Chương 2
Nguyễn Thanh Pháp, hay còn được gọi thân mật là "Pháp Kiều", vừa trở về từ Pháp sau một thời gian dài học tập và sinh sống ở đó.
Sau bao ngày xa cách, cuối cùng em cũng được trở lại quê hương, nơi có những người thân yêu luôn chờ đón em.
Khi đôi chân em vừa chạm vào đất mẹ, lòng em ngập tràn một cảm giác ấm áp và bình yên lạ thường.
Chuyến bay dài đã làm em mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy những gương mặt thân thuộc là mọi nỗi mệt nhọc đều tan biến hết.
Ngay khi bước ra khỏi cánh cửa sân bay, giữa dòng người tấp nập, em nhìn thấy anh Hai Song Luân và anh Ba Anh Tú Voi – hai người anh ruột của em.
Dù là người anh em ruột thịt, nhưng tình cảm của họ dành cho em luôn như những người cha chăm sóc cô con gái nhỏ. Những ánh mắt họ chứa đựng cả một bầu trời yêu thương, che chở, và dịu dàng.
Anh Hai Song Luân là người đầu tiên bước tới, ánh mắt anh rạng rỡ như ngọn đèn sáng trong đêm tối. Anh cười hiền hậu, giọng nói của anh ấm áp và tràn đầy yêu thương: "Chào mừng về nhà, Bé Kiều!" – Anh vỗ nhẹ lên vai em, cái vỗ tay như một lời chào đón, như một lời an ủi dịu dàng nói rằng em không còn phải lo lắng hay vất vả nữa.
"Mới về mà nhìn mệt mỏi vậy sao? Mấy tháng qua ở Pháp có vất vả lắm không?" Anh hỏi, đôi mắt anh chăm chú quan sát em, như thể muốn đọc được hết mọi cảm xúc trong lòng em.
Anh luôn là người anh hiểu em nhất, biết em cần gì, và đôi khi chỉ một ánh mắt của anh cũng đủ để em cảm nhận được sự che chở, bảo vệ vô điều kiện.
Anh Ba Anh Tú Voi đứng bên cạnh, không kém phần dịu dàng, nở nụ cười hiền lành. Anh luôn có một cách yêu thương thật đặc biệt, sự quan tâm của anh luôn nhẹ nhàng, nhưng đầy sâu sắc. "Chắc chắn là nhớ tụi mình lắm rồi, đúng không? Anh em đứng đợi em từ sớm, chỉ đợi được gặp em thôi!" Giọng anh tràn ngập tình cảm, vừa dịu dàng, vừa hóm hỉnh, khiến em cảm thấy lòng mình ấm lại.
Anh Ba luôn là người anh che chở cho em trong từng bước đi, bảo vệ em như một cô gái nhỏ bé. Đối với anh, dù em có lớn lên, dù em có đi đâu, thì trong mắt anh, em mãi mãi là cô em gái bé bỏng, cần sự chăm sóc và yêu thương.
Bên cạnh hai anh là ba người bạn thân thiết, Quang Trung, Ali Hoàng Dương và Đức Phúc – những người bạn đã đồng hành cùng em trong suốt quãng đường dài. Quang Trung, với nụ cười nghịch ngợm, lên tiếng trêu đùa: "Lần này về chắc chắn có nhiều câu chuyện hay ho rồi phải không? Cả năm trời ở Pháp, mày hẳn phải gặp nhiều điều thú vị lắm!" Giọng anh nhẹ nhàng, pha chút nghịch ngợm, nhưng ẩn sau đó là sự quan tâm sâu sắc, là niềm vui khi gặp lại bạn bè cũ.
Ali Hoàng Dương, với sự vui vẻ quen thuộc, cười tươi: "Nhớ tụi mình không? Hay là mày giờ quen được mấy người bạn mới rồi?" Anh trêu chọc, nhưng ánh mắt của anh luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, như thể muốn bảo em đừng lo lắng, vì dù ở đâu, dù gặp ai, tình bạn của các anh sẽ mãi không thay đổi.
Đức Phúc, luôn là người đứng yên, nhưng đôi mắt của anh lại không thiếu sự quan tâm, ân cần. "Có nhớ tụi này không, Kiều? Kể hết mọi chuyện cho tụi tao nghe nhé!" Anh cất giọng nhẹ nhàng, ấm áp, khiến em cảm thấy như được trở về trong một không gian đầy an lành và bình yên. Anh Phúc luôn là người thấu hiểu những điều nhỏ bé nhất trong cuộc sống của em, và anh luôn mang đến cho em cảm giác được yêu thương mà không cần phải nói ra.
Em đứng giữa vòng tay của những người thân yêu, không thể kiềm chế được cảm xúc, vội vã chạy đến ôm lấy từng người. Những cái ôm ấm áp, mềm mại của gia đình, bạn bè làm trái tim em như tan chảy. Từng lời nói, từng cử chỉ yêu thương khiến em cảm thấy bình yên và an lòng. "Lâu quá rồi, nhớ mọi người quá!" – Em nói, giọng nghẹn ngào nhưng tràn đầy hạnh phúc. Nỗi nhớ nhung ấy, sự mong mỏi ấy bây giờ đã được đền đáp, và em chỉ muốn ôm chặt những người thân yêu, cảm nhận sự ấm áp và tình cảm mà họ dành cho em.
Anh Hai Song Luân vỗ nhẹ lên vai em, kéo em vào trong, giọng anh dịu dàng: "Đừng đứng đó nữa, vào nhà đi, có vài món ngon đang chờ em rồi, nhất định phải thử!" Anh nói, nụ cười của anh như ánh mặt trời ấm áp, mang đến cho em sự an lòng tuyệt đối. Anh luôn là người mang đến sự bình yên và yêu thương, luôn biết cách làm cho em cảm thấy an toàn, dù cho cuộc sống có bao nhiêu khó khăn đi nữa.
Anh Ba Anh Tú Voi cũng thêm một câu: "Vào thôi, vào đi, rồi kể cho tụi anh nghe về Pháp nhé. Nhất định là có những câu chuyện rất đặc biệt!" Anh nói, giọng anh đầy sự quan tâm, như một lời động viên nhẹ nhàng khiến em cảm thấy không có gì quan trọng hơn là chia sẻ những khoảnh khắc bên gia đình.
Tiếng cười của mọi người vang lên, ấm áp và hạnh phúc, như những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua những đám mây. Trong khoảnh khắc ấy, em hiểu rằng, dù có đi đâu, dù có bao nhiêu thử thách, thì tình cảm gia đình luôn là nơi em tìm thấy sự an yên và yêu thương vô bờ. Những người anh, những người bạn luôn ở bên em, che chở em, yêu thương em như một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Và em biết, nơi nào có họ, nơi đó chính là nhà, là nơi em luôn muốn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro