Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1. Nhận nuôi

Tộc yêu hồ nổi tiếng với yêu lực mê hoặc, thường xuyên sử dụng để vào được tường thành ăn cắp hoặc quyến rũ loài người. Một số yêu hồ còn lợi dụng tình thế ấy để hút sinh lực con người, rồi tu luyện trở thành nhân loại thật sự.

Truyền thuyết kể lại rằng, khi xưa, vì phạm tội tày trời với loài người, những yêu hồ bị săn bắt và đánh đuổi khắp nơi. Số lượng yêu hồ khi ấy rất lớn, nhưng sau những ngày đó, tộc yêu hồ chỉ còn lại chưa đến ba hộ gia đình.

Những bậc phụ huynh còn sống cố gắng trước khi hơi thở tắt, sử dụng toàn bộ linh lực để tạo ra một kết giới yêu lực. Bốn đứa trẻ con vừa được chào đời cũng như bốn yêu hồ cuối cùng được bảo vệ bên trong kết giới.

Đứa trẻ lớn nhất được những bậc phụ huynh dặn dò cẩn thận. Dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được rời khỏi kết giới yêu hồ này. Vì chỉ cần rời khỏi, loài người sẽ đánh hơi được họ và rồi yêu hồ thật sự bị tuyệt chủng.

Thấm thoát đã hơn ba trăm năm, những yêu hồ nhỏ khi ấy đều đã trưởng thành. Dựa vào các loại tiên thảo cũng như môi trường không ai quấy rầy, bốn yêu hồ ấy đều đã tu luyện lên một cảnh giới nhất định.

Yêu hồ cả, Thanh Duy, thuộc họ huyết hồ, đã tu luyện đến cái đuôi thứ bảy. Yêu hồ nhị, Duy Thuận, thuộc họ hồng hồ, đã tu luyện đến cái đuôi thứ sáu. Yêu hồ tam, Quốc Bảo, thuộc họ bạch hồ, đã tu luyện đến cái đuôi thứ bảy. Yêu hồ út, Duy Khánh, thuộc họ huyết hồ, đã tu luyện đến cái đuôi thứ hai.

Họ vốn tưởng cuộc sống có thể an tĩnh, từ từ tu luyện đến trạng thái cao nhất, cửu vỹ hồ ly rồi hóa thành thần tiên nhưng không. Ở vùng núi nơi họ trú ngụ, những sinh vật thần tiên khác bỗng nhiên bị tấn công bởi loài người.

Các yêu hồ vốn đã có ấn tượng không tốt nên chỉ định an vị bên trong kết giới. Nếu loài người tiến vào thì sẽ bị yêu lực của Thanh Duy bào mòn sức mạnh, để rồi gặp ảo giác của Duy Khánh làm đầu óc choáng váng. Duy Thuận và Quốc Bảo sẽ là chịu trách nhiệm đưa loài người khỏi kết giới.

Họ không có ý định giết chóc. Họ hiểu tổ tiên, ba mẹ họ đã phạm tội gì mới gặp quả báo diệt tộc. Họ cũng chỉ muốn sau này có thể sống an vui lạc nghiệp với loài người mà thôi.

Và tất nhiên là nếu loài người bước vào thì mọi chuyện sẽ khác. Đằng này thứ bước vào kết giới của yêu hồ là một con chồn tuyết tu vi khoảng bốn mươi bảy năm. Khi một sinh vật khác tiến vào mà chưa có sự cho phép, kết giới tự động bị giảm đi.

Các yêu hồ sẽ dễ bị nhận ra hơn do có thêm mùi của những sinh vật khác. Cho nên hằng ngày, cả bốn đều phải di chuyển khắp kết giới để đảm bảo không có loài thần thú hay sinh vật nào tiến vào kết giới yêu lực này.

Con chồn tuyết này bị thương rất nặng. Nhưng điều làm bọn họ ngạc nhiên và lo lắng hơn là cái bụng bầu của nó. Được rồi, bây giờ đuổi một sinh vật có thai đi trong tình trạng thương tích đầy mình này không tốt. Họ cũng tự biết như vậy.

Nhưng mà chỉ vì chút mùi nên hình như nhân loại đang từng biết tiến vào kết giới. Bốn anh em nhìn nhau, rồi họ cũng tự chia ra giải quyết. Quốc Bảo sẽ ở lại chăm sóc và giúp đỡ con chồn tuyết này. Trong khi đó Thanh Duy, Duy Thuận và Duy Khánh sẽ giải quyết nhân loại.

Quốc Bảo cố gắng truyền linh lực, giúp cho chồn tuyết có thêm nhiều sức mạnh để đứa con này được chào đời. Và sau một tiếng hét thất thanh, một con chồn tuyết nhỏ xíu đáng yêu ra đời.

Nhìn sinh vật nhỏ nhắn bên trong tay mình, đôi mắt Quốc Bảo có chút lay động. Tại sao trên đời lại có sinh vật đáng yêu đến thế cơ chứ. Tiếng khóc yếu ớt, rồi lại im đi nhường chỗ cho giấc ngủ.

Chú chồn tuyết nắm lấy tay Quốc Bảo, cố gắng truyền đạt câu nói cuối cùng.

"Hồ yêu, tôi không còn sống được nữa rồi. Xin ngươi, xin ngươi hãy bảo vệ con của ta."

"Được."

Nhận được sự đồng ý của hồ yêu, người mẹ chồn tuyết mỉm cười, đôi mắt nhắm lại và rồi tan biến theo sinh khí bốn mươi bảy năm của mình.

Chẳng hiểu sao Quốc Bảo lại đồng ý nữa. Là vì đứa trẻ này đáng yêu quá sao?

"Bảo, chúng ta nên để đứa trẻ này cho tộc chồn dưới chân núi."

"Nhưng anh cũng biết ngoài miêu tộc ra thì các yêu tộc khác đều ghét chúng ta mà. Chắc chắn bọn chồn đó sẽ không chăm sóc cho thằng nhóc tử tế đâu."

"Nhưng Bảo à, chúng ta không thể để chồn tuyết con này ở đây. Nó làm suy yếu kết giới. Hơn nữa..."

Thanh Duy nhìn về phía con chồn tuyết ngủ ngon trong vòng tay Quốc Bảo. Thở dài mà nói,

"Em biết yêu lực của hồ tộc mạnh ra sao mà. Đứa trẻ này chắc chắn không chịu nổi nếu tiến vào sâu bên trong."

Trong các yêu tộc, hồ tộc là tộc mạnh nhất. Yêu lực xung quanh họ sống thường khiến các loài yêu tộc khác phải nghẹt thở. Ngay cả loài miêu tộc, chỉ xếp sau hồ tộc, cũng không thể tồn tại ở trung tâm yêu lực đến từ các yêu hồ.

Hiện tại bốn người đều đứng ngay kết giới, nơi mà yêu lực mềm và mỏng nhất. Nhưng để lâu cũng không được. Đứa trẻ này quá nhỏ để chịu đựng. Sống đến hiện tại đều nhờ quyền năng của Quốc Bảo, tạo một lớp kết giới tránh yêu lực rót vào.

Quốc Bảo cũng không thể để kết giới quá lâu cho con chồn tuyết này được. Bắt buộc phải đứa con chồn tuyết ra khỏi kết giới, đưa xuống chân núi nơi loài chồn sống.

Chỉ có điều thằng nhóc này là chồn tuyết, trong khi lũ chồn dưới núi là chồn thường. Chắc chắn khó thích nghi. Nhưng Quốc Bảo có chút thắc mắc, tại sao loài chồn tuyết lại có thể đến đây. Nơi sinh sống của bộ tộc này là ở ngọn núi phía Bắc rừng cơ mà.

Mà nhóc này còn nhỏ như thế, chắc chắn không thể tự mình đến đó được rồi. Cả bốn anh em hồ tộc cũng không dám mạo hiểm. Nếu giờ họ ra khỏi kết giới, loài người nhiều khả năng sẽ lần ra mùi và rồi truy giết hết bọn họ.

"Em sẽ mang nó xuống chân núi. Nếu em hạ mình một chút bọn họ sẽ nhận nuôi nó thôi."

Trong khi đang thảo luận, chú chồn tuyết cựa quậy trong lòng Quốc Bảo. Điều đó thu hút sự chú ý của tất cả. Chú chồn đó phát ra những tiếng ong ong, rất đáng yêu. Nó chui rúc vào bộ lông trắng, cố gắng tìm điểm mềm và ấm nhất để tiếp tục giấc nồng.

Thấy như vậy, bảy cái đuôi liền hạ xuống, đùa nghịch với sinh vật đáng yêu trong lòng. Không biết có phải vì nhột không, mà chú chồn tuyết ấy đã cựa quậy, rồi tỉnh giấc. Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt nó là,

"Má."

"Rồi, nó nhận anh làm mẹ nó luôn rồi."

Duy Khánh lắc đầu, giọng có chút chọc ghẹo. Mà hình như Quốc Bảo không để ý đến lắm. Nhìn đôi mắt long lanh, quả bóng tròn nhỏ xù lông này khiến cho bao lý trí của Quốc Bảo tan biến. Quốc Bảo cúi người, liếm nhẹ vào bộ lông như cách những người mẹ thường làm với con.

Chú chồn tuyết trong cũng rất vui, chú cười đùa, liên tục rúc vào lòng Quốc Bảo. Ba người kia thấy vậy thì lo không thôi. Tại giờ mà kéo chú chồn này đi thì kiểu gì cũng oà khóc cho coi.

"Em sẽ chăm sóc nó."

"Em điên rồi hả Bảo!"

Duy Thuận lớn tiếng, làm cho con chồn tuyết kia hoảng sợ, chui tọt vào lòng Quốc Bảo. Giống như bản năng của một người mẹ, bảy cái đuôi tụ lại, che chắn cho con chồn tuyết. Quốc Bảo nhìn lên, nói có chút trách oán.

"Anh làm nó sợ rồi này."

"Đây không phải vấn đề. Em biết là mình không thể nuôi con chồn này phải không."

"Em sẽ gửi gắm nó cho lũ chồn, còn lại em sẽ thường xuyên đi thăm nó. Đợi đến khi nó đủ lớn thì mang nó về cánh rừng phía Bắc, giao cho Trường Sơn chăm sóc."

Thanh Duy thở dài, lên tiếng.

"Anh đồng ý với Thuận. Việc em liên tục rời khỏi kết giới sẽ khiến con người nhanh chóng phát hiện ra ta. Chưa kể em không thể đi một mình đến khu rừng phía Bắc được."

"Không sao. Em sẽ cố gắng để loài người không phát hiện. Em cũng sẽ không làm liên luỵ đến cả ba đâu."

Nói rồi Quốc Bảo đứng lên, gặm vào gáy con chồn tuyết làm nó hơi hoảng, vung tay chân khắp nơi. Mà biết là 'má' nó sẽ không hại nó nên cũng để yên, không vẫy nữa. Quốc Bảo ra khỏi kết giới rồi phi nhanh xuống chân núi làm ba hồ ly con lại ngạc nhiên không kịp làm gì.

Quốc Bảo dùng hết tốc lực chạy nhanh xuống nhưng không quên tránh mấy bụi rậm làm hại con chồn trong miệng. Khi đã nhìn thấy ổ chồn, Quốc Bảo mới giảm tốc độ rồi dừng hẳn làm lũ chồn một phen tá hoả.

Lũ chồn chạy loạn, con thì vào nhà, con thì vào vị trí chiến đấu. Lũ chồn biến thân, hóa thành dạng con người rồi cầm vũ khí xông đến. Tất nhiên với pháp lực thượng thừa của mình, Quốc Bảo tạo ra một sóng xung kích đánh bay tất cả.

Lũ chồn thấy vậy thì rất sợ, chúng nó không dám làm gì. Quốc Bảo mở miệng, thả con chồn tuyết xuống bộ lông trắng tinh của mình. Nhìn lũ chồn trước mắt, nói,

"Ta muốn gặp tộc trưởng. Gọi ra đây."

Từ chỗ lũ chồn, một con chồn nâu đi ra. Tu vi của con chồn này rất cao, tuổi thọ còn nhiều hơn Quốc Bảo nhưng thực lực vẫn không thể bằng. Khác với các loài yêu tộc, yêu hồ tộc có tu vi bẩm sinh rất cao. Đủ sức để sánh ngang với những yêu tộc tu vi chục năm.

"Không biết tại sao ngài hồ ly lại đến đây."

"Tôi muốn nhờ chồn tộc chăm sóc con chồn tuyết này." - Quốc Bảo vừa nói, vừa đẩy nó lên phía trước. Nhìn thấy nhiều ánh mắt lạ và thù địch, con chồn tuyết chui vào lòng 'má' nó.

"Loài chồn tuyết không thích hợp sống ở đây. Đặc biệt thời tiết oi bức của mùa hè sẽ làm nó chết mất."

"Các ngươi chỉ cần chăm nó vào mùa xuân, thu, và đông thôi. Thời gian hè ta sẽ tự mình lo cho nó."

"Vậy tại sao ngài không lo cho nó luôn mà còn nhờ đến chúng tôi."

"Ngài biết lý do mà, tộc trưởng. Hơn nữa tôi không nhờ không công. Mỗi mùa, một loại thảo dược giúp tăng cường yêu lực sẽ được chuyển đến cho chồn tộc như đáp lễ."

Con chồn già cau mày, nhìn con chồn tuyết nhỏ trong lòng hồ ly. Con chồn tuyết này vô tội, cương vị tộc trưởng như ông là phải giúp cho chồn tộc phát triển. Nếu có thảo dược của hồ ly, chắc chắn thực lực trong tộc sẽ tăng lên.

Nhưng việc ông nhận nuôi con chồn tuyết sẽ khiến tộc nhân khó chịu. Mối hiềm khích giữa hai tộc là quá lớn. Làm thế chẳng khác nào bỏ đi những đau thương hồ tộc gây ra cho chồn tộc.

Khi xưa, vì loài hồ ly gây ra trọng tội với loài người, các yêu tộc khác cũng bị vạ lây. Trong đó, con trai tộc trưởng cũng bị giết chết không thương tiết. Bao nhiêu tộc nhân của chồn tộc bị lột da, nướng lên, biến thành thuốc cho loài người.

Nhìn con chồn tuyết non nớt, nó vô tội. Và cả con hồ ly trước mặt cũng vậy. Tội lỗi là do tổ tiên gây ra, không nên giáng xuống đầu con hồ ly này.

"Được, vậy ta sẽ chăm sóc nó."

Dù sao con trai tộc trưởng cũng mất rồi, thôi thì xem chú chồn tuyết này như con ruột vậy. Các tộc nhân xung quanh phản đối nhưng ánh mắt sắc lạnh của chồn già làm họ im lặng. Quốc Bảo cúi đầu cảm ơn, rồi đẩy con chồn tuyết đi.

"Má!"

Nhận thấy người 'má' của nó đẩy nó đi thì nó oà khóc. Chui tọt lại vào lòng, bám chặt không thôi. Quốc Bảo phải dùng hết sức bình sinh mới kéo nó ra được, con chồn già cũng vậy, cố gắng giữ nó trong lòng không cho nó chạy theo hồ ly.

"Tên nó là Anh Khoa, nhờ ngươi chăm sóc nó giúp ta."

Con chồn già gật đầu, xoa đầu chồn tuyết trong lòng. Nó biết rằng người đàn ông này không hại mình, Anh Khoa mới ngừng vẫy. Nhưng đổi lại là oà khóc to.

Cũng rất lâu rồi Thành Trung mới chăm một đứa trẻ nên khi con nhỏ khóc to như vậy có chút bối rối. Xoa xoa lưng của nó đến khi nó ngừng khóc rồi mới thôi.

Quốc Bảo nhìn vậy rất vui, có chút an lòng. Đứa trẻ này thật đáng yêu.

"Khi nào bọn tôi mới nhận được thảo dược?"

"Đêm nay sẽ có, ta sẽ để trước cổng."

"Một điều nữa, tên ngươi là gì?"

"Quốc Bảo, là bạch hồ."

"Còn tôi là Thành Trung."

Quốc Bảo gật đầu và quay người rời đi. Nghe tiếng khóc nức nở của thằng con, làm lòng Bảo rất đau. Không nghĩ đứa trẻ vừa gặp đã gây ra thương nhớ vậy.

Anh Khoa, từ giờ là con Quốc Bảo và Thành Trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro