Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Buổi sáng sau khi Altair nói cho Abbas sự thật về cha của anh, Abbas lại càng trở nên khép kín, Altair không thể nói gì để mang nó khỏi tình trạng đó. Chúng ăn sáng trong im lặng, để cho mấy bà vú kiểm tra một cách lãnh đạm, chúng đi vào phòng của Al Mualim và ngồi trên sàn.

Nếu Al Mualim nhận thấy sự khác biệt của hai đứa học trò, ông sẽ không nói gì. Có thể trong thâm tâm, ông thấy vui mừng vì hai đứa nhỏ hôm đó rất tập trung. Cũng có thể ông cho rằng chúng đã cãi nhau, như những đứa trẻ thường làm.

Mặc dù vậy, Altair, ngồi với sự rối rắm và một tâm trí bị tra tấn. Tại sao Abbas không nói gì? Tại sao nó không phản ứng lại với những điều Altair nói với nó?

Hôm đó Altair quyết định đi tìm câu trả lời, khi chúng đi ra bãi tập như thường lệ. Chúng luyện kiếm với nhau, nhường nhau như mọi khi. Nhưng hôm nay Abbas đã quyết định rằng nó không muốn dùng thanh kiếm gỗ bé xíu như mọi khi thay vào đó là thanh kiếm thật sáng bóng để dùng khi tốt nghiệp.

Labib, người hướng dẫn của chúng, cảm thấy rất vui mừng. 'Tuyệt vời, tuyệt vời,' vừa nói, ông vừa vỗ tay, 'Nhưng hãy nhớ rằng, không có lợi ích gì khi gây thương tích. Chúng ta sẽ không làm phiền đến những thầy thuốc. Nếu đồng ý, đây sẽ là bài kiểm tra sự kiềm chế và sự khéo léo cũng như là về kỹ năng.'

'Khéo léo,' Abbas nói. 'Nghe hợp với cậu đấy, Altair. Cậu khéo léo và nguy hiểm.'

Đó là những lời duy nhất Abbas nói với Altair trong suốt cả ngày. Và khi nói những lời đó nó nhìn Altair chằm chằm với sự khinh bỉ, sự căm thù, đến nỗi Altair biết rằng giữa cậu và nó sẽ không còn như trước nữa. Nó nhìn về phía Labib, khần khoản, cầu khẩn cho ông đừng bắt đầu cuộc thi, nhưng ông ta đang vui vẻ, phấn khởi phía bên ngoài hàng rào nhỏ bao quanh bãi tập hình tứ giác, cuối cùng một trận đấu thực sự cũng sắp diễn ra.

Họ đi vào vị trí, Altair nuốt nước bọt, Abbas nhìn anh chằm chằm.

'Người anh em,' Altair bắt đầu, 'Những gì tôi nói tối hôm qua, tôi...'

'Đừng gọi tôi là người anh em!' tiếng la của Abbas vang khắp sân. Nó lao về phía Altair một cách tàn bào mà cả hai người chưa từng thấy bao giờ. Mặc dù nó đang nhe răng, Altair có thể thấy những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt của nó. Có cái gì đó hơn là sự giận dữ đơn thuần, cậu biết chắc vậy.

'Không, Abbas,' cậu cố gọi, vừa cố thủ một cách vô vọng. Cậu liếc về phía trái và thấy cái nhìn lúng túng của người hướng dẫn – ông ta không biết điều gì đã làm nên cơn giận dữ của Abbas hay là hai đứa trẻ đang có tư thù. Altair thấy thêm hai người Sát thủ đang tiến đến khu tập luyện, tất nhiên họ nghe thấy tiếng khóc của Abbas. Những khuôn mặt hiện lên qua khung cửa sổ trên tòa pháo thủ của tường thành. Cậu thắc mắc liệu Al Mualim có đang xem hay không....

Abbas dùng mũi kiếm đâm mạnh về phía trước, Altair bắt buộc phải đỡ về phía bên hông.

'Nó định giết con, Master,' Altair la lên

'Đừng đóng kịch, con trai,' tên huấn luyện viên bảo, mặc dù ông ta nói với một giọng không hề thuyết phục. 'Con có thể học hỏi thêm từ sự nỗ lực của người anh em bên cạnh con đấy.'

'Tôi không phải như vậy.' Abbas tấn công. 'Nó mói như vậy.' Những nhát chém dữ tợn của bọn trẻ được hoang nghênh. 'Người anh em.'

'Tôi nói điều đó với cậu là để giúp cậu,' Altair la lên.

'Không,'Abbas hét lớn. Cậu nói dối.' Nó lại chém thêm một nhát nữa, tiếng kim loại rùng người va chạm nhau vang lên. Altair nhận thấy mình bị đánh bật ra bởi cái lực ấy, loạng choạng ở cái hàng rào và suýt ngã ngửa ra. Thêm nhiều sát thủ đã tới, một số trông có vẻ lo lắng, một số thì đã sẵn sàng coi trò vui.

'Phòng thủ đi Altair, phòng thủ đi,' Labib gầm lên, ông ấy vỗ tay với sự hoan hỉ. Altair vội vàng lượn cây kiếm lên, đánh trả cú đánh của Abbas và buộc cậu ta phải lui về giữa sân một lần nữa.

'Tôi đã nói sự thật,' anh rít lên khi hai người càng tiến gần nhau hơn, lưỡi gươm của hai thanh kiếm trượt qua nhau. 'Tôi đã nói sự thật để kết thúc sự đau đớn của cậu, cũng như tôi đã muốn kết thúc nỗi đau đớn của bản thân.'

'Cậu nói dối để tôi cảm thấy nhục nhã,' Abbas nói, lùi về và thủ tư thế, cúi xuống, một tay đưa về phía sau như thể nó đã dược dạy từ trước, lưỡi kiếm của cậu ấy run rẩy.

'Không!' Altair thét lên. Cậu nhảy về phía sau khi Abbas tấn tới. Nhưng với một cú đánh nhẹ, Abbas đã bắt được Altair với thanh kiếm của cậu, một dòng máu ấm chảy xuống bên người của Altair. Cậu thoáng nhìn Labib với đôi mắt cầu khẩn, nhưng nỗi lo lắng của cậu đã bị xua đi. Cậu đặt một tay lên phía bên người và tiến tới đưa bàn tay dính máu về phía Abbas.

'Ngừng lại đi, Abbas,' cậu nài nỉ 'Tôi nói sự thật với hi vọng đem lại cho cậu sự thoải mái.'

'Thoải mái,' Abbas nói. Cậu bé nói với đám đông đang tụ tập. 'Để đem đến sự thoải mái cho tôi, cậu ta đã nói rằng cha tôi đã tự sát.'

Một khoảnh khắc im lặng đến rợn người. Altair nhìn từ Abbas tới những người hiện tại đang xem, không thể thấu hiểu lần lượt các sự kiện. Cái bí mật mà anh thề sẽ giữ đã bị lộ.

Anh nhìn thoáng lên ngọn tháp của Al Mualim. Nhìn thấy Master đứng đấy, đang theo dõi, tay của ông ấy để sau lưng và một cảm xúc không thể hiểu được hiện trên mặt của ông.

'Abbas,' Labib hét lớn, cuối cùng ông ta cũng thấy một điều gì đó không đúng.

'Altair,' Nhưng hai người đang đánh vẫn tiếp tục phớt lờ ông ấy, thanh kiếm của họ lại tiếp tục đập vào nhau. Altair, trong đau đớn, bị buộc phải phòng thủ.

'Tôi tưởng-' cậu nói.

'Cậu tưởng rằng sẽ đem lại sự nhục nhã cho tôi,' Abbas rít lên. Những dòng nước mắt chảy xuống gương mặt của nó và giờ nó đang đi vòng quanh Altair, rồi lại tiếp tục tiến tới, xoay thanh kiếm rộng ra. Altair cúi xuống, tìm thấy khoảng trống giữa cánh tay và cơ thể của Abbas. Cậu đánh, mở một vết thương trên cánh tay trái của Abbas với hi vọng sẽ có thể ngừng lại đủ lâu để Altair giải thích.

Nhưng Abbas rít lên. Nó thét lên, nhảy đến Altair đang cúi người bên dưới lưỡi kiếm của nó, đang cố dùng vai để để giảm lực tiến về phía trước của Abbas, để giờ đây hai người họ đều lăn lộn dưới nền đất dơ dáy cùng với bộ quần áo dính máu. Chúng vật lộn trong một thời gian, rồi Altair cảm thấy một cơn đau héo úa bên người của cậu, Abbas đang nhấn ngón trỏ của mình vào vết thương của Altair và lợi dụng cơ hội để xoay, lấy thân mình đè Altair và ghim cậu xuống đất. Từ thắt lưng của Abbas lấy ra một con dao găm và dí nó vào cổ Altair. Đôi mắt điên dại của cậu tập trung vào Altair. Chúng vẫn còn đầy nước mắt. Cậu thở nặng nề qua hàm răng của mình.

'Abbas!' một tiếng hét vang lên, không phải từ Labib hay bất kì ai trong đám đông đang tụ tập. Tiếng hét này đến từ của sổ của Al Mualim. 'Hãy bỏ con dao đi ngay lập tức,' ông gầm lên, giọng ông ấy vang khắp cả sân đấu.

Abbas trả lời với giọng tuyệt vọng. 'Không, trừ khi nó chịu thừa nhận.'

'Thừa nhận điều gì cơ chứ?' Altair thét lên, cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn bị đè chặt.

Lahib đã leo qua hàng rào. 'Làm ngay, Abbas,' ông vừa nói vừa đưa hai tay ra cố gắng xoa dịu sự tức giận của Abbas. 'Làm theo lời Master nói đi.'

'Tiến thêm bước nữa là tôi sẽ cắt cổ nó,' Abbas gầm lên.

Người hướng dẫn dừng lại. ' con sẽ bị bỏ vào ngục đấy, Abbas. Không có cách nào để cầu xon sự tha thứ của Hội đâu. Nhìn đi, đó là chính là những dân làng. Tin tức về vụ việc này sẽ lan truyền ra khắp nơi.'

'Tôi không quan tâm,' Abbas khóc. 'Nó muốn nói điều này. Nó muốn nói những lời dối trá về cha tôi.'

'Dối trá điều gì?'

'Nó nói rằng cha tôi đã tự sát. Rằng ông ấy tới phòng của nó để nói lời xin lỗi, rồi sau đó ông tự cắt cổ. Nhưng nó nói láo. Cha tôi không tự sát. Ông rời Hội Huynh Đệ. Đó là lời xin lỗi của ông ấy. Nào, giờ nói với tao là mày nói láo đi.' Nó đâm mũi đao vào cổ họng Altair, máu chảy mỗi lúc một nhiều.

'Abbas, dừng lại ngay,' Al Mualim hét lên từ phía tòa tháp.

'Altair, con có nói dối không?' Lahib hỏi.

Sự im lặng bao trùm sân đấu: tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của Altair. Cậu nhìn Abbas.

'Đúng,' cậu nói. 'Con đã nói dối.'

Abbas ngôi chồm hổm dậy, cố gắng nhắm chặt mắt. Dù gì đi nữa nỗi đau cũng đã vắt cạn kiệt sức lực của cơ thể nó, và khi nó thả thanh đao cái keng xuống nền nhà, nó bắt đầu khóc. Nó vẫn cứ khóc khi Lahib kéo nó đứng dậy một cách thô bạo, đẩy nó cho hai người lính gác, những người đang chạy đến rất nhanh. Không lâu sau, Altair cũng bị kéo dậy. nó cũng bị đem vào ngục.

Sau đó, Al Mualim quyết định rằng, sau một tháng trong ngục tụi nó sẽ được tiếp tục tập luyện. Tội của Abbas bị cho là nghiêm trọng hơn. Hình phạt của nó là quá trình rèn luyện phải kéo dài thêm một năm nữa. Nó vẫn phải ở sân tập cùng Lahib khi Altair đã trở thành một Sát thủ. Sự bất công này đã làm cho lòng căm thù của hắn (đoạn này tôi không dùng đại từ "nó" nữa mà thay vào là "hắn" vì lúc này Abbas đã trưởng thành) đối với Altair, người đang từ từ đến và xem Abbas như một kẻ thảm bại đáng thương. Khi thành bị tấn công, Altair chính là người cứu mạng Al Mualim và được đề cử trở thành Sát thủ bậc Master. Hôm đó, Abbas đã nhổ một bãi nước miếng vào chân Altair nhưng Altair chỉ cười khinh. Abbas, anh tự cho rằng, cũng yếu đuối và vô dụng như cha hắn.

Có lẽ, đó chính là lần đầu tiên anh làm người khác tổn thương bởi lòng tự cao của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: