Chương 4: Levi ackerman
Vài giờ trôi qua khi tôi bị còng tay, nhốt trong hầm tàu như một nhà tù tạm thời trong khi tôi bình tĩnh lại.
Không có ai để nói chuyện: không có ai để giải thích bất cứ điều gì vừa xảy ra.
Cơ thể tôi đang run rẩy, cổ tay tôi đau nhức vì kim loại lạnh cứng giữ chặt chúng lại với nhau. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng cơ thể lại buộc tôi phải tỉnh táo, đôi mắt tôi không ngừng liếc nhìn quanh căn hầm tối đen hoàn toàn.
Tôi có cảm giác như chiếc phi thuyền cuối cùng đã hạ cánh trên đất liền, cơ thể tôi nao núng khi nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng.
Đôi mắt tôi mở to khi một ánh sáng rực rỡ xuyên qua khe cửa, một bóng dáng thấp bé lọt vào tầm nhìn của tôi.
Tôi quan sát người đàn ông lúc nãy lẻn vào qua cửa, giữ cửa mở trong khi đầu nghiêng sang một bên.
"Đi ra." Anh cau mày với vẻ lạnh lùng, môi cong xuống thành một cái cau mày dường như vĩnh viễn.
Tôi nhíu mày, không chấp nhận sự lạnh lùng đột ngột của anh đối với tôi mặc dù tôi chưa nói một lời nào với anh ấy.
Tôi không mong đợi anh thích tôi,hay thậm chí nói chuyện với tôi, nhưng ít nhất anh có thể giữ lại cái nhìn ghê tởm đó khi tôi không thể nhìn thấy anh ấy.
Levi hộ tống tôi trở lại doanh trại của kẻ thù. Tôi có thể cảm nhận được đôi mắt màu thép của anh ta luôn nhìn chằm chằm vào còng tay của tôi, đảm bảo rằng tôi không cố gắng trốn thoát hoặc hoá titan.
Cuối cùng tôi cũng đến được một cánh cửa ở cuối hành lang, ánh trăng vỡ vụn chiếu vào khung gỗ khi tôi nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy quấn quanh nắm đấm cửa, vặn nó mở ra.
Tôi liếc nhìn vào trong khi anh đợi tôi bước vào, trước khi nhanh chóng đóng cửa lại sau lưng anh ấy.
Anh đứng trước mặt tôi , khoanh tay trước ngực.
Tôi nhíu mày, "Gabi và Falco đâu?" tôi nghiêm khắc hỏi anh, nhìn lên xuống cơ thể anh khi anh ấy vòng tay quanh hông, tháo thiết bị quanh người khi nó rơi xuống sàn.
Anh từ từ thở ra, di chuyển thiết bị của mình xuống đáy kệ, "Chúng an toàn, đó là tất cả những gì em cần biết."
"Chỉ cần... nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!" Đôi mắt tôi dán chặt vào anh khi anh nhéo mũi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, "Tại sao anh trai tôi lại đi cùng anh? Anh ấy.. phản bội Marley?"
"Tôi cho rằng người anh trai mà em đang nói đến là Zeke?"
Tôi gật đầu.
Anh thở dài mệt mỏi rồi ra hiệu cho phía sau tôi: "Ở kia có một cái ghế, em ngồi xuống đi, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho em.
Tôi miễn cưỡng làm theo mệnh lệnh của anh, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, hai tay vẫn bị trói sau lưng trong tư thế không thoải mái.
Anh lườm tôi từ trên xuống dưới trước khi nhìn sang một bên, "Zeke theo phe chúng tôi."
Tôi cảm thấy bụng mình thắt lại, phát ốm vì sự nghi ngờ của mình là đúng.
Người đàn ông tóc mun lại bắt đầu nói: "Nếu điều đó khiến em cảm thấy dễ chịu hơn Zeke đã đồng ý với chúng tôi rằng nếu em tham gia, chúng tôi sẽ không bị giết trong trận chiến." Anh cố gắng làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng chỉ khiến tôi cảm thấy yếu đuối hơn so với đội quân mà tôi đứng cùng tòa nhà, "Đó là lý do tại sao tôi chỉ chém vào thắt lưng của em trước đó. Chúng tôi sẽ giết em
nếu không có anh ta , Vì thế-"
"Anh là người lúc tối à?" Môi tôi cong lên thành một cái cau mày, ám chỉ người lính đã cắm lưỡi dao sâu vào thắt lưng tôi trước khi để tôi bị Eren kéo ra khỏi hiện trường.
Anh ta không nói một lời, chỉ nghiêng đầu với ánh mắt lạnh lùng - thế là đủ trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy với vẻ mặt bối rối: tôi gần như sợ rằng việc đọc được anh thật khó khăn đến mức nào - sợ rằng anh dễ dàng che giấu suy nghĩ và biểu cảm của mình với tôi như thế nào.
Anh nhướng mày: "Cái gì?" Giọng nói khàn khàn của anh có vẻ kích động, mặc dù tôi không nói gì có ý xúc phạm anh, "Có chuyện gì thì cứ nói đi."
Lông mày của tôi co giật, "không có gì!!"
Đôi mắt màu than của anh trợn ngược, thở dài khi tôi nhìn bóng dáng anh ấy tiến lại gần tôi , "Quay lại để tôi tháo còng tay cho em." Anh lệnh khi tôi cảm thấy nét mặt mình dịu lại.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu thấy khó chịu vì sự lạnh lùng của anh ta, "Thật là khốn nạn."Tôi tự nhủ, quay mặt đi khỏi anh.
Tôi có thể cảm thấy anh bước lại gần hơn: với mỗi bước đi, cơ thể tôi cảm thấy ấm hơn.
Đôi mắt tôi nhắm lại khi bàn tay rắn chắc của anh lướt xuống cánh tay tôi, cơ thể tôi run rẩy trước sự chạm vào của anh. Tôi ép hai đùi vào nhau hơi mạnh, cảm nhận được ngón tay anh ấy lướt trên tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Levi phả vào gáy mình khi tôi cảm thấy khó giữ được bình tĩnh.
Tôi thở dài: 'Jen.. không.' Tôi tự nghĩ: 'Anh ta là kẻ thù' 'anh ta là lũ quỷ'!!
Còng tay nhanh chóng rơi ra khi anh đặt tay lên vai tôi, quay tôi lại đối mặt với anh.
Đôi mắt của tôi dán chặt vào mắt anh ấy; đồng tử của anh nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới, phân tích khuôn mặt và ngoại hình của tôi giống như một câu đố mà anh cần phải ghép lại với nhau.
Cả hai đều im lặng một lúc, một khoảng dừng khó xử trong cuộc trò chuyện trước khi tôi nhanh chóng rời mắt khỏi anh.
Anh hé môi nói: "Tên tôi là Levi Ackerman." Cuối cùng anh cũng nói cho tôi biết tên anh ấy, mặc dù tôi đã biết được nó từ Hange vào tối hôm đó.
Tôi nhìn xuống chân mình, "Jen Yaeger." Tôi nói với anh tên của tôi, trước khi nhanh chóng nhận ra rằng tôi hẳn là ngu ngốc đến mức nào khi nói cho anh biết tên của tôi.
Cuối cùng anh cũng ngừng giao tiếp bằng mắt, quay người lại. Tôi xoa xoa cổ tay đau nhức của mình.
"Zeke sẽ giải thích mọi chuyện chi tiết hơn vào ngày mai. Đừng cố trốn thoát tôi và Mikasa sẽ kiểm tra em thường xuyên để đảm bảo rằng em không âm mưu gì cả. Nếu hoá titan, em sẽ cho nổ tung nơi này và giết chết hai đứa trẻ,rõ chưa?"
Tôi Levi lườm nguýt, "Mmph....anh không thể diễn đạt điều đó tốt hơn được sao?"
Anh chế giễu, ném cho tôi một cái nhìn chán ghét, "Chà, em muốn tôi nói điều đó như thế nào nữa?" Anh dừng lại, "Xin đừng hoá titan, Điều đó sẽ khiến anh buồn.. điều đó sẽ không có lợi cho em, princess?"
"Kinh tởm!!"Tôi lẩm bẩm với chính mình, tính cách lạnh lùng của anh phản ánh một cách hoàn hảo vẻ mặt cay đắng của anh mặc dù tôi tỏ ra thất vọng vì một người khắc nghiệt như anh vẫn hấp dẫn đến vậy... điều đó gần như là một sự lãng phí.
Anh thì thầm với tôi: "Em không được phép rời khỏi phòng mà không có người trông coi. Tất cả các cửa sổ đều khóa và cửa ra vào sẽ được canh gác suốt đêm." Anh khoanh hai tay trước ngực, "Ở đây bừa bộn chết mất, tủ cạnh giường còn có một ít đồ tẩy rửa."
Tôi nhăn mũi, 'Ai lại để đồ tẩy rửa trong phòng ngủ của mình thế?'
Anh nhấc một chiếc túi lên khỏi sàn trước khi quàng nó qua vai, "Tôi sẽ ở ngoài suốt đêm nay." Anh quay lưng lại với tôi một cách bất cẩn, "Đừng làm phiền tôi khi em ở đây."
Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi phòng, thậm chí không nói lời tạm biệt hay chúc ngủ ngon.
Tôi đứng bất động giữa phòng, mắt tôi lại bắt đầu cay cay, giống như những gì đã xảy ra trước đó.
Tôi cảm thấy môi dưới của mình run lên, một giọt nước mắt trào ra từ mắt trước khi tôi nhanh chóng lau đi, tuy nhiên ngay sau đó tôi lại nhận được nhiều nước mắt hơn mà tôi không thể ngăn cản.
Tôi thở ra những hơi thở đứt quãng, gần như nghẹn ngào vì nước mắt.
Tôi muốn về nhà, nằm trên giường trong thị trấn của mình với bạn bè bên cạnh: thay vì ở một thành phố xa lạ, xung quanh là những người lạ có lẽ muốn tôi chết.
Má tôi sưng húp, cổ họng tôi đau nhói vì hít phải quá mạnh.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, tất cả chỉ trong một đêm. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở 'ngôi nhà', bao nhiêu người sống sót sau vụ tấn công và bao nhiêu người bị thương.
Cốc cốc
Tôi nao núng, tiếng gõ cửa vang lên trong tai khi tôi nhíu mày, lau thêm vài giọt nước mắt trước khi miễn cưỡng bước tới cửa.
Tôi vòng ngón tay quanh nắm đấm cửa gỗ, mở nó ra trước khi bị sốc khi thấy một cô gái tóc đen đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm một chiếc hộp nhỏ.
Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, mũi cô hồng nhạt cho thấy cô ấy cũng đã khóc - nhưng tại sao?
"Xin chào." Giọng cô ấy đều đều, "Tôi.. nghe thấy tiếng khóc của cậu qua cửa.."
'Thật nhục nhã.'
"Hmmm..."
Cô ấy đưa cho tôi chiếc hộp, hơi sụt sịt khi tôi nhìn vào khăn giấy bên trong, "Tôi nghĩ có thể cậu sẽ cần những thứ này."
Tôi cố nở một nụ cười yếu ớt trên môi khi cô ấy gượng ép đáp lại.
Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại tử tế với tôi hơn Levi và Hange đến vậy: hoặc ít nhất cũng đối xử với tôi như một con người. Có thể cô ấy là bạn của anh trai tôi và muốn tạo ấn tượng tốt.
"Cảm ơn-.."
"Mikasa." Cô ấy kết thúc câu nói của tôi, nhắc tôi nhớ tên cô ấy khi tôi gật đầu với Mikasa.
"Cảm ơn Mikasa....Tôi thực sự đánh giá cao điều đó." Đôi mắt tôi dán chặt vào mắt cô ấy, giọng tôi có chút do dự trước khi nhìn qua vai cô ấy để kiểm tra xem Levi có ở đó không, "Này, cậu có muốn vào không? Bây giờ tôi không bận tâm đến việc có bạn đồng hành đâu.."
Mikasa liếc sang trái, rồi sang phải, nhanh chóng kiểm tra xem có ai ở đó không trước khi gật đầu miễn cưỡng với tôi, bước vào phòng Levi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro