PHẦN 2. RƯỢU SOJU 15% ĐỘ CỒN.
"Anh Tú, anh hỏi, vì sao em lại thân với Quang Anh?"
Anh Tú là trưởng nhóm phóng viên ảnh, còn Quang Anh là trưởng ban giải trí của một tạp chí lớn. Đó đều là những công việc cần chạy đua theo dòng thời gian. Ví như tại sự kiện thời trang mà tạp chí tổ chức mỗi năm một lần, Anh Tú chỉ có nhiều nhất mười lăm giây bấm máy cho một người nổi tiếng. Trong vòng mười lăm giây đó, nếu không có được tấm ảnh nào ưng ý, sẽ không có cơ hội để mời người đó ra thảm đỏ lần thứ hai. Hoặc là khi có một scandal về bất kì lĩnh vực giải trí nào diễn ra, nếu như Quang Anh không nhanh chóng chỉ đạo biên tập viên khai thác trên đủ mọi góc nhìn, sự kiện lùm xùm sẽ trôi đi chỉ trong một hai ngày. Sau hai ngày đó, có lên một bài viết sắc sảo đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không còn ai để ý.
Sau đó là những khiển trách, là chất lượng tạp chí giảm xuống, tạp chí đối thủ vùng lên, vị trí tờ tạp chí top 5 của bọn họ và vị trí của chính bọn họ sẽ bị lung lay. Tóm lại, công việc không bao giờ cho bọn họ cơ hội quay lại để sửa chữa sai lầm.
À nhưng mà, câu hỏi ở đây là vì sao hai người lại thân thiết với nhau nhỉ...
Anh Tú đưa chai soju xanh trong ra dưới ánh đèn. Hôm nay Tuấn Tài đến đầu tiên, khi Anh Tú còn chưa kịp mở nắp chai rượu nào. Hôm nay Quang Anh tới dự một concert lớn, Anh Tú cũng đã cử ekip tới đó lấy hình ảnh thay vì trực tiếp đi. Sau cái ngày chia tay kia, không khí giữa hai người vẫn không có gì thay đổi. Ở tại tòa soạn, vẫn là Anh Tú nhởn nhơ đưa tay giữ thang máy vào năm phút trước giờ làm, và ở trong đó Quang Anh đã cầm sẵn ba túi đồ ăn.
Lâm Thế Hiền là chủ mục ngôi sao, trước đây cậu thường xuyên theo sát Anh Tú để chỉ cho anh rằng người nổi tiếng nào đang có giá trị thông tin cao nhất. Cậu là biên tập viên nắm thông tin lá cải nhanh nhạy nhất, do một tay Anh Tú đào tạo nên. Cũng là người được Anh Tú "đào tạo" trên bàn nhậu, sau đó, Anh Tú không muốn nhắc tới sau đó.
"Vì sao em lại thân với Quang Anh nhỉ..."
Anh Tú lẩm bẩm nhắc lại lời Tuấn Tài. Quán rượu nhỏ nằm gần đường tàu hỏa chạy ngang qua, đồ nhắm đa số đều cay xé lưỡi. Anh Tú gọi ra mấy thứ đồ nướng mà Anh Quân thường nghiêm khắc phê bình là không hợp vệ sinh, Tuấn Tài còn hào hứng gọi thêm gỏi chân gà đỏ au những ớt, anh không quên gọi cả nước nha đam cho Anh Tú uống.
Trước đây mỗi khi tới quán nhậu lề đường, mọi người đều cười khi bên cạnh dãy chai soju xếp hàng trước mặt Anh Tú là một cốc nước nha đam rất lớn. Anh Tú thường bỏ qua thứ đó cho đến khi ăn đến món đồ nhắm thứ hai hoặc ba. Quang Anh không bắt ép gì Anh Tú, cậu nói rằng gọi nước cho mình. Anh Tú thích uống rượu trong cốc của Quang Anh, thích gắp đồ ăn trong bát của Quang Anh, rồi khi ăn cay nhiều quá, anh cũng thích bưng cốc nước nha đam mà Quang Anh không bao giờ đụng đến lên uống cạn. Món nước nha đam đổi chủ khi nào Anh Tú không biết, sau này không cần có Quang Anh thì mọi người cũng sẽ gọi nước nha đam.
Có quá nhiều điều Anh Tú không biết, cũng có quá nhiều điều đến một ngày nhìn lại thì chuyện đã thành ra như thế rồi.
"Em nhớ có ngày..."
Anh Tú nói ra vài tiếng rồi ngửa cổ dốc soju vào miệng thay vì nói tiếp. Anh Tú nhớ đó là một ngày trời mưa tầm tã, festival âm nhạc lớn ở ngoài trời bị hủy, một trận đấu bóng rổ chớp nhoáng giữa mấy người phóng viên chăm vận động được tổ chức để giết thời gian. Kết quả trận đấu ra sao Anh Tú không quan tâm lắm, anh chỉ nhớ là hôm đó tòa soạn có một cặp đôi bất ngờ hẹn hò. Ngay tại sân vận động đó, một nữ biên tập viên của kênh thể thao đã nói một câu mà tất cả những người đàn ông cả nể và thân thiết với cô ấy đều không thể từ chối - chúng ta hãy thử hẹn hò một tuần thôi.
Quang Anh nhắn tin thông báo với Anh Tú, anh suy tư nhiều hơn là vui vì tin tức đó. Anh Tú biết một tuần chỉ là hạn mức đầu tiên, và sau khi qua được hạn mức này, hơn tám mươi phần trăm chuyện tình sẽ được tiếp tục. Cưỡng ép là thế nhưng lại có hiệu quả cao, tiếc là không phải ai cũng đủ can đảm để làm. Hai nhân vật chính trong ngày có quan hệ rất tốt với Quang Anh, nữ chính thậm chí còn kể cho Quang Anh ý định tỏ tình ngày hôm đó. Quang Anh tới đón anh đi ăn tối cùng hai người đó và vài người khác, hôm đó Quang Anh chỉ lái mô tô tới dù trời mưa. Quán ăn ở cách trung tâm thành phố một khoảng khá xa, lại hạn chế khách bằng cách để đường vào là một con đường mòn vừa đủ cho hai chiếc xe máy tránh nhau. Anh Tú ăn mặc thật đẹp bước ra khỏi tòa soạn, nhìn thấy Quang Anh lùm lùm một chiếc áo mưa lớn vẫy tay, anh mắng cậu một tiếng nhưng lại giống như đứa trẻ chạy lên văn phòng cất hết những máy ảnh và máy quay rồi vui vẻ núp mình trong chiếc áo mưa như một con dơi khổng lồ xám xịt.
Ở trong áo mưa của Quang Anh, nước rơi lộp độp, từng dòng nước ánh vàng vì đèn đường chảy xuống đôi bốt của cậu. Anh Tú co chân lên để giày không bị ướt, Quang Anh đưa tay ấn đầu gối anh xuống, anh lại đá lên bắp chân với ống quần jeans đã chuyển từ xanh dương sang xanh thẫm.
Cả bàn ăn chỉ có sáu người, trừ bỏ cô gái vừa thành công tỏ tình ra, tất cả đều lâm vào tình cảnh khó nói. Sẽ không có người độc thân nào vui vẻ nhìn mấy người yêu nhau diễn những cảnh ân ái, nhất là khi nam chính lại có phần sượng sùng. Quang Anh vươn tay lấy một miếng đậu bắp đưa cho Anh Tú, cậu bảo rằng lúc nãy cảm giác khớp chân anh đá không được trơn tru lắm, người già cần bổ sung một ít dầu nhớt cho khớp hoạt động. Anh Tú nhai miếng đậu bắp trong thù hận, Quang Anh đùa như thế nhưng Anh Tú thật sự thích ăn đậu bắp nướng kèm trong mấy bữa tiệc đồ nướng ở mọi nơi.
Bữa ăn kì lạ diễn ra trong khi mưa ở bên ngoài vẫn sầm sập. Một chiếc bếp nướng nhỏ không đủ làm Anh Tú bớt lạnh, còn Quang Anh hẳn là đã phải chịu lạnh hơn anh rất nhiều. Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện về chỉ tiêu bài và cả mấy kế hoạch tổ chức lễ trao giải thưởng cuối năm. Mảng giải trí do Quang Anh quản lý là mảng thu hút lượt xem nhiều nhất, đương nhiên cũng là mảng hút nhiều thị phi nhất. Quang Anh ăn rất ít, cậu chỉ vừa nói chuyện vừa cầm khăn giấy lau ống quần.
Ở giữa bữa ăn, có một chi tiết mà Anh Tú không bao giờ quên được. Anh và Quang Anh ngồi cạnh nhau, hai người ở hướng nhìn ra dãy cây to trước cửa nhà hàng; đối diện hai người là cặp đôi vừa mới thỏa thuận xong bản hợp đồng hẹn hò kì lạ đó. Cô gái hẳn phải yêu chàng trai đó rất nhiều, Anh Tú nghĩ. Bởi vì mặc kệ mọi người đều biết đến sự hạ mình bất chấp của cô ấy, mặc kệ cả chuyện bạn trai mới của cô ấy vẫn còn xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, cô gái ấy thản nhiên lau mồ hôi tưởng tượng cho bạn trai bằng vẻ mặt vô cùng âu yếm. Ngay từ khi xuất hiện, Anh Tú đã hạn chế nhìn vào cặp đôi đó, nhưng vào giây phút ngại ngùng nhất, khổ sở nhất, anh lại vô tình ngước mắt lên.
Một cơn rùng mình chạy dọc cánh tay rồi lan ra khắp cơ thể Anh Tú. Như một lẽ tự nhiên nhưng lại chưa từng được thể hiện ra, Anh Tú bất ngờ nắm lấy cánh tay Quang Anh bóp mạnh.
"Chuyện gì thế?"
Quang Anh dừng tay lau ống quần, cậu nhướn mày nhìn Anh Tú. Anh Tú biết mình vừa làm ra điều kì lạ, nhưng tay anh dường như đã bị dính chặt vào cánh tay ấm áp đó. Quang Anh ngắm Anh Tú một lúc rồi tự nhiên cầm đũa bằng tay phải, cánh tay trái bị Anh Tú nắm chặt của cậu không hề cử động chút nào.
Khi nhìn thấy hai người đang hẹn hò chăm sóc cho nhau mà bản thân lại muốn chạm vào một người cụ thể, cảm xúc sẽ giống như đứng trên mặt hồ băng vào mùa xuân rồi đột ngột nện gót giày để mặt băng nứt vỡ. Đường về hôm đó trời vẫn mưa to, Anh Tú phải cúi thấp đầu để nước mưa không đọng vào chỗ trũng áo mưa tạo ra giữa hai người. Trước đó, khi ra xe, Quang Anh cười cười nói với Anh Tú rằng xin lỗi vì đã đưa anh tới với bữa ăn không khác gì Hồng Môn Yến.
Quang Anh vừa mất cả buổi tối chỉ để thấm chút nước cho ống quần không bị ướt, lúc này nước mưa lại tiếp tục dầm dề rơi xuống chân cậu. Anh Tú không còn co chân lên tránh mưa nữa, anh duỗi chân ra rồi nắm lấy áo khoác của Quang Anh. Khi không còn sự hiện diện như trêu ngươi của cặp đôi kia, Anh Tú vẫn còn muốn chạm vào Quang Anh. Kì lạ là suốt thời gian vừa qua hai người ở cạnh nhau, Anh Tú không một lần mảy may nghĩ về điều đó.
"Anh có lạnh không?"
Quang Anh quay đầu nói lớn, Anh Tú chỉ gật đầu hai cái trên lưng cậu thay vì mất công gào toáng để trả lời. Anh Tú không biết Quang Anh nghĩ gì về cái chạm tay của anh vào buổi tối, hay cậu đã nhìn ra điều gì đó trong ánh mắt làm như thản nhiên nhưng thực ra là né tránh - Quang Anh vốn rất giỏi làm những bài phỏng vấn cảm xúc của người nổi tiếng - mà ngay giữa cơn mưa đó, Quang Anh đưa bàn tay ướt nhẹp ra sau kéo Anh Tú đổ ập vào lưng mình. Anh Tú yên tâm vòng tay quanh eo của Quang Anh. Lửa nóng ở lồng ngực đối lập hoàn toàn với từng vốc nước mưa hắt xuống chân, Anh Tú cảm giác mình vừa run lên vì lạnh vừa đổ mồ hôi vì nóng.
Hôm đó mặt hồ mùa xuân nứt toác, Bùi Anh Tú rơi xuống làn nước lạnh ngắt bên dưới lớp băng tưởng như rất dày.
--
"Nhưng vì sao lâu nay Quang Anh có vẻ bận rộn quá? Cũng không phải mùa thị phi cuối năm?"
Bàn nhậu hôm nay ngoài Tuấn Tài và Anh Tú thì chỉ có thêm Thế Hiền, Trường Sinh và Thượng Long. Ánh mắt Tuấn Tài và Trường Sinh dồn về phía Thế Hiền, nhưng Anh Tú lại là người lên tiếng:
"Đám người ế ẩm các anh để yên cho đại diện của chúng tôi hẹn hò yêu đương đi."
Tuấn Tài bĩu môi gật đầu:
"Biết là giám đốc Bùi thò tay ra không khí cũng xúc được một nắm người yêu rồi, không cần phải nói móc chúng tôi."
Bạn trai mới của Anh Tú chính là người ở quán bar lần trước. Bàn - tay - giống - với - Nguyễn Quang Anh hôm đó đã rất thức thời khi chỉ đưa Anh Tú về nhà rồi ngoan ngoãn rời đi. Anh Tú cảm thấy bọn họ không thể đi xa hơn, nhưng hai tuần chưa phải là thời gian đủ để chơi chán rồi vứt bỏ.
Thượng Long nói:
"Kể từ khi Anh Tú và Quang Anh đều hẹn hò, gặp được cả hai người cùng lúc còn khó hơn lên trời."
Trường Sinh gật gù đồng ý, anh còn bổ sung rằng dường như Nguyễn Quang Anh chỉ hào hứng đi uống mỗi khi nghe tin Anh Tú lại chia tay ai đó. Hơn một năm Quang Anh hẹn hò với Thế Hiền, Anh Tú đã hẹn hò với cả chục chàng trai không kể già trẻ. Không lúc nào Anh Tú không có bạn trai, hết người này anh lại thay người mới chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn.
Anh Tú không đụng đến một giọt nước nha đam nào dù dạ dày anh cuộn lên khi xử lý những đĩa đồ nhắm đỏ au vì ớt. Vị của soju không ngon lắm, lành lạnh nhạt nhẽo khi ngậm vào và rồi xộc lên mũi khi nuốt xuống. Anh Tú đã một mình uống hết ba chai, anh nhăn mũi khi nuốt rượu rồi khoan khoái kêu lên một tiếng làm người khác cũng muốn nâng cốc uống thử.
--
Vì sao lâu nay Quang Anh bận rộn hơn, Anh Tú biết lý do.
Từ ngày ở bữa Hồng Môn Yến trở về, Anh Tú và Quang Anh thân thiết với nhau hơn rất nhiều. Giống như vượt qua trở ngại đầu tiên là nắm tay thì ôm hôn sẽ chẳng còn là vấn đề gì quá to tát, những động chạm giữa hai người ngày càng tự nhiên mà không cần cố gắng. Anh Tú dĩ nhiên không cho phép mình xé rách giới hạn khi Quang Anh không thể hiện thái độ gì rõ rệt, anh trở thành con sâu dính người của tòa soạn để đường đường chính chính chạm vào Quang Anh. Không một ai có thể từ chối được việc Anh Tú thích ôm ấp hay thậm chí là hôn má vì một sự thật đơn giản là Anh Tú rất đẹp và anh còn có mùi nước hoa thơm như không khí sau mưa thanh sạch. Mỗi khi muốn ôm Quang Anh, Anh Tú lại vật vờ đi một vòng quanh tòa soạn ôm ấp hết người này đến người kia rồi mới quay về phía cậu. Quang Anh được ôm lâu hơn một chút, cái hôn của Anh Tú vào má Quang Anh ướt hơn một chút, nhưng chắc hẳn cậu không nhận ra được điều này.
--
Có một ngày nọ, tại quán bar nhỏ gần tòa soạn, Anh Tú thản nhiên vòng tay ôm cổ Quang Anh từ sau lưng khi anh đã hơi quá chén. Mọi người đều gục trên bàn, cả Lâm Thế Hiền cũng đã tựa vào chiếc ghế vốn là của Anh Tú mà thiu thiu ngủ. Quang Anh vừa nắn khớp cổ tay của Anh Tú vừa tỉnh táo gọi xe chở đám nhân viên về nhà. GỌi hết một lượt xe, Quang Anh đưa tay vỗ má Anh Tú:
"Em đưa anh về nhé?"
Anh Tú ừ hử không đáp, anh dụi cằm vào vai Quang Anh. Quang Anh thở dài một hơi, cậu nói:
"Bùi Anh Tú, là trưởng ban giải trí, đã vào nghề tận tám năm nhưng có chuyện này em không rõ lắm."
"Chuyện gì?"
"Muốn tỏ tình thì phải nói như thế nào?"
Tim của Anh Tú run lên dù trí óc của anh đang mơ hồ vì một loạt những chai soju lăn lóc trên bàn. Quang Anh vẫn nắn xương cổ tay của Anh Tú, ngón trỏ của cậu trượt lên xuống ở điểm nhô lên nho nhỏ.
"Tỏ tình...", Anh Tú nhắc lại. "Tỏ tình..."
"Đúng, tỏ tình."
"Anh yêu em."
Quang Anh nhìn Anh Tú rồi hỏi:
"Cái gì..."
"Thì em cứ trực tiếp nói "anh yêu em" là được. Em là Nguyễn Quang Anh mà."
Quang Anh nói:
"Em không có tự tin."
Anh Tú phì cười, lồng ngực anh phập phồng lên xuống.
"Anh đảm bảo người đó sẽ đồng ý, nên cứ nói đi."
Sở dĩ Anh Tú quả quyết như vậy là vì anh tin rằng Quang Anh sẽ nói câu đó với mình. Ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, Anh Tú thấp thỏm chờ, Quang Anh thực sự đã nghe theo lời Anh Tú hướng dẫn.
"Anh đã bảo mà."
Anh Tú vỗ vai Quang Anh cười cười rồi lại dặt dẹo lê chân đi ôm hôn khắp cả tòa soạn. Cả tòa soạn, chỉ trừ những người đang hẹn hò, như là Quang Anh và Thế Hiền.
Quang Anh có thể không nhận ra khi Anh Tú tranh thủ ôm cậu lâu hơn, nhưng chắc chắn có thể nhận ra khi Anh Tú né tránh hẳn cả những cử chỉ bình thường với cậu. Lấy lý do không thể hoàn hảo hơn, Anh Tú có bạn trai ngay sau khi Quang Anh hẹn hò ít ngày, người này là trưởng ban xã hội của tạp chí mà Tuấn Tài đang làm thư kí tòa soạn. Đến lượt Quang Anh thấy chướng mắt như bữa Hồng Môn Yến đó khi Anh Tú thỉnh thoảng lại đưa bạn trai đến những buổi tụ tập đông người. Mọi người trong vòng báo chí đều quen biết lẫn nhau nên những cuộc nói chuyện vẫn sẽ trơn tru. Không ai nhận ra thay đổi, dù mọi chuyện đều đã thay đổi.
Hai cơ thể xa nhau, khoảng cách đó dù có cố gắng mấy cũng không kéo lại được.
--
"Em nhớ Quang Anh quá."
Thế Hiền buông chai soju cuối cùng xuống bàn than thở, Anh Tú vừa tiếp tục ăn đồ nướng vừa gật đầu:
"Anh cũng nhớ cậu ta."
Tuấn Tài và Trường Sinh ngẩng đầu lên, Anh Tú khoát tay:
"Tôi nhớ bạn thân tôi không được hay sao? Đã mấy ngày rồi không gặp ở tòa soạn, Thế Hiền nhỉ?"
Lâm Thế Hiền xác nhận:
"Quang Anh trong ban chỉ đạo concert 10 năm debut của Orange mà. Đợt này kênh âm nhạc bị Quang Anh xoay như chong chóng. Em thấy lạ là sao hôm nay Quang Anh không gọi anh đi chụp."
Anh Tú cười:
"Đã điều anh đi đấy chứ, anh bảo là anh bận hẹn hò."
Lê Thượng Long ngạc nhiên:
"Vậy mà Quang Anh vẫn chưa đá đít cậu?"
Anh Tú lắc đầu, Thế Hiền chen vào:
"Anh Anh Tú là ngoại lệ của tòa soạn mà."
Còn là ngoại lệ của Nguyễn Quang Anh nữa.
"Nhưng mà Thế Hiền," - Tuấn Tài nói - "Vậy chút nữa đừng gọi Quang Anh đến đón, bao che cho Anh Tú chút đi."
Anh Tú cười:
"Việc gì phải như thế? Tôi gọi Julian đến là được, không phải sao?"
Anh Tú và Thế Hiền cùng lúc gọi điện cho Julian và Quang Anh, Thế Hiền lẩm bẩm rằng Quang Anh có lẽ sẽ đi dự tiệc mừng với ekip của Orange nên không tới. Julian thì chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội, cậu vẫn chưa được chính thức gặp mặt mọi người trong hội bạn rượu của Quang Anh và Anh Tú. Chuông điện thoại đổ dồn từng hồi nghe dễ chịu, Anh Tú đưa mắt nhìn quanh quán rượu mà bọn họ đã ngồi suốt mấy năm nay. Trường Sinh rất thích quán rượu này vì thiết kế có phong cách hẳn hoi, Trường Sinh vốn là giám đốc hình ảnh của một tạp chí thời trang khá nổi tiếng. Rèm che cửa sổ là nilon trong suốt như những quán rượu dã chiến trên lề đường, nhưng đằng sau nó là hàng dãy những bóng đèn nhấp nháy nhỏ lãng mạn một cách lạc quẻ với khói trắng từ đồ nướng và loạt soju sủi tăm. Anh Tú dùng tay đỡ trán để lại một lần nữa tính toán công suất của dãy đèn nháy, đột nhiên anh phải giật mình vì cậu nhân viên phục vụ bưng khay bia đầy đi ngang lại bất cẩn vấp phải một chân Thế Hiền đang chìa ra ngáng đường. Anh Tú và Thế Hiền buông điện thoại xuống, hai người lúi húi phụ nhặt những lon bia đã hơi móp méo.
Nhặt xong, Thế Hiền rối rít xin lỗi, Anh Tú lại tiếp tục xoa thái dương khổ sở. Mấy chai soju cũng không tính là nhiều, nhưng có lẽ đám đồ ăn cay đã góp phần khiến cho Anh Tú thêm hoa mắt. Chiếc điện thoại ở phía Anh Tú đã hiện lên tín hiệu kết nối, Anh Tú cầm lên rồi giở ra giọng nói mềm rũ ngọt lịm của mình:
"Nhớ anh quá, anh đến đây bây giờ có được không?"
"... ở đâu?"
"Quán rượu gần đường sắt."
Trường Sinh nhìn Anh Tú lắc đầu châm chọc, anh nở ra một nụ cười tươi thách thức Trường Sinh rồi lại nhấn mạnh thêm lần nữa với Julian ở đầu dây bên kia:
"Em nhớ anh."
Đùa vui như thế đã đủ, Anh Tú chắc rằng Julian sẽ phóng như bay tới và sẽ phải ngây ngốc đứng trước một dãy những quán rượu ở trước đường sắt để gọi điện hỏi xem Anh Tú đang ngồi ở quán nào. Thế Hiền xin lỗi cả một tràng dài vẫn chưa hết áy náy dù không có thiệt hại gì đáng kể, Anh Tú vui vẻ nhéo má cậu khen ngoan. Thế Hiền cầm điện thoại lên xem rồi thở dài thất vọng:
"Ngoan như thế này nhưng người yêu lại không thèm để ý."
Tuấn Tài cười:
"Cần anh gọi điện báo người yêu là Lâm Thế Hiền bị bắt cóc không?"
Anh Tú cố với lấy một chai rượu còn chưa đầy một cốc nhỏ dưới đáy lên rồi cười sặc:
"Anh biết sao không Tuấn Tài? Đầu tiên Nguyễn Quang Anh bảo anh gọi điện cho cảnh sát, sau đó cậu ta sẽ gọi điện cho trưởng ban thời sự để cử phóng viên xuống hiện trường lấy tin."
Lê Thượng Long chép miệng lắc đầu:
"Uống chút nước nha đam đi Bùi Anh Tú, bắt đầu nói nhảm rồi."
Anh Tú tự thấy mình không nói gì ngoài sự thật. Chuông điện thoại dành riêng cho Julian vang lên, Anh Tú mỉm cười nhấc máy.
"Ừm?"
"Em ở đâu?"
"Quán sơn màu cam, trước mặt có cây xà cừ lớn."
Julian nghi hoặc hỏi lại:
"Em say rồi đúng không? Tên chính xác của quán là gì?"
Anh Tú không tình nguyện nói ra tên quán, Julian nói sẽ tới ngay trong chớp mắt nhưng cũng phải mười phút sau tấm màn che ở cửa quán mới rung lên. Anh Tú ngồi hướng ra cửa quán, nụ cười soạn sẵn trên môi anh tắt ngấm.
"Em có nhìn nhầm không?"
Lâm Thế Hiền dụi mắt thì thầm, Anh Tú gõ đầu cậu.
"Nếu em nhìn nhầm thì anh cũng nhìn nhầm với em."
Julian bước vào quán rượu trước tiên, nhưng theo sau cậu còn có Nguyễn Quang Anh đang cho tay vào túi áo khoác chầm chậm bước. Quang Anh vẫn giữ thói quen từ trước khi lên làm quản lý, cậu cầm theo máy ảnh cỡ nhỏ và sổ ghi chú khi tới xem bất cứ chương trình nào. Đám đồ nghề của Quang Anh lúc này chắc hẳn đang nằm trong chiếc túi da bên vai cậu, nhưng chiếc thẻ đạo diễn vẫn còn nằm ở trên cổ Quang Anh. Anh Tú mỉm cười với Julian rồi sau đó mới đến Quang Anh, cậu liếc qua anh hờ hững.
Việc đầu tiên Julian làm khi ngồi xuống là vòng cánh tay qua eo Anh Tú, cậu trai trẻ này cũng là người tự nhiên ôm ấp. Anh Tú không tránh, anh uể oải cười:
"Nơi này khó tìm đến thế hay sao?"
Julian lắc đầu:
"Do anh không tốt."
Anh Tú mất chưa đến một phút cho phần giới thiệu làm quen, anh chỉ muốn ra về. Orange không chỉ là đối tác đã bỏ một số tiền lớn để mua loạt bài truyền thông mà còn là bạn của Quang Anh, vậy mà cậu vẫn có thể bỏ concert để đến đón Thế Hiền ra về, thậm chí còn không kịp cởi chiếc thẻ đeo trên cổ. Quang Anh cau mày nhìn đám chai rỗng trên bàn, cậu nhìn sang phía Tuấn Tài trách cứ:
"Sao anh lại để hai tên này uống say như thế? Nhìn Bùi Anh Tú mà xem, Anh Tú, anh đừng có nói cho ai biết anh là giám đốc hình ảnh của tạp chí top 5 toàn quốc, nhớ chưa?"
Anh Tú lè lưỡi vâng dạ, Quang Anh vẫn không có vẻ nguôi ngoai. Đám người độc thân đánh hơi ra không khí không tốt liền len lén ra về, Trường Sinh trước khi bỏ đi còn nhăn nhở nói:
"Anh Tú uống chút nước nha đam đi em, nóng trong người không tốt."
Quang Anh nhìn đám bát đũa trắng tinh dính đầy những vệt đỏ trên bàn, nhìn cốc nước nha đam vẫn còn đầy rồi lại nhìn đến Anh Tú, cậu cầm cốc nước lên rồi dằn xuống trước mặt anh.
"Uống đi rồi về."
Julian khó chịu nhìn Quang Anh, cậu lay nhẹ vai Anh Tú rồi âu yếm hỏi:
"Em có muốn uống nước không?"
Anh Tú cương quyết lắc đầu, Quang Anh cũng không bắt ép anh như ngày trước. Thế Hiền vẫn tỉnh táo nhưng quyết tâm gà gật trên vai Quang Anh, Quang Anh gọi tính tiền rồi dắt Thế Hiền đứng dậy.
"Anh Anh Tú, em và Quang Anh về trước."
Thế Hiền nhiệt liệt vẫy tay chào Julian và Anh Tú, Quang Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi bước qua. Nhân viên quán rượu đuổi theo Quang Anh lại để trả tiền thừa, Quang Anh dừng lại nhìn về tàn tích của bàn rượu rồi cuộn tay thành nắm đấm ở trong túi áo. Con sâu ngoan ngoãn bám dính của cậu vẫn không hề thay đổi, chỉ có điều đã bám lấy ngực áo người khác mà nói nói cười cười.
Quang Anh bật cười một mình khi bước chân xuống vỉa hè mát rượi.
"Anh cười gì vậy?" Thế Hiền níu tay Quang Anh tò mò. Nụ cười trên môi Quang Anh vẫn chưa tháo xuống, cậu rã rời buông lỏng nắm tay mình.
"À... Không có gì. Anh nhớ em."
Anh cũng nhớ em.
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro