Chương 4
Ly rượu trong tay anh dường như chỉ là đạo cụ cho một buổi diễn không hồi kết. Anh đã trò chuyện với vài người, thăm dò qua từng câu từ, nhưng mọi thứ đều mơ hồ.
"Không ai chịu hé lộ điều gì" Negav thầm nghĩ, hơi thở dài lướt qua vành ly rượu.
Tiếng cười nói ồn ào đan xen, nhưng ánh mắt của anh không ngừng lướt qua khắp căn phòng, tìm kiếm điều gì đó khác biệt.
Khi anh bước gần khu vực cửa sổ, tiếng trò chuyện thoáng qua trong không khí làm anh khựng lại. Một giọng nam trầm khàn, hòa lẫn trong tiếng nhạc:
"...món đồ đó thực sự xuất hiện sao?"
"Phải. Nhưng chỉ những người trong danh sách mới được quyền tham gia."
"Chắc chắn là ngày đó ?"
"Tầng hầm thứ hai. Hàng hiếm."
"Nghe nói... có liên quan đến vụ tai nạn năm đó..."
Negav dừng bước. Anh nghiêng người nhẹ, giả vờ chỉnh lại chiếc cúc áo để không gây sự chú ý. Ánh mắt lén liếc qua vai mình, thấy hai người đàn ông mặc vest đen đứng gần ban công, giọng nói thấp và đầy bí ẩn.
"Đấu giá… "Anh lẩm bẩm, ánh mắt tối lại. Negav nhíu mày, cố nhớ từng từ họ nói. Anh giả vờ vô tình tiến đến gần hơn, nhưng khi vừa đến tầm nghe rõ, hai người kia nhanh chóng im lặng. Một trong số họ quay đầu, nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt cảnh giác.
Negav lập tức quay đi, làm như đang thưởng thức ly rượu. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh lập tức rời đi đến chỗ Captian.
"Có chuyện gì vậy, anh? " Captain đứng nhìn anh đầy nghi hoặc.
Negav quay sang, gương mặt anh lạnh băng, nhưng trong đôi mắt lóe lên sự cảnh giác. "Không có gì. Đi thôi, anh nghĩ chúng ta vừa tìm thấy một manh mối."
Hai người cùng rời khỏi buổi tiệc, trở về căn biệt thự của Negav — nơi mà anh đã làm quen với những bí mật đen tối từ lâu. Họ ngồi xuống bàn, ánh đèn từ chiếc đèn bàn vàng vọt chiếu lên những giấy tờ và tài liệu liên quan đến cuộc đấu giá mà họ vừa khám phá. Không có thời gian để nghĩ ngợi dài dòng, Negav và Captainboy bắt tay vào việc điều tra thêm, nhưng địa điểm thực sự của buổi đấu giá vẫn là một bí ẩn. Anh đã dò qua vài nguồn tin trong giới mafia, nhưng đều chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ. Mọi thứ giống như một mê cung, và mỗi con đường điều tra đều dẫn đến ngõ cụt. Bất lực, anh quyết định sẽ đến gặp người đó
'Điều này sẽ có nguy hiểm, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác' Negav nghĩ thầm trong lòng, thông báo về quyết định của mình cho Captian.
"Captain, chúng ta sẽ phải gặp hắn."
"Hắn? Cậu biết hắn không phải loại dễ làm việc mà. Chúng ta không thể tùy tiện gặp hắn." Captian nhướng mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Không còn lựa chọn nào khác. Mọi ngõ ngách đều bị chặn lại, hắn là người duy nhất có thể cho chúng ta câu trả lời về địa điểm đấu giá." Negav lắc đầu thở dài, giọng bình thản nói với Captian
Captainboy khẽ gật đầu, nhìn thẳng vào Negav "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ à?"
"Còn chờ gì nữa? Chúng ta không có thời gian." Negav đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro