Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yunho & ATEEZ • Mang theo gánh nặng ấy by MagpiePair

Yunho là trụ cột trong nhóm của mình. Với tư cách là người khuấy động tâm trạng, cậu gánh vác trách nhiệm. Cậu chịu đựng tất cả với một nụ cười, hướng về phía trước và gánh vác mọi thứ nhưng không bao giờ để lộ bất kỳ điểm yếu nào ra ngoài.

Nhưng khi các vết nứt bắt đầu lan ra trên bề mặt, liệu cậu có sụp đổ không? Hay cậu sẽ nhận ra rằng có bảy sự trợ giúp khác vẫn luôn chờ đợi giúp cậu chia sẻ gánh nặng?

────── ⋆⋅☆⋅⋆ ──────

Tên đầy đủ: Mang theo gánh nặng ấy (Đã lâu rồi).

Tác giả: MagpiePair

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/37349851

Disclaimer: Bản gốc thuộc về MagpiePair và AO3.

MagpiePair: Xin hãy yêu thương Yunho ;_; bias bé yêu- hủy hoại tôi mỗi ngày.

────── ⋆⋅☆⋅⋆ ──────

Chuyện đó bắt đầu như một cách để phân biệt chính cậu.

Yunho không đủ chín chắn như anh cả hoặc trưởng nhóm, cậu không được tin tưởng theo cách đó.

Yunho không trẻ hoặc nhỏ đến mức ngốc nghếch như nhóm em út, đam mê nghịch ngợm giống bọn họ.

Vì vậy, cậu cần một cách khác để chứng minh vị trí của mình trong nhóm. Và cậu nhận thấy một ngoại lệ trong tính cách hoạt bát tự nhiên của mình, một cách để vượt qua những lúc khó khăn. Cậu sẽ là Yunho, người hay cười. Một người không bao giờ để hoàn cảnh khiến cậu gục ngã, một người đối mặt tất cả với một nụ cười không lung lay. Bởi vì cậu tin rằng một thái độ lạc quan nghĩa là cậu có thể vượt qua mọi nghịch cảnh.

Chỉ là... đâu đó trong quá trình, ý định tốt đẹp của cậu trở thành một sự ràng buộc. Cậu ràng buộc... điều này với tính cách đặc trưng của mình, gắn bó chặt chẽ bản thân với hình ảnh 'người khuấy động tâm trạng' cậu tự đặt ra. Cậu thậm chí không chắc rằng mình có biết cách để thoát khỏi nó không. Cậu thấy mình như bị lột trần khi bước ra khỏi phòng ngủ mà không cười.

"Làm sao ông có thể trông đẹp mắt như này vào sáng sớm thế hả?" Yeosang hỏi cậu.

Yunho chuyển hướng nụ cười mờ mịt về phía cậu bạn cùng nhóm. Cảm giác có chút khó xử, cái cách mà nụ cười rạng rỡ kẹt lại trên khóe môi cậu. Sau cùng thì, Yunho đã mệt mỏi vì một đêm ngủ không ngon giấc, phiền lòng vì buổi tập luyện trước đó. Nụ cười của cậu lúc này không hẳn là nụ cười chân thật nhất.

Dù vậy, cậu không để nụ cười của cậu chùng xuống hay nếp nhăn trên khóe mắt vơi đi.

Thế nhưng, Yeosang dường như vẫn chưa xong việc ca ngợi cậu. Cậu ấy nói. "Nghiêm túc đấy: có sức hút. Và nụ cười đó của ông- tui không hiểu sao ông có thể luôn giữ được vẻ ngoài tươi tắn mọi lúc, nhưng vẻ ngoài đó của ông luôn làm tâm trạng của chính tui tốt lên."

Yunho thấy tim mình đập nhanh và vai cậu chùng xuống gần như cùng lúc. Hoang mang. Các thành viên cùng nhóm thường khen ngợi nụ cười của cậu như một cách để công nhận cho những điều cậu đang hướng tới, thì tại sao cậu đột nhiên lại thấy chúng nặng nề như vậy?

Những người khác đều rất yêu nụ cười của cậu, cậu không thể buông nó xuống lúc này được. Dù cho nỗi lòng cậu có như thế nào đi chăng nữa.

➖➖➖

...

{

"Thật ngọt ngào khi Yunho luôn mỉm cười vì các thành viên của cậu ấy và Atiny. Còn nhớ lúc Sannie khóc trên sân khấu và Yunho ôm cậu ấy không? Hoặc bảo vệ cậu ấy khi cậu ấy sợ hãi trong suốt lần quay hình Ngôi nhà ma ám? Bạn cùng phòng tuyệt vời nhất uwu".

"Mình không biết nữa, không phải là nó quá đơn điệu hoặc hơi nông cạn sao? Chúng ta chưa từng nhìn thấy điều gì khác từ cậu ấy. Như kiểu thật sự không có gì đang diễn ra trong đầu cậu ấy sao? Lol đáng yêu đấy nhưng ngốc nghếch y như một chú cún con thật sự."

"KHÔNG ĐƯỢC NÓI YUNYUN NGỐC."

"Chỉ là quan sát những gì cậu ấy thể hiện ra với chúng ta thôi kekeke."

"Làm như bạn hiểu cậu ấy hơn fan thật ấy. Đã báo cáo! >:( "

}

Yunho cảm thấy tim mình nhức nhối khi cậu lướt qua khu vực bình luận bên dưới bài phỏng vấn gần nhất của họ. Cuộc chiến fan đang nổ ra vì cậu. Họ mong muốn điều gì từ cậu? Luôn luôn mỉm cười, hành động như nguồn sức mạnh cho các bạn cùng nhóm dù cho chính cậu đang chịu đựng áp lực sao?

Hay tác động đến một nhân cách sâu thẳm nào đó và thể hiện "nhiều mặt" của bản thân với hàng triệu người lạ mặt thông qua một ống kính camera mang tính khách quan?

Nếu cậu không thể làm cho mọi người vui vẻ theo cách cậu đang làm hiện giờ, vậy giá trị của Yunho ở Ateez là gì?

Một cơ thể khoác lên vai Yunho. Một giọng nói bên tai cậu hỏi thăm. "Đang nhìn cái gì đó?"

Nụ cười bật lên của Yunho trượt vào vị trí vừa đúng lúc ngón cái cậu nhấn nút tắt màn hình điện thoại.

"Không có gì đâu, anh Seonghwa."

Seonghwa nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò nhưng lại bỏ qua nó, chấp nhận để Yunho làm anh mất tập trung với những câu hỏi về lịch trình của họ.

➖➖➖

Gần đây có nhiều việc kiểm tra quyết tâm của cậu.

Cũng không quá tệ. Với tư cách là một idol, sẽ rất lạ lùng nếu cậu chưa bao giờ đối mặt với những khó khăn. Đó không phải là một vấn đề lớn lao. Nhưng sao lại có cảm giác như thể linh hồn, tinh thần của chính cậu đang yếu dần đi? Như thể sức sống của cậu đang bị rút cạn dần?

Có phải bởi vì, ngay cả khi cậu đang cảm thấy lười biếng và vô vị, cậu trả lời "Chắc rồi!" với câu hỏi của Jongho. "Anh có muốn tham gia VLIVE với em sau đó không?"

Có phải kể từ khi cậu tự đeo lên mặt mình một nụ cười và nhảy nhót xung quanh Mingi và San, như thể phía sau vẻ mặt ấy của cậu, tâm trí cậu không hề chạy đua với những suy tư về comeback, sự căng thẳng và tiến bộ không đủ, sự ngờ vực về năng lực của chính mình và đong đếm sức nặng của công việc đáng mơ ước với giá trị của một giấc ngủ ngon không?

Cậu phải giữ vững nụ cười của mình kể cả khi cậu có chút suy sụp thế này. Dù sao thì đó là vai trò của cậu trong nhóm: người khuấy động tâm trạng. Cậu không quá thiếu tự tin đến mức không nhận ra mình cũng có đóng góp chút gì đó cho cả nhóm... Nhưng khi cậu hỏi về giọng hát của chính mình và tiến bộ về vũ đạo, khi cậu mất đi một chút cơ bắp và nhìn những người bạn cùng nhóm đẹp trai hút hồn của mình, lại không thật sự cảm thấy mình giống với hình ảnh mà mọi người hay gán cho cậu... Việc này chỉ khiến vấn đề của cậu lớn dần thêm. Cách cậu làm cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn cho các bạn cùng nhóm của mình là thứ duy nhất mà cậu cảm thấy tự hào. Cậu không thể nào đánh mất luôn cả điều đó.

Ngay cả khi áp lực bắt đầu xuất hiện như những bức tường đóng dần lại xung quanh cậu.

Mỉm cười và giơ tay khi người dẫn chương trình thực tế hỏi. "Có ai xung phong mô phỏng những biểu cảm ngốc nghếch này không?"

Mỉm cười khi Hongjoong hỏi. "Ngày hôm nay của em thế nào, Yunho?"

Cười, cười, cười dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Không thể hiện ra dù mày có đang buồn phiền như thế nào. Đừng tìm kiếm sự trợ giúp và kéo người khác vào những nỗi lo lắng của chính mày. Trở thành sức mạnh của họ. Trở thành Yunho người khuấy động tâm trạng.

"Bạn ổn không vậy?" Mingi hỏi cậu.

Yunho ngạc nhiên nhướng mày. Cậu sửa lại nụ cười của mình (cậu hẳn đã làm không đủ tốt việc của mình nếu Mingi hỏi câu đó).

Mingi nhìn cậu một cách nghiêm túc đến mức Yunho ghét phải nói dối với cậu ấy. Nhưng cậu bạn vừa mới trở lại sau khoảng thời gian dài tạm nghỉ, chắc chắn đang tự mình cố gắng thích nghi và bắt kịp. Yunho không thể đè rắc rối của chính mình lên cậu ấy được.

"Tất nhiên rồi!"

Mingi có vẻ không bị thuyết phục bởi nụ cười mấy triệu watt của cậu lắm, và vì vậy Yunho biết rằng mình phải làm tốt hơn. Cố gắng nhiều hơn nữa. Cậu sẽ biến nó thành sự thật- Cậu sẽ phải ổn. Luôn luôn như vậy.

➖➖➖

"Anh ổn không, anh ơi?"

Như vậy có thể Yunho đã thất bại với nhiệm vụ chính của mình rồi.

"Ổn, sao em hỏi vậy?"

Wooyoung bước ra khỏi vị trí của mình trong đội hình của họ và đến gần cậu. Biểu cảm của cậu nhóc như thể đang khó xử, và có lẽ vậy, cậu nhóc không thường xuyên dừng lại và nói chuyện với người anh dancer giữa lúc luyện tập thế này lắm.

"Chỉ là, anh lúc nào cũng luôn tràn trề cảm xúc khi nhảy." Wooyoung không hề ngạc nhiên chút nào nói.

Không giống hôm nay, Yunho biết. Hôm nay gương mặt cậu vẫn luôn trống rỗng suốt buổi tập. Cậu vẫn luôn mệt mỏi vì nỗ lực giả vờ rằng mình ổn 24/7, mặc cho tâm trí của chính cậu gào thét với cậu hàng giờ. Cậu thậm chí không buông xuống vẻ ngụy trang của mình ở ký túc xá. Vì vậy lúc này, mặt nạ của cậu đã nứt ra một chút, nụ cười đặc trưng được thay bằng một gương mặt không cảm xúc.

Wooyoung kéo cậu về với thực tại khi cậu nhóc hỏi. "Anh có muốn tập chung không? Hay để em quan sát hoặc quay phim cho anh?"

Đề nghị của cậu nhóc có vẻ sẽ giúp ích rất nhiều, vừa có một cặp mắt quan sát vũ đạo của cậu vừa giúp cậu phân tán khỏi những điều não bộ mách bảo khi cậu ở một mình. Nỗi lo âu khủng khiếp, nỗi sợ hãi những viễn cảnh tồi tệ nhất, những ấn tượng tiêu cực mãnh liệt hướng về phía cậu mỗi khi cậu mắc lỗi. Và chưa hết...

Yunho nhìn thấy cậu nhóc kia đổ mồ hôi và dựa lưng vào tường kính. Cậu biết mình nên để người kia nghỉ ngơi. Hơn nữa, không có Wooyoung ở đây, cậu sẽ không phải đeo lên nụ cười chết tiệt đó trong lúc nghỉ ngơi. Một mình Yunho sẽ ổn thôi.

"Thôi, không sao đâu. Em có thể về nhà rồi." Cậu nở nụ cười như cũ.

Mất thêm chút thời gian để thuyết phục Wooyoung thật sự bỏ qua, nhưng cuối cùng Yunho đảm bảo có được điều mình muốn. Một phòng tập trống trải. Cậu bật nhạc lên và tiếp tục, một mình.

➖➖➖

Cậu lại thấy mình quay lại đây. Khu vực bình luận. Khu vực bình luận khá nguy hiểm, cậu nhận ra điều đó. Cậu cố gắng nhắc nhở bản thân mình. Dù sao thì ngón cái của cậu vẫn cuộn liên tục.

"Hào hứng hả?" San đột nhiên nói ngay bên cạnh cậu. "Tui biết ông luôn muốn cover bài hát này lâu rồi, nên tui mừng vì mình có thể biểu diễn nó dưới tư cách một nhóm và ra mắt nó như một món quà cho Atiny!"

Yunho cười lại. Cậu nghiêng màn hình đi một lúc khi cậu cuộn lại video trước đó, thay vì phần bình luận phía dưới.

Dù sao thì San cũng phát hiện ra. "Có phải ông đang xem phản ứng của fan không? Chúng thế nào?" San có vẻ phấn khích nhưng cũng hơi lo lắng, nên Yunho nhanh chóng xua đi nỗi sợ hãi của mình.

"Rất khả quan." Cậu trả lời. Không phải nói xạo đâu. Bình luận rất tích cực. Dù vậy bằng cách nào đó chúng vẫn kéo trái tim nặng trĩu của cậu xuống sâu hơn. Bởi vì fan của cậu, trong cùng một lời nhận xét họ thể hiện tình yêu và sự trân trọng dành cho cậu, đồng thời cũng bộc lộ sự phẫn nộ của họ.

{

"Giọng hát của Yunho thật ổn định và xinh đẹp! Mình hiểu rằng cậu ấy thuộc nhóm nhảy nhưng sao không có nhiều người cân nhắc cậu ấy làm thành viên của nhóm hát nhỉ?"

"Công ty không đánh giá cao cậu ấy."

"Các thành viên không đứng lên vì cậu ấy sao? Phân chia lời bài hát kiểu này thật đáng thương."

}

Đáng thương. Từ ngữ gợi lên một cơn đau nhói, như thể lời nhận xét đó đâm thẳng vào ngực cậu. Các fan đang thương hại cậu. Họ lo lắng cho cậu. Nghĩa là cậu vẫn chưa làm tốt việc thể hiện rằng cậu đang vui vẻ. Cậu kéo sự phẫn nộ về phía công ty và các thành viên khác, dù cho đó không phải là lỗi của họ. Đó không bao giờ là lỗi của họ. Là do cậu. Cậu nên cố gắng nhiều hơn. Vậy thì cậu sẽ không còn là một mối lo ngại cho fan nữa.

Nếu những người khác lo lắng về cậu, nghĩa là cậu đang không làm đúng việc của mình.

San dựa lên lưng Yunho, xem video cover của họ qua vai Yunho đến lần thứ n có lẽ. Sự ấm áp của thành viên nhà cậu đã mang đến nụ cười chân thật đầu tiên trên mặt Yunho sau một thời gian dài.

Điều này làm nảy sinh một suy nghĩ trong đầu cậu, rằng có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi cậu ở cùng họ bởi vì lẽ ra mọi chuyện phải như vậy, nhưng cậu gạt nó đi. Sự an ủi nho nhỏ này hẳn là đủ lắm rồi.

➖➖➖

Và cứ như thế cậu tiếp tục với hình tượng của mình. Đó là một thói quen, một con đường mà cậu sợ mình sẽ bước chệch hướng. Và vì vậy... cậu không bao giờ nhờ tới họ.

Cậu dồn nén chúng lại. Cậu khiến bản thân mỉm cười dù có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi cậu cảm thấy vẻ mặt mình đang rạn nứt. Ngay cả khi sự vùng vẫy của cậu lớn dần lên. Khi nó vượt quá sức chịu đựng một mình, sự cô lập và tự ngờ vực mà không có lối thoát nào cho cảm xúc. Không cho phép bản thân cậu tìm kiếm sự trợ giúp.

Cậu luôn cân nhắc đến điểm mạnh của mình là năng lực cổ vũ các thành viên, tạo ra một bầu không khí tốt đẹp trên chương trình giải trí bằng niềm vui và nụ cười tích cực của cậu. Nên khi Jongho và Mingi bắt đầu công khai lo lắng nhìn cậu chăm chú khi cậu bước vào một căn phòng, "chỉ vì" Yeosang đun cho cậu một ít trà tĩnh tâm, khi Wooyoung mời cậu cùng nhau ngủ một giấc yên bình... Cậu cảm thấy ấm áp vì sự chăm sóc của họ, nhưng cậu cũng thấy mình vô dụng.

Tất nhiên, đến lượt Hongjoong và Seonghwa dẫn đầu cho lần can thiệp tiếp theo. Họ có lẽ sẽ dùng lời lẽ nhẹ nhàng hơn khi họ đối diện với cậu, kiểu như "bọn anh chỉ muốn nói chuyện với em", nhưng Yunho chỉ nghĩ vậy thôi. Cuối cùng, họ sẽ khước từ cậu vì cậu đã giữ tâm trạng tồi tệ như thế nào trong thời gian qua. Nụ cười của cậu trở nên giả tạo khủng khiếp và khó chịu ra sao. Họ sẽ chỉ rõ nó một cách tử tế, tự nhiên, nhưng đó mới là ý chính của nó. Ngừng việc lôi rắc rối của mình vào cản trở công việc đi.

Hongjoong bắt đầu cuộc trò chuyện, và nó... không quá giống với những gì Yunho mong đợi. "Yunho, bọn anh nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với em trong thời gian gần đây. Bọn anh muốn cho em không gian để đến với bọn anh khi em sẵn sàng, nhưng có vẻ như đó không phải là những gì sẽ xảy ra."

Yunho tự làm mình bận rộn với việc nhặt mấy sợi chỉ bung ra trên tua rua của mấy cái gối tựa lưng trên sofa của họ.

Seonghwa thở dài, và cậu thu mình lại. Nhưng anh nói. "Làm ơn nhìn bọn anh, bọn anh không tức giận."

Yunho chớp mắt vài cái. "Bọn anh không giận?"

"Không!" Hongjoong kêu lên. "Chỉ lo lắng thôi."

Dù sao thì Yunho cũng thả lỏng hơn. Cậu cũng không muốn điều đó.

Hongjoong đặt một tay lên tay Yunho, ngăn cậu tiếp tục xé mấy sợi chỉ trên tua rua. "Bọn anh nghĩ- Anh nghĩ em đang cố che giấu cảm xúc của mình với bọn anh. Vì ý thức trách nhiệm bị đặt nhầm chỗ, nghĩ rằng em phải là 'người vui vẻ', hoặc là 'người mạnh mẽ'."

Cứ như thể trưởng nhóm đọc được suy nghĩ của cậu. Cậu ngạc nhiên, miệng há hốc.

Seonghwa nhanh chóng tiếp lời từ chỗ đó. "Nhưng em không phải làm vậy. Sẽ ổn thôi nếu thỉnh thoảng em cảm thấy thế này, và em có thể dựa vào bọn anh y như lúc bọn anh vẫn luôn dựa vào em."

Ai đó đã mở khóa vòi nước bị rò rỉ trong đầu Yunho, bởi vì mắt cậu bắt đầu ngấn nước. Cậu yếu ớt lắc đầu. Không. Đây là không phải những gì họ định nói. Đây không phải những lời mà giọng nói trong đầu đã nói với cậu.

Bằng cách nào đó, cậu nhận thấy họ đã có thêm khán giả. Một nhóm năm người giấu mình một cách tội nghiệp trên hành lang, đơn thuần là xem cảnh tượng trước mắt họ diễn ra.

"Em- Đó không phải-" Cậu cố gắng nói. Từ khóa, cố gắng. Bởi vì họ nhìn cậu với rất nhiều sự yêu thương. Rất nhiều sự ân cần và tốt bụng trong ánh mắt của họ, tất cả dành cho cậu. Và điều đó không đúng. Họ không cần phải làm điều đó cho cậu.

"Tại sao em lại nghĩ mình không nên dựa vào bọn anh?" Hongjoong hỏi, và ồ. Yunho tự hỏi có phải cậu đã nói ra miệng không, hoặc Hongjoong chỉ đơn thuần lại đọc được suy nghĩ của cậu.

Năm người kia tràn vào phòng, không còn ngụy trang sự nghe lén trước đó của họ nữa. Cậu lần lượt chạm mắt với từng người trong số họ khi cậu nghĩ xem nên diễn đạt thành lời thế nào.

"Nó- Tất nhiên là em tin tất cả mọi người. Mọi người là gia đình của em. Nhưng chỉ là- Em không-"

"Từ từ thôi nào." Seonghwa như một thiên thần, kiên nhẫn nói với cậu.

Cậu cố làm mình bình tĩnh lại và giải thích. "Mọi người... không phải... em không muốn trở thành một gánh nặng." Lời nói trào ra khỏi miệng cậu cùng một lúc.

Chết tiệt, có phải giọng cậu đang run rẩy không? Không ai sẽ tin là cậu ổn khi giọng cậu thế này.

Wooyoung choàng tay ôm lấy Yunho. Cậu nhóc có vẻ kiên định khi nói. "Anh không phải là gánh nặng. Anh không thể nào là một gánh nặng."

Yeosang trông như thể sắp khóc rồi. "Sao ông lại nghĩ bọn tui xem ông là một gánh nặng? Yunho, bọn tui yêu ông. Ông luôn có mặt vì bọn tui, và bọn tui cũng chỉ muốn sẵn sàng có mặt vì ông thôi."

Đây là điều làm cậu suy sụp. Van xả lũ đã mở. Lần đầu tiên trong ký ức hiện tại, cậu khóc ngay trước mặt các thành viên.

Qua đôi vai run rẩy và hơi thở hổn hển, cậu nhận ra những đôi tay dịu dàng và lời thì thầm của các bạn cùng nhóm. "Mình xin lỗi..."

"Không có gì phải xin lỗi cả." Mingi nói với cậu. "Chỉ là làm ơn đến với bọn mình. Mình ghét khi phải thấy bạn cố gắng một mình gánh vác mọi thứ và không để bản thân được buồn phiền. Mọi người đều phải giải phóng cảm xúc của mình vào một lúc nào đấy. Không thì bạn sẽ thành rô-bốt đấy."

Yunho bật ra một tiếng cười giữa dòng nước mắt. "Bạn biết không, mình thật sự từng ước được làm rô-bốt khi còn nhỏ. Mình nghĩ tụi nó ngầu lắm."

Seonghwa thì thầm bên tai cậu. "Rô-bốt ĐÚNG LÀ ngầu." Anh đồng ý. "Nhưng anh nghĩ Yunho của bọn anh ngầu hơn."

"Nghe sến sẩm quá, anh ơi." Jongho phàn nàn.

"Nhìn lại cái người đang âu yếm đầu Yunho trong ngực mình như cún con đi kìa."

"Im đi!"

Yunho lại dựa vào cái ôm của Jongho. Nhận xét cún con gợi cậu nhớ về bình luận trước đó, bình luận nói cậu "đáng yêu nhưng ngốc nghếch". Thế nhưng, khi bạn cậu nói ra điều đó, không hề có giọng điệu của sự khinh thường. Chỉ có sự yêu thương âu yếm.

Hongjoong trìu mến nở nụ cười, và Yunho cũng cười lại với anh. Lần này là một nụ cười thật lòng. "Em có biết em có ý nghĩa nhiều thế nào với bọn anh không? Bọn anh không muốn một cỗ máy vui vẻ, bọn anh chỉ muốn người anh em của mình thôi."

Jongho tiếp tục rên rỉ về sự sến súa ngay cả khi cậu nhóc đang tựa đầu của mình lên đỉnh đầu của Yunho.

"Em hiểu rồi. Cảm ơn mọi người. Em nghĩ thỉnh thoảng cũng khó cho em khi cân nhắc rắc rối của mình cũng quan trọng như của mọi người, hoặc đáng được chú ý và đáng được yêu cầu giúp đỡ. Thỉnh thoảng em cảm thấy như kiểu mình nên tự gánh vác nó và tự làm công việc của mình. Nhưng... mọi người nói đúng. Em là con người. Và em có những người tuyệt vời bên cạnh mình để nhắc cho em nhớ về điều đó và giúp đỡ em, nếu em cho phép họ."

Tất cả bọn họ nhìn cậu đầy tự hào khi cậu nói xong. Cứ như thể đó là một phát hiện lớn lao nào đó. Và đối với Yunho, có lẽ là thế.

"Ôm tập thể nào!" San hét lên, tóm lấy những ai vẫn còn ở ngoài vòng của nhóm tụ họp và buộc họ phải tham gia vào cuộc trò chuyện ngắn ngủi trên sofa. Yunho nằm ở trung tâm của nhóm. Và cậu đã thấm nhuần tất cả mọi thứ. Tình yêu thương và sự ủng hộ.

➖➖➖

Yêu cầu giúp đỡ, vẫn không phải là chuyện dễ dàng nhất.

Nhưng cậu cũng không còn đơn độc trong chuyện này.

Dù vậy cậu vẫn gặp rắc rối khi thừa nhận rằng mình muốn hoặc yêu cầu bất cứ thứ gì, vì có đôi lúc suy nghĩ của cậu vẫn sợ hãi rằng mình sẽ kéo chân họ, những người kia lại hết sức chú ý trong việc chăm sóc cậu.

Ví dụ như...

"Em cần nghỉ ngơi!" Jongho hét lên giữa buổi tập. Cậu nhóc ngồi sụp xuống sàn và vỗ vị trí bên cạnh mình để chỉ chỗ ngồi cho Yunho. Sau khi vặn nắp và uống chút nước, cậu nhóc đưa chai nước cho Yunho, người rất biết ơn nhận lấy nó.

Mặc cho lời kêu gọi được nghỉ ngơi của mình, Jongho có vẻ hoàn toàn ổn. Và khi cậu nhóc chạm mắt với Yunho, Yunho nhận ra. Bản thân cậu cũng đã mệt mỏi, đầu óc cậu mất tập trung. Ngay cả khi họ hỏi cậu có ổn không, cậu cũng lờ nó đi. Thói quen cũ.

Có vẻ như Jongho đã tự mình nhận ra vấn đề. Một cách quan tâm tích cực. Yunho thật sự biết ơn hơn những gì cậu có thể bày tỏ khi cậu cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi trong suốt giờ giải lao. Cậu cụng vai họ vào nhau và lắng nghe Jongho huyên thuyên về chuyện đánh bại thành tích cá nhân cao nhất của mình trong trò chơi trên điện thoại, và cậu xem đó như một cách thể hiện lòng biết ơn của mình.

Nhưng một lần nữa...

"Yun, tui ngủ chung với ông được không?"

Yunho nhìn về phía bạn cùng phòng. San lúng túng đứng cạnh giường cậu.

"Luôn được mà." Yunho đáp lời, nhấc chăn của mình lên và dịch người sát vào tường. San nhanh chóng leo vào chỗ. Không mất nhiều thời gian để cậu nhóc choàng tay ôm Yunho, chân cậu ấy quấn lấy chân Yunho, cho đến khi họ hoàn toàn ôm chặt nhau.

"Tui gặp ác mộng." San thì thầm.

Nhưng Yunho biết San giải quyết ác mộng như thế nào, sống đủ lâu với cậu nhóc rồi. Cậu nhóc rất tỉnh táo và biết cách sắp xếp chuyện đó. Yunho nghi ngờ San đã nghe thấy cậu trằn trọc và lăn qua lăn lại trên giường.

"Ôm ai đó luôn giúp tui dễ ngủ lại." San nói, điều mà Yunho luôn biết. Nó cũng giúp được cậu. Điều mà San luôn biết.

Như đã giao kèo, thân cận tạo ra sự thoải mái. Cậu gác cằm lên mái tóc mềm mại của San và ôm cậu nhóc chặt hơn.

Nó giúp Yunho cuối cùng cũng được ngủ yên giấc.

Trong suốt quá trình này, các thành viên của cậu chưa bao giờ thể hiện sự khó chịu hay mệt mỏi vì phải giúp đỡ cậu. Họ cố gắng hết sức vì điều này. Họ làm cậu cảm thấy sự đấu tranh của mình vẫn ổn. Điều này hợp lý. Sau cùng thì, cậu chưa bao giờ phán xét sự đấu tranh của họ, sao mọi thứ lại khác biệt với cậu được chứ?

Có thể mất thêm ít thời gian để cậu hoàn toàn tin rằng mình nên thả lỏng, buông xuống nụ cười khi cậu không có tâm trạng. Nhưng họ đã cố gắng rất nhiều để giúp cậu, cậu nên tin rằng điều họ nói là đúng và rằng họ muốn cậu mở lòng.

Vì vậy, lần tiếp theo cậu thấy mệt, cậu làm thế. Cậu yêu cầu sự trợ giúp.

"Hôm nay em thấy không khỏe lắm." Cậu nói với Hongjoong. "Em rời buổi phát sóng trực tiếp tối nay sớm hơn chút được không anh?"

"Tất nhiên rồi." Hongjoong nói với cậu.

Seonghwa ngay lập tức lên tiếng nói với cậu. "Có cần bọn anh giúp gì không?"

Yunho suy nghĩ về việc này. "Em nghĩ là- Em có thể chỉ hơi bị quá sức thôi, nên là..."

"Vậy thì hạn chế tiếng ồn. Nhớ rồi." Wooyoung kết luận. Cậu nhóc bắn một ánh mắt về phía những đối tượng bình thường hay lớn giọng xung quanh ký túc xá.

"Hay mình cũng đặt thêm gà tối nay đi." Yeosang đề xuất. Ý tưởng này làm Yunho mỉm cười.

"Muốn xem một bộ phim sau đó không? Lựa chọn của bạn? Hoặc chúng ta kết thúc sớm cũng được?" Mingi đề nghị.

"Nghe có vẻ hay đấy. Mình sẽ nghỉ ngơi sau bữa tối."

Mingi cười rạng rỡ với cậu.

Yunho đứng dậy đi về phòng, nhưng Hongjoong ngăn cậu lại và vẫy điện thoại trong không trung. "Hãy nhớ bọn anh ở ngay đây. Chúng ta thậm chí chỉ cách nhau một tin nhắn nếu em không muốn dậy. Em đã làm rất nhiều cho bọn anh rồi, nên đừng thấy tội lỗi khi tận dụng mấy đứa ngốc này."

San bĩu môi. "Em không phải đứa ngốc! Nhưng anh Hongjoong nói đúng đấy. Bọn tui luôn sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của ông."

Yunho nhướng mày thích thú. "Ngay cả khi tui muốn được mát-xa vai sao?"

"Kể cả việc đó." San trả lời, trái tim cậu như thắt lại.

Cậu đưa ra câu hỏi trêu đùa tiếp theo với Jongho. "Kể cả việc anh muốn được hôn má?"

Jongho trông có vẻ nổi da gà trong giây phút ngắn ngủi trước khi thay đổi vẻ mặt của mình. "Kể cả việc đó." Cậu nhóc xác nhận.

Yunho nhìn các bạn cùng nhóm xung quanh, cảm giác một tiếng cười chân thật đang gợn sóng trong lòng. Một tiếng cười nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.

Lần này nụ cười của cậu không còn gượng ép. Cậu không thấy mệt mỏi. Vết tích những tháng ngày đáng thương kia của cậu vẫn đọng lại, nhưng cậu biết rằng mọi thứ vẫn ổn thôi. Cậu không phải là Siêu nhân. Và sẽ luôn dễ dàng hơn để trải qua từng ngày như hiện tại, bởi vì cậu có họ ở bên cạnh.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro