Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Buổi h̶ẹ̶n̶ ̶h̶ò̶ ăn chơi của OsaIwaKage

Tobio đã có thói quen đi chơi với bạn bè hoặc các tiền bối cũ của mình, mỗi khi cậu ấy căng thẳng quá mức với những cuộc tranh cãi liên tục của 2 người bạn trai. Thông thường, họ chỉ trao đổi những cái thọc nhẹ và trêu chọc như bất kỳ cặp đôi bình thường nào khác. Nhưng đôi khi lòng tự hào của họ lại càng khiến họ trở nên cáu kỉnh với nhau, và Tobio hoàn toàn không thể can thiệp. 

Vì vậy, cậu ấy quyết định điều tốt nhất có thể làm là để họ có không gian riêng, trong một thời gian nào đó cho đến khi họ tự giải quyết mọi việc.

Hầu hết thời gian,Tobio trốn đến phòng tập thể dục hoặc một công viên ngẫu nhiên để chơi bóng chuyền với Hinata. Và những lúc khác Tobio được mời đến căn hộ của Tsukishima và Yamaguchi - mặc dù cậu bé tóc vàng phủ nhận việc tận hưởng niềm vui bên bạn của anh ấy - hoặc dành một ngày mua sắm với Yachi, nhưng Tobio có những dịp yêu thích nhất là khi Iwaizumi và Osamu đưa cậu đi ăn.

Khi đến địa điểm nói trên, Osamu đã ở đó trò chuyện với Iwaizumi. Cả hai đều chú ý đến Tobio cùng một lúc, và Iwaizumi đưa tay vò mái tóc của cậu bé để chào hỏi. "Em đã nói với Tooru và Atsumu rằng em sẽ đi chơi chưa?"

“Uh, đã không” Tobio lầm bầm, cụp mắt xuống khi Iwaizumi nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt nghiêm khắc. "Họ có thể sẽ không nhận thấy rằng em đã ra ngoài."

Osamu thở dài. "Chà, nếu có gì em có thể nhắn tin cho họ sau cũng được."

Tobio bẽn lẽn nhìn xuống chân mình. “Điện thoại của em sắp hết pin” cậu lầm bầm. "Em đã quên sạc nó vào tối qua."

“Không sao đâu” Iwaizumi nói, và liếc nhìn Osamu. Tobio nhìn họ một cách thận trọng khi họ quay sang cậu với nụ cười phù hợp trên khuôn mặt của họ. “Dù sao hôm nay cũng là ngày giải tỏa căng thẳng của em, vì vậy hãy chỉ tập trung vào việc vui chơi.”

Thời gian còn lại trong ngày, cả ba người đi lang thang trong khu vực trung tâm thành phố để thử các địa điểm ăn uống. May mắn thay, một loại hội chợ nào đó đang diễn ra ở quảng trường trung tâm rộng lớn, và Iwaizumi bật cười khi thấy hai người kia đang chăm chú nhìn vào nhiều quầy hàng ăn uống dọc các con phố (như những con vật chết đói).

Họ lao vào ngay giữa đám đông để kiểm tra các gian hàng, và Tobio nhận thấy rằng mỗi khi điện thoại của cậu kêu thông báo, Iwaizumi hoặc Osamu sẽ đánh lạc hướng cậu bằng cách đưa cho cậu một món ăn nhẹ hoặc kéo cậu đến một trong những gian lều còn hoạt động để chơi một trò chơi.

Họ kết thúc một ngày đi chơi bằng cách đến một trong những nhà hàng yêu thích của Osamu. Ban đầu Tobio không muốn ăn ở đó, vì nơi này trông khá cao cấp, và các senpai của cậu nhất định sẽ chiêu đãi cậu, nhưng chỉ cần một lần nhắc đến món cà ri heo thì Tobio đã nhượng bộ.

Tobio đang vui vẻ thưởng thức món cà ri của mình trong khi Iwaizumi và Osamu trao đổi câu chuyện về việc Tooru và Atsumu đang đau đầu đến mức nào thì đột nhiên có tiếng ồn ào trước cửa nhà hàng, và một giọng nói chói tai quen thuộc truyền đến tai họ.

"Iwa-chan, làm sao bạn có thể ?!"

“Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến đây rồi ” Iwaizumi lầm bầm vào bát của mình.

Tobio cố gắng ngồi xuống chỗ ngồi của mình càng thấp càng tốt khi ánh mắt của những khách hàng khác hướng về phía họ, sau ngón tay buộc tội của Tooru.


'Samu, sao mày dám nói dối tao?" Atsumu dậm chân ngay sau Tooru. Anh ấy có vẻ như đã sẵn sàng theo dõi họ và đánh thẳng vào mặt em trai mình.

"Được rồi, đúng là vậy" Iwaizumi bước ra khỏi gian hàng họ đang ngồi và bước những bước đầy đe dọa về phía hai người định cư.

"Iwa-chan, cái gì-"

“Ồ! Buông tôi ra-"

Tobio ngồi đó sững sờ khi Iwaizumi lôi kéo đám bạn trai của cậu ra khỏi nhà hàng, và cậu chỉ lờ mờ ghi nhận Osamu tát một vài hóa đơn và đứng dậy cúi chào người phục vụ đang ngập ngừng tiến đến bàn của họ. Osamu sau đó quay sang cậu bé và vòng một bàn tay dịu dàng quanh cổ tay cậu trước khi dẫn Tobio ra khỏi cửa.

Tobio ra khỏi nhà hàng đúng lúc để nghe thấy tiếng hét giận dữ của Iwaizumi.

"Chúng tôi không đánh cắp anh ta từ bạn, đồ ngốc!" Anh ấy cười toe toét. “Lỗi tại ai mà ngay từ đầu Kageyama đã quá mệt mỏi với những trận cãi vã liên tục của hai người? Em ấy quá tử tế khi không nói bất cứ điều gì vào mặt bạn, và ngay cả khi em ấy làm vậy, các bạn có thể phớt lờ và vẫn sẽ tiếp tục cãi vã. "

Cả hai người định cư đều nhìn vào câu nói đó một cách đầy tội lỗi.

“Nhưng” Tooru phản đối “Chúng tôi vẫn lo lắng! Anh ấy thường trả lời điện thoại của mình! ”

“Xin lỗi” Tobio nhanh chóng xen vào.

Những người bạn trai của cậu ấy quay lại nhìn chằm chằm.

"Điện thoại của em đã hết pin."

Tooru trừng mắt nhìn cậu. "Tụi anh đã rất lo lắng, Tobio-chan!"

“Em xin lỗi” Tobio lặp lại, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lồng ngực. “Chỉ là, 2 anh thường không để ý khi  đi ra ngoài một lúc, vì vậy…”

'Vì họ quá bận rộn với việc tranh luận về những điều ngu ngốc' 'Osamu lẩm bẩm.

“Im đi, 'Samu! Ít nhất mày có thể nói với tao rằng Tobio-kun đã ở cùng mày! ”

“Rất tiếc” Osamu kéo dài. "Tôi quá bận rộn để tận hưởng cuộc hẹn của chúng ta."

Oikawa bật ra một tiếng kêu phẫn nộ cùng lúc Atsumu xông tới nắm lấy cổ áo sơ mi của Osamu. "Vậy đó  một buổi hẹn hò, phải không đồ ngu ngốc?"

"Iwa-chan, đồ nói dối!"

Iwaizumi thở dài. "Có những điều như những cuộc hẹn hò độc đáo giữa những người bạn, bạn biết đấy."

“Và bây giờ cả 2 xin lỗi Tobio trước thì sao, sau khi 2 người gián tiếp thực sự đuổi em ấy ra khỏi nhà vì cuộc cãi vã của mình” Osamu nói thêm.

Tobio hơi giật mình khi cả hai người bạn trai của mình đều quay mặt về phía cậu, trên gương mặt họ hiện lên vẻ hối hận.

“Tụi anh xin lỗi, Tobio-chan” Tooru nói, ánh mắt nghiêm túc khi tự mình cầm lấy tay của Tobio. “Anh không thể hứa là chúng anh sẽ không đánh nhau nữa, nhưng 2 đứa anh sẽ cố gắng để làm những điều tốt hơn cho em.”

“Và em nên nói cho tụi anh biết khi nào 2 bọn anh quá đáng ghét, Tobio-kun,” Atsumu bước đến vòng một cánh tay quanh eo cậu bé. "Tụi anh sẽ cân nhắc hơn từ bây giờ."

Tobio mỉm cười trìu mến với họ và vòng tay quanh người để kéo họ lại gần hơn. “Cảm ơn” bé nói nhẹ nhàng. Tobio ở trong vòng tay ấm áp của họ một lúc, sau đó quay lại để cười nhếch mép với họ. "Nhưng em biết tranh cãi chỉ là cách 2 anh đôi khi đang tán tỉnh nhau."

Bạn trai của Tobio há hốc mồm.

"Cái..-Điều đó có nghĩa là gì Tobio-chan ?!" Tooru khóc giả tạo.

“Ý em là bất cứ khi nào Atsumu-san làm điều gì đó, mà anh cho là đáng yêu, nhưng đổi lại anh chỉ xúc phạm anh ấy như một cách khen ngợi ảnh, Oikawa-san.”

“Anh ... cái gì ? Anh không- đợi một phút, tại sao anh ấy  lại được gọi bằng tên của mình? ”

“'Rõ ràng là anh ấy thích tôi hơn."

“Sẽ rất khó hiểu vì Atsumu-san có một cặp song sinh,” Tobio ngắt lời, trước khi họ có thể bắt đầu lại một cuộc tranh cãi khác. “Và em không thấy vấn đề này to tát. Anh luôn là Oikawa-san đối với em" cậu bé tiếp tục "Như thể bản thân 'Oikawa-san' đã là một thứ gì đó đặc biệt và có một không hai đối với em."

Tooru hơi chùn bước trước biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt Tobio và đỏ mặt vì những lời nói đó, Tobio luôn có cách làm cho những thứ đơn giản nghe có vẻ đáng yêu một cách kỳ cục.

Atsumu xuýt xoa “Này, không công bằng! Bây giờ em đang làm cho có vẻ như nói rằng tên của anh  không có gì đặc biệt đối với em hết. "

Iwaizumi rên rỉ và đưa bàn tay mệt mỏi lướt qua mặt khi cuộc cãi vã không thể tránh khỏi bắt đầu. “Chúng không thể chữa được. Anh không biết em đã đối phó với chúng như thế nào.”

                   END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro