25
Đêm hội vẫn đang tiếp diễn, tiếng nhạc vui vẻ vang lên từ các loa âm thanh, tiếng cười nói của mọi người hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí sôi động nhưng cũng đầy ấm áp. Tuy nhiên, giữa bao nhiêu tiếng cười và vui vẻ đó, một khoảnh khắc bất ngờ đã khiến tất cả những người có mặt trong hội trường phải im lặng.
An đang đứng ở một góc, khuôn mặt hơi mệt mỏi sau những giờ phút vui đùa, nhưng trong lòng cậu lại có những cảm xúc rất khác biệt. Cậu đứng nhìn mọi người, nhưng trong mắt lại chỉ tìm thấy một hình bóng duy nhất - Tài. Cậu đã muốn lại gần, muốn nói chuyện với anh, nhưng có lẽ hôm nay không được rồi.
Tại giữa hội trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một nơi, nơi mà Tài, đang đứng trước một cô gái. Là Hương , là một chị gái duyên dáng và dễ thương ở hội học sinh và kiêm luôn trợ lí của hội trưởng. Anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt anh nghiêm túc, tay cầm một chiếc micro nhỏ. An không biết tại sao, nhưng ngay lập tức, một cảm giác lạ lùng ập đến trong cậu. Cảm giác đó không phải là sự hồi hộp, mà là một nỗi lo lắng mơ hồ, như thể điều gì đó không như mong muốn của cậu sắp sảy ra.
Tài vừa lấy bó hoa của ng gần đó đưa vừa cất lời , giọng anh vang lên giữa đám đông, nhẹ nhàng và đầy ấm áp:
"Anh... Anh đã nghĩ rất lâu về điều này. Và hôm nay, giữa không khí tuyệt vời của đêm hội này, anh muốn nói với em điều này. Hương, anh thích em. Anh muốn cùng em chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ , và hy vọng chúng ta có thể đi cùng nhau trong thời gian tới. Em có đồng ý làm người yêu anh không?"
Từng từ của Tài như những nhát dao vô hình đâm thẳng vào trái tim An. Cậu đứng đó, không thể nhúc nhích, cảm giác nghẹn ngào vây lấy cậu, như thể bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và chật chội hơn bao giờ hết. Cả đám đông vỗ tay chúc mừng, tiếng vỗ tay rộn ràng vang lên, khiến An càng cảm thấy mình như một bóng ma trong đêm.
Hương với vẻ mặt bất ngờ nhưng cũng không kém phần hạnh phúc, mỉm cười ngượng ngùng rồi gật đầu đồng ý. Tài nở nụ cười tươi rói, ánh mắt anh sáng lên khi nhìn vào cô gái đấy, trong khi An chỉ lặng lẽ đứng đó, chẳng thể thốt lên lời.
Mọi người xung quanh đều vui vẻ, nhưng An chỉ cảm thấy nỗi buồn lại càng lớn hơn. Cậu đã nghĩ rằng mình có thể tìm được một cơ hội , nhưng giờ đây mọi hy vọng dường như vỡ vụn. Tình cảm đơn phương của An chỉ như một cơn gió thoảng qua, không ai hay biết, và giờ nó càng trở nên vô nghĩa hơn khi Tài tỏ tình với người khác ngay trước mắt cậu.
Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, đôi mắt cậu không còn nhìn thấy gì ngoài hình ảnh Tài và Hương đứng bên nhau, tay trong tay. Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt đang ứ đọng trong mắt mình.
An quay lưng đi, bước chân cậu nặng nề, nhưng đôi tay lại vô tình siết chặt như muốn giữ lại tất cả những cảm xúc đó. Cậu không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, An chẳng thể giữ được trái tim mình nữa. Cậu đi ra ngoài, tìm một góc tối yên tĩnh, để mình được khóc thầm, để cảm nhận được nỗi đau đang dâng lên trong ngực.
An không biết mình phải làm gì nữa. Cậu đã từng nghĩ rằng tình cảm của mình có thể được đáp lại, nhưng hôm nay, giấc mơ ấy đã vỡ vụn. Giờ cậu chỉ có thể tự hỏi, liệu mình có đủ mạnh mẽ để bước tiếp hay không, hay tình cảm này sẽ mãi mãi là một phần kí ức buồn trong cuộc đời cậu.
Sau khi chứng kiến Tài tỏ tình với Hương, Duy và Khang cảm thấy có điều gì đó không ổn. Giữa không khí vui vẻ và tiếng vỗ tay rộn ràng của đám đông, một cảm giác kỳ lạ đã len lỏi vào lòng họ. Khi nhìn quanh, họ nhận ra An đã không còn ở đó.
Duy nhíu mày, ánh mắt vội vã tìm kiếm. "Anh thấy anh An đâu không?" Giọng em đầy lo lắng quay sang hỏi Khang
Khang cũng vô cùng lo lắng mà đáp lại em. "Không biết nữa, có khi nào nó đi dạo không?" Anh nói rồi đứng dậy. "T với mày đi tìm nó đi."
Cả hai nhanh chóng rời khỏi khu vực đông đúc, bước nhanh ra ngoài sân. Không khí lạnh mát, dễ chịu hơn rất nhiều so với sự ồn ào trong hội trường. Họ đi men theo những con đường nhỏ trong khuôn viên trường, mắt quan sát xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của An đâu.
Sau một lúc, Khang bỗng dừng lại và chỉ vào một gốc cây lớn ở phía xa. "Nhìn kìa, đó có phải là thằng An không m, chứ bố m cận đéo nhìn dõ gì cả?"
Duy nhìn theo hướng chỉ tay của Khang, nhanh chóng nhận ra hình bóng quen thuộc ngồi cúi đầu bên gốc cây. "Là anh An đấy!" Duy thở phào nhẹ nhõm và kéo tay Khang chạy nhanh về phía đó.
Khi họ đến gần, thấy An ngồi một mình, đầu gục xuống, những tiếng nấc nghẹn ngào khẽ vang lên trong không gian vắng lặng. Duy và Khang nhìn nhau, không cần phải nói thêm gì nữa, họ đều hiểu rõ là giờ An đang không ổn lắm
"Anh An" Duy gọi nhẹ nhàng, ngồi xuống cạnh An và vươn tay đặt lên vai cậu, nhưng An không đáp lại, chỉ ngồi yên lặng ngước lên nhìn em với đôi mắt đã ướt đẫm vì nước mắt.
Khang cũng ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ vào tay An. "Má thằng này đừng buồn nữa, trước đứa nào bảo với t là nam tử hán không được khóc mà, khóc làm chó đấy nhá ."
An hít một hơi dài, cố gắng kiềm chế, nhưng không thể giấu nổi cảm xúc. Cậu dùng đôi mắt đỏ hoe, nhìn Duy và Khang, đôi môi run rẩy khi thốt lên những lời nghẹn ngào: "T... tao không biết phải làm gì hết... Tài... anh ấy... tỏ tình với chị Hương đấy, mày thấy không? Có phải t là một kẻ thất bại, ngu si, xấu xí nên... anh ấy không thích t đúng không?"
Duy và Khang im lặng một lúc, cảm nhận rõ sự đau đớn trong lời nói của An. Duy ngồi sát lại, tay vẫn đặt lên vai An, giọng nhẹ nhàng an ủi: "Anh không nên nói vậy, trên đời này chẳng có ai vừa đẹp trai vừa dễ thương lại còn hoàn hảo như anh đâu, à không, có em nè."
Khang nghe vậy thì bật cười, lắc đầu. "Mẹ mày, an ủi kiểu gì đấy?" Anh nói rồi cốc nhẹ vào đầu Duy.
"Ê nha, em nhắc anh nha, đừng có đánh đầu người ta nữa. Sau này em không muốn ngu như anh đâu," Duy vừa bĩu môi vừa lấy tay xoa đầu.
"Má mày nói ai ngu? Tin bố nhấc cái cây này đập đầu mày không?" Khang vừa đe dọa vừa chỉ tay về phía một cái cây gần đó.
*Phì * "Với cái thân của mày, chưa chắc đã nhấc nổi cái cây to tổ bố này đâu." An nghe hai người cãi nhau lại, không thể nhịn được mà bật cười nhẹ. Đúng là hai đứa này không bao giờ để cậu cô đơn , thật là làm mất hết cả hứng thất tình của người ta à
Cả Duy và Khang thấy An cười cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thấy cậu đã bớt u sầu, họ ngồi trò chuyện một lúc, rồi cùng nhau quay lại hội trường.
Dù cậu vẫn cảm thấy có chút buồn nhưng ít nhất giờ đây An không còn cảm thấy lạc lõng nữa. Cậu biết rằng, dù gì đi nữa cậu vẫn có những người bạn luôn ở bên cạnh mình
Khi ba người quay lại hội trường, không khí vẫn rộn ràng và vui tươi, những tiếng vỗ tay và chúc mừng vẫn vang lên không ngừng. Tài và Hương, đôi bạn mới yêu, đang là trung tâm của sự chú ý. Mọi người xung quanh đang nở nụ cười tươi rói, mừng cho họ. Duy và Khang không nói gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó, cả hai đều không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Dù sao thì họ cũng hiểu rõ tình cảm của An, và việc Tài tỏ tình với Hương như một cú tát vào mặt cậu vậy.
" tìm mọi người rồi mình đi ăn đêm đi " Duy quay sang nhìn hai anh của mình mà nói .
Khang gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi cặp đôi kia. "Ừ, đi ăn đêm đi chứ t đói sắp chết rồi nè "
Ba người cùng nhau đi về phía cửa, dự định sẽ tìm nhóm còn lại để cùng nhau đi ăn . Nhưng khi họ vừa bước gần tới cửa thì một giọng nói của một bạn nữ gọi An , họ dừng lại quay lại nhìn hóa ra là cặp đôi kia, tay trong tay mà đang đi về phía họ.
Khang nhíu mày, hơi cau có. Cái cảm giác không thoải mái bắt đầu dâng lên trong lòng . "Thật là, có cần phải đi đến chỗ An mà thông báo ko trời tưởng từ nãy giờ bọn mình mù chắc?" Khang không giấu nổi sự khó chịu.
Duy nhìn Khang rồi lại nhìn về phía Tài và Hương, cũng có chút không vui. "Thật sự không hiểu nổi, e đang đói giờ tự nhiên hết hứng ăn mọe nó rồi ." Duy nói khẽ, nhưng đủ để Khang và An nghe thấy.
Tài và Hương dừng lại trước mặt ba người. Hương, với ánh mắt sáng ngời và nụ cười hạnh phúc, nhìn An rồi nói: "An, hôm nay là một ngày đặc biệt đối với chị anh Tài đã tỏ tình với chị rồi nè, em... em có thể chúc mừng tụi chị được không?"
An chỉ đứng đó, nhìn hai người trước mặt, trái tim cậu như bị thắt lại một cách đau đớn. Cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không thể ngừng cảm thấy như cơ thể bị xé toạc ra thành từng mảnh. Tình cảm của cậu đối với Tài, giờ đây trở thành một thứ gì đó quá xa vời. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng cười, dù là một nụ cười gượng gạo.
Duy nhìn An, rồi quay sang hai người kia gật đầu nhẹ như một lời chào rồi cũng nở một nụ cười để giữ phép lịch sự .
Còn Khang chỉ im lặng, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Khang cảm thấy việc này thật quá thừa thãi. cả ba đều biết rằng Tài và Hương đã yêu nhau, nhưng việc họ phải đứng trước mặt An mà khoe khoang niềm vui này khiến cho khang càng thêm khó chịu .
"An, em sao thế có phải chị làm em khó chịu gì không?" Hương nhìn An, ánh mắt lo lắng. Cô 'không' muốn làm tổn thương cậu em này , nhưng sự ngây thơ của cô không thể nhận ra được cảm xúc đang dâng trào trong lòng cậu.
An nhìn cô một lúc, rồi lắc đầu. "Không sao đâu ạ" cậu đáp, giọng nói nhẹ nhàng "Chúc mừng hai người." , cậu cười tươi chúc mừng cả hai cũng tiện chúc cho chính bản thân mình đã tìm được một lí do để buông bỏ ng kia.
Nhưng rất khó thì phải, An cảm thấy như mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Cậu đã từng hy vọng, từng mong đợi một điều gì đó, nhưng giờ đây, tất cả đã biến mất ngay trước mắt cậu. Cậu nhìn Tài, rồi nhìn Hương, nhưng cảm giác hụt hẫng lại cứ dâng lên mãi trong lòng.
Một lát sau, hai người kia vẫy tay chào, rồi đi cùng nhau, tay trong tay rời khỏi hội trường. Duy và Khang đứng lại bên An, cả hai đều cảm thấy không khí có phần ngột ngạt.
"Thôi, đi ăn đi em đói lắm rồiii" Duy lên tiếng, mắt nhìn An rồi kéo anh đi
Khang gật đầu, dù trong lòng anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Cả ba bắt đầu bước ra ngoài, nhưng nỗi buồn vẫn đeo bám An, dù cậu đã cố gắng xua đi.
Ba người bước ra ngoài, vẫn lặng lẽ, chỉ có tiếng bước chân vọng lại trong không gian im lặng. Khi bước ra đến bãi đỗ xe, Duy lấy điện thoại ra và gọi cho Anh Tú
"Anh à, bọn em chuẩn bị đi ăn đêm đây, các anh có đi không?" Duy vừa hỏi, vừa cố gắng giữ giọng nói vui vẻ, mặc dù trong lòng cậu đang cảm thấy lạ lùng và trống rỗng.
Anh Tú bên kia nghe thấy, đáp ngay lập tức: " bọn m Đi đâu từ nãy giờ mà gọi mãi không thấy nghe máy vậy hả?? biết bọn t lo lắng lắm ko. thôi được rồi đợi bọn m tới đây nói sau bọn t đang đứng với nhau đây, chọn quán đi rồi bọn t ra "
Duy lén nhìn Khang rồi trả lời: " vâng vậy tí bọn em kể sau nhá mà ăn ở quán quen nha ."
Cả ba cùng đi về phía quán ăn quen thuộc mà nhóm thường lui tới. Chỉ vài phút sau, họ đã có mặt tại đó. Khi vào quán, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ba người. Mọi người đều tỏ vẻ lo lắng, đặc biệt là Anh Tú. Anh nhìn thấy ba đứa này , thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của An mà không kìm được sự lo lắng .
" Rồi ngồi xuống đây để cho bố m hỏi một chút , ba tụi m đã đi đẩu biết làm vậy bọn t lo lắng lắm không?" Anh Tú hỏi, nhìn Duy , An và Khang với ánh mắt đầy tức giận
Khang thở dài, rồi bắt đầu kể lại. "Tụi e đã ra ngoài một lúc, nhưng An... buồn vì một số chuyện ấy mà, nên bọn em ngồi an ủi "
Duy gật đầu phụ họa: " ýe ýe , đúng vậy"
Anh Tú nghe vậy, thở dài một tiếng. "Thật là không hiểu nổi chúng m, tôi gọi món ăn đi rồi về "
Mọi người bắt đầu ngồi xuống, gọi món và trò chuyện rôm rả. Không khí dần vui lên. An cố gắng nở một nụ cười rồi tham gia vào câu chuyện và trò đùa của mọi người. Cậu cố làm ra vẻ vui vẻ, nhưng những lời đùa giỡn, tiếng cười xung quanh vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cậu.
Không khí càng lúc càng sôi nổi,càng vui vẻ , nhưng An chỉ lặng lẽ lắng nghe , đôi lúc bật cười còn bồi thêm mấy câu đùa bâng quơ rồi lại im lặng. Cậu siết chặt ly nước trong tay, đôi mắt dừng lại ở một điểm vô định. Giờ trong lòng An, cảm xúc vô cùng lẫn lộn không biết nên vui hay nên buồn, nên ghét hay nên yêu?
_______________________________________________
• sốp chỉ muốn nói là đm mong day3,4 đủ 30 anh trai, An phải xuất hiện ở concert cho tôiii và một điều nữa là mong Duy được diễn nhiều bài hơn, chứ đừng như day1, day2 🙏
• Chúc mn đọc truyện vui vẻ tặng mn con trym 👐🦅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro