24
* chiều hôm ấy *
Khi mọi người bước vào hội trường, không gian lập tức trở nên náo nhiệt hơn. Những ánh đèn vàng chiếu rọi, phản chiếu trên các bức tường, tạo ra một không gian sáng lấp lánh. Mọi người từ từ ổn định chỗ ngồi, ánh mắt đều đổ dồn về phía anh Tài, người đang đứng trên bục.
Anh Tài, với vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu lên tiếng.
"Chào mọi người, tôi xin phép được nói một vài lời trước khi chúng ta chuẩn bị cho đêm hội tối nay," anh nói, giọng đều đặn
"Đầu tiên, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả các bạn. Mỗi người trong chúng ta đã đóng góp một phần công sức không nhỏ để đêm hội này có thể diễn ra suôn sẻ. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách, từ khâu chuẩn bị, tổ chức cho đến việc tạo ra một không gian tuyệt vời như thế này. Dù có những lúc căng thẳng, có những khoảnh khắc mệt mỏi, nhưng các bạn đã không bỏ cuộc, đã đồng lòng vì một mục tiêu chung, đó là mang đến một đêm hội thật ý nghĩa và đáng nhớ."
Anh dừng lại một chút, như để cho mọi người cảm nhận được những lời nói của mình, sau đó tiếp tục: "Vậy nên, tôi xin thông báo một điều quan trọng nữa, để cảm ơn sự nỗ lực này của mọi người . Ngày mai, chúng ta sẽ tổ chức một buổi liên hoan để chúc mừng sự thành công của đêm hội hôm nay. Đây sẽ là dịp để tất cả chúng ta cùng nhau quây quần, tận hưởng thành quả mà chúng ta đã cùng nhau tạo dựng. Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ đến, chia sẻ niềm vui, và để chúng ta có thêm những kỷ niệm đẹp tời đại học này."
Mọi người bắt đầu vỗ tay, những tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, hòa lẫn với những nụ cười rạng rỡ. Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng . Ai nấy đều cảm thấy tự hào về những gì mình đã làm được.
Sau khi anh Tài kết thúc thông báo, không khí trở nên tươi vui hơn hẳn. Mọi người đứng dậy, trò chuyện rôm rả, có những người vui mừng vì đã làm rất tốt, có những người lại bắt đầu lo lắng chuẩn bị cho đêm hội tối nay . Các nhóm bạn , clb tụ tập lại với nhau, bàn tán về những công việc cuối cùng cần hoàn thành trước khi sự kiện chính thức bắt đầu.
Em nhìn qua An, thấy anh vẫn giữ vẻ trầm lắng. Dù gương mặt anh đã có một chút thay đổi từ bộ mặt buồn rầu bí xị thành một nụ cười gượng gạo. Em muốn nói gì đó để an ủi, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Thế rồi, An bất ngờ quay sang nhìn em rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh ổn mà, m ko cần lo cho anh đâu." Giọng anh hơi khàn, nhưng vẫn ấm áp. Em gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng cũng không thể tránh khỏi sự bâng khuâng trong lòng. An luôn vui vẻ hoạt bát mà em biết đâu rồi, hình như từ sau lần nhậu đó anh đã thay đổi quá nhiều.
Em biết lý do khiến anh thay đổi, em biết nó xuất phát từ đâu. Nhưng dù có biết, em vẫn không thể làm gì để giúp anh được. Tất cả những gì em có thể làm là lặng lẽ đứng bên cạnh, chứng kiến anh từ từ khép mình lại. Em muốn nói gì đó, muốn an ủi, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh, em lại cảm thấy mình không thể làm được gì nhiều. Có những lúc em tự hỏi, liệu tất cả chuyện này có phải vì cái người kia không? Cảm giác khó chịu đối với ng đó tự nhiên xuất hiện , nhưng cũng không thể tránh khỏi suy nghĩ đó.
Em không có ý ghét bỏ ai hết, nhưng sao em không thể ngừng cảm thấy tức giận khi nghĩ về cách người đó đối xử với An. Nếu anh ta không thích An, thì cũng chỉ cần giữ khoảng cách hoặc ít nhất là đối xử với anh ấy một cách bình thường. Sao lại phải lạnh lùng, phũ phàng và tỏ ra ghét bỏ như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì một lý do nhỏ mà người ta có thể dễ dàng thay đổi cách đối xử với nhau đến mức ấy sao? Em không hiểu nổi, và càng không muốn hiểu.
...
Mọi người nhanh chóng rời khỏi hội trường, ai nấy đều chuẩn bị cho đêm hội tối nay. Em và An cũng bước ra ngoài, nơi không khí trở nên tươi mát hơn.
* buổi tối *
Buổi trình diễn tối nay thật sự là một sự kiện đáng nhớ. Từng giây phút đều tràn đầy sự phấn khích, từ những tiếng vỗ tay, tiếng reo hò không ngừng của khán giả đến những màn trình diễn lôi cuốn và đầy cảm xúc từ các thành viên trong clb âm nhạc.
Đầu tiên, sân khấu sáng lên với ánh đèn chói lọi khi những giọng ca quen thuộc của clb âm nhạc vang lên. Quang Anh, Trường Sinh, Thượng Long, Đỗ Phú Quí, Quang Hùng, Hải Đăng, Đăng Dương, Quang Trung, Đức Phúc,Thái Sơn và Quân, mỗi người một vẻ, mỗi người một tài năng, nhưng tất cả đều cùng tỏa sáng như những ngôi sao trên sân khấu.
Quang Anh, với giọng hát ngọt ngào và đầy nội lực, ngay từ những giai điệu đầu tiên đã chiếm trọn trái tim của khán giả. Ánh sáng từ phía sân khấu như dõi theo từng bước đi của anh, khiến không gian trở nên lung linh, rực rỡ. Những nốt nhạc , giọng hát cất lên từ Anh như một làn sóng cảm xúc dâng trào, cuốn theo đó là những tiếng vỗ tay không ngừng của mọi người.
Trường Sinh cũng không hề kém cạnh. Với giọng hát trầm ấm, phong thái tự tin của anh làm cho mọi người không thể rời mắt. Dù mỗi lần anh đứng trước đám đông, bao giờ cũng có một cảm giác gần gũi, thân thiện, như thể anh không chỉ là một sinh viên đam mê âm nhạc bình thường mà còn là một người nghệ sĩ tỏa sáng trên các sân khấu lớn ngoài kia vậy.
Hải Đăng , Thái Sơn với phong cách năng động, trẻ trung, khiến không khí càng trở nên sôi động. Đăng Dương, Quang Trung, và Quân lại mang đến những màn trình diễn đầy đột phá, phá cách, khiến khán giả phải trầm trồ thán phục. Và cuối cùng là Đức Phúc, với sự chững chạc và tài năng tuyệt vời, khép lại màn trình diễn của nhóm, khiến tất cả mọi người đều đứng lên cổ vũ nồng nhiệt.
Dưới khán đài, khán giả không ngừng reo hò, vỗ tay, hòa mình vào không khí tuyệt vời của buổi tối. Mọi người đều bày tỏ sự thích thú và yêu mến đối với những người trên sân khấu. Cảm giác như mỗi một ca khúc, mỗi một nốt nhạc và giọng hát của họ cất lên đều có thể chạm đến trái tim của bất kỳ ai đang ngồi bên dưới, khiến buổi trình diễn trở thành một khoảnh khắc không thể quên.
Đức Duy đứng lặng lẽ dưới sân khấu, đôi mắt không rời khỏi Quang Anh. Em ngước nhìn Quang Anh tỏa sáng, như một vì sao giữa bầu trời đêm, ánh sáng từ sân khấu dường như chỉ để dành riêng cho anh . Mỗi khi giọng hát của Anh cất lên như thấm vào từng ngóc ngách trái tim em, khiến tim em có chút rung ring . Một cảm giác mới mẻ lạ lẫm ùa về, giống như lần đầu tiên em nhận ra mình yêu một ai đó vậy nhưng lại không thể tìm lời giải thích cho những cảm xúc ấy.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Tất cả đều mờ nhạt, chỉ còn lại Quang Anh với giọng hát ấm áp, đầy tình cảm và ánh mắt dịu dàng đầy chìu mến nhìn về phía em , như thể anh chỉ hát cho một mình em nghe vậy. Mỗi lời ca, mỗi nốt nhạc đều như vỗ về trái tim đang thổn thức của em, như thể thời gian cũng phải lặng im để chứng một điều gì đấy chưa đc tiết lộ ra.
Duy không thể hiểu vì sao lại có một cảm xúc mạnh mẽ đến vậy, nhưng điều đó thật sự khiến trái tim em đập loạn nhịp. Một cảm giác vừa thân thuộc, vừa xa lạ, như một ký ức ngọt ngào đã chôn giấu bấy lâu, bây giờ bỗng chốc bừng tỉnh.Em không thể dừng lại, không thể quên đi ánh nhìn ấy, giọng hát ấy, và cảm giác ấm áp đang dần lấp đầy trái tim mình. Tất cả chỉ có thể giải thích bằng một từ duy nhất "yêu?" .
Anh Tú đứng bên cạnh, ánh mắt dừng lại nơi Trường Sinh. Những hình ảnh của anh trong ánh đèn sân khấu khiến cậu không khỏi nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, khi cậu cũng đứng dưới khán đài này, cổ vũ cho anh với tất cả niềm tin và hy vọng. Mỗi lần anh hát xong, ánh mắt anh luôn tìm về phía Tú, như một lời cảm ơn không nói thành lời, như một sợi dây kết nối vô hình giữa hai người. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Trường Sinh không còn nhìn về phía Tú nữa, ánh mắt ấy đã không còn tìm kiếm hình bóng cậu giữa hàng chục hàng trăm người nữa rồi . Sự chia cắt ấy đã kéo hai người ra xa, khoảng cách giữa họ giờ đây không còn chỉ là một cái nhìn, mà là một vết nứt lớn mà cả hai không thể nối lại.
Dù vậy, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Một cảm giác trống vắng, một nỗi buồn mơ hồ trỗi dậy trong lòng, khiến cậu không thể dễ dàng quên đi những ký ức ấy. Ký ức về những lần đứng dưới sân khấu cổ vũ cho nhau, giờ đây chỉ còn lại như một phần kí ức đầy tiếc nuối và nỗi niềm không thể nói thành lời.
....
Buổi trình diễn tiếp tục với màn biểu diễn của clb nhảy, và ngay lập tức, sân khấu như bừng sáng thêm một lần nữa. Mỗi người đều tỏa sáng theo cách riêng của mình, tạo nên một màn trình diễn hoàn hảo, đầy sức sống.
Đức Duy, Hùng Huỳnh với sự tự tin và khả năng điều phối vũ đạo mượt mà, hai người đã trở thành điểm nhấn trong nhóm. Họ không chỉ nhảy mà còn truyền tải từng động tác với cảm xúc chân thật, khiến tất cả mọi người dưới sân khấu không thể rời mắt. Anh Tú, với phong thái mạnh mẽ và sự hòa hợp hoàn hảo trong từng bước nhảy, làm cho không khí sôi động và đầy năng lượng. Khang, và An - từng bước chân của họ như cuốn theo khán giả vào một thế giới âm nhạc sôi động và bùng nổ. Ngọc Dương và Trung Thành kết hợp ăn ý, tạo nên những màn vũ đạo phức tạp nhưng đầy tính thẩm mỹ, trong khi Thái Ngân, Công Dương, Kim Long và Phong Hào đều mang đến những năng lượng đầy sôi động và sáng tạo, khiến khán giả không ngừng vỗ tay và reo hò.
Ánh sáng trên sân khấu như dõi theo từng chuyển động của họ, chiếu rọi vào những gương mặt sáng ngời, tạo ra một không gian đầy cuốn hút. Màn biểu diễn cảu họ trên sân khấu đã tạo ra một bức tranh sống động, đẹp mắt, khiến mỗi khán giả như lạc vào một thế giới khác biệt.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Thượng Long chỉ dõi theo Khang. Mỗi động tác mạnh mẽ, đầy tự tin của Khang trên sân khấu đều khiến anh cảm thấy tim mình như thắt lại. Dù họ đã không còn bên nhau, nhưng ký ức về những ngày tháng ngọt ngào trước đây vẫn vẹn nguyên trong lòng anh. Ánh mắt anh không thể che giấu sự xúc động khi nhìn thấy Khang vui vẻ và tự tin , như thể mỗi bước nhảy của Khang là một nhắc nhở nhẹ nhàng về những kỷ niệm không thể phai mờ. Anh biết rằng, dù hai người đã chia tay, nhưng tình cảm ấy vẫn còn đâu đó, như một vết thương chưa lành, một tình yêu chưa hoàn toàn dứt bỏ.
Cùng lúc đó, Đăng đứng trong hậu cần, đôi mắt dõi theo Hùng Huỳnh đang biểu diễn ngoài kia . Hùng Huỳnh, với sự cuốn hút và phong cách tự tin trên từng bước nhảy của mình , không những khiến khán giả không thể rời mắt mà còn khiến anh không thể rời mắt. Mỗi động tác của Hùng, dù đơn giản hay phức tạp, đều khiến anh cảm thấy trái tim mình chao đảo. Sự tự tin làm chủ sân khấu này của cậu ngay bây giờ cũng ko hề khác trước kia là bao, vì anh nhớ rất rõ chính điều này đã làm anh rung động với cậu. Đăng biết, dù thời gian đã trôi qua, những ký ức trong anh về cậu vẫn chưa bao giờ tắt, giống như ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong tim, mặc dù đã lâu không được thắp lên.
Trong buổi trình diễn đầy màu sắc và sôi động này, không chỉ có sự tỏa sáng của người trên sân khấu mà còn là những tình cảm sâu lắng, những ký ức không thể quên.
_______________________________________________
• hình như cũng gần tuần sốp chưa ra chap mới thì phải ☺
mong mn thông cảm nhá tại sốp bị bệnh á, cụ thể là bệnh lười với bệnh hiến tềt =)))
• chúc mn đọc truyện zui zẻ, tặng mn con trym 👐🦅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro