hurrykng × hieuthuhai.
• lowercase
• học sinh × thầy giáo.
• bảo khang × minh hiếu.
;
trong lớp học, tiếng của giáo viên vang lên không ngừng, trên bục giảng, minh hiếu đẩy cặp mắt kính của mình lên, đưa ánh mắt nhìn xuống phía bên dưới. minh hiếu cảm thấy tự hào vì bản thân chủ nhiệm được một lớp chọn trong khối 12 - lớp học lúc nào cũng đứng đầu, có ban cán sự tuyệt vời không thể chê vào đâu, hơn nữa, học sinh ở lớp này vô cùng dễ thương, trai tài gái sắc.
minh hiếu cảm thấy phải chăng kiếp trước anh đã làm việc thiện, tích đức mấy triệu năm mới có được ân huệ như thế này. đặc biệt anh rất có cảm tình với lớp trưởng. cậu thanh niên mang vẻ ngoài tri thức, hiền lành, dáng người cao hơn anh đôi chút, tính tình rất vui vẻ hoà đồng, hơn hết còn là học sinh giỏi luôn đứng trong top ba của trường.
bảo khang luôn được khen ngợi, minh hiếu cũng được hưởng ké tiếng thơm. mối quan hệ giữa hai người ban đầu là thầy trò, nhưng sau đó lại có nhiều việc hơn, thời gian gặp nhau cũng nhiều hơn, khoảng cách tuổi giữa cả hai cũng chẳng xa là bao, không bao lâu sau đã xem nhau như những người anh em trong nhà.
mới đó đã như thấm thoát trôi qua, minh hiếu đã như một người anh tiễn những đứa em của mình ra khỏi mái trường. bảo khang đứng bên cạnh anh, nó nhìn dáng vẻ rơi nước mắt của minh hiếu khi nhìn về phía những người cô cậu học trò đang khoác lên mình bộ áo tốt nghiệp. đưa chiếc khăn tay của mình cho anh, nó mỉm cười.
"thầy đừng khóc nữa"
"thầy có khóc đâu?"
dối lòng, rõ ràng ai kia vẫn tháo mắt kính, lau đi nước mắt trên khoé mi. bảo khang cũng không nói gì, có lẽ trong suy nghĩ của nó đang toan tính một chuyện gì đó, chuyện mà khiến cho minh hiếu cả đời không quên được.
thời điểm bảo khang đậu đại học cũng là lúc minh hiếu mừng rỡ nhất. anh ngồi bên cạnh nó, lo lắng đến run cả tay khi giúp nó nhập số báo danh, gương mặt của anh lo lắng đến tột độ khi nhìn thấy từng con điểm trên màn hình. trái lại với anh thì bảo khang vô cùng thoải mái, nó chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt không đeo kính của minh hiếu, trạng thái của anh lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi.
anh ôm chầm lấy nó, vui vẻ cười như một đứa trẻ được cho kẹo, bảo khang chỉ mỉm cười, ôm lấy cả thân thể của anh vào trong lòng.
"thầy hiếu, em muốn có quà"
"được thôi, sẽ có quà"
minh hiếu định bụng thoát khỏi cái ôm của nó để quay người lấy quà đã chuẩn bị sẵn trong balo, nhưng ngay lập tức đã bị nó kéo lại, bảo khang xoay người, ép chặt anh vào trong tường. bàn tay nó luồng xuống eo của anh. nó cúi đầu, dụi mái tóc của mình vào vai của minh hiếu, mùi hương dầu gội còn vươn trên mái tóc nó.
giọng nói của bảo khang bỗng nhiên khàng đục, nó há miệng, cắn lên cổ minh hiếu một cái khiến anh điếng người. hai tay của anh bị bảo khang siết chặt, hai bàn tay đan vào nhau, không để anh trốn thoát.
"em không cần quà, bởi quà của em là thầy"
minh hiếu chưa kịp nói gì đã cảm nhận được môi mình được bao bọc bởi sự ẩm ướt. nó không manh động, nhẹ nhàng dẫn dắt anh vào trong cơn mộng tình do nó bày sẵn. minh hiếu dù muốn thoát ra, nhưng tâm trí anh lại rạo rực không thôi, chẳng hiểu sao nó lại khiến anh trở nên như vậy.
bảo khang càng quét bên trong khoan miệng của anh, tham lam nuốt đi bao nhiêu mật ngọt bên trong miệng người nọ, lưỡi nó như một con rắn, tàn nhẫn giày vò lưỡi hồng rụt rè luôn trốn tránh.
bàn tay theo sống lưng luồng xuống bên dưới, minh hiếu giật mình một phen, bàn tay nó lướt đến đâu khiến anh run bần bật đến đấy da thịt nhạy cảm báo hiệu lên đại não khiến anh muốn đẩy nó ra. nhưng bảo khang không cho phép điều đó, nó buông môi của anh ra, cúi xuống cổ trắng mịn, tham lam mút chát da thịt mềm mại nó hằng mong ước được chạm vào.
"đừng.. khang..."
bảo khang dường như không nghe thấy, nó không để lời nói đó vào tai của mình, hiện tại trong tâm trí của nó chỉ có ướt ao được chạm vào da thịt của anh, được chạm vào những nơi mà chưa ai chạm đến.
minh hiếu chẳng hiểu sao bản thân lại thuận theo cậu học sinh, dù cho thâm tâm không ngừng lên án hành vi này, nhưng lý trí không ngừng gào thét muốn được bảo khang chạm vào nhiều hơn. bàn tay của bảo khang nắm lấy phần eo của anh, nó quỳ xuống bên dưới, bàn tay của nó vẫn đan chặt lấy bàn tay của anh.
quần thun bị kéo xuống, bảo khang đưa một tay còn lại kéo quần lót xuống, cự vật mềm oặt không nhúc nhích. minh hiếu thấy vậy vội xua tay, nhưng chẳng kịp, tên nào đó đã giữ chặt tay của anh lại.
"đừng quấy, hôm nay thầy phải trả phần thưởng cho em đấy"
vừa dứt câu, bảo khang đã ngậm lấy cự vật của minh hiếu, anh ưỡn cong người cảm nhận đầu lưỡi chạm qua đầu khấc, cảm giác khi vật nhạy cảm chôn sâu trong khoan miệng ấm nóng của bảo khang khiến anh phát ngại không thôi, tiếng rên rỉ cùng những lời ngăn cản vang lên, nhưng có vẻ vô tác dụng với tên nọ. nó thao tác ngày càng nhanh, bú mút ngày càng nhiệt tình khiến hơi thở anh càng gấp gáp.
bảo khang dùng răng cạ nhẹ vào thân trụ khiến minh hiểu điếng hết cả người. nó mỉm cười, đầu lưỡi chạm vào niệu đạo, sau đó tiếp tục bú mút cự vật đã ngẩng đầu vì bị kích thích. minh hiếu cố gắng dùng hai bàn tay của mình đẩy đầu bảo khang ra, nhưng dường như sức lực của anh biến đi đâu mất, lực đẩy cũng nhẹ tênh, cả người cứ như vô lực mà dựa vào tường, hai chân anh run rẩy cố trụ vững khi người nọ vẫn liên tục trêu đùa anh.
ngậm chặt lấy cự vật của anh, bảo khang tăng tốc, tiếng rên rỉ của anh cùng ngày một lớn khiến nó không chịu nổi, chỉ muốn đè anh xuống, chơi đùa thân thể nhạy cảm mềm như bông.
"không...không được... thầy ra mất... aa.."
anh ưỡn cong người sau khi hét lên một tiếng. bảo khang cảm nhận được vị tinh dịch không quá khó nuốt bên trong cổ họng của mình. vui vẻ ngồi dậy, nuốt tất cả xuống dưới bụng. minh hiếu đương nhiên không kịp cản, cả người anh giờ đây mềm nhũng như cọng bún mềm, mặc sức cho nó là chuyện không đứng đắn.
đôi mắt của anh vốn đã chẳng thấy những gì ở quá xa, giờ đây lại thêm nước mắt sinh lý, tầm nhìn của anh càng nhoè đi thêm. bảo khang cúi người, nó ôm anh lên như kiểu bế công chúa. đặt anh nằm lên trên giường, khang cúi đầu hôn lên mái tóc mềm của anh, mùi hoa oải hương ngào ngạt ập vào cánh mũi của nó.
nó luôn thích mùi hương trên người anh, dù chẳng thích ăn đồ ngọt, nhưng ăn người ngọt như anh, thì nó hoàn toàn chấp thuận.
"hiếu, có nghe thấy tiếng của em không?"
"c...có"
bảo khang mỉm cười, đúng là một em bé siêu ngoan của nó. từ những ngày đầu học cùng chủ nhiệm mới, nó chưa từng xem minh hiếu là thầy, nó chỉ xem anh như một người anh trai, lâu dần lại xem anh như một em bé mà cưng chiều. chỉ muốn ôm anh vào lòng, mặc kệ ai nói ra nói vào.
nhưng em bé của nó da mặt mỏng lắm, lại còn hay khóc nấc lên khi có chuyện gì đó, nó ngoài mặt an ủi nhưng bên trong không ngừng xây dựng âm mưu khiến tên đó khốn đốn. bây giờ thì hay rồi, em bé ngoan của nó đang nằm dưới nó, không ngừng thút thít khi bị nó ức hiếp.
cúi xuống, hôn lên mí mắt của minh hiếu , bảo khang vui vẻ nói lời đường mật như dụ dỗ.
"em sẽ gọi là anh hiếu nhé? bây giờ em không còn là học trò của anh rồi, đừng ngại. minh hiếu có thương em không?"
minh hiếu đưa tầm mắt đã mờ nhoè nhìn nó, bảo khang không lấy làm gấp gáp, chỉ cúi xuống, hôn lên cổ của anh, tạo ra những vết hôn chi chít trên làn da mịn màng. nó đưa tay vào trong áo thun của anh, bàn tay mát lạnh chạm lên đầu vú đã cương cứng từ khi nào. qua lớp áo thun trắng, bảo khang có thể nhìn thấy đầu nhũ cứng, cọm lên trên lớp áo mỏng manh.
há miệng, cắn lấy đầu ngực qua lớp áo thun, nước bọt theo từng cái mút chát, giày xé của bảo khang mà tràn ra bên ngoài, ướt nhẹp cả một mảng áo. nó hoàn toàn không để bản thân mình được rảnh rỗi, tay còn lại nhanh chóng đưa ra phía sau, chạm vào lỗ huyệt mỏng manh chưa từng được khai phá của anh.
minh hiếu run bần bật khi bị người kia giày vò, lỗ nhỏ bên dưới mấp máy theo mỗi cái chạm của nó dường như khiến anh không thể suy nghĩ được chuyện gì khác.
"em vào nhé?"
không hẳn là chờ đợi một câu trả lời, bảo khang vừa nói đã ngay lập tức đẩy vào bên trong khiến minh hiếu mở to hai mắt. vách thịt mềm mại kịch liệt ôm chặt thứ xa lạ xâm nhập vào bên trong. minh hiếu lắc đầu không thôi, cảm giác mát lạnh lạ lẫm khi có vật gì nằm trong thân thể khiến anh muốn chạy thoát.
nhưng bảo khang đã nắm lấy eo của anh, không ngừng hôn những cái vặt vụng lên trên mặt, cổ và cơ thể của anh. mỗi nụ hôn như đem theo hàng tá mồi nhử khiến tâm trí của anh dường như không thể kiểm soát. bên dưới không hiểu sao mà trở nên thoải mái đến lạ, cái cảm giác mỗi khi ngón tay được đâm vào rút ra khiến anh không thể dừng việc rên rỉ.
"ân...thầy sắp..."
"là anh, nếu không..."
bảo khang thẳng tay đưa xuống ấn chặt lấy niệu đạo của anh không buông, minh hiếu sắp đạt đến đỉnh thì bị chèn ép khiến anh khó chịu, nhưng chẳng hiểu sao anh lại chẳng có can đảm xưng anh với nó.
cậu thanh niên trẻ mím môi, nhưng cũng nhất quyết không buông tha cho anh, sẽ ép anh cho bằng được.
"aa... khang... anh muốn ra... hức"
tiếng nỉ non vang lên tay khiến nó vui vẻ mà thả tay ra, đưa thêm một ngón tay vào bên trong, hai ngón tay như con rắn độc không ngừng tìm kiếm con mồi trong không gian chật hẹp. anh bỗng nhiệt cong người, tiếng rên rỉ nhỏ khẽ cũng hoá thành tiếng hét không quá lớn. tinh dịch bên trong được phóng thích ra ngoài, bắn lên cả áo của bảo khang.
nó vui vẻ cởi áo của mình, với tay lên đầu giường, lấy ra một dây bao cao su vẫn còn trong gói, nó đưa lên miệng, dùng răng cắn lấy, bên dưới thuần thục cởi khoá quần, ném quần xuống bên dưới đất. khung cảnh bảo khang miệng ngậm lấy gói bao cao su, tay kéo khoá quần khiến anh không thể nào quên được, tục đến khó tả.
đeo bao vào, nhắm ngay hậu huyệt mà đâm mạnh, minh hiếu hoảng hốt nắm chặt ga giường, tiếng hét lên đầy đau đớn của anh khiến nó vội an ủi. nó biết bản thân cũng hơi quá, nhưng làm sao khi hiện tại nó gần chịu không nổi.
mỡ dâng đến miệng mèo, minh hiếu đã dâng đến trước mặt bảo khang, cớ gì mà nó không húp.
nó không còn nhân tính, liên tục đưa đẩy không theo nhịp điệu cố định khiến anh run rẫy, cả người như vô thức mà trượt lên trượt xuống. nó đặt lên chân anh lên vui mình, khẽ hôn lên bắp chân rắn chắt, bảo khang thoả thích nhìn gương mặt của minh hiếu từ đau đớn cho đến khi bị khoái cảm xâm lấn.
tâm trí minh hiếu giờ đây không nhận rõ bản thân là ai, chỉ biết hiện tại đang sung sướng đến mức khiến anh không thể nổi. tiếng rên rỉ của bản thân, hoà cùng hơi thở dồn dập liên hồi của bảo khang khiến anh cảm thấy thoả mãn.
minh hiếu ưỡn ngực, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt cội nguồn đổ về bên dưới con sông lớn, ào ào vào tâm trí của anh. bên dưới đưa đẩy không ngừng, tiếng da thịt bạch bạch va chạm vào nhau, những cú thúc mạnh như trời giáng như bảo khang tìm được điểm yếu trong cơ thể của anh.
nó cúi người, hôn lên môi của anh. cánh môi chạm vào nhau, ngấu nghiến không ngừng như đang đẩy nhau vào nhịp nhạc vô nghĩa. cả người anh bắt đầu trở nên căng cứng, cảm giác trụ thịt đâm loạn xạ vào bên trong tuyến tuyền liệt khiến anh hô hấp dần trở nên khó khăn.
khoái cảm ăn mất lý trí, anh ôm chặt lấy thân thể của bảo khang, mặt cho bàn tay của nó đang giày vò ngực qua lớp áo thun trắng mỏng tênh.
"khang... hức... anh... haa"
minh hiếu bị chơi đến mức chẳng nó được câu nào hoàn chỉnh, nó mỉm cười, hôn lên cổ anh, không ngừng đánh dấu việc anh là hoa có chủ. biết ý anh sắp ra, nó mỉm cười đóng mạnh vào bên trong hậu huyệt nóng bỏng như đinh đóng vào cột.
"minh hiếu có thích em không nhỉ?"
"có... ức.. anh thích em, r..rất thích em...aaa"
anh rên lên một tiếng rồi xuất ra bên ngoài. nó mỉm cười nhìn dáng vẻ mệt mỏi vì tình dục của anh, định nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng đột nhiên cảm nhận bên duy chuyển, anh mở to đôi mắt, thấy nó mở một nụ cười.
"bé yêu, em vẫn chưa xong, đợi em một tý nhé"
end.
;
viết xong tưởng nguyên cái âm phủ kế bên 👮🏻♂️.
dieu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro