Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ii

- Thực sự là tôi không hiểu nổi anh Long nghĩ gì. Phải ngồi đây chờ tin tức thì tôi thà chết còn hơn!

Vĩnh Hà ném lon cà phê rỗng xuống đất, di di mũi giày như để trút mọi bực dọc trong lòng. Đã gần nửa ngày trôi qua, manh mối về tung tích của Hiệp vẫn là con số không tròn trĩnh. Tiếng gõ bàn phím của Đức Thiện vang lên lạch cạch trong căn phòng họp chỉ có hai người. Màn hình lớn trên tường vẫn hiển thị bản đồ khu vực Chông Gai, phóng to vào vị trí cuối cùng của Hiệp, một chấm đỏ cô độc giữa vùng đất hoang vu. Còn anh thì đã uống đến lon cà phê thứ bảy, biểu hiện cho việc anh đang cực kì bồn chồn.

- Tôi hiểu cảm giác của anh - Đức Thiện thở dài - nhưng tôi phải đồng tình với anh Long. Anh đang rất mất bình tĩnh Vĩnh Hà ạ. Điều này có thể dẫn đến những quyết định sai lầm, anh hiểu rõ mà. Chưa kể anh từng đến khu vực Chông Gai vào tháng trước phải không? Có gì đảm bảo là thông tin của anh chưa bị rò rỉ ít nhiều nào?

Hà nghiến răng, nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Anh biết Thiện nói đúng. Thật đáng ghét là cậu ta lại nói đúng. Anh biết mình không nên tỏ ra bốc đồng, nhưng suy nghĩ về chuyện Hiệp đang gặp nguy hiểm, có thể đang bị tra tấn, giam cầm ở một nơi nào đó trong khu vực Chông Gai đầy cạm bẫy kia không ngừng lởn vởn trong óc. Và chúng khiến anh muốn phát điên.

- Anh có quan tâm đến Hiệp không?

Thiện ngẩng lên, đột ngột hỏi một câu làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà. Anh giật mình, nhìn cậu ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Cậu hết câu để hỏi rồi đấy à?

- Tôi xin lỗi nếu làm anh phật lòng - Thiện bỏ laptop xuống, đặt tay lên vai Hà - nhưng đây là lúc chúng ta cần phải thành thật với nhau. Với tâm trạng này, anh sẽ đến đó và nhảy bổ vào mọi manh mối có được, bất kể chúng có xác thực hay không. Anh sẽ vô thức hành động theo cảm tính, bớt cẩn trọng đi, và thế là hết. Tôi hy vọng anh sẽ kiên nhẫn thêm một lúc, được chứ?

Hà quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã xuống, màn đêm đen kịt bao trùm lấy thành phố, chỉ còn ánh đèn trong vài tòa cao tầng xung quanh làm điểm sáng. Trong thâm tâm, Vĩnh Hà biết mọi lời Đức Thiện nói đều quá logic để có thể phản bác. Anh toan cất tiếng, nhưng từng câu chữ không tài nào thoát khỏi cổ họng. Đức Thiện đứng hẳn lên.

- Tôi, đúng hơn là chúng tôi, đều biết là anh lo cho Hiệp. Nhưng đừng quên chúng ta là CMBF, là một tập thể của những điệp viên tinh nhuệ nhất. Chúng ta phải hành động theo kế hoạch. Chúng ta cần tin tưởng vào những người đồng đội. Và quan trọng hơn, chúng ta cần tin tưởng vào Hiệp. Anh là người gần gũi với anh ấy nhất, thì càng phải là người tin tưởng vào anh ấy nhất. Ý tôi là, đâu phải lần đầu Hiệp trải qua những thứ kiểu vậy.

- Nhưng... - Hà ngập ngừng, giọng anh nghẹn lại - Nhưng lần này khác.

- Khác ở chỗ nào?

Hà im lặng một lúc rất lâu.

- Lần này là Chông Gai. Và lần này là em ấy.

***

- Ôi thôi nào mèo xanh, mày không thấy chán à?

Hiệp nằm gục ra đất, thở dốc. Trận vật lộn không cân sức đã khiến cơ thể nát nhừ của anh hoàn toàn kiệt quệ, đau nhức đến tận xương tủy. Máu lại ứa ra từ những vết thương, thấm đẫm bộ quần áo đã sớm rách toạc. Vị tanh nồng của thứ chất lỏng màu đỏ lẫn cùng vị mặn chát của mồ hôi tràn ngập khoang miệng. Dory Phezes thong thả bật zippo châm một điếu thuốc. Tựa như việc hắn đánh anh đến hộc máu khi phát hiện anh cố chạy trốn chỉ như một trò giải trí nho nhỏ sau bữa trà chiều. Hắn cúi xuống, nhả một làn khói trắng vào mặt anh, theo sau là những lời giễu cợt:

- Mày đáo để thật đấy. Có thể tự cởi trói, xem chừng là được đào tạo bài bản. Nhưng tao cũng được dạy là phải luôn cẩn thận khi đi săn mồi, kể cả khi chúng đã sập bẫy. Ngày xưa bố tao hay dẫn vào rừng để săn thú. Có lần, tao bẫy được một con thỏ trắng tuyệt đẹp. Tao đã chủ quan trước sự xinh đẹp ấy, và nó thoát được khỏi bẫy. Lão ta đánh một trận tơi bời, tao phải nằm liệt giường suốt ba ngày. Lão đã dạy tao rằng cái đẹp rất độc ác. Nó ru ngủ lòng cảnh giác, khiến con người ta trở nên ngu muội. Nhưng tao khác bố tao. Tao tôn thờ cái đẹp. Và vì thế tao càng khao khát được chiếm hữu nó.

Dory ngừng lại một chút để tiến đến gần hơn. Hắn quỳ xuống, những ngón tay thon dài vươn ra, chạm nhẹ lên gò má trắng nõn đầy vết thương.

- Tại sao mày vẫn có thể đẹp thế này ngay cả khi đã bầm dập nhỉ?

Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Bàn tay dần chuyển sang ve vuốt, nâng cằm Hiệp lên như một món đồ dễ vỡ. Dory ép anh phải nhìn vào mắt hắn, và anh ít nhiều nôn khan khi chạm phải hai tròng đen đang ngập tràn sự phấn khích biến thái kia.

- Mày có một đôi mắt rất đẹp. Cái gì của mày cũng đẹp. Tao chưa bao giờ khen cái gì đẹp nhiều thế này đâu. Tao lại càng thắc mắc về xuất thân của mày đấy. Nhất quyết không chịu mở mồm sao, mèo xanh xinh đẹp? Cho tao chút gợi ý đi mà, có thể mày sẽ bớt khổ sở đi đấy.

Không bao giờ, Hiệp nghiến răng, không bao giờ không bao giờ. Anh mím môi, cố để không nhổ một bãi vào gương mặt đang áp sát rất gần. Dory thu trọn biểu cảm quyết liệt ấy, nụ cười trên môi lại thêm phần rộng ngoác. Hắn ghé sát vào tai anh, thì thầm rất khẽ. Hiệp rùng mình, cảm giác dơ bẩn dâng lên từ khắp cơ thể.

- Quả nhiên mày rất biết làm chiều lòng tao. Tao thích những con mồi có sức phản kháng. Nhớ con mèo tam thể đó chứ, nó đã cào rách tay tao trước khi cổ nó gãy. Tao đã rất sung sướng khi nhìn thấy máu chảy ướt áo, chắc là mày không tưởng tượng được đâu.

Hơi thở nóng rực bên tai khiến Hiệp sởn gai ốc, anh lắc đầu vài cái để thoát khỏi bàn tay vẫn nắm chặt phần cằm. Dory vung tay tát một cú như trời giáng, đầu anh gần như ngửa sang một bên. Máu từ vết xước trên gò má lại bật ra, cơn đau rát bỏng hòa cùng nỗi sợ thành một thứ cảm xúc ghê tởm.

- Bình tĩnh nào con mèo này, tao chưa muốn bẻ hàm mày đâu. Tao còn muốn nghe mày gào thét rên rỉ kia. Thú thực là tao cũng hơi chán đánh nhau rồi, mà có đánh nữa thì con mèo hư này cũng không kêu đâu nhỉ. Nhưng không sao, tao đang chuẩn bị vài món quà nhỏ, coi như phần thưởng vì đã cho tao chiêm ngưỡng cái đẹp hiếm có này nhé.

Dory đứng dậy, rút khăn tay ra lau sạch bàn tay vừa chạm vào cơ thể Hiệp. Hắn lại lấy sợi dây thừng dưới đất, thô bạo trói tay chân anh lại, siết chặt đến độ anh gần như mất cảm giác vì tê buốt. Xong việc, hắn quay lưng bước đi, không quên nói vọng lại trước khi hoàn toàn biến mất khỏi căn hầm.

- Đừng cố tự cởi trói nữa nhé, tao không muốn phải phế một chân hay một tay của mày sớm đâu.

Hiệp nằm lặng trong bóng tối, nước mắt chảy đẫm gò má. Anh kinh tởm hắn, kinh tởm cả chính bản thân vì đã quá yếu đuối. Nước mắt không ngừng rơi, hòa lẫn với máu khô và mồ hôi bết dính tạo thành những vệt nhơ nhuốc. Anh cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào đang chực trào ra. Hình bóng người anh với bờ vai rất rộng lại hiện lên, rõ ràng đến từng nếp nhăn trên vải áo. Hà chẳng bao giờ có thói quen chuẩn bị quần áo tử tế, nên đôi lúc Hiệp sẽ giúp anh ủi một lượt đồ trước khi đi làm nhiệm vụ. Nói văn hoa thì là để lấy vía, còn bỡn cợt mỉa mai thì để chết còn được ăn mặc tươm tất. Những lúc như thế Hà chỉ cười. Anh mà chết thì anh về ám vào cái bàn là của chú nhé, phỉ phui cái mồm.

Anh ơi, nhưng nếu lần này em đi rồi, về sau áo anh nhàu ai sửa cho đây?

Đỗ Hoàng Hiệp nhớ Lê Vĩnh Hà. Nhớ rất nhiều.

"Hà ơi, anh đâu rồi..."

***

- Chông Gai là một khu vực rất kinh khủng. Cậu phải hiểu mọi thứ tồi tệ nhất của tầng lớp xã hội đen quốc gia Z đều tụ họp ở đó hết: mại dâm, ma túy, buôn lậu, và tất nhiên, giết người. Chúng có mạng lưới quan hệ rất rộng với cảnh sát khu vực, một vài trong số đó còn là quan chức cấp cao. Đó là lý do chính phủ không dám can thiệp trực tiếp mà phải nhờ đến CMBF. Không phải tôi không tin vào Hiệp, nhưng em ấy chỉ có một thân một mình. Cứ nghĩ đến cảnh em ấy phải đơn độc đối chọi lại một lũ tội phạm, thực lòng tôi không chịu nổi.

Vĩnh Hà cảm tưởng mình đã bị trút cạn sức lực khi nói xong. Anh ngồi sụp xuống, hai tay xoa xoa mi mắt. Đồng hồ điểm một tiếng đanh gọn. Đã quá khuya. Thành phố về đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng gió rít bên cửa sổ và tiếng gõ phím ngày một nhanh của Thiện trong phòng. Anh biết Thiện đã cố gắng hết sức, và anh cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm. Nhưng sự bất lực này, sự chờ đợi này, đang khiến anh chết dần chết mòn từ bên trong.

Đức Thiện tháo gọng kính ra một lát cho mắt nghỉ ngơi, bối rối chẳng biết nói gì thêm. Dù có cố cách mấy, cậu cũng không thể ép Vĩnh Hà phải trở nên lý trí trong những lúc thế này. Nếu cậu mất đi Hoàng Sơn hay Trung Đan, có lẽ cậu cũng sẽ hành xử như vậy, thậm chí còn tệ hơn. Huống chi...

Huống chi Lê Vĩnh Hà thương Đỗ Hoàng Hiệp, đâu chỉ như thương một người đồng đội.

Lê Vĩnh Hà giấu mãi thôi, nhưng Đức Thiện biết đấy. Ánh mắt dịu dàng không dành cho ai khác, những cái xoa đầu sau mỗi nhiệm vụ thành công, những cái ôm vụng trộm siết chặt, giọng điệu rất tự hào mỗi khi kể về Hiệp, Thiện chứng kiến hết. Cậu hiểu rằng trái tim người anh thân thiết đã đưa ra lựa chọn mà chính nó cũng không thể ngờ. Rằng năm tháng sống giữa hiểm nguy đã vô tình vun trồng mầm cây tình bạn thành thứ tình cảm vượt lên trên tất cả những định nghĩa thông thường.

Một tình thương khó lòng che giấu.

- Anh Hà này, tôi hỏi anh nhé.

Đức Thiện là một người thông minh, đủ để hiểu rằng những góc khuất đôi khi là quá đau đớn để có thể đặt chân vào. Cậu tôn trọng sự riêng tư của Hà, chưa từng có ý định ép buộc hay can thiệp vào những điều mà anh cố tình chôn giấu. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi nhìn thấy đôi mắt thâm quầng đầy tuyệt vọng, khi nhận ra những khoảng lặng ngày càng kéo dài, linh tính Thiện mách bảo cậu phải lên tiếng. Rằng đã đến lúc Hà phải đối diện với chính mình, với những cảm xúc thật sự đã ở đó từng ấy năm, dù anh có muốn thừa nhận hay không.

- Sao?

Hà đáp lại, giọng anh khàn đặc, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình bản đồ Chông Gai.

- Anh có thương Hiệp không?

Thời gian trong phòng bỗng chốc như đóng băng lại. Chỉ còn tiếng dò tín hiệu tự động từ laptop vẫn vang lên đều đều. Lê Vĩnh Hà khựng lại, đôi bàn tay anh siết chặt lấy mép bàn, như thể đang cố bám víu vào một điều gì đó để không bị cuốn trôi trong mớ cảm xúc hỗn loạn lúc này.

- Cậu hỏi gì cơ, tôi không hiểu?

- Tôi hỏi là, anh có thương Hiệp không? Tôi biết anh quan tâm đến Hiệp, nhưng... anh có thương anh ấy không?

- Ý...Ý cậu là sao?

Hà ngước lên, ánh mắt anh dao động và cơ thể run rẩy từng hồi. Những cảm xúc phức tạp mà anh đã cố phủ nhận bao năm giờ đây như bị ép buộc phải lộ diện, từng chút, từng chút một.

- Là như Duy Thuận thương Minh Phúc, như Hoàng Sơn thương Anh Khoa. Là nếu như anh mất đi người đó, thế giới của anh sẽ vĩnh viễn không còn trọn vẹn. Là thương, nhưng hơn cả chữ thương.

- ...

- Vĩnh Hà, anh thương Hiệp rất nhiều, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro