
6.1.
màn đêm trùm xuống như một tấm màn nhung dày cộm, bị xé toạc bởi những tiếng động lạ phát ra từ bóng tối. không khí đông đặc như bị ai đó siết chặt, hơi lạnh trườn qua từng kẽ hở, len vào từng mạch máu. một sự im lặng chết chóc bao trùm ngôi làng, nhưng bên dưới lớp vỏ bọc đó, bóng tối đang thì thầm, những đôi mắt rực sáng trong màn đêm như dã thú săn mồi, chờ khoảnh khắc để kết liễu con mồi.
một cánh cửa khẽ mở ra, không tiếng động. một bóng người lặng lẽ tiến vào màn đêm, bước chân nhẹ đến mức không hề khuấy động không khí. người đó dừng lại trước một cánh cửa khác, gõ nhè nhẹ. bên trong có tiếng động khe khẽ, rồi cánh cửa hé mở. một đôi mắt đầy cảnh giác nhìn ra ngoài, nhưng khi thấy kẻ đứng trước cửa, sự cảnh giác nhanh chóng biến mất, thay thế bằng một sự sợ hãi không thể che giấu.
"cậu... cậu đến rồi."
bóng người trong bóng tối trầm giọng. "bớt nói nhảm, đưa đây."
một vật gì đó được trao đổi. một chiếc chìa khóa ánh lên sắc vàng mờ ảo dưới ánh trăng, lạnh lẽo như một lời nguyền. một bàn tay khẽ nắm lấy nó, rồi bóng đen kia lùi lại, biến mất vào bóng tối, để lại người kia đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực.
tiếng động khẽ vang lên giữa đêm. một cánh cửa khác bị mở ra, không một tiếng động. người bên trong đang ngủ say, cảm giác lạnh lẽo trườn vào da thịt như hàng ngàn chiếc kim nhọn đâm vào từng tế bào. một tiếng lách cách khe khẽ vang lên khi chìa khóa được tra vào ổ khóa, rồi cánh cửa mở ra.
bóng đen lặng lẽ bước vào.
người đang nằm trên giường chợt cảm nhận được một điều gì đó bất thường. đôi mắt khẽ mở ra, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đứng trước mặt mình. một thoáng ngạc nhiên thoáng qua, nhưng rồi ngay sau đó, một nụ cười chậm rãi nở ra trên môi người kia.
"hóa ra là cậu sao?"
người kia không đáp, chỉ có lưỡi dao lóe lên trong bóng tối. một nhát cắt, sắc bén, lạnh lẽo. một dòng máu phun ra, nhuộm đỏ tấm ga giường trắng toát. đôi mắt kia vẫn còn ánh lên sự kinh ngạc, nhưng rồi nụ cười cũng dần tắt lịm. một tiếng rít khe khẽ vang lên, nhưng không ai nghe thấy. không ai hay biết rằng một linh hồn vừa bị xóa sổ khỏi thế giới này.
ở một góc khác của ngôi làng, một bóng người khoác áo choàng lặng lẽ đứng trước một cánh cửa. bình độc trên tay khẽ lay động, chất lỏng bên trong óng ánh như một lời nguyền. hơi thở phả ra làn sương trắng, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhưng ánh một chút do dự.
cánh cửa mở ra.
người bên trong giật mình, ánh mắt hoảng loạn như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. "đừng... đừng mà..." giọng nói run rẩy vang lên, nhưng không có chút tác dụng nào. bàn tay kẻ kia gọn gàng túm lấy gáy, dốc thuốc độc thẳng vào miệng.
chất độc chảy vào miệng người kia, mùi hăng nồng xộc thẳng vào cổ họng. đôi mắt mở to, hơi thở nghẹn lại, cơ thể co giật dữ dội như thể từng tế bào đang bị thiêu đốt từ bên trong. đôi tay bấu chặt xuống nền đất, móng tay gãy rời, máu trào ra từ khóe môi, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, tất cả cử động dừng lại.
một cái xác lạnh ngắt đổ sập xuống nền nhà, ánh mắt vẫn mở trừng trừng, phản chiếu hình ảnh của kẻ đã ra tay.
_______
đột nhiên, một luồng dữ liệu chạy dọc trong đầu đặng thành an như một dòng điện cao thế giật thẳng vào dây thần kinh. những hình ảnh hỗn loạn xoáy tròn trong tâm trí đặng thành an như một cơn bão dữ dội, từng mảnh vỡ ký ức đan xen, chồng chéo lên nhau mà không theo một trật tự nào. cậu không thể kiểm soát được dòng chảy dữ liệu đang tràn vào não bộ, như thể ai đó vừa bẻ gãy một con đập, để những sự thật bị phong tỏa bấy lâu nay tràn ra, cuốn cậu vào một vòng xoáy không lối thoát.
một vòng lặp không hồi kết.
những tiếng kẻng vang lên, chát chúa như những hồi chuông báo tử. trò chơi bắt đầu. trò chơi kết thúc. những khuôn mặt xa lạ vỡ vụn trước mắt cậu, những ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, những bàn tay vươn ra giữa dòng máu loang lổ, cầu xin sự tha thứ. nhưng cậu không thể dừng lại, không thể ngừng giết chóc.
có ai đó đã hứa hẹn với cậu. một giọng nói trầm thấp, vang lên từ sâu trong ký ức. "hoàn thành xong lần thứ 100 sẽ được thoát ra."
một con số vô nghĩa, nhưng cậu đã bấu víu vào nó như một niềm hy vọng cuối cùng. một con số không biết đã đạt đến hay chưa, bởi vì mỗi lần "reset", cậu đều quên đi tất cả, chỉ để lại những mảnh vỡ lẫn lộn, những hình ảnh đứt đoạn mà cậu không bao giờ có thể ghép lại trọn vẹn.
cậu thấy một người đàn ông mặc blouse trắng, đứng trong một căn phòng lạnh lẽo. người đó nhìn cậu qua lớp kính thí nghiệm, đôi mắt ẩn sau cặp kính phản chiếu những dòng dữ liệu nhấp nháy. "chưa được. làm lại." ông ta nói, giọng nói nhẹ bẫng, không chút cảm xúc. một tiếng "click" vang lên. một cơn đau dữ dội ập đến. một dòng điện chạy xuyên qua cơ thể. và rồi... tất cả biến mất.
một trò chơi sinh tồn. một cuộc thí nghiệm. một người cha. một con quái vật.
đặng thành an không biết mình đã bắt đầu giết người từ khi nào. cậu chỉ nhớ lần đầu tiên, lưỡi dao run rẩy trong tay mình, đôi mắt mở to kinh hãi khi chứng kiến máu văng ra, thấm đẫm vào nền đất. cậu đã khóc, đã hối hận, đã muốn nôn ra vì ghê tởm chính mình. nhưng lần thứ hai, đôi tay cậu đã vững vàng hơn. lần thứ ba, cậu không còn cảm thấy gì nữa.
những buổi chiều cô độc trong ngôi làng sau khi trò chơi kết thúc, khi tất cả những người chơi khác đã biến mất, còn cậu vẫn ở lại, một mình lang thang giữa những căn nhà trống rỗng. những ngày tháng không có điểm dừng, không có ai bên cạnh, không có một lối thoát.
những lần cậu cố tự tử, nhưng không thể chết. dao cứa vào da thịt, máu trào ra, nhưng vết thương lành lại ngay lập tức. sợi dây siết lấy cổ, nhưng phổi cậu vẫn tiếp tục hô hấp. nhảy xuống từ vách đá, nhưng cơ thể cậu chỉ bật lên như một con rối bị vứt xuống sàn. không có gì thay đổi. không có gì kết thúc.
không thể khóc. không thể chết. chỉ có thể giả tạo để tiếp tục tồn tại.
những lần cậu cố chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm, nhưng luôn bị bắt lại. những hành lang dài vô tận, những cánh cửa sắt lạnh lẽo, những tiếng còi báo động vang lên inh ỏi. những bàn tay thô bạo kéo cậu trở lại, những mũi kim đâm xuyên qua da, những dòng dữ liệu bị xóa sạch một lần nữa.
đặng thành an run rẩy.
đây mới là sự thật. đây mới là những gì cậu đã quên.
cậu lao ra ngoài, bất chấp đầu đau như búa bổ, hơi thở hỗn loạn. chân cậu loạng choạng như thể không còn thuộc về cơ thể mình nữa.
tiếng kẻng báo hiệu kết thúc vòng của phù thủy vang lên.
đặng thành an dừng lại, đứng trân trân trước cửa căn nhà của nạn nhân. một sự trống rỗng len lỏi vào từng suy nghĩ, tàn nhẫn như một lưỡi dao cắt vào tim.
chậm rãi, cậu quay đầu lại, và bắt gặp ánh mắt của kẻ vừa ra tay. phù thủy đứng đó, chiếc bình rỗng vẫn còn trên tay.
trong một thoáng, đôi mắt của người đó ánh lên một tia phức tạp. không phải là hối hận, không phải là sợ hãi, mà là một thứ gì đó... khó gọi tên.
đặng thành an mở miệng, nhưng cơn đau đột ngột bùng nổ.
cậu gục xuống.
bóng tối nuốt chửng lấy cậu, kéo cậu vào một cơn ác mộng không có hồi kết.
một bóng người kỳ dị xuất hiện từ trong màn đêm. đôi mắt hắn ánh lên vẻ hứng thú, nụ cười méo mó vẽ trên gương mặt biến dạng.
hắn cúi xuống, bàn tay khẳng khiu như móng vuốt nhẹ nhàng nâng cậu lên, bế cậu vào màn đêm.
________
chương sau hoặc sau nữa end nha =))))
mụi người đoán được chưa nò?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro