Chương 2
Bảng hiệu cũ kỹ lập lòe, chiếu rọi một phần con hẻm bẩn thỉu. Khu ổ chuột này dường như không bao giờ ngủ, dù chỉ để đổi lấy vài phút yên bình. Tiếng cãi vã, tiếng chân người chạy dọc theo những con đường nhỏ hẹp hòa lẫn vào tiếng ve kêu dai dẳng, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn quen thuộc.
Negav bước chậm trên con đường lát gạch cũ, chiếc bóng của anh kéo dài dưới ánh đèn vàng nhạt. Giao dịch vừa kết thúc, nhưng tâm trạng anh lại rối bời như những mảng tối trước mắt. Từng bước chân lặng lẽ vang vọng giữa màn đêm, mang theo cả sự nặng nề không thể gọi tên.
Tiếng hét chói tai đột nhiên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
“Thằng nhãi, đứng lại! Tao sẽ giết mày!”
Negav dừng bước, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía cuối con hẻm. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường rọi lên một khung cảnh hỗn loạn: một thằng nhóc gầy gò chạy thục mạng, khuôn mặt hoảng sợ đầy mồ hôi. Phía sau, hai gã đàn ông lực lưỡng cầm theo gậy gộc, ánh mắt hung hãn đuổi sát theo.
Thằng nhóc ngã nhào xuống đất, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Trước khi cậu kịp đứng lên, một gã đã túm lấy cổ áo, kéo cậu lên như một con mồi yếu ớt.
"Mày nghĩ mày trốn được tao à? Đồ ăn cắp!"
Một cú tát vang lên, khuôn mặt thằng nhóc ngoảnh sang một bên. Nhưng đôi mắt cậu – dù ngấn nước – vẫn ánh lên sự bướng bỉnh đến kỳ lạ.
Negav khẽ thở dài. Anh lẽ ra có thể phớt lờ chuyện này, nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến anh không thể quay lưng. Có lẽ là vì ánh mắt đó - ánh mắt cậu nhóc như đang thách thức cả thế giới.
Anh tháo kính râm, bước chậm về phía nhóm người, đôi giày da phát ra tiếng bước chân đều đều, khiến không khí thêm căng thẳng.
“Bỏ cậu ta xuống.”
Giọng nói trầm lạnh của Negav vang lên, khiến hai gã đàn ông giật mình quay lại. Một trong số đó bật cười khinh khỉnh:
"Mày là ai? Đừng xen vào chuyện không liên quan nếu không muốn mất mạng-"
Đoàng!
Một tiếng súng chát chúa vang lên. Viên đạn găm thẳng vào bức tường bên cạnh, cách chân gã đàn ông chỉ vài centimet.
“Nếu không muốn viên tiếp theo vào đầu, thì cút.” Negav lạnh lùng nói khiến hai gã đàn ông không dám phản kháng. Họ buông thằng nhóc ra, lùi lại vài bước trước khi vội vàng biến mất vào bóng tối.
Negav nhìn thằng nhóc vẫn ngồi bệt dưới đất, cơ thể run rẩy nhưng ánh mắt thì không hề tỏ ra yếu đuối. Anh bước tới, cúi xuống hỏi:
“Tên nhóc, sao lại dính vào chuyện này?”
Thằng nhóc ngước lên, đôi môi run run mấp máy: “Tôi... không ăn cắp. Tôi chỉ lấy lại thứ của mình..."
Negav nhướng mày, rồi ngồi xổm xuống để nhìn cậu nhóc kỹ hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, lem luốc nhưng ánh mắt kiên cường.
“Cậu tên gì?”
"... Đức Duy tên tôi là Hoàng Đức Duy."
Negav khẽ nhếch môi. Anh không nói gì thêm, chỉ đứng dậy và quay lưng bước đi. Cậu nhóc nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy, đôi mắt tràn ngập cảm giác khó tả.
Lần đầu tiên trong đời, cậu gặp một người không quay lưng lại khi cậu gặp nguy hiểm. Và cũng chính lần gặp này, cậu không hề biết rằng, cuộc đời mình sẽ mãi mãi thay đổi.
" Captian....Captian..... Hoàng Đức Duy"
" Hả... Anh có chuyện gì gọi em sao? " Captian giật mình khỏi ký ức, bất ngờ đáp lại lời.
" Làm gì mà ngồi ngơ ngác một chỗ vậy, anh gõ cửa phòng, gọi mấy lần vẫn không nghe " Negav lên tiếng trách móc người bạn đồng hành của mình.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Negav hỏi, giọng có phần lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm.
Captain ngẩng đầu lên, nhìn Negav chằm chằm một lúc rồi bỗng nhiên mỉm cười. “Em chỉ là.... đang nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau vào 3 năm trước ...”
Negav hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng nói gì thêm. Anh ngồi xuống cạnh giường, đôi mắt của Captain đã trở lại trạng thái bình thường.
“ Anh không nhớ sao?” – Captain tiếp tục, mắt anh ta dường như nhìn vào một không gian xa xăm. “Khi em bị người ta đánh đập... Anh là người đã cứu em.”
Lúc đó, Captain chỉ có thể nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy. Anh không trả lời, nhưng ánh mắt ấy, sự trầm lặng của negav , làm cho trái tim vốn đã chai sạn của anh cảm thấy một chút ấm áp. Người này không hỏi lý do, không nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt như những người khác, chỉ đơn giản là giúp đỡ.
“Đừng đứng đó nữa. Cậu sẽ bị thương nặng hơn đấy.”
Khi Negav giơ tay ra, Captain không biết vì sao lại đưa tay nắm lấy. Một cái nắm tay vững vàng đã cứu sống anh trong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
'Nếu ngày ấy anh không xuất hiện, tôi đã chẳng ở đây trên cõi đời này...'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro