1
Tụi tui có 1 số thay đổi về tuổi của anh Diệu nha mấy bà, sau một hồi tính toán thì tụi tui quyết định cho anh Diệu nhà ta 38t để hợp lí với cốt truyện nhá
-----------------------------------------------------------
Những chú báo đáng yêu
Cá mập
Thằng Cap lên đây liền cho t
Bống
Ủa vụ gì vậy?
Bé heo
M chọc gì nó rồi Cap
Siêu anh hùng
Ai làm gì đâu cha
Cá mập
Sao m nói tụi t thằng QAnh hết bắt nạt m rồi
Siêu anh hùng
Thì nó hết bắt nạt t thật mà
Cá mập
Hồi sáng t vừa thấy nó chặn đg đánh m
Bé heo
Ủa ê
Mày nói dối tụi t?
Bống
Mắc cái gì m ko chống cự đi
M để nó đánh m vậy quài hả?
Cá mập
Đã thế còn giấu tụi t, ngày nào m cũng dát cái bộ dạng bầm dập về nhà là t nghi rồi
Siêu anh hùng
T xin lỗi, t ko muốn tụi bây lo
Với t ko nỡ đánh lại anh QAnh đâu
Bống
Tới nữa rồi đó
M thích nó chỗ nào vậy Duy?
Siêu anh hùng
M ko bt thôi chứ anh QAnh đáng yêu lắm còn tốt bụng nữa
Bé heo
Tốt bụng mà đánh m😃
Cá mập
Yêu vô cái ngu ng hết
Siêu anh hùng
Tụi bây khác gì t mà nói
Ủa rồi thằng An m với anh đại gia Trần Minh Hiếu của m sao rồi?
Bé heo
Sao là sao?
Bống
Ý đang hỏi mqh của tụi bây sao?
Tiến đến bước nào rồi?
Bé heo
Như cũ thôi
Ổng cần tình t thì cần tiền
Mqh fwb ko hơn ko kém
Cá mập
M đừng có xạo l nhìn thôi cũng bt m có tình cảm với ổng
Khỏi có chối
Bé heo
T thích ổng thì sao?
Ổng cũng chỉ coi t là món đồ chơi trên giường thôi
Với lại loại ng như t sao mà xứng với thiếu gia nhà giàu, đẹp trai, có học thức như ổng
Siêu anh hùng
Rồi m định ôm cái tình cảm đó luôn à?
Như vậy chỉ có m thiệt thôi
Bống
2 đứa bây y chan nhau, khỏi có lên giọng
Cá mập
M khác gì 2 đứa nó 😌
Bé heo
Rồi m với ba Duy của m sao rồi Bống
Bống
Đừng có nhắc tới nữa
Ba từ chối t rồi
Siêu anh hùng
Thôi ko buồn m cũng phải thông cảm cho thầy Duy chứ
Nghĩ xem thầy nuôi m từ bé xíu tới lớn chà bá lửa như vậy
Đùng cái m tỏ tình thầy ai mà ko shock cho đc
Cá mập
M còn đang kêu thầy ấy bằng ba đó Bống
Bống
Cũng có phài ruột thịt đâu cơ chứ
Cá mập
Cái nhóm gì 4 đứa hết 3 đứa tình duyên lận đận rồi
Siêu anh hùng
M coi chừng tới m á
-----------------------------------
Thật trống rỗng làm sao.
An nó cất điện thoại đi sau dòng tin nhắn cuối. Óc nó bưu đầu, xước xác đến là mụ mị. Nước mắt lan man trào ra không được, mỉm cười cũng không xong. Trong lòng thầm rủa lũ bạn thân mến vì nhắc đến tên khốn đó, thứ cảm xúc nó trôn vùi sâu nơi nỗi lòng bị đào lên chẳng thương tiếc. Nó đau, đâm ra nó cáu. An cáu mình, cáu bạn, cáu cả thằng Trần Minh Hiếu, tóm lại cáu toàn trần thế tàn khốc này.
Mà nếu còn được phép, nó vẫn sẽ khoái trá đi rêu rao rằng nó với hắn, cụ thể là Hiếu, đang hẹn hò và thậm chí là ở chung nhà. Rồi lại chễm chệ ngồi trên xưng danh đó mà tỏ ra tự cao. Hay chăng nó nghĩ, nếu như vậy, sẽ không ai nhìn ra được linh hồn trong nó - cái linh hồn điêu tàn khát khao tự sát, hoặc là muốn được yêu.
Ừ nhỉ, từ bao giờ mà An đắm chìm trong ái tình đến thế.
An tự dập tắt dòng suy nghĩ của bản thân khi thấy nó đang đi vào ngõ cụt. Cựa mình, nó chùm chăn kéo cao tận sống mũi. An chẳng thể đứng dậy nổi sau đợt hoan ái hôm qua.
Thốt nhiên ken két tiếng mở cửa xuất hiện giữa bầu không khí, làm cái sự an toàn vốn có trong tâm trí An tan tành hết cả. Nó biết người mở cửa là ai nhưng nó thật sự không muốn để tâm đến.
Lúc này Minh Hiếu chậm rãi bước vào
“Thành An.”
Nó không trả lời, hoặc có thể là không dám trả lời. Nhưng, nó vẫn hạ quyết tâm để lên tiếng.
“Cái gì? Tự dưng tới đây?”
Căn nhà này thực chất là được Hiếu mua cho nên hắn tất nhiên có chìa khóa trong tay, căn biệt thự nhỏ nằm ở khu vực ngoại thành. An thích căn nhà này, vì có lẽ nó thích sự yên ả bình an mà nơi này mang đến. Minh Hiếu thì hoàn toàn ngược lại, hắn luôn trôi dạt ở những chỗ đông đúc độc hại, nên thường thì Hiếu chỉ tìm An khi hắn thỏa mãn dục vọng hoặc cần ai đó để giải toả những tức giận trong lòng.
Hiếu cau mày trước câu trả lời cộc lốc của An, hắn lại gần vỗ vài cái lên mặt nó, nhìn cái thân hình tàn tạ không mấy là bé bỏng của nó, hắn lại bực mình.
“Mày mà cũng có quyền nói thế với tao à?”
“Chứ mày nghĩ mày bao nuôi tao là được chửi tao như chó hả, đéo có đâu.” Và An thì không nghĩ vì câu nói đó mà nó bị đánh đâu.
Máu, rất nhiều, tràn lan nhuộm đỏ cả một mảng nệm. Chỉ mới một vài phút trước, hai đứa còn trò chuyện rất bình thường, nhưng An vừa dứt lời thì Hiếu đã động tay động chân, hắn nắm tóc của nó đập đầu nó vào thành giường. Nhưng dường như với An, có lẽ chuyện này quá bình thường, nó đã quá quen với chuyện này rồi nên nó còn chẳng ngất nổi nữa. Mà, nếu bây giờ nó lịm đi, chắc sẽ bị xâm hại đến chết mất.
“A.. Nay bị gái đá à? Sao mà nóng thế?”
“Còn biết thế thì mày chổng mông lên.”
Nói đoạn, hắn kéo chân nó về phía mình, vẫn giữ thói quen không đối mặt. Hiếu ghìm chặt hai tay của An lên trên mặc cho nó kêu ca.
“Này! Tao đã đồng ý đâu!! Mày định làm gì?!”
Thay vì lời nói thì hắn đáp lại bằng hành động. Hiếu mân mê, vuốt dọc theo sống lưng An, song hắn dừng lại ở phần quần dưới, nhấn vào đó, ngay chỗ đang che đi nơi hậu huyệt của An. Rồi hắn cúi xuống khẽ nói vào tai nó.
“Tao sẽ tiến vào đây, ngay chỗ này.”
Giọng đểu cáng của Hiếu làm An rùng mình, một phần nó thấy sợ, còn lại là ghê tởm. Tự hỏi chẳng lẽ hắn chẳng nghĩ được gì bằng não hay sao, cứ nói chuyện bằng tình dục vậy? Dù vậy An cũng chẳng dám nói ra, vì nó biết mình đang ở đâu, và trong tình thế nào.
Ngay lúc rời bước khỏi mạch suy nghĩ, An cảm nhận được vật thể lạ đi vào da thịt, máu theo đó trào ra do bị thứ to lớn tấn công . Đón nhận tiếp theo là cơn đau đánh thẳng vào đại não.
“Aa.. Làm trò- g-gì vậy? Đau quá..”
Vẫn là sự im lặng chết tiệt đó. Chẳng nói chẳng rằng, hắn điên cuồng xâm chiếm toàn bộ cơ thể sớm đã đầy vết thương kia. An cũng chỉ biết cắn răng chịu trận, dẫu cho khoái cảm không mong muốn cứ ập tới.
"Nè có n-nghe-ức không-g? Ch-chậm lại.."
Hắn còn không thèm để tâm đến người dưới thân đang đau đớn thế nào. Bỏ ngoài tai những lời đó hắn vẫn cứ thúc sâu vào nơi lỗ huyệt nhỏ đang không ngừng chảy máu.
Trần Minh Hiếu sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc của Đặng Thành An, cái cảm giác đau đớn tột cùng mỗi khi làm tình với hắn.
Đau từ thân thể đến tâm trí nơi nào cũng bị hắn dày vò đến khó thở. Nếu không vì yêu hắn cả cuộc đời này đời nào nó chấp nhận làm bạn tình của một tên điên.
"Mày mà cũng biết đau á? Chẳng phải mày khao khát cây hàng này của tao lắm sao? "
"Thằng điên.."
Đúng như nó nghĩ chỉ vừa dứt lời, má sữa của nó nhận ngay một cú tát trời giáng.
"Mày nên biết vị trí của mày ở đâu, tao trả tiền cho mày là để thỏa mãn tao. Mày không có quyền từ chối ở đây"
"Đồ đĩ điếm!"
Nó nhịn nhục, mặc kệ những lời sỉ vả. Rồi An nghĩ, nghĩ khi đầu óc lơ mơ chẳng còn là nó. Rằng cuộc đời An sẽ mãi là như thế này sao? Sống nhờ mấy đồng tiền dơ bẩn kiếm từ tấm thân không mấy sạch sẽ này, đúng là như hắn nói chả khác gì một thằng đĩ điếm. Cả ngày chỉ xoay quanh cái điện thoại cùng những đêm dài mạnh bạo.
Nó chỉ được phép sống thế này thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro