Chap 1
"Mấy chục năm qua tao đã phải bỏ công bỏ sức ra từng ngày nuôi mày ăn học nên người, vậy thì giờ mày cũng nên biết điều đi chứ ?" - giọng đanh chua của người phụ nữ hét lên khiến người qua đường đi qua ai cũng ngoái lại nhìn.
Bà ta là một goá phụ trung niên đã gần 5 chục nhưng lại đam mê cờ bạc rượu chè. Máu đỏ đen của bà đã khiến bà mắc số nợ khổng lồ mà cả đời này không thể trả nổi. Nhưng thay vì ân hận và xám hối. Bà lại không những không sợ mà còn bắt thằng con trai mà bà đứt ruột đẻ ra bán thân trả nợ.
Save là một cậu bé tội nghiệp, cậu không có tuổi thơ. Suốt cả mấy chục năm qua cậu sống trong sự sỉ nhục, sự khinh bỉ của người nhà. Bố cậu mất sớm, cậu sống với mẹ và anh trai, nhưng cậu không hiểu cậu đã làm sai chỗ nào khiến mẹ thương anh nhiều hơn, cậu cố gắng ngoan ngoãn, làm hết việc nhà, không đòi hỏi nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt ghẻ lạnh của bà và kèm theo câu -"Đồ sao chổi ẻo lả".
Đúng! Đó là lí do, lí do rất đơn giản chỉ vì cậu là một đứa "đồng tính" trai không ra trai gái không ra gái và đặc biệt còn được coi là sự xui xẻo trong nhà.
Lúc cậu vừa được sinh ra thì bố cậu gặp tai nạn mà qua đời, anh trai cậu lên cơn sốt, bị liệt tứ chi và dây thần kinh, sống thực vật cả đời.
Lúc đầu cậu chỉ nghĩ do anh hai bị bệnh nên mẹ mới dành thời gian bên anh hai nhiều hơn. Nhưng không, bà già này bỏ bê con cái, khiến cho cơn bệnh của anh cậu ngày càng trở nặng và qua đời.
Sự qua đời của anh cậu khiến mẹ cậu càng thêm ghét bỏ, ghẻ lạnh cậu. Cậu không biết từ khi nào người ta chỉ coi cậu là một sự dư thừa trên cuộc đời này, sẵn sàng ruồng bỏ cậu nếu có cơ hội.
Mắt cậu giờ đã đỏ hoe, cậu không thể tin những lời cay độc này có thể phát ra từ miệng người mà cậu yêu thương nhất, và giờ cậu đã nhận ra những gì bà ta đã làm với cậu không phải là thương mà là ghét rồi.
Cậu lúc nào cũng tự ngẩm câu "Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi" Nhưng với bà ta thì khác. Bà ta căm ghét những thứ liên quan đến cậu, căm ghét khi cậu đã sinh ra trên cuộc đời này.
Bà ta chỉ cho cậu học đến hết tiểu học, sau đó bà ta dấn thân vào cờ bạc dẫn đến nợ nần rồi bắt cậu nghỉ học đi làm kiếm tiền, vì chữ "Hiếu" nên cậu chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận.
Mặc dù cậu không biết chữ, nhưng cậu siêng năng nên việc gì cũng làm được, chỉ cần là có tiền thì dù có nặng hay nhẹ cậu đều chấp nhận hết.
Cứ ngỡ sẽ trả hết đống nợ chồng chất đó cho mẹ trong vòng vài năm tới, nhưng đời đâu như mơ.
Hiện thực đã vả cậu cái chát vào mặt để tỉnh lại. Số nợ ngày càng nhiều, cậu đã khuyên bà nhiều lần nhưng đều không thành.
-"Boss à... tôi đã kí và bàn giao lại nó cho ông, nên coi như số nợ này..."- Bà ta chắp tay với đôi mắt vờ như đáng thương nhìn người đàn ông cao to lực lưỡng đứng trước mặt mình
-"Được! Thả bà ta đi, còn thằng nhóc này lôi vào trong"- Gã ta quát, ra lệnh cho những tên thuộc hạ của mình.
-
Gã là Auau Thanaphum. Công ty bất động sản lớn nhất nhì Bangkok đều thuộc sở hữu của gã, là một doanh nhân, là chủ tịch tập đoàn lớn.
Nhưng ẩn sau những thành tựu tài giỏi đó, gã là một con ác ma thật sự. Những tội ác đày trời mà chính quyển cũng chỉ có thể ngó lơ. Buôn bán ma tuý, giết người, siết nhà, thuê nặng lãi đều do một tay gã đứng sau.
-
Em bị lôi vào một căn nhà hoang, bên trong cũ nát. Có vẻ như căn nhà này đã lâu đời, rong rêu mọc đầy tường xanh mơn mởn, những con mối, con chuột đã có con đàn cháu đống từ bao giờ.
Những dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu, cuộc sống sau này của em sẽ như này sao? Cuộc sống mà khi thức dậy chỉ toàn là đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần sao? Em sẽ phải hứng chịu một tương lai mờ nhoà tối tăm như vậy sao?
Chưa kịp nghĩ xong thì đôi tay nhỏ bé của em lại bị gã nắm lấy và lôi đi vào một căn ngục tối, trong này còn tối tăm và u ám hơn những gì em tưởng tượng.
Em sợ tối, em rất sợ... Những sinh vật trong bóng tối chất chứa rất nhiều thứ bí ẩn, những kí ức đáng sợ trong đầu em dần hiện rõ.
Không tự nhận thức được bản thân mà ôm chầm lấy gã, đôi tay vòng qua tấm lưng to lớn đứng trước mặt em, khoé mắt rưng rưng, miệng lắp bắp không nói nên lời.
"Này... Mày có nghĩ tên nhóc này sẽ bị tẩn một trận đòn nhừ tử rồi bị quăng xác vào một bờ sông nào đấy ven đường không?" - Một trong hai tên thuộc hạ của hắn khẽ thì thầm
"Chắc là không đâu, chí ít thì cũng phải hành hạ, bắt nó làm cái gì đó để xứng đáng đồng tiền của Boss đưa bà ta mượn chứ" - Tên kia cũng thì thầm đáp lại.
"Mà mày có nghĩ tại sao Boss lại đổi một món nợ lớn chỉ để lấy thằng quèn bẩn rách rưới này không?" - Tên này thắc mắc ngu thật, đương nhiên không lẽ nào mà sếp của chúng mày lại chấp nhận lỗ như vậy đâu, chắc chắn nó cũng có nguyên do của nó.
Cả hai tên đang tranh luận rất sôi nổi thì hình như có cái gì đó u ám phía sau gáy tụi hắn, một đôi mắt đen láy đã nhìn chằm chằm vào hai tên này từ bao giờ.
"Đi, nhanh lên!"- Gã ta liếc nhìn rồi ra lệnh cho 2 tên đầu đất kia mau chóng rời khỏi đây.
-
Em bị nhốt lại trong ngục tối, thâm tâm đầy hoảng loạn, nước mắt cũng dần dần theo nhau mà lần lượt rơi. Cảm giác tuyệt vọng lấn áp tâm trí em, nỗi sợ ngày một to lớn. Em cứ thế mà ngất đi trong sự lạnh lẽo của bóng đêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro