Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Ta cẩn thận kể lại kế hoạch cho Menfuisư nghe, yêu cầu nó phải ngoan ngoãn kiềm chế bản thân, không được nóng nảy quá mức mà làm hư kế hoạch của ta. Sắp xếp xong, ta vội đi ra ngoài. Lúc này Angon đã mang Carol vào động phòng...

... Sau đó....

Ta nghe binh sĩ đồn vơi nhau rằng, nữ thần sông Nin đã nuốt hoa Diligital tự vẫn.

Chỉ chậm trễ vài bước mà biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra...

Hoa ấy đẹp, nhưng rất độc. Đã trúng rồi rất khó chữa nhưng chỉ khó với cổ đại mà thôi, đối với hiện đại, chỉ cần đẩy chất độc ra bên ngoài sau đó điều dưỡng cơ thể là được. Ta đành phải đi tìm Hasan, bắt hắn đem thuốc vào cứu Carol. Hasan đang áy náy vì đã lừa Carol, thấy vậy vội cảm ơn ta rối rít rồi cầm bài thuốc chạy vào xin gặp hoàng đế Angon. Hasan vừa đi, một bóng dáng nhỏ bé cao tới lưng quần của ta cũng khệ nệ vác một hòm thuốc đi theo cùng. Ta ngạc nhiên nhìn bóng người tí hon ấy, không rõ là nam hay nữ, chỉ thấy khuôn mặt có phần nhem nhuốc, áo choàng bên ngoài hơi rách rưới, che kín cả mái tóc cùng một nửa khuôn mặt. Điều khiến ta ngạc nhiên là một người lúc nào cũng ngao du một mình như Hasan từ bao giờ lại có thêm một người nữa thế này?

Ta lẳng lặng nhìn hai người đó chạy đi, bản thân mình mới tìm đường đi lên tường thành quan sát xuống dưới. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy doanh trại của binh lính Ai Cập đèn đuốc sáng rực, nhốn nháo hơi náo loạn. Xem ra binh lính Ai Cập không đến nỗi tệ, bọn họ tiến hành mệnh lệnh của ta trong bóng đêm rất nhẹ nhàng, giấu không cho binh lính Assyria phát hiện ra. Mamoru cũng đã trà trộn được vào bên trong, xem ra Angon rất tự tin, không hề phòng vệ một chút nào, mặc cho người của chúng ta muốn ra thì ra, muốn vào thì vào. Đấy, ta cũng không biết do người của ta giỏi quá hay do Carol cùng Menfuisư ngốc quá, có thế mà cũng để bị bắt. Therru mới bảo, Angon chỉ cho lực lượng tập trung bao vây canh gác hai người đó thôi nên chúng ta mới dược tự do như thế này. Ta cảm thấy phải, ra sức gật đầu.

May mắn là ta đến nơi vừa kịp lúc Angon ép Carol làm vợ, đến trễ là không kịp ra lệnh cho người Ai Cập rồi...

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Angon trì hoãn quyết đấu cùng Menfuisư lại, tận lực ra sức chữa trị cho Carol. Thuốc mà ta cho Hasan chỉ giải độc từ từ chứ không giải hẳn một lần được nên cần phải có thời gian, nếu Carol chết trong tay Angon thì chắc chắn Menfuisư sẽ điên tiết lên, sống chết giết Angon trả thù. Khi ấy mất cả chì lẫn chày, tất nhiên Angon không dám manh động, phải chờ Carol được cứu sống mới dám ngạo nghễ như lúc trước. Lá bà chủ át mất đi đồng nghĩa với kế hoạch của hắn hỏng bét.

Bạn đọc cũng đừng thắc mắc sao ta lại đi đứng ngênh ngang trong cung điện Assyria như thế, câu trả lời chính là hoàng cung của Assyria, số lượng nữ nhân còn nhiều hơn cả binh lính đang đứng gác ngoài thành, chứng tỏ Angon háo sắc cỡ nào, ta lại đang mặc trang phục cung nữ, muốn đi đâu chẳng được. Ta ngồi trong góc, tranh thủ nhai nuốt vài món, tận bây giờ mới có khẩu vị để ăn, mắt vẫn không quên đánh giá cô gái mĩ mạo đang thờ ơ ngồi nhìn ra bên ngoài kia. Jamary, rất xinh đẹp, vô cùng tài năng, là người được hoàng đế Angon sủng ái nhất trước khi Carol bị bắt đến đây. Không ngờ cô ta lại đem lòng yêu Menfuisư, muốn phản bội Angon. Nhưng thế lại lợi cho ta, thức ăn để suy trì sự sống cho Menfuisư toàn do cô ta cung cấp chứ ta nào có làm nên tích sự gì. Không trách ta được, kiếm thức ăn nuôi hai kẻ bọn ta đã khó, làm sao nuôi thêm cả bầy binh lính kia?

Carol đã tỉnh, Ruka cùng Hasan ra sức chăm sóc và bảo hộ nàng khiến ta cũng an tâm, chỉ chờ đợi kế hoạch của mình thành công mà thôi.

Rạng sáng Menfuisư đã bị binh lính áp giải ra ngoài sân, xung quanh đều là binh lính Assyria đang chĩa mũi giáo vào người, Angon đứng trên cao lớn giọng cười đểu, một tay ôm Carol, một tay xoa xoa cái cằm ,bộ dạng mất dạy không chịu được. Ta không xuống dưới mà yên lặng đứng trên tường thành quan sát bên dưới, tay đã nắm chặt cung cùng tên. Therru bên cạnh đã hạ gần hết binh lính ở bên này, đóng tất cả các lối đi không cho binh lính Assyria tiến lên, tinh mắt quan sát xem bên dưới có dấu hiệu gì không.

Thần kinh ta đang căng thẳng cực độ thì nghe từ bên dưới ngoài bìa rừng nơi quân Ai Cập truyền lên vài tiếng "Gâu gâu..."

Ồ, bọn họ chuẩn bị xong cả rồi!

Therru đen mặt, quay sang lên án ta:

- Hoàng phi, người đặt ra cái ám hiệu thật quái gở - tuy nói thế nhưng nàng ấy vẫn cười ngặt ngẽo, ta thì tỉnh bơ liếc mắt nhìn nàng ấy, rút mũi tên ra nhắm về phía doanh trại Ai Cập mà bắn một phát.

Đây chính là dấu hiệu của ta, ra lệnh cho bọn họ đẩy đá cùng cây xuống chặn dòng chảy của nước, theo tính toán của ta, cứ để Angon ngạo mạn tập tung vào Menfuisư cùng Carol đi, để trở tay không kịp. Quan sát cả kinh thành đồ sộ này lần cuối, ta hơi tiếc nuối. Đẹp như thế mà lại phải nằm dưới dòng sông Tigrit vĩnh viễn, tiếc thật.

Sông nước đã giải quyết xong, ta lại tiếp tục quan sát bên dưới. Hầu như toàn bộ lực lượng đều đã tập trung bên dưới bao vây Menfuisư lại, xem ra Angon rất dè chừng Menfuisư. Ta ngẫm ngẫm, lại cảm thấy Izumin nhà ta vẫn oai phong lẫm liệt hơn, ta thích vẻ trầm tĩnh trấn an lòng người của hắn hơn là cái vẻ bộp chộp nóng nảy của hoàng đế Menfuisư em ta.

Menfuisư uy dũng đứng thẳng lưng, toàn thân đầy máu, trên tay không có một món vũ khí. Nó lớn tiếng hét:

- Tên khốn Angon, ngươi mau thả Carol ra, đây là cuộc quyết đấu giữa ta và ngươi, ngươi mang nàng ra đây làm gì?

Menfuisư sốt ruột, Carol đang bị trúng độc vẫn chưa hết, cơ thể yếu ớt vô cùng, lại bị Angon xách lên ném xuống, có vẻ đã chịu không nổi, gương mặt xinh đẹp xanh xao, cố gắng mắt mở nhìn Menfuisư bên dưới. Lòng Menfuisư như lửa đốt, trong khi đó Angon lại cười ha hả, ôm Carol hôm mạnh lên môi nàng, sau đó nhìn Menfuisư bằng vẻ khiêu khích, trông thật sự mất dạy vô cùng:

- Ôi tiếc quá! Ta không biết sử dụng vũ khí, tốt hơn hết là ngươi nên chấp ta dùng vũ khí còn ngươi dùng tay không cho nó công bằng.

Ta đứng từ trên cao, nghe Angon nói mà môi không khỏi giật giật vài cái. Binh lính Assyria, vua các người đê hèn như thế mà các người cũng phục tùng được à? Mặc dù đã biết Angon đê tiện từ trước nhưng khi chứng kiến tận mắt ta vẫn chưa thích nghi được, không hiểu làm sao mà Assyria vẫn tồn tại đến bây giờ nhỉ?

Angon vuốt vẻ khuôn mặt tinh xảo của Carol, gian manh cười:

- Ta ngu hay sao mà đưa vũ khí cho Menfuisư? Quân bây đâu, đưa cung tên ra đây, để xem ta có bắn được cái chân dài của hắn không, chậc...

Carol bị ném sang một bên cho tên lính giữ, Angon giương cung, những kẻ khác cũng giương cung. Ta hốt hoảng, tim lỗi vài nhịp, nhiều như vậy, đông như vậy, Menfuisư làm sao sống nổi? Bấy nhiêu đó cung tên chắc sẽ cắm cho nó thành con nhím luôn mất? Ta vươn cung nhắm thẳng vào Angon, nào ngờ Menfuisư bên dưới đã nhanh nhẹn tránh né toàn bộ những mũi tên bay về phía nó, chỉ bị một mũi tên cắm vào vai. Ta buông cung xuống, trong lòng thầm tán thưởng. Thằng nhãi này xem ra quá có bản lĩnh luôn đấy chứ, trước giờ ta chưa bao giờ thấy Menfuisư chiến đấu nên cứ coi nhẹ nó, nào ngờ nó cũng là một dũng tướng, bị trói lâu ngày như thế mà vẫn đủ sức chống cự với một đoàn quân trong tình trạng tay không tấc sắt.

Lúc này Menfuisư choáng váng, bị thêm vài mũi tên nữa cắm phập vào bắp đùi, Angon sung sướng cười to, rút lấy ngọn giáo của tên lính bên cạnh ra, nhảy từ trên xuống chỗ Menfuisư, tấn công nó liên tục, máu tiếp tục đổ ra, mặc cho Carol đang gào thét khàn tiếng. Ta thầm mắng Carol ngốc, Menfuisư đang phải chiến đấu trong sinh tử, Carol có thể nào im lặng không? Nó càng la hét Menfuisư càng phân tâm.

Menfuisư đã chật vật vô cùng, trên người không biết bao nhiêu vế thương, mắt đục ngầu, nhìn hệt như Atula đòi mạng người, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Angon đang hăng say đâm chém thì dừng lại, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

- Hoàng phi, chúng ta mau đi khỏi nơi này, lát nữa nước sẽ dâng tới đây, sợ đi không kịp.

Ta ngoái đầu quan sát bờ sông, quả nhiên dòng nước đã chảy ngược xuống, quan quân Ai Cập bên ngoài đã sẵn sàng xông vào, người của Minưê bên dưới chắc cũng sắp thoát ra ngoài rồi. Ta vô cùng tự tin với kế hoạch này bởi lẽ ta đã nắm rõ toàn bộ mọi sự việc diễn ra, bắt buộc không có sơ suất nào cả. Therru nhanh chóng bảo vệ ta di chuyển xuống bên dưới, ta vừa đi vừa canh chừng, bất ngờ gặp vài tên lính Assyria. Bọn chúng chĩa mũi giáo vào mặt ta, chưa kịp hỏi gì dã bị Therru đá gãy cổ chết tươi tại chỗ, tên kia thì bị nàng ấy dùng dao găm đâm vào cổ họng.

Ờ, Therru à, ta đã dã man, cô còn dã man hơn cả ta. Nhưng thôi, cứ cố gắng phát huy, ta cũng không muốn cản trở tài năng của cô.

Bên dưới càng lúc càng hỗn loạn, binh lính Assyria nhốn nháo ngơ ngác nhìn nhau, sau đó có tiếng người hét lên từ trên tường thành:

- Bệ hạ, dòng sông Tigris đang đổ nước về hướng này, ôi trời ơi, toàn là nước.

Angon không tin, vẻ mặt còn hơi ngỡ ngàng:

- Cái gì? Dòng sông Tigris đâu chảy về hướng này? Chẳng lẽ nó chảy ngược dòng? Quái thật, dòng sông tuy dữ nhưng có bao giờ dâng tận thành này đâu? Vả lại cũng không phải mùa lũ...

Binh lính sau khi nhìn thấy dòng nước đã dâng cao gần tới bờ tường thì nhốn nháo:

- Báo động khẩn cấp, bọn Ai Cập đang xuôi theo dòng nước...

- Liệu tường thành có chịu nổi sức nước này không?

- Nước sông dữ quá...

- Binh lính Ai Cập? - Angon nghiến răng, bọn ngu độn đó dám tự ý hành động trong khi hoàng phi cùng hoàng đế của chúng nằm trong tay ta sao?

Nhân lúc bọn chúng đang hỗn loạn, ta cùng Therru nhanh chóng tiếp cận chỗ Carol đang bị giam giữ, tên Angon đang bị dòng nước lũ cùng Menfuisư làm phân tâm, chúng ta sẽ có cơ hội giải cứu Carol. Menfuisư cũng nhân lúc Angon đang ngỡ ngàng, giơ chân đạp ngang hông của binh lính Assyria gần đó, cướp lấy một ngọn giáo rồi từ đó xông lên, đâm chết mấy người liên tục. Bọn lính thấy Menfuisư khát máu như thế cũng không dám xông vào, ngập ngừng nhìn Angon. Angon hét toáng lên:

- Quân bay đâu, mau cứu ta, đám ăn hại, đứng đó làm gì?

Angon vừa hét vừa nắm lấy một binh lính ném vào Menfuisư, tên lính đó bị Menfuisư giết không thương tiếc, tiếp tục tới gần chỗ Carol. Angon vội vả chạy lên, chụp lấy Carol, cười gian tiếp tục khiêu khích:

- Ngươi có giỏi thì lên đây, hoàng phi của ngươi đang nằm trong tay ta. Bức tường thành rất kiên cố, hôm nay là ngày chết của các ngươi rồi, ha ha ha!

Angon vừa kết thúc tràng cười ghê rợn thì nghe Ầm Ầm vài tiếng, tường thành bong từng mảnh gạch rơi tỏm xuống dòng nước đục ngầu rồi chìm mất, kinh thành cứ thế mà rã ra. Đến lúc này Angon mới ngẩn ngơ nhìn dòng nước đang ồ ạt chảy về phía bậc thềm cao nơi hắn đang đứng, cuốn phăng đi tất cả, binh lính Assyria chết quá nửa, số còn lại đang lo sợ cố tìm đường thoát, trong khi binh linh Ai Cập đang tấn công tới, chém giết với tốc độ kinh hoàng.

Carol đang mơ màng cũng ngạc nhiên, cố vùng thoát ra nhưng không được, đành phải để cho Angon ôm, trong lòng không ngừng tự hỏi ai đã làm nên kì tích này, thật là thông minh, dùng sức người để thay đổi cả thiên nhiên. Angon độc ác siết chặt Carol, ánh mắt hung tàn:

- Cô gái, cô biết về chuyện này đúng không?

- Không có, tôi không biết, nhưng kinh thành này của ông sắp sập rồi, mau chạy đi thôi, ha ha! Do ông ép chúng tôi cả!

Carol oằn người cười, sau đó khẽ ho khan mất tiếng, chọc Angon điên tiết lên, hắn vung tay tát Carol một cái rõ đau khiến nàng ấy ngất lịm đi, Ruka ở ngay phía sau lại không làm gì được. Binh lính Assyria bỏ chạy gần hết, chỉ còn lại vài người đứng bên cạnh Angon.

- Con nhãi láo toét, đừng mơ thoát khỏi nơi đây, tao sẽ cho chúng mày chết trước khi nước nhấn chìm kinh thành này.

Angon vừa nói tay vừa bóp cổ Carol, đứng từ xa còn nhìn thấy gân tay xanh tím đang nổi lên đủ biết hắn dùng sức cỡ nào. Carol ngất xỉu, mất sức phản kháng, nếu cứ tiếp tục chỉ e là nó sẽ chết.

Nhưng, cứu hay không cứu?

Nếu Carol còn sống, sau này Izumin gặp lại nàng sẽ như thế nào...

......

Ta bắt buộc phải kéo cung tên ra căng hết cỡ, nhắm hướng Angon bắn xuống.

Carol không yêu Izumin, lỗi không phải của nàng ấy, lỗi đều do bọn đàn ông mà ra...

Đúng vậy, Carol không có tội, ta đành phải cứu nàng ấy thôi...

Mũi tên của ta xẹt ngang qua má của Angon khiến hắn ném Carol xuống, Ruka vội chụp lấy nàng, còn hắn thì ngẩng đầu lên nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Ta cũng không sợ, nheo mắt cười lại, tay tiếp tục bắn mũi tên thứ hai. Hắn định phóng thương lên chỗ ta thì Menfuisư đã lao từ dưới bậc thang lên đến nơi, cầm kiếm chém một nhát... Tay của Angon rơi xuống, hắn đau đớn quằn quại ngồi thụp xuống, trơ mắt nhìn cánh tay đang bị dòng nước cuốn đi, ánh mắt căm hận nhìn ta, nhìn Carol, sau đó nhìn Menfuisư, vơ lấy thanh kiếm kế bên đánh tay đôi cùng Menfuisư.

Cho dù hắn có đê tiện bao nhiêu đi chăng nữa nhưng hắn vẫn là vua một nước, kiếm pháp không tệ, Menfuisư đang bị thương đấu tay đôi với hắn cũng có chút chật vật. Lúc này kinh thành đổ xuống, bức tượng thần nứt làm đôi, đè chết vô số binh sĩ. Ta không quản hai kẻ điên háo thắng dư máu đó nữa, vội kéo Ruka cùng Therru chạy lên chỗ cao nơi binh sĩ Ai Cập đóng quân.

Bên dưới Menfuisư và Angon vẫn rất hăng máu mặc cho nước đã lên tới chân, ta đi được một đoạn lại tức giận quay trở lại, đánh lên đầu Menfuisư một cái, nó hằn học với ta:

- Chị không đi, ở lại làm gì đấy?

- Chị?

Ta cũng không thèm đeo khăn che mặt nữa, tháo ra, vui vẻ nhìn Angon. Hắn trân trối nhìn ta, sau đó lại bắt đầu giở trò:

- Hoàng phi Hitaito, ngài đến cứu ta đúng không, mau đuổi bọn Ai Cập này đi...

- Ờ, ta là hoàng phi Hitaito nhưng đang đi cùng binh lính Ai Cập, thằng nhãi này là em trai ta! Còn người cứu viện cho hoàng đế đang trên đường đến đây, ngài chờ tí!

Angon không muốn chết một mình mà muốn kéo ta chết chung. Được, hắn muốn thì ta đây cũng sẵn lòng! Ta đẩy Menfuisư sang một bên, bóc một nắm bột thuốc mê rồi tung ra khiến Angon tê liệt toàn thân, vết thương chỗ cánh tay bị chém tê buốt lên, càng lúc càng đau. Hắn trúng thuốc mê không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta co chân chuẩn bị đá hắn xuống dòng thì:

- Nữ hoàng, nữ hoàng, xin ngài hãy tha cho hoàng huynh của ta...

Ta ngạc nhiên nhìn Shan, thằng bé đang ôm chầm lấy Angon, như thể nếu ta đẩy Angon thì nó cũng sẽ chết theo. Angon giết hoàng tử để đoạt ngôi vua nhưng lại không giết đứa bé này, xem ra hắn rất yêu thương nó. Ít nhiều gì hắn vẫn còn nhân tính...

Ta vứt mũi kiếm, quay lưng đi về phía đoàn người Ai Cập, bỏ lại tất cả sau lưng. Mọi chuyện đã xong, giải thoát được hoàng đế cùng hoàng phi, đánh bại Assyria, có thể trở về rồi. Ta dự định sẽ trở về Hạ Ai Cập một chuyến, dù sao cũng có chuyện cần giải quyết, sau đó sẽ quay về Hitaito.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #asisu