Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có căn.


Một năm sau, đứa bé sơ sinh kia đã bắt đầu tập đi.

"Cẩn thận thôi, An Dân." Tôi nói khi thấy đứa bé lạch bạch từng bước.

"Anh!" An Dân gọi lớn chạy về tôi.

Rồi thằng bé ngã oạch.

Và bắt đầu khóc. Tôi dỗ thế nào cũng không chịu nín. Trông trẻ con mệt thật. Có cách nào giúp thằng bé tập đi dễ hơn không nhỉ?

Ý nghĩ vừa nảy ra, tôi liền bắt tay vào làm ngay.

Hai hôm sau, tôi mang một chiếc xe tập đi cho trẻ đến Minh Nhân cung. Chiếc xe có bốn bánh và một tay cầm vừa với tấm với của An Dân.

"Thái tử," Một người hầu nhìn chiếc xe tập đi cho bé mà tôi đã nhờ người làm hộ với ánh mắt kỳ lạ.

"Đây, ta gọi nó là xe tập đi." Tôi tự hào khoe.

Nhưng cũng ngay lúc đó tôi thấy hơi hối hận. Nếu vì chiếc xe này mà lịch sử thay đổi thì sao nhỉ? Tôi có làm gì khiến cho dòng chảy lịch sử thay đổi không? Tôi chỉ thầm mong là mình đã xem phim quá nhiều chứ chuyện mình làm chẳng ảnh hưởng gì đến lịch sử cả. Chỉ là một chiếc xe thôi mà. Nhưng rồi hiệu ứng cánh bướm lại hiện lên trong đầu tôi.

Trong khi còn đang suy nghĩ mông lung thì tiếng reo của người hầu đã khiến tôi hướng sự tập trung về phía An Dân, thằng bé đang đẩy chiếc xe và tập tễnh bước. Bước chân dần vững vàng hơn. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ là mình muốn vứt quách cái lịch sử qua một bên và sử dụng kiến thức của thế kỷ XXI để thống trị thế giới cổ đại này.

Mà thôi, nghe viển vông chết đi được.

"Không ngờ là Thái tử có thể nghĩ ra một thứ như thế này."

Dương Hoàng hậu bước tới.

"Hoàng hậu!" Tất cả người hầu quỳ xuống. An Dân còn đang mải mê với chiếc xe tập đi và va vào chân Hoàng hậu.

"Minh Nhân Vương!" Một cung nữ khẽ đứng dậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Hoàng hậu, cô lại quỳ xuống.

"Aaa," Dương Hoàng hậu bế An Dân lên. "An Dân bé nhỏ. Mới ngày nào ta còn ôm trọn con trong lòng, nay con đã tập đi rồi sao?"

"Anh!" An Dân gọi tôi. Thực ra thì đó là từ duy nhất mà thằng bé nói được.

"Hoàng hậu," Tôi cố cứu thằng bé. "ngọn gió nào đưa Người đến đây thế?"

"Ồ, ta chỉ đang rảnh rỗi thôi." Hoàng hậu đặt đứa bé xuống và dịu dàng nhìn tôi. "Ta là mẫu nghi thiên hạ, thì trước mắt ta cũng phải trông nom được hai đứa con nhỏ này đã chứ. Không lo được việc trong nhà, sao có thể đảm đương việc quốc gia. Ta nói có đúng không?"

"Hoàng hậu dạy phải." Tôi cúi người. "Con xin ghi nhớ."

"Thái tử! A! Hoàng hậu!" Một quan thái giám chạy vội vào. "Có tin của bệ hạ gửi về ạ."

Khoe với các bạn nhé, phụ hoàng tôi đang thân chinh đi đánh Chiêm Thành.

Sách giáo khoa Lịch sử chỉ toàn chiến tranh với Trung Quốc mà quên hẳn ở phía nam nước ta ngày ấy còn có một quốc gia cực kỳ hùng mạnh: Chăm-pa, còn gọi là Chiêm Thành. Có lẽ vì cộng đồng người Chăm ở Việt Nam hiện nay (thế kỷ XXI ấy) nên những cuộc chiến tranh như thế này không được đưa vào sách giáo khoa.

Tôi, Thái tử Đại Việt Lý Càn Đức, năm nay sáu tuổi (không tính tuổi mụ thì là bốn) và đã bắt đầu học chữ Hán. Dù nói chuyện bằng tiếng Việt nhưng trong văn bản thì sử dụng chữ Hán. Tôi cũng đã xem phả hệ hoàng gia, theo đó thì tôi là trưởng tử của Hoàng đế Lý Nhật Tôn và Nguyên Phi Ỷ Lan Lê Thị Khiết, cháu nội của Thái Tông Hoàng đế Lý Phật Mã và là chắt của Thái Tổ Hoàng đế Lý Công Uẩn.

Tuy tôi dốt Lịch sử thật. Nhưng bạn cùng bàn của tôi là học sinh chuyên sử. Nó đã chỉ tôi mẹo để nhớ thứ tự các vị vua thời Lý – Trần. Theo thứ tự là Thái Tổ, Thái Tông, Thánh Tông và Nhân Tông. Nếu có kiểm tra cũng chỉ hỏi khoảng bốn đến năm vị vua đầu thôi.

Vậy nếu bạn tôi dạy đúng, thì cha tôi hiện tại là vua Lý Thánh Tông. Và tôi sẽ là Lý Nhân Tông.

Tôi chạy vội đến điện Thiên Khánh, nơi phụ hoàng tôi ngự chầu và xử kiện. Ở đó các quan lại đang đứng nghe người sứ giả báo cáo. Còn mẹ tôi ngồi trên một chiếc ngai vàng bên cạnh chiếc ngai của cha tôi. Trong khi cha tôi ra trận đánh giặc thì mẹ tôi chính là người thay ông quản lý đất nước. Hỗ trợ bà còn có Thái sư Lý Đạo Thành và các quan lại. Trước đây, khi ông nội tôi thân chinh đánh giặc thì cha tôi ở lại lo việc nội sự. Nhưng một đứa trẻ như tôi ngồi trên đó cũng chỉ để làm cảnh thôi và hóa ra mẹ tôi lại giỏi trong việc này nên không ai phản đối. Dương Hoàng hậu, bất ngờ thay cũng ủng hộ việc này.

Tôi đang đứng phía sau chiếc rèm ở bên cạnh ngai vàng. Ở đây tôi có thể thấy rõ gương mặt mẹ mình và các quan lại ở hàng đầu.

"Bệ hạ đang định lui quân sao?"

Mẫu phi tôi nhìn người sứ giả truyền tin bằng ánh mắt long sòng sọc.

"Bẩm Nguyên phi, Chế Củ thủ mà không đánh. Quân ta đi đường xa mệt mỏi, khó lòng đánh được với kẻ địch trên chính lãnh thổ chúng. Bệ hạ và tướng sĩ đều bắt đầu nản và đang chuẩn bị lui quân rồi ạ."

"Thái bảo thì sao?" Thái sư hỏi người sứ giả. "Sao ngài ấy không khuyên bệ hạ?"

"Hiệu úy thái bảo tiên phong đi đầu. Nhưng đánh mà không có kết quả, chính vì thế nên bệ hạ mới bắt đầu nản ạ."

"Ôi trời ơi..." Mẹ tôi ngả lưng ra sau chiếc ghế, rồi như chợt nhớ ra mình đang ngồi trước bá quan nên bà ấy lập tức ngồi thẳng dậy. "Ngươi lui được rồi."

"Các ái khanh hãy yên tâm." Mẹ tôi nói với các quan lại khi sứ giả truyền tin đi ra ngoài. "Bệ hạ từ năm mười bốn tuổi đã đánh trận, Thái bảo là tướng tài trăm trận trăm thắng. Chế Củ chỉ đang cố chút hơi tàn thôi. Thế, hôm nay tới đây thôi. Bãi triều."

"Nguyên phi vạn an!"

Mẹ tôi bước vào trong rèm. Tôi vội núp vào sau góc tường. Khi vào tới phòng, tôi thấy mẹ tôi ngồi phịch lên giường và xoa đầu.

"Mẹ." Tôi bước vào. Nhìn người mẹ mệt mỏi ngồi trên giường, tôi ước gì mình đem theo một hộp salonpas hay mấy viên panadol extra.

"Đức!" Mẹ tôi lại ngồi thẳng dậy. "Sao con lại ở đây?"

"Phụ hoàng đánh trận không thắng được ạ?"

"Thái tử," Mẹ tôi vỗ lên giường. "lại đây với ta nào."

Tôi ngồi lên bên cạnh mẹ mình. Bà bắt đàu vuốt lại tóc cho tôi.

"Những cuộc chiến này rốt cuộc có ý nghĩa gì ạ?" Tôi hỏi với một giọng điệu ngây thơ. "Không có chiến tranh không phải sẽ tốt hơn sao ạ?"

Đây là một mong muốn từ sâu thẳm trong tôi. Nếu không có chiến tranh, sách Lịch sử sẽ ngắn đi rất nhiều. Và bọn học sinh chúng tôi cũng không phải học ngày học đêm vì mấy con chữ con số chán ngắt nữa. Sâu xa hơn, ông nội tôi mất trong kháng chiến chống Mỹ từ trước khi tôi ra đời nên tôi cũng không muốn chiến tranh rồi chết chóc. Chết chóc rồi lại đau thương.

"Thái tử," Mẹ tôi mỉm cười rồi lại bắt đầu một thiên anh hùng ca của ông cố, ông nội và cha tôi về đánh giặc ở các vùng sâu vùng xa mà tôi cũng chẳng biết những chốn ấy là chốn nào.

"Nhà Tống và Chiêm Thành nhiều lần quấy nhiễu biên giới của ta." Mẹ tôi kết thúc câu chuyện dài lê thê. "Chúng ta luôn phải đề phòng nhà Tống ở phía bắc và Chiêm Thành phía nam, ở các vùng biên giới cũng luôn có những kẻ không thần phục triều đình và có ý định làm phản."

Mẹ tôi dừng lại một chút.

"Chúng ta mở mang bờ cõi, đất nước càng rộng lớn, chúng ta càng mạnh. Khi đã mạnh, ngoại bang sẽ phụ thuộc vào chúng ta. Sự phụ thuộc của chúng thể hiện qua những lần cống nạp. Chế Củ đã lơ là cống nạp, thế thì cần phải xuất quân cho chúng thấy cái uy của một nước lớn."

"Nhưng con thực sự không thích chiến tranh. Tại sao không phải là mối quan hệ ngoại giao bình thường như mình với Mỹ? Mặc dù từng chiến tranh gay gắt với nhau, rồi bị cấm vận nhưng bây giờ hai nước đã có trở thành đối tác chiến lược toàn diện đấy thôi. Sao chúng ta không lấy hợp tác song phương làm đích đến?"

"Con đang nói linh tinh gì thế? Mỹ là ai?"

"À thì, ý con là, con thích một mối quan hệ hòa bình hơn là cứ hở ra là phải đánh nhau." Tôi dặn mình là phải suy nghĩ kỹ rồi mới được mở mồm ra nói.

"Thái tử, một vị vua, không được phép để cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Con có thể muốn yên bình, nhưng người khác thì không. Con có thể tin tưởng kẻ khác, nhưng kẻ khác cũng có thể lợi dụng điều đó. Khi con là một vị vua, con sẽ luôn cần phải xem xét tất cả những kẻ xung quanh con. Cả người mà con tin tưởng nhất, cũng có thể thể phản bội lại con vào một ngày nào đó."

"Con... hiểu..."

Thực sự là tôi có hiểu chút chút. Nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào. Suy nghĩ chuyện chính trị đúng là đau đầu mà. Tự nhiên tôi hiểu được lý do các chính trị gia thường bạc tóc sớm hoặc bị hói.

"Được rồi." Mẹ tôi xoa đầu tôi. "Ta sẽ đi cầu Phật cho phụ hoàng con thắng trận trở về."

Ở điểm này, bà giống bà ngoại tôi ở thế kỷ XXI. Trước khi tôi đi thi, bà tôi thường bắt tôi ăn đậu đỏ, kiêng trứng, rồi bắt thắp hương lạy cụ lạy Phật. Cha mẹ tôi ở đây và hầu hết mọi người dân đều rất sùng đạo Phật. Người dân còn gọi mẹ tôi là Quan Âm nữa kìa.

"Con cũng muốn đi."

"Thái tử. Con là Hoàng đế tương lai. Việc của con bây giờ là học cách cai trị. Cầu nguyện cho phụ hoàng con, để ta làm là đủ rồi."

Giờ ngồi xuống và suy nghĩ, nếu tôi thực sự trở thành một vị vua, trở thành Lý Nhân Tông, tức là tôi sẽ phải vừa lo toan nội chính như mẹ, vừa phải lo đánh giặc như cha. Thực sự là nghĩ đến thôi mà thấy thật là nản chí. Sao một thằng học sinh mười năm chỉ biết ăn học chơi như tôi lại phải đi làm vua cơ chứ?

-

Đến tháng sau, có sứ giả về báo tin phụ hoàng thắng trận trở về thật.

"Sau khi nghe tin Nguyên phi ở trong nước lo việc nội trị, giúp dân no ấm, bệ hạ đã vô cùng vui mừng và quyết tâm đánh cho bằng được Chiêm Thành." Người sứ giả thông báo. "Cuối cùng, đã bắt được Chế Củ và đang giải về kinh thành. Đến giờ Thân sẽ về đến Thăng Long ạ."

Quan lại nghe xong thì vui mừng bàn tán.

Tôi chỉ cần nghe đến đó, lập tức chạy ra Đại Hưng Môn, cổng nam kinh thành Thăng Long. Tất nhiên là nhờ người cưỡi ngựa đưa đi rồi. Một đứa nhóc bốn tuổi chạy được quãng đường dài đó sao?

Khi tôi vừa đến nơi, xa xa, một đoàn người ngựa đang nối đuôi nhau lũ lượt kéo về. Cát bụi bay mịt mù phía sau họ. Những ngọn gió thổi những lá cờ bay phất phới. Các lá cờ màu vàng với viền màu đỏ với những Hán tự màu đen. Trên lá viết hai Hán tự Đại Việt.

Tôi chạy ra khỏi cổng thành và đến trước hai người cưỡi ngựa đi đầu. Ánh nắng chiều rọi lên bộ giáp của họ khiến họ như đang lấp lánh. Ngay lập tức, tôi quỳ xuống.

"Phụ hoàng!" Tôi nói lớn hết mức có thể. "Mừng Người thắng trận trở về."

"Thái tử." Cha tôi và người đi bên cạnh ngay lập tức xuống ngựa.

"Sao con đã ra tới đây rồi?" Phụ hoàng tôi bế tôi lên.

"Con... nhớ cha."

Đó là sự thật. Dù gì thì bây giờ, ông ấy là cha tôi. Và với một lý do sâu xa hơn, nếu ông mất, tôi sẽ phải ngồi lên cái ngai vàng chán ngắt kia.

"Con trai ta..." Phụ hoàng tôi cười khà khà.

"Cha, cho phép con..." Tôi cúi người với lấy thanh kiếm bên hông ông và rút nó ra. Tiếng kim loại sắc lạnh kêu lên nghe thật ai oán. Và thanh kiếm đó quá nặng so với một đứa trẻ bốn tuổi. Nhưng tôi gồng hết sức đưa cao nó lên.

Người đang đi cạnh cha tôi đưa cao cây đại đao và hô lớn. Quân sĩ phía sau reo hò thắng trận. Cha tôi cũng mỉm cười nhưng nụ cười ông tắt ngúm khi thanh kiếm rơi khỏi tay tôi. Rất may là Người đã đón được.

"Phụ hoàng." Tôi nhìn cha. "Mẫu phi đang chờ đấy ạ."

"Thái bảo," Cha tôi nhìn người đàn ông kia. Ông ta có vẻ tuổi cao hơn cha tôi một chút. Ông ta không to lớn như Thái sư nhưng trông rất rắn rỏi. Đôi mắt của ông long lanh như hai viên ngọc. Mặc dù cao tuổi nhưng ông lại không có râu, và tôi có thể nhận ra khi còn trẻ, ông đã đẹp trai đến mức nào. "ta giao việc khao quân cho chú. Tối nay gọi các tướng đến điện Thiên Khánh dự yến."

"Thần lĩnh mệnh!" Thái bảo cúi người và truyền lệnh tướng sĩ.

Tôi đoán ông ta ngày trẻ có thể đẹp trai như Sơn Tùng, nhưng giọng thì giống ông thầy thể dục trường tôi. Giọng oang oang và đầy uy lực. Nếu làm ca sĩ thì... có lẽ sẽ hát được những bài hát cần vận nội lực.

"Phụ hoàng, Thái bảo đó là ai thế ạ?" Tôi hỏi khi cùng cha quay về hoàng cung trên lưng con ngựa chiến. Xung quanh có một đội cấm vệ quân bảo vệ. Người dân hai bên đường quỳ xuống hô vạn tuế, vạn an, vạn phúc...

"Chú ấy tên là Ngô Tuấn." Cha tôi nói. "Nhưng đã được ban quốc tính."

Vừa nghe đến cái tên Ngô Tuấn, tôi lập tức nhón người cố quay lại nhìn người đàn ông đẹp trai kia thêm lần nữa.

Ở trường tôi có một bức vẽ cảnh ông mặc giáp, và thằng bạn tôi vẫn thường bảo "Ông ấy đẹp trai hơn thế này nhiều.".

Giờ thì tôi công nhận, Ngô Tuấn thật đẹp trai hơn hẳn bức vẽ ở trường tôi.

Ông ấy chính là Lý Thường Kiệt.

Một đứa mù Lịch sử như tôi cũng phải biết đến ông ấy.

Dù gì thì bốn năm trước, tôi vẫn là học sinh trường THPT Lý Thường Kiệt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro