Chương 3
"Kiều đã chọn được trường nào chưa?" – Song Luân hỏi, giọng anh bình tĩnh, nhưng em biết anh đang chú ý từng lời mình nói.
Em ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Em vẫn đang cân nhắc, anh Hai. Chưa quyết được trường nào."
"Hay là em học chung trường với bọn anh đi!" – Anh Tú Voi lên tiếng, mắt sáng lên đầy hứng khởi.
"Đúng rồi đó, học chung với tụi tao có gì mà không vui!" – Đức Phúc, Ali Hoàng Dương và Quang Trung đồng loạt nói, ai cũng tỏ vẻ rất hào hứng.
Em nhìn mọi người, một thoáng suy nghĩ rồi đáp luôn: "Thế thì học chung luôn đi, có gì đâu."
"Vậy là xong rồi đó!" – Quang Trung cười, ánh mắt vui vẻ như vừa tìm được đáp án cho bài toán lớn.
"Không phải suy nghĩ nhiều, học chung với tụi anh sẽ đỡ buồn lắm!" – Anh Tú Voi cười tươi, như thể không thể hài lòng hơn với quyết định này.
Em không cảm thấy gì ngoài sự nhẹ nhõm, như thể mọi quyết định từ trước giờ đã được định sẵn. Không phải suy nghĩ nhiều, không lo lắng về việc mình sẽ làm sai. Chỉ cần có mọi người là đủ.
"Vậy thì chốt luôn đi!" – Em mỉm cười, cảm giác quyết định của mình là đúng đắn nhất.
"Vậy để anh lo vụ nhập học cho em nhé?"Song Luân nói, giọng anh vẫn đầy sự chăm sóc và tự tin như mọi khi. Anh luôn làm em cảm thấy mình không cần phải lo lắng quá nhiều về những điều nhỏ nhặt.
Em nhìn anh, có chút ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. "Anh Hai, em có thể tự làm mà. Đừng lo, em sẽ giải quyết được mà."
Song Luân lắc đầu, khuôn mặt anh nghiêm túc: "Anh biết em có thể, nhưng anh muốn giúp em. Cứ để anh lo vụ này, em chỉ cần chuẩn bị tâm lý cho năm học mới thôi." Anh cười, nhưng vẫn không rời mắt khỏi em.
Em bật cười, cảm thấy sự ấm áp và quan tâm của anh. "Vậy thì em sẽ để anh lo. Nhưng em cũng không muốn làm anh vất vả đâu."
"Không sao đâu, em cứ yên tâm. Anh vui vì có thể giúp đỡ em." – Song Luân nói, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy sự kiên quyết.
Em cảm nhận được sự chăm sóc vô điều kiện của anh, khiến em cảm thấy như tất cả những lo toan phía trước đều nhẹ nhàng hơn. "Cảm ơn anh Hai," – em nói, giọng chân thành.
Mọi người nhìn nhau, rồi lại cười. Dù có lo lắng hay không, em biết rằng với sự hỗ trợ của cả nhóm, tất cả sẽ đều ổn. "Vậy là chốt rồi nhé! Anh lo vụ nhập học, tụi này lo vui chơi!" – Quang Trung nói, làm mọi người lại bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro