#6 | Không hiểu rõ con người cô.
Buổi họp vừa kết thúc mọi người cũng chuẩn bị đứng lên rời đi, Thiếu tướng Hà đưa mắt nhìn một lượt những người bên hội CCA, nhìn thấy Cảnh Hy liền nói:
"Bác sĩ Cảnh, mời cô ở lại một chút."
Người bên CCA nhìn Cảnh Hy bằng cặp mắt đầy tò mò còn cô thì không biểu hiện gì, im lặng ngồi xuống. Tất cả đều đã rời khỏi phòng họp kể cả người ở quân doanh.
Lúc Mặc Ngôn rời đi, anh một cái cũng không nhìn cô, trực tiếp bước ra ngoài.
Cảnh Hy ngồi tại chỗ của mình, nét mặt cũng không khác gì lần đầu cô gặp ông. Vẫn lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc đặc biệt sâu sắc nào.
Thiếu tướng Hà nhìn cô rất lâu, sâu thẳm trong đáy vẫn là cảm giác có chút đau xót. Ông không biết mở lời bằng cách nào, cuối cùng cũng phải để lời nói thoát ra khỏi cửa miệng:
"Thật trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp.. con ở đây."
Cảnh Hy có đôi mắt rất giống với người phụ nữ ông yêu, nhưng ánh nhìn xa lạ này giống như một con dao nhọn đâm thẳng vào từng tế bào trong cơ thể ông.
Quá khứ không mấy vui vẻ bộc phát mạnh mẽ trong đáy mắt sâu thẳm của cô, tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao nhất thiết phải là nơi này? Cảnh Hy cũng tự hỏi hai câu này cả trăm ngàn lần kể từ khi ông bước vào phòng họp.
Cô nhìn khuôn mặt có chút quen có chút xa lạ của Thiếu tướng Hà, vẫn không để lộ bất cứ biểu hiện mà ông mong đợi nào, nhàn nhạt nói mấy chữ: "Đúng vậy, đúng là rất lâu rồi."
Hà Thẩm nở nụ cười, cử chỉ giống như người bố đã lâu không gặp con gái của mình, nhìn thấy nó vẫn khoẻ mạnh sống tốt liền thở phào nhẹ nhõm.
"Công việc của con thế nào? Vẫn ổn chứ? Ta không ngờ con lại lớn như vậy, trở thành thiếu nữ đặc biệt rất giống—" Ông đột nhiên khựng lại, thay vào đó Cảnh Hy lại lên tiếng:
"Đặc biệt rất giống bà ấy khi còn trẻ? Có phải ông định nói như vậy?"
"Tiểu Hy, ta không cố ý nhắc tới mẹ con..."
"Đừng!" Cảnh Hy lạnh lùng nhìn ông.
Một ánh mắt, lại có thể khiến người ta đau lòng đến mức này?
Bàn tay cô để dưới gầm bàn cũng đột nhiên cuộn tròn thành nắm đấm, ngòi bút trực tiếp đâm vào da thịt cô, máu chảy ra như những bông tuyết trắng ngần bị nhuốm một màu đỏ, từ từ rơi xuống trần gian đầy bi kịch.
Ở nơi này cô nhất định không thể kích động, phải khống chế được, cô không giống như những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý khác. Cô là bác sĩ, là bác sĩ tâm lý càng không thể để sự hận thù ăn mòn bản năng khống chế của mình.
"Thiếu tướng Hà, xin ông đừng nhầm lẫn khi xưng hô như vậy. Tôi căn bản không phải là con gái của ông, tôi đã không mang họ Hà từ 15 năm về trước rồi."
Giọng của cô trầm tĩnh đến mức đáng sợ.
Hà Thẩm yên lặng nhìn đứa con gái đang mang dòng máu của mình, thay vì như vậy thì hãy chạy đến trách móc ông, thậm chí hãy ra tay như những người mang đầy thù hận khác. Ông không mong cô sẽ như vậy, không mong cô đối với ông lại hời hợt mà lạnh lẽo như thế.
Cảnh Hy đứng phắt dậy, vừa quay lưng bỏ đi liền nghe thấy giọng nói đầy gấp gáp của người đàn ông: "Về mẹ của con.. ta xin lỗi, ta không còn cách nào khác.."
Nơi bàn tay lại một lần nữa cuộn chặt hơn, nỗi đau thể xác này giúp cô dường như bình tĩnh hẳn. Cô đưa đôi mắt nhìn ra bầu trời bình lặng bên ngoài, gió vẫn thổi mây vẫn bay, chỉ là người không còn ở đó nữa.
"Nếu đã yêu, tại sao không yêu trọn vẹn? Nếu đã rũ bỏ trách nhiệm, cớ gì còn quay lại xin tha thứ? Lúc bà ấy đổ bệnh, ông ở đâu? Lúc bà ấy chờ ông trên giường bệnh, ông đã ở đâu? Lúc bà ấy cần ông nhất, lúc đó ông đang ở cái chỗ quái nào?"
Cảnh Hy gấp gáp lấy lại hơi thở của mình, cánh môi mấp máy nói mấy chữ vô hình tựa như dao nhọn xuyên thẳng vào ngực người đàn ông:
"Xin ông ngàn vạn lần đừng nhắc đến mẹ tôi nữa. Để cho bà ấy nửa đời bình yên."
Bước chân vô định đi thẳng về phía trước, cô bước ra cửa phòng họp cũng không hề quay lại.
Không, mãi mãi cũng không quay đầu lại
Hà Thẩm ngồi trong phòng họp rất lâu, lúc nhận ra có người đang nhìn lén liền đứng phắt dậy đi về phía cửa sổ, nhưng bên ngoài hoàn toàn không có ai.
***
Cảnh Hy đi qua mấy gian nhà, đi thẳng đến phòng khám quân y.
Phòng khám được chia làm hai gian phòng, một phòng là khu vực khám và một phòng nghỉ, hai phòng nối với nhau bằng một cánh cửa gỗ.
Cảnh Hy không thấy ai ở phòng khám cho nên tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi đợi, một lúc sau thấy Trương Dạng mở cửa đi ra từ phía phòng nghỉ.
Anh ta thấy cô liền có chút giật mình nói: "Bác sĩ Cảnh, sao vậy? Vết thương trên cổ có vấn đề gì sao?"
"Tôi cần sơ cứu vết thương."
Trương Dạng tá hoả nhìn bàn tay bị thương rồi lại nhìn khuôn mặt bình thường như có như không của Cảnh Hy: "Cô.. bị sao vậy? Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
"Không có."
"Đợi một chút tôi băng bó giúp cô."
Trương Dạng lấy trong tủ ra vải băng và thuốc sát trùng, lúc sơ cứu vết thương còn cẩn thận xem chừng sắc mặt Cảnh Hy, lúc nhận ra cô một cái cau mày cũng không có anh ta liền thấy có chút kỳ lạ. Đêm hôm trước đưa đến đây cô cũng trong tình trạng hôn mê, vết thương trên cổ sưng to như vậy cô một tiếng rên cũng không phát ra. Trương Dạng làm bác sĩ phụ trách ở đây đã lâu, cũng chứng kiến bao nhiêu cảnh vào sinh ra tử như chưa từng có ai là phụ nữ mà đặc biệt không biết đau như cô.
Phụ nữ như vậy, là mạnh mẽ hay gan lỳ?
Trương Dạng nhìn cô, bắt gặp đôi đồng tử đen láy trống rỗng, ánh nhìn xa xăm đến tận chân trời phía Tây, khuôn mặt cô không rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lại yên ả bình lặng như ánh trăng rơi trên mặt hồ. Quyến rũ có mà sắc xảo cũng có.
Cánh cửa gỗ nối với phòng nghỉ đột ngột mở ra, giọng nói người đàn ông có chút không thoải mái: "Tôi nói thay băng là được rồi không cần..."
Mấy giây tiếp theo không có ai lên tiếng, Cảnh Hy thuận mắt nhìn về phía phòng nghỉ, đại não một chút nữa thì nổ tung. Cô trực tiếp nhìn một lượt trên cơ thể người đàn ông đang cởi trần trước mặt, trên nước da màu đồng là từng khối cơ bắp săn chắc hiện rõ, một chút thịt thừa cũng không có. Mỗi một động tác hô hấp cũng đều đặn cũng khiến cơ bụng anh cử động, đặc biệt phát ra hormone nam tính khắp căn phòng nhỏ.
Mặc Ngôn nói nửa câu liền ho khan một tiếng, anh nhanh chóng quay lưng lại rồi chồng chiếc áo ba lỗ màu trắng vào. Tuy động tác nhanh nhạy nhưng Cảnh Hy vẫn có thể nhìn thấy bên mạn sườn anh có một vết thương đã được băng bó cẩn thận, cô nheo mắt rồi không nhìn nữa.
Trương Dạng vừa băng bó cho Cảnh Hy vừa thoải mái trách móc: "Lão Mặc, tôi nói thật nếu cậu không bôi thuốc đều đặn thì vết thương còn lâu mới lành."
Mặc Ngôn lấy lại phong thái rất nhanh, lúc anh quay lại thì phát hiện áo sơ mi cô đang mặc dính chút máu, thấy Trương Dạng đang thuần thục quấn vải băng trên tay cô. Mi tâm người đàn ông khẽ cau lại trong phút chốc.
"Xong rồi, vết thương cũng không sâu lắm, cô yên tâm đi."
Cảnh Hy gật đầu, nói hai từ 'cảm ơn' rồi nhanh chóng rời đi.
Mặc Ngôn đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô khuất nơi cánh cửa rồi nhìn Trương Dạng đang loay hoay dọn dẹp hỏi:
"Bị sao vậy?"
"Bác sĩ Cảnh? Tôi chưa kịp hỏi cô ấy đã đi mất, mà chắc là không cẩn thận nên bị thương."
Mặc Ngôn không nói gì thêm, trong lòng có một chút tâm tư khó hiểu. Thật ra anh làm quân nhân cũng tính là đã lâu, thói quen đánh giá đối phương cũng dần theo năm tháng mà nhạy bén hơn. Khi nãy nhìn sắc mặt Cảnh Hy anh không cảm nhận được gì bất thường, nhưng ánh mắt cô lại không phải như vậy, có một chút nhìn không thấu người phụ nữ này.
Mặc Ngôn cau mày, trong lòng lại dâng lên một loạt cảm xúc khó hiểu. Vì sao lại muốn đánh giá tâm trạng cô? Vì sao lại muốn biết cô đang nghĩ gì?
Trương Dạng nhìn ra bộ dạng có chút kỳ quái của Mặc Ngôn liền nói đùa một câu:
"Để ý người ta hả?"
Mặc Ngôn trầm mặc quay sang nhìn Trương Dạng, ánh nhìn cảnh cáo của anh khiến Trương Dạng bật cười.
Mặc Ngôn khoác áo quân phục lên người, cài cúc xong thì lấy trong túi áo ra một bao thuốc lá, anh rút một điếu bỏ lên môi rồi thẩy bao thuốc cho Trương Dạng. Trương Dạng cũng nhanh chóng chụp lấy bao thuốc lá.
Mặc Ngôn đứng dựa lưng vào khung cửa sổ, trầm mặc châm điếu thuốc lên, rít một hơi sâu rồi từ từ nhả khói.
"Bọn chúng đã hành động rồi?" Trương Dạng cởi áo blouse trắng ra, vừa nói vừa đi về phía Mặc Ngôn, trên môi anh ta cũng có một điếu thuốc đang cháy đỏ rực. Khói thuốc nhanh chóng hoà vào không khí, Trương Dạng chống khuỷ tay lên bệ cửa sổ, hai mắt vừa vặn nhìn thấy Cảnh Hy đang ngồi trên tảng đá cao, trước mặt cô là mặt hồ Kondul xanh thẳm rộng lớn. Lúc Mặc Ngôn quay lại cũng nhìn thấy cô, anh nhả khỏi thuốc, ngón tay giữ lấy điếu thuốc đang cháy đỏ rực.
"Người bị bắt cóc trải dài từ Mangora đến Islamabad, đa số là phụ nữ. Cảnh sát địa phương cũng đã nhanh chóng vào cuộc."
Trương Dạng gật đầu tiếp lời: "Vậy bên phía chúng ta có cần phải làm gì không?"
Người đàn ông nghe xong cũng không vội trả lời, khói thuốc tràn ngập trong đôi mắt anh nhưng tan dần khi bị gió quét qua. Anh không cố ý nhìn Cảnh Hy, chỉ là vô tình bị cô thu hút. Thoáng chốc nhìn thấy một sự yên bình kỳ lạ trên khuôn mặt sắc xảo của cô, là loại cảm giác khó gặp nhất kể từ khi anh bước chân đến Pakistan này.
Mặc Ngôn không dời tầm mắt đi nhưng cũng không say xưa ngắm nhìn, giống như anh chỉ đang thưởng thức cảnh đẹp ngay trước mắt mà thôi.
Anh lại đặt điếu thuốc lên giữa hai môi, cố gắng rít một hơi sâu rồi lại trầm mặc nhả khói.
"Cấp trên vừa đưa chỉ thị xuống, cũng giống như những lần trước. Làm những gì cần làm, những gì không thuộc vào phạm vi bảo vệ của chúng ta thì không cần bận tâm. Trừ trường hợp khẩn cấp, mọi chuyện còn lại giao cho cảnh sát."
"Đã xác định đối tượng chưa?"
Mặc Ngôn lắc đầu: "Không đoán trước được."
Trương Dạng thở dài, bọn họ ở đây đặc biệt không chỉ có một kẻ thù. Ngoại trừ phiến quân nổi loạn Taliban còn có ISIS, mà đằng sau bọn chúng còn biết bao nhiêu thế lực đen tối khác? Chỉ có trời mới biết.
Một bộ phận nhỏ không thể nào hoạt động riêng lẻ mà lâu dài, muốn bắt đầu một cuộc nổi loạn không phải chỉ có quân số đông mà còn phải trang bị đầy đủ vũ khí. Súng ống, đạn dược, xe tăng,.. nếu cướp được cũng không đủ dùng. Câu hỏi ở đây là ai đứng phía sau thao túng bọn chúng? Ai đã cung cấp cho chúng vũ khí?
Chỉ cần là người trong quân đội, ai cũng biết hai câu hỏi này mãi mãi không hề có lời giải đáp.
Cuộc chiến này, không thể kết thúc.
Hai người đàn ông đứng một hồi, cũng không ai lên tiếng. Trương Dạng không muốn nhắc đến chuyện này, Mặc Ngôn thì trầm mặc hút thuốc.
"Bác sĩ Trương, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
"Được rồi tôi ra đây." Trương Dạng quay sang đánh vào vết thương trên mạn sườn Mặc Ngôn rồi hăm doạ nói một câu: "Nếu không có gì làm thì nghỉ ngơi một chút, tôi không muốn cứ chữa mãi một vết thương không lành của cậu."
Chữ 'nghiêm' trên mặt người đàn ông lập tức biến mất, anh cười mà không nói gì.
Trương Dạng cùng người kia một trước một sau rời khỏi phòng, Mặc Ngôn vẫn ở lại đứng hút thuốc ở cửa sổ.
Anh vô tình đưa mắt về phía mặt hồ Kondul thì nhìn thấy Cảnh Hy đứng trên tảng đá cao, khập khiễng yếu đuối trước đầu cơn gió mùa thu, bộ dạng như vậy giống như chỉ cần một trận gió nhỏ cũng đủ quật ngã thân hình nhỏ bé của cô.
Một bước, hai bước, ba bước,... đôi chân trần nhích từng bước nhỏ về phía trước, mặt hồ Kondul xanh thẳm bị gió va chạm tạo nên tiếng rì rào như vòng tay rộng lớn đang giang ra chào đón cô.
"Làm gì vậy?"
Cảnh Hy quay đầu lại, mái tóc đen dài của cô bị gió thổi tung lên, cô đứng ngược nắng, sắc mặt cô như thế nào anh cũng nhìn không rõ, chỉ là đôi mắt sắc bén tựa như có thể nhìn thấu từng tế bào trong cơ thể đang chăm chú nhìn anh.
Gió thổi rất mạnh, Cảnh Hy mỉm cười nhún vai:
"Hóng gió, ngắm cảnh."
Người đàn ông liền trầm mặc, anh nhìn miếng vải trắng quấn quanh tay cô. Mi tâm khẽ nhíu lại.
Cảnh Hy hiểu chuyện, giọng nói cô có chút châm biếm:
"Vội vội vàng vàng như vậy. Anh lo cho tôi à?"
Mặc Ngôn dời tầm mắt lên khuôn mặt cô,
"Tôi không muốn có người xảy ra chuyện trong phạm vi của quân doanh, sẽ gây ra nhiều rắc rối."
Cảnh Hy liền ngồi xuống tảng đá, hai chân xếp bằng, tay chống cằm nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, tầm mắt hai người vừa vặn ngang bằng nhau.
Sau lưng cô là mặt hồ xanh ngát, trước mặt là anh. Sau lưng anh là quân doanh rộng lớn, trước mặt là cô.
Giống như hai thực thể khác biệt, cách nhau một bức tường trong suốt rất dày.
"Lại làm gì vậy?"
"Ngắm anh."
Mặc Ngôn không lên tiếng, chỉ thấy câu nói này của cô nửa đùa nửa thật. Anh quay mặt đi, rồi trong phút chốc đã nhảy lên tảng đá cao. Anh đứng bên cạnh Cảnh Hy, cao lớn che đi cả mảnh sáng cuối cùng của buổi sớm.
Cảnh Hy quay người lại, vẫn ngồi xếp bằng dưới bóng anh. Hai người đều nhìn về phía trước, nhưng phong cảnh trong mắt họ đều khác nhau.
"Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi muốn nhảy xuống đây?"
"Dựa vào những gì tôi vừa nhìn thấy." Giọng nói người đàn ông rất trầm tĩnh, tựa như nước trong hồ sâu thẳm.
Cảnh Hy bắt đầu cột mái tóc bị gió đánh tung của mình lên, tóc không còn che đi đôi mắt sâu sắc ảm đảm, cả khuôn mặt xinh đẹp lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt.
"Đại Uý nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn nhìn rõ cảnh đẹp trước mắt mình một chút thôi."
Mặc Ngôn lẳng lặng đưa mắt nhìn đồng hồ, xong rồi đưa bàn tay đó lên về khoảng không phía trước, hành động kỳ quặc chừng mười giây sau thì dừng lại, Cảnh Hy nheo mày nhìn anh.
"Áp xuất thấp không cân bằng, gió nhiệt đới tràn vào thung lũng từ phía Đông Bắc. Nếu cô không muốn bị nhiễm lạnh thì đừng nên đứng ở nơi cao đón gió thế này."
Cảnh Hy cười mà không nói gì.
Gió nhẹ khiến mặt hồ bồng bềnh như một tấm lụa màu xanh, bao quanh là núi đồi hùng vỹ, là một cảnh đẹp khiến người ta động lòng.
Mặc Ngôn vẫn đứng đó, bờ vai rộng của anh nhìn vào lại có cảm giác vô cùng an toàn, giống như dù nắng mưa hay bão tố, núp dưới bóng lưng anh thì mọi chuyện sẽ không sao.
Nhưng Cảnh Hy là một người phụ nữ đặc biệt không muốn được che chở. Ỷ lại người khác chính là thứ cô ghét nhất.
Cô muốn anh, kỳ thực chính là muốn anh. Ngoài ra không hề có bất kỳ loại tình cảm chi phối khác.
"Đại Uý, có thể hỏi một câu được không?"
Mặc Ngôn quay xuống nhìn Cảnh Hy, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, có tiếng gió, có tiếng nước, cũng có tiếng tim đập.
Đôi mắt cô rất đẹp, rất thâm trầm lại vô cùng sâu sắc.
"Tại sao lại dừng lại? Trong lúc nói về Taliban những năm trước đây dùng nơi này làm bàn đạp để vươn ra địa phận Pakistan? Lúc đó anh định nói gì?"
Mặc Ngôn dời tầm mắt đi chỗ khác, tuy hơi ngạc nhiên nhưng anh vẫn giữ thái độ trầm lặng.
"Những thứ cần nói tôi đã nói hết rồi."
Cảnh Hy đứng dậy, cô đứng bên cạnh nhưng không nhìn anh mà hướng mắt ra mặt hồ xanh biếc.
"Nếu đã nói hết rồi thì anh còn thiếu. Bọn chúng đã bắt cóc phụ nữ và trẻ em, chặt đầu những người dám phản đối rồi quay phim lại, xử bắn người dân vô tội trước đám đông để thể hiện uy quyền, đánh bom vào trường học để giết chết những thế hệ sau này. Còn nữa, đã từng có một nhà nghiên cứu người Trung Quốc bị bắt làm con tin, bị nhốt 6 tháng và tra tấn ngược đãi. Tại sao lại không nói ra?"
Cảnh Hy là bác sĩ tâm lý, quan sát người khác đối với cô là chuyện không hề khó. Từng cử chỉ lời nói của anh trong buổi họp cô đều vẽ trong đầu, anh ngập ngừng trong giây lát, cô cũng nhìn thấy.
Mặc Ngôn vẫn không tỏ thái độ gì, điều này khiến Cảnh Hy đặc biệt không thích thú.
Người đàn ông trầm mặc móc bao thuốc ra, châm thuốc lên và rít một hơi.
"Bác sĩ Cảnh, cô là bác sĩ tâm lý, nếu có một bệnh nhân tìm đến cô với tâm lý không vững vàng thì cô sẽ nói thẳng với họ rằng 'bệnh này là nan y, không thể chữa' hay 'bệnh này có thể chữa nhưng cần thời gian'? Là cô muốn tạo áp lực cho họ, để bọ bỏ cuộc? Hay muốn tạo động lực để họ tiếp tục?"
Cảnh Hy không chần chừ, cô biết anh sẽ không trả lời câu hỏi cô, cô cũng biết anh ví người bên Hội Chữ Thập Đỏ chính là bệnh nhân với tâm lý không vững vàng.
Ý định ban đầu của cô không phải muốn nghe anh trả lời mà muốn nhìn xem anh ứng phó như thế nào.
Cảnh Hy thẳng thắn nói:
"Bệnh nhân có quyền được biết chính xác tình trạng của họ. Nếu tôi tạo động lực để họ tiếp tục, Thần Chết cũng không động lòng mà bỏ đi."
Mặc Ngôn có một chút hiểu ra tính cách của cô, lại có một chút không hiểu được con người cô.
Nếu cô muốn hiểu, anh sẵn sàng bỏ một chút tâm tư ra khiến cho cô hiểu. Người đàn ông nhả khói thuốc, giọng nói trầm mặc vang lên: "Bác sĩ Cảnh biết được chuyện này vì trong lòng cô đã sẵn sàng muốn biết được sự thật ở nơi cô vừa đặt chân đến. Nếu bọn họ cũng muốn biết, họ tự khắc sẽ tự mình tìm hiểu, tìm hiểu rồi thì không cần tôi phải nói ra."
Cảnh Hy là người nhạy bén, những lời anh nói cô đều hiểu. Cô hiểu anh không muốn đem những điều này nói ra là để cho bọn họ yên tâm hơn, không cảm thấy bất an.
Cô cũng cảm giác được anh đối với này có chút đặc biệt, là trách nhiệm, là lý tưởng.
"Bây giờ thì tôi biết rồi."
"Biết gì?"
"Biết anh nói nhiều hơn một câu thì sẽ không chết."
Mặc Ngôn quay sang nhìn Cảnh Hy, đột nhiên cảm thấy từ khi anh bước ra khỏi phòng khám vì nghĩ rằng cô định nhảy xuống hồ thì ngọn sóng trong lòng anh đã dâng cao hơn một nấc rồi.
Nhưng Cảnh Hy lại không theo thói quen mà nhìn anh, khuôn mặt cô nhanh chóng thay đổi, tay chỉ về phía mặt hồ:
"Hình như.. có người chết trôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro