
Chap 12
Lúc này anh di chuyển xung quanh một tòa nhà ngay sát pháo đài của Viện xá. Như anh đã đoán trước, ở đó có một tên lính canh, một tên cung thủ, và Altaïr chăm chú nhìn trong lúc anh bước chân, thoáng đỗi quay xuống nhìn khu sân trong, nhưng hầu như tập trung vào hàng hiên mái phía bên kia. Altaïr nhìn về phía mặt trời. Khoảng chừng lúc này đây, anh nghĩ, mỉm cười với mình, cứ như đã biết được trước, khi tên cung thủ bước tới chiếc thang và leo xuống.
Altaïr cúi thấp người xuống. Anh nhảy từ trên mái xuống con đường và yên lặng phóng nhanh tới bờ tường cho tới khi anh nhìn thấy được dưới sân. Được che chắn hoàn toàn bởi những tảng đá xám, sừng sững, đáng sợ, ở giữa là một cái giếng, nhưng nơi đây trống trải một cách lạ lùng, khác với những ngôi nhà được trang trí hoành tráng thường thấy ở Acre. Góc phía bên kia, những tên lính mặc áo choàng khâu màu đen của kị sĩ gác Viện xá, với hình thập tự trắng trên ngực, và ở đó cũng có một nhóm tu sĩ. Xung quanh bọn họ trông có vẻ là những người bệnh nhân, đi chân trần và ở trần. Những con người khốn khổ đi loanh quanh một cách chệnh choạng, khuôn mặt không có chút cảm xúc, ánh mắt của họ đờ đẫn.
Altaïr cau mày. Ngay cả với con đường không được canh phòng việc đột nhập vào khu viên sân mà không bị phát hiện là điều không thể. Anh chạy tới chỗ tường gần cổng thành để dò xét đường xá bên ngoài. Trên tảng đá được nắng hắt lên một màu trắng, những người dân ốm yếu và gia đình họ cầu xin lính gác cho họ được vào trong. Số khác hình như đã mất hẳn thần trí rồi, họ quơ tay múa chân trong không khí, miệng hét lên những câu nói lạc lõng và tục tĩu.
Và ở đó – Altair nhìn họ, mỉm cười – có một nhóm những học giả. Họ bước qua đám đông như không hề có một ai vậy, ánh mắt không hề dõi xuống những con người đau khổ và bấn loạn xung quanh họ, dù chỉ một lần. Có vẻ họ đang đi về phía Viện xá. Lợi dụng sự hỗn loạn, Altair lẳng lặng nhảy xuống con phố, đi nhập vào những người học giả và cúi đầu xuống, tập trung ánh mắt vào đôi chân đang lê bước của mình. Thi thoảng anh liếc nhanh để kiểm tra hướng đi của họ và, nhưng anh đã mong đợi, họ lúc đó đang tiến về khu Viện xá nơi mà những tên lính bước sang một bên, cho phép họ vào sân trong.
Altaïr nhăn mũi lại. Ở bên ngoài kia là mùi hương của thành phố, của những lò bánh, hương thơm của những lọ nước hoa và gia vị, còn trong đây đầy rẫy mùi hôi thối của những vết thương, của cái chết và chất thải của người. Từ một nơi nào đó – qua hai cánh cửa còn đóng – thét lên những tiếng kêu gào đau đớn, theo sau là những tiếng rên khẽ.Đó chắc là Viện xá chính, anh nghĩ. Ý nghĩ đó được xác nhận là đúng khi, bỗng nhiên, cánh cửa bật sầm ra và một người bệnh nhân cuống cuồng lao nhanh ra sân.
'Không! Cứu! Cứu tôi!' ông ta thét lên. Nét mặt của ông nhăn nhó vì sợ hãi, đôi mắt rộng trừng trừng. 'Làm ơn, cứu tôi với ! Các ngài phải cứu tôi !'
Theo sao ông là một tên lính. Đôi mắt hắn ta đờ đẫn, cứ như ai đó đã cắt đứt dây mi mắt của hắn vậy. Hắn đuổi theo lão già điên đang cố tẩu thoát, bắt lấy ông ta. Sau đó, cùng với một tên lính khác, hắn bắt đầu đấm đá túi bụi vào ông cho tới khi lão chịu khuất phục và quỳ xuống trên đầu gối của mình.
Altaïr chỉ nhìn. Anh cảm nhận hai hàm răng của mình nghiến chặt lại và hai nắm đấm siết lại khi đám lính đánh đập ông già, những bệnh nhân khác bước tới trước để nhìn rõ hơn, khuôn mặt chỉ thấy một chút quan tâm, đầu lắc lư nhẹ.
'Tha cho tôi!' lão già điên gào lên, trong lúc những cú đánh trút như mưa xuống lão. 'Xin hãy có lòng nhân từ. Đừng đánh nữa mà!'
Lão chợt dừng kêu la. Nhường như cơn đau của lão bị lờ đi khi cánh cửa dẫn vào Viện xá mở rộng ra và một con người chỉ có thể là Garnier de Naplouse đang đứng sừng sững ở đó.
Hắn thấp hơn Altaïr tưởng. Hắn không có râu và gần như là trọc hết nửa đầu, mắt dít lại và một cái miệng nhăn nhó đầy vẻ độc ác, tạo cho hắn khuôn mặt tái nhợt như xác chết vậy. Dấu thập tự trắng của Hospitalier nằm ở trên hai cánh tay áo của hắn và hắn đeo một thanh thập giá quanh cổ - nhưng bất kì vị Thánh nào hắn tôn thờ chắc hẳn đã từ bỏ hắn rồi, Altaïr nghĩ vậy.Hắn ta cũng có mặc một cái tạp dề. Một cái tạp dề dơ bẩn, dính đầy vết máu me.
Giờ thì với ánh mắt nham hiểm hắn nhìn lão già điên nằm sóng soài trước mặt hắn, được giữ bởi tên Mắt Đờ Đẫn và tên lính kia, Mắt Đờ Đẫn giơ nắm đấm lên và đấm lão lần nữa.
'Đủ rồi, cậu bé,' de Naplouse ra lệnh. 'Ta bảo cậu bắt người bệnh lại, không phải là giết lão.'
Mắt Đờ Đẫn miễn cưỡng hạ nắm đấm xuống khi de Naplouse tiến tới, lại gần lão già, lão rên lên và trường người về phía sau, như một con thú bất kham.
De Naplouse mỉm cười, vẻ mặt nghiêm khắc biến mất. 'Nào, nào,' hắn nói tới lão già, giọng đầy vẻ nhân từ : 'Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đưa tay của ông đây.'
Lão già lắc đầu. 'Không – không! Đừng chạm vào tao. Không phải vậy nữa chứ ...'
De Naplouse nhíu mày, như thể bị tổn thương bởi phản ứng của lão vậy. 'Hãy vứt nỗi sợ này qua một bên đi, còn không ta không thể giúp ông được,' hắn nói từng từ trong giọng đều đều nhau.
'Giúp ta? Như ngươi đã giúp những người khác? Ngươi tước đi linh hồn của họ. Nhưng của ta thì không. Không. Ngươi sẽ không bao giờ có được nó. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ ... '
De Naplouse không còn mềm mỏng nữa, hắn tát lão điên, "Cố mà giữ cái mạng của ngươi đi.", hắn gầm gừ. Đôi mắt sâu hoắm của hắn tóe lửa khiến cho những tên kia sợ không dám ngẩng mặt lên." Ngươi nghĩ ta thích làm việc này lắm à? Ngươi nghĩ ta muốn hại ngươi sao? Nhưng ngươi đã không cho ta lựa chọn nào khác..."
Bất ngờ, lão điên vùng thoát khỏi hai tên lính và chạy tới đám dông. " Mọi lời tử tế giả tạo của tên hai mặt ấy.." ông ta hét lên vừa lúc chạy ngang qua Altair, hai tên lính đuổi theo anh ta. " Tất cả là dối trá và lừa lọc.Chừng nào hắn chưa khiến mọi người phải tuân phục hắn, thì hắn vẫn chưa hài lòng"
Mắt đờ đẫn bắt được ông ta, hắn kéo lê ông ta và đẩy ông ấy tới trước mặt de Naplouse, tên Grand Master lạnh lùng nhìn ông ta đang rên rỉ
"Đáng lẽ ngươi không nên chạy", de Naplouse chậm rãi nói, hắn quay sang Mắt Đờ Đẫn, " quăng hắn về chỗ của hắn. Ta sẽ trở lại sau khi gặp những người khác".
"Mày không thể nhốt tao được đâu", lão điên hét lên, "Rồi tao sẽ lại trốn thoát "
De Naplouse khựng lại. " Không, còn lâu" rồi quay sang Mắt Đờ Đẫn. " Đập gãy chân nó. Cả hai chân"
Mắt Đờ Đẫn cười to trong khi lão điên đang cố gắng vùng vẫy. Rồi sau đó là hai tiếng gãy phát ra, như tiếng gỗ mục gãy vậy, tên lính lần lượt đập gãy cả hai chân của lão điên. Ông ta hét lên đau đớn,Altair không nén nổi cơn giận dữ, anh bước tới.
Cuối cùng thì khoảnh khắc ấy cũng kết thúc: ông bất tỉnh - rõ ràng là ông ta không thể chịu nổi cơn đau ấy - hai tên lính kéo lê ông ta đi. De Naplouse quan sát ông ta. Vẻ thong cảm dần trở lên trên khuôn mặt hắn.
"Ta xin lỗi, con trai ạ", có vẻ như ông ta đang độc thoại, hắn quay về phía đám đông. "Các người không có gì làm à?" hắn sủa lên, rồi nhìn chằm chằm vào những người tu sĩ và bệnh nhân, họ bắt đầu tản ra chỗ khác. Ngay khi Altair lẩn vào đám tu sĩ anh thấy de Naplouse đang chăm chú nhìn vào đám đông, hẳn là hắn đang tìm kiếm kẻ được cử tới để giết mình.
Tốt lắm, Altair nghĩ, Grand Master đi vào sân trong, cánh cửa đóng sầm lại. Hãy để nỗi sợ thống lĩnh hắn.Hãy để hắn nếm trải những gì hắn làm với người khác. Những viễn cảnh ấy khiến anh ấm lòng, anh lẻn vào giữa bọn học giả, đi qua cánh cửa thứ hai, tới sảnh lớn, những tấm thảm rơm đã làm dịu đi cái mùi đau khổ và mùi chất thải của người. Altair cố gắng không bịt mũi lại, còn những người học giả dùng vải tay áo bịt mũi. Những tiếng rên rỉ phát ra từ đây, trên những chiếc giường bệnh, nơi những bệnh nhân rên rỉ và khóc lóc vì đau đớn. Vẫn cúi đầu, Altair liếc nhìn và thấy de Naplouse đang tiến tới giường bệnh của một bệnh nhân, có vẻ như ông ta cử động khá nhọc nhằn
"Ông cảm thấy sao rồi?" de Naplouse hỏi ông ta
Người bệnh nhân thở khò khè trong đau đớn, "Ngươi đã làm gì..ta ?"
" À, vâng. Cơn đau. Lúc đầu thì đau đấy, thật vậy. Chỉ là một cái giá nhỏ phải trả thôi. Rồi ông sẽ thấy."
Người bệnh nhân cố gắng ngẩng đầu lên. " Ngươi là .. một con quái vật.."
De Naplouse mỉm cười khoan dung. " Ta đã từng bị gọi gớm hơn vậy nữa cơ". Hắn ta đi ngang qua một cái lồng gỗ, trong đó kê 1 cái giường, hắn nhìn chăm chú vào... không, đó không phải là bệnh nhân, Altair bắt đầu nhận ra. Những người nghèo khổ là đối tượng nghiên cứu. Họ là vật thí nghiệm. Một lần nữa Altair lại phải cố gắng kìm nén cơn giận của mình. Anh nhìn một vòng xung quanh. Hầu hết lính gác đều tập trung ở cuối phường. Vừa hay ở sân trong, những bệnh nhân lơ ngơ đang mơ màng, và anh thấy cùng 1 nhóm tu sĩ đó, chúng có vẻ tôn sùng mọi lời nói của de Naplouse trong khi vẫn tôn trọng giữa khoảng cách với hắn, chúng đang bàn tán trong khi tên Grand Master tiếp tục làm việc
Nếu như hắn ta định làm điều đó - và hắn ta đã định làm điều đó - vậy thì nó sẽ sớm xảy ra thôi.
Nhưng bất chợt de Naplouse tiến tới một cái giường khác, mỉm cười với người bệnh nhân, " Họ bảo ông có thể đi được rồi", hắn ra vẻ tử tế, " Ngạc nhiên thật".
Người đàn ông bối rối. " Quá..lâu rồi. Gần như quên mất... đi như thế nào nữa."
De Naplouse nhìn anh ta hài lòng - thật sự hài lòng . Hắn ta cười rạng rỡ, "Thật tuyệt vời làm sao."
"Tôi không.. hiểu. Sao ông lại giúp đỡ tôi?"
"Bởi vì nếu ta không giúp ông, thì ai giúp ông đây?", De Naplouse đáp.
"Tôi nợ ngài mạng sống mình", người đàn ông nói. " Tôi sẵn sàng phục vụ ngài. Cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài vì đã cho tôi đươc tự do"
"Cảm ơn cậu vì đã để tôi làm vậy", de Naplouse đáp.
Altair chợt lúng túng.Chẳng lẽ anh đã sai? Chẳng lẽ de Naplouse không phải là một con quái vật? Nhưng ngay lập tức anh dẹp bỏ sự lúng túng, nghĩ rằng thay vì những tiếng đau đớn của người điên khi lũ lính đập gãy chân anh ta, người bệnh nhân yếu ớt gào thét khắp bệnh viện. Nếu như thật sự có thuốc chữa ở đây, thì chắc chắn họ đã bị áp đảo bởi những tay man rợ.
De Naplouse tiến tới chiếc giường cuối cùng của khu bệnh.Trong khoảnh khắc hắn ta đã để cho Altair một cơ hội để bước ra. Với một sự kiên quyết, Altair quan sát rất kĩ càng ở phía sau hắn: những tên lính vẫn đứng yên tại vị trí của chúng, phía cuối của khu bệnh. Anh đi ra khỏi nhóm học giả, đi đến phía sau de Naplouse khi tên Grand Master đang cuối xuống xem xét bệnh nhân của hắn.
Con dao của Altair bật ra phía trước và đưa nó vào đúng nơi nó cần đến, đưa tay ra để kiềm tiếng hét của hắn khi hắn oằn mình lại trong đau đớn. Hầu như tất cả mọi việc được làm rất nhẹ nhàng, người Sát thủ hạ tên Bác sĩ xuống nền nhà. 'Đến lúc bỏ đi cái gánh nặng của ngươi rồi,' – anh thì thầm.
De Naplouse chớp mắt và nhìn nhìn chằm chằm vào anh – vào khuôn mặt của người Sát thủ. Nhưng không có nỗi sợ hãi nào hiện lên trong ánh mắt sâu thẳm ấy: những gì Altair thấy là sự lo lắng. 'Ah ... Ta nên nghỉ ngơi, đúng không?' – Hắn nói. ' Giấc mơ thiên thu đã gọi ta. Nhưng trước khi nhắm mắt, ta phải biết được – những đứa trẻ của ta sẽ trở nên như thế nào?'
' Những đứa trẻ? Ý ngươi là những người khốn khổ đã phải chịu đựng sự tàn ác của ngươi?' – Altair không thể kiềm chế sự khinh bỉ trong giọng nói của anh, ' Giờ đây, họ sẽ được tự do để quay về nhà.'
De Naplouse cười nhạt. ' Nhà? Nhà nào? Những nơi rác rưởi ư? Những nhà thổ ư? Những nhà tù mà bọn ta cứu họ ra từ đó ư?'
' Ngươi đã lấy đi ý chí của họ' – Altair nói.
' Đúng. Chỉ là những thứ ý chí, nghị lực nhỏ nhoi của bọn chúng" de Naplouse thở mệt nhọc. ' Ngươi thật sự ngây thơ vậy sao? Ngươi có bao giờ làm cho bọn chúng ngừng kêu gào đơn giản chỉ vì bọn chúng kêu gào?. Nhưng ta vẫn muốn chơi với lửa đấy. Và ngươi sẽ nói gì. Như ước nguyện của ngươi à? À... nhưng sau đó ngươi phải đáp trả lại vết bỏng do lửa gây ra.'
'Họ không phải là những đứa trẻ', Altair đáp lời, anh rất muốn hiểu thêm về con người đang hấp hối này, 'họ đều đã trưởng thành.'
'Chỉ là về thể xác chứ không phải là tâm hồn , thứ gây ra rất nhiều tổn hại mà ta đã tìm cách khắc phục. Ta thừa nhận, thiếu Bảo vật – thứ mà ngươi đã trộm từ chúng ta, sự nỗ lực của ta đã bị trì hoãn. Nhưng nhờ có cần sa, trộn lại thành cao. Và lính của ta chính là bằng chứng cho điều này. Chúng chính là những lũ điên trước khi ta tìm thấy và phóng thích chúng khỏi nhà tù lương tâm. Và, với cái chết của ta, những gã điên đó sẽ phải quay lại nơi đó một lần nữa...'
' Ngươi thật sự tin rằng ngươi đang giúp họ ư?'
De Naplouse mỉm cười, ánh sáng của đôi mắt từ từ tắt dần. 'Đó không phải là những gì ta tin. Đó là những gì ta biết.'
Hắn chết. Altair đặt đầu hắn xuống nền đá và lấy ra cái lông của Al Mualim, quét vào máu của hắn. 'Cái chết không hẳn là không tốt.' anh thì thầm.
Trong khoảnh khoắc, một tiếng thét vang lên từ một nhà tu gần đó. Altair lao thẳng ra phía trước và thấy những tên lính từ khu bệnh tiến về phía anh. Ngay khi bọn chúng vừa rút kiếm anh đã nhảy xuống và bỏ chạy thẳng đến cánh cửa phía xa, nơi mà anh rất mong muốn, hướng ra phía sân trong.
Cánh cửa mở ra và anh quả hài lòng khi thấy sân trong dần hiện ra trước mặt. Và sự hài lòng lại từ mất bởi anh thấy Mắt Đờ Đẫn đang tiến ra từ cánh cửa, với thanh đao tuốt trần...
Altair rút kiếm và với thanh Dao Ẩn dưới một cánh tay, còn tay kia thì cầm kiếm, đối mặt với Mắt Đờ Đẫn cùng với tiếng chan chát của sắt thép. Trong khoảnh khắc, hai người đàn ông đã mắt đối mặt, đủ gần để anh có thể thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt của tên lính. Mắt Đờ Đẫn bị xô ra, đột nhiên đâm kiếm về phía trước, đụng phải kiếm của Altair nhưng hắn đã kịp xoay kiếm nhanh đến nỗi Altair xém chút nước đã bị lộ sơ hở. Người Sát Thủ nhảy lùi ra xa, muốn tạo nên khoảng cách giữa anh và Mắt Đờ Đẫn, tên kiếm thủ mà anh khó có thể lường trước. Hắn bự con, tất nhiên. Gân cổ hắn nổi lên, phát triển sau nhiều năm sử dụng thanh đao lớn này. Từ phía sau, Altair nghe tiếng những tên lính khác đang tới, và dừng lại khi thấy Mắt Đờ Đẫn ra hiệu.
'Ta muốn hắn' – tên kị sĩ khổng lồ gầm gừ.
Hắn thật kiêu ngạo, và ảo tưởng. Altair mỉm cười vẻ mỉa mai. Đột nhiên, Mắt Đờ Đẫn làm chệch hướng đòn tấn công, lên tiếng chửi rủa khi Altair nhảy qua bên trái hắn, lao vào Mắt Đờ Đẫn từ một bên khác - bên của con mắt tổn thương của hắn, điểm yếu của hắn – và cắt cổ hắn.
Đường rạch ngay cổ hiện ra và máu chảy từ vết thương khi hắn gục xuống. Từ phía sau Altair những tiếng thét hoảng hốt vang lên vậy nên anh bỏ chạy, băng qua những đám người điên khùng nãy giờ tập trung lại để xem náo nhiệt, anh chạy nước rút băng khỏi sân trong, băng qua những người khỏe mạnh và băng qua cánh cửa vòm của Acre.
Anh dừng lại, đảo mắt nhìn quanh các nóc nhà. Sau đó, anh nhảy một sạp hang, người bán hàng giận dữ giơ nắm đấm ra khi anh leo lên tường, bám vào nóc nhà. Chạy, nhảy anh bỏ lại cái Viện Xá ác mộng ở phía sau và hòa mình vào thành phố, vẫn còn ngẫm nghĩ về những lời cuối cùng của de Naplouse. Bảo vật mà hắn ta nói đến. Trong khoảnh khắc, Altair nghĩ về cái rương trên bàn của Al Mualim, nhưng chắc không phải đâu. Có thứ gì đó có thể kết nối nếu như người chủ Viện Xá có thứ đó. Nhưng nếu không phải thì thứ đó là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro