Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

AURIA 1-1

Tác giả: Thùy Dương

Lời dẫn.
"Trong cuộc sống, chúng ta luôn tìm kiếm những câu chuyện để chứng minh rằng, dù chúng ta nhỏ bé đến đâu, sức mạnh của lòng kiên cường và tình bạn có thể thay đổi cả thế giới. Câu chuyện này, về một chàng trai trẻ đã vượt qua mọi thử thách, không phải để trở thành một anh hùng vĩ đại, mà là để giữ vững niềm tin vào những điều đúng đắn. Hãy cùng bước vào thế giới của Auria, nơi mà mỗi quyết định đều có thể thay đổi số phận của cả một vương quốc."

Chương 1: CÁNH CỬA VÀNG

Phần 1: Cánh cửa cuối vườn

Damian là một cậu bé thông minh, hiếu kỳ và tinh nghịch. Lúc nào cậu cũng có hàng trăm câu hỏi trong đầu về thế giới xung quanh. Tại sao bầu trời lại xanh? Tại sao con mèo của ông nội luôn nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ? Và quan trọng nhất: có gì đằng sau cánh cổng rỉ sét cuối khu vườn nhà ông bà?

Mùa hè năm nay, bố mẹ Damian bận rộn với công việc, nên cậu được gửi đến ở nhà ông bà. Ngôi nhà của họ nằm ở vùng quê yên tĩnh, bao quanh là cánh đồng xanh mướt và những khu rừng rậm rạp. Ông nội là một người ít nói, thường dành thời gian chăm sóc vườn cây và đọc sách bên cửa sổ. Bà nội thì lại rất yêu quý cậu, luôn nấu cho cậu những bữa ăn ngon lành và kể những câu chuyện cổ xưa vào mỗi buổi tối.

- "Damian, ăn sáng xong thì ra ngoài chơi đi, nhưng đừng chạy lung tung quá!" Bà nội vừa bày bữa sáng lên bàn vừa dặn dò.

- "Vâng ạ!" Damian đáp, nhưng trong đầu đã nghĩ đến việc khám phá khu vườn.

Khu vườn của ông bà không lớn nhưng tràn ngập những loài cây kỳ lạ. Những bụi hoa hồng leo lên cả hàng rào, cây táo già đứng sừng sững ở góc sân, tán lá rộng đến mức che cả một góc trời. Nhưng thứ khiến Damian tò mò nhất là một cánh cửa vàng cũ kỹ nằm ở cuối vườn.

Cánh cửa đó không to, nhưng lại sáng rực lên dưới ánh nắng, như thể được làm từ vàng thật. Nó không có tay nắm, cũng không có ổ khóa. Damian đã từng hỏi ông bà về nó.

- "Ông ơi, cái cửa cuối vườn là gì vậy ạ?"

- "À... chỉ là một cánh cửa cũ thôi. Đừng động vào." Ông nội đáp ngắn gọn, rồi quay sang tưới cây tiếp.

- "Nhưng mà nó dẫn đi đâu ạ?"

- "Chẳng dẫn đi đâu cả."

Câu trả lời này làm Damian khó chịu. Một cánh cửa không dẫn đi đâu thì có ích gì? Cậu quyết định sẽ tự mình tìm hiểu.

Sáng hôm đó, sau khi ăn xong, Damian chạy ra vườn. Nắng chiếu qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm của đất và hoa cỏ.

Cậu tiến đến cánh cửa vàng. Lần này, đứng gần hơn, cậu nhận thấy những họa tiết chạm khắc trên cánh cửa. Chúng giống như những ký tự cổ, nhưng cậu không hiểu chúng có nghĩa gì. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng Damian. Cậu hít sâu, đưa tay chạm vào bề mặt cửa.

Bỗng nhiên...

Cánh cửa phát sáng.

Một luồng ánh sáng chói lóa tỏa ra, bao trùm lấy Damian. Tim cậu đập mạnh, nhưng không kịp rút tay lại. Mặt đất dường như rung chuyển. Không khí xung quanh thay đổi, trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ.

- "Cái gì...?" Damian lùi lại một bước, nhưng đôi chân cậu không còn đứng vững.

Phần 2: Auria - Thế giới của những điều kỳ diệu

Damian cảm thấy như mình đang rơi, nhưng không phải rơi xuống mà là rơi xuyên qua một dòng ánh sáng rực rỡ. Mọi thứ xung quanh cậu xoay tròn, những tia sáng xanh, vàng, bạc quấn lấy cơ thể cậu, khiến cậu choáng váng. Tim cậu đập loạn xạ, và rồi-

Bịch!

Cậu ngã xuống một bãi cỏ mềm mại như nhung.

Damian mở mắt, hít một hơi thật sâu. Không khí nơi đây khác hẳn-nó trong lành, mát lạnh, và có mùi của cây cỏ, gió biển, và một chút gì đó... lạ lẫm nhưng cuốn hút. Cậu chống tay ngồi dậy, mắt mở to vì kinh ngạc.

Trước mắt cậu là một thế giới hoàn toàn khác.

Bầu trời cao vút, xanh hơn bất cứ bầu trời nào cậu từng thấy. Những đám mây trôi lững lờ như thể chúng là những hòn đảo bông mềm trong không trung. Xa xa, những dãy núi sừng sững vươn cao đến tận tầng mây, đỉnh núi phủ tuyết trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Dưới chân những ngọn núi là những khu rừng trải dài bất tận, không chỉ toàn cây xanh mà có cả những cái cây phát sáng, thân cây màu bạc với tán lá như dệt từ ánh trăng. Có những dòng sông trong vắt như pha lê chảy quanh co qua thung lũng, tạo thành những thác nước hùng vĩ đổ xuống hồ sâu màu xanh ngọc bích.

Damian quay đầu lại-phía sau cậu là một cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu, những bông hoa khổng lồ cao đến ngang người cậu, cánh hoa lung linh như được tạo ra từ ánh sáng. Xa hơn nữa, cậu có thể thấy biển, nước biển không chỉ có màu xanh lam mà dường như còn ánh lên sắc tím và vàng kim mỗi khi sóng vỗ.

- "Woah..." Damian thốt lên, gần như quên mất việc mình vừa bị hút qua một cánh cửa thần kỳ.

Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên hơn cả-là những sinh vật ở nơi này.

Ở gần mép hồ, có một con chim lớn gấp ba lần loài đại bàng, bộ lông của nó chuyển màu theo ánh sáng, khi thì xanh biếc, khi thì vàng kim. Nó xòe đôi cánh rộng như một bức tranh thủy mặc sống động, rồi vỗ cánh bay lên, để lại một dải ánh sáng lung linh phía sau.

Dưới sông, Damian có thể thấy những con cá khổng lồ với vây dài như những dải lụa, trông như đang múa trong làn nước. Nhưng điều lạ nhất là có một sinh vật nửa giống hươu, nửa giống rồng đang uống nước ở ven bờ. Nó có bộ lông mềm mượt như nhung, màu xanh lá cây thẫm, trên lưng có những hoa văn phát sáng như tảo biển.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, và Damian nghe thấy tiếng xào xạc trên cây. Nhìn lên, cậu nhận ra có những sinh vật nhỏ bé, có cánh trong suốt như cánh chuồn chuồn, đang bay lượn giữa các nhánh cây phát sáng. Chúng trông giống như con người tí hon, nhưng làn da của chúng ánh lên màu bạc, và đôi mắt sáng rực như những vì sao.

Damian cảm thấy như mình đang trong một giấc mơ.

- "Mình... mình đang ở đâu thế này?" Cậu lẩm bẩm.

Trước khi cậu kịp suy nghĩ nhiều hơn, có một tiếng động vang lên từ sau lưng. Damian giật mình quay lại-cậu không hề nhận ra có một sinh vật đang nhìn cậu từ nãy giờ.

Nó cao gần bằng cậu, toàn thân phủ đầy lớp lông màu xanh dương nhạt, đôi mắt to tròn phát sáng, nhưng điều kỳ lạ nhất là nó có tới bốn cánh tay. Nó nghiêng đầu, nhìn Damian một lúc lâu, rồi mở miệng nói bằng một giọng lạ lẫm nhưng rõ ràng:

- "Một con người?"

Phần 3: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Damian đứng chết trân. Tim cậu đập mạnh khi nhận ra sinh vật trước mặt mình... vừa nói chuyện.

- "Một con người?" Nó nhắc lại, giọng trầm và vang như tiếng gió lướt qua những tán cây.

Cậu há hốc miệng, nhưng cổ họng khô khốc, chẳng thể thốt ra lời nào. Đứng trước mặt cậu là một sinh vật kỳ lạ, trông nửa giống khỉ, nửa giống sói, nhưng lại có làn da xanh dương nhạt và một đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc phát quang. Điều lạ nhất là nó có bốn cánh tay, mỗi tay có ba ngón dài và thon, móng vuốt mảnh mai nhưng sắc bén.

Damian lùi lại một bước, nhưng con sinh vật không có vẻ gì là đe dọa. Ngược lại, nó đang quan sát cậu với ánh mắt tò mò, như thể cậu là sinh vật kỳ lạ nhất mà nó từng thấy.

- "Cậu là ai?" Damian lắp bắp.

- "Nên là ta hỏi câu đó mới đúng. Con người không thuộc về nơi này." Sinh vật nghiêng đầu, đôi tai nhọn khẽ động đậy.

- "Nơi này là đâu?"

- "Auria."

Auria.

Cái tên vang lên trong đầu Damian, như thể nó đã tồn tại ở đó từ lâu mà cậu chưa từng nhận ra. Cậu nhìn quanh lần nữa-những ngọn núi hùng vĩ, những dòng sông trong vắt như

thủy tinh, những sinh vật phát sáng bay lượn trên trời. Đây rõ ràng không phải thế giới của cậu.

Cậu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

- "Làm sao tôi đến đây được?"

- "Ta không biết." Sinh vật nhún vai. "Nhưng cậu là con người đầu tiên ta thấy ở Auria. Hoặc ít nhất là con người còn sống."

Damian khựng lại.

- "Khoan, 'còn sống' là sao? Ý ngươi là đã có con người ở đây trước đó?"

Sinh vật im lặng một lúc, rồi gật đầu.

- "Đúng vậy. Nhưng họ đã biến mất từ rất lâu rồi. Có lẽ... hàng trăm năm trước."

Damian cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hàng trăm năm trước? Nhưng con người đâu thể sống lâu như vậy được? Và tại sao lại biến mất?

Cậu hít sâu, ép mình phải tập trung.

- "Vậy, ngươi là ai?"

Sinh vật chớp mắt, rồi chắp hai tay lại-à không, bốn tay.

- "Ta là Zedrin. Một trong những hậu duệ của tộc Yvalis. Còn cậu, con người, tên là gì?"

- "Damian."

- "Damian." Zedrin nhắc lại, như thể đang thử cảm nhận cái tên. "Tên kỳ lạ. Nhưng cũng hợp với một con người."

Damian nhíu mày.

- "Này, cậu là người đang có bốn cánh tay đấy nhé."

Zedrin nhếch môi-một kiểu cười nửa miệng trông khá là tinh quái.

- "Có vẻ cậu không quá sợ hãi nhỉ?"

Damian khoanh tay.

- "Tôi đã thấy những thứ còn kỳ lạ hơn khi đi qua cánh cửa vàng đó rồi."

Zedrin giật mình.

- "Cánh cửa vàng?"

- "Ừ. Tôi đã chạm vào nó, rồi nó sáng lên, rồi tôi bị hút vào đây." Damian nói, rồi nhớ ra một chuyện quan trọng. "Chờ đã, tôi có thể quay lại không?"

Zedrin im lặng, ánh mắt đăm chiêu.

- "Cậu nói cánh cửa đó... phát sáng?"

- "Ừ."

Zedrin gật gù, rồi quay người lại.

- "Vậy cậu phải gặp một người. Theo ta."

Không chờ Damian trả lời, Zedrin phóng đi bằng một tốc độ đáng kinh ngạc. Bốn cánh tay của nó giúp nó di chuyển linh hoạt như một con báo, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn lướt qua những thân cây phát sáng.

- "Khoan đã! Đi đâu vậy?" Damian hét lên, rồi chép miệng. "Thôi kệ, chẳng còn lựa chọn nào khác."

Cậu chạy theo, lòng tràn đầy thắc mắc và lo lắng. Cánh cửa vàng là gì? Tại sao con người lại biến mất khỏi Auria? Và người mà Zedrin muốn cậu gặp... là ai?

Phần 4: Người canh giữ bí ẩn

Damian chạy theo Zedrin xuyên qua khu rừng kỳ lạ. Mỗi bước chân chạm đất lại tạo ra những ánh sáng nhấp nháy dưới lớp lá cây như thể chúng đang phản ứng với sự hiện diện của cậu. Những sinh vật nhỏ bé có cánh trong suốt vỗ nhẹ đôi cánh lấp lánh, bay vút lên cao khi cậu lướt qua.

- "Này! Cậu có thể đi chậm lại không?" Damian thở hổn hển.

- "Nhanh lên, con người!" Zedrin ngoái đầu lại, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. "Chúng ta còn nhiều việc phải làm!"

Damian nghiến răng. Cậu không quen chạy đường rừng, càng không quen với việc bám theo một sinh vật có bốn cánh tay linh hoạt như khỉ. Nhưng cậu không thể để bị bỏ lại một mình ở nơi xa lạ này, thế là cậu cố gắng chạy tiếp, tránh những rễ cây nhô lên khỏi mặt đất.

Chạy được một lúc, cậu nhận ra rừng cây đang thưa dần. Ánh sáng phía trước ngày càng rõ ràng, không phải ánh sáng của mặt trời mà là một thứ gì đó mạnh mẽ hơn-tỏa ra một thứ năng lượng kỳ bí.

Và rồi cậu bước ra khỏi rừng.

Trước mặt cậu là một đồng cỏ rộng lớn trải dài đến tận chân trời. Xa xa là những ngọn đồi mềm mại nhấp nhô, thấp thoáng những dòng sông uốn lượn như dải lụa xanh. Giữa cánh đồng là một cái hồ tròn hoàn hảo, nước trong vắt đến mức Damian có thể thấy những loài cá phát sáng bơi lội bên dưới.

Ở trung tâm hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đó là một cây cổ thụ khổng lồ, tán cây vươn rộng như một mái vòm bảo vệ cả bầu trời. Những dây leo dài thòng xuống, phát ra ánh sáng bạc dịu dàng như ánh trăng. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là ngay dưới gốc cây... có một cánh cổng lơ lửng trong không trung.

Nó không phải một cánh cửa vật lý, mà giống như một vết rách trong không gian, bên trong là một vùng tối thẳm nhưng đôi khi lại lóe lên những hình ảnh thoáng qua của những nơi chốn khác.

Damian nheo mắt.

- "Cái gì đây?"

Zedrin chỉ tay về phía cây cổ thụ.

- "Người mà cậu cần gặp đang ở đó."

- "Là ai?"

- "Một kẻ canh giữ bí ẩn. Ông ta là người duy nhất biết về những cánh cổng."

Damian hít sâu, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa lo lắng vừa tò mò. Cậu liếc nhìn mặt nước yên tĩnh của hồ.

- "Chúng ta đến đó kiểu gì?"

- "Đi qua con đường này." Zedrin hất đầu về phía một cây cầu đá nhỏ, hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua.

Damian gật đầu, cẩn thận bước lên cầu, theo sau Zedrin. Khi họ đến gần gốc cây, Damian cảm nhận được một luồng khí lạnh lan tỏa trong không khí. Cậu rùng mình, cảm giác như có thứ gì đó vô hình đang quan sát mình.

Rồi bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía trước.

- "Lâu lắm rồi mới có một con người đặt chân đến đây."

Damian giật mình.

Dưới gốc cây, một bóng người đang ngồi dựa lưng vào thân cây. Đó là một ông lão có mái tóc dài bạc trắng, làn da ngăm đen, khoác một chiếc áo choàng màu xám bạc thêu những hoa văn uốn lượn như sương mù. Đôi mắt ông ta không có tròng đen-chỉ toàn một màu bạc lấp lánh, như thể chứa đựng cả bầu trời đêm bên trong.

Damian nuốt nước bọt.

- "Ông là ai?"

Ông lão từ tốn đứng dậy, nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi mỉm cười nhẹ.

- "Ta là Kaldir, Người Canh Giữ Cánh Cổng. Và cậu, cậu bé... có vẻ như đã lạc vào một trò chơi nguy hiểm hơn cậu tưởng rồi."

Phần 5: Bí Ẩn Của Cánh Cổng

Damian cảm thấy có gì đó lạnh chạy dọc sống lưng khi nghe lời Kaldir nói.

- "Trò chơi nguy hiểm?" Cậu nhíu mày. "Ý ông là sao?"

Ông lão Kaldir chống một tay lên cây gậy gỗ bạc, nhìn Damian bằng ánh mắt sâu thẳm.

- "Cháu đã đến được đây... nghĩa là cánh cổng vàng đã chọn cháu."

- "Chọn?" Damian nhắc lại. "Khoan đã, tôi không nhớ mình tham gia vào trò chọn lựa nào cả."

Kaldir khẽ cười.

- "Không phải ai cũng có thể đi qua cánh cổng vàng. Thứ đó không đơn thuần là một cánh cửa, mà là một ranh giới giữa các thế giới. Và khi nó mở ra để đưa một ai đó đến Auria..."

Ông ngừng lại, ánh mắt sắc bén hơn.

- "... nghĩa là kẻ đó có một vai trò quan trọng trong vận mệnh của vùng đất này."

Damian mở to mắt.

- "Chờ đã. Ý ông là tôi phải làm gì đó ở đây? Giống như kiểu... một sứ mệnh?"

Zedrin khoanh bốn tay, đứng tựa vào thân cây, quan sát cuộc đối thoại với vẻ thích thú.

- "Chà, có vẻ như cậu không chỉ là một con người bình thường đâu nhỉ?"

Damian cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cậu chỉ là một cậu bé bình thường, tò mò đi theo một cánh cửa lạ, và giờ thì bị kẹt trong một thế giới xa lạ với một lời tiên tri hay định mệnh gì đó?

- "Khoan đã, khoan đã." Cậu giơ hai tay lên. "Nếu nói rằng tôi có vai trò gì đó, thì vai trò đó là gì?"

Kaldir im lặng một lúc, rồi bước đến gần cánh cổng lơ lửng. Ánh sáng từ nó nhấp nháy, phản chiếu những hình ảnh thoáng qua như thể nó đang sống.

- "Ta không thể nói chính xác. Nhưng có một điều chắc chắn: nếu cháu đã đến đây, thì cháu không thể rời đi dễ dàng."

- "Cái gì?" Damian há hốc miệng. "Ý ông là tôi bị mắc kẹt ở đây?"

- "Không hẳn." Kaldir nhìn cậu. "Có cách để quay về. Nhưng trước khi làm được điều đó, cháu cần tìm hiểu lý do tại sao cánh cổng mở ra cho cháu."

Damian cảm thấy như vừa bị ném vào một trò chơi nhập vai mà không có hướng dẫn.

- "Vậy tôi phải làm gì bây giờ?"

Kaldir nhìn cậu một lúc lâu, rồi gõ nhẹ cây gậy xuống mặt đất.

- "Cháu cần tìm kiếm những câu trả lời. Và điều đầu tiên cháu phải làm... là khám phá Auria."

Zedrin bật cười.

- "Nghe có vẻ như chúng ta sắp có một cuộc hành trình rồi."

Damian thở dài, biết rằng cậu không còn lựa chọn nào khác.

- "Thôi được rồi." Cậu ngước nhìn Kaldir. "Vậy tôi bắt đầu từ đâu?"

Ông lão mỉm cười.

- "Bắt đầu từ nơi mà mọi con đường giao nhau-Thành phố Trung Tâm của Auria."

- "Thành phố Trung Tâm?" Damian hỏi lại.

- "Một nơi tập hợp đủ loại sinh vật, bí ẩn và những mảnh ghép của lịch sử Auria." Kaldir quay người, vung nhẹ cây gậy. Ngay lập tức, một dòng ánh sáng xanh xuất hiện trên mặt đất, vẽ ra một tấm bản đồ lơ lửng giữa không trung.

Trên đó, Damian thấy những khu vực rộng lớn-những vùng núi cao phủ đầy tuyết, những khu rừng rậm tối tăm, những vùng biển rộng lớn lấp lánh ánh mặt trời. Nhưng ngay chính giữa, có một vùng đất rộng lớn, với những tòa tháp cao vút và đường phố đông đúc.

- "Thành phố Trung Tâm, nơi khởi đầu của mọi câu chuyện."

Damian nhìn chằm chằm vào bản đồ, trong lòng vừa lo lắng vừa háo hức.

- "Vậy... làm sao tôi đến đó?"

Kaldir cười khẽ, ánh mắt lấp lánh như thể đang nắm giữ một bí mật nào đó.

- "Cháu sẽ thấy ngay thôi, cậu bé ạ."

Và ngay khi ông nói xong, mặt đất dưới chân Damian bắt đầu sáng lên...

Khi những tia sáng từ mặt đất chiếu lên, Damian cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một dòng năng lượng kỳ lạ. Cơ thể cậu bỗng trở nên nhẹ bẫng, và chỉ trong tích tắc, cậu cảm giác mình đã rời xa mặt đất. Cảnh vật quanh cậu bỗng chốc thay đổi, không còn là khu rừng và những cây cối nữa.

Cậu nhìn thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, và phía dưới là Thành phố Trung Tâm-nơi đó giống như một bức tranh huyền bí được vẽ trên nền trời. Những tòa tháp cao vút vươn lên như những ngọn giáo sắc bén, và những con đường nhộn nhịp như được làm từ những viên đá sáng lấp lánh. Phía xa, những đám mây bồng bềnh trôi qua những đỉnh núi phủ tuyết trắng, và những dòng sông xanh biếc cuồn cuộn chảy qua các cánh rừng kỳ vĩ.

Damian quay sang Kaldir, nhưng ông lão đã biến mất. Cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi nhẹ nhàng len lỏi trong lòng, nhưng rồi, cậu hít một hơi thật sâu và tiến về phía trước, mặc cho những cơn gió lạnh buốt thổi qua.

Ngay khi bước vào cánh cổng ánh sáng, Damian cảm thấy như thể mình đã bước vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra. Cậu nghe thấy tiếng cười nói, tiếng bước chân, và cả những tiếng động lạ từ những sinh vật kỳ quái xung quanh.

Đi qua một con đường lớn, Damian nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ đang đi lại trên phố-có những tinh linh nhỏ bé với làn da trong suốt, bay lượn xung quanh, những người lùn vạm vỡ mang theo những cây búa khổng lồ, và những người khổng lồ với đôi mắt sáng rực như mặt trời. Có những thú vật có cánh, không rõ là chim hay quái vật, đậu trên những mái nhà cao tầng, quan sát tất cả mọi người bên dưới. Và có cả ma quái-những bóng hình mờ ảo, như thể được tạo thành từ ánh sáng yếu ớt, đang lang thang giữa các khu chợ.

Damian đứng sững lại, ngạc nhiên và choáng ngợp. Cậu chẳng biết phải làm gì, nhưng rồi bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau:

- "Chào cậu, khách lạ."

Damian quay lại và thấy một cô gái trẻ, khoảng 16 tuổi, với mái tóc dài màu bạc và đôi mắt sáng lấp lánh. Cô mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, giống như một chiến binh, với chiếc áo choàng bay nhẹ trong gió.

- "Tôi là Alys, và tôi nghĩ rằng cậu đang tìm kiếm một số câu trả lời." Cô mỉm cười, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò.

Damian hơi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

- "Ừ, tôi đang tìm hiểu về cái cánh cổng vàng, và... cái chuyện mà ông lão kia nói. Có phải tôi đang có một sứ mệnh gì đó?"

Alys gật đầu.

- "Cánh cổng vàng? Ồ, tôi hiểu rồi. Nhưng để giải thích cho cậu, chúng ta phải bắt đầu từ một câu chuyện cũ." Cô nhìn quanh, như thể đang kiểm tra xem có ai đang theo dõi họ. "Có nhiều điều về Auria mà cậu chưa biết. Nhưng cậu phải tìm được những người đủ mạnh mẽ để giúp đỡ mình trong cuộc hành trình này."

Damian cảm thấy trong lòng có một làn sóng hỗn loạn. Cậu chẳng hề chuẩn bị cho bất kỳ cuộc hành trình nào, và giờ đây, những sinh vật lạ lùng, những lời nói bí ẩn, và cả cánh cổng kỳ diệu đều khiến cậu cảm thấy mơ hồ.

- "Tôi không biết mình sẽ làm gì," cậu thở dài. "Nhưng... tôi muốn tìm hiểu."

Alys cười, ánh mắt sáng lên một cách dịu dàng.

- "Vậy thì chúng ta đi thôi. Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần, Damian. Cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng đâu."

Cùng nhau, họ bước vào những con phố nhộn nhịp của Thành phố Trung Tâm. Damian nhận ra rằng chuyến phiêu lưu này, dù sao, đã bắt đầu. Cậu sẽ phải tìm ra lý do tại sao mình lại được chọn, và liệu có thể cứu lấy Auria không.

Từng bước, từng bước, cuộc hành trình của Damian đã chính thức bắt đầu.

Damian đi theo Alys qua những con phố nhộn nhịp của Thành phố Trung Tâm, lòng cảm thấy vừa căng thẳng vừa tò mò. Thành phố này không giống bất kỳ nơi nào cậu từng thấy. Mỗi góc phố đều ẩn chứa điều kỳ diệu, mỗi cửa hàng là một thế giới nhỏ bé với những sản phẩm lạ mắt, và những sinh vật không giống bất kỳ loài nào cậu biết.

Một lúc sau, Alys dẫn Damian đến một ngôi nhà cổ kính, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Cô gõ cửa ba lần rồi nói khẽ:

- "Chúng ta cần gặp ông Taris."

Cửa mở ra, và trước mắt Damian là một người đàn ông lớn tuổi, với mái tóc bạc và đôi mắt sắc bén như dao cạo. Ông mặc một bộ áo choàng màu xám bạc, tay cầm một cây gậy dài. Tuy nhiên, ánh mắt của ông không có vẻ gì là thân thiện hay dễ gần.

- "Alys, cháu đưa người này đến đây để làm gì?" Ông Taris hỏi, giọng lạnh lùng.

- "Ông Taris, đây là Damian," Alys đáp, không chút ngần ngại. "Cậu ấy là người duy nhất có thể giúp chúng ta ngừng những gì đang xảy ra với Auria."

Damian cảm thấy một luồng căng thẳng lan tỏa trong căn phòng. Alys và ông Taris không nhìn cậu như một đứa trẻ, mà như thể cậu là người duy nhất có thể cứu cả thế giới này.

- "Chúng ta không có nhiều thời gian." Ông Taris nhìn chằm chằm vào Damian, rồi đi về phía một chiếc bàn gỗ lớn. Ông vẫy tay và một bản đồ lơ lửng xuất hiện trong không khí. Những ký tự kỳ lạ và hình ảnh mơ hồ di chuyển trên đó.

- "Hắn ta đã thức tỉnh rồi." Ông Taris nói, giọng trầm xuống. "Hắc Vương, kẻ muốn chiếm đoạt Auria và xóa sổ tất cả mọi sinh linh trong thế giới này. Chúng ta không thể trì hoãn nữa."

Damian cau mày, cố gắng hiểu hết những gì ông Taris nói.

- "Hắc Vương? Ai đó?" Cậu hỏi.

Alys bước đến bên cậu, gương mặt nghiêm túc.

- "Hắc Vương là một sinh vật hắc ám, hắn đã bị phong ấn hàng nghìn năm trước. Nhưng giờ đây, hắn đã thức tỉnh và bắt đầu thu thập sức mạnh để phá vỡ phong ấn. Nếu không ngừng hắn, không chỉ Auria mà cả các thế giới khác cũng sẽ bị hủy diệt."

Damian cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cậu không thể ngờ rằng chuyến đi này lại trở thành một cuộc chiến sinh tử. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Alys và ông Taris, cậu nhận ra rằng không còn đường lui.

- "Vậy tôi phải làm gì?" Damian hỏi, giọng kiên quyết.

Ông Taris nhìn cậu một lúc lâu, rồi từ từ nói:

- "Cháu cần tìm kiếm ba vật phẩm huyền bí: Cuốn sách của Lửa, Mặt nạ Bóng Đêm, và Ngọc sáng Tinh Linh. Chúng là chìa khóa duy nhất để phong ấn Hắc Vương một lần nữa. Nhưng để có được chúng, cháu sẽ phải vượt qua những thử thách mà ngay cả người dũng cảm nhất cũng không thể lường trước."

Alys quay sang Damian, đôi mắt đầy lo âu nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

- "Đừng lo, Damian. Chúng ta sẽ không để cậu đi một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."

Damian gật đầu, dù lòng đầy lo lắng, nhưng cậu biết mình không thể quay lại. Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng giờ đây, cậu là người duy nhất có thể thay đổi số phận của Auria.

Khi Alys và Damian bước ra khỏi ngôi nhà của ông Taris, không khí trong thành phố có phần nặng nề hơn. Những bóng hình kỳ lạ dường như đang theo dõi họ từ xa, và những âm thanh kỳ quái vang lên từ khắp mọi hướng. Mọi thứ dường như đang thay đổi, và một cơn gió lạnh buốt thổi qua những con phố.

- "Chúng ta sẽ phải bắt đầu cuộc hành trình này sớm thôi," Alys nói, giọng chắc nịch. "Vật phẩm đầu tiên mà chúng ta cần tìm là Cuốn sách của Lửa. Nó nằm ở một nơi cực kỳ nguy hiểm-Ngọn Núi Lửa."

Damian hít sâu một hơi, cảm giác phấn khích và lo sợ lẫn lộn.

- "Vậy là chúng ta sẽ leo lên ngọn núi lửa?" Cậu hỏi.

Alys mỉm cười nhẹ.

- "Không chỉ là leo núi. Ngọn Núi Lửa là một nơi đầy rẫy những sinh vật đáng sợ và những cạm bẫy chết người. Nhưng nếu chúng ta không tìm được Cuốn sách của Lửa, Hắc Vương sẽ càng mạnh mẽ hơn."

Damian gật đầu, quyết tâm đã hình thành trong cậu. Cậu biết rằng đây là cuộc chiến không thể quay đầu, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu đến cùng.

Phần 6: Ngọn Núi Lửa

Đoàn người bắt đầu hành trình từ Thành phố Trung Tâm, nơi không khí trong lành và những con phố tấp nập giờ đây đã nhường chỗ cho một cảm giác căng thẳng lạ thường. Damian bước đi với những bước chân nặng nề, đầu óc đầy những suy nghĩ lộn xộn về cuộc hành trình sắp tới.

Alys và ông Taris đi phía trước, những bước chân của họ nhẹ nhàng như thể đã quen với những nơi hiểm nguy mà họ sắp đối mặt. Zedrin thì vẫn đi bên cạnh, ánh mắt hắn sáng rực, như thể mọi chuyện đều là một trò chơi. Damian cảm nhận được sự căng thẳng từ tất cả mọi người, nhưng không ai nói gì. Cậu chỉ có thể im lặng theo sau, suy nghĩ về nhiệm vụ mà mình phải hoàn thành.

- "Cậu chắc chắn về quyết định này không?" Alys đột ngột hỏi khi họ đi qua một cánh rừng tối tăm, những bóng cây dày đặc che khuất bầu trời.

Damian quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Nhưng cậu gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

- "Tôi không có sự lựa chọn nào khác." Cậu nói, giọng kiên quyết.

Alys mỉm cười, nhưng ánh mắt của cô vẫn đầy lo âu.

- "Chúng ta sẽ đến Ngọn Núi Lửa sau ba ngày hành trình. Và nó sẽ không dễ dàng."

Damian gật đầu, mắt dừng lại trên những đám mây đen cuồn cuộn phía chân trời. Ngọn Núi Lửa đã ở rất xa, nhưng cảm giác của nó như đang kéo đến gần hơn từng phút.

Khi màn đêm buông xuống, đoàn người dừng lại ở một vùng đất rộng lớn, nơi ánh sáng từ những ngôi sao không đủ để chiếu sáng mọi thứ xung quanh. Cảnh vật này thật kỳ lạ, những ngọn đồi thấp nằm im lìm trong bóng tối, và bầu không khí cũng có phần ảm đạm, như thể thiên nhiên đang trong trạng thái hồi hộp trước một điều gì đó sắp xảy ra.

Alys dựng lều cho cả nhóm, và họ quây quần bên một đống lửa trại.

- "Vậy, Cuốn sách của Lửa nằm ở đâu?" Damian hỏi, ngồi gần đống lửa.

Ông Taris nhìn cậu một lúc lâu, rồi trả lời bằng giọng trầm.

- "Cuốn sách đó nằm sâu trong Ngọn Núi Lửa, nơi mà không ai dám lại gần. Những sinh vật bảo vệ nó có thể thiêu đốt bất kỳ ai đến gần."

Damian cắn môi, cảm giác sợ hãi bắt đầu len lỏi vào lòng cậu. Cậu không thể tưởng tượng nổi những sinh vật nào có thể mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ hãi như vậy.

- "Vậy làm sao chúng ta có thể lấy được nó?" Cậu hỏi.

Zedrin bật cười nhẹ, đôi mắt hắn đầy vẻ thích thú.

- "Để có thể lấy được Cuốn sách của Lửa, cậu sẽ phải đối mặt với thử thách không chỉ là sinh vật. Nó còn là thử thách về bản thân, về sức mạnh và khả năng kiên trì của cậu."

Damian nhìn hắn, vẫn không rõ lắm những gì hắn đang nói, nhưng cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong giọng nói của Zedrin. Hắn không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều đầy ẩn ý.

Ngay khi mọi người bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi, một tiếng gió rít qua những tán cây, mang theo một làn sóng lạnh lẽo và kì dị. Một tiếng sấm vang lên từ xa, và bầu trời như thay đổi đột ngột. Những đám mây đen bắt đầu tụ lại, bao phủ bầu trời.

- "Chúng ta phải đi nhanh hơn," Alys nói, giọng căng thẳng. "Sức mạnh của Hắc Vương đang ngày càng mạnh lên, và mọi thứ xung quanh chúng ta sẽ thay đổi theo."

Damian cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên ngột ngạt. Cậu có thể cảm nhận được một lực lượng vô hình đang dần vây quanh mình. Một cảm giác như thể đang có ai đó đang quan sát từng bước đi của cậu.

Sáng hôm sau, cả nhóm tiếp tục hành trình. Họ đi qua những khu rừng rậm rạp, nơi những sinh vật kỳ lạ có thể nhìn thấy bóng dáng của họ từ xa. Cảnh vật quanh họ ngày càng trở nên hoang vu và kỳ quái, như thể thiên nhiên cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm mà họ đang đối mặt.

Cả đoàn đi xuyên qua những ngọn đồi phủ đầy bụi, và rồi đến một thung lũng rộng lớn, nơi có một dòng sông nóng chảy, nước trong suốt nhưng có màu đỏ cam như ngọn lửa. Bên kia sông là con đường dẫn đến Ngọn Núi Lửa.

- "Chúng ta phải băng qua sông này." Alys nói, nhìn về phía trước.

Damian nhìn vào dòng sông cuộn chảy, cảm nhận được sự nóng bỏng tỏa ra từ nó. Cậu không biết liệu có thể vượt qua được hay không, nhưng cậu biết đây là con đường duy nhất.

- "Làm sao để vượt qua?" Damian hỏi.

Ông Taris đi đến gần dòng sông, nhìn chằm chằm vào nó rồi vung cây gậy lên. Ngay lập tức, một chiếc cầu ánh sáng xuất hiện trên mặt nước, vững chắc và bền bỉ.

- "Đi thôi." Ông Taris ra hiệu.

Cả nhóm bắt đầu bước qua cây cầu ánh sáng, và Damian cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cậu không biết điều gì đang đợi họ phía trước, nhưng cảm giác mình đang tiến sâu vào một nơi đầy bí ẩn và nguy hiểm khiến cậu không thể ngừng lo lắng.

Khi họ tới bờ bên kia, Ngọn Núi Lửa đã ở trước mắt, cao chót vót, khói và lửa bốc lên từ đỉnh núi, như thể nó đang thở từng hơi nóng rực.

- "Đây là nơi bắt đầu thử thách." Alys nói, ánh mắt quyết tâm. "Hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Damian nhìn vào Ngọn Núi Lửa, cảm nhận được sự đe dọa, nhưng cậu biết mình không thể quay lại. Cậu phải tiếp tục hành trình này, vì cả Auria đang trông chờ vào họ.

Phần 7: Hành Trình vào Lửa

Cả nhóm đứng trước Ngọn Núi Lửa, cảm nhận được sự nóng bỏng của nó tỏa ra, như một lời cảnh báo không hề nhẹ nhàng. Damian có thể thấy khói dày đặc cuộn lên từ đỉnh núi, mùi sulfur và khí nóng làm cậu cảm thấy nghẹt thở. Không khí xung quanh như đặc quánh, mọi thứ dường như bị nén lại, chẳng khác gì một thế giới bị mắc kẹt giữa sự sống và cái chết.

- "Chúng ta phải tiến vào từ phía bắc," Alys nói, giọng nói lạnh lùng nhưng quyết đoán. "Có một con đường hẹp dẫn lên đỉnh, nhưng chỉ có thể đi một nhóm nhỏ vào lúc này."

Damian gật đầu. Cậu nhìn những ngọn lửa phun ra từ miệng núi, những tia sáng lóe lên mạnh mẽ, như thể mọi thứ xung quanh đều có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Mặc dù cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Ông Taris quét mắt nhìn mọi người một lượt, rồi gật đầu.

- "Để đảm bảo an toàn, chúng ta cần chia nhóm." Ông nói, ánh mắt nghiêm túc. "Damian và Zedrin, các cháu sẽ cùng tôi đi trước. Alys, cháu dẫn nhóm còn lại."

Damian cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không có thời gian để hỏi thêm. Cậu chỉ kịp nhìn về phía Zedrin, người đang đứng cạnh mình, ánh mắt lấp lánh sự hào hứng như thể đang chờ đón một cuộc phiêu lưu mới. Cậu không thể hiểu nổi tại sao Zedrin lại có thể trông vui vẻ trong hoàn cảnh này, nhưng cậu cũng không hỏi nữa.

- "Đi thôi." Alys nói, cô quay lưng lại và dẫn nhóm còn lại tiến vào con đường hẹp dẫn lên núi.

Damian và nhóm của mình bắt đầu bước lên con đường dốc. Mặt đất dưới chân cậu nóng rực, từng bước đi đều nghe rõ tiếng nứt vỡ, như thể mặt đất đang phản kháng lại sự hiện diện của họ. Hơi nóng từ dưới đất bốc lên làm cậu cảm thấy da mặt như bị cháy, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, không thể lùi bước.

- "Đừng để cái nóng làm cháu phân tâm," ông Taris nhắc nhở, nhìn Damian từ phía trước. "Mỗi bước đi đều là một thử thách, nhưng cũng là một cơ hội để cháu học hỏi và trưởng thành."

Damian gật đầu, cố gắng dồn hết sự tập trung vào từng bước đi. Cảm giác rùng mình khi bước qua những hòn đá nóng bỏng khiến cậu không thể hoàn toàn thư giãn. Nhưng cậu cũng nhận ra một điều-cảm giác sợ hãi ấy không phải là thứ sẽ ngăn cản cậu. Thay vào đó, nó khiến cậu quyết tâm hơn.

Con đường dẫn lên Ngọn Núi Lửa càng lúc càng hẹp lại. Những vách đá đen sẫm nhô ra, che khuất ánh sáng, tạo ra những bóng đen dày đặc. Bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn, như thể một lực lượng vô hình đang đè lên từng bước chân của họ.

Zedrin bước đi nhẹ nhàng, không hề tỏ ra lo lắng. Cậu ta cười lớn, phá vỡ sự yên tĩnh không tên của không gian xung quanh.

- "Chà, đúng là cái nóng này khiến người ta cảm thấy như đang đi vào địa ngục nhỉ?" Zedrin nói, giọng hắn pha chút nghịch ngợm.

Damian khẽ cười, nhưng vẫn không thể xua đi cảm giác căng thẳng trong lòng.

- "Cậu có vẻ rất thích chỗ này," Damian nói, cố gắng để mình không bị cuốn vào không khí nặng nề.

Zedrin nhún vai, nở một nụ cười tinh quái.

- "Sợ hãi chỉ là cảm giác. Nó có thể khiến cậu yếu đi, nhưng cũng có thể khiến cậu mạnh mẽ hơn. Tất cả phụ thuộc vào việc cậu chọn đối mặt với nó như thế nào."

Damian không trả lời, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy những lời nói của Zedrin có lý. Cảm giác sợ hãi, thay vì làm cậu lùi bước, giờ đây như là động lực để cậu tiến lên, khám phá những điều kỳ diệu và nguy hiểm ở phía trước.

Một lúc sau, họ dừng lại trước một cánh cửa khổng lồ được chạm khắc trên vách đá, trông giống như một cánh cổng khổng lồ bị thời gian và lửa thiêu đốt. Những họa tiết kỳ lạ xoắn vào nhau, tạo thành hình một con rồng đang trườn lên, hai mắt rực lửa. Damian nhìn chằm chằm vào đó, cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn bước qua cánh cửa này.

- "Đây chính là nơi chúng ta phải đi qua," ông Taris nói, ánh mắt nghiêm nghị. "Nhưng trước khi bước vào, các cháu phải sẵn sàng đối mặt với thử thách thực sự."

Damian nhìn ông Taris, cảm giác hồi hộp lại dâng lên. Cậu đã sẵn sàng chưa?

- "Thử thách gì?" Cậu hỏi, không giấu được sự lo lắng.

Ông Taris nhìn vào cánh cổng một cách lâu dài.

- "Mỗi người sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của chính mình. Chỉ khi vượt qua nó, cánh cổng mới mở ra."

Damian cảm thấy như có một bức tường vô hình dày đặc bao quanh trái tim mình. Cậu không biết mình sẽ gặp phải điều gì, nhưng cậu biết rõ một điều-chỉ có bước qua thử thách này, cậu mới có thể tiến vào bên trong Ngọn Núi Lửa và tìm được Cuốn sách của Lửa.

- "Chúng ta vào thôi," Damian nói, quyết tâm lộ rõ trong giọng nói của cậu.

Cánh cổng bắt đầu mở ra, và ánh sáng đỏ rực từ bên trong chiếu sáng cả không gian, như thể những bí mật của Núi Lửa đang chờ đón họ.

Phần 8: Khởi Hành Đến Thành Phố Trung Tâm

Cảnh vật xung quanh Damian bắt đầu thay đổi ngay khi những vệt sáng lấp lánh dưới chân cậu biến thành một con đường dẫn đến một vùng đất xa xôi. Cậu nhìn lại Kaldir và Zedrin, nhưng cả hai đều chỉ đứng yên, như thể đã biết trước những gì sắp xảy ra.

Damian khẽ nuốt một ngụm nước bọt, không biết mình đang đi đâu, nhưng cậu không thể quay lại nữa. Cánh cổng vàng đã đưa cậu đến đây, và giờ là lúc cậu phải bước vào hành trình mà mình không hề chuẩn bị.

Con đường ánh sáng kéo dài trước mặt, dẫn cậu qua những ngọn đồi thấp và những khu rừng dày đặc. Đâu đó trong không khí, cậu cảm nhận được mùi đất ẩm ướt và hương hoa dại. Những cây cối khổng lồ, có thân cây to như tòa nhà, vươn lên cao vút và tạo thành những mái vòm che phủ trên đầu cậu.

- "Chúng ta sẽ đi đâu?" Damian hỏi, nhìn về phía Kaldir, vẫn tò mò.

Kaldir nhướng mày, đôi mắt ông sáng lên một cách bí ẩn.

- "Đi đến Thành Phố Trung Tâm. Nơi đó có thể cung cấp cho cháu những thông tin quan trọng để hiểu rõ hơn về sứ mệnh của mình."

Damian gật đầu, dù trong lòng cậu vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp. Cậu cảm thấy lạ lẫm với những gì đang diễn ra, nhưng cậu cũng cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong, giống như có một điều gì đó rất lớn đang chờ đợi cậu ở phía trước.

Zedrin bật lên tiếng cười vang, nhưng có vẻ như nó không phải là niềm vui thuần túy.

- "Mấy con quái vật trên đường đi này sẽ thử thách cậu đấy, nhóc. Chuẩn bị đi."

Damian quay lại, thấy Zedrin đang cười một cách lém lỉnh.

- "Quái vật?" Cậu nhăn mặt. "Cậu chắc không?"

Zedrin vung tay lên không trung như thể không quan tâm lắm.

- "Dù gì, cậu cũng không thể tránh khỏi đâu. Chỉ là thời gian thôi."

Ngay sau lời nói của Zedrin, Damian nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ phía rừng. Những cành cây khẽ rung chuyển, và một bóng dáng khổng lồ xuất hiện, bước ra từ bóng tối của khu rừng. Đó là một sinh vật lớn, cao hơn cả những cây đại thụ xung quanh. Bộ lông của nó có màu đen bóng, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong đêm tối, và móng vuốt sắc nhọn lộ ra từ đôi chân vạm vỡ.

- "Cái gì đó...?" Damian lẩm bẩm, đôi mắt mở lớn.

Kaldir bước lên phía trước, không tỏ ra chút hoảng loạn nào.

- "Không cần lo lắng. Đây là một sinh vật bảo vệ, chúng sẽ thử sức cháu, nhưng sẽ không gây hại."

Sinh vật trước mặt họ dừng lại, đôi mắt đỏ như ánh lửa vẫn dõi theo Damian, nhưng không có hành động gì khác.

Damian cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh.

- "Vậy... tôi phải làm gì?"

Kaldir mỉm cười.

- "Cháu cần phải đối diện với nó. Để thể hiện rằng cháu đã sẵn sàng cho cuộc hành trình này."

Damian nuốt khan, cảm thấy tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu không biết phải làm gì, nhưng cậu biết rằng nếu không thử, mình sẽ không bao giờ tiến lên được.

Cậu bước về phía sinh vật, hít một hơi thật sâu. Khi cậu tiến lại gần, sinh vật khổng lồ hạ thấp đầu xuống, như thể đang quan sát cậu chặt chẽ hơn.

- "Tôi sẽ không bỏ cuộc." Damian nói nhỏ, nhưng giọng cậu vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. "Tôi sẽ đối mặt với tất cả."

Sinh vật cúi xuống, đầu nó chỉ còn cách Damian vài cm. Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói lọi tỏa ra từ con mắt của sinh vật, và một tiếng rống vang lên, khiến không khí xung quanh như sôi lên.

Damian không thể ngừng được cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong người, nhưng cậu vẫn đứng vững. Cậu không rút lui, dù cho cơ thể có run rẩy.

Một lát sau, ánh sáng từ đôi mắt sinh vật mờ dần, và sinh vật gầm lên một tiếng nữa trước khi rút lui vào bóng tối của khu rừng. Những cành cây lập tức quay lại vị trí ban đầu, như thể sinh vật chưa từng xuất hiện.

Damian đứng thở hổn hển, cảm nhận được sự hồi hộp vẫn còn đọng lại trong mình.

Kaldir nhìn cậu một cách đầy tự hào.

- "Đó là thử thách đầu tiên. Cháu đã vượt qua nó."

Damian ngước lên, vẫn chưa thể hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra.

- "Vậy... chuyện gì tiếp theo?"

Kaldir mỉm cười nhẹ nhàng.

- "Tiến về phía trước. Thành phố Trung Tâm sẽ giúp cháu tìm ra những gì cháu cần biết. Và sau đó, cháu sẽ nhận ra rằng sứ mệnh của mình còn nhiều thử thách lớn hơn rất nhiều."

Cùng với lời nói của Kaldir, con đường ánh sáng dần mờ đi, nhường chỗ cho cảnh vật mới. Lúc này, Damian cảm thấy như thể một cánh cửa lớn đã mở ra trước mắt, đẩy cậu vào một thế giới kỳ diệu mà cậu chưa từng biết đến. Những dãy núi phủ đầy tuyết trắng bạt ngàn phía xa, những hồ nước trong vắt như gương phản chiếu bầu trời, và những cánh rừng rậm rạp, đầy những cây cối cao vút vươn mình trong bóng tối.

Damian bước đi, mỗi bước chân của cậu vang lên như những tiếng vọng trong không gian tĩnh mịch của Auria. Những sinh vật kỳ lạ, mà cậu chỉ từng nghe qua trong những câu chuyện thần thoại, giờ đây hiện diện trước mắt cậu như một điều kỳ diệu không thể tin nổi. Có những con chim bay ngang qua, lông của chúng lấp lánh như những viên ngọc, và đôi mắt của chúng sáng rực như ánh sao. Còn trên mặt đất, những sinh vật như hươu, thỏ, nhưng với vẻ ngoài khác lạ - lông mượt mà như lụa và mắt sáng như ngọc bích.

- "Tất cả đều thật kỳ diệu," Damian thốt lên trong sự ngạc nhiên.

Kaldir bước đi bên cạnh, ánh mắt ông vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói của ông lại nhẹ nhàng như gió.

- "Đây là Auria, cậu bé. Mỗi bước cậu đi, mỗi sinh vật cậu gặp đều có một câu chuyện riêng. Đây không phải là thế giới của loài người, nơi mọi thứ đều có thể giải thích bằng lý thuyết. Auria sống động, tựa như một vũ điệu của tự nhiên."

Damian gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó mà tiếp nhận hết tất cả. Cậu muốn biết thêm, muốn hiểu rõ mọi thứ, nhưng sự mơ hồ trong lòng cậu càng ngày càng lớn.

Bất chợt, một tiếng kêu vang lên từ phía xa, làm cậu giật mình. Một đám mây mỏng màu xanh đen bất ngờ bay qua, và từ đó, một sinh vật khổng lồ lao ra. Cái bóng của nó đổ dài trên mặt đất, và dù có vẻ ngoài kỳ lạ, với những cánh tay dài như rễ cây và đôi mắt u ám, nó lại không mang vẻ nguy hiểm ngay lập tức.

- "Cẩn thận!" Zedrin hét lên, đôi mắt sáng quắc.

Nhưng Kaldir chỉ vẫy tay, không hề hoảng loạn.

- "Đó chỉ là một Con Quái Vật Định Mệnh, không phải thứ gì quá đáng sợ. Nó chỉ là một trong những thử thách mà cậu phải đối mặt trong chuyến hành trình này."

Damian nhìn chăm chú vào con quái vật. Nó không tấn công ngay, mà đứng đó, quan sát họ như thể đang đánh giá xem họ có xứng đáng tiếp tục hành trình hay không.

- "Vậy tôi phải làm gì?" Damian hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Kaldir bước tới, giọng ông không một chút căng thẳng.

- "Cậu cần phải thể hiện sự quyết tâm. Chỉ có những ai đủ can đảm mới có thể vượt qua được nó."

Damian không nói gì, nhưng trong lòng cậu dâng lên một quyết tâm mãnh liệt. Cậu không thể rút lui, không thể quay lại nữa. Cậu bước về phía con quái vật, tay nắm chặt, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của sinh vật.

- "Tôi không sợ." Damian thốt lên, giọng cậu kiên định.

Con quái vật đứng im, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, như thể đang thừa nhận điều gì đó. Một làn sóng ánh sáng tỏa ra từ thân thể của nó, bao quanh Damian và làm cho không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn.

Kaldir mỉm cười, nhìn Damian.

- "Cháu đã vượt qua nó, Damian. Đây là bước đầu tiên của hành trình."

Damian thở hắt ra một hơi dài, cảm giác như một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ. Cậu đứng đó một lúc, vẫn cảm thấy sự kỳ diệu của Auria xung quanh mình. Cả thế giới này quá mới mẻ, quá lạ lẫm, nhưng cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Dù cậu không biết chính xác những gì mình sẽ đối mặt, cậu đã sẵn sàng.

Kaldir bước tới, kéo Damian ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

- "Thành phố Trung Tâm đang chờ đón chúng ta. Đó là nơi cháu sẽ tìm thấy những câu trả lời mà mình cần."

Damian gật đầu, không nói thêm gì nữa. Cậu quay lại nhìn con quái vật lần cuối, rồi tiếp tục bước đi cùng Kaldir, không biết rằng những thử thách và nguy hiểm thực sự vẫn còn ở phía trước. Cậu chỉ biết một điều: bất kể có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không quay lại. Auria là nơi cậu phải chiến đấu, để hiểu rõ hơn về bản thân mình và sứ mệnh của cậu trong thế giới này.

Con đường vẫn dài, nhưng trái tim Damian đã vững vàng hơn bao giờ hết.

Phần 9: Đến Thành Phố Trung Tâm

Damian cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ khó tin. Cậu đã vượt qua con quái vật, nhưng trước mặt cậu vẫn còn một hành trình dài, đầy những thử thách mà cậu chưa thể hình dung hết được. Bầu trời phía trước đang dần tối lại, nhưng không khí nơi đây vẫn trong lành và dễ chịu, dù có phần kỳ lạ. Mặt đất dưới chân cậu mềm mại, không phải đất đá như ở thế giới cũ mà cậu từng biết.

- "Chúng ta sắp đến Thành Phố Trung Tâm rồi." Kaldir nói, đôi mắt ông như ngập tràn sự thấu hiểu, như thể ông đã nhìn thấu mọi nỗi lo của Damian. "Cháu sẽ không chỉ gặp những người, mà còn gặp những sinh vật có thể giúp cháu hoàn thành sứ mệnh của mình."

Damian gật đầu, cảm giác hồi hộp càng ngày càng tăng. Thành phố này sẽ là nơi cậu tìm thấy câu trả lời về lý do tại sao cậu lại bị đưa đến Auria, và liệu có thể quay về nhà được không. Nhưng một phần cậu cũng lo sợ rằng khi đến đó, mọi thứ sẽ không đơn giản như ông lão Kaldir nói.

Hai người đi qua những khu vực rộng lớn, nơi có những con sông trong suốt chảy qua những cánh đồng xanh mướt, những cánh rừng cổ thụ rậm rạp và những ngọn núi cao vút. Mỗi cảnh vật đều mang đến một vẻ đẹp kỳ bí, làm Damian không thể không dừng lại ngắm nhìn, mặc dù cậu biết thời gian không đợi ai.

Cuối cùng, họ đã đến gần thành phố. Damian không thể không thốt lên khi nhìn thấy thành phố từ xa. Những tòa tháp cao vút vươn lên trời, những bức tường thành kiên cố được bao quanh bởi những dòng sông rộng lớn. Lối vào thành phố được bảo vệ bởi những cây cầu treo khổng lồ, vắt qua những hẻm núi sâu thẳm.

- "Thành phố Trung Tâm," Damian lẩm bẩm. "Thật hoành tráng."

Kaldir mỉm cười, nhưng không trả lời. Ông dẫn Damian qua một con đường mòn nhỏ, giữa những ngôi làng nhỏ xinh. Những người dân ở đây đều có đôi mắt sáng và làn da hơi sáng lên, giống như họ mang trong mình một phần phép thuật của đất trời. Những đứa trẻ chạy chơi đùa, chúng cười nói vui vẻ, dường như không hề sợ hãi khi thấy Kaldir và Damian.

Cuối cùng, họ đến một quảng trường rộng lớn ở trung tâm thành phố. Trên quảng trường, hàng chục sinh vật khác nhau đang tụ tập. Có những người mang hình dáng như những chiến binh với vũ khí ánh sáng, những sinh vật nhỏ bé như yêu tinh đang múa hát, và những sinh vật kỳ dị với vẻ ngoài vừa quen vừa lạ. Mỗi người, mỗi sinh vật đều có một câu chuyện riêng, một lịch sử riêng trong thế giới này.

Damian cảm thấy mình như bị thu hút bởi mọi thứ xung quanh. Nhưng sự tò mò không thể che lấp nỗi lo lắng trong lòng cậu. Cậu không biết mình phải bắt đầu từ đâu, làm gì và với ai để tìm ra lý do cậu có mặt ở đây.

Kaldir dừng lại trước một tòa tháp cao lớn, mái ngói được làm từ những viên đá trắng sáng. Ông quay sang Damian, ánh mắt ông nghiêm túc.

- "Đây là nơi cháu sẽ gặp những người có thể giúp cháu tìm hiểu về sứ mệnh của mình. Thành phố này không chỉ là nơi giao thoa của các sinh vật, mà còn là trung tâm của tất cả các bí mật trong Auria."

Damian nhìn lên, cảm giác một cảm giác mạnh mẽ, như thể một cái gì đó quan trọng đang chờ đợi cậu phía sau những cánh cửa lớn kia.

- "Vậy tôi sẽ gặp ai ở đó?" Cậu hỏi, giọng không giấu được sự bối rối.

- "Mỗi người ở đây đều có vai trò quan trọng trong cuộc hành trình của cháu. Nhưng sẽ có một người đặc biệt giúp cháu hiểu rõ hơn về lý do cậu ở đây. Đó là người mà cháu sẽ gặp sau khi vào tòa tháp này."

Damian không thể không cảm thấy một chút lo lắng. Liệu người đó có thể giải đáp mọi thắc mắc trong đầu cậu? Liệu có ai ở đây thật sự biết cách giúp cậu tìm đường về nhà?

Kaldir không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ mở cánh cửa tòa tháp. Bên trong là một không gian rộng lớn, với những bức tranh và tác phẩm nghệ thuật huyền bí. Không khí trong tháp có phần nặng nề, như thể nơi đây chứa đựng nhiều bí mật mà không phải ai cũng có thể tiếp cận.

Kaldir bước vào trước, và Damian theo sau, cảm giác tim đập nhanh hơn, sự tò mò pha lẫn với sự sợ hãi. Cậu không biết những gì sẽ đón chờ mình, nhưng có một điều chắc chắn: bước vào đây là bước tiếp theo của hành trình, và không thể quay lại.

Đằng trước, một bức tượng khổng lồ của một sinh vật kỳ dị đứng sừng sững. Đôi mắt của nó phát sáng trong bóng tối, và những dòng chữ cổ xưa khắc trên bức tượng dường như đang thì thầm những lời cảnh báo.

Damian đứng thẳng người, chuẩn bị đối mặt với thử thách tiếp theo trong chuyến hành trình của mình.

Damian không thể tin vào mắt mình. Khi Kaldir dẫn cậu đến gần cánh cổng thành phố, cậu mới thật sự nhận ra rằng Auria là một thế giới xa lạ và tuyệt đẹp, đầy những điều kỳ thú chưa từng xuất hiện trong những giấc mơ của cậu. Mọi thứ đều rộng lớn, không gian bao la, và sự sống ở đây rất khác biệt so với thế giới cậu đã quen thuộc.

Thành phố Trung Tâm không chỉ là một đô thị lớn, mà là biểu tượng của sự giao thoa giữa các nền văn hóa và sinh vật kỳ diệu trong Auria. Những tòa nhà cao chọc trời, được xây dựng từ đá quý sáng lấp lánh, vươn lên như những ngọn tháp hướng về bầu trời xanh thẳm. Dưới ánh mặt trời, cả thành phố như được phủ một lớp ánh sáng vàng óng ả. Dù không có những ngọn đèn điện, nhưng khắp nơi đều sáng rực bởi những viên đá phát sáng được gắn trên các công trình.

Mọi thứ ở đây đều tràn đầy sự huyền bí. Những chiếc cầu bắc ngang qua các con sông rộng lớn, nước chảy trong vắt đến mức có thể nhìn thấy từng viên đá dưới đáy. Trên mặt nước, những sinh vật biển kỳ lạ, có hình dáng giống như các loài cá nhưng lại có cánh, thithoảng bay lên khỏi mặt nước và lướt qua không trung, tạo nên những đợt sóng lăn tăn. Xa xa, những khu rừng nguyên sinh rậm rạp, những dãy núi phủ tuyết trắng, tất cả tạo thành một bức tranh thiên nhiên không thể tin được.

Kaldir tiếp tục dẫn đường, không nói gì, chỉ bước đi vững vàng. Damian lặng lẽ đi theo, đôi mắt mở to nhìn xung quanh. Cậu không thể không cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới mà trước đây chỉ có thể thấy trong những câu chuyện cổ tích.

Một con đường rộng lớn dẫn vào thành phố, phủ đầy lá vàng rơi, với những cây cổ thụ cao vút đứng dọc hai bên. Những sinh vật kỳ lạ, trông giống như những con yêu tinh, lang thang trên con đường đó. Chúng không giống như con người, nhưng có một vẻ đẹp khó tả, đôi mắt sáng long lanh và làn da nhợt nhạt nhưng đầy sức sống. Những con yêu tinh này đôi khi thì thầm với nhau bằng một ngôn ngữ mà Damian không thể hiểu được, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự chào đón và hòa hợp của họ với thiên nhiên.

Khi đi đến gần cánh cổng thành phố, Damian cảm thấy sự yên tĩnh của vùng đất này làm cậu cảm thấy lạ lùng. Cậu đã quen với tiếng ồn ào của thế giới mình, nhưng ở đây, mọi thứ đều có một sự tĩnh lặng kỳ bí. Mọi thứ dường như được bao phủ bởi một lớp phép thuật nhẹ nhàng, như thể không có gì có thể xâm phạm vào sự hòa bình này.

Cuối cùng, họ đến được một quảng trường rộng lớn, nằm ngay trước tòa tháp chính của thành phố. Những tòa tháp này cao đến mức khó có thể tin được, với các mái vòm vươn cao, được chạm trổ bằng những họa tiết tinh xảo. Trên quảng trường, những sinh vật kỳ lạ đang tụ tập. Cậu thấy một nhóm người cao lớn, tóc trắng như tuyết và mắt màu bạc, những chiến binh với bộ giáp lấp lánh ánh kim loại. Họ đang trao đổi những câu chuyện bằng một ngôn ngữ cổ xưa mà Damian không hiểu. Bên cạnh đó, có những sinh vật giống như yêu tinh, những sinh vật nhỏ bé với đôi cánh mỏng như cánh bướm, đang bay lượn trong không trung, đôi mắt chúng sáng lấp lánh như ngọc.

- "Chúng ta sẽ vào tòa tháp này." Kaldir nói, giọng điềm tĩnh. Ông không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy những sinh vật này, nhưng Damian thì hoàn toàn bị choáng ngợp.

Cánh cửa của tòa tháp mở ra tự động khi họ tiến đến gần. Bên trong là một không gian rộng lớn với những bức tường cao, được chạm khắc những hình ảnh kỳ lạ của các sinh vật huyền bí. Một loạt những ánh sáng mờ ảo chiếu xuống từ những chiếc đèn lồng treo trên trần, tạo ra một bầu không khí huyền bí nhưng không quá nặng nề. Không gian này vừa trang nghiêm vừa đầy sự ấm áp kỳ lạ.

Kaldir dẫn Damian vào bên trong. Ở giữa tòa tháp là một bàn thờ lớn, trên đó là một cuốn sách cổ, bìa của nó lấp lánh như được làm từ những ngôi sao. Xung quanh bàn thờ là những bức tượng của các sinh vật huyền bí, mỗi bức tượng đều được chạm khắc một cách tỉ mỉ, như thể mỗi sinh vật đều có một vai trò quan trọng trong lịch sử của Auria.

Kaldir dừng lại trước cuốn sách, nhấc nó lên và đưa cho Damian.

- "Cuốn sách này sẽ giúp cháu hiểu rõ hơn về sứ mệnh của mình." Ông nói. "Cháu cần đọc nó để biết mình phải làm gì."

Damian cầm cuốn sách trong tay, cảm thấy một sức mạnh bí ẩn tỏa ra từ đó. Cậu mở cuốn sách, và những trang giấy hiện ra trước mắt cậu, như thể cuốn sách đang dẫn dắt cậu vào một cuộc hành trình mới. Những chữ viết cổ xưa, có vẻ như chúng đang tự viết ra, hiện lên trên các trang giấy.

- "Đọc đi," Kaldir nói, "Nó sẽ chỉ cho cháu con đường tiếp theo."

Damian bắt đầu đọc, từng câu chữ như mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí cậu. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của cuốn sách, như thể nó đang dẫn dắt cậu vào một cuộc chiến lớn lao-cuộc chiến không chỉ để bảo vệ Auria, mà còn để giải mã những bí mật ẩn giấu trong nó.

Cậu đọc đến một đoạn nói về Hắc Vương, một sinh vật mạnh mẽ từng cai trị Auria trong quá khứ. Hắc Vương đã bị đánh bại, nhưng có một lời tiên tri rằng một ngày nào đó hắn sẽ quay lại, và chỉ có một người có thể ngăn chặn hắn-người đó chính là Damian.

Damian cảm thấy bối rối. Cậu là người được chọn để đối mặt với Hắc Vương sao? Cậu không biết mình có đủ sức mạnh để làm điều đó, nhưng cuốn sách này rõ ràng là đang chỉ dẫn cho cậu.

- "Thế giới này đang chờ đợi cháu," Kaldir nói, giọng ông đầy nghiêm túc. "Và cháu cần phải chuẩn bị."

Kaldir không nói gì thêm, ông chỉ nhẹ nhàng bước qua cửa, để Damian có thể nhìn thấy toàn bộ không gian bên trong tòa tháp. Ánh sáng mờ ảo từ những viên đá phát sáng phản chiếu lên các bức tường xung quanh. Những bức tường không bằng phẳng mà uốn lượn, những đường nét chạm khắc sắc sảo, tạo thành hình ảnh của các sinh vật huyền bí, những cảnh vật thiên nhiên kỳ ảo, và cả những con quái vật lớn như rồng và chim phượng hoàng, tất cả đều mang một vẻ đẹp cổ xưa, vừa huyền bí vừa đầy đe dọa.

Bước đi của Damian vang lên trong không gian rộng lớn. Cậu nhìn lên, thấy trần tháp cao vút, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng ở đó, phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Những chiếc đèn này không có bóng, chỉ là ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, khiến không gian trở nên mơ hồ, như thể nơi đây không có sự phân biệt giữa thực và hư.

Cậu cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi bước vào trung tâm tòa tháp. Ở đó, ngay giữa căn phòng rộng lớn, có một chiếc bàn thờ lớn được làm bằng đá quý, ánh sáng từ những viên đá phản chiếu lên bề mặt, khiến nó sáng rực như ánh mặt trời. Trên bàn thờ là một cuốn sách cổ, được đặt nằm ngay ngắn ở chính giữa, trên mặt trang sách là những ký tự lạ lùng, không giống bất kỳ ngôn ngữ nào mà Damian từng thấy.

Ánh mắt Damian không thể rời khỏi cuốn sách. Nó tựa như một vật thể sống, như thể nó đang chờ đợi một ai đó để mở ra và khám phá. Damian bước đến gần, cảm nhận được hơi lạnh của đá lạnh buốt dưới chân mình, mỗi bước đi như kéo dài ra, như thể không gian này càng lúc càng bao trùm lấy cậu.

Kaldir đứng phía sau, quan sát Damian với ánh mắt kiên nhẫn.

- "Cháu đã đến đây. Cuốn sách này sẽ giải đáp cho cháu nhiều điều," Kaldir nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quyền lực.

Damian từ từ đưa tay ra, cảm nhận được sự nặng nề của cuốn sách. Khi tay cậu chạm vào bìa sách, một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể cậu, khiến cậu rùng mình. Như thể cuốn sách này đang kiểm tra sự chuẩn bị của cậu, đang xem liệu cậu có đủ dũng khí để đối mặt với những bí mật mà nó sẽ hé lộ.

Cậu lật trang đầu tiên. Những chữ cái cổ xưa xuất hiện trước mắt, một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà cậu không thể hiểu được ngay lập tức. Cậu nhíu mày, cố gắng đọc lại những từ ngữ ấy, nhưng chúng vẫn cứ mờ ảo, như thể được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

- "Không phải dễ dàng đâu." Kaldir nói, như thể đoán được suy nghĩ của cậu. "Cuốn sách này chỉ tiết lộ điều gì đó khi cháu thực sự sẵn sàng nhận lấy nó."

Damian không nói gì, chỉ cắm cúi tiếp tục lật từng trang, từng trang một. Những ký tự trên cuốn sách dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, như thể chúng đang thay đổi để phù hợp với tâm trí cậu. Cậu có thể cảm nhận được một sự kết nối mạnh mẽ giữa mình và cuốn sách, như thể mỗi từ mỗi câu đều gắn liền với số phận của mình.

Khi cậu đến trang thứ ba, một dòng chữ đột nhiên xuất hiện, khiến Damian phải dừng lại. Nó viết:

"Chỉ có người mang dòng máu tinh khiết mới có thể ngăn cản bóng tối."

Damian không hiểu rõ nghĩa của nó, nhưng một cảm giác lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng. Cậu không phải là người đặc biệt, cũng không phải là một anh hùng. Cậu chỉ là một cậu bé tò mò, vậy tại sao cuốn sách này lại nói về dòng máu tinh khiết?

Tay cậu lướt qua trang sách, và những hình ảnh bắt đầu xuất hiện. Cảnh vật thay đổi trong mắt cậu. Cậu thấy một tòa lâu đài to lớn, với những bức tường cao vút, bao quanh là những cánh rừng bí ẩn. Những con quái vật đen kịt với đôi mắt đỏ rực lủi thủi đi khắp nơi, như những bóng ma đen tối, gieo rắc sự sợ hãi và bất an.

Rồi, hình ảnh chuyển sang một khu rừng rậm rạp, nơi những sinh vật kỳ lạ bước đi, chúng có cánh như bướm, những chiếc cánh trong suốt lấp lánh như những ngôi sao. Cảnh vật rất đẹp, nhưng một cảm giác u ám bao trùm, như thể điều gì đó tăm tối đang đe dọa mọi thứ. Và ở giữa đó, có một bóng đen khổng lồ, với đôi mắt đỏ rực, đang vươn ra, nuốt chửng tất cả ánh sáng xung quanh.

Damian không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó, cảm giác rằng đây chính là Hắc Vương, kẻ mà cuốn sách đang nhắc đến.

- "Đó là Hắc Vương." Kaldir bước lại gần, nhìn vào cuốn sách. "Kẻ sẽ mang đến sự diệt vong cho Auria nếu không ai ngừng được hắn."

Damian quay sang ông, ánh mắt hoang mang.

- "Nhưng làm sao tôi... có thể ngừng hắn? Tôi chỉ là một cậu bé bình thường."

Kaldir mỉm cười nhẹ nhàng.

- "Không có ai là bình thường, Damian. Mỗi người đều có một vai trò trong số phận của mình. Và cuốn sách này đã chọn cháu. Chỉ cần cháu tin tưởng vào bản thân mình, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng."

Damian gật đầu, cảm giác một sự thay đổi trong lòng. Cậu không thể tránh khỏi việc đối mặt với điều này, dù cậu không muốn. Cậu có thể cảm thấy sức mạnh ẩn chứa trong từng trang sách, và cậu biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng. Nhưng cậu cũng hiểu một điều: không thể quay lại.

Phần 10: Cuộc Hành Trình Mới

Ánh sáng từ chiếc đèn lồng chao lắc trong tay Kaldir khi ông bước đi, dẫn đường cho Damian qua những con đường rải sỏi. Không khí trong thành phố Trung Tâm thật tươi mới, nhưng không phải kiểu tươi mới của một nơi yên bình. Cảm giác như không khí này có thể thay đổi bất cứ lúc nào, từ tươi sáng trở thành âm u. Những ngọn đèn thắp sáng trên các con phố tạo nên một bức tranh kỳ lạ, những bóng người đi lại vội vã, lẩn khuất trong những con hẻm u tối.

Damian cảm nhận được sự khác biệt ngay khi đặt chân vào thành phố này. Mọi thứ đều mang một nét kỳ quái. Những tòa nhà được xây dựng với các hình thù không giống bất kỳ công trình nào cậu từng thấy. Các ngôi nhà tròn xoe như tổ chim, mái vòm có nhiều tầng, và cửa sổ bằng thủy tinh màu. Dường như nơi này không phải là một thành phố bình thường. Nó mang đậm dấu ấn của những sinh vật kỳ dị, những linh hồn bí ẩn và những câu chuyện cổ xưa chưa được kể.

Damian cố gắng nắm bắt mọi chi tiết xung quanh, từng chiếc lá rơi xuống, từng làn gió thoảng qua. Tất cả đều có một vẻ đẹp kỳ lạ mà cậu chưa từng gặp trước đây. Những con vật lạ lùng đi lại trên đường phố - có con có đôi cánh trong suốt như những chiếc lá mùa thu, có con lại giống như những sinh vật nửa người nửa động vật, cao to và có vẻ như chúng đang bảo vệ các ngôi nhà này.

Kaldir bước chậm lại, quay sang Damian, và nói:

- "Cháu sẽ không thể đi một mình lâu đâu, cậu bé. Thành phố này đầy rẫy những thử thách."

Damian nhìn ông một cách khó hiểu.

- "Thử thách? Ý ông là gì?"

Kaldir chỉ vào những con đường chật hẹp, nơi những bóng người đi qua, ánh mắt lướt qua như đang đánh giá. Mỗi bước đi đều khiến Damian cảm thấy như mình đang bị theo dõi.

- "Auria là nơi của tất cả các sinh vật huyền bí," ông giải thích. "Chúng đều có lý do của riêng mình để tồn tại ở đây. Không phải ai cũng thiện chí. Cháu sẽ gặp những kẻ mà cháu không thể đoán trước."

Damian cảm thấy một cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng. Cậu không còn là cậu bé tò mò như trước nữa. Cậu đã phải học cách làm quen với một thế giới khác biệt, một thế giới không hề dễ dàng như cậu tưởng.

- "Vậy tôi cần phải làm gì bây giờ?" Damian hỏi, giọng cậu đầy nghi hoặc.

Kaldir dừng lại, quay lại và nhìn vào đôi mắt của Damian.

- "Đi tìm những người bạn mới của cháu. Họ sẽ giúp cháu trong hành trình này."

Damian gật đầu, cố nén lại những nỗi lo đang dâng trào. Cậu không biết mình sẽ gặp những ai, nhưng cậu biết rằng, trong thế giới này, không có chỗ cho sự yếu đuối.

Họ tiếp tục bước đi qua những ngóc ngách của thành phố, rồi đến một ngôi nhà lớn với cánh cửa mở rộng. Bên trong, một ngọn lửa bập bùng cháy trong lò sưởi, ánh sáng ấm áp chiếu lên những bức tường đá. Kaldir gõ nhẹ vào cửa trước khi bước vào.

- "Giới thiệu với cháu một người bạn," ông nói, giọng đầy tự tin.

Khi cửa mở, một cô gái bước ra. Cô có mái tóc đỏ rực và đôi mắt xanh biếc, ánh lên vẻ thông minh và mạnh mẽ. Cô nhìn Damian một cách sắc sảo, như thể đang đánh giá cậu.

- "Chào cậu," cô nói, nở một nụ cười nhẹ. "Mình là Elira. Kaldir đã nói nhiều về cậu."

Damian không biết phải đáp lại thế nào. Cô ấy quá mạnh mẽ, quá tự tin. Cảm giác như cô ấy không hề có chút lo lắng hay sợ hãi nào về thế giới này. Nhưng cậu cũng cảm nhận được một sự thân thiện từ cô ấy, dù chỉ qua ánh mắt.

- "Chào bạn," Damian đáp lại, cố gắng tạo ra một nụ cười, mặc dù trong lòng vẫn còn đầy băn khoăn.

Kaldir nhìn hai người rồi nói tiếp:

- "Elira là một chiến binh giỏi. Cô ấy sẽ giúp cháu trong hành trình tiếp theo."

Damian nhìn Elira, có cảm giác như cô ấy không phải là một người bình thường, nhưng cậu không biết lý do tại sao lại có cảm giác ấy.

Elira mỉm cười và bước lại gần Damian, nhìn cậu một cách nghiêm túc.

- "Cậu không phải là người đầu tiên đến Auria như vậy đâu," cô nói. "Nhưng có lẽ cậu là người duy nhất sẽ đối mặt với Hắc Vương."

Damian thở dài, cảm giác lo sợ lại trỗi dậy trong lòng cậu.

- "Tôi không biết liệu mình có thể làm được không. Tôi chỉ là một cậu bé bình thường."

Elira lắc đầu.

- "Không ai sinh ra là anh hùng, Damian. Nhưng anh hùng là những người dám đứng lên khi mọi thứ có vẻ không thể. Cậu sẽ làm được."

Cô ấy nói với giọng chắc chắn, khiến Damian cảm thấy một chút hy vọng dấy lên trong lòng, dù cho cậu vẫn không hiểu hết những điều đang diễn ra.

Kaldir đứng ở cửa, mỉm cười hài lòng.

- "Bây giờ, các cháu có thể bắt đầu hành trình của mình. Thành phố Trung Tâm không phải là điểm dừng cuối cùng."

Damian nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng ban ngày đang dần tắt đi, và một bầu không khí u ám bao trùm lên thành phố. Cậu không còn là một cậu bé tò mò, chỉ muốn khám phá thế giới nữa. Bây giờ, Damian phải đối mặt với những thử thách mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra.

Nhưng cậu sẽ không từ bỏ. Cậu đã bước vào cuộc hành trình này rồi, và cậu sẽ không quay lại.

Phần 10: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên

Damian cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí khi Elira dẫn cậu qua những ngõ hẻm tối tăm của thành phố Trung Tâm. Mỗi bước đi như một thử thách mới, khi cậu phải làm quen với không chỉ cảnh vật mà còn với những sinh vật kỳ lạ mà lần đầu tiên cậu thấy. Những ánh đèn le lói từ các cửa hàng nhỏ, những âm thanh ồn ào lẫn trong gió, tạo thành một bản giao hưởng lạ lùng của một thế giới chưa từng thuộc về cậu.

Điều đầu tiên mà Damian nhận ra là, ở đây, không có gì là bình thường. Đường phố không chỉ có những người dân giống như cậu, mà còn là những sinh vật kỳ dị - nửa người, nửa thú, những sinh vật bay lượn với đôi cánh đen như màn đêm, hay thậm chí là những bóng mờ kỳ bí, chỉ thấy thoáng qua trước khi biến mất trong hư không.

Elira dẫn cậu vào một quán rượu nhỏ, nơi những người khách đều có vẻ ngoài đặc biệt. Cửa quán mở ra, không phải tiếng chuông bình thường mà là âm thanh nhẹ nhàng, không rõ ràng, như thể không gian xung quanh muốn giữ bí mật.

- "Đây là nơi chúng ta sẽ gặp một số người có thể giúp đỡ cậu," Elira nói, bước vào trước, và Damian theo sau, tim đập nhanh vì cảm giác lạ lẫm.

Bên trong quán, không khí ấm cúng nhưng lại nặng nề. Những ngọn đèn vàng nhạt phản chiếu ánh sáng mờ mờ trên những bức tường gỗ. Các bàn ghế bày biện quanh phòng, nhưng không có ai nhìn nhau. Mọi người đều chăm chú vào cốc rượu của mình, hoặc nói chuyện khe khẽ với người đối diện, mắt luôn cảnh giác.

Một người đàn ông to lớn ngồi ở góc quán, mặc áo choàng đen, mặt anh ta không thể nhìn rõ vì bóng tối che phủ. Elira nhìn về phía người đàn ông đó, rồi quay lại nhìn Damian.

- "Đây là Calev," cô nói. "Anh ta sẽ là người dẫn đường cho cậu vào những vùng nguy hiểm."

Damian nhìn người đàn ông. Calev không có vẻ gì là thân thiện, nhưng anh ta lại có một sức hút kỳ lạ. Cậu không thể đoán trước được điều gì từ anh, chỉ cảm thấy có một sự khác biệt rõ rệt giữa người này với tất cả những người khác.

Calev ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực dưới lớp bóng tối của chiếc mũ trùm.

- "Thế giới này không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối," anh ta nói, giọng trầm và lạnh như băng.

Damian nuốt nước miếng, cảm giác như có một áp lực nặng nề đổ lên vai cậu. Cậu chưa sẵn sàng cho điều này, nhưng không còn cách nào khác.

- "Tôi... tôi không phải là kẻ yếu đuối," Damian nói, mặc dù chính cậu cũng không biết liệu lời nói đó có đúng hay không.

Calev đứng dậy, không có vẻ gì là ấn tượng với câu trả lời của cậu. Anh bước về phía một chiếc bàn nhỏ, nơi có một tấm bản đồ trải rộng. Mặt bàn phủ đầy bụi, và ánh sáng le lói từ những ngọn đèn gần đó hắt lên các hình vẽ trên bản đồ.

- "Cậu sẽ cần một kế hoạch," Calev nói, ngón tay chỉ vào một khu vực trên bản đồ. "Chỗ này, Rừng Đen. Đó là nơi duy nhất chứa đựng các bí ẩn có thể giúp cậu đối đầu với Hắc Vương."

Damian nhìn theo tay Calev, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Rừng Đen. Cậu đã nghe đến tên đó. Không ai dám vào khu rừng ấy. Những câu chuyện về nó quá đen tối, đầy rẫy những sinh vật ma quái và những mối nguy hiểm chết người.

Elira bước đến bên Damian, đặt tay lên vai cậu.

- "Cậu phải đi, Damian. Đó là con đường duy nhất để cậu có thể đối mặt với Hắc Vương."

Damian hít một hơi thật sâu. Cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Cậu đã đến đây, đã bước vào cuộc hành trình này. Không thể quay lại nữa.

Calev nhìn Damian với ánh mắt sắc bén.

- "Nếu muốn sống sót, phải học cách tin tưởng vào chính mình," anh ta nói. "Chắc chắn sẽ có lúc cậu muốn bỏ cuộc. Nhưng nhớ lấy: không ai giúp được cậu trừ chính bản thân cậu."

Damian gật đầu, cố gắng thuyết phục bản thân không sợ hãi. Cậu không thể cho phép mình yếu đuối, không thể cho phép mình bị đánh bại.

Kaldir đứng bên ngoài cửa, vẫn giữ im lặng từ nãy giờ, ánh mắt của ông như chứa đựng vô vàn suy tư. Ông quay lại nhìn Damian, rồi mỉm cười.

- "Thời gian đã đến. Hãy lên đường."

Cả ba người rời quán rượu, ra ngoài, và bước vào màn đêm lạnh lẽo. Họ đi xuyên qua các con phố, vượt qua những khu chợ vắng, và cuối cùng dừng lại ở chân một ngọn núi cao. Đằng xa, Rừng Đen hiện ra như một tấm màn đen tối, cuộn xoáy không ngừng.

Damian cảm thấy sự lạnh lẽo của rừng gió quét qua da thịt. Đó không chỉ là một cánh rừng bình thường. Nó giống như một cánh cửa dẫn vào thế giới khác, nơi những điều không thể giải thích sẽ xảy ra.

- "Chúng ta phải đi qua đó?" Damian hỏi, giọng có chút run rẩy.

Elira nhìn cậu, đôi mắt cô đầy kiên định.

- "Nếu muốn tìm kiếm sức mạnh và những câu trả lời, cậu phải vào đó."

Calev gật đầu, không nói gì thêm. Ánh sáng từ ngọn đèn lạc lối mờ dần khi họ tiến vào bóng tối của Rừng Đen. Cảm giác căng thẳng, mơ hồ và lo sợ bao trùm lấy tâm trí Damian. Đây chính là thử thách đầu tiên trong hành trình của cậu.

- "Đi thôi," Elira nói. "Mọi thứ sẽ thay đổi từ đây."

Cả ba người tiến vào rừng, nơi mà không ai biết được điều gì đang chờ đợi họ phía trước...

Phần 10: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên (Tiếp)

Bước chân của ba người vang lên trong không gian tĩnh lặng của Rừng Đen. Mỗi bước đi dường như đều khắc lên nền đất một tiếng động lạ, nhưng không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng lá cây xào xạc trong gió. Rừng Đen chẳng giống một khu rừng bình thường. Nó như được bao phủ bởi một lớp bóng tối dày đặc, không khí nơi đây lạnh lẽo, thấm vào da thịt, khiến Damian cảm thấy như đang đi qua một thế giới khác.

Elira dẫn đường với đôi mắt cẩn trọng, từng bước chân của cô rón rén, như thể không muốn đánh thức một điều gì đó. Calev đi phía sau, bước đi mạnh mẽ, không chút e ngại. Damian theo sát Elira, cảm nhận được sự bất an trong lòng, như thể có ai đó đang theo dõi từng cử động của cậu. Một nỗi lo sợ không thể giải thích bao trùm cậu. Cảnh vật xung quanh quá im ắng. Không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có bóng tối mênh mông kéo dài vô tận.

"Chúng ta sẽ đi sâu hơn nữa?" Damian hỏi, giọng nói hơi nghẹn lại trong cổ họng. Mỗi bước đi của cậu như một thử thách đối với bản thân.

Elira không trả lời ngay lập tức, đôi mắt cô chăm chú nhìn về phía trước. Một vài bóng mờ thoáng qua giữa những thân cây khổng lồ, nhưng khi Damian cố nhìn kỹ, chúng lại biến mất ngay lập tức. Không khí ngày càng nặng nề hơn, mỗi hơi thở đều như vướng lại trong không gian tăm tối này.

- "Đừng lo lắng," Elira nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. "Chúng ta sẽ vượt qua nó, chỉ cần cậu giữ vững lòng tin."

Damian gật đầu, cố gắng tự thuyết phục mình không hoảng sợ. Cậu nhận ra rằng sự lo sợ của mình không phải vì những gì thấy được mà vì những gì không thể nhìn thấy. Có điều gì đó rất lạ, không phải chỉ là bóng tối hay sự im lặng, mà là cái cảm giác như thể bản thân mình không thuộc về nơi này, như thể đang xâm phạm một vương quốc bí ẩn.

Sau một lúc lâu đi trong rừng, ba người dừng lại trước một cây cổ thụ khổng lồ. Đoàn đường họ đi không hề dễ dàng, khi cây cối mọc um tùm, gốc rễ nổi lên như những chiếc răng quái dị, khiến bước chân của họ trở nên khó khăn hơn. Cây cổ thụ này khác hẳn những cây xung quanh. Nó cao đến mức không thể nhìn thấy ngọn, thân cây lớn đến mức phải có cả chục người ôm mới hết. Những vết sẹo dài như vết cắt xẻ trên thân cây, những dấu hiệu của thời gian và sức mạnh.

- "Đây là cánh cửa," Elira thì thầm, ánh mắt cô nhìn vào thân cây như thể đang nói chuyện với nó.

Damian nhìn kỹ, một phần thân cây sáng lên như bị ánh sáng xuyên thấu, mở ra một khoảng trống kỳ lạ, giống như một cái hốc tối, sâu thẳm. Bên trong, không khí như thể được giữ kín, không gian dường như có một lực hút mạnh mẽ. Có một sự biến đổi kỳ quái, như thể nơi này đang giấu kín một bí mật gì đó.

Damian cảm thấy một sự rung động trong lòng, như thể có gì đó muốn đẩy cậu vào trong.

- "Cậu sẽ phải vào đó," Elira nói, không nhìn vào cậu mà vẫn đứng canh chừng xung quanh. "Đây là nơi cậu sẽ tìm thấy điều cậu cần."

Damian nuốt khan, cảm giác mơ hồ không thôi. Cậu không biết mình đang làm gì, nhưng cậu biết một điều chắc chắn: cậu không thể quay lại.

- "Đi thôi," Calev lên tiếng, ánh mắt anh nghiêm nghị. "Đừng do dự. Chỉ khi cậu sẵn sàng đối mặt với sự thật, cậu mới có thể chiến thắng."

Damian hít một hơi thật sâu và bước tới. Đôi tay cậu run rẩy khi tiếp xúc với thân cây, nhưng khi vừa chạm vào, một luồng sức mạnh kỳ lạ lập tức tràn qua cơ thể cậu, khiến cậu phải nắm chặt tay lại để không ngã xuống. Ánh sáng từ thân cây loé lên như một tia chớp, rồi một cánh cửa vô hình mở ra ngay trước mặt cậu. Cậu cảm thấy có cái gì đó rất mạnh mẽ và nguy hiểm đang chờ đợi phía sau.

- "Cẩn thận," Elira cảnh báo.

Damian hít một hơi thật sâu, bước qua cửa và vào trong. Đột nhiên, không gian xung quanh thay đổi hoàn toàn.

Cậu đang đứng giữa một cánh đồng mênh mông, bầu trời trong xanh với những đám mây trắng trôi nhẹ nhàng. Những ngọn núi xa xa, phủ đầy tuyết sáng chói dưới ánh mặt trời, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp nhưng cũng đầy u ám. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều được vẽ ra từ một bức tranh ma mị.

Damian nhìn quanh. Mặt đất dưới chân cậu mềm mại như nhung, những bông hoa kỳ lạ nở rộ xung quanh, với màu sắc chưa từng thấy. Những cánh hoa lấp lánh, tựa như được làm từ ánh sáng. Cậu cảm nhận được sức mạnh từ chính nơi này, nhưng cũng có một nỗi lo lắng ngày càng lớn dần lên trong lòng.

- "Đây là nơi nào?" Damian hỏi, giọng nói trầm thấp.

Elira bước đến cạnh cậu, nhìn xung quanh một cách cẩn trọng.

- "Đây là Trung Tâm của Rừng Đen, nơi các bí ẩn lâu đời của Auria được giữ gìn."

Calev bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén.

- "Chúng ta phải tìm đúng điểm. Hãy nhớ lời ta đã nói, Damian. Cậu phải học cách chiến đấu với chính mình, nếu muốn đánh bại Hắc Vương."

Damian nhìn về phía những ngọn núi xa, cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn chứa ở đó. Cậu đã sẵn sàng chưa? Liệu cậu có đủ sức mạnh để đối đầu với những gì đang chờ đợi phía trước?

Cậu biết chỉ có một cách để tìm ra câu trả lời: tiếp tục đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro