Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 + 2

Ánh mặt trời chói chang làm người ta phát ghét.

Khu nhà ở giữa sườn núi, là khu nhà cao cấp có đến một nghìn căn, một cậu bé chừng mười lăm tuổi, da dẻ trắng nõn, diện mạo xinh đẹp làm người khác rời mắt không nổi, đang thư thái tao nhã ngồi ở dưới tán cây to trong sân nhà.

"Mẹ nó chứ, còn muốn mình chờ bao lâu nữa." Cậu ta không mở miệng thì thôi, chứ hễ mở ra là vẻ cao quý kia hoàn toàn không hợp gì với lời nói thô bỉ.

"Câm ngay cho tao." Ngồi bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp đang gạt gạt những lọn tóc xoăn to, hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái, "Đợi đến lúc ông ấy tới, coi chừng cái mõm hay sủa của mày cẩn thận một chút. Nhớ, đó chính là chồng tương lai của mẹ mày đó, nhớ phải gọi ông ấy là dượng."

"Dượng? Hừ," Cậu nhỏ lạnh lùng cười, "Nhờ phúc của bà, tôi đúng là có nhiều dượng quá ha."

"Mày còn dám nói, mấy người chồng trước của tao mày đều không chịu gọi dượng, thật sự là đồ tiểu quỷ đáng ghét mà." Người phụ nữ khinh bỉ nhìn cậu, "Tao cảnh cáo mày, người đàn ông lần này khác những lần trước, nếu mày còn đối nghịch với ông ấy, khiến tao phải ly hôn, tao tuyệt đối không tha cho mày."

"Tôi khiến bà phải ly hôn? Đúng là chuyện buồn cười, vì bà là loại đàn bà hư hỏng, có mới nới cũ, chơi chán liền bỏ người ta đấy chứ." Cậu trai không chút yếu thế trả lời một cách mỉa mai, "Lần này bà lại ngắm trúng ai thế? Mấy lần trước đều là đám trai trẻ cùng công nhân xây dựng, lần này là gì? Thợ điện nước à? Tôi đoán có lẽ chỉ đỡ được ba tháng thôi nhỉ."

"Đáng tiếc lần này mày đoán sai rồi," Người phụ nữ lộ nụ cười bí ẩn, "Lần này là tao nghiêm túc đó."

Cậu trai nghe vậy thiếu chút nữa ôm bụng cười lăn, "Nghiêm túc? Nếu đúng như bà nói, lợn nái đều bay được hết lên trời đó."

"Thằng tiểu quỷ này..." Người phụ nữ giận đến méo mặt, giơ tay lên định dạy bảo con.

"Bà dám?" Cậu trai sắc mặc tối sầm trợn mắt nhìn, "Bà nghĩ tôi vẫn là thằng nhóc con làm bao cho bà trút giận như trước ấy hả? Nếu bà dám đánh tôi một cái, tôi đảm bảo sẽ khiến bà phải hối hận."

Người phụ nữ có chút khiếp sợ, nhìn đứa con đang ngày càng lớn, không cam lòng mà cắn cắn môi dưới, thu tay, trừng mắt nhìn lại.

Ngay lúc hai mẹ con đang nhìn nhau chằm chằm như kẻ thù, trên trời bỗng đột ngột không báo trước mà kéo mây đen dày đặc, sét đánh một tiếng lớn...

Xoẹt... Đùng...

Tiếng sấm nổ lên bất ngờ khiến cậu trai thoáng chốc toàn thân cứng ngắc.

"Ha ha, đúng là báo ứng." Biết đứa con từ nhỏ sợ nhất là sét, người phụ nữ không chút thông cảm mà mỉm cười, đứng dậy một cách tao nhã, đi về phía khu nhà. "Mày cứ ở đây từ từ hưởng thụ nhé."

Dù bản thân biết rõ người đàn bà khốn kiếp kia căn bản không màng gì đến sự sống chết của mình, nhưng cậu trai nghe được lời cuối của bà ta vẫn là không kiềm được cảm giác tổn thương. Sắc mặt trắng bệch, thân mình run rẩy không ngừng. Nỗi sợ quấn chặt khiến cậu ngay cả nhấc chân chạy cậu cũng làm không được. Tiếng sấm ầm ầm không ngừng quanh quẩn bên tai, những giọt nước mưa to như hạt đậu đổ nghiêng xuống đất, xối ướt đẫm bộ quần áo mỏng của cậu.

Không... Không! Mình không thể chết, mình nhất định không thể chết!

Ai tới cứu tôi với? Cậu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng kêu gào.

Không ai tới cứu cậu cả. Cậu biết người đàn bà kia sẽ không cho bất cứ ai tới cứu cậu. Cậu tuyệt vọng, cảm thấy như bị cả thế giới ruồng rẫy.

"Vinh Vinh." Đột nhiên một giọng đàn ông xa lạ vang bên tai, cậu trai chưa kịp phản ứng, cả người lạnh như băng đã được ủ vào một khuôn ngực rộng ấm áp.

"Hữu Vinh đừng sợ." Giọng nói của ông ta có chút đau xót làm cho cậu trai luôn luôn kiên cường cũng thấy trong lòng tê dại, chợt mở mắt ra. Một đôi mắt dịu dàng ngay trước mắt.

"Vinh Vinh đừng sợ, ta đưa con vào." Người đàn ông giống như anh hùng cứu mỹ nhân, một tay ôm lấy cậu.

Cậu trai đang dựa vào ngực người kia, từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, đột nhiên tim đập thình thịch, hồi hộp ngẩng lên, "Ông... Ông là ai?"

"Chào con, ta là Tống Mẫn Kì". Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười, "Cũng sắp là dượng của con. Trịnh Hữu Vinh, xin được chỉ giáo nhé."

Nụ cười dịu dàng của ông ta khiến người phải nghẹn thở. Một cảm xúc ấm áp chưa từng có trỗi dậy trong đáy lòng lạnh lẽo. Giây phút này, tiếng sấm đáng sợ đột nhiên lùi ra rất xa, rất xa...

Cậu trai cảm thấy... Cậu, không bao giờ... còn phải cô đơn nữa...

Mười năm sau.

Vân Dật hội, đại hắc bang nổi tiếng nhất Châu Á. Truyền rằng, trong Vân Dật có ba nhân vật có thể khiến kẻ thù nghe qua là đã phải kinh hồn táng đởm.

Bên cạnh người lãnh đạo kiệt xuất Kim Hoằng Trung cùng đường chủ "Phi Long đường" Đinh Nhuận Hạo dũng mãnh oai phong, còn có một người luôn khiến kẻ thù đau đầu chính là đường chủ "Thiên Ưng đường" Trịnh Hữu Vinh, chính là kẻ đầy mưu ma chước quỷ, tâm địa độc ác.

Đồn rằng hắn từng không tốn lấy một người, chỉ dùng kế độc mà khiến cho bang chủ phe đối địch tự cắt hai ngón tay, chắp tay giao lại địa bàn. Cũng đồn rằng hắn từng dùng kế ly gián làm chi địch thủ tự sát hại lẫn nhau, tan rã, khiến cho Vân Dật hội chỉ việc ngồi mà làm ngư ông đắc lợi. Đó chính là một con người ma mãnh thông minh, là cột trụ trời cho Vân Dật hội.

Nhưng mà, chỉ có một số kẻ thân cận mới biết, Trịnh Hữu Vinh trong mắt kẻ thù còn khó nhai hơn cả quỷ, lại có một yếu huyệt trí mạng! Không tin hả, nhìn thử coi, ngay lúc này, ngay trong cao ốc tổng bộ hùng vĩ trang nghiêm của Vân Dật hội, vị rường cột của bang đang làm một chuyện vô cùng ám muội...

Người thanh niên thân hình cao ráo, diện mạo tuấn mỹ mê người, thân là đường chủ, đáng ra cần phải bận bịu xử lí công vụ, thì lại quần áo xộc xệch nằm trên bàn làm việc, ở bên dưới thân người khác mà rên rỉ không ngớt...

"Aaa... Con rất nhớ người..."

"Ta cũng nhớ con... Vinh Vinh của ta..." Người đàn ông nỉ non than thở, dịu dàng mà trầm ấm làm cho lửa dục trong người Trịnh Hữu Vinh lại mạnh mẽ dâng trào.

"Ư... Con chịu không nổi rồi... Dượng à..." Trịnh Hữu Vinh vươn đầu lưỡi hồng hồng, duyên dáng liếm môi dưới, đôi tay gian xảo tiến vào dò xét bên trong áo sơ mi người kia, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc.

"A... Con đúng là đứa nhỏ hư hỏng mà..." Tống Mẫn Kì nói nghe như trách cứ nhưng ngữ điệu lại tràn đầy cưng yêu.

"Dượng mới là một ông dượng hư, dượng xấu lắm, vì cái gì lại xuất ngoại dự hội nghị lâu như vậy chứ..." Dùng hai tay nắm chặt thắt lưng gọn chắc của người kia, vị đường chủ tâm địa độc ác dùng giọng điệu nũng nịu trách cứ, nếu đám bộ hạ mà nghe được nhất định ngất xỉu cả loạt cho coi.

"Rồi rồi, đều là dượng không tốt, dượng sẽ đền cho Vinh Vinh mà." Tống Mẫn Kì giọng điệu dịu dàng nịnh lại.

"Dượng đền như thế nào đây?" Trịnh Hữu Vinh ở bên tai người kia thở nhẹ.

"Ưm..." Trịnh Hữu Vinh bị khiêu khích nhẹ phát ra tiếng rên rỉ, "Vinh Vinh muốn cái gì, dượng cũng đều cho con."

"Hi, con cái gì cũng không cần..." Trịnh Hữu Vinh cười ha hả, giật đũng quần người kia, "Con chỉ cần cái này..."

Dương vật cứng như sắt nảy lên, người đàn ông bị mấy đầu ngón tay nóng như lửa trêu chọc, thở dốc không thôi...

"Aaa... Vinh Vinh, không đựơc, đây là văn phòng của con, vạn nhất có người đi vào..."

"Không có lệnh của con ai dám vào... Ư... Dượng... Không xong rồi, mau lên đi..." Cơ thể khó chịu đến muốn phát cuồng vì mấy ngày nay không được ai làm dịu, Trịnh Hữu Vinh trở mình, quỳ trên bàn làm việc, nắm lấy thứ cậu yêu thích, đặt vào cúc huyệt hư hỏng đang ngứa ngáy.

"Đừng, Vinh Vinh, mấy ngày không làm rồi, sẽ bị thương đó, để dượng dùng tay giúp con đã." Dù cho đâm lao thì phải theo lao nhưng Tống Mẫn Kì vẫn vất vả chịu đựng vì cơ thể của bảo bối là ưu tiên số một.

"Ư, con mặc kệ, con muốn dượng, con phải lấy đại kê của dượng cắm vào, cố sức mà cắm vào..."

Lời dâm đãng thốt ra từ đôi môi vô cùng xinh đẹp, rốt cuộc đập vỡ sự tự chủ cuối cùng của đàn ông, Tống Mẫn Kì gắt khẽ, đưa tay nắm chặt lấy cái eo cong cong mê người, đẩy mạnh người về phía trước.

"Aaaa..." Vách hang chật chội bị hung khí cứng rắn hung hăng tách ra, Trịnh Hữu Vinh ngón tay cào cấu lung tung trên mặt bàn, rít lên một tiếng vừa đau đớn vừa thoả mãn.

"Chết... Vinh Vinh... Vinh Vinh của ta... Thực xin lỗi... Dượng dừng không đựơc... Dượng muốn con... Dượng nhớ con muốn điên lên rồi..." Nhiều năm qua, chưa từng có xa bảo bối lâu như vậy, Tống Mẫn Kì rốt cuộc giữ không nổi khả năng kiềm chế của một người đàn ông trung niên, điên cuồng vào ra cơ thể ngọt ngào bên dưới.

"Aa... Sâu quá sâu quá... Chính chỗ đó... Đừng có dừng lại... Ô... Dượng... Giết con đi... Dượng à..." Mong nhớ ngày đêm, khoái cảm mãnh liệt đến muốn chết đi sống lại làm cho Trịnh Hữu Vinh ngọ nguậy đầu, lớn tiếng khóc lóc.

Dương vật hai người va chạm lung tung, tiếng hai cơ thể cọ xát cùng tiếng rên rỉ dâm đãng quanh quẩn khắp phòng, làm cho họ càng điên cuồng sa vào bể dục...

"Trịnh đường chủ có trong đó không? Tôi có việc gấp phải báo cáo." Một tiểu tử vẻ mặt kinh hoàng thở hồng hộc lao vọt tới cửa văn phòng.

"Dừng! Dừng lại ngay!" Trợ thủ đắc lực của Trịnh đại đường chủ là Tiểu Châu giang hai tay, rất có trách nhiệm ngăn ngừơi kia lại, "Muốn chết hả, Tiểu Bì, vội vội vàng vàng muốn đi đầu thai hả?"

"Ô... Đừng cản tôi, nếu chuyện này không xong, tôi thật sẽ đi đầu thai luôn đó." Tiểu Bì khóc lóc thảm thiết.

"Rốt cuộc có chuyện gì nghiêm trọng thế? Nhìn cậu căng thẳng quá." Tiểu Châu nghi ngờ nhìn.

"Trọng phạm số một của chúng ta Borgia vương tử chạy mất rồi! Cậu xem có nghiêm trọng không hả?" Tiểu Bì tức giận trừng mắt liếc một cái.

"Chúa ơi! Borgia vương tử thoát rồi?" Tiểu Châu sợ tới mức nhảy dựng lên!" Các người chết chắc rồi, hắn chính là kẻ thù bang chủ hận thấu xương đó, đại đường chủ của chúng ta vất vả lắm mới dùng kế tóm được hắn, các người lại để hắn thoát sao?"

"Ô... Đừng hỏi tôi, ngay cả người thế nào tôi còn chưa gặp mà, đại ca bọn tôi giận phát điên rồi, thiếu chút nữa là đem bọn tôi giết sạch, tôi là tìm đến Trịnh đường chủ xin cứu mạng đó."

"Đại ca Đinh Đường quản lý các ngươi tính tình nóng nảy có tiếng, hắn rất thích chơi đùa với cái đó của Borgia vương tử, các người lại đánh mất "đồ chơi" của hắn, để coi lần này các người có bất tử đến mấy cũng phải mấy nửa cái mạng đó." Tiểu Châu le lưỡi thông cảm.

"Hừ, Tiểu Châu khốn, còn dám đứng đó cười trên nỗi đau của người ta, mau cho tôi vào gặp Trịnh đường chủ đi, mất thời gian thế này, tôi không đảm bảo cậu gánh được hậu quả đâu." Tiểu Bì tức điên, đẩy hắn một cái.

"Này này, người anh em, không phải tôi không cho cậu vào, mà chính Trịnh đường chủ không cho bất kì ai vào đâu! Cậu cũng biết tính Trịnh đường chủ mà, trên giang hồ nổi tiếng quỷ khốc thần sầu, chọc giận Ngài ấy, hai chúng ta chết cũng không hiểu vì sao mình chết đó!"

"Lẽ nào... Vì có "người kia" ở bên trong sao?" Quên mất việc gấp đang cháy sau mông, Tiểu Bì tò mò, liều mạng hỏi.

Giới giang hồ đồn rằng, đệ nhất mỹ nam tử Trịnh Hữu Vinh có một người vô cùng bí ẩn trong lòng, thậm chí có người còn hồ nghi người đó chính là bang chủ Kim Hoằng Trung.

"Không phải, ngươi đừng hỏi, đi nhanh đi." Tiểu Châu vẩy vẩy tay như đuổi ruồi.

"Không, tôi không đi, dù sao về nhà thấy đại ca là tôi sẽ chết, tôi nhất định phải đợi ở đây đến khi Trịnh đường chủ ra thì thôi! Trịnh đường chủ, anh mau ra cứu mạng em với, Trịnh đường chủ!" Tiểu Bì cố sống cố chết gào to.

"Muốn chết hả!" Tiểu Châu lao lên bịt miệng hắn "Tiểu Bì ngu ngốc, cậu nhỏ giọng cho tôi, nếu làm kinh động đến đại ca, cậu sẽ hành chết bọn tôi mất thôi!"

Một tuần nay, đại ca của bọn chúng tâm tình có thể nói là nhìn không ra, báo hại ai nấy đều lo lắng đề phòng, sợ bão quét bay người thì chết. May là đại ca cuối cùng cũng đợi được dượng về, tâm tình tốt lên hẳn, hai dượng con đang ở bên trong hưởng thụ cảnh gia đình Trịnh hạnh phúc, hắn cũng đâu phải chán sống, nào dám quấy rầy!

"Ô... Tiểu Châu khốn, cậu mới là hành chết tôi đó, tìm không thấy Borgia vương tử, cậu bảo tôi làm thế nào trở về gặp đại ca đây? Oa oa..." Tiểu Bì thậm chí còn bật khóc!

"Trời ạ, đừng khóc, mau nín đi..." Tiểu Châu hãi quá, cứ như kiến bò trên chảo nóng.

"Muốn làm phản hả?"

Cửa lớn đột ngột mở ra, một mỹ nam tử mặt lạnh như tiền đi ra.

"Đường... Đường chủ... Bọn em... Bọn em là vì..." Hai người lắp bắp nói không nên lời.

"Câm miệng! Các người thật to gan, dám đem Thiên Ưng đường của ta biến thành cái chợ sao? Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì?"

Hai cái đứa chết bằm này, dượng của ta hôm nay ngồi máy bay cả ngày, từ Châu Âu trở về, bọn ta còn dằng dai với nhau mấy lần liền, đã mệt muốn chêt, vất vả lắm mới khuyên được dượng đi ngủ, bọn nó còn dám ở ngoài cửa mà tranh cãi ầm ĩ, vạn nhất nếu dượng bị đánh thức, ta nhất định sẽ lột da các người!

Trịnh đại đường chủ hai mắt lạnh băng, hai kẻ kia lập tức toát mồ hôi lạnh.

"Trịnh đại đường chủ, anh đừng tức giận, thật sự bởi vì việc này quá gấp, cho nên em mới dám làm càn, em không cố ý muốn làm anh giận, em... em... ô..." Tiểu Bì vừa nói vừa khóc.

"Rồi rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trịnh Hữu Vinh không kiên nhẫn, nhăn mặt nhanh mày hỏi.

Thật là, hắn chính là vất vả mãi mới có cơ hội được nằm bên dượng, hai cái tên Trình Giảo Kim liều chết này cố tình phá bĩnh, thật mất hứng mà. Tên Tiểu Bì này tốt nhất là có việc nguy cấp thật đi, bằng không bản đường chủ nhất định sẽ khiến ngươi khóc không ra nước mắt cho coi.

"Thưa đường chủ, Borgia vương tử, hắn... Hắn trốn rồi!"

Trịnh Hữu Vinh vốn dự định sau khi dượng về nước, hai người sẽ không đi đâu, không gặp ai, phải ở trên giường nghỉ ngơi ba ngày ba đêm, không ngờ bây giờ vì một tên khốn kiếp mà toàn bộ đi tong hết cả. Cái tên Borgia ngu xuẩn. Trịnh Hữu Vinh trong lòng mắng um lên!

Vốn bản bang chủ đã muốn để thêm một thời gian nữa sẽ thả hắn đi, không ngờ hắn lại tự trốn thoát, giờ thì hay rồi, vì danh dự của Vân Dật hội trên giang hồ, mình lại phải nghĩ cách bắt hắn về. Mà cái gọi là "trải nghiệm đầu tiên là trải nghiệm đúng nhất", tên Borgia này đã nếm qua một lần tù hãm rồi, muốn bắt lại hắn đâu có dễ.

Trịnh Hữu Vinh càng nghĩ càng nóng ruột.

"Các người làm ăn kiểu gì thế? Nhà giam không phải đã có camera theo dõi sao? Như thế nào lại để mất người hả?"

"Ô... Trịnh đường chủ bớt giận, là bởi vì... vì... Bởi vì..." Tiểu Bì nét mặt đau khổ, ấp a ấp úng không nên lời.

"Vì sao? Ngươi khó nói như vâỵ, chẳng lẽ... Vì có liên quan đến đại ca các người sao?" Trịnh Hữu Vinh mắt sáng quắc nhìn hắn. "Mau nói thật đi!"

Trời ạ, đúng là chuyện gì cũng không qua đựơc mắt thần của Trịnh đường chủ, thật khủng khiếp mà!

"Dạ, đừơng chủ anh minh. Tối hôm qua vì Đinh đường chủ vào nhà giam xong là bắt bọn em tắt hết camera đi..."

"Sau đó?"

"Lúc đầu bọn em nghe thấy Borgia tức giận mắng nhiếc... Rồi sau đó... Cái gì cũng không nghe thấy nữa ạ..."

"Sau đó nữa?"

"Sau đó... Sau đó không hiểu sao bọn em bị hôn mê, lúc tỉnh dậy thì Borgia vương tử đã không thấy đâu nữa..."

"Các người quá tắc trách!" Trịnh Hữu Vinh lạnh lùng trừng mắt liếc Tiểu Bì một cái, "Vậy Đinh đường chủ lúc đó ở đâu?"

"Đại ca... Anh ấy cũng ngất trên mặt đất, là bọn em phải gọi mới tỉnh dậy."

Tiếp sau, Trịnh Hữu Vinh có hỏi cẩn thận thêm vài chi tiết nhưng đáng tiếc Tiểu Bì sau khi hôn mê tựa hồ đã bị mất trí nhớ, rất nhiều chuyện nghĩ không ra.

"Lần này các người làm mất tội phạm quan trọng nhất, từ Đinh đường chủ cho đến mấy người, tất cả đều sẽ bị nghiêm khắc xử phạt bằng bang quy!"

"A... Trịnh đường chủ, chuyện này không liên quan đến đại ca mà, là bọn em trông coi không cẩn thận mới để cho kẻ khác thừa dịp trà trộn vào. Mong Trịnh đường chủ xử phạt bọn em thôi, xin hãy bỏ qua cho đại ca." Tiểu Bì van lạy.

"Không nói nữa, quốc có quốc pháp, bang có bang quy. Đinh đường chủ của các người cũng khó tránh tội. Thôi, cậu đi đi, tôi sẽ nghĩ cách." Trịnh Hữu Vinh không kiên nhẫn phẩy tay.

Tiểu Bì biết Trịnh đại đường chủ trước nay không nói hai lời, lời nói ra là nhất quyết không tuỳ tiện thay đổi, trong lòng tuy chán nản nhưng nghĩ anh ta đa mưu túc trí, việc tìm người là trọng trách của anh ta, thôi thì cũng còn may. Bây giờ đại ca chắc đang tức sùi bọt mép rồi ấy chứ.

"Cám ơn Trịnh đường chủ!" Tiểu Bì cung kính đứng dậy cúi đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trịnh Hữu Vinh mặt nhăn mày nhó, trong lòng trầm xuống.

Chuyện này thật kì lạ, là hắc bang đệ nhất uy trấn giang hồ mà giữa ban ngày ban mặt có người xông vào cướp tù, là ai có gan lớn như vậy chứ? Nếu nói Đinh đường chủ tự ý thả thì còn vô lý hơn.

Cái tên tư tưởng biến thái đó cực kì hứng thú với cơ thể của Borgia, thì làm sao lại khinh địch mà để vuột đồ chơi trên tay cơ chứ.

Chẳng lẽ trong Vân Dật hội có nội gián?

Đáng ghét, dám phá kế hoạch của hai dượng con ta, chờ ta tóm được tên chết tiệt nhà ngươi thì ta nhất định khiến ngươi phải khóc đến kêu dượng gọi mẹ!

Trịnh Hữu Vinh âm thầm thề trong lòng.

"Vinh Vinh, sao lại cau mày thế kia? Có chuyện không vui à?" Tống Mẫn Kì từ trong phòng ngủ đi ra, giọng quan tâm hỏi.

"Dượng, sao lại dậy rồi?" Trịnh Hữu Vinh vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, một bước vọt ngay vào lòng người cậu yêu nhất.

"Con không ở bên cạnh, ta làm sao ngủ ngon được." Tống Mẫn Kì dịu dàng vỗ về, "Công ty có chuyện gì sao? Nhìn con có vẻ rất phiền não."

"Không, chỉ có chút chuyện thôi. Có cái tên khách, bọn con đang tính đòi nợ." Trịnh Hữu Vinh làm bộ không có việc gì mà đáp.

Người mà cậu yêu nhất trên đời chính là một chuyên gia "độc học" nổi tiếng thế giới, một đời chỉ biết đến nghiên cứu khoa học, cuộc sống có thể nói cực kì cô độc, nên để người đó không lo lắng, cậu mới phải giấu giếm việc mình làm việc cho bang hội, chỉ nói là mình làm cho một tập đoàn xuyên quốc gia. Kì thực thì cậu cũng không hẳn là lừa dượng, Vân Dật hội phân bố rộng khắp Châu Á, vốn có thể gọi là "tập đoàn xuyên quốc gia" đựơc mà.

"Vinh Vinh vất vả rồi. Dượng vài ngày không ở bên, nhìn con gầy đi đấy." Tống Mẫn Kì đau lòng vuốt ve khuôn mặt bảo bối, "Có phải không ăn đúng bữa không?"

"Dượng không ở nhà, con ăn không nổi." Trịnh Hữu Vinh làm nũng mà ôm lấy cổ người kia, "Phải là dượng nấu con mới ăn."

"Đựơc đựơc, dượng nấu cho con." Tống Mẫn Kì cười cười. Từ trước đến nay anh ta đều đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của bảo bối." Hôm nay dượng không tới trường, sẽ nấu món thịt lợn kho tàu con thích nhất, rồi mang đến cho con ăn được không?"

"Aa, dượng tuyệt nhất!" Trịnh Hữu Vinh lại nhảy nhót tưng bừng. Lúc này cậu chẳng còn giống cái vị đại đường chủ oai phong giới giang hồ gì cả, mà quả thật không khác gì cậu nhóc con.

Qua mấy tiếng đồng hồ, giờ cơm trưa đã điểm, Trịnh Hữu Vinh quả nhiên thấy dượng rất đúng giờ mang cơm đến.

"Đói bụng chưa?" Anh ta dịu dàng mỉm cười, khiến người ta thòm thèm.

Trịnh Hữu Vinh liếm liếm môi dưới, khiêu khích trả lời, "Đói muốn chết."

"Tiểu tử, nghĩ bậy cái gì đó?" Tống Mẫn Kì dở khóc dở cười gõ gõ đầu cậu nhỏ, "Mau ăn đi."

Trịnh Hữu Vinh le lưỡi, "Được nhưng dượng phải đút cho con cơ."

"A?" Tống Mẫn Kì hơi sửng sốt, "Như vậy không hay đâu!" Đã hơn bốn mươi rồi, làm vậy có chút mất mặt đó.

"Có làm sao đâu mà, nơi này còn ai nữa đâu."

"Nhưng mà..." Tống Mẫn Kì có ngượng ngùng.

"Quên đi, quên đi, coi như con chưa nói gì." Trịnh Hữu Vinh sắc mặt sầm lại.

Vừa thấy bảo bối yêu dấu tức giận, Tống Mẫn Kì sao dám cự tuyệt nữa, vội vàng luống cuống ôm lấy cậu ta, "Rồi rồi, dượng cái gì cũng làm, Vinh Vinh đừng giận mà."

Kì thật Trịnh Hữu Vinh mới chính là không thể vì một xíu chuyện mà giận dượng được, chỉ đơn giản là cậu muốn nhìn thấy bộ dạng sốt ruột đó mà thôi. Ai da da, thiên hạ nói quả là đúng, khi yêu thì người ta ngốc nghếch hẳn đi, ngay cả thiên tài như mình cũng không ngoại lệ. Trịnh Hữu Vinh trong lòng tự giễu mình một phen. Thế nên, hai người ngồi trên sofa, dượng một miếng, con một miếng mà chăm nhau ăn cơm.

"No chưa?" Giải quyết xong miếng cuối cùng, Tống Mẫn Kì buông thìa, lấy khăn giúp bảo bối lau miệng.

"Ách... No quá." Trịnh Hữu Vinh xoa cái bụng căng muốn nứt ra, nằm gối lên đùi người kia.

"Mệt lắm hả?" Tống Mẫn Kì dịu dàng vuôt ve.

"Ưm... Rất mệt..." Trịnh Hữu Vinh hai mắt cũng đã khép lại, nói.

"Dượng bế con vào trong."

"Ưm, dượng cũng ngủ cùng con nhé..."

"Được đựơc, dượng nằm cùng con." Tống Mẫn Kì yêu thương hôn lên trán cậu ta, ôm ngang eo bảo bối, đi vào phòng ngủ.

Nằm ở trên chiếc giường rộng mềm mại, thoải mái, hai người ôm nhau ngủ, trong lòng hạnh phúc không lời nào nói hết.

"Dượng... Có nhớ lần đầu dượng ngủ cùng con không?" Trịnh Hữu Vinh gối lên tay ngừơi kia, nhẹ nhàng hỏi.

"Đương nhiên là nhớ rồi."

"Dượng biết không, kì thật lúc đó... Nằm bên cạnh dượng, tim con chỉ muốn nhảy ra ngoài thôi..." Lấy ngón tay khẽ miết trên môi anh ta, Trịnh Hữu Vinh nhớ lại chuỵên cũ.

"Nếu dượng nói... Dượng cũng như con..." Tống Mẫn Kì há miệng cắn nhẹ đầu ngón tay xinh đẹp kia. "Con có cười dượng không?'

"Thật sao?" Trịnh Hữu Vinh nhịn không được vui sứơng, "Dượng vì sao tới bây giờ không nói cho con nghe?"

"Chuyện xấu hổ như vậy dượng làm sao mặt dày nói ra được!" Tống Mẫn Kì thành thật trả lời, khuôn mặt hơi hơi đỏ lên.

Đây chính là con riêng của anh ta, năm đó nó mới chỉ là đứa bé, nằm ở bên anh ta thôi mà tim cũng đập loạn xạ. Nên nếu nói ra chuyện này, nhất định sẽ bị cười là biến thái.

"Có gì mà xấu hổ, nếu dượng sớm nói cho con biết, nói không chừng ngày hôm đó chúng ta đã làm tình rồi ấy chứ, không đến mức để lãng phí biết bao thời gian như thế này." Trịnh Hữu Vinh bất mãn dụi lấy dụi để vào ngực người kia.

Tống Mẫn Kì nghe thấy vậy quả thực khóc dở mếu dở, "Vinh Vinh, cái chuỵên đó... Lúc đó không thích hợp mà..."

Ờ thì khi đó quả thật không phải thời điểm để "yêu đương vụng trộm" được. Bởi đó chính là tuần trăng mật của Tống Mẫn Kì và vợ mới cưới trên một hòn đảo nhỏ xinh đẹp thuộc Thái Bình Dương.

"Mẫn Kì, chúng ta đi bơi nào." Bạch Thu Phi mặc bộ đồ bơi gợi cảm, uốn éo thân hình hoàn mỹ đi vào phòng.

"Em đi đi, Vinh Vinh không khoẻ, anh phải trông nó." Tống Mẫn Kì nhìn không chớp mắt vào thiếu niên đang ngủ say trên giường.

"Vinh Vinh! Vinh Vinh! Đầu óc anh chỉ có thằng ranh này! Rốt cuộc là anh đi hưởng tuần trăng mật với em hay với nó hả?"

"Em nói bậy gì đó?" Tống Mẫn Kì bình tĩnh nói. "Anh hiện giờ là dượng Vinh Vinh, chăm sóc nó là đạo lý hiển nhiên mà. Còn nữa, từ nay về sau đừng mắng con là thằng ranh."

"Ranh con! Ranh con! Em muốn mắng nó thế đó, làm sao? Lúc trước nếu không phải lão già đó cưỡng ép em lấy hắn, em sẽ không sinh ra thằng ranh này! Em hận chúng, em rất hận chúng!" Bạch Thu Phi nhớ tới chuyện bị cha mẹ bán cho tên nhà giàu vừa già vừa béo vừa xấu kia, trong tim lại ngập tràn oán giận.

"Em nói nhỏ chút." Tống Mẫn Kì sợ Vinh Vinh nghe được lời mẹ nói, vội vàng ngăn lại.

"Nói nhiều! Rốt cuộc anh có đi hay không?"

"Quên đi, quên đi! Em đi một mình, dựa vào vẻ đẹp trời cho này, em sợ gì không có người theo? Nực cười!" Bạch Thu Phi hất tóc, tức giận bỏ ra ngoài.

"Ai..." Tống Mẫn Kì khẽ khàng gạt những sợi tóc vương trên trán cậu nhỏ, không nén đựơc tiếng thở dài. Nghĩ đến đứa bé xinh xắn này chưa từng có được tình thương của mẹ, anh ta không kìm được mà thấy rất đau lòng.

"Dượng..." Đứa bé kinh ngạc mở mắt nhìn.

"Vinh Vinh?" Tống Mẫn Kì hoảng sợ. "Con dậy rồi à?" Nguy rồi, lời mẹ nó nói, nó nghe hết rồi sao?

"Bà ta vừa vào là con liền tỉnh."

"Vinh Vinh nghe hết rồi ư?"

"Ừm, cũng chẳng phải cái gì mới, con từ nhỏ nghe mãi rồi, cũng không biết là bao nhiêu lần nữa." Cậu hờ hững nói.

"Vinh Vinh..." Tống Mẫn Kì nghe vậy đau lòng không ngớt, nhịn không được bèn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh.

"Dượng, con hỏi dượng một chuyện, dượng nhất định phải trả lời thật cho con nhé." Cậu nhỏ cũng nắm chặt lấy đôi tay người kia.

"Con hỏi đi." Tống Mẫn Kì dịu dàng cười.

"Dượng đối tốt với con như vậy, có phải vì... Vì..." Cậu do dự, cắn môi dưới ngần ngại không biết nên hỏi tiếp hay không.

"Vì cái gì?"

"Vì dượng thương hại con... Có phải không?" Nếu người nói là có, con sẽ hận người cả đời. Cậu ta từ nhỏ tính cách vô cùng cao ngạo, thực sự rất mong người kia yêu thương mình, nên không thể chấp nhận đựơc việc bị thương hại.

Nhìn cậu nhỏ giả bộ kiên cường, che giấu sự yếu ớt trong ánh mắt, Tống Mẫn Kì tim như bị bóp nghẹt, xúc động mà ôm vào ngực! "Không phải! Đương nhiên không phải!"

Nghe đựơc lời người kia nói, cậu nhỏ cuối cùng cũng vứt được tảng đá lớn trong lòng, hai mắt đỏ lừ lên. "Vậy dượng... Dượng thích con không?"

"Dượng đương nhiên thích con rồi. Vinh Vinh là cậu bé ngoan mà." Tống Mẫn Kì vuốt ve khuôn mặt cậu nhỏ, dịu dàng nói.

Cậu ta nghe vậy trong lòng chợt thấy đau xót. Đây không phải đáp án cậu mong. "Nếu dượng không lấy ngừơi đàn bà kia, không phải dượng của con, thì dượng sẽ không thích con đúng không?"

"Đương nhiên không phải. Vinh Vinh không biết đâu, kì thực trước lúc gặp mẹ con, dượng đã biết con rồi." Tống Mẫn Kì trầm ngâm nhớ lại.

"Gạt người..." Cậu nhỏ kinh ngạc mở to mắt, "Lúc nào chứ?"

"Có một lần dượng lái xe qua ngõ cạnh trường của con, nhìn thấy con đang đánh nhau với một đám trẻ hư..."

"Cái gì?" Đáng chết, như thế nào lại vô tình bị dượng nhìn thấy mặt hung ác của mình chứ? Dượng sẽ ghét mình mất thôi! Cậu ta bèn vội vàng giải thích, "Dượng, lần đó là bởi vì bọn nó tìm con gây chuyện, con bình thường không thích đánh nhau, con..."

"Ừ." Tống Mẫn Kì gõ gõ trán cậu nhỏ, "Vinh Vinh đừng nóng vội, nghe dượng nói đã."

"Vâng." Hổ con bình thường đánh nhau như cơm bữa nay lại giống chú mèo nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu.

"Lúc đó thấy con đối mặt với nhìêu người như vậy, trên người lại trúng đòn nữa, dượng vô cùng sốt ruột, để xe ven đường mà chạy lại. Đáng tiếc là dượng còn chưa chạy lại gần con thì cảnh sát đã tới trước, con thì lập tực bỏ chạy mất dạng..." Rồi sau đó, Tống Mẫn Kì không hiểu tại sao lại cứ hay nhớ tới cậu bé kia. Mãi đến một ngày gần đây, nhìn thấy trong ảnh cậu con trai của người vợ hiện tại, Tống Mẫn Kì đã biết mình và cậu nhỏ này duyên phận không mỏng chút nào.

Cậu nhỏ nghe anh ta nói, trong lòng ấm áp vô cùng. "Dượng khi đó không biết con, sao lại đỗ xe rồi chạy tới cứu con hả?"

"Dượng cũng không biết..." Tống Mẫn Kì ngượng ngùng cười, "Dượng bình thường không thích xen vào việc của người khác nhưng mà lúc đó thấy con, dượng liền... Dượng liền..."

"Dượng liền vừa gặp đã yêu con rồi?" Cậu ta tinh nghịch chớp chớp mắt.

"Thằng bé này, nói bậy bạ gì đó?" Tống Mẫn Kì tim đập bịch bịch, khuôn mặt đỏ hồng lên.

"Ha ha, dượng đỏ mặt rồi kìa." Cậu nhóc đắc ý cười ha ha.

"Nhóc con hư, không đựơc trêu dượng... Con không được khoẻ, ngoan ngoãn nằm im đi." Tống Mẫn Kì vội vàng lảng sang chuyện khác.

"Ưm, con còn chưa nghe hết chuyện mà, còn không thì... Dượng ngủ với con nhé." Cậu kéo tay người kia.

Tống Mẫn Kì vốn đã lúng túng , bây giờ cậu nhỏ lại đề nghị như thế làm anh ta tay chân lại càng luống cuống hơn. "Vậy sao được, nếu để mẹ con nhìn thấy..."

"Ở trên giường của con không được nhắc đến bà ta!" Cậu nhỏ đột nhiên không khống chế được cảm xúc mà gào to. "Dượng thích bà ta thì đi hầu bà ta đi, dượng đi đi, con không cần."

Miệng nói không thích xong, tay liền giật phắt ra. Tống Mẫn Kì nhìn nước mắt của cậu ta, đau lòng mà vội vàng trấn an, "Rồi rồi, dượng ngủ với con, Vinh Vinh đừng khóc nữa."

"Ai khóc? Dượng nói lung tung!" Cậu ta nhìn thấy người kia cởi giày lên giường, nước mắt đang ròng ròng lập tức ngừng, ra vẻ tự nhiên nói.

"Rồi rồi, là dượng nói lung tung, Vinh Vinh của chúng ta rất mạnh mẽ, làm sao có thể giống trẻ con khóc mãi không thôi hả?" Tống Mẫn Kì cười cừơi trêu chọc.

"Dượng hư quá đi, lại trêu con." Cậu nhỏ giữ chặt áo người kia, thuận thế nghiêng người chui vào lòng anh ta.

Cảm thấy thân hình mảnh khảnh của cậu ta tản mát ra mùi hương mê người, Tống Mẫn Kì trong lòng kinh hoàng, biết là không nên nhưng nhịn không được mà ôm chặt lấy.

Đó là lần đầu hai người ôm nhau mà ngủ. Trong lòng thì rối tung như canh hẹ.

Cậu nhóc nghe thấy vọng vào tai mình là tiếng tim đập to đến mức tưởng như cả thế giới đều nghe thấy. Này nhất định là tiếng tim mình đập. Dượng là người lớn, làm sao làm chuyện mất mặt như mình được chứ. Kì thật, cậu ta không biết là, người kia tim cũng đang đập chả thua kém cậu.

"Dượng..." Đắm chìm trong hơi ấm của anh ta, cậu nhỏ khẽ mở miệng.

"Ừ, chuyện gì?"

"Con và dượng mãi mãi bên nhau, có được không?"

Tống Mẫn Kì nghe vậy chấn động toàn thân.

"Dượng, sao dượng không nói gì?" Cậu nhỏ đợi lâu không thấy anh ta trả lời, sợ hãi ngẩng đầu lên.

"Vinh Vinh thật muốn mãi mãi ở bên dượng sao? Cho dù sau này con kết hôn, cũng vẫn muốn mãi mãi ở bên dượng sao?" Nghĩ đứa nhỏ này đến một ngày sẽ thuộc về người phụ nữ nào đó, Tống Mẫn Kì không hiểu sao tim thấy đau vô cùng.

"Con không có ý đó! Ai muốn kết hôn chứ? Con nói mãi mãi bên nhau chính là mãi mãi bên nhau!" Cậu bất mãn kêu to.

"Vinh Vinh, con còn nhỏ, không nên khẳng định sớm như vậy." Tống Mẫn Kì ngữ khí giấu không được đau buồn.

"Còn nhỏ thì sao? Con biết còn phải làm gì mà." Ánh mắt cậu nhỏ kiên định nhìn anh ta, "Dượng, cho con mang họ dượng đi."

"Cái gì?" Tống Mẫn Kì giật mình trợn mắt.

"Dượng là dượng con, cũng là người con yêu nhất. Mang họ của dượng, như vậy... Chúng ta mãi mãi là người một nhà."

Một ngày nào đó, con sẽ giành lại dượng từ ngừơi đàn bà kia và dượng vẫn sẽ mãi là dượng của con!

Cậu ta đã sớm tính toán rồi, đời này nhất định phải nắm chặt tay người này.

"Vinh Vinh... Con thật muốn theo họ dượng? Thật sự ư?" Tống Mẫn Kì cảm động đến đỏ ửng hai mắt.

"Con đời này chưa từng chân thật như hôm nay. Dượng, dượng đồng ý nhé?" Cậu dùng ánh mắt cầu khẩn người kia.

Tống Mẫn Kì không biết phải miểu tả tình cảm mãnh liệt trong lòng bây giờ như thế nào, chỉ biết là anh ta không thể rời xa đứa bé này và anh ta nhất định sẽ không để kẻ nào mang nó đi.

"Vậy mong được chỉ giáo...Tống Hữu Vinh."*

Nhìn thấy người kia xoè tay, cậu nhỏ bật khóc. Trong một khắc, cậu đã chia tay quá khứ cô đơn lạnh lẽo và thực sự có được một gia đình.

Cậu là Tống Hữu Vinh*.

------

Theo nguyên tác thì 2 người cùng họ nhưng mình sẽ không đổi họ mà vẫn giữ nguyên tên Hán Việt của 2 người. Nên mn đọc truyện này rồi sẽ thấy cấn cấn. Trừ khúc (*) ra thì vẫn là Tống Mẫn Kì và Trịnh Hữu Vinh. Mình không đảm bảo hay và đúng từ gốc 100% vì vốn tiếng trung và vốn từ văn học ít ỏi trong đầu. Lần đầu tự edit và chuyển ver nên sẽ có sai sót mong mn thông cảm (^-^)

(Không biết có ai u mê lúc Mingi đưa tay mời Wooyoung nhảy Wave không? Nhìn soft vl. Và đó là lý do mà mình chuyển ver này)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro