Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG III

     Xung quanh tựa như đại dương sâu thẳm không đáy, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, nó cứ liên tục nghiền nát từ thân thể đến tâm trí. Cứ như thế mà cuốn theo cái thân thể ấy về một nơi vô định nào đó dường như chả có cái gọi là kết thúc. Ta cứ đi theo, cái gọi là nhận thức về thời gian cứ mơ hồ rồi dần tan biến, ta chẳng còn biết gì nữa cứ chìm mãi rồi chìm mãi vào cái hố sâu vô tận mãi không thấy đáy. Ta buôn tay chẳng còn luyến tiếc, phó mặc cho làn sóng, ta không con sự nuối tiếc cứ thế mà trôi trong làn nước lạnh lẽo, để nó nuốt chửng từng tấc tế bào, mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất trong cơ thể cứ thế để ta chìm vào nó để không bao giờ có thể thoát ra được. Nhưng người ơi ta nào có thể quên được người, ta muốn bên người và vì thế ta cố vùng vẫy trong vô vọng vì là vô vọng nên dù có thế nào cũng chẳng thoát ra được. Ta vừa muốn bỏ lại tất cả nhưng điều ta luyến tiếc lại là người, ta thật không hiểu sao tâm trí ta lại mâu thuẫn thế này, thật sự không tài nào hiểu được.

     khoảng khắc ta một lần nữa được nhìn thấy người . Người có biết được ta vui sướng nhường nào khi có thể lại một lần nữa được nhìn gương mặt người, tim ta bỗng chốc đau nhói lên, trong tầm mắt mọi thứ dường như đã ngưng đọng. Điều ta sợ không phải là một chuỗi ngày tháng cô đơn mà là việc không được thấy người nhưng giờ thì chẳng còn gì khiến ta sợ hãi nữa khi người đang đứng đây, ngay trước mắt ta. Người giờ đây đã ngay trước mắt nhưng khác với xưa khi lúc này ta chẳng còn là gì của người nữa rồi khi mà ánh mắt ấy người nhìn ta sao lạ lẫm quá, từng lời nói thật quen thuộc nhưng sao lại quá xa lạ nó khiến ta dần có thể hiểu được sự thật nó phủ phàng đến nhường nào. Nuôi một bông hoa mang tên hi vọng. Cuối cùng đó cũng chỉ là một nhành hoa dại ven đường, sao chịu được cái khắc nghiệt của thời tiết, nhanh chóng phai tàn . Nhưng sao ta có thể buồn được khi thấy người cười, khi thấy người vẫn hạnh phúc vẫn như xưa. Ta thầm mừng khi người vẫn vui, vẫn cười, lòng thầm mãn nguyện nhưng có lẽ tâm đã bị khuyết mất một mảnh rồi.

         ~••••••••••••••••••••••••••~

     Chạy trên con đường rừng gập ghềnh cả hai người theo sau cậu elf ban nãy. Chỉ cách đây không lâu sau khi cho cả hai người họ một đòn chẳng mấy nhẹ nhàng thì tự nhiên cậu elf kia lại quay lưng bỏ đi như chưa có chuyện gì. Thấy vậy Asta liền muốn đuổi theo dù cho Klaus ra sức ngăn cản hành động có phần nông nổi thiếu đề phòng đó. ' Hành động của cậu ta cho thấy đây có thể là một cái bẫy, ta có nên tiếp tục bám theo không?' Theo sau vị Ma Pháp Vương đáng kính của mình, anh không thể không khỏi nghi ngờ khi chắc chắn rằng Elf trước mắt biết họ đang đuổi theo nhưng lại chẳng có hành động xua đuổi hay chặn lại. Về phần Asta, trên mặt thấy rõ hai chữ hào hứng khi bản thân hắn có thể cảm nhận được người trước mắt hoàn toàn không có ý địch thù gì.

     Đi một đoạn không xa nữa thì vị yêu tinh bỗng dừng lại. Hắn và Klaus cũng theo đó mà dừng lại nhìn kĩ mọi thứ xung quanh vì với một nơi xa lạ không thể biết được sẽ có cái bẫy bất ngờ nào xuất hiện . Nhưng có vẻ sẽ không có gì nguy hiểm gì khi yêu tinh kia đi gần lại một cái gì đó có thể xem là một căn nhà nhỏ và không có bất kì hành động nào cho thấy cậu ta sẽ tấn công. Gần như rất khó có thể nhận ra có một căn nhà nằm đó khi nó đã được bao bọc bởi dây leo chằn chịt. Ngồi nhà nằm dưới góc cây nhưng nói đúng hơn là cái cây cổ thụ to lớn đó là một phần của căn nhà kia, mấy cái cành lớn oằn xuống bao bọc chốn ở nhỏ ấy trông cực kì lạ và ngoài sức tưởng tượng. kì lạ thật khi quanh đó có thể thấy một phần nhỏ gạch đá tàn tích của sự sống đã gần như bị vùi lấp bởi thời gian nhưng ngôi nhà nhỏ ấy vẫn còn có vẻ khá nguyên vẹn, như thể nó đã được thiên nhiên bảo hộ khỏi sự tàn phá của thời gian. Thật đáng ngạc nhiên, đó là suy nghĩ của cả hai người khi thấy căn nhà này.

     Nhìn thấy cậu elf kia bước vào căn nhà nhỏ ấy, hai người họ cũng theo đó mà bước đến gần căn nhà.Trong khi Klaus vẫn hết sức cảnh giác thì hắn lại ngang nhiên bước vào căn nhà ấy mà chả có lấy sự đề phòng nào còn thản nhiên nói lớn " Xin phép thất lễ". Klaus bên này còn ngơ ngác trước hành vi quá mức tự nhiên của vị ma pháp vương đáng kính kia mà chỉ biết đẩy kính bất lực bước vào nơi được cho là sào huyệt của kẻ địch. Bên trong ngôi nhà cũ kĩ, có rất nhiều dây leo, thậm chí còn có cả cành cây từ ngoài đưa vào nhưng chung quy lại thì đồ vật bên trong vẫn ngay nắp và tối giản.

     " Ta không biết những hành hành động của cậu ám chỉ điều gì nhưng chúng ta có thể nói chuyện ?" Sau một hồi suy xét tình hình và xác nhận có vẻ an toàn Klaus đã lên tiếng trước. " Chúng ta có thể nói chuyện và hiểu nhau chứ ?" Hắn nhìn yêu tinh đang đưa mắt nhìn mình mà nói với gương mặt cười đến híp mắt, giọng điệu vừa mừng rỡ vừa mong chờ.

     " Không vấn đề gì" đáp lại một cách cộc lốc, thật khiến người ta cảm thấy xa cách rồi đi đến chiếc bàn nhỏ giữa nhà, ngồi xuống chiếc ghế rồi khẽ lên tiếng mời hai người còn lại ngồi xuống. Những hành động dù là nhỏ nhất của yêu tinh trước mắt tất cả đều được thu vào tầm mắt Asta, trong vừa lạ mà cũng vừa quen như đã từng thấy mà cũng như chưa từng thấy, vô cùng khó hiểu cái cảm giác trong đầu nhưng rồi hắn cũng gạt nó sang một bên khi nghe tiếng Klaus cất lên. " Nếu vậy thì tôi xin vào vấn đề chính. Nếu thật sự tộc Elf hiện vẫn còn tồn tại thì chúng tôi muốn biết những gì đã diễn ra. Việc này thật sự rất khó tin khi mà bao lâu nay con người chúng tôi vẫn không hay biết gì về sự tồn tại này cho đến nay." đẩy chiếc kính quen thuộc anh nhanh chóng vào vấn đề chính nhưng rồi chợt nhận ra bầu không khí xung quanh yên lặng đến lạ.

     Bầu không khí trở nên kì lạ. Không có bất kì câu trả lời nào từ vị yêu tinh kia, điều đó khiến cuộc trò chuyện chuyển biến tệ đi. Nhưng rồi hai người họ đã có một câu trả lời khi người kia lên tiếng " Không biết" một câu trả lời không mong muốn và khó hiểu.

     Cả hai gần như bất động khi nghe được câu trả lời kì lạ này. Chỉ vỏn vẹn hai từ ' không biết' . " Hả? Không biết!?" có chút bối rối anh lên tiếng hỏi lại và được đáp với cái gật đầu nhẹ còn chẳng có lấy một câu trả lời đàng hoàng, có vẻ như người này đang che giấu sự thật nhưng Klaus không tìm thấy dấu hiệu nào của nói dối, rồi thế anh lại chìm trong mớ suy nghĩ phức tạp của mình. Cuộc trò chuyện cũng vì thế mà trầm lặng trong một lúc. Sự im lặng sẽ tiếp tục kéo dài hơn nếu Asta không lên tiếng " Không cần phải biết đã có chuyện gì xảy ra, hiện giờ đây chúng ta có thể trở thành bạn bè! "
       
      Ôi giọng điệu ấy, cái sự kiên quyết trong đấy, cả cái cách cậu ấy nói nó chẳng khác gì so với trước đây. Từng câu từ, biểu cảm ấy khiến đôi đồng tử vàng giao động, dù chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt ngang nhưng đã được thu vào đôi mắt của hắn. Nó quá ngắn để nhận thấy, và quá nhanh để một người chẳng mấy sáng sủa như Asta hắn đây có thể hiểu được. Nhưng điều đó chứng tỏ cậu ấy để ý đến lời đề nghị làm bạn này.
       
      Là một người không giỏi giấu cảm xúc, mọi sự háo hức, mọi biểu cảm thích thú đều hiện trên mặt hắn và cả cái ánh mắt phát sáng thường thấy. Klaus bất giác giật mình sau lời nói của Asta, thầm quở trách tính thẳng thắn đến tùy tiện kia nhưng trong trường hợp này đó lại là giải pháp tốt khi anh cũng chẳn biết nói gì và có lẽ đây là cách nhanh nhất khi ta có thể bỏ qua quá khứ và bắt đầu cho tương lai.

    Không giữ được cái biểu cảm ấy bao lâu thì cái cảm giác ngại ngùng, có chút lúng túng ập đến khi mà đôi mắt vàng ấy cứ dán chặt vào mặt hắn, không có câu trả lời nào từ đôi môi xinh đẹp kia.

         Liệu có được hay không khi chấp nhận lời mời ấy, tôi lại có thể trở thành bạn của cậu sao? Liệu tôi có được phép không?

       Cứ chừng câu chuyện lại đi vào ngõ cụt, hắn còn đang lúng túng xem lại câu nói của mình trước đấy có sai chỗ nào không thì thấy môi người kia khẽ mấp máy rồi nói " Được".
      
       Sự khao khát mảnh liệt có được mối liên kết với cậu đã đánh bại sự e dè cùng hoài nghi trong tôi để lời chấp nhận được nói ra trong sự ngỡ ngàng của chính mình. Và thế tôi đã quyết định đây sẽ là lần cuối tôi được phép ích kỉ cho bản thân vì tôi muốn được là gì đó với cậu.
      
        Thật sự được chấp nhận lời mời làm bạn, hắn vui mừng cười toe toét cả ra, còn đưa tay ra với ý định bắt tay làm bạn nhưng chẳng được đáp lại gì ngoài cái nhìn lướt qua bàn tay đang chìa ra rồi lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Khó có thể tin được diễn biến trước mắt, vị yêu tinh kia thật sự chấp nhận lời mời ấy, thật quá kì lạ. Klaus đẩy chiếc kính không khỏi thấy lạ, thật sự mọi thứ có thể trở nên dễ dàng như vậy sao, con người và Elf thật sự có thể trở thành bạn, thật sự là khó tin,  trong một thời gian không lâu mà đã có quá nhiều tin chấn động ập đến khiến anh giờ đây đầu nổi đom đốm hết cả lên.








   Xin thứ lỗi vì sự muộn màng này 🤧

    Tôi đã cố gắng tránh ooc nhất có thể 😇.

   Tôi vào học rồi với lại còn đang cuối cấp nên thời gian ra chap không ổn định mong nhận được sự thông cảm.

   Giờ thì xin phép lặn một thời gian. (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)(⁠≧⁠▽⁠≦⁠)
       
       
       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro