Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Little Yunho & MATZ • Yuyu by KimTanAnukite

Yunho tỉnh giấc với cảm giác kỳ lạ. Sương mù bao phủ tâm trí cậu cả ngày trở nên dày đặc, khiến cậu buồn ngủ. Với tư cách là thành viên lớn thứ ba của Ateez, và là một trong số các nhân tố vui vẻ, Yunho không cho phép mình thiếu tỉnh táo.

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, và nó chỉ làm cậu sợ hãi hơn khi không thể kiểm soát được.

May mắn thay, các anh của cậu luôn có mặt để trấn an cậu.

(Một phần của một tuyển tập nhưng đây là một câu chuyện độc lập)

﹒˚ ₊ ︵﹒⊹ ๑ ︵︵ ๑ ⊹﹒︵

Tác giả: KimTanAnukite

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/49891711

Disclaimer: Bản gốc thuộc về KimTanAnukite và AO3.

KimTanAnukite:

Đây là câu chuyện hư cấu, và nó không nhằm để miêu tả Ateez theo bất kỳ khía cạnh nào về hành vi/tín ngưỡng/vâng vâng trong thực tế. Nếu các bạn không thoải mái về tình tiết thụt lùi tuổi tác, khuyến khích các bạn không đọc câu chuyện này. Mối quan hệ của Hongjoong và Seonghwa được nhắc đến, một cách thuần khiết, cá nhân tôi thích viết họ là một cặp, nhưng không có nghĩa tôi tin rằng họ là một cặp thật sự ngoài đời (thuyền MATZ đỉnh nhất ♡).

beelogbook: Tác phẩm có tình tiết hồi quy tuổi.

Hồi quy tuổi là một trạng thái tâm lý mà đối tượng thụt lùi về một độ tuổi tâm lý nhỏ hơn để bảo vệ bản thân trước các tác nhân gây lo âu, căng thẳng trong độ tuổi trưởng thành mà họ đang gặp phải. 

Khi tiến vào trạng thái hồi quy tuổi, cả suy nghĩ và hành vi của đối tượng đều sẽ đảo ngược về đúng độ tuổi mà não bộ họ nhận định, ví dụ khi tâm trí họ đảo ngược về độ tuổi trẻ con vài tuổi, họ sẽ cư xử và suy nghĩ như một đứa trẻ con to xác.

﹒˚ ₊ ︵﹒⊹ ๑ ︵︵ ๑ ⊹﹒︵

Yunho tỉnh giấc với cảm giác kỳ lạ. Tâm trí bên trong cậu mù mờ, và cậu không thể tập trung được. Gần như thể cậu vẫn còn đang ngái ngủ. Nhưng khi sự buồn ngủ không tan đi sau hai tách cà phê mạnh nhất của họ, Yunho bắt đầu lo ngại rằng mình có thể bị ốm.

"Chào buổi sáng, Yunho." San và Yeosang chào cậu trên đường từ phòng gym trong nhà về phòng họ, có lẽ đang chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới. Cả hai trông có vẻ tràn đầy năng lượng và sức sống. Wooyoung và Mingi vào bếp với Yunho vài phút sau đó, ngay lập tức bắt chuyện với cậu về trò chơi họ đã chơi cả đêm hôm qua.

Yunho là thành viên lớn thứ ba trong Ateez, và hầu hết thời gian cậu cư xử y như thế. Cậu thường ưu tiên các thành viên trước, thỉnh thoảng bỏ bê bản thân để giúp những người khác cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Cũng có các thành viên khác hoạt động như một nhân tố vui vẻ và ánh mặt trời để vực dậy tinh thần của cả nhóm, nhưng Yunho luôn có mặt chăm sóc các thành viên kể trên khi họ không còn là chính mình nữa, đổi lại thì không có ai làm như thế với Yunho.

Là một phần của nhóm 99, Yunho rất thân thiết với các bạn đồng lứa, nhưng thi thoảng Yunho ước gì họ không quá trông cậy vào mình - cậu cũng hoạt bát và hài hước giống bọn họ, nhưng thỉnh thoảng năng lượng cạn kiệt và cậu ước gì họ sẽ xem cậu như một người anh và để cậu yên một lúc. Cậu cũng ghen tị với cậu út. Cả hai người đều chăm chỉ, không nghi ngờ gì, nhưng Jongho tài năng đến mức có nghỉ tập thì thằng bé vẫn ổn.

Đó là hiện trạng của Yunho. Cậu luyện tập nhiều ngày để học được vũ đạo mới trước khi dạy nó lại cho các thành viên. Và khi hầu hết bọn họ đều hoàn thiện nó trong vài giờ ngắn ngủi, Yunho không khỏi thấy mình bị tụt lại phía sau.

Seonghwa là người tiếp theo vào bếp, theo sau là cậu út yêu dấu của họ. Cả hai đã sẵn sàng cho ngày mới. "Chúng ta có buổi tập trong một giờ nữa, Yunho. Sao em vẫn chưa thay đồ ngủ ra nữa?" Anh cả nhà họ có vẻ khó chịu. Yunho biết anh ấy có vẻ buồn phiền vì Hongjoong đã đến studio sau buổi tập và không trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Và giờ đây, mọi sự chú ý đổ dồn về Yunho. "Yunho. Em có nghe lời anh vừa nói không?"

Seonghwa rất săn sóc, đặc biệt là với những người em của mình. Với cậu thì không nhiều lắm. Bởi vì Yunho thường không có cảm giác muốn hoặc cần sự chú ý của anh cả dành cho mình. Nhưng hôm nay, Yunho muốn Seonghwa đặt tay lên trán mình để kiểm tra xem cậu có bị sốt không, và giúp cậu thấy khá hơn.

Nhưng, thay vì kiểm tra xem vì sao Yunho lại cư xử như vậy, Seonghwa lại tập trung vào chuyện cậu không chịu làm.

Vì thế, dù vẫn thấy là lạ, Yunho nhanh chóng về phòng để chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới. Yunho lưỡng lự chọn quần áo để mặc. Mọi thứ quá đơn điệu với cậu, và chất vải thì không đủ mềm mại. Với một trái tim trĩu nặng, Yunho lấy bừa một thứ gì đó trước khi có bất kỳ ai đến nhìn xem cậu làm gì lâu đến thế.

Trên đường đến công ty, Yunho đeo tai nghe để ngăn những người khác trò chuyện với mình. Không đời nào họ lại không nhận thấy cậu đang cư xử rất lạ. Tuy nhiên, bây giờ họ để yên cho cậu như thế, may mắn thay không làm phiền cậu bằng những câu hỏi.

Cậu chỉ đạo tập luyện một cách bình thường nhất có thể - căn phòng đã đủ khó xử với cuộc cãi vã sắp diễn ra giữa Hongjoong và Seonghwa rồi. Sau lần tổng duyệt cuối cùng cho bài vũ đạo mới nhất của họ, họ kết thúc. Hầu hết bọn họ đều gần như chạy biến khỏi phòng đến phòng luyện giọng để tránh bị kéo vào cuộc chiến giữa các anh lớn.

Trong khi mọi lần Yunho đều rất ổn với việc giảng hòa sự bất đồng giữa hai người, hôm nay cậu lại không thấy sẵn sàng cho việc đó. "Yunho, bé cưng." Seonghwa gọi khi cậu nhóc dancer đang cố dọn đồ của mình. "Em có thể nói với anh Hongjoong rằng tối qua anh đã thức bao lâu để chờ cậu ta không?"

Yunho được gợi nhớ về những cuộc tranh cãi của bố mẹ mình khi Yunho còn học trung học, luôn mong chờ con trẻ đứng về phía mình. "Rằng khi cậu ta về nhà, cậu ta đi ngủ ngay sau khi tắm xong."

Gương mặt Hongjoong tràn đầy sự khó hiểu. "Vậy thì sao ông lại thấy phiền?"

"Tôi đi ngủ ngay vì tôi tin ông khi ông bảo tôi rằng ông sẽ về nhà trong vài giờ nữa. Nhưng khi tôi thức dậy thì ông không có mặt ở đó, rõ ràng là ông thậm chí còn không thèm quan tâm đến lời hứa của mình."

"Hwa-"

"Sao cũng được, đừng nói xạo tôi nữa. Tôi thà nghe ông nói thẳng ra rằng ông quan tâm công việc hơn sức khỏe của mình. Cứ bảo tôi mặc xác ông đi để tôi không phải lo lắng cho ông nữa."

"Anh ơi." Yunho rụt rè gọi. Giờ thì Hongjoong đang nhìn xuống đất, cổ cong đến mức dường như đang cúi đầu. "Có lẽ các anh nên giải quyết việc này ở nhà chăng?"

Seonghwa lắc đầu. "Mọi người ca ngợi nhóm chúng ta như một gia đình thật sự, nhưng nếu anh là người duy nhất để tâm đến chuyện đó thì sẽ mệt mỏi lắm."

Yunho không thể nói tròn một câu được nữa. Chỉ có những từ ngữ rời rạc. Cảm giác sáng nay của cậu chỉ càng trở nên mãnh liệt hơn.

"Đủ rồi." Yunho bắt đầu, không thật sự để ý cậu đã nói ra suy nghĩ của mình. "Cả hai người đều được ca ngợi, mẹ, và bố, không ai thấy em cũng là một người anh. Em cũng đã làm nhiều việc cho nhóm. Nhưng em không tài giỏi hay ưa nhìn như các thành viên khác. Em chỉ cao thôi."

"Yunho." Seonghwa ngạc nhiên. "Không, bé cưng, ý anh không phải thế. Anh xin lỗi-"

"Em không chỉ cao-" Hongjoong sửa lời cậu bằng giọng kiên định.

Tầm nhìn Yunho mờ dần đi và nước mắt bắt đầu dâng lên. Tất cả những gì cậu muốn là nằm xuống giường và ngủ. Cậu quá mệt mỏi với chuyện này. Lo lắng và sợ hãi chậm rãi nuốt chửng cậu.

"Yunho, hít thật sâu nào. Nói chuyện với anh đi, nhóc con."

Lại đến nữa rồi. Giọng nói mẹ hiền Seonghwa dùng để xoa dịu và an ủi các cậu em nhà mình.

"Em không thấy khỏe lắm, anh ơi."

"Giờ em thấy thế nào, bé cưng?" Seonghwa cẩn thận đặt tay dưới cằm Yunho, giữ lấy mặt cậu để cậu nhìn về phía anh. "Em muốn bệnh hả?"

"Không ạ. Lạ lắm. Mệt mỏi ạ."

Hongjoong mang cho cậu một chai nước từ tủ lạnh mini trong phòng nhưng Yunho khá chật vật cầm lấy nó. "Đây." Vị trưởng nhóm mở nắp và giúp cậu cầm lấy chai nước. "Uống đi."

Các anh nhìn nhau đầy lo lắng, cả hai đều nhận thấy Yunho có vẻ không ổn. "Yunho?" Seonghwa áp sát, ánh mắt quan sát cậu em dancer. "Em có thể nhìn anh không, làm ơn đi?"

Bỗng nhiên, mọi thứ trở nên ồn ào và quá sức chịu đựng với Yunho. Cậu vẫn thấy buồn ngủ, nên cậu vươn tay ra với Seonghwa, người chào đón cậu bằng một cái ôm. Cậu không muốn gì hơn là được âu yếm bởi người anh cả của mình.

"Yunho, bé cưng." Seonghwa thử lần nữa. "Em nghĩ mình có thể cố chịu qua lớp luyện giọng không?"

Cậu lắc đầu và thấy mắt mình lại ngấn nước. "Không, làm ơn ạ. Em sợ lắm."

"Tui lái xe đến đây, có nên đưa thằng bé về nhà không?"

"Tui nghĩ làm vậy là tốt nhất." Seonghwa vội vàng đồng ý. "Ông có thể nhắn giáo viên của em ấy không? Tui sẽ đưa thằng bé xuống chỗ xe ông."

"Tui sẽ đến ngay sau ông." Hongjoong bắt đầu thu dọn đồ đạc của họ còn Seonghwa dẫn Yunho ra thang máy ngoài sảnh.

"Đi nào, nhóc cưng. Em có thể ngủ trong xe của tụi anh, chúng ta về nhà."

"Em thấy ngộ lắm." Yunho cố giữ cho mắt mình mở mặc cho đèn thang máy sáng đến mức nào.

"Em có từng thấy thế này bao giờ chưa?"

"Sáng nay ạ."

"Em có muốn đi khám bác sĩ không-?"

"Không! Làm ơn đừng mà." Yunho bĩu môi, lại thấy lo lắng.

"Được rồi, được rồi! Không cần lo đâu, nhóc con. Chúng ta không đi."

Lúc họ ngồi chờ ở ghế sau ngoài xe, Seonghwa gọi Wooyoung báo thằng bé biết rằng họ sẽ về nhà, và chỉ dẫn cậu nhóc vài việc. Họ không phải chờ lâu khi Hongjoong xuống cùng họ - vị trưởng nhóm vừa cười trấn an cả hai người vừa khởi động xe. "Ông có muốn tui ghé sang tiệm thuốc tây hay cửa hàng tiện lợi trên đường đi không?"

"Có, làm ơn." Seonghwa thấp giọng đáp lời khi Yunho tựa đầu lên vai anh và có vẻ đã ngủ thiếp đi. Anh cả báo Hongjoong những gì cần mua ở trạm dừng ngắn ngủi và họ nhanh chóng về đến nhà.

"Yunho." Hongjoong đã mở cửa sau giúp Seonghwa lay tỉnh cậu, nhưng họ khá mất sức khi Yunho cứ rên rỉ phản kháng và không buông Seonghwa ra.

"Yuyu." Seonghwa cố gọi sát tai cậu em, và ngạc nhiên thay nó hiệu quả. Giọng nói mẹ hiền của anh có tác dụng. "Chúng ta đến nhà rồi, nhóc con." Yunho xoay đầu nhìn Hongjoong đứng ở cửa xe với túi xách của họ và đang chờ họ vào nhà.

Cậu không nhận ra mình đã ngủ thiếp đi đến tận bây giờ, nhưng sự mông lung bao trùm lấy cậu từ sáng sớm chỉ khiến tình hình tệ hơn.

"Thôi nào, Yun. Chúng ta đến nhà rồi." Hongjoong lặp lại. Và lần này, bản năng của Yunho là vươn tay ra với trưởng nhóm nhà họ. Cậu đi theo Hongjoong ra khỏi xe và được người anh thấp hơn choàng tay qua eo mình.

"Yunho, anh của em không thể bế em mang túi vào trong được, đến đây nào."

Yunho lên tiếng càu nhàu nhưng quay lại bên cạnh Seonghwa và được anh cả dẫn vào trong.

"Cởi giày em ra, Yun." Hongjoong nhắc nhở, đặt túi xách sang một bên.

Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Yunho để cảm xúc nhấn chìm chính mình, nước mắt lăn nhanh trên mặt cậu. Các thành viên lớn tuổi lo lắng về tình hình sức khỏe của em mình, sợ rằng thằng bé bị quá sức vì công việc và những nỗi lo khác, và họ đã không kịp thời nhìn thấy những dấu hiệu ấy để giúp thằng bé không bị suy sụp.

"Em buồn ngủ." Yunho nhỏ giọng kêu lên.

"Ồ, bé cưng." Seonghwa thở dài. "Vậy để anh đưa em về giường nào." Anh ngồi sụp xuống giúp cậu cởi giày. "Đi nào, anh sẽ qua với em trong vài phút nữa." Seonghwa muốn nói chuyện với Hongjoong trước, nhưng Yunho quá yếu ớt để đi thẳng vào ký túc xá một mình.

"Sợ ạ." Yunho rên rỉ.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Hongjoong hứa với Seonghwa khi cả hai người cùng đưa Yunho về phòng.

Khi hai người họ để cậu ở một mình để cậu có thể thay quần áo thoải mái hơn và lên giường, cậu lại bắt đầu khóc. Seonghwa ngày càng lo lắng vì không biết nên giúp cậu em thế nào. "Không sao đâu, bọn anh không đi đâu." Anh kéo một cái ghế đến gần giường Yunho trong khi Hongjoong đứng bên cạnh cậu, dựa vào thành bàn.

Yunho cắn môi dưới ngăn mình không khóc, cậu bị lấn át bởi sự mềm yếu của mình, nhưng có các anh ở đây và chăm sóc cậu, Yunho có thể giữ đầu óc tỉnh táo lâu hơn một chút - đủ để cậu có thể thay một bộ đồ ngủ ấm áp và trùm kín chăn trên giường. Hongjoong thở dài rời khỏi phòng bật máy điều hoà.

"Em thấy ấm không?" Seonghwa hỏi với nụ cười trên môi và đôi mày nhíu lại. Chỉ có gương mặt Yunho bị lộ ra khi cậu gần như trốn dưới lớp chăn mền. Cậu đã ngừng khóc và mở to mắt nhìn Seonghwa. "Khoẻ hơn rồi chứ?"

Seonghwa đặt một tay lên trán Yunho, kiểm tra nhiệt độ, nhưng hành động ấy chỉ làm Yunho nhắm mắt lại và dụi đầu vào tay anh.

"Ôi chao, đáng yêu quá."

Các thành viên hiếm khi khen Yunho đáng yêu. Không phải chưa từng nghe thấy, nhưng nó thường dành cho các thành viên khác, cả trước máy quay và phía sau tầm mắt công chúng. Lời khen bằng cách nào đó làm Yunho thấy được yêu thương - hơn cả những gì cậu từng cảm nhận -, và cuối cùng nó dễ dàng khiến cho sự buồn ngủ quét qua người cậu và cho phép cơ thể và tâm trí cậu nghỉ ngơi.

Yunho thức dậy bởi tiếng thì thầm từ cuộc trò chuyện giữa Seonghwa và Hongjoong. Đầu óc cậu vẫn cảm thấy lạ lẫm, nhưng cậu không còn sợ hãi nữa. Cậu được vây lại bởi sự ấm áp, cả về thể chất lẫn cảm xúc.

Các anh đang bàn chuyện gì đó về dự án gần nhất của họ với vài nhà sản xuất khác ở studio thông qua một cuộc gọi. Yunho tự hỏi tại sao họ không rời phòng để trả lời điện thoại, nhưng rồi cậu nhận ra họ ở gần bên cậu hơn cậu nghĩ.

Yunho mở mắt và thấy mình đang nằm trên đùi các anh, mặt ngược hướng với họ còn họ ngồi dựa sát vào bức tường phía sau giường ngủ. Cậu gần như ôm lấy chân Hongjoong. Cậu thấy mặt và tai mình xấu hổ đỏ ửng lên, và nhắm mắt lại để giờ vờ mình đang ngủ.

Và rồi một tay Seonghwa bắt đầu vỗ nhẹ lên chân cậu, báo với cậu rằng anh biết Yunho đã tỉnh. "A, anh ơi, em sẽ tới studio sau để chúng ta kiểm tra phần đó nha... Dạ, không sao... Cảm ơn anh." Hongjoong cũng cúp máy sau khi nhận thấy điều đó. "Yunho?"

Yunho thở dài, biết rằng mình đã bị bắt. "Dạ?"

"Em thấy khoẻ hơn chưa?"

"Rồi ạ." Cậu nhỏ giọng đáp lời. Yunho không muốn quấy rối thứ cảm xúc ấm áp trong không khí. Cậu chắc rằng các anh sẽ đề nghị cậu thức dậy sớm thôi để họ có thể rời đi làm việc khác. Họ có một cuộc sống bận rộn, lịch trình cần theo sát, thời hạn cần đáp ứng. Và Yunho đang đánh cắp thời gian của họ. "Em xin lỗi."

"Sao em lại xin lỗi, nhóc cưng?" Seonghwa vươn tay vén tóc Yunho ra khỏi mắt. Nhưng cậu chưa sẵn sàng đối mặt với họ, và cậu theo bản năng xoay đầu trốn vào bắp đùi Hongjoong. Hành động vô tình khiến chân vị trưởng nhóm giật nảy - và Yunho cho rằng đó là lời đề nghị cậu nên tránh đi.

"Xin lỗi!" Lần này Yunho xin lỗi lớn tiếng hơn, nhanh chóng bật dậy khỏi chân họ.

"Yunho à." Seonghwa gọi bằng giọng ngọt ngào nhất mà anh có thể thực hiện. Anh ôm lấy Yunho. "Em an toàn rồi."

Yunho gật đầu, cuối cùng cũng dám đối mắt và nhìn thấy không gì khác ngoài sự chân thành và yêu thương trong mắt Hongjoong. "Chuyện gì vậy, Yuyu?"

"Em hông biết." Yunho cũng mù mờ theo. Cậu nhích đến gần Seonghwa, tìm kiếm sự an ủi. "Sáng nay em thức dậy đã như này rồi."

Seonghwa trầm ngâm và bắt đầu lắc lư cậu nhóc con trong vòng tay mình - Yunho vui vẻ cười thành tiếng. "Nhưng vầy có giúp được em không?"

"Có ạ."

"Em có muốn ngủ tiếp không?" Hongjoong đề nghị.

Yunho lắc đầu, đôi mắt ngoài ý muốn ngấn lệ. "Các anh có việc cần làm."

"Bọn anh có thể nghỉ ngơi." Hongjoong hứa hẹn. "Bọn anh sẽ ổn cả thôi."

"Quao, Yunho." Seonghwa hôn lên đầu thằng bé. "Em đã cố gắng giúp Kim Hongjoong có được ngày nghỉ phép cho chính cậu ta. Cảm ơn em, bé yêu."

Hongjoong bi phẫn đảo mắt và duỗi người bước xuống giường. "Sao cũng được - thôi nào, làm gì đó ăn thôi. Tui còn chưa được ăn sáng."

"Gần năm giờ rồi." Seonghwa không quá ngạc nhiên nói. "Tui tự hứa với lòng sẽ không lo lắng nữa nhưng ông lại biến nó thành điều không thể."

"Hwa." Hongjoong hối lỗi cúi đầu.

"Hông nóng giận." Yunho nhíu mày, siết chặt cái ôm với người anh cả. Seonghwa không biết nên phản ứng thế nào, giọng nói Yunho khá giống đến mức nguy hiểm với những lần hiếm hoi cậu tỏ vẻ đáng yêu khi ghi hình một vài nội dung.

"Anh biết rồi, Yuyu. Cậu ta không đáng đâu." Thay vào đó Seonghwa đồng ý, vừa nghe lời vừa nhỏ nhen thưởng thức vẻ mặt nhăn nhó của Hongjoong.

"Nhưng cố gắng lên." Yunho nói ra, bằng cách nào đó nhận thức được cam kết mà Hongjoong đã hứa đối với tương lai của họ. Vị trưởng nhóm dời mắt, không muốn bất kỳ thành viên nào của anh nhìn thấy nước mắt anh đang dâng lên. "Đói bụng."

Seonghwa hắng giọng xác nhận. "Đi thôi."

Yunho đứng dậy sau các anh và theo họ vào bếp, được bọc trong cái chăn ấm áp nhất, và với những bước đi loạng choạng. Cả hai người kia không nói gì, kiên nhẫn giúp cậu đến khi cậu an toàn ngồi vào một cái ghế trong bếp.

"Nhóc con, em có muốn ăn gì không?" Seonghwa hỏi Yunho, nhưng khi cậu đang cẩn thận nghĩ về câu trả lời của mình, Hongjoong nhân cơ hội thử nghiệm một cái tên thân mật.

"Ramyeon là được rồi, tình yêu của tui."

Yunho cười rạng rỡ trước vẻ cau có của Seonghwa, tay nắm chặt tấm chăn thay vì che miệng lại như cậu thường làm.

"Ramyeon được không, Yuyu?" Anh cả bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho họ ngay sau khi Yunho đồng ý về món ăn. "Vậy thêm bánh xèo kim chi với nó thì sao? Hửm? Hongjoong à, ông có thể đưa tui lọ gia vị được không?"

"Tất nhiên rồi."

Yunho kiên nhẫn quan sát các anh qua lại quanh căn bếp, tầm mắt dán vào tủ lạnh mỗi lần một trong các anh mở nó ra. "Yuyu?" Hongjoong gọi, cửa tủ lạnh vẫn mở. "Nhóc con, em muốn gì đây?"

"Sữa..." Yunho lẩm bẩm và rồi bất ngờ giật mình khi Hongjoong đưa cậu một chai sữa dâu mà cậu chắc rằng là của anh Seonghwa - trưởng nhóm thậm chí còn mở nó giúp cậu. "Em cảm ơn!"

Ngay khi món ăn vừa xong, Seonghwa và Hongjoong ngồi hai bên người Yunho, như thể che chắn cho cậu trước cả thế giới - cách cậu hành động và nói chuyện khiến cậu thậm chí trở nên quý giá hơn cả đối với các anh cậu, và họ muốn bảo vệ cậu khỏi mọi thứ hoặc bất kỳ điều gì.

Yunho bắt đầu cố gắng cầm đũa, chức năng vận động của cậu không hoạt động ổn lắm, và mặc dù nó khiến Yunho bối rối, cậu vẫn chấp nhận và cố hết sức mình. Cuối cùng, dù vậy, Hongjoong đưa cậu một cái nĩa cho món ramyeon và đút cậu ăn một miếng bánh xèo bằng đũa của anh.

Khi cả ba người ăn xong, Hongjoong đi rửa bát trong lúc Seonghwa dẫn Yunho ra phòng khách. Họ ngồi cạnh nhau trên sofa và bật TV lên làm không khí trở nên ồn ào. Yunho lại dựa vào người Seonghwa, tay ôm lấy eo anh cả, chăn quấn quanh người họ còn Seonghwa thì vuốt ve tóc cậu. "Em thấy thế nào rồi, Yuyu?"

"Vui vẻ ạ. Hạnh phúc đến lạ lùng."

Seonghwa mỉm cười. "Em có thể miêu tả chi tiết hơn không?"

"Anh ơi, em thấy vui vẻ. Như- như là một đứa trẻ ấy."

"Anh thấy được điều đó." Seonghwa gật đầu.

"Em lạ lắm phải không?"

"Không. Em hoàn hảo lắm."

Nếu anh cả nói rằng Yunho không có gì khác thường, vậy thì không còn gì để lo lắng cả. Cậu tin tưởng Seonghwa vô điều kiện.

"Em vẫn còn buồn ngủ sao?"

"Một chút ạ." Yunho giấu mặt mình trong ngực Seonghwa.

"Ngủ đi, nhóc con. Anh sẽ không đi đâu hết."

"Hứa hông ạ?"

"Anh hứa."

﹒˚ ₊ ︵﹒⊹ ๑ ︵︵ ๑ ⊹﹒︵

Khi Yunho thức dậy lần nữa, là nhờ vào tiếng cửa chính được mở khoá.

Lúc đầu, Yunho không nghĩ đến chuyện có ai đó về nhà, vì cậu đang ngồi giữa hai người anh, và trong giây phút đó, với cậu, không có ai khác trong đời cậu ngoài họ. Bằng một phản ứng sợ hãi, Yunho chỉ có thể nghĩ đến chuyện cảnh báo họ về khả năng có người đột nhập. Từ ngữ lọt ra khỏi miệng cậu đủ làm đóng băng hai thành viên lớn tuổi nhất. "Cha. Cha, sợ-"

"Anh ơi!" Mingi vừa gọi vừa đi vào phòng khách - tuy nhiên, nó chỉ khiến Yunho sợ hãi thêm thôi. Cậu vùi mặt mình sâu hơn vào vai Hongjoong và rít lên. Vị trưởng nhóm choàng một cái khăn qua đầu cậu để bảo vệ cậu khỏi ánh mắt tò mò đến từ các thành viên khác.

"Mingi à." Seonghwa vươn tay ra với cậu nhóc khi anh đứng lên. "Đi với anh nào, mấy cưng."

"Anh Yunho có sao không ạ?" Thành viên trẻ tuổi theo chân Seonghwa vào bếp.

"Nhóc con? Tụi nó đi rồi, Yuyu. Em an toàn rồi." Hongjoong dỗ Yunho ra khỏi chỗ trốn bằng một cái vỗ lưng nhẹ nhàng. "Tụi nó là bạn của em, bé cưng."

Yunho nhíu mày.

Họ là bạn cậu...

Bởi vì họ là một phần của Ateez. Giống như Yunho. Cậu cũng là một người lớn. Nhưng sao cậu lại không thấy mình giống như thế?

"Ch- Anh ơi." Mắt cậu lại ngấn nước.

"Không sao, Yuyu, không sao đâu."

"Chuyện này không bình thường." Yunho bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn về thế giới xung quanh và tình huống của mình, nhưng đầu óc cậu vẫn mù mờ.

"Anh nghĩ anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra với em, có thể nó không quá phổ biến, nhưng không có nghĩa là nó bất thường."

"Là gì vậy anh?"

"Giờ thì không quan trọng nữa đâu." Hongjoong trấn an, bàn tay nhỏ bé lau khô gương mặt đẫm lệ của Yunho. "Em được quyền cảm nhận xúc cảm em đang có. Hợp lý mà, và bọn anh sẽ không phán xét em. Giờ thì chúng ta sẽ nói về chuyện này sau, và nếu em muốn hoặc không muốn những người khác có mặt, đó là quyền quyết định của em. Còn bây giờ, hãy để anh chăm sóc em, được không? Hay là chúng ta đi tắm, và sau đó chúng ta có thể quay lại phòng của bọn anh nghỉ ngơi, hửm?"

Yunho thở phào gật đầu. "Cảm ơn anh."

"Không có gì, Yuyu. Anh sẽ nói Seonghwa qua chỗ chúng ta sau khi cậu ấy đảm bảo mấy đứa nhóc kia đặt gì đó cho bữa tối nhé."

"Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em, nhóc con."

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro