Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:

Bốn năm trước
Màn đêm tối đang dần dày đặc hơn, những đám mây đen quấn quýt, che khuất ánh trăng sáng, chỉ còn lại một vệt sáng mờ nhạt vẽ lên bầu trời như một nỗi buồn lặng lẽ. Con đường vắng vẻ, không bóng người, chỉ có tiếng bước chân của một kẻ lang thang, không nơi nương tựa, vang lên đều đặn trong màn đêm tĩnh lặng. Mái tóc rối bời, áo khoác Balenciaga phủ lên người, Negav bước đi, cảm giác cô đơn như bủa vây lấy anh.

Anh không còn là thiếu gia của gia đình Đặng như trước đây nữa. Tất cả những gì còn lại chỉ là những ký ức mờ nhạt về một cuộc sống xa hoa, mà giờ đây anh phải vật lộn để tìm lại. Mỗi bước chân đều mang nặng sự phẫn nộ và tiếc nuối. Anh đã mất tất cả, ngay cả chính mình.

Trong bóng tối, ánh sáng le lói của một ngọn đèn đường mờ nhạt chiếu xuống con đường, ánh sáng duy nhất trong cảnh vật xung quanh. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ cuối con phố, bước đi với dáng vẻ đầy bí ẩn. Negav dừng lại, đôi mắt anh nhíu lại. Cảm giác lạ lùng bao trùm khi anh nhìn thấy người lạ kia.

"Đêm khuya thế này, sao không ở nhà nghỉ ngơi?" Người kia lên tiếng, giọng nói trầm và lạnh lùng, mang theo một sự tựa như thách thức, như muốn xuyên thấu vào tâm can của anh.

Negav hơi bất ngờ, nhưng không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng người này có vẻ không phải là một người bình thường. Có điều gì đó lạ lùng trong ánh mắt, trong cái cách người ấy di chuyển, như thể anh ta là một thứ gì đó nguy hiểm nhưng tỏ ra mình vô hại.

"Không có nhà," Negav đáp lại, giọng khô khan. Ngôi nhà ấy giờ chỉ còn là một nơi trống rỗng, không có hơi thở của sự sống. Mọi tài sản của gia đình anh đã bị họ hàng tham lam giành giật, để lại anh một cái mác "thiếu gia" mà chẳng có giá trị gì, một con rối đúng nghĩa mặc cho số phận định đoạt. Mọi thứ đã thay đổi sau cái chết của cha mẹ, và giờ đây, ngôi nhà không còn là tổ ấm mà chỉ là một đống gạch đá lạnh lẽo, đầy sự trống trải và đau thương.

Anh không muốn trở về nữa. Không phải vì không có nơi nào để đi, mà vì nơi đó không còn là nhà. Cái cảm giác của sự cô đơn bao trùm mọi không gian trong căn biệt thự rộng lớn. Mọi thứ như đang phai nhạt dần, không còn sức sống. Anh biết mình không nên chia sẻ quá nhiều, nhưng lúc này, có một thứ gì đó thôi thúc anh nói, như thể cần phải giải tỏa.

"Thế sao không tìm một chỗ trú tạm?" Người kia dừng lại, ánh mắt không rời khỏi Negav. Anh ta đánh giá từng chi tiết của người đối diện, như thể đang tìm kiếm một cái gì đó.

Negav quay mặt đi, không muốn đối mặt lâu với ánh nhìn đó. "Tôi không cần sự giúp đỡ."

Cả hai im lặng một lúc, không khí giữa họ dày đặc bởi sự mơ hồ và căng thẳng. Nhưng rồi, người kia bước đến gần hơn, một động tác đầy quyết đoán nhưng cũng có phần kỳ lạ.

"Đôi khi, chúng ta không có sự lựa chọn. Nhưng đó là khi ta phải đối diện với thực tế," người kia nói, giọng điềm tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó một thứ gì đó đầy ám ảnh.

Negav không đáp lại ngay lập tức. Anh nhìn người kia, đôi mắt anh đầy sự nghi ngờ nhưng cũng không thể rời khỏi ánh mắt ấy. Cảm giác này như một lời cảnh báo, nhưng cũng như một cơ hội. Một cơ hội để bước ra khỏi bóng tối, hay để đắm chìm vào trong đó mãi mãi?

"Anh là ai?" Negav hỏi, dù trong lòng anh không thực sự muốn biết, nhưng một phần trong anh lại muốn hiểu rõ hơn về người đối diện.

"Người lạ" người kia trả lời ngắn gọn, không có vẻ gì là muốn nói thêm. Anh ta tiếp tục nhìn Negav, như thể đang chờ đợi một câu trả lời, hoặc một động thái tiếp theo từ phía anh.

Negav không biết tại sao nhưng cảm giác lo lắng, sự bất an trong lòng anh lại đột ngột trỗi dậy. Đối diện với người trước mắt, anh không chỉ nhìn thấy một người lạ mà còn nhìn thấy một phần bóng tối mà anh đang tìm kiếm.

Đêm nay, cuộc gặp gỡ này không phải là ngẫu nhiên. Nó có lý do của nó. Và từ lúc này, con đường của Negav sẽ không còn như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro