14. bạn, thù.
thành an ngồi trong góc khuất của thư viện, xung quanh đầy những cuốn sách cổ kính với lớp bụi mỏng phủ trên bìa. ánh sáng từ cây đèn ma thuật trên bàn tạo thành những vệt sáng yếu ớt, chiếu lên đôi mắt sắc sảo của cậu.
trong nhiều ngày quan sát, thành an nhận thấy sự suy kiệt rõ rệt trên gương mặt của anh quân, hải đăng và thanh pháp. dù không ưa gì bọn họ, nhưng cậu không thể phủ nhận sự tò mò đang dâng lên trong lòng mình. và chính sự tò mò này đã đưa cậu tới thư viện, lục tung từng cuốn sách để tìm câu trả lời.
một cuốn sách cổ với bìa da nứt nẻ đã thu hút sự chú ý của cậu. tựa đề bằng ngôn ngữ cổ khó đọc, nhưng với kiến thức phong phú, thành an nhanh chóng giải mã được.
nghệ thuật yếm chú: bí mật và hậu quả.
cậu lật từng trang, ánh mắt lướt nhanh qua những dòng chữ dày đặc, cho đến khi một đoạn văn làm cậu khựng lại.
giấc mơ tập thể, một loại ma thuật cổ xưa, được dùng để truyền tải sự sợ hãi và đau đớn vào tâm trí của con mồi. mục đích là làm suy yếu tinh thần, khiến nạn nhân rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ, dẫn đến kiệt quệ và cái chết. đây là một trong những loại yếm chú tàn nhẫn và khó hóa giải nhất, gần như sánh ngang ba lời nguyền không thể tha thứ.
thành an đọc đi đọc lại đoạn văn, lòng dâng lên cảm giác khó nói. cậu ghét cay ghét đắng bọn họ, nhưng việc biết rằng ai đó đang cố ý hãm hại ba người lại khiến cậu cảm thấy không yên.
"vậy ra bọn chúng đang bị yếm chú."
thành an lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào trang sách. cậu lật thêm vài trang, đọc kỹ hơn về cách hoạt động của giấc mơ tập thể, nó không chỉ khiến nạn nhân kiệt quệ mà còn dần bóp méo tâm trí họ, khiến họ nghi ngờ chính bản thân mình và những người xung quanh. nếu không được hóa giải, cái chết là điều không thể tránh khỏi.
"ai lại làm chuyện này, tại sao lại như vậy ?"
thành an nhíu mày, tay vô thức siết chặt cuốn sách. cậu ngồi lại trong thư viện cả buổi, cố gắng tìm thêm thông tin về cách hóa giải, nhưng hầu như không có manh mối nào rõ ràng. loại yếm chú này quá phức tạp và cần những kiến thức ma thuật cổ xưa mà không phải ai cũng hiểu được.
trước khi rời khỏi thư viện, thành an khẽ nhếch mép. dù không ưa gì bọn họ, nhưng phát hiện này lại khiến cậu cảm thấy mình đang nắm giữ một quân bài quan trọng.
"để xem tụi mày sẽ xử lý thế nào khi tao biết được bí mật của ba đứa máu bùn kinh tởm chúng mày."
thành an lẩm bẩm, bước ra khỏi thư viện với cuốn sách được giấu kín trong áo choàng.
trong ánh sáng mờ nhạt của hành lang dẫn vào ký túc xá, thành an bước đi với vẻ mặt trầm tư nhưng ánh mắt lại sắc bén. cậu nắm chặt cuốn sách trong tay, như thể nó là bằng chứng không thể chối cãi. đến cửa phòng của kẻ mà cậu định gặp, thành an khẽ gõ ba lần.
một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ bên trong.
"vào đi."
thành an đẩy cửa bước vào. trong căn phòng nhỏ được trang trí gọn gàng, người kia đang ngồi trên ghế, khuôn mặt vẫn bị che kín bởi lớp áo choàng dày. ánh sáng từ ngọn nến trên bàn làm lộ ra đôi mắt sáng và sâu thẳm của kẻ đó, đủ để thành an cảm thấy mình không hoàn toàn nắm thế chủ động trong cuộc trò chuyện này.
"nhìn ! đừng nói với tôi là chuyện này không liên quan gì đến anh."
thành an đặt mạnh cuốn sách lên bàn, giọng đầy thách thức. kẻ kia liếc nhìn cuốn sách một cách hờ hững, không tỏ vẻ ngạc nhiên hay bối rối. thay vào đó, hắn nhấc tách trà lên, uống một ngụm trước khi đáp lời.
"cậu tìm thấy nó ở đâu ?"
"đừng dắt tôi đi vòng vo, tôi hỏi lại, có phải anh là kẻ đứng sau giấc mơ tập thể đó hay không ?"
thành an nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt xoáy sâu vào người trước mặt. kẻ kia cười khẽ, một nụ cười nửa miệng khó đoán.
"nếu tôi nói không thì cậu có tin không ?"
"không."
"vậy nếu tôi nói có thì cậu định làm gì ?"
câu hỏi khiến thành an khựng lại trong giây lát. sự bình tĩnh và mập mờ của kẻ này khiến cậu cảm thấy như mình đang bị dẫn dắt vào một trò chơi mà luật lệ hoàn toàn do đối phương đặt ra, khó đoán và khó hiểu.
"nếu anh không phải thì ai có thể ?"
thành an đổi chiến thuật, cố gắng lôi kéo thêm thông tin nhưng kẻ đó chỉ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lóe ánh sáng kỳ lạ.
"tại sao cậu nghĩ rằng tôi phải trả lời cậu ? đôi khi sự tò mò quá mức có thể khiến người ta gặp rắc rối đấy, thiếu gia đặng."
"đừng tưởng tôi không biết gì, tôi biết rõ hơn bất kỳ ai, anh không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có lý do."
thành an cắn răng, nén cơn tức giận, kẻ kia đáp với giọng nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo.
"đúng vậy, và lý do đó không phải điều mà một đứa nhóc như cậu cần biết."
thành an cảm thấy như mình vừa đấm vào không khí. kẻ này rõ ràng biết nhiều hơn những gì hắn chịu nói, nhưng lại cố tình dắt cậu vào vòng xoáy của sự mơ hồ.
"vậy cứ để tôi tự tìm ra sự thật, và khi đó tôi sẽ biết chính xác anh là bạn hay thù."
kẻ kia không nói thêm gì, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm khó đoán. thành an rời khỏi phòng, lòng ngổn ngang với những câu hỏi chưa được trả lời.
"bạn hay thù sao ? nực cười, nay là bạn, mai là thù, làm sao biết được lòng người lạnh lẽo như thế nào ?"
kẻ kia bật cười, giọng nói trầm thấp đầy vẻ chế giễu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của thành an đang bước ra khỏi phòng.
cánh cửa vừa khép lại, hắn khẽ nhếch môi, đôi tay đan vào nhau đặt trên bàn. ánh nến lấp lóe phản chiếu lên khuôn mặt giấu kín dưới lớp áo choàng, tạo nên một vẻ bí ẩn khó lường.
"hóa ra đám nhóc này không hoàn toàn ngây thơ như ta nghĩ."
người đó khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia nham hiểm.
"nhưng dù sao, chúng cũng chỉ là những quân cờ. để xem, cậu sẽ làm gì tiếp theo đây, thiếu gia cành vàng lá ngọc đặng thành an ?"
hắn lặng lẽ với tay lấy cuốn sách mà thành an để lại, lật từng trang với sự cẩn thận nhưng không hề vội vã. đôi môi mím chặt, như đang suy ngẫm điều gì đó sâu xa.
"đứa trẻ nào cũng nghĩ mình đủ thông minh để vượt qua người khác. nhưng cuối cùng, tất cả đều rơi vào bẫy."
kẻ kia bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng như một giai điệu méo mó, chứa đầy sự điên loạn và khoái chí. đó không phải là tiếng cười của niềm vui, mà là tiếng cười của một kẻ điên dại đang đắm mình trong sự sung sướng bệnh hoạn.
hắn đứng dậy, đôi vai run lên theo từng tràng cười không ngớt. bàn tay chậm rãi nhét cuốn sách vào túi áo chùng, đôi mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
"đúng là lũ trẻ lúc nào cũng nghĩ mình thông minh vượt trội."
hắn lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ khinh miệt xen lẫn thích thú. rồi hắn dập tắt ngọn nến trên bàn, khiến căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn. tiếng bước chân vang lên, nặng nề nhưng đầy nhịp điệu, xa dần trong sự im lặng đáng sợ, như thể bóng tối đang nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro