười, cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm trong lòng. Cậu quay lại nhìn Elira và Calev.
- "Có những cách khác để đối phó với sự nguy hiểm, không phải lúc nào cũng dùng vũ lực."
Calev gật đầu, ánh mắt anh ta ánh lên sự kính trọng.
- "Có lẽ cậu đúng. Tôi không nghĩ đến cách này."
Damian quay lại nhìn con quái thú, và nó từ từ lùi vào trong bóng tối, biến mất dần trong rừng.
Cả ba đứng đó một lúc, không nói gì thêm. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm không gian, như thể họ vừa hoàn thành một phần quan trọng trong hành trình của mình mà không hề nhận ra.
- "Chúng ta không thể cứ mãi đứng đây." Elira lên tiếng sau một lúc im lặng. "Còn một chặng đường dài phía trước."
Damian gật đầu, cảm nhận được trong lòng một sức mạnh mới. Cậu biết rằng đây chỉ là một trong rất nhiều thử thách sắp tới. Nhưng lần này, cậu cảm thấy tự tin hơn, vì cậu hiểu rằng đôi khi, sức mạnh không phải lúc nào cũng đến từ thanh kiếm hay búa, mà đôi khi là từ chính trái tim và trí tuệ.
Họ tiếp tục bước đi, trong ánh sáng mờ nhạt của đêm. Dù không biết phía trước có gì đang chờ đợi, nhưng Damian cảm nhận được rằng họ đang dần đi đúng con đường, và một ngày nào đó, cậu sẽ đối mặt với Hắc Vương, không chỉ bằng sức mạnh, mà bằng cả trái tim và khối óc của mình.
Phần 13: Bí Ẩn Của Những Đền Đài Bị Quên Lãng
Sau sự kiện với con quái thú, cả nhóm không dừng lại lâu. Họ tiếp tục đi qua những dãy rừng rậm, nơi cây cối cao lớn như những bức tường vô hình. Tiếng chim hót rộn ràng trong không trung, nhưng bầu không khí xung quanh họ vẫn tĩnh lặng và đầy u ám, như thể có một điều gì đó đang chờ đợi trong bóng tối.
Damian cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà cậu không bao giờ có thể hiểu hết được. Cảm giác kỳ lạ này không dừng lại ở con quái thú mà còn lan tỏa ra khắp nơi. Cậu cảm nhận được mỗi bước đi của mình đều có sự quan sát của một điều gì đó vô hình.
- "Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Damian hỏi, ánh mắt dõi theo những tán cây lớn đang vươn lên trời.
Elira nhìn vào bản đồ, rồi quay sang Damian với ánh mắt đầy suy tư.
- "Theo bản đồ, chúng ta sẽ tới một khu vực gọi là 'Những Đền Đài Bị Quên Lãng'. Đó là nơi có nhiều bí ẩn, là nơi mà cả những sinh vật cổ xưa cũng không dám lui tới."
Damian nhíu mày.
- "Những đền đài? Sao lại gọi là 'Bị Quên Lãng'?"
- "Đó là tên gọi của những đền đài cổ nằm trong những vùng đất hoang vắng, không ai biết tại sao chúng lại bị bỏ hoang." Elira trả lời, giọng điệu có chút lo lắng. "Họ nói rằng đó là những nơi chứa đựng những bí mật cổ xưa mà ngay cả những vị thần cũng không muốn ai biết đến."
Calev bước lên phía trước, tay vung cây búa nặng nề.
- "Có vẻ như chúng ta sắp đối mặt với một thử thách thực sự."
Damian cảm thấy lòng mình nặng trĩu, dù vẫn chưa hiểu rõ điều gì đang chờ đợi họ. Nhưng một phần trong cậu biết rằng, mọi thứ đều có lý do. Những đền đài này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên mà tồn tại.
Họ đi tiếp qua những con đường mòn phủ đầy lá mục, giữa những tán cây che phủ trên cao, không để cho ánh sáng mặt trời lọt qua. Những âm thanh của rừng cây càng lúc càng trở nên kỳ lạ hơn. Có lúc, Damian tưởng như nghe thấy những tiếng thì thầm, nhưng khi quay lại thì chẳng thấy ai.
Đến khi họ dừng chân bên một ngôi đền cổ lớn, Damian cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ngôi đền ấy hoang tàn, những bức tường bị mòn theo thời gian, nhưng vẫn còn vững vàng đứng đó, như thể đang bảo vệ một điều gì đó quý giá.
- "Đây rồi." Elira đứng lại trước cánh cổng lớn của đền, vẻ mặt nghiêm nghị. "Những Đền Đài Bị Quên Lãng."
Damian nhìn vào cánh cổng đền, và cảm nhận một điều gì đó sâu sắc. Cậu bước lên trước, tay chạm nhẹ vào những hoa văn trên cánh cổng, cảm thấy hơi thở của lịch sử dường như thấm vào trong da thịt.
- "Cậu cảm nhận gì không?" Calev hỏi, giọng có vẻ lo ngại.
Damian đứng im một lúc, ánh mắt đăm chiêu.
- "Có thứ gì đó đang gọi tôi." Damian đáp, cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cậu. "Giống như có một lực hút từ trong đền này, cứ kéo tôi lại gần."
Elira nhìn Damian, rồi nhìn vào cánh cổng đền.
- "Cẩn thận đấy, Damian. Những thứ ở đây không phải trò chơi đâu."
Damian không trả lời, cậu cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ phải bước vào bên trong. Và rồi, cậu quyết định.
- "Chúng ta phải vào. Đây có thể là chìa khóa cho câu trả lời mà chúng ta đang tìm."
Damian bước lên, đưa tay đẩy cánh cửa đền. Một tiếng "két" khẽ vang lên khi cánh cửa cũ mở ra, và một làn ánh sáng kỳ lạ từ trong đền chiếu ra ngoài. Không gian bên trong đền tối đen, chỉ có những ngọn đèn cổ kính lấp lánh, nhưng không đủ để chiếu sáng toàn bộ không gian.
- "Chúng ta vào thôi." Damian bước vào trước, không quay lại.
Elira và Calev theo sát sau, cẩn thận bước qua ngưỡng cửa. Mỗi bước đi của họ như đang tiến vào một thế giới khác. Bên trong đền, những bức tường cao với các hình vẽ cổ xưa hiện ra. Những hình vẽ này mô tả những cảnh tượng kỳ lạ, với những sinh vật thần thoại và những cuộc chiến cổ xưa.
- "Đây là nơi... chứa đựng tất cả bí mật của Auria sao?" Elira thì thầm.
Damian không trả lời, nhưng cậu cảm nhận được một sự rung động trong không khí. Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ xuất hiện từ giữa đền, tạo thành một hình tròn sáng rực. Trên hình tròn ấy là một biểu tượng cổ xưa mà Damian chưa bao giờ thấy. Cậu bước tới gần.
- "Đây là gì?" Damian hỏi, ngón tay chạm vào biểu tượng.
Ngay khi ngón tay của cậu chạm vào đó, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa khắp không gian. Những bức tường xung quanh bắt đầu sáng lên, và tiếng động kỳ lạ vang lên, như thể một cánh cửa mới đang được mở ra.
- "Cái gì đây?" Calev la lên, nhưng vẫn đứng yên, không dám bước lên gần.
Một giọng nói từ đâu đó vang lên trong không gian.
- "Chào mừng, người chọn lựa. Bạn đã đến đúng nơi."
Damian sững sờ, nhìn quanh.
- "Ai... ai nói vậy?" Cậu hỏi, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.
Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này có chút nghiêm nghị và đầy uy lực.
- "Người chọn lựa... Người sẽ dẫn dắt Auria đến vận mệnh của nó. Nhưng trước khi bạn có thể làm vậy, bạn cần hiểu một sự thật quan trọng. Một sự thật sẽ thay đổi tất cả những gì bạn nghĩ về thế giới này."
Damian nuốt khan, lòng đầy lo lắng.
- "Sự thật gì?" cậu hỏi lại.
Giọng nói cười khẽ.
- "Đó là sự thật về Hắc Vương."
Câu nói này khiến cả ba người đều im lặng. Cảm giác căng thẳng dâng lên trong không khí.
Damian cảm thấy như một bức tường vô hình đã được dựng lên trước mặt mình. Cậu không biết sự thật này sẽ thay đổi tất cả thế nào, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng đây chính là lúc mà mọi thứ sẽ bắt đầu.
Phần 14: Sự Thật Về Hắc Vương
Không khí trong đền trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Ánh sáng từ biểu tượng cổ xưa vẫn tiếp tục phát ra, nhưng giờ đây nó dường như đang dần trở nên mờ nhạt, như thể đang hấp thụ hết tất cả sự sống xung quanh. Mỗi bước đi của Damian trong không gian này như đang dẫm lên một lớp đất sét mềm, cảm giác nặng nề đến kỳ lạ.
Calev và Elira đứng yên, nhưng ánh mắt của họ không rời khỏi Damian. Cả hai đều có vẻ lo lắng, không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ đều biết một điều chắc chắn: mọi thứ sẽ không còn giống trước nữa.
Giọng nói ấy lại vang lên, lần này nó vững vàng hơn, đầy uy quyền và đầy ám ảnh.
- "Hắc Vương là kẻ đã mang đến sự đổ nát cho Auria. Hắn không phải là một sinh vật bình thường, mà là một sự kết hợp của bóng tối và sự tham lam vô tận. Hắn là kết quả của sự phá hủy và biến đổi của thế giới này."
Damian cảm thấy một luồng lạnh run rẩy chạy qua người. Cậu không thể tưởng tượng được rằng một sinh vật như vậy lại tồn tại trong Auria, nơi mà cậu đã từng thấy bao nhiêu điều kỳ thú. Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Giọng nói tiếp tục:
- "Hắc Vương không chỉ là một kẻ thống trị tầm thường. Hắn đã tìm cách lợi dụng những bí mật cổ xưa, đã sử dụng những thế lực tối tăm để trói buộc Auria vào bóng tối vĩnh cửu. Và hắn đã làm một điều không thể tha thứ-hắn đã đánh cắp linh hồn của những sinh vật nguyên thủy, khiến chúng phải chịu nỗi đau và sự giày vò vĩnh viễn."
Damian không thể tin vào những gì mình đang nghe. Linh hồn của những sinh vật nguyên thủy? Những sinh vật mà cả Auria chỉ biết qua truyền thuyết?
- "Vậy... Hắc Vương chính là kẻ đã giết hại những sinh vật đó sao?" Damian hỏi, giọng run lên.
Giọng nói không đáp lại ngay lập tức, mà chỉ vang lên những tiếng xì xào, như thể đang suy nghĩ.
- "Không phải giết hại. Hắn không cần phải giết. Hắn chỉ cần sự đau đớn, sự thống khổ của những sinh vật đó. Hắn muốn họ phải vĩnh viễn bị mắc kẹt trong cơn đau. Hắn muốn biến mọi thứ thành công cụ của sự thống trị."
Elira siết chặt tay lại. Calev vẫn đứng im, mắt mở to, vẻ mặt căng thẳng.
- "Vậy chúng ta phải làm gì?" Calev cuối cùng lên tiếng, hỏi một câu mà cả ba đều đã suy nghĩ suốt thời gian qua.
Giọng nói im lặng trong giây lát. Rồi nó lại vang lên, âm thanh có phần nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không thiếu sự nghiêm trọng.
- "Cách duy nhất để ngăn chặn Hắc Vương là tìm ra Mảnh Vỡ Linh Hồn. Chỉ khi kết hợp đủ Mảnh Vỡ Linh Hồn từ những sinh vật nguyên thủy, các bạn mới có thể giải thoát Auria khỏi bóng tối mà Hắc Vương đã tạo ra."
Damian cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng. Mảnh Vỡ Linh Hồn? Đó là một nhiệm vụ quá sức tưởng tượng.
- "Mảnh Vỡ Linh Hồn ở đâu? Làm sao để tìm được chúng?" Damian hỏi, giọng đầy nghi vấn.
Giọng nói lại vang lên, lần này có vẻ kiên quyết hơn.
- "Mảnh Vỡ Linh Hồn nằm rải rác khắp Auria, nhưng chúng không phải là thứ dễ dàng tìm thấy. Chúng đã bị ẩn giấu, để tránh khỏi tay của những kẻ muốn lợi dụng chúng. Nhưng nếu các bạn có thể tìm ra những chỉ dẫn cổ xưa, có thể, các bạn sẽ biết được nơi cất giấu chúng."
Damian quay lại nhìn Elira và Calev, cả hai đều nhìn cậu với ánh mắt đầy sự lo ngại, nhưng cũng có một tia hy vọng lấp lánh trong đôi mắt ấy.
- "Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Elira hỏi, giọng đầy quyết tâm.
- "Tìm những chỉ dẫn cổ xưa." Damian đáp, không do dự. "Đây là con đường duy nhất để chúng ta có thể đánh bại Hắc Vương."
Nhưng một điều khiến Damian lo lắng là, dù cậu có quyết tâm đến đâu, cậu cũng không thể tránh khỏi nỗi lo rằng liệu họ có đủ sức mạnh để thực hiện được những gì đã nói.
Giọng nói trong không gian lại vang lên, như thể biết được nỗi lo trong lòng Damian.
- "Nhớ rằng, Mảnh Vỡ Linh Hồn sẽ không chỉ là thử thách về sức mạnh. Nó còn là thử thách về lòng tin, về sự hy sinh. Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho mọi điều có thể xảy ra."
Damian nắm chặt tay lại. Cậu biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng. Nhưng cậu không thể quay lại. Cậu đã đến đây, và cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ Auria, bảo vệ mọi sinh vật trong thế giới này.
- "Chúng ta đi thôi." Damian nói, giọng đầy kiên định.
Calev và Elira gật đầu, bước theo sau. Nhưng trước khi họ có thể bước ra khỏi đền, một điều kỳ lạ xảy ra. Ánh sáng từ biểu tượng cổ xưa bỗng nhiên sáng rực lên, và một cánh cửa bí mật hiện ra trong không gian, dẫn họ đến một con đường hoàn toàn mới.
Damian nhìn vào cánh cửa ấy, cảm thấy có điều gì đó đang mời gọi mình. Cậu biết rằng sau cánh cửa đó sẽ là những thử thách khó khăn hơn nữa. Nhưng cậu không thể ngừng lại. Bởi vì một khi đã bắt đầu hành trình này, không có đường quay lại.
- "Đi nào," Damian nói, bước qua cánh cửa, và cả nhóm theo sau.
Phần 14: Sự Thật Về Hắc Vương (Tiếp)
Bước qua cánh cửa bí mật, Damian cảm nhận được một làn sóng sức mạnh mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể. Cánh cửa đóng lại phía sau họ, để lại chỉ một không gian mờ mịt với những làn sương trắng xoay tròn. Mọi thứ xung quanh đều im lặng đến đáng sợ, không có một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân của họ vọng lại trong không gian.
Calev quan sát xung quanh, mắt anh căng thẳng. "Cảm giác thật kỳ lạ. Đây là nơi nào?"
Damian không trả lời ngay mà tiếp tục bước đi, mắt vẫn quan sát mọi thứ xung quanh. Không gian này hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ nơi nào cậu từng đến. Những đám mây mù dày đặc, một màu xám nhạt, không cho phép ánh sáng lọt qua. Và cái lạnh. Cảm giác lạnh đến thấu xương làm Damian rùng mình.
"Chúng ta nên cẩn thận," Elira lên tiếng, giọng khẽ nhưng đầy nghiêm túc. "Nơi này có vẻ như đang thử thách chúng ta."
Damian quay lại nhìn Elira, thấy ánh mắt cô đầy sự lo lắng. Mặc dù Elira luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên định, nhưng lần này, ngay cả cô cũng không thể giấu đi sự bất an trong lòng. Damian mỉm cười một cách an ủi, cố gắng trấn an cả cô và chính mình.
- "Đừng lo. Chúng ta đã đi được đến đây, nghĩa là không có gì phải sợ. Cứ bước tiếp thôi."
Elira gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Cả ba tiếp tục tiến về phía trước, đôi mắt luôn cảnh giác với mỗi bước đi. Rồi, đột nhiên, trước mặt họ xuất hiện một tấm gương lớn. Kích thước của nó thật khổng lồ, vươn cao đến mức không thể nhìn thấy đỉnh. Ánh sáng phát ra từ gương không phải là ánh sáng bình thường, mà có màu đỏ đậm, như một dấu hiệu nguy hiểm.
Damian bước lại gần tấm gương, cố gắng nhìn rõ hơn. Cậu nhận ra rằng trong tấm gương không chỉ phản chiếu hình ảnh của mình, mà còn là những cảnh tượng kỳ lạ, như thể nó đang trình chiếu một đoạn phim.
Calev lặng lẽ quan sát và lên tiếng: "Đây là... cái gì?"
Damian không rời mắt khỏi tấm gương, giọng nói trong cậu dường như sắp đứt quãng: "Có vẻ như... nó đang cho chúng ta thấy những ký ức hoặc những gì đã xảy ra trước đây."
Cái lạnh trong không khí càng lúc càng dày đặc hơn, và rồi, một hình ảnh rõ ràng hiện ra trong gương. Một người đàn ông, mặc áo choàng đen, với đôi mắt như sâu thẳm vực thẳm, đứng giữa một vùng đất hoang tàn. Đó chính là Hắc Vương.
Damian không thể tin vào những gì mình đang thấy. Cái bóng đen ấy chính là kẻ họ phải đối mặt, là kẻ sẽ mang đến sự diệt vong cho Auria. Nhưng trong tấm gương, Hắc Vương không chỉ là một kẻ thống trị tàn ác. Hắn còn là một người... từng có một cuộc sống, một quá khứ, trước khi biến thành con quái vật này.
Damian nhìn thấy Hắc Vương đang đứng bên cạnh một người phụ nữ. Cô ấy có mái tóc dài, mềm mại, và khuôn mặt thanh tú. Cô ấy cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương khi nhìn về phía Hắc Vương. Họ đứng gần nhau, nhưng có một sự căng thẳng không thể phủ nhận trong không khí. Một cặp đôi yêu nhau, nhưng rõ ràng có điều gì đó rất sai trái.
Calev và Elira nhìn theo ánh mắt của Damian, họ cũng nhìn thấy cảnh tượng trong gương. Calev lên tiếng:
- "Cô ấy là ai? Tại sao Hắc Vương lại..."
Damian không để Calev nói hết câu, bởi vì cậu vừa nhận ra một điều cực kỳ quan trọng. Người phụ nữ ấy... cô ấy chính là người mà Hắc Vương đã yêu thương trước khi hắn thay đổi. Điều này làm Damian cảm thấy một cảm giác không thể tả, vừa thương tiếc vừa căm ghét.
"Đây là quá khứ của Hắc Vương," Damian nói, giọng lạc đi. "Cô ấy... có thể là người đã khiến hắn trở thành như vậy."
Calev và Elira nhìn cậu, vẻ mặt cũng đầy băn khoăn, nhưng không nói thêm gì.
Chợt, từ trong gương, một giọng nói vang lên, cắt ngang sự im lặng: "Nếu các ngươi muốn ngừng được Hắc Vương, phải đối diện với những ký ức của hắn. Hãy đến nơi mà tất cả bắt đầu-tòa thành cổ xưa."
Ánh sáng trong gương dần mờ đi, và hình ảnh đó biến mất. Gương chỉ còn lại một màu đỏ rực, như thể đang nhắc nhở họ về con đường sắp tới.
Damian hít một hơi thật sâu, rồi quay sang Calev và Elira.
- "Chúng ta không thể ngừng lại. Tòa thành cổ xưa là nơi chúng ta phải đến."
Calev gật đầu, sắc mặt không còn vẻ lo lắng như trước, mà thay vào đó là sự kiên định.
- "Được. Chúng ta sẽ đi. Dù có phải đối diện với bất cứ thứ gì, chúng ta cũng sẽ đi."
Elira cũng nhìn Damian, ánh mắt đầy quyết tâm. "Không ai trong chúng ta có thể quay lại. Đây là con đường duy nhất."
Damian nắm chặt tay, không nói gì nữa. Họ đã có một quyết định chung, và không gì có thể thay đổi được. Hắc Vương sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra.
Và họ sẽ là những người đưa công lý về với Auria.
Phần 15: Đến Tòa Thành Cổ Xưa
Tòa thành cổ xưa, nơi mọi bí mật được chôn vùi từ hàng nghìn năm trước, nằm sâu trong khu rừng rậm tối tăm, nơi những tia sáng cuối cùng của ngày không thể xuyên qua được tầng cây dày đặc. Damian, Calev và Elira bước đi trong im lặng, mỗi người đều cảm nhận được cái lạnh lẽo của không gian xung quanh. Cây cối xung quanh dường như mọc lên từ mặt đất một cách kỳ lạ, những nhánh cây vươn cao như những cánh tay muốn bắt lấy họ, trong khi bầu trời trên đầu dần chuyển sang màu đen tối của đêm.
Damian siết chặt tay, ánh mắt đầy quyết tâm. Cậu đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải đối mặt với những chuyện thế này. Nhưng giờ, khi đứng trước thử thách này, cậu cảm nhận sâu sắc rằng mình không còn lựa chọn nào khác.
"Chúng ta sắp đến chưa?" Elira hỏi, giọng hơi căng thẳng, mắt nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.
"Chắc chắn là gần rồi," Damian trả lời, giọng trầm xuống. "Tôi có cảm giác... chúng ta đang đi đúng hướng."
Calev không nói gì, nhưng từ cách anh quan sát mọi thứ, có thể thấy rõ sự chú ý của anh đang tập trung vào những động tĩnh xung quanh. Calev là người cẩn thận, đôi khi quá cẩn thận, nhưng điều đó khiến anh trở thành một đồng minh đáng tin cậy trong mọi cuộc hành trình.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cây cối xung quanh xào xạc như đang thì thầm một điều gì đó. Cái lạnh này không giống những cơn gió bình thường. Nó mang theo một sự bức bối, như thể có ai đó đang theo dõi họ, chờ đợi thời điểm thích hợp để ra tay.
Cả ba dừng lại khi một cảnh tượng xuất hiện trước mắt. Tòa thành cổ xưa hiện ra, như một bóng ma đứng lặng lẽ giữa khu rừng. Tường thành phủ đầy rêu xanh, những khối đá khổng lồ bị bao phủ bởi lớp bụi thời gian. Cửa chính của tòa thành đã bị sụp đổ, chỉ còn lại những cột đá vỡ nát, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kỳ bí mà nó từng sở hữu. Những viên đá bị lún, như thể cơn bão của hàng nghìn năm qua vẫn chưa thể phá vỡ hoàn toàn sự kiên cố của nó.
Damian hít một hơi thật sâu, rồi quay sang Elira và Calev.
"Chúng ta không thể quay lại bây giờ," cậu nói, giọng nghiêm nghị. "Đây chính là nơi mà tất cả bắt đầu. Hắc Vương đã từng là một người bình thường ở đây. Và chúng ta cần phải biết chuyện gì đã xảy ra."
Elira gật đầu, đôi mắt cô bừng sáng với sự quyết tâm. "Vậy thì, không còn gì để chần chừ nữa. Chúng ta đi thôi."
Họ tiến vào trong tòa thành, từng bước chân vang vọng trong không gian im lặng. Mỗi bước đi dường như kéo theo một cảm giác nặng nề, như thể không gian này mang trong mình một lịch sử đẫm máu, đầy đau thương. Từng bức tường cũ kĩ, từng góc tối đều chứa đựng những bí mật đã bị chôn vùi qua hàng thế kỷ.
Bước vào sâu trong thành, họ tìm thấy một cầu thang cũ kĩ dẫn xuống dưới lòng đất. Mùi ẩm mốc và hơi thở của sự suy tàn bao trùm không gian. Cảm giác lạnh lẽo càng tăng lên khi họ đi xuống cầu thang, cho đến khi họ đến một căn phòng rộng lớn.
Trung tâm của căn phòng là một chiếc bàn đá cổ, trên đó có một cuốn sách cũ và một chiếc hộp bằng bạc đã bị gỉ sét. Damian bước đến gần chiếc bàn, ánh mắt cậu không rời khỏi cuốn sách.
"Đây có thể là thứ chúng ta cần," Damian thì thầm, đôi tay bắt đầu mở cuốn sách ra.
Calev và Elira đứng sau lưng cậu, đồng loạt nhìn vào những trang sách cũ kĩ. Những ký tự trong sách như nhảy múa trước mắt họ, rồi dần dần, từng từ, từng câu bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn.
Cuốn sách nói về một lời tiên tri cổ xưa, về một vương quốc đang đứng trên bờ vực diệt vong, bị tàn phá bởi một bóng tối không thể cản lại. Nhưng cái làm Damian giật mình là một đoạn văn xuất hiện trong đó:
"Và kẻ sẽ cứu vương quốc ấy chính là người mà cánh cổng vàng đã chọn. Người ấy sẽ phải đối mặt với quá khứ của chính mình, nhìn thấy những gì đã dẫn đến sự đổ vỡ, và vượt qua nỗi đau để đánh bại bóng tối."
Damian ngừng lại, lòng chợt thắt lại. Câu này như đang nói về chính cậu.
"Chắc chắn rồi," Damian lẩm bẩm. "Cánh cổng vàng đã chọn tôi. Nhưng tại sao? Tôi không phải là người duy nhất có thể làm điều này."
Calev nhìn cậu, ánh mắt đầy thấu hiểu. "Vì cậu đã có đủ sức mạnh để đối diện với bóng tối bên trong mình. Đừng quên, mỗi người đều có quá khứ của riêng mình."
Elira đến gần Damian, đặt tay lên vai cậu. "Dù sao thì, chúng ta đã đến đây và không thể quay lại nữa. Hãy làm những gì chúng ta có thể."
Damian gật đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng đang tích tụ trong không khí. Và ngay khi cậu quay lại nhìn chiếc hộp bạc trên bàn, một tia sáng chói loà phát ra từ đó, đánh thức mọi thứ trong căn phòng này.
Cậu nhấc chiếc hộp lên, và lập tức, cả ba người đều cảm thấy như bị cuốn vào một cơn bão năng lượng. Một bóng đen khổng lồ bắt đầu hình thành từ những tia sáng chớp nhoáng, và trước mắt họ, một hình ảnh mới lại hiện lên.
Đó là hình ảnh của Hắc Vương, nhưng lần này, không phải là một kẻ tàn ác. Hắn đứng giữa một cánh đồng đầy hoa, đôi mắt hắn sáng lên với một niềm hy vọng cháy bỏng, và bên cạnh hắn là người phụ nữ đó, người đã cùng hắn bước đi trong quá khứ.
Nhưng rồi, một bóng tối bao trùm lấy tất cả. Những hình ảnh dần trở nên mơ hồ, mờ dần rồi biến mất, để lại trong không khí một cảm giác nặng nề, đầy ám ảnh.
Damian nhắm mắt lại, cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ bao trùm lấy mình. Cảm giác này không phải là của sự sợ hãi. Nó là một sự thật đau đớn, một cuộc chiến không thể tránh khỏi.
"Chúng ta phải tìm ra sự thật, phải đối diện với nó," Damian thì thầm.
Calev và Elira đều im lặng, nhưng ánh mắt của họ rõ ràng là đã sẵn sàng cho những gì sẽ đến.
Phần 15: Đến Tòa Thành Cổ Xưa (Tiếp)
Sau khi tia sáng lóe lên từ chiếc hộp bạc, không gian xung quanh họ như bị nuốt chửng bởi bóng tối dày đặc. Không khí bỗng chốc lạnh lẽo đến rợn người, khiến từng bước chân của Damian, Elira và Calev đều vang lên rõ rệt. Cảm giác nặng nề bao phủ khắp phòng, làm họ càng thêm căng thẳng.
Damian nắm chặt chiếc hộp trong tay, cảm nhận được sự rung động kỳ lạ phát ra từ đó. Cậu mở mắt, rồi nhìn vào cuốn sách đang lơ lửng trong không khí, những dòng chữ nhảy múa một cách kỳ lạ, tựa như đang truyền tải một thông điệp nào đó.
"Cậu cảm nhận được không?" Elira hỏi, giọng cô run rẩy, dù rất cố gắng để giữ bình tĩnh. "Có vẻ như chúng ta vừa đánh thức một thứ gì đó."
Damian chỉ gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi chiếc hộp. Cảm giác này không phải là lần đầu tiên cậu cảm thấy, nhưng lần này, nó mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Calev hỏi, bước đến gần hơn. Anh nhìn vào chiếc hộp, rồi quay sang Damian. "Cậu có cảm giác gì không?"
Damian hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cảm giác này giống như đang đứng trước một lựa chọn quan trọng, một cái gì đó mà nếu cậu không đối diện, thì sẽ không thể tiếp tục hành trình.
"Cảm giác như... mình đang bị cuốn vào một thứ gì đó mà không thể thoát ra," Damian đáp, đôi mắt vẫn rạng ngời như có thứ ánh sáng huyền bí gì đó trong sâu thẳm. "Cái này không chỉ là một món đồ cổ. Nó chứa đựng một cái gì đó lớn lao hơn, có thể là một thông điệp, hay một lời tiên tri."
Elira nhìn cậu, đôi mắt cô đầy sự lo lắng. "Nếu vậy thì sao? Liệu chúng ta có thể dừng lại không?"
Damian quay lại nhìn cô, rồi nhìn vào chiếc hộp trong tay. Cái hộp vẫn sáng lên một cách kỳ lạ, ánh sáng màu bạc chiếu sáng khắp phòng, và như thể phản chiếu một cái gì đó đã mất từ lâu. Cậu cảm nhận được một lực hút kỳ lạ từ chiếc hộp.
"Không. Chúng ta không thể dừng lại được. Đây chính là con đường duy nhất để chúng ta hiểu rõ hơn về Hắc Vương và những gì đang chờ đợi chúng ta. Nếu không tìm hiểu nó, thì mọi thứ sẽ mãi mơ hồ."
Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, làm những ngọn đèn xung quanh sáng lập lòe, rồi tắt ngấm. Cảm giác bất an trong lòng họ ngày càng tăng lên.
Calev ngẩng lên, mắt anh sắc bén như dao. "Cậu nói đúng. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nếu thực sự có thứ gì đó mạnh mẽ bên trong chiếc hộp này, thì nó có thể sẽ dẫn chúng ta vào một cuộc thử thách không thể tưởng tượng nổi."
Damian không trả lời ngay lập tức. Cậu vẫn nhìn chiếc hộp, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
"Không chỉ là thử thách," cậu nói, giọng khàn khàn. "Đây chính là cuộc chiến không thể tránh khỏi. Một trận chiến mà chúng ta không thể lùi bước."
Calev không nói gì thêm, chỉ nhìn vào chiếc hộp rồi lại nhìn về phía Damian. Anh có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong mắt cậu. Những gì Damian vừa nói không phải là lời nói vô nghĩa. Cậu đã quyết tâm, và dù gì thì cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng.
Elira bước đến gần hơn, đặt tay lên vai Damian, rồi nhìn vào chiếc hộp một lần nữa. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, đúng không?"
Damian cảm nhận được sự ấm áp từ cử chỉ của Elira, một sự động viên mà cậu rất cần lúc này. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, rồi gật đầu. "Cảm ơn. Nhưng... chúng ta cần phải hành động."
Damian từ từ mở chiếc hộp, ánh sáng từ đó rực lên mạnh mẽ, và một hình ảnh xuất hiện ngay trước mắt họ.
Một bóng đen mờ ảo, cao lớn, dần dần hiện ra từ trong ánh sáng chói lòa. Bóng hình đó rõ ràng đang biến đổi, từ một hình dạng vặn vẹo, trở thành một người đàn ông, nhưng không phải là người bình thường. Hắn có đôi mắt đỏ rực, làn da tái nhợt, và từ sự hiện diện của hắn, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, như thể bị bóp nghẹt.
"Đây... là Hắc Vương," Elira thì thầm, giọng cô tràn ngập sự sợ hãi.
Damian không dám chớp mắt, ánh mắt cậu khóa chặt vào Hắc Vương, khi hắn bắt đầu cười khúc khích.
"Cuối cùng, các ngươi đã đến," Hắc Vương nói, giọng hắn vang vọng trong không gian. "Các ngươi không thể thay đổi số phận của chính mình. Ta đã đợi các ngươi. Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể thay đổi điều gì."
Damian nuốt khan, cảm nhận rõ ràng một sức mạnh khủng khiếp đang bao trùm xung quanh. Cậu biết rằng, đây chính là cuộc chiến quyết định. Đây là thời điểm mà số phận của cả thế giới sẽ được quyết định.
Và mọi thứ sẽ không còn như trước nữa.
"Chúng ta sẽ đánh bại ngươi," Damian đáp, đôi mắt ánh lên quyết tâm. "Bắt đầu từ đây, mọi thứ sẽ thay đổi."
Ánh sáng từ chiếc hộp vụt tắt, và bóng tối bao trùm căn phòng một lần nữa.
Phần 15: Đến Tòa Thành Cổ Xưa (Tiếp)
Bóng tối dày đặc bao phủ căn phòng, nhưng ánh sáng từ chiếc hộp bạc đã nhòa đi, thay thế bằng một luồng hơi lạnh tỏa ra từ Hắc Vương. Damian cảm nhận được sức mạnh to lớn của hắn đang lan tỏa trong không gian như một cơn sóng ngầm. Cậu có thể nghe được tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cũng nhận ra một điều: đây là lúc để đứng lên.
Hắc Vương vẫn đứng đó, ánh mắt đỏ rực của hắn như đang xuyên thấu vào từng ngóc ngách tâm hồn của Damian, như thể hắn biết rõ mọi suy nghĩ, mọi nỗi lo âu mà cậu đang cố giấu kín. Hắn mỉm cười khinh miệt, rồi từng bước tiến lại gần họ.
"Các ngươi thực sự nghĩ rằng các ngươi có thể đánh bại ta?" giọng hắn như vang lên từ đáy sâu của vũ trụ, lạnh lẽo và u ám.
Damian siết chặt tay, chiếc hộp vẫn nặng trong lòng bàn tay cậu. Mỗi nhịp tim như nhắc nhở cậu về nhiệm vụ, về lý do tại sao cậu lại có mặt ở đây. Dù sợ hãi, cậu không thể rút lui. Cậu nhìn Hắc Vương, đôi mắt không rời hắn, và bước một bước về phía trước.
"Không phải chúng tôi nghĩ," Damian nói, giọng cậu chắc chắn. "Chúng tôi sẽ làm."
Elira đứng cạnh Damian, nắm chặt thanh kiếm của mình. Calev cũng không lùi bước, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. Tất cả họ đều biết rằng, dù có đối mặt với Hắc Vương mạnh mẽ thế nào, họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Hắc Vương bật cười, tiếng cười khô khốc và đầy khinh miệt vang vọng trong không gian. "Chà, các ngươi còn non nớt lắm. Các ngươi không thể thay đổi số phận của mình. Các ngươi không phải là những người xứng đáng để đối đầu với ta."
Damian không để hắn ta làm yếu đi ý chí của mình. Cậu bước thêm một bước nữa, rồi nhìn Hắc Vương chằm chằm. "Chúng tôi có thể không xứng đáng với ngươi, nhưng chúng tôi xứng đáng với chính bản thân mình và những người đang chờ đợi chúng tôi bên ngoài. Đây không phải là về ngươi. Đây là về mọi người mà ngươi đang áp bức."
Elira nhíu mày, cảm nhận được lời nói của Damian đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Calev gật đầu, giơ cao thanh kiếm, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm dường như muốn thách thức bóng tối.
Hắc Vương nghiêng đầu, sự châm biếm trong ánh mắt hắn không hề giảm bớt. "Các ngươi có biết mình đang làm gì không? Các ngươi đang tự tìm đến cái chết."
Damian không trả lời. Cậu cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ trong chiếc hộp bạc. Một tia sáng lóe lên từ trong đó, chiếu rọi khắp phòng, và rồi chiếc hộp dần dần biến mất vào không gian, để lại một thứ vũ khí lạ lẫm trong tay Damian. Đó là một cây kiếm ánh sáng, với vệt sáng lấp lánh quanh lưỡi kiếm, như thể được tạo ra từ chính tinh tú trên bầu trời.
"Đây là thứ mà chiếc hộp muốn trao cho chúng ta," Damian nói, giọng cậu không còn run sợ nữa. "Vũ khí này có thể chiến đấu với ngươi."
Calev ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đứng vững, ánh mắt kiên định. "Chúng ta không thể lùi bước. Chúng ta phải làm điều này. Đó là cách duy nhất để giải thoát cho mọi người."
Hắc Vương nhìn cây kiếm ánh sáng trong tay Damian, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi. "Vũ khí này... sao có thể? Nó đã bị mất từ lâu..."
Damian tiến lên một bước, cây kiếm trong tay cậu phát ra ánh sáng mạnh mẽ. "Chúng tôi sẽ đánh bại ngươi."
Hắc Vương hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào ba người trước mặt mình. "Các ngươi đã đánh thức thứ không nên bị đánh thức," hắn thì thầm, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự phẫn nộ. "Nhưng các ngươi sẽ phải trả giá."
Ngay lập tức, hắn vươn tay về phía họ, và bóng tối xung quanh bắt đầu biến thành những làn sóng đen đặc, như những sợi dây tơ vô hình muốn cuốn lấy họ. Damian cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp kéo mình lại, nhưng cậu không lùi bước. Cậu quát lên, vung kiếm về phía trước.
Cây kiếm ánh sáng lóe lên, cắt ngang làn sóng bóng tối, tạo ra một vụ nổ sáng rực, làm không gian xung quanh vỡ vụn trong ánh sáng chói lòa. Nhưng bóng tối lại nhanh chóng tụ lại, bao quanh họ, như thể muốn nuốt chửng tất cả.
"Các ngươi không thể thắng được ta!" Hắc Vương gầm lên.
Damian không phản ứng, chỉ bước tới gần hơn, kiếm trong tay dường như nóng lên, và cậu cảm nhận được sức mạnh đang tuôn chảy qua cơ thể mình. Cậu vung kiếm thêm một lần nữa, lần này không phải chỉ để đánh trả, mà để tấn công trực diện.
Một trận chiến thật sự bắt đầu.
Phần 16: Cơn Gió Đen
Damian và nhóm bạn đã đi qua một khu rừng sâu, cây cối rậm rạp đến mức mặt trời gần như không thể lọt qua được. Đột nhiên, không khí trở nên nặng nề, và một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo một mùi tanh nhờn, như thể cơn gió này đã lâu không được thở.
"Chuyện gì vậy?" Damian nhìn xung quanh, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Các cây trong rừng dường như đang lắc lư bất thường, như thể chúng đang sợ hãi.
Zedrin dừng lại, vươn tay ra, như thể cảm nhận được cái gì đó mà Damian không thể thấy. Anh chàng có vẻ lo lắng. "Có ai đó đang theo dõi chúng ta. Mình có thể cảm nhận được sự tồn tại của một sinh vật nào đó."
Damian cúi xuống, kiểm tra mặt đất dưới chân. Những dấu vết kỳ lạ in trên đất, nhưng chúng không phải là dấu chân của loài thú bình thường. "Có phải là... một cái bẫy không?"
"Đúng vậy," Zedrin gật đầu. "Chúng ta phải cẩn thận."
Ngay lúc đó, một tiếng rít sắc nhọn vang lên từ phía xa. Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, khiến những chiếc lá cây xung quanh bay tứ tung. Trong khoảnh khắc, Damian nhìn thấy những bóng đen mờ ảo lướt qua, nhanh như chớp.
"Chạy!" Kaldir la lớn. "Đây không phải là nơi an toàn!"
Cả nhóm lao nhanh qua những tán cây rậm, nhưng đột nhiên, từ trong những bóng tối sâu thẳm của khu rừng, những sinh vật khổng lồ xuất hiện. Đôi mắt đỏ như máu sáng rực trong bóng tối, cùng với những bộ móng vuốt sắc nhọn.
Damian lùi lại, cảm thấy cái lạnh lan tỏa trong không gian. "Chúng là ai?"
"Chúng là những sinh vật bị điều khiển," Kaldir giải thích. "Hắc Vương đã gửi chúng theo dõi và cản trở hành trình của chúng ta. Nhưng đừng lo, chúng không thể theo sát mãi đâu."
"Nhưng chúng ta phải làm gì bây giờ?" Damian nhìn về phía trước, nơi những bóng đen đang tiến lại gần hơn.
Zedrin lẩm bẩm một câu thần chú và vung tay lên, lập tức một lớp bảo vệ trong suốt bao quanh cả nhóm. "Chúng ta cần phải tấn công để mở đường. Hãy chuẩn bị!"
Những sinh vật xung quanh bắt đầu lao về phía họ, phát ra những tiếng gầm rú đáng sợ. Damian cảm thấy như trái tim mình đang đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Chúng ta phải đánh trả sao?"
Kaldir gật đầu, cây gậy của ông phát sáng, ánh sáng bạc như xé toang bóng tối. "Chắc chắn rồi, nhưng phải cẩn thận. Những sinh vật này có thể hồi sinh và quay lại."
Damian đứng thẳng người, cảm giác bối rối lẫn sợ hãi hòa vào nhau. Nhưng nhìn thấy những người bạn bên cạnh, cậu không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với thử thách này. "Cùng lên!" Damian hét lên, lao về phía những sinh vật đen tối.
Lập tức, Zedrin, Kaldir và nhóm của họ cũng tấn công, sử dụng tất cả khả năng của mình để bảo vệ Damian và mở đường cho cuộc hành trình tiếp theo.
Phần 16: Cơn Gió Đen (Tiếp theo)
Cả nhóm đang lao qua những tán cây dày đặc, khi bất ngờ một cơn gió lạnh băng thổi tới, cuốn theo một làn sóng bụi mù mịt. Damian có thể cảm nhận được sự thay đổi đột ngột trong không khí, không phải là sự bình yên của rừng nữa, mà là một sự bất ổn khó nói thành lời.
"Zedrin, có chuyện gì vậy?" Damian hỏi, giọng cậu khẽ run rẩy.
Zedrin dừng lại, tay vươn ra, mắt nhắm lại như thể anh đang nghe ngóng điều gì đó từ xa. Một vài giây sau, anh mở mắt ra, vẻ mặt đầy lo lắng. "Có ai đó đang theo dõi chúng ta. Sinh vật này... nó không bình thường. Chúng ta không đơn giản chỉ là đang đi dạo trong rừng nữa. Nó đang quan sát."
Damian cảm thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác không thể giải thích dâng lên trong lồng ngực. Cậu nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì ngoài những cây cổ thụ cao chót vót, những cành cây rung rinh trong gió. Mọi thứ im lặng đến kỳ lạ.
"Cái gì đang theo dõi chúng ta?" Damian hỏi, hơi thở nặng nhọc.
"Chúng là những sinh vật bị điều khiển," Kaldir lên tiếng từ phía sau. Ông lão chống cây gậy bạc xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên những tán cây. "Bọn chúng là bóng ma của những thế lực tối tăm, và chúng chỉ có một mục đích: ngăn cản chúng ta. Chúng không phải là sinh vật bình thường. Chúng là những kẻ bị thao túng bởi một sức mạnh bóng tối."
Damian có thể cảm nhận được cái lạnh tỏa ra từ trong rừng, và bỗng nhiên những bóng đen lướt qua tầm mắt. Cậu quay lại, nhưng không thấy gì. Chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Bỗng nhiên, tiếng rít của một sinh vật vang lên từ phía xa. Tiếng rít ấy sắc nhọn đến mức làm cậu cảm thấy lạnh sống lưng. Và ngay sau đó, như một làn sóng, những sinh vật đen ngòm lao ra từ bóng tối.
"Chạy!" Kaldir gầm lên, vung cây gậy về phía trước.
Cả nhóm nhanh chóng lao về phía trước, nhưng không kịp. Những bóng đen đã bao quanh họ. Đôi mắt đỏ như máu, những móng vuốt dài nhọn hoắt, và cái mùi tanh xộc lên trong không khí.
Damian nắm chặt tay, cảm giác đầu óc quay cuồng. Một sự sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong cậu, nhưng cậu không thể hoảng sợ. "Chúng là gì vậy? Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Zedrin quỳ xuống, tay vung lên. Một lớp bảo vệ màu xanh lục bao quanh cả nhóm, bảo vệ họ khỏi những sinh vật đang lao tới. Nhưng ngay khi lớp bảo vệ tạo thành, những sinh vật đó bỗng nhiên rít lên một cách điên cuồng, lao thẳng vào lớp lá chắn.
"Chúng mạnh hơn tôi tưởng," Zedrin nói, giọng anh căng thẳng. "Mọi người chuẩn bị chiến đấu!"
Damian quay lại nhìn Kaldir, người đang đứng đó với cây gậy sáng rực trong tay. Ông lão không nói gì mà chỉ ra dấu hiệu cho cậu lao lên. Damian không kịp nghĩ ngợi nhiều, cậu nhanh chóng vung kiếm lên, nhưng cảm giác nặng nề cứ kéo cậu xuống. Những sinh vật đen đang lao tới với tốc độ chóng mặt.
"Kaldir, ông nói rằng bọn chúng không thể theo sát mãi đúng không?" Damian hỏi, lòng cảm thấy lo lắng nhưng vẫn không dám lùi bước.
Kaldir nhìn những sinh vật đang lao về phía họ, ánh mắt ông nghiêm nghị, không chút dao động. "Chúng có thể quay lại. Nhưng sẽ có cách."
"Cách gì?" Damian hỏi, bất chấp sự hỗn loạn.
Zedrin gầm lên, lắc mạnh cây gậy của mình. "Chúng ta không thể đứng yên mà chờ đợi. Tấn công đi!"
Damian nhìn vào các sinh vật đang lao đến, và trong khoảnh khắc, cậu cảm nhận được sự dũng cảm dâng trào trong người. Cậu không thể đứng đây và chờ đợi nữa. Với một nhịp thở mạnh mẽ, Damian lao về phía sinh vật gần nhất, vung kiếm về phía nó.
"Cẩn thận!" Kaldir hét lên từ phía sau.
Damian không nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập mạnh mẽ trong tai. Kiếm của cậu cắt qua bóng đen, nhưng sinh vật đó chỉ gập người lại rồi ngay lập tức lao tới lần nữa. Những móng vuốt sắc nhọn của nó suýt xé rách lớp áo giáp của cậu. Nhưng Damian không lùi bước. Cậu dùng sức mạnh, xoay người lại và đâm mạnh một nhát nữa, lần này trúng vào cổ sinh vật. Một tiếng gào thét vang lên, sinh vật đó co rúm lại, rồi biến mất trong làn khói đen.
Zedrin tiếp tục tấn công từ phía sau, đánh bật hai sinh vật cùng một lúc. Kaldir chỉ đứng đó, nhưng cây gậy của ông tỏa sáng rực rỡ, đánh bật những sinh vật khác ra xa. Những sinh vật này có thể bị đánh tan trong nháy mắt, nhưng chúng không dễ dàng bị tiêu diệt. Dù vậy, mỗi lần bị tấn công, chúng lại lùi lại một chút, rồi lại quay lại.
Một lúc sau, cả nhóm đã phá vỡ được vòng vây, nhưng họ không thể dừng lại. Cứ mỗi bước đi, bóng đen lại vây quanh thêm một lần nữa.
"Làm sao để chúng không quay lại lần nữa?" Damian hỏi, thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm mặt.
Kaldir nhìn cậu một cách sắc bén. "Chúng sẽ không theo đuổi mãi. Nhưng chỉ khi chúng ta đến được nơi an toàn."
"Vậy... nơi an toàn là ở đâu?" Damian hỏi, ánh mắt không dứt khỏi những sinh vật đen xung quanh.
"Chỉ có một nơi," Zedrin nói. "Chúng ta phải tới Thành phố Trung Tâm của Auria."
Không khí trong rừng trở nên ngột ngạt, như thể mỗi cơn gió đều mang theo một sự đe dọa khủng khiếp. Những sinh vật đen ngòm tiếp tục vây quanh nhóm của Damian. Những móng vuốt sắc nhọn của chúng vươn ra, đôi mắt đỏ như máu phản chiếu ánh sáng từ những đám mây u ám trên bầu trời.
Damian vung kiếm lên, một lần nữa đối mặt với những bóng đen. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của những sinh vật này, nhưng cậu không thể lùi bước. Lúc này, Kaldir tiến lên phía trước, tay cầm cây gậy bạc, và ánh sáng từ cây gậy chói lóa như tia chớp, xua tan bóng tối trong giây lát.
"Damian, nhanh lên!" Kaldir gầm lên, mắt nhìn chăm chăm về phía những sinh vật đang dần tiến lại gần hơn. "Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thể thoát được đâu!"
Damian hiểu rằng phải hành động nhanh chóng. Cậu tập trung tinh thần, dồn sức mạnh vào tay cầm kiếm. Cảm giác nóng bỏng lan tỏa từ lưỡi kiếm đến cả cánh tay. Khi cậu vung kiếm, một luồng năng lượng sáng loá xẹt qua không khí, đánh thẳng vào bóng tối. Những sinh vật bị đánh trúng ngã nhào, biến mất trong làn khói đen.
"Làm tốt lắm!" Zedrin hét lên, đồng thời dùng cây gậy của mình để tạo ra một lớp bảo vệ màu xanh lam bao quanh nhóm. "Nhưng chúng sẽ không buông tha đâu, chúng chỉ đang chờ cơ hội để tái xuất hiện."
Damian không dừng lại, cậu liên tiếp đánh những sinh vật còn lại, từng đợt tấn công như sấm sét. Mỗi lần vung kiếm, ánh sáng từ nó như một ngọn lửa cháy rực trong bóng tối.
"Mày có thể đánh bại chúng được không?" Zedrin hỏi, giọng đầy sự lo lắng.
"Cố hết sức!" Damian trả lời, tay cầm kiếm run rẩy nhưng không để nó ngừng lại.
Từ phía sau, Kaldir liền ra lệnh: "Đừng chỉ lo tấn công, phải giữ sức để đến thành phố Trung Tâm!"
Damian gật đầu, cố gắng dồn sức để giữ vững vị trí. Nhưng đám sinh vật càng lúc càng đông, số lượng của chúng như thể vô tận. Chúng lao về phía nhóm, tiếng rít của chúng vang lên từng hồi như những cơn ác mộng. Một sinh vật to lớn, với cánh dơi khổng lồ và đôi mắt đỏ lừ, xuất hiện từ bóng tối. Nó tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào Damian.
"Tránh ra!" Damian hét lên, vung kiếm đẩy lùi một con quái vật nhỏ, nhưng ngay lập tức, sinh vật kia lao tới, đâm mạnh móng vuốt vào lớp bảo vệ của Zedrin.
Zedrin gầm lên, sử dụng sức mạnh của mình để đẩy lùi sinh vật đó. Nhưng không lâu sau, hắn lại bị bao vây bởi những sinh vật nhỏ bé xung quanh.
"Kaldir!" Damian kêu lên, khi thấy Zedrin đang bị đám sinh vật quấy rối.
Kaldir gật đầu, mắt không rời khỏi trận chiến. "Giữ vững! Đừng để chúng lấn át!"
Cùng lúc đó, những sinh vật lại tiếp tục lao vào từ mọi hướng. Damian cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Làm sao đây? Chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này mãi được!"
Zedrin hét lên: "Không thể dừng lại. Cứ đi, đừng để bị cản lại!"
Damian quyết tâm không lùi bước. Cậu tập trung toàn bộ sức lực, xoay kiếm một cách điêu luyện, đánh bay những sinh vật đang lao tới. Một lần nữa, cậu cảm thấy sức mạnh từ kiếm của mình, như một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ. Sinh vật lớn lao tới, cố gắng vồ lấy cậu, nhưng Damian không hề chùn bước. Cậu vung kiếm một nhát, mạnh mẽ đến mức khiến con quái vật ngã xuống đất, đổ sụp dưới sức mạnh.
Zedrin lúc này cũng tỏa ra một luồng ánh sáng, tạo thành một vòng bảo vệ quanh nhóm. "Chúng ta phải rời khỏi đây. Nếu không, chúng ta sẽ không sống sót!"
Cả nhóm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục di chuyển. Những sinh vật bóng tối vẫn tiếp tục rượt đuổi, nhưng không thể ngăn cản họ. Khi họ tiến sâu vào trong rừng, sự yên tĩnh của khu vực xung quanh như chờ đợi điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra.
Kaldir dẫn đầu, đưa mắt quan sát cẩn thận. "Chúng ta sắp đến nơi rồi. Cố gắng lên!"
Với một cú vung mạnh, Kaldir đã xua đuổi được đám sinh vật đen đang tiến lại gần. Ánh sáng từ cây gậy của ông sáng chói, xua tan bóng tối bao trùm xung quanh.
Damian không dám ngừng lại. Cậu hít một hơi dài, ép bản thân phải tiến về phía trước. "Mình phải đến Thành phố Trung Tâm. Không thể dừng lại."
Cả nhóm di chuyển trong im lặng, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên nền đất rừng là phá vỡ không khí tĩnh lặng. Những sinh vật đen kia vẫn lẩn khuất, vẫn quan sát từng bước đi của họ, nhưng chúng không dám lại gần.
Phần 16: Cơn Gió Đen (Tiếp theo)
Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng, như thể thời gian đang đứng lại. Damian cảm thấy sự mệt mỏi đang dần bao trùm, nhưng cậu không thể dừng lại. Mỗi bước đi là một thử thách, bởi lẽ phía sau luôn có những bóng đen lặng lẽ theo dõi. Cảm giác như thể mọi thứ đang trượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng cậu biết rằng nếu dừng lại, tất cả sẽ kết thúc.
"Chúng ta phải đến Thành phố Trung Tâm thật nhanh!" Kaldir gầm lên, ánh mắt không thể rời khỏi những sinh vật đen đang tràn ra từ khắp mọi ngóc ngách.
Zedrin liếc nhìn Damian, đôi mắt của hắn lo lắng. "Nếu chúng ta không tìm cách đẩy lùi được đám này, bọn chúng sẽ không ngừng đâu."
Damian cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên trong người. "Tôi sẽ không để chúng làm gì cả!" Cậu hét lên, cảm giác sức mạnh trong người dâng trào. Cậu vung kiếm, một luồng ánh sáng vụt ra khỏi lưỡi kiếm, tỏa ra như một cơn lốc ánh sáng. Những bóng đen lùi lại, nhưng không lâu sau, chúng lại nhanh chóng kéo đến từ những hướng khác.
"Chúng không phải những sinh vật thông thường." Kaldir nói, giọng ông trầm xuống. "Chúng đến từ những chiều không gian khác, và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta bị đánh bại."
Zedrin không ngừng vung cây gậy của mình để tạo ra một lớp bảo vệ xanh sáng. "Chúng ta phải làm gì đây, Kaldir?"
Kaldir nhìn vào bầu trời tối đen, ánh mắt ông lộ rõ vẻ lo lắng. "Có một cách, nhưng nó sẽ tốn nhiều sức lực. Chúng ta cần phải tìm đến Cánh Cổng Tinh Tú."
Damian quay sang nhìn ông, hỏi nhanh: "Cánh Cổng Tinh Tú là gì?"
Kaldir hít một hơi dài. "Là một cánh cổng cổ xưa, nó nằm ở vị trí rất xa Thành phố Trung Tâm, và chỉ mở ra khi trời tối, để dẫn những ai đủ sức mạnh đến nơi an toàn. Nhưng để có thể mở nó, ta phải sử dụng một nguồn năng lượng rất lớn, một loại sức mạnh mà chúng ta sẽ phải trả giá đắt."
Damian không do dự, cậu nhìn vào đám bóng tối đang dần tiến gần. "Được rồi, chúng ta phải đến đó. Dù có phải trả giá gì, tôi cũng không thể để bọn chúng chiếm lấy Auria."
Zedrin gật đầu, không nói gì thêm, nhưng sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt của hắn.
Kaldir bước tới, vung cây gậy lên, tạo ra một làn sóng ánh sáng lấp lánh. "Đi theo tôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian."
Nhóm người bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Dù mệt mỏi và căng thẳng, nhưng mục tiêu rõ ràng đã thúc đẩy họ tiếp tục tiến về phía trước. Họ chạy qua những khu rừng u ám, những ngọn núi đen kịt, và những dòng sông lặng lẽ. Mọi thứ đều bị bao trùm bởi một làn sương mờ, như thể thế giới này đang bị che giấu khỏi ánh sáng.
"Cánh Cổng Tinh Tú ở đâu?" Damian thở dốc, mồ hôi đã ướt đẫm áo. Cảm giác kiệt sức càng lúc càng lan tỏa trong người cậu, nhưng không thể dừng lại.
Kaldir không trả lời ngay, nhưng ánh mắt ông vẫn không rời khỏi con đường phía trước. "Chúng ta phải vượt qua con sông này. Sau đó, đi qua khu rừng Đoạn Trường, rồi tới một ngọn núi cao. Cánh Cổng sẽ hiện ra khi chúng ta gần đến nơi."
Damian gật đầu, dù trong lòng không khỏi lo lắng. "Chúng ta còn bao xa nữa?"
Kaldir dừng lại một chút, nhìn vào Damian bằng ánh mắt nghiêm túc. "Khoảng một ngày nữa. Nếu không gặp thêm trở ngại nào, chúng ta sẽ đến được nơi đó."
Zedrin nhìn ra xung quanh. "Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chúng ta không thể chỉ chạy mãi như thế này được. Những sinh vật đó đang chờ cơ hội."
Damian quay lại nhìn đám sinh vật bóng tối đang tiếp tục tiến lại. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng cậu gạt bỏ nó. "Chúng ta sẽ không dừng lại. Bất kể chúng là gì, tôi sẽ chiến đấu đến cùng."
Kaldir mỉm cười nhẹ, nhưng không có vẻ gì là thư giãn. "Vậy thì tiếp tục nào. Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình."
Cả nhóm tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng mỗi người đều nặng trĩu lo âu. Những bóng đen vẫn đuổi theo, và không ai dám nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Họ không biết rằng, càng tiến sâu vào khu rừng Đoạn Trường, càng gần với Cánh Cổng Tinh Tú, họ sẽ phải đối mặt với một thử thách còn khủng khiếp hơn gấp bội.
Phần 16: Cơn Gió Đen (Tiếp theo)
Cả nhóm tiếp tục di chuyển qua những con đường vắng lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ vọng lại trong không gian tĩnh lặng. Mỗi người đều cảm nhận được sự mệt mỏi dần buông xuống, nhưng không ai dám ngừng lại. Đoạn đường phía trước mờ mịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời cao, như những ánh mắt vô hình đang dõi theo họ.
Damian cảm nhận được một sức ép ngày càng tăng, giống như có hàng nghìn ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cảm giác này khiến cậu căng thẳng, nhưng cũng tiếp thêm cho cậu sức mạnh.
"Đã đến lúc phải nghỉ ngơi." Zedrin lên tiếng, mắt không rời khỏi bóng tối phía xa. "Chúng ta sẽ không thể tiếp tục nếu cứ chạy mãi như vậy."
Damian gật đầu, không nói gì. Cậu đã quá mệt mỏi rồi, cơ thể cậu dường như đã kiệt sức. Nhưng cậu không thể dừng lại, không thể buông tay. Cậu đã hứa với chính mình rằng sẽ không để Auria rơi vào tay bóng tối.
"Chúng ta sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi." Kaldir lên tiếng, giọng ông trầm và kiên định. "Một đêm nghỉ ngơi có thể giúp chúng ta hồi phục."
Cả nhóm tìm một khoảng đất trống, nơi không có bóng đen hay sự nguy hiểm nào rình rập. Họ đốt một đống lửa nhỏ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt họ. Zedrin ngồi xuống bên cạnh, kéo tấm áo choàng quanh người, còn Kaldir đứng gần đó, quan sát không gian xung quanh.
Damian ngồi xuống, mắt nhìn vào ngọn lửa, lòng cảm thấy bất an. Cậu không thể xua đi cảm giác có điều gì đó đang chờ đợi họ phía trước. Bóng tối không chỉ có nghĩa là đám sinh vật đó đang theo dõi. Cảm giác đó giống như một lời cảnh báo, một dấu hiệu rằng điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.
"Damian." Kaldir bỗng gọi tên cậu. "Cháu có điều gì muốn hỏi không?"
Damian nhìn ông, ánh mắt thăm dò. "Ông nói Cánh Cổng Tinh Tú rất mạnh. Nhưng nếu chúng ta không đến được đó, thì sao?"
Kaldir nhìn về phía xa, nơi bóng tối trùm phủ toàn bộ khu rừng. "Chúng ta phải đến đó, không có lựa chọn nào khác. Nếu không, những sinh vật này sẽ không ngừng tấn công. Và càng kéo dài, chúng càng mạnh lên. Cánh Cổng Tinh Tú là hy vọng cuối cùng của chúng ta."
Damian gật đầu. "Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để đến đó."
Zedrin liếc mắt nhìn họ, rồi đứng dậy. "Cậu có vẻ quyết tâm, nhưng đừng quên rằng ngay cả chúng ta cũng không chắc chắn sẽ thành công. Đừng để sự nóng vội làm mờ mắt."
Damian quay sang nhìn Zedrin. "Tôi biết. Nhưng tôi sẽ không để mọi thứ bị hủy hoại chỉ vì sự do dự."
Kaldir nhẹ nhàng đặt tay lên vai Damian. "Cháu không cô đơn trong cuộc hành trình này. Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua. Và nếu cần, ta sẽ bảo vệ cháu."
Cả nhóm im lặng, cảm giác đoàn kết dâng lên trong không khí. Họ không biết điều gì sẽ chờ đón họ khi bước vào khu rừng Đoạn Trường, nhưng họ biết rằng nếu không cùng nhau, họ sẽ không thể vượt qua được.
Dù vậy, họ biết mình phải chuẩn bị cho thử thách khủng khiếp hơn, một thử thách mà ngay cả Kaldir cũng không dám chắc liệu họ có thể vượt qua.
Tiếng bước chân vang vọng trong khu rừng khi cả nhóm tiếp tục lên đường. Damian cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, như thể có điều gì đó đang thay đổi trong bóng tối xung quanh họ.
Bỗng, một tiếng rít lên vang lên từ phía sau. Cả nhóm quay lại, và ngay lập tức, những bóng đen lại xuất hiện. Nhưng lần này, chúng không phải là những sinh vật đơn giản nữa. Cả nhóm đối mặt với một đội quân lớn hơn, với đôi mắt đỏ rực, ánh sáng từ những chiếc đuôi lửa cháy sáng rực trong đêm tối.
"Chúng ta không còn thời gian nữa!" Kaldir hét lên. "Nhanh lên, chạy thôi!"
Damian nắm chặt kiếm, trong khi Zedrin vung cây gậy tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh họ. Họ bắt đầu chạy, nhưng những bóng đen cứ theo sau, không ngừng.
"Không thể chạy mãi được!" Zedrin nói, giọng hắn đầy lo lắng.
Damian liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm cơ hội. "Có một con đường hẹp phía trước. Nếu chúng ta vào đó, chúng sẽ không thể theo kịp."
"Đi thôi!" Kaldir quát.
Họ lao vào con đường hẹp, nhưng những bóng đen vẫn bám theo, như thể chúng có thể cảm nhận được từng bước đi của họ. Sự căng thẳng càng lúc càng dâng cao, và cảm giác áp lực dường như đang muốn nghiền nát họ.
Damian cảm nhận rõ ràng rằng cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu, và nếu họ không tìm ra cách vượt qua, tất cả sẽ kết thúc trong tăm tối. Cậu siết chặt kiếm, không để nỗi sợ hãi chiếm lĩnh.
Phần 17: Hành Trình Của Những Vị Anh Hùng
Cuộc chạy đua giữa sự sống và cái chết càng lúc càng căng thẳng hơn khi những bóng đen không ngừng theo sát. Dù đã lao vào con đường hẹp, nhưng chúng vẫn không chịu dừng lại, dường như có một sức mạnh vô hình đang dẫn dắt chúng, và những đôi mắt đỏ rực vẫn không ngừng lấp ló đằng sau.
Damian cảm nhận được sự căng thẳng, mồ hôi tuôn ra, không chỉ vì thể lực đang dần kiệt quệ, mà vì sự lo sợ khi không biết họ sẽ phải đối mặt với cái gì tiếp theo. Cậu nhìn sang Kaldir và Zedrin, cố gắng tìm kiếm một chút hy vọng trong ánh mắt họ.
Zedrin dẫn đầu, vẫn không ngừng tiến về phía trước với sự kiên cường. Hắn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cả nhóm, nhưng cũng biết rằng nếu dừng lại, họ sẽ không bao giờ có cơ hội vượt qua được đám bóng đen này.
"Chạy nhanh hơn!" Zedrin ra lệnh, không quay lại nhìn.
Damian đẩy nhanh bước chân, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo và sự quyết tâm. Đằng sau lưng, những tiếng bước chân của đám bóng đen càng lúc càng gần hơn, và tiếng rít lên đầy ma quái của chúng khiến không khí trở nên u ám, đè nặng lên tâm trí của cậu.
"Chúng ta không thể chạy mãi được đâu!" Kaldir hét lên, giọng ông trầm xuống vì lo lắng.
Damian quay lại nhìn ông, nhưng rồi lập tức hướng mắt về phía trước. "Phải làm gì đây, ông Kaldir? Chúng ta không thể chỉ chạy mãi như thế này được."
Kaldir nhìn xung quanh, rồi dừng lại một lúc, đôi mắt ông sáng lên một tia sáng quyết đoán. "Đi qua khe núi phía trước. Nó sẽ giúp chúng ta thoát khỏi đám bóng đen."
"Đó là con đường an toàn nhất sao?" Damian thắc mắc, nhìn vào ánh mắt đầy quyết tâm của Kaldir.
"Đúng," ông trả lời ngắn gọn, "nhưng chúng ta không thể chần chừ nữa."
Zedrin quay lại nhìn, ánh mắt lấp lánh một tia sáng kỳ vọng. "Chúng ta cần phải tin vào ông ấy."
Bất chợt, một cơn gió mạnh ập tới, vỗ mạnh vào khuôn mặt họ. Đêm tối dường như trở nên lạnh lẽo hơn, không có ánh sáng ngoài những ngôi sao xa xôi trên bầu trời. Damian cảm thấy sự cô đơn trỗi dậy trong lòng, nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Đó không phải là sự lựa chọn. Cậu đã đến đây và phải tiếp tục chiến đấu.
"Chạy tiếp đi!" Zedrin quát, rồi lao lên phía trước. Cả nhóm dồn sức lực cuối cùng và chạy về phía khe núi mà Kaldir đã chỉ.
Khi họ tới nơi, họ không thể thấy được bất kỳ dấu hiệu nào của bóng tối đằng sau. Nhưng bên trong khe núi, không gian như càng lúc càng chật chội hơn. Cả nhóm đi sâu vào trong, và ngay khi họ bước qua đoạn đường hẹp, tiếng động xung quanh cũng dần lắng xuống.
"Chúng ta tạm an toàn rồi," Kaldir thở phào. "Nhưng không thể nghỉ ngơi lâu đâu."
Damian không nói gì, chỉ đứng thở dốc, cảm nhận những cơn thở gấp của mình trong không khí lạnh lẽo. Dù cảm giác nhẹ nhõm tạm thời, nhưng cậu biết họ không thể tiếp tục quá lâu ở đây. Những bóng đen kia chỉ là một phần nhỏ trong thử thách mà họ sẽ phải đối mặt.
Zedrin ngồi xuống, lấy hơi và nhìn lên bầu trời tối mịt phía trên khe núi. "Chúng ta cần phải nhanh chóng đến Cánh Cổng Tinh Tú. Chỉ có nó mới có thể cứu được Auria."
"Đúng vậy," Kaldir gật đầu. "Và chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu không, bóng tối sẽ không buông tha chúng ta."
Damian nhìn vào ánh mắt của những người đồng hành. Họ đều mang trên mình một gánh nặng không hề nhỏ. Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là sự kiên cường trong ánh mắt họ. Họ có thể mệt mỏi, có thể kiệt sức, nhưng không ai từ bỏ.
Cậu nắm chặt kiếm, đôi tay run lên vì lạnh và sự căng thẳng, nhưng trong lòng cậu lại đầy quyết tâm. Cậu sẽ không để Auria, những sinh vật tuyệt vời mà cậu đã gặp, và cả những người đã giúp đỡ cậu, phải chịu khổ đau vì những bóng đen đó. Cậu sẽ chiến đấu.
"Chúng ta phải đi tiếp." Damian cất tiếng, giọng nói mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Kaldir nhìn cậu, nở một nụ cười đầy tự hào. "Cháu đã sẵn sàng."
Zedrin đứng lên, vung cây gậy, và tất cả tiếp tục di chuyển về phía trước. Mặc dù con đường phía trước đầy những hiểm nguy, nhưng họ sẽ không bao giờ từ bỏ. Họ không thể, và không được phép.
Bầu không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo hơn khi họ tiến vào sâu trong khe núi. Nhưng đó không phải là điều duy nhất đe dọa họ. Cảm giác có thứ gì đó đang chờ đợi phía trước, một thứ gì đó lớn hơn và đáng sợ hơn, khiến không khí trở nên dày đặc.
Chỉ có một điều chắc chắn: Họ sẽ không quay lại.
Phần 17: Đối Mặt Với Bóng Tối
Cả nhóm tiếp tục bước vào sâu trong khe núi, đôi chân họ vang lên những tiếng động khẽ khàng trên mặt đất đá lạnh lẽo. Mỗi bước đi như nặng trĩu thêm sự mệt mỏi, nhưng không ai trong nhóm dừng lại. Từng bước, từng bước một, họ tiến về phía trước, đến nơi mà hy vọng cuối cùng đang chờ đợi.
Damian cảm thấy căng thẳng rõ rệt, từng tia sáng mỏng manh lọt qua những khe hở trong vách đá, nhưng không đủ để xua tan bóng tối bao trùm khắp nơi. Cảm giác lạnh lẽo và u ám như đang len lỏi vào cơ thể, thấm vào từng đợt gió, làm người ta cảm thấy như có một cái gì đó đang rình rập phía sau.
"Chúng ta có thể dừng lại một chút không?" Damian lên tiếng, giọng nói mệt mỏi.
Kaldir quay lại nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi con đường phía trước. "Không, chúng ta phải đi tiếp. Càng dừng lại, càng nguy hiểm."
Zedrin gật đầu, nhìn về phía trước. "Chúng ta không thể chần chừ. Cánh Cổng Tinh Tú sẽ không chờ đợi chúng ta."
Damian gật đầu, mím môi lại. Cậu hiểu rằng không có thời gian để nghỉ ngơi, không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đi. Nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu phản kháng, đôi chân như muốn khuỵu xuống dưới, đôi mắt thì dần trở nên mờ mịt.
Nhưng rồi, ngay khi cậu định lấy lại sức, một cơn gió lạnh thổi qua, kèm theo tiếng xào xạc của lá cây khô, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo họ. Cả nhóm giật mình, tựa như có ai đó vừa quan sát họ từ xa.
"Cái gì đó không ổn." Zedrin thấp giọng, đôi mắt sắc bén quét nhanh xung quanh.
"Không phải đám bóng đen nữa chứ?" Damian hỏi, cố giữ bình tĩnh.
Kaldir nheo mắt, bước đi thận trọng. "Cẩn thận. Có một sức mạnh khác đang hoạt động trong khu vực này."
Cả nhóm tiếp tục đi, mỗi bước đi như đi trên dây, họ không biết thứ gì đang chờ đợi mình. Không gian càng lúc càng trở nên chật chội hơn, những vách đá như siết chặt quanh họ, những bóng đen lướt qua trong tầm mắt nhưng không thể chạm tới.
Rồi, bất ngờ, một tiếng cười khẽ vang lên trong không gian. Cả nhóm lập tức dừng lại, đôi mắt căng thẳng nhìn xung quanh.
"Là ai?" Damian hỏi, giọng run rẩy.
Một bóng hình mờ ảo bước ra từ trong bóng tối, dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên như những ngọn đuốc trong đêm tối. Người đó bước đến gần hơn, tỏa ra một nguồn năng lượng đen tối, khiến không khí quanh họ càng trở nên ngột ngạt.
"Đây là nơi các ngươi phải dừng lại." Giọng nói vang lên như tiếng thì thầm trong gió, lạnh lẽo và đầy mưu mô.
Kaldir đứng vững, ánh mắt đầy quyết đoán. "Chúng tôi không dừng lại. Chúng tôi phải tiếp tục."
Zedrin bước lên một bước, tay nắm chặt gậy phép. "Cánh Cổng Tinh Tú không thuộc về ngươi."
Bóng người kia khẽ cười, như thể sự đe dọa không làm hắn bận tâm. "Các ngươi tưởng mình có thể ngăn cản được tất cả sao?"
Damian cảm nhận một làn sóng năng lượng mạnh mẽ đang lan tỏa từ người kia, khiến không khí quanh cậu trở nên dày đặc, khó thở. Cậu cảm thấy một sức ép không ngừng, và ánh mắt của kẻ kia không ngừng xuyên thấu vào tâm trí cậu, như thể muốn quét sạch tất cả sự chống đối.
"Chúng ta không sợ ngươi!" Damian hít sâu một hơi, tự nhủ mình không thể để sợ hãi chi phối nữa.
Người kia cười khẩy, đôi mắt sắc lạnh nhìn Damian. "Ngươi là ai mà dám lên tiếng? Một kẻ chưa biết rõ được sự thật về chính mình."
Damian cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ bùng lên trong lòng, như thể có thứ gì đó đang thức tỉnh trong cậu. Cậu không thể chỉ đứng yên và chịu đựng. Cậu phải hành động.
"Chúng tôi sẽ không dừng lại!" Cậu hét lên, thanh âm vang vọng giữa không gian.
Và rồi, một làn sóng sức mạnh từ trong người Damian bùng lên, làm sáng rực không gian xung quanh. Một lực lượng mạnh mẽ, một cơn bão năng lượng từ sức mạnh ẩn giấu trong cậu tựa như phá vỡ bức tường của chính mình, khiến ánh sáng lấp lánh từ thanh kiếm cậu cầm trong tay lóe lên.
"Đi đi!" Zedrin quát, lao vào chiến đấu.
Kaldir đứng ở phía sau, ánh mắt đầy quyết tâm, ra lệnh cho nhóm. "Chúng ta phải nhanh chóng phá vỡ lớp phòng thủ của hắn."
Nhưng bóng hình kia chỉ cười, và ngay lập tức, một đám bóng đen lại xuất hiện, bao phủ xung quanh, dường như chúng đến từ chính bóng tối đang bao trùm.
Damian, dù sợ hãi nhưng không thể dừng lại, bước một bước lên trước. Cậu biết giờ phút này chính là lúc phải đối mặt với sự thật, đối mặt với chính mình.
Lực lượng trong cậu không ngừng dâng lên, quyết tâm chiến đấu để bảo vệ tất cả những gì mình yêu quý. Cậu sẽ không để bóng tối chiếm lấy Auria.
Trong khoảnh khắc đó, Damian cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ với những người xung quanh mình, với Kaldir, với Zedrin, và với chính cả thế giới Auria mà cậu đã gặp.
"Chúng ta sẽ chiến thắng!" Cậu hét lên, cúi thấp người để tấn công.
Phần 17: Đối Mặt Với Bóng Tối (Tiếp)
Lực lượng trong người Damian bùng lên, tràn ngập, mạnh mẽ và đầy quyết tâm. Cậu nắm chặt thanh kiếm của mình, cặp mắt ánh lên một tia sáng kiên định. Thậm chí, cậu có thể cảm nhận được những sự thay đổi trong cơ thể mình, như thể sức mạnh ấy đang thức tỉnh, chảy qua từng mạch máu.
"Chúng ta phải nhanh chóng phá vỡ phòng thủ của hắn!" Kaldir nói lớn, mắt không rời bóng hình u ám kia.
Zedrin không do dự, ra tay ngay lập tức, một luồng phép thuật mạnh mẽ thoát ra từ cây gậy của anh ta. Những tia sáng lấp lánh vẽ nên một bức màn bảo vệ xung quanh nhóm. Những bóng đen trong không khí bắt đầu co rút lại, nhưng rồi, đối thủ kia chỉ vẫy tay một cái, tất cả lại vọt tới như những con sóng đen tối.
Damian nhận ra rằng họ không thể lùi bước, không thể chỉ đứng đó và bị đè bẹp. Cậu biết bản thân phải sử dụng tất cả sức mạnh mình có, và cậu cảm nhận được thứ gì đó sâu thẳm trong trái tim mình - một thứ sức mạnh chưa từng bùng lên mạnh mẽ như thế này trước đây.
"Đứng vững!" Damian hét lên, tay vung mạnh thanh kiếm ra, tạo ra một vòng sáng rực rỡ.
Ngay lập tức, một làn sóng năng lượng tỏa ra, xé tan bóng tối quanh cậu. Những bóng đen dường như không thể chịu nổi ánh sáng này, chúng rít lên, tan biến trong không khí. Damian cảm thấy lòng mình vững vàng hơn bao giờ hết. Cậu không chỉ chiến đấu vì mình, mà còn vì tất cả những người mà cậu yêu thương.
Zedrin và Kaldir tiếp tục phối hợp nhịp nhàng, tạo ra những đợt phép thuật đầy sức mạnh. Cả nhóm không ngừng lao vào cuộc chiến với quyết tâm mãnh liệt, nhưng vẫn biết rằng thử thách còn lâu mới kết thúc.
Bóng hình u ám kia bắt đầu phô bày sức mạnh của mình. Cái cười lạnh lẽo của hắn vang vọng trong không gian, như thể hắn đang vui sướng vì cuộc chiến này.
"Chỉ là những đứa trẻ." Giọng hắn vang lên như tiếng gió thổi qua kẽ lá. "Các ngươi chẳng thể làm gì được."
Damian không để bản thân bị dao động. Cậu nắm chặt thanh kiếm, tay run lên vì căng thẳng nhưng không cho phép mình yếu đuối. Cậu lao vào, dường như không còn sợ hãi nữa. Mọi thứ trong thế giới này chỉ là một cuộc thử thách. Đối mặt với nó, chỉ có thể chiến đấu.
Lập tức, cậu lao đến với tốc độ nhanh chóng, cúi thấp người, đưa thanh kiếm lên, vung về phía kẻ thù. Nhưng hắn chỉ đứng yên, mỉm cười như thể đã biết trước hành động của Damian. Hắn phất tay một cái, và những bóng đen lại lần nữa xuất hiện, vây quanh cậu.
Damian nắm chặt thanh kiếm, ánh sáng từ nó ngày càng rực rỡ, phản chiếu lại bóng tối xung quanh. Nhưng chính lúc này, một sức mạnh lạ kỳ dâng lên trong người cậu. Cảm giác đó như thể có một ngọn lửa cháy bùng trong cậu, không chỉ là ánh sáng từ thanh kiếm, mà là một thứ gì đó mà cậu chưa bao giờ trải qua.
"Không phải hôm nay, không phải lúc này!" Damian hét lớn, vung mạnh thanh kiếm về phía trước.
Ánh sáng từ thanh kiếm chói lòa, xé toạc bóng tối và cuốn bay tất cả bóng đen quanh đó. Cả không gian như lùi lại một bước, các bóng đen tan biến một cách chóng vánh.
Bóng hình u ám kia, lần đầu tiên, có vẻ bối rối. Hắn lùi lại một bước, mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
"Ngươi... ngươi đã làm gì?" Giọng hắn thay đổi, có chút dao động.
Damian, dù mệt mỏi, nhưng vẫn cảm thấy sức mạnh trong mình dâng lên. Cậu không thể dừng lại. Cậu không thể cho phép bóng tối chiến thắng.
"Chúng ta sẽ không lùi bước!" Cậu nói, ánh mắt kiên định, từng lời như đập vào không gian xung quanh. "Chúng ta sẽ không bao giờ để bóng tối chiếm lấy thế giới này!"
Zedrin và Kaldir không hề chậm trễ, lao vào chiến đấu cùng Damian, cùng dồn hết sức mạnh của mình để bảo vệ thế giới này.
Bóng hình kia, dù đang cố gắng chống lại, nhưng sức mạnh của nhóm đã bắt đầu ăn mòn hắn. Từng đợt phép thuật, từng đòn tấn công, tất cả đều hướng đến mục tiêu duy nhất - tiêu diệt sự u ám này.
Cuối cùng, bóng hình kia khựng lại, cơ thể hắn như đang bị xé rách. Ánh sáng từ thanh kiếm của Damian ngày càng trở nên mạnh mẽ, như thể nó đang hấp thụ mọi năng lượng tiêu cực, và một tiếng thét đầy đau đớn vang lên khi bóng hình kia hoàn toàn tan biến.
"Chúng ta đã làm được." Zedrin thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng cảnh giác.
Kaldir cúi đầu, vẫy tay ra hiệu để cả nhóm tiếp tục. "Chúng ta không còn nhiều thời gian. Cánh Cổng Tinh Tú vẫn còn đợi chúng ta."
Damian gật đầu, mệt mỏi nhưng quyết tâm không suy chuyển. "Chúng ta phải tiếp tục. Bóng tối sẽ không bao giờ thắng." Cậu nói, ánh mắt rực cháy.
Và thế là, nhóm tiếp tục bước đi, không nhìn lại.
Phần 18: Sự Thức Tỉnh Của Sức Mạnh
Cánh rừng rậm trải dài với từng tán lá rợp mát, nhưng không gian xung quanh nhóm lại ngập tràn một sự căng thẳng khó tả. Mọi thứ dường như lắng lại, như thể thời gian đang dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của từng người trong nhóm. Damian cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi đang bao phủ cơ thể mình, nhưng trái tim cậu vẫn rực cháy một ngọn lửa kiên cường không thể dập tắt.
Họ đã vượt qua nhiều thử thách, nhưng cậu biết rằng cuộc chiến với bóng tối chưa kết thúc. Cánh Cổng Tinh Tú vẫn ở đâu đó, đợi họ đi đến để hoàn thành sứ mệnh của mình.
Damian quay sang nhìn Kaldir và Zedrin, cả hai đang im lặng, vẻ mặt nghiêm túc. Kaldir không nói gì, nhưng ánh mắt của ông lão vẫn đầy sự quan tâm, như thể ông đang dò xét một điều gì đó trong cậu. Zedrin, thì vẫn không ngừng liếc nhìn xung quanh, đôi mắt sắc bén của anh ta luôn tìm kiếm mối nguy hiểm tiềm ẩn.
"Chúng ta phải làm gì tiếp theo?" Damian hỏi, giọng cậu không thể giấu nổi sự lo lắng.
Kaldir vẫn không nói gì ngay lập tức, ông chỉ giơ tay lên, ra hiệu cho nhóm dừng lại. Không khí như đặc lại, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất và lá mục. Cảm giác như có một điều gì đó sắp xảy ra, điều gì đó mà nhóm chưa thể lường trước.
"Cháu cần phải hiểu về sức mạnh mà cháu đang sở hữu," Kaldir lên tiếng, giọng ông trầm và có phần huyền bí. "Những gì cháu cảm nhận được trong cơ thể mình, sức mạnh mà cháu đã giải phóng trong trận chiến trước... Đó không phải là thứ mà chỉ có người bình thường mới có thể đạt được."
Damian nhìn ông, không hiểu hết những gì Kaldir vừa nói.
Zedrin tiếp lời, ánh mắt nhìn cậu đầy sự quan tâm. "Cậu có thể chưa hiểu hết, nhưng đó chính là dấu hiệu của sự thức tỉnh. Sức mạnh này không phải là thứ mà cháu có thể chỉ sử dụng để chiến đấu. Nó còn là chìa khóa giúp cháu hoàn thành sứ mệnh lớn lao của mình."
"Vậy... tôi phải làm gì để kiểm soát nó?" Damian hỏi, lòng cậu không khỏi hoang mang. Sức mạnh này quá lớn, và cậu cảm thấy như nó đang kiểm soát cậu hơn là ngược lại.
Kaldir nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, như thể ông đang truyền cho cậu một phần sức mạnh của chính mình. "Để kiểm soát nó, cháu cần phải học cách hòa mình vào sức mạnh ấy. Cháu cần phải hiểu rằng, sức mạnh này không phải là kẻ thù. Chính cháu mới là người kiểm soát nó, và nó sẽ chỉ phát huy khi cháu thật sự hòa hợp với bản chất của nó."
Damian cảm thấy như có một cơn sóng năng lượng dâng lên trong người mình. Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình rõ ràng hơn. Mỗi cành cây, mỗi chiếc lá, mỗi hơi thở của gió đều như trở nên sống động hơn.
Kaldir không nói gì thêm, ông chỉ đứng đó, quan sát cậu.
Zedrin cười nhẹ. "Cảm nhận được nó chưa? Sức mạnh ấy không phải là sức mạnh của cơ bắp hay phép thuật thông thường. Nó là một phần của thế giới này, và cháu là người được chọn để làm chủ nó."
Damian nhìn xung quanh, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Sức mạnh này... nó không giống bất cứ thứ gì cậu từng biết. Nó như một phần của đất trời, một phần của chính thiên nhiên quanh mình.
Chỉ cần Damian suy nghĩ về nó, dòng năng lượng từ cơ thể cậu bắt đầu trào ra, bao quanh cậu, như những tia sáng mềm mại. Cậu cảm thấy nó, cảm nhận nó chảy trong cơ thể mình như một dòng suối trong vắt, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.
"Cháu đã sẵn sàng để kiểm soát nó rồi." Kaldir nói, giọng ông đầy tự tin. "Chỉ cần cháu hiểu rằng sức mạnh này có thể mang đến sự cứu rỗi, nhưng cũng có thể mang đến sự tàn phá. Cháu cần phải lựa chọn."
Damian không nói gì, cậu chỉ gật đầu. Cậu biết rằng những thử thách phía trước sẽ còn khốc liệt hơn, nhưng giờ đây, cậu cảm thấy mình đã có đủ sức mạnh để đối mặt với chúng.
"Vậy chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Damian hỏi, cảm giác quyết tâm trong giọng nói của mình.
"Chúng ta sẽ đến Cánh Cổng Tinh Tú," Kaldir đáp, ánh mắt nghiêm túc. "Nơi đó sẽ dẫn chúng ta đến bước tiếp theo trong cuộc hành trình của cháu."
Cả nhóm lại tiếp tục lên đường. Damian biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm, nhưng với sức mạnh mới mẻ trong người, cậu không còn sợ hãi. Cậu tin rằng mình có thể chiến đấu vì tất cả những gì quan trọng.
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cậu biết rằng những thử thách sắp tới sẽ không dễ dàng. Và chiến đấu không chỉ là về sức mạnh.
Phần 18: Con Đường Bất Tận
Với một bước đi vững chắc, Damian dẫn đầu nhóm, ánh mắt đầy quyết tâm. Mọi thứ xung quanh cậu giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, như thể cậu có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim trái đất. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất mới, mùi của những điều chưa được khám phá. Cậu có cảm giác rằng con đường mà họ đi không chỉ là những bước chân đơn thuần trên mặt đất, mà là một hành trình nối dài, chạm đến trái tim của cả thế giới này.
Kaldir và Zedrin đi phía sau, im lặng quan sát từng bước đi của Damian. Mặc dù họ không nói gì, nhưng ánh mắt của cả hai đều sáng lên, đầy niềm tin vào cậu. Không ai trong nhóm nói ra điều đó, nhưng tất cả đều biết: Damian giờ đây đã là sự hy vọng của cả vùng đất này.
"Chúng ta đến gần rồi," Kaldir lên tiếng, ánh mắt ông khẽ lướt qua phía trước. "Cánh Cổng Tinh Tú không ở quá xa."
Damian gật đầu, không nói gì thêm. Cậu đã nghe đến Cánh Cổng Tinh Tú từ lâu, nơi mà tất cả những bí ẩn của thế giới này có thể được giải mã. Và chỉ có tại đó, cậu mới có thể hiểu rõ ràng hơn về sứ mệnh thực sự của mình.
Cả nhóm đi qua những khu rừng rậm rạp, qua những dãy núi trập trùng, băng qua những dòng sông chảy xiết. Mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng, nhưng cũng không thiếu những thử thách cam go. Những trận mưa bất chợt, những con thú hoang dã lẩn khuất trong bóng tối, những bóng ma từ quá khứ bất ngờ xuất hiện... tất cả đều khiến họ cảm thấy rằng, chuyến hành trình này chẳng hề dễ dàng.
Damian đã phải đối mặt với rất nhiều thử thách, nhưng cậu cảm thấy sức mạnh mới trong người đang dần dần hoàn thiện. Mỗi trận đấu, mỗi lần thử thách, cậu lại học hỏi thêm điều gì đó, thêm một bài học, thêm một cách để chiến đấu, để sống sót. Cậu không còn là cậu bé ngây thơ khi bước chân vào thế giới này nữa, mà đã trở thành một chiến binh thực thụ.
Và rồi, khi đêm buông xuống, họ đã đến gần đích đến. Cánh Cổng Tinh Tú hiện lên như một vầng sáng mờ ảo giữa bóng tối. Nó không giống bất kỳ cánh cổng nào mà Damian từng thấy. Được bao quanh bởi những đám mây ánh sáng, cánh cổng toát lên vẻ huyền bí và quyền năng vô hạn. Không phải ai cũng có thể thấy được nó, chỉ những người được chọn mới có thể nhìn thấy được.
"Đây chính là Cánh Cổng Tinh Tú," Kaldir nói, ánh mắt ông dịu lại, như thể một phần ký ức xưa cũ đang trỗi dậy. "Nơi mọi câu chuyện của Auria bắt đầu."
Damian bước đến gần, cảm giác có điều gì đó lạ lẫm, nhưng cũng rất quen thuộc, đang kéo cậu lại gần cánh cổng. Cậu có thể cảm nhận được nó, có thể nghe thấy tiếng thở của nó, như thể cánh cổng này đang chờ đợi cậu.
"Cháu đã sẵn sàng chưa?" Kaldir hỏi, giọng ông trầm xuống, mang theo chút lo âu.
Damian gật đầu, không một chút do dự. "Sẵn sàng."
Cánh cổng từ từ mở ra, như một ngọn lửa khổng lồ cháy sáng trong đêm tối. Ánh sáng từ nó tỏa ra, chiếu sáng cả khu rừng, khiến mọi thứ trở nên lung linh, huyền bí. Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những cánh lá bay lơ lửng trong không khí.
Zedrin đứng bên cạnh, đôi mắt anh lấp lánh. "Cảm giác như chúng ta đang bước vào một thế giới khác vậy."
"Không chỉ là một thế giới khác," Kaldir đáp, ánh mắt đầy tâm sự. "Đây là nơi mọi thứ đều có thể thay đổi. Một bước vào cánh cổng này, có thể đưa cháu đến những thứ cháu chưa từng tưởng tượng được."
Damian không còn do dự nữa, cậu bước vào cánh cổng, cảm nhận từng bước chân mình như chạm vào một dòng năng lượng vô hình. Mọi thứ xung quanh dần dần trở nên mờ mịt, như thể cậu đang bị cuốn vào một dòng xoáy không thể thoát ra.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, không gian xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Cậu đang đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, bầu trời bao la với những đám mây trắng bay lượn. Xa xa, cậu có thể thấy những dãy núi xanh thẳm, những thành phố lộng lẫy, và ở phía trước, một cung điện vĩ đại.
Đây chính là nơi mà mọi câu chuyện bắt đầu. Đây là bước ngoặt trong cuộc đời cậu.
Kaldir và Zedrin cũng đã theo sau cậu, họ đứng nhìn vào không gian rộng lớn trước mặt.
"Chúng ta đã đến nơi," Kaldir nói, giọng ông trầm xuống. "Bây giờ là lúc cháu phải đối mặt với những quyết định quan trọng nhất của đời mình."
Damian nhìn vào cung điện ở phía trước. Cậu biết rằng, ngay từ lúc này, những thử thách thực sự sẽ bắt đầu. Và cậu sẽ không quay lại, dù có bất kỳ điều gì xảy ra.
"Sẵn sàng," Damian thì thầm, quyết tâm trong lòng không thể lay chuyển. "Đến lúc rồi."
Phần 18: Con Đường Mới
Damian bước về phía cung điện, cảm giác như mỗi bước đi của cậu đang đưa cậu đến gần hơn với định mệnh. Cung điện xa xa không giống những gì cậu tưởng tượng. Nó không lộng lẫy, không hào nhoáng như những cung điện mà cậu từng nghe trong những câu chuyện. Thay vào đó, nó có một vẻ uy nghi, cổ kính và kiên cố, như là một biểu tượng của những gì đã qua và những thử thách sắp tới. Những bức tường cao vút, những tháp canh nhọn hoắt vươn lên trời, tất cả tạo nên một bức tranh hùng vĩ.
Zedrin và Kaldir đi sau lưng cậu, ánh mắt của họ không chỉ theo dõi mà còn chứa đựng một sự trầm tư, như thể họ đang suy ngẫm về một điều gì đó quan trọng.
"Chúng ta sắp đến rồi," Kaldir lên tiếng, giọng ông không còn lạnh lùng mà mang một chút sự nghiêm trọng. "Nhưng trước khi vào cung điện, cháu phải hiểu rằng không phải mọi thứ đều như vẻ ngoài của nó. Mọi thử thách cậu phải đối mặt ở đây không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự sáng suốt trong suy nghĩ và quyết định."
Damian không trả lời ngay, mà tiếp tục bước đi, đôi mắt sáng lên một cách quyết đoán. Cậu đã trải qua quá nhiều rồi để quay lại hay do dự. Những bài học, những khó khăn, tất cả đều dẫn dắt cậu đến khoảnh khắc này.
Họ đi qua những cánh cổng lớn, băng qua khu vườn cổ kính rộng lớn, nơi cây cối cổ thụ mọc um tùm, tỏa bóng mát. Không khí ở đây có một sự tĩnh lặng lạ thường, như thể cả thế giới đang chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra.
Bước vào khuôn viên của cung điện, Damian không thể không cảm nhận sự kỳ lạ của nơi này. Mọi thứ đều tĩnh lặng, không có một tiếng động nào ngoài bước chân của họ. Những bức tường đá lớn, mờ mờ dưới ánh sáng, có vẻ như đã từng chứng kiến rất nhiều cuộc chiến, nhiều cuộc đối đầu giữa cái thiện và cái ác.
"Đến lúc rồi, Damian," Zedrin nói, khi thấy cậu đứng lại, dừng chân trước cánh cửa lớn của cung điện. "Cậu sẽ phải chọn lựa."
"Chọn lựa?" Damian quay lại nhìn Zedrin, lòng cậu chợt thắt lại, cảm giác có gì đó nặng nề đang đè lên vai. "Chọn lựa gì?"
"Chọn lựa xem cậu muốn trở thành ai," Kaldir trả lời thay Zedrin, giọng ông trầm xuống. "Một người hùng hay một kẻ thất bại. Cánh cửa này sẽ không dễ dàng mở ra với những ai chưa sẵn sàng đối mặt với những quyết định của mình."
Damian hít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Cậu đã đến đây, và cậu không thể lùi bước. Mặc dù mọi thứ chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng cậu đã học được cách để tin vào chính mình, vào những điều cậu có thể làm được. Cậu có thể cảm nhận được những luồng năng lượng đang dần dần hội tụ trong người mình, những cảm xúc mơ hồ từ trước giờ bây giờ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó là niềm tin, là sự kiên cường, là sự quyết tâm không bao giờ từ bỏ.
Cậu bước về phía cánh cửa, đôi tay đặt lên chiếc khóa đá lạnh lẽo. Đột nhiên, một luồng ánh sáng từ cánh cửa chiếu ra, sáng rực lên khiến cả khu vườn xung quanh cũng trở nên lung linh. Một giọng nói vang lên từ sâu trong cung điện, như thể từ một thế lực vô hình.
"Chỉ những ai thật sự sẵn sàng mới có thể bước vào. Hãy chứng minh rằng bạn có đủ sức mạnh và ý chí."
Damian không do dự, một nụ cười tự tin nở trên môi. Cậu vươn tay về phía cánh cửa và thì thầm:
"Chắc chắn là tôi sẵn sàng."
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, không có tiếng động, chỉ có sự chuyển động nhẹ nhàng như thể được điều khiển bởi một sức mạnh vô hình. Damian bước vào, và ngay khi cậu bước qua ngưỡng cửa, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt.
Bên trong cung điện, mọi thứ không giống những gì cậu tưởng tượng. Không có những phòng lớn, không có những lối đi dài. Thay vào đó, một không gian huyền bí mở ra trước mắt cậu - một không gian mờ ảo, như thể cậu đang bước vào một thế giới khác, nơi thời gian không còn quan trọng.
Trước mặt cậu là một bức tường đá khổng lồ, được khắc đầy những biểu tượng cổ xưa. Dưới bức tường đó, một chiếc ngai vàng vĩ đại tỏa sáng ánh kim loại, nhưng lại lạnh lẽo, như một lời cảnh báo. Tại đây, mọi thứ không phải là điều cậu đã chuẩn bị sẵn sàng. Đúng như lời Kaldir đã nói, mọi thử thách cậu gặp phải không chỉ là sự mạnh mẽ hay trí tuệ, mà còn là cách cậu đối diện với những quyết định mang tính sống còn.
Một giọng nói vang lên từ bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cậu cảm thấy áp lực vô cùng.
"Chào mừng, Damian. Chúng ta đã chờ đợi rất lâu để gặp được người như ngươi."
Phần 19: Những Quyết Định Khó Khăn
Giọng nói ấy vang lên từ bóng tối, từng lời như thể xé toang không gian tĩnh lặng trong cung điện. Damian đứng im, cảm giác như thời gian ngừng lại, chỉ có bóng tối và sự im lặng bao phủ. Cậu không thể nhìn thấy ai, chỉ cảm nhận được một lực lượng vô hình đang bao quanh mình, mạnh mẽ nhưng lạnh lẽo.
- "Ai đang nói?" Damian lên tiếng, giọng cậu không run, nhưng có một chút căng thẳng. Mỗi bước đi vào đây, cậu lại cảm thấy như đang tiến gần hơn đến một cái kết nào đó.
Một bóng người xuất hiện từ phía sau bức tường đá, không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một hình ảnh mờ ảo, một cái bóng không rõ nét. Ánh sáng từ chiếc ngai vàng chiếu rọi lên bóng hình ấy, tạo nên một cảm giác kỳ bí và đáng sợ.
- "Ta là người đã chờ đợi ngươi từ lâu, Damian," giọng nói tiếp tục, mỗi từ ngữ nhẹ nhàng nhưng lại như một cú đấm mạnh vào tâm trí cậu. "Ngươi là hy vọng cuối cùng. Ngươi sẽ là người quyết định số phận của toàn bộ thế giới này."
Damian cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Cậu đã từng nghĩ mình chỉ là một người bình thường, một cậu bé đơn giản, nhưng giờ đây, tất cả những gì cậu học được và những gì đã trải qua bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cậu không thể trốn tránh được số phận.
- "Hy vọng cuối cùng? Số phận? Ngươi đang nói về điều gì?" Damian không kiềm chế được, giọng cậu có chút căng thẳng và hoang mang. Cậu không muốn để nỗi sợ hãi chiếm lấy mình.
- "Ngươi đã biết rất rõ về điều này. Nhưng ngươi chưa thực sự hiểu hết nó. Mọi thứ mà ngươi đã làm đến giờ chỉ là sự chuẩn bị. Sự thật là ngươi phải lựa chọn." Giọng nói vang lên rõ rệt hơn, như thể đang tiến gần đến cậu. "Chọn lựa giữa sự sống và cái chết. Chọn lựa giữa cái thiện và cái ác. Ngươi có đủ sức mạnh để đưa ra quyết định đó không?"
Damian không biết trả lời thế nào. Cậu đứng im lặng, ánh mắt dán chặt vào bóng hình mờ ảo kia. Mọi thứ dường như quay cuồng xung quanh cậu. Cảm giác lạc lõng, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng rồi, một điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn cậu bắt đầu bừng tỉnh. Cậu nhớ lại những ngày đã qua, những người bạn đồng hành, những thử thách đã vượt qua. Cậu nhớ lại những điều quan trọng mà mình đã học được.
- "Ta... tôi không sợ. Dù có khó khăn thế nào đi nữa, tôi sẽ không dừng lại." Damian thốt lên, đôi mắt sáng rực lên với quyết tâm.
Bóng hình mờ ảo kia dường như hơi ngập ngừng, rồi mới đáp lại.
- "Tốt lắm, Damian. Nhưng ngươi phải hiểu một điều: Sự lựa chọn của ngươi không chỉ ảnh hưởng đến mình ngươi, mà đến cả thế giới này. Ngươi sẽ đứng về phía nào?"
Damian không đáp ngay. Cậu cảm nhận được rằng điều này không chỉ là một cuộc chiến của bản thân, mà còn là một quyết định lớn lao. Cậu không chỉ đấu tranh vì chính mình, mà còn vì tất cả những người mà cậu yêu quý, những người đã tin tưởng cậu. Đó là lý do cậu không thể quay lại.
- "Tôi sẽ đứng về phía ánh sáng," Damian nói, giọng cậu kiên quyết, "Vì nếu không có ánh sáng, sẽ chẳng còn gì để chiến đấu nữa."
Giọng nói kia cười nhẹ, nhưng có một chút gì đó đầy ẩn ý.
- "Rất tốt, Damian. Ngươi đã lựa chọn. Nhưng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Hãy nhớ rằng, quyết định của ngươi là không thể thay đổi. Tất cả sẽ phụ thuộc vào những gì ngươi làm sau này."
Ánh sáng từ ngai vàng bỗng nhiên sáng rực lên, như thể muốn chứng minh sự lựa chọn của Damian. Những bức tường xung quanh cậu bắt đầu rung chuyển, tạo ra những âm thanh kỳ lạ, như thể đang phản ứng lại quyết định của cậu.
Damian không quay lại nhìn, cậu biết đây không phải lúc để yếu đuối. Cậu đã chọn con đường của mình, và giờ là lúc để đối mặt với những thử thách tiếp theo. Mặc dù trong lòng còn đầy nghi ngờ, nhưng một phần nào đó trong cậu cảm nhận rằng mình đã làm đúng.
- "Tôi sẵn sàng. Hãy để thử thách đến đi." Cậu thì thầm với chính mình, đôi tay nắm chặt lại.
Cánh cửa cung điện chầm chậm khép lại sau lưng cậu, và không khí xung quanh bắt đầu thay đổi, như thể có một cơn bão đang đến. Tất cả những gì cậu biết là cậu không thể lùi bước.
Phần 19: Con Đường Sáng Tạo
Không khí trong cung điện bỗng trở nên nặng nề. Damian cảm thấy hơi thở của mình như bị chặn lại khi cánh cửa khép lại sau lưng, khiến không gian như bị nuốt chửng. Cậu đứng đó, im lặng, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối tăm. Cảm giác của cậu lúc này không phải là sợ hãi, mà là một sự chuẩn bị tinh thần cao độ. Cậu biết mình không thể quay lại. Đây chính là thử thách cuối cùng, và chỉ có một con đường duy nhất phải đi.
Giọng nói kia lại vang lên từ bóng tối, lần này có phần nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy sức nặng.
- "Ngươi đã chọn ánh sáng, Damian. Nhưng ánh sáng không phải là thứ sẽ bảo vệ ngươi. Nó chỉ là nguồn cảm hứng, là niềm tin. Sức mạnh thực sự đến từ khả năng tạo ra sự thay đổi, từ việc đối diện với những bóng tối mà ngươi không thể nhìn thấy."
Damian quay lại, nhìn về phía giọng nói, nhưng chỉ thấy một không gian mờ ảo. Cậu không thể nhận diện được ai, nhưng cảm giác từ giọng nói đó vẫn khiến cậu bối rối.
- "Vậy, tôi phải làm gì?" Damian không thể không hỏi. Cậu không biết mình đang bước vào cái gì nữa, nhưng cậu phải đối mặt.
Ánh sáng trong cung điện đột ngột chao đảo, rồi từ trong bóng tối, một hình ảnh hiện ra trước mắt cậu. Một tấm gương lớn, phản chiếu một Damian khác, nhưng không phải là Damian hiện tại. Hình ảnh trong gương là một Damian đầy vết thương, mệt mỏi, đôi mắt u ám và nhìn đi đâu cũng thấy sự thất bại.
Cậu không thể tin vào mắt mình. Đây là một phiên bản mà cậu không muốn thấy, nhưng nó lại chính là những gì có thể xảy đến nếu cậu chọn sai con đường.
- "Đây là ngươi," giọng nói vang lên từ bóng tối, như một lời nhắc nhở đầy đe dọa. "Nếu ngươi không mạnh mẽ, nếu ngươi không đủ kiên quyết, sẽ không có ánh sáng nào có thể cứu vớt ngươi. Ngươi sẽ chỉ trở thành những gì ngươi không muốn."
Damian nhìn vào gương một lúc lâu, tim cậu như bị bóp nghẹt. Nhưng rồi, trong sâu thẳm, cậu cảm nhận được sự kiên cường dần dần lan tỏa. Cậu đã trải qua quá nhiều khó khăn để từ bỏ, đã học được rằng không có gì là dễ dàng, nhưng chỉ có những người không bỏ cuộc mới có thể vươn lên.
- "Đúng là tôi có thể thất bại. Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ. Tôi sẽ không là cái bóng này." Damian nói, giọng kiên quyết. "Tôi sẽ tạo ra con đường của mình, một con đường mà tôi có thể tự hào."
Đột nhiên, ánh sáng xung quanh bùng lên mạnh mẽ, soi rọi khắp không gian. Cậu cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ đang trỗi dậy trong cơ thể mình. Những vết thương trong tâm hồn cậu, những nỗi đau từ quá khứ, tất cả đều không còn là rào cản nữa. Mỗi bước cậu đi trên con đường này không còn chỉ là đi tìm ánh sáng, mà là tạo ra nó từ chính bên trong mình.
Bóng tối quanh cậu dần nhạt đi, và gương phản chiếu Damian không còn là người đầy thất vọng nữa. Cậu thấy mình mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn. Những vết thương đã được chữa lành, và đôi mắt cậu lại sáng lên với sự tự tin.
Giọng nói kia lại vang lên, nhưng lần này không còn sự đe dọa, chỉ là một sự công nhận.
- "Rất tốt, Damian. Ngươi đã hiểu. Ánh sáng không đến từ bên ngoài, mà từ chính ngươi. Bây giờ, con đường của ngươi chính thức bắt đầu."
Một tiếng vang vọng trong không gian, và từ nơi sâu thẳm của cung điện, một cánh cửa khác mở ra. Không khí quanh cậu trở nên tươi mới hơn, như thể một phần của thế giới này đã chấp nhận sự lựa chọn của cậu.
Damian không còn ngần ngại. Cậu bước về phía cánh cửa, không do dự, không sợ hãi. Cậu đã không còn là cậu bé lo lắng về những quyết định nữa. Cậu là người quyết định con đường của mình.
Khi cậu bước qua cánh cửa, một cảm giác mới mẻ bao trùm cậu. Cảnh vật xung quanh thay đổi, nhưng lần này, Damian cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Một thế giới mà cậu có thể điều khiển, một thế giới mà cậu có thể thay đổi.
- "Tôi đã sẵn sàng." Damian nói với chính mình, nở một nụ cười tự tin. Cậu không biết những thử thách phía trước sẽ như thế nào, nhưng cậu chắc chắn rằng, chỉ có cậu mới có thể tạo ra con đường cho mình.
Phần 19: Bước Qua Bóng Tối
Damian bước vào cánh cửa, không do dự một chút nào. Những bước chân cậu vang vọng trong không gian rộng lớn, như thể một thế giới mới đang mở ra trước mắt. Không khí xung quanh đầy tĩnh lặng, nhưng lại có sự chờ đợi, như thể mọi thứ đang thầm lặng quan sát cậu.
Dưới chân cậu, mặt đất như thay đổi, mềm mại và linh hoạt hơn bao giờ hết. Bước đi trên nó giống như lướt trên một tấm vải lụa khổng lồ, nhẹ nhàng và vững chãi. Mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một thế lực vô hình nào đó, đang dẫn dắt cậu.
Cậu đi tiếp, cho đến khi ánh sáng từ cánh cửa biến mất, và một không gian hoàn toàn khác hiện ra. Đây không phải là một nơi dễ chịu. Cảnh vật xung quanh có phần tối tăm, lạnh lẽo. Những tảng đá to lớn mọc lên từ mặt đất, với những vết nứt sâu hoắm, như thể chúng đã tồn tại hàng nghìn năm mà không hề thay đổi. Từng cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi của thời gian đã qua.
"Đây là đâu?" Damian tự hỏi, ánh mắt dò xét khắp nơi. Cậu không thể nhận diện được những gì đang diễn ra, nhưng một thứ cảm giác mạnh mẽ khiến cậu phải tiếp tục bước đi.
"Chào mừng ngươi đến với thử thách cuối cùng, Damian."
Giọng nói vang lên từ bóng tối, lần này không phải là giọng nói lạnh lùng hay mơ hồ. Nó vang lên rõ ràng, như thể từ trong tim cậu. Damian không giật mình nữa. Cậu đã chuẩn bị cho điều này. Đây là lúc cậu phải đối diện với những gì đang nằm sâu trong lòng mình.
Một bóng người xuất hiện từ giữa bóng tối, dần dần rõ nét. Đó là một người đàn ông cao lớn, với mái tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không thiếu sự sắc sảo. Những đường nét trên khuôn mặt ông ta cứng rắn, như thể thời gian đã không thể làm nhạt đi sự vững vàng trong ông. Cậu không thể nhận ra ông ta, nhưng có một cảm giác trong lòng cậu, như thể ông ta là một phần của thử thách này.
"Ngươi là ai?" Damian hỏi, giọng không mấy kiên nhẫn.
"Ta là Người Giám Sát," người đàn ông trả lời, đôi mắt ông ta lạnh lùng như thể đã chứng kiến vô số câu chuyện của những người đến đây trước cậu. "Ngươi đã bước vào thế giới này, và chỉ có một con đường duy nhất. Con đường này không dễ dàng. Ngươi có thể thất bại, nhưng cũng có thể thành công, nếu ngươi đủ sức mạnh."
Damian không trả lời ngay lập tức. Cậu hiểu rằng đây là lúc mình phải chứng tỏ bản thân. Chưa bao giờ cậu cảm thấy quyết tâm như lúc này. Cậu đã đi qua rất nhiều thử thách, đã học được nhiều bài học, và giờ là lúc để áp dụng tất cả những gì cậu đã biết.
"Ta sẵn sàng," Damian nói, giọng cậu vững vàng hơn bao giờ hết. "Cái gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
Người đàn ông không đáp ngay. Thay vào đó, ông ta đưa tay lên, và một tia sáng bừng lên trong không gian. Đó không phải là ánh sáng bình thường, mà là một ánh sáng kỳ lạ, đầy sức mạnh. Cậu cảm thấy nó xuyên qua mình, như thể từng tế bào trong cơ thể cậu đang bị thức tỉnh.
"Đây là thử thách của ngươi," Người Giám Sát nói, giọng ông ta không còn lạnh lùng nữa, mà chứa đựng một chút nghiêm khắc. "Ngươi sẽ đối diện với chính những bóng tối trong lòng mình, những sự sợ hãi, những nghi ngờ, những thất bại. Chỉ khi ngươi vượt qua được tất cả, ngươi mới có thể tiếp tục con đường của mình."
Damian hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn vào ánh sáng đó, và một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cậu có thể cảm nhận được tất cả những nỗi sợ hãi, những nghi ngờ mà trước đây cậu đã cố gắng né tránh. Đó là những lúc cậu không tin vào chính mình, những lần cậu muốn từ bỏ, những lúc cậu cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, những cảm giác đó không còn đe dọa cậu. Cậu đã học được cách đối mặt với những điều đó, thay vì trốn tránh.
"Ta không sợ," Damian nói, ánh mắt kiên định. "Ta sẽ đối mặt với tất cả."
Người Giám Sát nhìn cậu một lúc, rồi mỉm cười nhẹ. "Vậy thì, ngươi đã sẵn sàng."
Và ngay lập tức, không gian xung quanh cậu thay đổi. Những bóng tối dần dần tụ lại, hình thành nên những hình ảnh trong quá khứ. Cậu thấy mình, một Damian yếu đuối, không thể bảo vệ những người cậu yêu thương. Cậu thấy mình, không đủ mạnh mẽ để cứu lấy những người bạn của mình. Cậu thấy mình, đứng trước những quyết định mà không có lựa chọn đúng đắn.
Nhưng cậu không quay lại. Cậu nhìn vào những hình ảnh đó, nhưng không để chúng làm cho mình dao động. Mỗi hình ảnh, mỗi bóng tối đó, chỉ là một phần của quá khứ. Nó không định nghĩa cậu.
"Đây không phải là tôi," Damian thì thầm, giọng chắc chắn. "Tôi là người quyết định tương lai của mình."
Và ngay lập tức, bóng tối biến mất. Ánh sáng lại quay trở lại, lần này rực rỡ hơn bao giờ hết.
Người Giám Sát nhìn cậu, không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ. "Ngươi đã vượt qua thử thách. Bây giờ, con đường sáng tạo của ngươi bắt đầu."
Damian đứng vững, cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Cậu không chỉ học được cách đối mặt với bóng tối, mà còn tìm ra cách để tạo ra ánh sáng từ chính bên trong mình. Cậu bước tiếp, không một chút nghi ngờ, vì cậu biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cậu đã sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro