Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BinzSoo [Req(3)]

Lòng hoài bão đón chờ
Lòng rũ rượi đón tình.

--

Wr!: Nsfw, ooc, occ
(3) Sản phẩm được lấy lại từ bối cảnh sản phẩm khác, xin đừng mang lên chính chủ.

Sản phẩm ra lò lúc đang bi kịch với ngôi nhà thứ 2, bú đá hít ke vô số

--


Xuân Đan ôm trong lòng màu mưa giông, xám nghẹt, như màu bản mặt của anh bây giờ, thời gian cứ tí tách chạy dài trên mặt đồng hồ, chắc là Sơn quên, anh dặn, anh nhủ hoài, nhủ mãi, thế mà chẳng hiểu sao Sơn lại thích câu tính anh vậy, để anh mất hết kiên nhẫn mới tò te ra một bi hài, bi thương cho anh, kịch hài cho Sơn

Tút...tút...tút

Dính dáng vào cô bé đỏng đảnh là anh khổ vậy à? Nhớ rõ những hôm mình hẹn, mình hò đều là mấy câu hứa chắc nịch lắm mà, giờ thì kì thực khác quá, Đan không chịu được cái con xe hay bẻ cua vào mấy khúc phút chót như này, anh day day móng tay, xoe lấy hai bàn tay lạnh rét vào nhau

Nay Đan không ghen Đan ứ chịu đâu..

Anh đéo biết, anh đéo thèm đếm, nói thẳng là đéo thể nhìn nổi nữa, bao nhiêu bài đăng rầm rầm lên chỉ trong ít phút lên mạng, dòng caplocks in đậm mỗi đầu bài, và cuối bài là hình ảnh mà một Sơn lả lơi ở chốn nào đó, Đan liền tiên tri ra được những tiến hú hét dime, anhtadienroi, vâng vâng gì đó.. của con người rồi.. cả Đan nữa-

Nó còn hài hơn khi bọn họ bắt đầu đoán mò đoán men Sơn đi nhầm địa chỉ, bộ quần áo tuy bó sát cơ thể, cổ cao, không tay áo, quần xộc xệch nhưng khuôn mặt ngơ ngác của em và trên tay còn dĩ vãng của một ly cafe đã đủ để tố cáo

Sơn nào có đi lại đúng đường vì gã Đan đang ngồi đúng địa chỉ ở đây vẫn chưa thấy bóng dáng của một anh bé nào mà. Em để hai bên chân chéo nhau, ly cafe nhâm nhi vơi bợt dần sau những lần đoán đo của em

Chơi tới bến với mấy anh lớn hay về tới số với anh người yêu?

Chắc là vế sau mà? Có đúng không em? Đan hó hé nhỏ nhẹ trong lòng như vậy hai tiếng trước, giờ thì chắc không nổi nữa đâu, không có rảnh để tin tưởng mấy bé hay đi trêu hoa ghẹo bướm lớt phớt ở nơi đâu đó đâu đây được, chỉ còn cách vắt óc suy nghĩ làm sao để lát tới đón liền xử được luôn thôi

Anh Binz, quán bar xx quận zz."

-"Okey."

Nghe đến tên anh Đan thân thương đang "hiền hòa" chờ mình suốt 2 tiếng đồng hồ, Sơn chợt nảy lên, mí mắt em giật giật, ngay lập tức nhảy dựng, thậm chí còn nhanh hơn cả cái mồi lúc nãy của anh Thuận lớn, chỉ là chậm hơn cái chua cay của Tăng Phúc thôi...

-"Á!! Em về em về mà!! Anh méc cái gì cơ chứ?"

...

Nhìn cái sắc đỏ đỏ, ươn hồng dưới vành mũ đã đủ để anh đoán được bao nhiêu chai bia em cho vào bụng rồi

Cửa xe không vặn kính, Sơn hơi bĩu môi nhìn chằm chằm người đàn ông chưa lần nào nhìn lấy, không câu cái đoái hoài gì đến mình, chỉ đành thở dài trèo lên xe, ôi xe người ta, người ta đợi mình hai tiếng, ..người ta còn rước mình, đầy rẫy mấy cái tội dưới đất trên trời đều dồn vào đầu Sơn

Lỗi mi hết đó, giờ mi thở dài à? Oanh chát mấy tiếng vả mạnh, kì thực mà nói giờ bảo Sơn vắt óc lên suy nghĩ một con demo ngay lúc này còn dễ hơn làm cách nào để lựa lời nói với cậu Đan đấy

-"Anh Bin- anh Đan này... "

Rặn ra xong muốn nuốt ngược về, Sơn nuốt khan, không biết do men mà đỏ ửng làn má hay vì quá thẹn, chỉ qua lớp kính xe, em nhìn thấy một phiên bản đậm chất thơ màng của mình

Cũng lâu rồi hình ảnh thẹn thùng như này chưa hiện trước mắt, trước giờ tham gia bao nhiêu chương trình đương cũng khá dễ để giữ tính, chắc là từ lúc tham gia cuộc gặp mặt với các chị đẹp từ buổi nhắc nhiết giai đoạn bài hát heyy đến giờ em không còn cư xử nổi như vậy nữa, quá ám ảnh đấy, giờ bảo quay lại xem clip ấy đi chắc em cũng chẳng dám

Nay vì anh Đan giận dỗi mà em tò te lộ nguyên hình, yêu nhau cũng đã lâu, mấy cái hình ảnh từ ngây thơ nhất đến tăm tối nhất ở dưới tầng đại ngục đều nhìn thấu hết, bọn họ mấy nay không tiếp xúc gì, hôm nay gặp nhau cũng chỉ vì công việc, mấy cái hành động thân thân ái ái, họ chưa làm được bao lâu rồi cũng không đếm nổi nữa

Đan không ừ hử gì, anh liếc mắt qua vòm kính, chỉ thấy em ậm ừ không lên tiếng, cái khuôn mặt bức rứt ấy đang làm tan chảy đi cái nóng giữa đêm khuya lạnh rét của anh

Chẳng lẽ bây giờ lại hết nhanh vậy? Đan không dễ dãi như trước nữa đâu, nhất là sau khoảng thời gian chia xa nhau vì tính chất công việc, vì chương trình, tiết mục, anh em. Đan giờ đây học được cái cách thái độ xéo sắc ngất trời rồi, song cũng biết giận dai hơn trước, đều nhờ một tay chú Hưng nhà Tự Long ân cần chỉ bảo, hay là cậu Kay hay đi lang thang cũng tò te một tay giúp đỡ.

Sơn nó không thích dài dòng như này, nhưng nay chắc trời không độ nên em ta liên tục phải làm như thế trong suốt quãng thời gian đi, cách để bắt chuyện Đan như nào, hay việc gián tiếp xin lỗi ra sao, tưởng bở làm như thế đã ổn, nào ngờ không khí lại còn một lúc đi xuống, Sơn càng ngày càng ôm đầu khó hiểu, chẳng lẽ điều hoa trong xe lại bỗng giảm xuống vô điều kiện tới mức âm độ ư?

-"ơ, anh Đan ơi, sao nay điều hòa lại lạnh vậy nhỉ?" Sơn gãi cằm, em gượng cười, mấy cái mồi nhỏ nhẹ này từ anh Cường chẳng giúp ít được gì sất.

ừ, chắc cần phải ủ ấm mới nóng lên được.

Bản mặt nói thôi, Đan chẳng thể hiện ra bao nhiêu, hai tay anh ung dung quay đầu lái xe như nhanh chóng đâm thẳng vào lề đường, khiến xe xóc lên như thể đâm thẳng vào tường cao, Sơn loạng choạng, hơi hoảng nhìn cả hai bên lề đường vắng tanh không lấy một bóng ma, tán cây đồ sộ che đi ánh sáng của vầng trăng tròn, căn bản để nói cho dễ hiểu thì giờ đường này đều không phải là đường về nhà của ai.

Đan quay ra đằng sau, khuôn mặt bầu bĩnh của anh thoát khỏi dây thắt trên ngực, không nhanh không chậm kéo lấy cổ áo của Sơn

Chắc hôm nay lựa xe có không gian nhỏ lại được thêm một ưu thế rồi.

Mềm, ngọt, đậm nức, em thấy mình được hôn, lưỡi của Đan chúm chím quấn lấy lưỡi em, giao hòa từng cái cảm xúc bất ngờ lẫn hoang mang của cả hai vào trong từng cái guồn nhẹ, thúc giục của từng đoạn níu lưỡi

Sơn đẩy nhẹ vai anh ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, nhìn hình ảnh của mình đang lấp lóe phản chiếu dưới đáy mắt của Đan, trong cái ánh sáng nhè nhẹ phát ra từ đèn ngủ xe, Sơn gọi anh, thì thầm những câu hoan nỉ mà em dìm bao lâu nay

-"Xuống đây."

Sơn lúc ấy cảm nhận mình đang được nâng niu như thế nào, cảm xúc, xúc tác, từng cái chạm thân mật mướt nhẹ lên gò má, bờ lưng, eo, và cả mấy hành động rụt rè chạm lên vùng hạ trần của cả hai nữa

Đậm, mạnh đến từng cảm giác, thứ vô vị nhạt tẻ, lãnh lẽo của buổi đêm được thay thế bằng những lần thúc đẩy, chôn sâu thứ ấm nóng tạo khoái cảm lên đến tận đại não

Sơn mơ hồ nhìn da thịt đầy đặn trần trụi đang áp lấy cơ thể mình, có lẽ bấy giờ không khí còn nóng bừng hơn cả trong bar, hơn cả những lần dốc eo trước những tiết mục sôi động

Vì ở đây có Đan, vì ở đây người mà Sơn giấu kín nỗi ham muốn trong lòng.

--

End.

Không đặm ù ù lắm:'ll gửi sốpp justchesse_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro