Chương 60
Izumin day day hai bên trán, mơ màng ngồi dậy, mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng nhưng tay đã vươn sang bên cạnh tìm kiếm người nào đó...
Kết quả tìm kiếm là không thấy ai cả, thậm chí bên cạnh lạnh toát không hơi ấm...
Izumin âm thầm thở dài, chắc Asisư lại giận mình tiếp nên bỏ về phòng ngủ rồi, phải đi kiếm nàng thôi! Trễ rồi sao bà Mura không vào gọi hắn dậy, để hắn ngủ đến mụ mị đầu óc thế này?
- Bà Mura...
- Hoàng tử, người đã dậy.
- Ừ, hoàng phi Asisư đâu?
- Hoàng tử có muốn ăn gì không?
- Dọn lên đi, ta ăn cùng nàng, nàng đã ăn sáng chưa?
Bà Mura không trả lời, quỳ thụp xuống sàn nhà, mấy tì nữ phía sau cũng vội quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn hay lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Izumin bắt đầu tỉnh táo, cảm thấy kì lạ, hình như có gì đó không ổn cho lắm, vội đỡ bà Mura dậy hỏi dồn:
- Asisư đâu? Bà Mura, Asisư đâu?
Bà Mura ngoảnh mặt sang phía khác, ánh mắt bối rối. Izumin hốt hoảng đi ra khỏi phòng, lao vun vút về phía cung điện của Asisư, trên đường đi gặp bao nhiêu người cúi đầu chào hắn cũng mặc kệ không để tâm tới, cứ để cho bọn họ quỳ đó, dùng tốc độ nhanh nhất, thô lỗ đạp tung cửa phòng của Asisư ra...
Bên trong trống rỗng không có bóng dáng của ai, những thứ vật dụng hằng ngày của Asisư cũng không thấy...
Asisư, nàng được lắm, dám hạ thuốc mê lên người ta rồi bỏ trốn, nàng được lắm...
Được lắm...
Izumin thất thần một hồi lâu, sau đó ánh mắt lạnh như băng không thấy một tia ấm áp, gọi ông đội trưởng cùng đoàn hộ vệ đến:
- Hoàng phi bỏ đi đâu, tại sao các người không bắt lại?
- Thưa hoàng tử,...
- Nói, đừng nghĩ mình là cận vệ của ta rồi muốn làm gì thì làm.
- Hoàng tử, hoàng phi đến Assyria để cứu hoàng đế cùng hoàng phi Ai Cập rồi ạ...
- Ai dám cho nàng đi khi chưa có lệnh của ta?
Izumin gằn giọng chất vấn, ánh mắt sắc bén khiến cả đoàn thị vệ bối rối, không ai dám nhìn thẳng, không biết phải trả lời thế nào... May mắn thay bà Mura đuổi theo đến nơi, thở hổn hển vài nhịp rồi quỳ xuống, giải trình lí do giúp đỡ mọi người:
- Tâu hoàng tử, hoàng phi đi cùng một đoàn lái buôn ra khỏi nơi này...
- Lái buôn, lái buôn Ai Cập...
Izumin từ từ siết tay thành nắm đấm, Asisư, ta thật sự muốn giết chết nàng, hóa ra nàng giả vờ gần gũi ta chỉ để lập mưu trốn thoát khỏi ta, trong lòng dâng lên cảm xúc thất vọng cùng tức giận mãnh liệt, đứng dậy đạp đổ cả bàn đá to lớn bên cạnh, mắt nguy hiểm nhìn ra bên ngoài.
- Chuẩn bị đến Assyria.
- Vâng, thưa hoàng tử.
Mọi người cuống quít lui hết ra ngoài, lúc này bảo bọn họ làm gì cũng được, quỳ trên sàn đá lạnh thấu xương còn phải hứng chịu ánh mắt nguy hiểm của hoàng tử, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ không biết mình sẽ chết khi nào. Hoàng đế Hitaito khi nghe tin Izumin đang chuẩn bị đến Assyria thì chạy ra ngoài đưa tiễn, bồi thêm vài câu đốt nhà người ta:
- Con trai của ta à, Asisư đã muốn rời khỏi đây... con có cố cũng không làm gì được đâu...
- Con à, chết thật, quốc vương Assyria là kẻ háo sắc, nếu nhìn thấy Asisư nhà ta thì biết làm sao đây?
Izumin lạnh nhạt cúi chào hoàng hậu, hôn lên mu bàn tay bà rồi lạnh lùng oai dũng leo lên lưng ngựa, liếc quốc vương Hitaito một cái sắc lạnh, nắm dây cương kéo mạnh. Cả đoàn người dần dần biến mất trong đám bụi tung mù mịt...
Hoàng đế Hitaito vui vẻ quay đầu sang bảo với hoàng hậu:
- Hậu thấy không, cuối cùng nó cũng biết tức giận với ta!
- Hoàng thượng, chả phải Asisư bảo xong việc nó sẽ về sao? Sao người lại...
- Dù sao cũng rảnh rỗi, thằng nhãi Izumin học ai mà lúc nào cũng chưng ra cái bộ mặt lạnh hơn tượng, ngay cả ta còn sợ! Thấy nó như thế ta rất vui!
Hoàng đế đỡ hoàng hậu đi vào trong, còn hoàng hậu thì ngoái đầu, trong lòng hơi lo lắng. Con trai cùng con dâu đều đi như thế, trong lòng bà cứ thấp thỏm không yên, chưa kể còn còn đứa con gái ngỗ nghịch Mitamun nữa...
***************
- Nữ hoàng, chúng ta đã đến biên giới Assyria rồi, trước mặt là nơi mà binh lính Ai Cập dựng trại...
- Ồ, phong cảnh nơi đây đẹp thật!!!!
Nineveh là thủ phủ của Assyria, kiến trúc kiên cố, những bức tường thành cao vút cứ nối tiếp nhau trải dài theo bờ sông Tigrit, rừng núi ngút ngàn, sương mù nhẹ nhàng bao trùm cả tòa kiến trúc ấy khiến những bức tượng to lớn trở nên sống động, như những người khổng lồ xuất hiện trong lớp sương mù... Đây là niềm tự hào của cả dân tộc Assyria, cũng như sông Nin là niềm tự hào của Ai Cập vậy.
Ta ngắm nhìn kĩ kinh thành Assyria, sau đó quan sát con sông Tigrit đang cuồn cuộn chảy, sóng cứ đè lên nhau mà trườn tới, háo thắng vô cùng.
Tướng quân Horus cùng toàn bộ binh lính Ai Cập thấy ta đến đều quỳ xuống hành lễ, tướng quân Horus tay để chéo lên vai, vừa cúi đầu chào đã vội ngẩng đầu lên, hấp tấp lo lắng thông báo:
- Muôn tâu lệnh bà, hoàng thượng và tướng quân Minưê dẫn một số ít binh lính vào trong thành, đến bây giờ vẫn chưa trở ra... Chúng thần ngoài này chờ hơn năm ngày rồi ạ...
- Các ngươi có tin tức gì của Carol không?
- Nghe nói hoàng phi bị binh lính Assyria bắt giữ, còn thực hư thế nào không rõ...
Ta thoáng trầm ngâm, nếu Angon bắt được Carol trước Menfuisư thì chỉ cần dấy binh sang Ai Cập, cưới Carol làm vợ sau đó lấy nàng làm sức ép với Menfuisư thôi, tại sao lại phải nhọc công bày mưu tính kế trong khi biết Menfuisư chỉ mang một số ít binh lính vào... Cho dù hắn bắt Carol và Menfuisư thì ở Ai Cập vẫn còn có ta, nếu hai đứa nhóc ấy bị giết chết, hiển nhiên toàn bộ Ai Cập đều nằm trong tay ta, mà ta và Izumin đã kết hôn, làm như vậy rất nguy hiểm vì liên minh của Hitaito và Assyria đã đổ vỡ, Hitaito không còn là đồng minh của Assyria nữa. Điều đơn giản này không lẽ Angon không nghĩ đến?
Trừ khi... trừ khi...
Carol không nằm trong tay Angon, mà Angon đang dùng Menfuisư làm con mồi để dụ Carol đến. Angon háo sắc, hắn muốn cả giang sơn lẫn mĩ nữ nên chắc chắn không bỏ qua cho Carol, hắn sẽ không chần chừ mà cưới Carol làm vợ...
Ta nhẹ giọng cho binh lính đứng lên, buông vài lời ngon ngọt tốt đẹp cổ vũ tinh thần của mọi người, bảo tướng Horus dẫn ta đi xem địa hình xung quanh.
Mang tiếng là xem địa hình xung quanh nhưng thực chất ta đang xem hướng chảy của dòng sông Tigrit và bắt đầu ước lượng khoảng cách...
- Cây này đi! Cây kia nữa, cây nào càng to càng tốt!
Ta hài lòng gật đầu vỗ vào mấy thân cây rắn chắc đầy rong rêu to lớn trong rừng, binh lính ngạc nhiên nhìn ta, tướng Horus cũng không hiểu:
- Lệnh bà, người muốn chặt cây làm gì? To như thế...
- Các ngươi chặt cây, ép làm sao cho cây đổ xuống phía lòng sông bên dưới, ngăn dòng nước chảy xiết lại. Mệnh lệnh của ta chỉ có như thế, ta là cấp trên của các ngươi, các ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta thôi! Sống chết của Menfuisư cùng Carol phụ thuộc vào các ngươi cả!
Ta ung dung nhàn nhạ phe phẩy cánh quạt, trong khi đó trong lòng điên cuồng gào thét. Chết thật, bây giờ ta đang làm gì thế này, người ra lệnh cho bọn họ chặt cây chính là Carol, sao ta lại đi cướp công với nàng ấy...
Nhưng bây giờ tình huống đảo ngược, ta không biết Carol ở đâu, không biết tình huống của Menfuisư như thế nào, lỡ nàng ấy không liên lạc được ra bên ngoài thì hỏng bét, lúc ấy Angon sẽ dễ dàng tấn công Ai Cập, ôi, hắn dễ gì buôn tha cho Hạ Ai Cập của ta?
Không được, vì Hạ Ai Cập yêu dấu, ta đã làm một chuyện vô cùng sáng suốt.
- Cho các ngươi ba ngày, cố gắng hoàn thành trong ba ngày, khi nào sẵn sàng thì ra tín hiệu cho ta.
- Dạ vâng...
- Tốt, tướng Horus cố gắng nhé! Bây giờ ta sẽ trà trộn vào trong thành, nhanh chóng thúc đẩy người của tướng quân làm việc.
- Lệnh bà cẩn thận...
Ta âm thầm cười mỉa trong lòng, các ngươi lúc nào cũng nghĩ cho nữ thần của các ngươi, có ai nghĩ đến an nguy của bản thân ta đâu! Nghĩ đi nghĩ lại, gả đến Hitaito không phải không tốt, vẫn hơn là gả đến Babylon rồi chết già ở đó. Tướng Shouta thấy ta quyết định mọi việc nhanh chóng quá vội đẩy ta về liều rồi lên tiếng, giọng điệu có vẻ không hài lòng lắm:
- Cứu Ai Cập chỉ là cái cớ để chúng tôi đưa lệnh bà ra khỏi Hitaito, đâu phải để lệnh bà dấn thân vào nguy hiểm? Bên trong là kẻ thù, chúng ta lại không biết gì về địch, nếu nữ hoàng có mệnh hệ gì, hoàng tử giết chúng tôi hết.
- Phải, hoàng tử máu lạnh cỡ nào chẳng lẽ nữ hoàng còn không biết? Ngài mau suy nghĩ lại cho kĩ. Còn nữa, ngài gọi đám nhoi nhóc ngoài kia chặt cây phá rừng làm gì vậy?
- Thấy bọn họ ngồi không, ta chịu không nổi, kiếm chuyện cho họ rèn luyện sức khỏe.
Một câu nói của ta gây chấn động toàn cầu, mọi người im bặt, không thể tưởng tượng được trân trối nhìn ta. Trong giờ phút này mà còn nói đùa được, quả nhiên chỉ có nữ hoàng nhà ta.
Ta phì cười, bảo Therru lấy bản đồ ra cho ta, sau đó mới từ tốn trình bày kế hoạch dùng nước sông nhấn chìm kinh thành Assyria ra cho mọi người nghe. Ở đây là lều trại riêng của ta, toàn là người của ta, bên ngoài cũng đã có người canh phòng nghiêm ngặt, ta cũng không cần đề phòng nhiều, thoải mái nói:
- Nước sông Tigrir chảy rất mạnh lại rất xiết, nếu chúng ta chặn dòng chảy của dòng sông thì nước sẽ quay ngược lại phá tan kinh thành Assyria, chưa kể thành Assyria làm bằng gạch thô, đã rạn nứt theo tháng năm, khi bị ngâm trong nước sẽ nhanh chóng bị mục lở, bên trong kinh thành lại có quá nhiều lối dẫn nước...
- Sao lệnh bà biết bên trong như thế nào?
- Ờm, đêm qua ta thấy thần linh mách bảo...
Bên trong lều chỉ có mình ta nói chuyện, những người còn lại đều im thin thít. Ta chém thế thôi, Carol nói thế nào ta nói lại y chang thế ấy, các người hiểu bao nhiêu thì hiểu. Chắc bọn họ đang tiếp thu, ừ thôi cứ để họ tiếp thu, ta lại bắt đầu đi lựa trang phục để phục để trà trộn, không có Ari thật bất tiện quá.
Sực nhớ ra một chuyện quan trọng, ta vội gọi tướng Mamoru vào:
- Mamoru, có phải khi Carol về tới biên giới Ai Cập Ari đã cho người bắt nó không?
- Sao ngài biết...
Mamoru chưa nói hết câu đã vội che miệng lại, cúi đầu không nói thêm lời nào. Với tính cách của Ari ta làm sao không biết, nó hận Carol đã mê hoặc Izumin khiến ta đau khổ nên mới tự ý muốn tìm Carol trả thù, giấu Carol đi, chắc có ai đó đã giúp Carol trốn thoát nên mới bị Angon bắt được chứ làm gì có ai nghĩ Carol đang bị binh lính Ai Cập bắt giữ! Có khi nào là tên lái buôn gian xảo Carep chăng?
Hasan mà dám tham gia vụ việc bán Carol cho Angon, ta sẽ cho hắn uống thuốc độc chết. Dám phản ta theo tiền.
Ta dắt theo Therru đi vào trong kinh thành, đánh ngất hai cô tì nữ rồi lột quần áo của họ ra, nhanh chóng mặc vào, không quên đeo khăn che mặt. Có Therru đi theo, làm chuyện gì cũng dễ dàng, nàng ấy rất linh hoạt, lại theo Izumin nhiều năm nên cũng không hề thua kém gì bọn đàn ông. May mắn, phụ nữ Assyria có thói quen dùng vải che mặt. Ta bỏ Mitamun ở lại vì sợ nguy hiểm cho nó, ta còn có thuốc mê phòng thân chứ công chúa như nó làm sao có thể tự bảo vệ được.
Hai người chúng ta tay ôm hai bình rượu từ từ tiến vào đại tiệc. Ta khôn khéo ẩn mình chung với tốp năm cung nữ đang ôm rượu bước vào trong tiệc, nhanh chóng hòa mình học theo dáng đi cùng cách bê rượu của các nàng, Therru cũng thế.
Đi vào bên trong cung điện là tiếng nhạc có phần hơi mãnh liệt, nhịp điệu dồn dập, binh sĩ nằm lũ lượt trên đệm, dưới đất cũng la liệt, phía trung tâm là bọn vũ nữ đang tận lực nhảy múa, tiếng nhạc réo rắt rơi vào tai khiến ta hơi khó chịu, cộng thêm tiếng lè nhè của bọn lính Assyria đang níu váy bảo ta rót rượu khiến ta càng khó chịu hơn.
Trong không khí nồng nặc mùi rượu cùng những âm thanh dâm đãng phát ra từ góc phòng. Therru đứng nép sát bên cạnh ta, ta không dám hành động lung tung, vội kiếm một tên lính đã say khướt ngất từ lúc nào không hay, vờ ngồi hầu hạ hắn. Bọn lính say cả, cũng không ai để ý đến ta giúp ta dễ dàng nắm bắt tình hình.
Trên cùng là Angon đang nâng cốc vui vẻ cười nói cùng đám nịnh thần đang quây quanh, thằng nhóc mặt mũi buồn bã ngồi đằng xa kia ắt hẳn là Shan, vương tử của Assyria, em trai của Angon. Còn cái kẻ đang ngồi trong lòng Angon thì khỏi nói, chính là bạn nhỏ Carol nhân vật chính trong truyện của chúng ta. Ta quan sát bộ trang phục của Angon một hồi, cuối cùng rút ra được một câu hỏi lưu danh sử sách, không biết quốc vương Assyria mặc váy hay mặc quần nhỉ?
Ta chán nản vỗ trán. Nhìn cái vẻ đắc ý của Angon, xem ra hắn vừa mới bắt được Carol.
Hay rồi, cả hoàng đế và hoàng phi Ai Cập đều ở trong tay hắn rồi.
Angon dâm dâm tà tà nhìn Carol, sau đó liếm mép, lại tiếp tục uống rượu, sau đó liếm mép, môi cười xếch lên láo lếu vô cùng, đây là vẻ mặt dâm đãng trơ tráo khác hẳn với vẻ nham hiểm lần trước hắn gặp ta. Nhưng dù phải cũng phải công nhận, vẻ mặt cùng tính cách dung hòa với nhau vô vùng, bằng chứng là những thứ vô lại ấy tổng hợp trên người hắn mọt cách rất hài hòa. Carol khó chịu ngồi im lặng nép mình sát ra bên ngoài, tránh đụng chạm với Angon, quần áo Carol đang mặc có phần hơi hở hang, một lớp vảo voan mỏng phủ toàn thân, áo cùng váy hơi mỏng mảnh, hở cả vùng bụng và lưng. Tên Angon này quả nhiên biến thái không hề tầm thường.
Ánh mắt của Angon càng lúc càng trắng trợn, nhìn chòng chọc Carol như muốn xuyên qua lớp áo để chiêm ngưỡng những thứ nằm bên trong nó khiến một kẻ ngồi cách xa hắn là ta đây còn nổi cả da gà, huống hồ chi là Carol bé bỏng trên đó. Nàng ấy run sợ cố gắng uống hết rượu Angon bắt ép, sau đó giả vờ cười duyên dụ hắn uống lại.
Ta rất muốn lên đó và nói với Carol: "Cô ngốc, yến tiệc này, cô nhìn xem, có giống hôn lễ của cô cùng Menfuisư không?"
Rõ ràng Angon đang ăn tiệc mừng hắn cưới vợ, và cô dâu chính là cô đấy, cô đừng lo cho Menfuisư nữa, cô lo cứu thân mình trước đi.
Ta ngồi quan sát Carol mãi đến lúc nó trốn đi với âm thầm đứng lên đi theo nó ra ngoài. Ta phải chờ Carol vì thứ mù đường như ta chắc chắn không thể tự mình mò đến phòng giam Menfuisư được, đành để nàng ấy suy đoán ra đi. Ta cùng Therru như ăn trộm rón rén chạy theo Carol, cứ lâu lâu Therru lại ấn ta vào bụi lùm nào đấy không thương tiếc, sau đó thô bạo lôi ta đứng lên đuổi theo Carol. Ta rơi lệ, nếu có Izumin ở đây thì ta khỏe rồi, hu hu.
Suốt dọc đường đi gặp rất nhiều binh lính nhưng chúng đều canh gác rất lỏng lẻo, ỷ y trong tay đang giữ Menfuisư cùng Carol nên không cần phải sợ hãi gì cả. Điều này càng có lợi cho ta, vua như thế nào thì tướng như thế ấy.
Bảo ta bình tĩnh cũng không đúng nhưng rõ ràng ta bình tĩnh hơn Carol vì bên cạnh ta có Therru bảo vệ, trong người còn vài món phòng thân. Thấy Carol chui vào một căn phòng mãi cũng không ra, ắt hẳn đó chính là ngục giam giữ Menfuisư. Nếu ta nhớ không lầm, Carol vào phòng đó chưa được bao lâu thì Angon tỉnh rượu, bắt nó đi. Vậy thì dại gì mà ta chui vào?
Thế là ta cùng Therru núp sát bụi lùm, mặc cho cỏ đâm đau cả mông cũng không được la lên. Ta chờ đến lúc thấy Angon kéo cả đoàn người hùng hậu đi vào, sau đó cả đoàn người đi ra thì mới yên tâm chạy vào bên trong, để đám binh lính vô dụng bên ngoài cho Therru thư giản đầu óc. Nãy giờ cũng căng thẳng quá rồi.
Ta điềm nhiên từ tốn bước vào, từ từ kéo khăn che mặt xuống trước mặt mọi người, mặc kệ vẻ ngạc nhiên của bọn họ, ta không nhanh không chậm đến nhét vào miệng Menfuisư một viên thuốc. Thằng nhóc con vội nuốt vào, sau đó kêu:
- Chị, nguy hiểm lắm, chị mau cứu Carol rồi đi khỏi nơi này đi...
Ta cảm động, ừ, ít ra ngươi còn biết suy nghĩ cho an toàn của chị ngươi. Ta vội gật đầu lia lịa, vén váy giả vờ chạy ra ngoài thì Menfuisư ngượng ngùng gọi ta lại:
- Chị... Chị cứu bọn họ trước đã... - sau đó bất lực cúi gằm mặt xuống, xấu hổ không lên tiếng. Hắn chỉ buộc miệng nói thế thôi, không ngờ chị bỏ đi thật.
Ta cũng không giả vờ đi nữa mà đến bên song sắt, chuyền vào trong vài lọ dược thảo chữa trị vết thương cùng hồi sức cho mọi người. Trước giờ ta không biết điều chế dược, bây giờ biết là nhờ trước kia theo học thầy Rabanna, thật hữu ích biết bao. Therru dọn dẹp xong đám người bên ngoài thì vào ném cho ta nắm cỏ khi nãy, đây là cỏ cầm máu, ta vô tình phát hiện được trong quá trình núp bụi lùm. Ta ngó thấy vết thương trên đùi của Minưê, ném thuốc cho hắn, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc vài vết thương cho Menfuisư. Dù gì nó còn phải dùng sức nhiều lắm.
- Chị, sao chị không cứu Carol?
- Carol thu hút sự chú ý của Angon, ta mới đi cứu ngươi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro