Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Đối diện với sinh tử, Farlan và Isabel

"Chết tiệt. Là loại biến dị!"

Isabel che lấy cánh tay đang rướm máu, phẫn hận nhìn tên Titan trước mặt. Binh sĩ đi cùng cô và Farlan đều đã chết, hiện tại chỉ còn hai người. Nhưng có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu đâu.

Nếu như có anh Levi ở đây...

"Nghĩ gì vậy, Isabel."

Farlan chắn trước mặt cô, cười thương cảm.

"Tôi sẽ bảo vệ em, Isabel." Hắn quay đầu loại, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp. "Nếu như còn sống...tôi có chuyện muốn nói với em."

"--Hả?" Isabel sững sờ, nhìn vẻ mặt của hắn, cô dường như hiểu được cái gì. "Farlan anh ngu ngốc sao?! Nếu như anh chết, tôi cũng không thiết sống nữa!"

Farlan ngẩn người, môi rung rung muốn nói gì, nhưng Titan không có thừa thời gian để đợi như vậy. Nó lao lên, bàn tay to lớn quơ lấy nhân loại nhỏ bé bên dưới.

"Haizzz. Isabel, yêu cầu hiện tại duy nhất của tôi là, cầm lấy ngựa và trang bị cơ động của tôi tìm Levi. Chỉ có cậu ấy mới cứu được em."

"Tôi không đi!"

Khoé mắt tràn ra nước mắt, Isabel quật cường cắn môi. Cánh tay vươn ra gạt bỏ trang bị cơ động sang một bên, thê lương cười:

"Đáng lẽ ra chúng ta không nên tham gia Trinh Sát Binh Đoàn. Không phải tôi sợ chết, mà tôi, mà tôi--"

"Isabel, cẩn thận!!"

Đồng tử của hắn mở lớn, Isabel ngẩn ra, không thể động đậy được.

"Rầm!"

Một bàn tay đập xuống, Farlan đẩy ngã Isabel ra, còn bản thân thì bị Titan nắm lấy. Vẻ mặt lúc đối diện cái chết của hắn không có gì thay đổi. Không có sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.

"Isabel, lời hứa kia quên đi." Tôi không thể sống sót rồi, nhưng em...phải sống. Bởi vì tôi, vì tôi---"

"Farlan!!!"

Mắt Isabel mở lớn, môi cắn đến bật máu, cô điên cuồng dùng đao chém vào tay của nó, nhưng chẳng ăn thua.

"Farlan, Farlan, tôi cứu anh.."

"Chạy đi, Isabel!!"

Farlan dần bị đưa lên miệng, bồn máu khổng lồ xuất hiện phía sau lưng như dấu hiệu của kết thúc.

Đao chém ra càng nhanh hơn, như muốn lấy toàn bộ sức lực của cô gái. Nhân loại bé nhỏ đối đầu với Titan, kết cục cũng chỉ là cái chết mà thôi.

Isabel ngã gục xuống mặt đất,  nhắm hai mắt lại. Nếu đã chết, thì cùng chết đi. Nhưng tôi muốn nói ra lời nói chôn tận dưới đáy lòng, điều mà tôi luôn giấu kín:

"Farlan ngu ngốc, tôi yêu anh!"

"Tôi..." Farlan mở to mắt,  bi ai mỉm cười: "...cũng yêu em."

Nếu như có thể, tôi muốn được chính thức tỏ tình với em.

Nếu như có thể...

"Rầm!"

Máu tươi bắn ra, vải ra đất như một loại minh chứng.

"Farlan!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro