Chapter 10
"Này, tôi có chuyện gấp cần phải đi trước, bữa trưa hôm nay tôi trả coi như đền bù, thế nhé"
Muỗng cơm trên tay cô nàng Omega sững lại trong không khí, gương mặt ngọt ngào rất nhanh thay thế bằng vô vàn những cảm xúc từ ngỡ ngàng đến tiếc nuối rõ rệt. Chàng Alpha mà mọi người đều ngưỡng mộ ấy cứ tưởng là đang mở đèn xanh với mình, ai dè bản thân từ đầu tới cuối đều là tự mơ tự tưởng.
"Nhưng em--"
Nói còn chưa hết câu, chàng trai tóc vàng đã nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa sân thượng, đến quay lại nhìn mặt thôi cũng chẳng thèm, cứ thế mà tàn nhẫn đi mất hút.
Giờ vào lớp của Hinata vẫn chưa đến, tiết học của em cách giờ nghỉ trưa hẳn một tiếng đồng hồ. Rất trùng hợp lớp của Atsumu cũng vậy, thế nên hiện tại anh muốn đến gặp em, và nếu có cơ hội thì sẽ nói ra những điều cần phải nói.
Atsumu đã tránh mặt em đủ lâu để có thể cảm nhận được nỗi nhớ dâng trào.
Thế nhưng khi giày thể thao vừa bước xuống cầu thang bộ vài bậc, một bọc túi giấy đứng buộc rải ruy băng trắng nằm ngất ngưởng trên sàn chắn giữa lối đi, giống như thể bị ai đó lỡ tay làm rơi và quên không nhặt lại. Atsumu đã định bỏ qua nó, nhưng rồi anh nhận ra chúng rất giống túi giấy bọc mà Hinata vẫn luôn dùng để đựng cơm hộp cho cả hai mỗi giờ nghỉ trưa.
Alpha tóc vàng hốt hoảng nhặt lại chiếc túi, bên trong thực sự là hộp đồ ăn hình chữ nhật đã quá quen thuộc.
Atsumu ngó nghiêng xung quanh một hồi, sau đó vội vàng chạy xuống khỏi tòa B, chẳng mệt trèo thêm vài tầng nữa bên tòa A, tìm đến tận lớp học đã sớm giải lao của em. Có điều, người cần tìm thực sự không thấy, chỉ có gây thêm vài sự chú ý cho đám đông lộn xộn.
"A, đàn anh Miya, anh tới lớp có chuyện không gì ạ?"
Omega của chị Kiyoko năm ba, bạn thân của Shoyo.
Cô nàng Yachi vừa trở về từ căng tin sau buổi hẹn hò cùng chị người yêu, nhanh chóng trở thành đối tượng duy nhất mà Atsumu có thể nói chuyện được. Cửa lớp học đóng rầm, khóa lại tiếng chào hỏi ngọt xớt từ lũ ong bướm trong phòng, Atsumu giơ lên túi đồ ăn hơi lộn xộn trong tay, lồng ngực vẫn chưa ngừng phập phồng vì vừa chạy lên chạy xuống liên tục.
"Shoyo đâu rồi, em ấy ở đâu?"
Gương mặt Yachi dần trở nên ngơ ngác, cô bé chỉ vào cái túi giấy buộc ruy băng trắng, không giấu giếm kể hết những gì mình biết.
"Ơ, không phải cậu ấy bảo sẽ cùng đàn anh ăn trưa với nhau sao ạ? Em có hỏi trong cái túi ấy là gì, mà Shoyo-kun chỉ bảo rằng cậu ấy đã nấu rất nhiều món anh thích"
Chỉ cần nghe đến đấy thôi, Atsumu liền quay lưng rời đi, bỏ lại cô bé vẫn còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Anh không biết Hinata đã đi đâu, dưới căng tin cũng chẳng hề thấy bóng dáng, Atsumu sốt ruột nắm chặt quai túi nhăn nhúm, xoa xoa mái tóc rối bời. Nếu như Hinata thực sự đã tới sân thượng và thấy hết cảnh tượng vừa rồi, chắc chắn em sẽ hiểu lầm, và anh thì không muốn như vậy một chút nào.
Trái tim ấy hướng về em, Atsumu cũng chỉ mới nhận ra điều này sau khi thử cái bài test điên rồ kia với một cô nàng Omega chọn đại dọc đường. Quá chậm trễ, lời của Suna nói vô cùng đúng, Atsumu chẳng có tí kinh nghiệm gì trong tình yêu cả.
Dưới sảnh chính tòa A, rất nhanh đám fan của Atsumu xúm xít lại vì gặp được idol đang đứng suy tư một mình. Chàng Alpha trội cố giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo để nghĩ xem em có thể đi đâu được trong cái khuôn viên không quá rộng lớn này, với lại Hinata cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất, thế nên loại trừ được kha khá những khả năng bất khả thi.
Và rồi cuối cùng, chàng hoàng tử trong mộng của các cô nàng cũng tỉnh giấc khỏi suy tư, nhưng điều đầu tiên Atsumu làm là chạy vội khỏi đám đông quây quanh, chẳng thèm ngó ngàng đến bất kì ai hết. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một nơi, và Atsumu sẽ đánh cược tất cả vào niềm tin này của mình.
Sân cỏ đằng sau dãy nhà C đầu giờ chiều vẫn chẳng có nổi một bóng người, gió thổi mơn mởn kéo theo khí lạnh tràn lan của mùa đông. Atsumu chạy vội ra phía sau khán đài lớn, nơi duy nhất mà anh có thể nghĩ rằng em sẽ tới đây.
Nơi mối quan hệ của chúng ta lần đầu tiên chắp cánh.
Và đúng như ai đó mong chờ, cậu nhóc tóc cam mà anh đang kiếm tìm ngồi cúi mặt ôm lấy hai đầu gối, nhìn thế nào cũng thấy tủi thân không thôi. Càng đến gần, tiếng nức nở sụt sịt lọt vào thính giác càng rõ, gió thổi tán cây rung rinh cũng chẳng át nổi những âm thanh xúc động não lòng kia.
"Shoyo, em đang khóc hả?"
Giọng nói quen thuộc vang lên trong không khí, cậu nhóc năm nhất ngước khuôn mặt nhá nhem nước mắt lên xác nhận đối phương, thế mà lại đúng là đàn anh. Hai bàn tay nhanh chóng đưa lên chùi chùi gò má ướt đẫm, em bất ngờ nhưng cũng chẳng thể giấu nổi sự nghẹn ngào nơi sống mũi cay cay, giọng hơi khàn cất lời hỏi:
"Đàn anh sao lại ở đây, không phải.. là đang ăn trưa cùng với bạn gái sao ạ?"
Em ấy thật sự đã nhìn thấy hết tất cả.
"Không phải! Không phải bạn gái anh, anh còn chẳng biết tên người ta"
"T-Thế tại sao.. hai người lại ăn trưa cùng nhau, nhìn cô ấy rất thân với anh, thậm chí.. thậm chí nơi hẹn riêng của hai chúng ta..."
... anh cũng đưa cô ấy tới.
Cậu nhóc Omega lại nghẹn giọng thêm một lần nữa, chua xót xộc thẳng xuống cuống họng, em có quyền gì để tọc mạch vào chuyện của họ chứ. Atsumu rất đẹp trai, học giỏi, lại còn là Alpha trội, dĩ nhiên không thiếu người theo đuổi.
"Anh xin lỗi, anh đã nghĩ mình thật kì lạ khi thích em nên mới thử nghiệm lên một người khác, nhưng cảm giác lại không hề giống những lúc có em bên cạnh, Shoyo"
"Đàn anh nói là thích em sao?"
Dưới cái lạnh của đầu đông, gò má mới nãy còn ướt át bây giờ lại ửng lên từng rặng mây hồng. Hinata giương đôi mắt mở to còn đọng chút hơi nước nhìn vào người đang quỳ một gối trước mặt. Atsumu ngại ngùng đưa tay trái lên xoa xoa gáy, ánh mắt đổi điểm dừng sang một hướng bất kỳ.
"Ư-Ừ.. chuyện này, anh cũng vừa mới nhận ra"
"Vậy tại sao đàn anh lại thấy kì lạ? Có phải..."
Hinata nghe người mình thích thổ lộ, lồng ngực thinh một cái đập loạn như mở hội, nhưng rồi tâm trạng lại thụt lùi khi câu nói của anh tua lại trong tâm trí. Nếu như Atsumu thích Omega nữ hơn bởi vì họ mềm mại và nữ tính, thì tình cảm với em cũng sẽ chỉ là nhất thời do mới lạ.
"Anh không có ý đó, chỉ là anh nghĩ em cũng coi anh như một người bạn, anh sợ mối quan hệ của chúng ta sẽ không còn nữa"
Gương mặt Hinata ngây ngốc, chàng Alpha nhìn em, thế rồi hít lấy một hơi thật khẽ, ngay bây giờ hoặc chẳng còn bao giờ nữa, anh sẽ làm rõ hết tất cả mọi thứ với em.
"Nhưng anh phải nói, anh thích em Shoyo, dù cho em có thích ai khác rồi đi nữa thì anh vẫn sẽ nói, anh sẽ không hối hận vì điều này, nhưng xin em nếu từ chối thì đừng trở nên xa cách với anh.."
"Em cũng thích anh, đàn anh Atsumu"
...
#đôi lời của harie: aiya dài quá giới hạn một chap tui đặt ra rùi, phải cắt sang chap sau thui :'(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro