Băng hà.
Hôm đó, sư phụ tôi có việc phải ra ngoài nên đã để tôi ở lại trong Văn Miếu một mình với mấy pho tượng. Tôi chán nản lật qua lật lại mấy con chữ.
"Khổng Tử này," Tôi thở dài nhìn bức tượng. "Ngài viết ra cái mớ này, Ngài giải thích hộ con, nếu con học chữ của Ngài thì con có quay về thời đại của con được không?"
Khổng Tử không trả lời. Đương nhiên.
"Ngài có bao giờ nghĩ rằng, cái đống mà Ngài viết ra, một nghìn năm nữa chẳng còn ai học không? Ở thời của tôi, mọi người học theo Huấn Hoa Tử hết rồi."
Khổng Tử không phản ứng.
"Sách của ông tôi chưa thấy bao giờ, nhưng sách của Huấn Hoa Tử được lên TV đấy nhé."
Có tiếng động sau lưng tôi. Tôi quay lại thì thấy một quả bóng đang lăn vào.
"Phật Tổ ơi! Có tên khùng nói chuyện với pho tượng kìa."
Phía sau tôi, một cô bé đang che miệng nói.
"Mi là ai? Sao vào được đây?" Tôi quay ngoắt lại quát.
"Công tử xin thứ tội." Con bé vội quỳ xuống. "Dân nữ chỉ muốn vào đây để tìm quả bóng, không nghĩ đây là nơi dưỡng bệnh của công tử."
Từ bộ trang phục trơn sờn cũ, tôi đoán con bé này là thường dân.
"Ta không có điên!" Tôi quát ầm lên.
"Dân nữ ít học nên không biết, hóa ra nhà giàu thì thích nói chuyện với tượng."
Càng nói tôi càng cảm thấy bực. Con bé đó đang nghĩ tôi bị tự kỷ thì phải.
"Khoan," Tôi vẫy tay với con bé. "vào đây ta hỏi."
Con bé rón rén bước vào.
"Em biết đây là ai không?" Tôi trỏ vào Khổng Tử.
"Dạ, là Khổng Tử."
"Ông nổi tiếng hơn tôi nghĩ đấy." Tôi nghĩ.
"Em biết vì lúc nãy công tử đã nói thế."
"À, hiểu rồi." Tôi gật gù. "Cũng nhanh trí đấy. Mi tên gì?"
"Em họ Lê, tên là Lan Anh ạ."
"Họ Lê à..." Tôi bước tới bên cạnh con bé. Trông có vẻ chỉ bằng tuổi tôi là cùng. "Em biết chữ không?"
"Không ạ." Lan Anh đáp. "Em còn không biết họ tên của mình viết như thế nào."
"Thế có muốn thay tên đổi họ không?" Tôi hỏi vu vơ.
"Nếu được đổi họ, thì em muốn được mang họ Lý ạ."
"Hỗn xược!" Tôi mắng. "Lại muốn mang họ của hoàng thất?"
"Dạ... dạ... vì chữ Lý là chữ duy nhất em biết viết ạ. Hơn nữa, em thích ăn mận. Với cả..." Nó cười tủm tỉm, trông thấy ghét không tả được. "được làm công chúa thích lắm."
"Thế làm Hoàng hậu thì sao?"
"Ừm, em không nghĩ làm Hoàng hậu thì tốt ạ. Giống như Hoàng hậu hiện tại, chẳng sinh được con trai nên đang bị thất sủng đấy."
"Hóa ra chuyện của Dương Hoàng hậu lan truyền khắp nơi." Tôi thầm thấy thương cho bà. Đến con bé con năm tuổi đầu còn biết chuyện.
"Mà nếu làm Hoàng hậu thì em muốn làm Hoàng hậu của một vị vua anh minh ạ."
Trong lúc bọn tôi còn đang nói chuyện, có tiếng của sư phụ tôi vang tới.
"Có người tới!" Tôi tặc lưỡi rồi ném quả bóng cho con bé. "Đi nhanh đi. Bị ông già đó bắt được thì phiền lắm."
"Dạ." Con bé ôm quả bóng và leo tường ra ngoài.
"Thái tử mới nói chuyện với ai sao?" Thông Huyền chân nhân bước tới.
"À, ta mới nói chuyện với Khổng Tử." Tôi chém gió.
"Thái tử nói chuyện với tượng sao?" Ông nhướn mày.
"Không phải tượng. Mà là vạn thế sư biểu, Người đã để lại cho hậu thế cả một kho tàng kiến thức tự cổ chí kim. Vừa có thể răn dạy quân vương, vừa có thể giáo hóa chúng dân. Người không đơn thuần chỉ là một pho tượng. Người là bất tử đối với chúng ta!"
Ờm, tôi chẳng biết tôi vừa nói gì nữa. Khổng Tử nhập chăng?
"A di đà Phật. Thái tử quả là anh minh." Thầy tôi chắp tay vái tôi rồi quay sang vái Khổng Tử. "Bần tăng ngu muội rồi."
"Được rồi sư phụ." Tôi quay vào bàn. "Chúng ta học tiếp đi."
Vâng, thực sự thì đến đây tôi mới bắt đầu nghiêm túc "dùi mài kinh sử". Có lẽ là vì tôi muốn trở thành một vị vua anh minh.
Những tưởng cuộc sống của tôi sẽ thanh bình trôi qua như thế, và rồi sau đó tôi sẽ được trở về thời đại của mình. Nhưng không. Trời xanh đố kỵ anh tài (câu này Thông Huyền chân nhân dạy). Cha tôi, Hoàng đế Lý Thánh Tông đã lâm bệnh và đang dần trở nặng hơn. Nhiều người còn đang đồn rằng Người sẽ sớm qua đời. Tất nhiên, những kẻ độc mồm độc miệng ấy đều bị bêu đầu thị chúng, nhưng bệnh tình của vị vua Đại Việt cũng chẳng khá hơn được.
Mỗi ngày, mẫu phi tôi thường dẫn theo An Dân đi chùa tụng kinh cầu sức khỏe cho phụ hoàng. Với một con người khoa học như tôi, việc cầu kinh để mong sức khỏe tốt hơn là chuyện vô lý. Thay vào đó, chăm sóc thuốc thang cho Người còn có ý nghĩa hơn. Nhưng ở cái thời đại mà cảm lạnh cũng gây chết người như bây giờ thì việc thuốc thang cần người có chuyên môn đảm nhiệm.
Lúc này tôi rất sợ.
Kiếp trước, tôi và bố tôi không hợp nhau lắm. Bố tôi làm chủ doanh nghiệp, ít khi ăn cơm chung với gia đình. Tôi thì lấy cớ bận học, bố con tôi gần như chẳng bao giờ nói chuyện tới mười câu, tất cả đều chỉ xoay quanh thành tích học tập của tôi và công việc của bố. Kiếp này tôi được một người cha hiền dịu nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ và yêu thương vợ con. Tôi thì đang có nguy cơ mất ông ấy.
Tự nhiên tôi hiểu được ý nghĩa tồn tại của tôn giáo. Không đơn thuần là những giáo điều răn dạy con người. Cũng không phải là mê tín dị đoan. Con người tạo ra những vị thần của lòng mình và tin vào họ như một đấng toàn tri và toàn năng. Để khi con người trở nên yếu đuối sẽ có nơi để đặt niềm tin và hy vọng.
Con người cần có một đức tin, để có thể gửi gắm những nỗi niềm của mình. Đó là lý do tôn giáo và tín ngưỡng tồn tại.
"Sư phụ," Tôi hỏi Thông Huyền chân nhân khi đang tập viết. "Phật Tổ có thể giúp phụ hoàng con khỏi bệnh không?"
"A di đà Phật." Sư phụ tôi lại tiếp tục cái kho A di đà. "Linh hồn đi theo lục đạo (1). Phúc phần ở Nhân đạo đã hết thì sẽ tới các đạo khác."
"Cha con sẽ không chết!" Tôi gắt lên.
"Thiện tai thiện tai. Thái tử, nói lời đó, hai ta sẽ bị chém đầu đấy." Ông đưa ngón tay lên miệng ra hiệu. "Nếu có bất trắc xảy ra, thì đó là lý do bần tăng ở đây."
"Dạ?"
"Bần tăng được thánh thượng và sư phụ tin tưởng, giao phó trách nhiệm dạy dỗ Thái tử. Để Thái tử có thể trị vì đất nước sau này như một đấng minh quân."
-
"Thái tử..." Vua Lý Thánh Tông thều thào khi nằm trên giường bệnh ở điện Hội Tiên.
"Phụ hoàng!" Tôi nắm lấy tay ông. Bàn tay to lớn
"Trẫm, sắp không qua khỏi rồi."
"Bệ hạ," Dương Hoàng hậu hầu hạ thuốc bên cạnh ông cố khuyên nhủ. "đừng nói những lời gở ấy."
"Từ năm mười bốn tuổi, trẫm đã chinh chiến sa trường. Làm Hoàng đế nhiều năm, gần cuối đời mới sinh được Thái tử... Thế mà lại phải ra đi khi con trai ta còn quá nhỏ thế này sao!?"
"Phụ hoàng, xin Người đừng nói gở. Phụ hoàng là bậc hiền quân, nhất định phụ hoàng sẽ không sao đâu mà. Phật Tổ sẽ phù hộ độ trì chúng ta, nhất định phụ hoàng sẽ bình an và tai qua nạn khỏi."
"Quốc sư," Cha tôi cố ngồi dậy nhìn Thảo Đường Quốc sư đang quỳ bên giường. "trẫm chưa học hết đạo của Quốc sư. Thật là, phụ lòng Quốc sư rồi."
"A di đà Phật." Thảo Đường thiền sư chắp tay. "Bệ hạ lấy vũ uy chấn thiên hạ, lấy đức để an con dân, lấy trí giáo hóa chúng dân. Chẳng lẽ Phật Tổ lại phũ phàng như thế sao?"
"Thái sư, Thái úy..." Vua cha tôi nhìn xuống hai vị cận thần đang đứng đằng xa.
"Bệ hạ căn dặn." Hai vị quan đầu triều quỳ xuống.
"Hai ngươi, một người là lão thần triều đình, một người là Thiên tử nghĩa đệ... ta tin tưởng hai ngươi, giao lại con trai ta cho hai ngươi. Hãy phò tá ấu chúa, và bảo vệ Đại Việt, bảo vệ cơ nghiệp Thái Tổ Thái Tông truyền lại... Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."
"Thần lĩnh chỉ!"
"Thái tử..." Vua Lý Thánh Tông lại gọi tôi.
"Cha!" Tôi nhào tới ôm chầm lấy ông.
"Các ngươi, ra ngoài đi." Vua cha tôi vẫy đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, vị vua lại nằm xuống. Tôi vội vã nắm lấy tay ông.
"Phụ hoàng, con mới bảy tuổi, con chưa thể làm được điều vĩ đại như Người. Xin người đừng bỏ con mà."
Hơi thở của phụ hoàng tôi càng lúc càng yếu dần.
"Tuổi trẻ làm nên nghiệp lớn, không phải là không có."
"Phụ hoàng!"
"Sơn hà Đại Việt, giao lại cho con."
Ông thở dài rồi cười khà khà.
"Trước ngày con ra đời, trẫm đã mơ thấy một vị tiên trao con vào tay ta, ông ấy bảo rằng, con đến từ một nơi được gọi là Việt Nam, tới đây để cứu giúp Đại Việt ta. Khi ta tỉnh, cũng là lúc con ra đời. Từ đó, ta đã biết, con chính là người sẽ đưa đường dẫn lối cho Đại Việt ta." Ông nhìn tôi. "Xứ thần tiên của con, là nơi như thế nào vậy?"
"Con... đến từ tương lai." Tôi nói thật.
"Tương Lai?" Đôi mắt vị vua mở to.
"Con đến đây, từ một nghìn năm sau." Tôi kể về thế giới của tôi cho ông. Càng nghe, đôi mắt ông càng như muốn bay ra ngoài.
"Hầu như ai cũng được đi học? Không còn vua chúa, không còn nô lệ. Không còn thần phục phương bắc. Đất nước ta..."
Ông cười khùng khục.
"Đất nước được điều hành bởi chính phủ." Tôi thao thao bất tuyệt. "Một đất nước thái bình, hạnh phúc, văn minh, công bằng, chùa Diên Hựu của Thái Tông, Quốc Tử Giám của cha, cả kinh thành Thăng Long, đều còn đó..." Tôi nhìn nụ cười và đôi mắt nhắm nghiền của ông. Tay ông nắm chặt lấy tay tôi. Sống mũi tôi cay xè, nước mắt tôi dàn dụa. "Tất cả đều còn đó... Chỉ... không còn cha..."
Ngày Canh Dần tháng Giêng, năm Thần Vũ thứ tư, Hoàng đế Lý Nhật Tôn băng hà, thọ bốn mươi chín tuổi, Thái tử Lý Càn Đức lên ngôi trước linh cữu. Tôi lên ngôi khi mới bảy tuổi.
(1) Thuyết lục đạo luân hồi trong Phật giáo. Gồm Nhân đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ đạo, Thiên đạo, Atula đạo và Địa ngục đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro