Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

- Asisư, nàng nhìn kìa, chúng ta sắp về nhà rồi!

- Nhà...

- Ừ, nhà của chúng ta! Nàng sắp là hoàng phi của ta!

Ari bị cấm không được đến gần ta, xung quanh ta cũng không có ai quen thuộc, ngoại trừ Izumin. Ta khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, những khuôn mặt này, tất cả đều lạ lẫm. Người quen của ta đâu hết rồi, mọi người đâu hết rồi... Ari, Eri, Nakuto, Shouta, Mamoru...

Mặc cho ta suy nghĩ lung tung, Izumin cúi đầu sát vào tóc ta, tham lam hít vài hơi, tay siết chặt eo. Ta bị đau nên nhăn mặt, có ý định giãy ra nhưng lại không đủ sức. Izumin nhận ra sự kháng cự của ta, vội nới lỏng vòng tay. Izumin... ta muốn hét to, đây không phải nhà của ta, đây không phải... Ta muốn lao xuống biển, vượt khỏi đại dương mênh mông rộng lớn để trở về với Ai Cập yêu dấu. Tất cả đều làm theo bản năng, ta dùng hết sức vùng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Izumin, trở người nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ.

Đôi mắt mang theo chút vô hồn vô cảm, ta nhoài người định nhảy xuống biển thì bị Izumin kéo lại, theo quán tính ngã ra đất. Tuy ngã nhưng ta không sao cả, bình an vô sự, trong khi đó vết thương bên vai của hắn do bị sư tử cào rách toạc ra, máu thấm ướt mấy lớp áo dày. Hóa ra hắn đỡ ta... Ta ngây ngốc ngồi nhìn bà Mura lo lắng tháo vết thương cho hắn, còn hắn vươn tay cười trừ tỏ vẻ không sao cả. Không biết trong đầu nghĩ gì mà ta từ từ nhích đến gần bên người hắn, vươn mắt nhìn bà Mura...

- Nước... Khăn...

- Mau lấy nước và khăn vào cho nàng.

Từ ngày lên thuyền, rất hiếm khi ta mở miệng nói chuyện nên Izumin có vẻ vui mừng ra mặt, vội vã sai bà Mura làm theo. Tuy đầu óc mơ màng nhưng vẫn thành thạo lau rửa vết thương, dùng chút dược thảo bên cạnh bôi lên, sau đó băng bó vết thương lại. Làm xong ta định chui lại vào góc phòng thì bị Izumin giữ lại, không cho ta đi:

- Asisư, nàng có yêu ta không?

Ta có chút không hiểu, yêu là gì? Hắn muốn "Yêu" à?

Ta mờ mịt lắc đầu tỏ ý không hiểu, Izumin lại sốt ruột đè ta xuống đệm:

- Tại sao... rõ ràng lúc ở Assyria nàng nói yêu ta?

Lúc nào? Ta đã từng gặp ngươi trước đây? Ta nhìn hắn, hình ảnh trước mắt khá mờ nhạt...

Izumin lo lắng ôm Asisư đang ngất lịm đi trong lòng mình, tại sao nàng ấy lại trở thành như thế? Không phải Kirke bảo sẽ không có tác dụng phụ sao? Sao lại quên luôn cả hắn thế này...

Trầm ngâm một lát, đặt Asisư nằm ngay ngắn xuống giường, Izumin vội bước ra ngoài ra lệnh:

- Mau, tăng tốc độ, về Hitaito càng sớm càng tốt.

Ông đội trưởng vâng dạ rồi quay đi làm theo chỉ định của Izumin. Bà Mura thì bận rộn dặn dò cho trên bờ chuẩn bị hôn lễ, bọn họ vừa về sẽ cử hành hôn lễ ngay lập tức, không chần chừ nữa.

Buổi tối, Izumin ngồi ngắm ta ăn. Ta đang ăn bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, cảm thấy không muốn ăn nữa nên đặt thức ăn xuống, lười nhác nằm dài lên giường. Hắn sai người dọn thức ăn ra ngoài, cũng bắt chước ta leo lên giường, cảm nhận được phần nệm bên cạnh lún nhẹ xuống, ta quay lại nhìn. Izumin xoa xoa bụng ta...

- Asisư, đồng ý làm vợ ta nhé!

Trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên vô vàn âm thanh, đồng ý đi, đồng ý, gật đầu đi, hắn ta là hoàng tử oai phong lẫm liệt, sau này sẽ là hoàng đế Hitaito, hắn ta rất đẹp trai, rất giàu, ngươi muốn làm gì cũng được, hắn lại rất yêu ngươi...

Ta mờ mịt gật đầu, Izumin vui mừng vô cùng, ôm ta rất chặt. Đêm nay hắn lại ngủ cùng với ta...

Về đến bến cảng, ta nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, xung quanh rất ồn ào...

"Hoàng tử vạn tuế, hoàng phi vạn tuế."

Hoàng phi? Bọn họ gọi Carol à? Carol trở về khi nào đấy, sao Izumin không nói với ta?

Kì lạ, ta là nữ hoàng mà...

Mà sao lại là hoàng tử?

Menfuisư đã là hoàng đế rồi...

Thật là... đau đầu quá...

Izumin bế ta vội kéo khăn che mặt lên, sợ ta khó chịu. Hắn cười nói cho có lệ, sau đó vội vã đưa ta đến xem mặt quốc vương cùng hoàng hậu. Bọn họ đã chuẩn bị hôn lễ, nghĩa là đồng ý cho ta là con dâu rồi. Dù gì cũng là nữ hoàng Ai Cập, thân phận vô cùng tôn quý, của cải hồi môn nhiều vô số kể...

Ta nghe tiếng bàn bạc, ta nhìn thấy những ánh mắt kì lạ, có ghen tị, có hâm mộ... Sao lại nhìn ta như thế nhỉ?

Tối hôm đó ta đang ngủ, xung quanh rất im ắng, Izumin đi đâu đó nên vẫn chưa về, bỗng nhiên có một bóng người lao thẳng vào giường, kéo ta chạy như bay đến một góc phòng, dùng áo choàng trùm đầu ta lại. Ta ngơ ngác nhìn người đang dáo dác ngó xung quanh đó...

- Ari...

- Nữ hoàng, người làm sao vậy? May mắn người vẫn nhận ra em! Mau, chúng ta phải bỏ trốn khỏi nơi đây...

- Sao lại trốn? - nếu ta trốn, Izumin sẽ không vui...

- Nữ hoàng, em nghi ngờ Izumin có âm mưu gì đó, chúng ta phải liên lạc được về Ai Cập...

- Ư...

- Nữ hoàng, người làm sao vậy? Tập trung nghe em nói...

Ta không nghe nổi nữa, người đổ vật ra. Ari gấp gáp gọi ta dậy nhưng không thấy trả lời, mà đoàn người bên kia kéo đến càng lúc càng đông, ánh sáng lập lòa... Ari đành đứng dậy bỏ trốn đi trước, nữ hoàng nửa tỉnh nửa mê, không thể nào tự bàn cách mà trốn thoát cho được.

- Hoàng tử, hoàng phi ở đằng kia!

Tiếng một thị vệ non nớt reo lên vui mừng, chỉ có vẻ mặt của Izumin càng lúc càng nguy hiểm. Lại đưa Asisư về phòng, trong lòng hắn run rẩy không thôi. Khi trở về phòng mà không thấy nàng đâu cả... Asisư...cảm giác khi đó thật là khủng khiếp...

Ta tỉnh lại, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Ari ban tối, hình ảnh đó rất quen thuộc... Izumin gặn hỏi ta, ai đã đưa ta đi, ta không chịu trả lời, cứ luôn miệng gọi Ari, Ari, đẩy hắn ra, chân trần chạy xuống đất, bấu víu vách tường đi ra ngoài. Izumin hốt hoảng gọi bà Mura vào, dặn bà ấy chăm sóc cẩn thận cho ta. Tuy bà ấy rất cẩn thận tỉ mỉ nhưng ta muốn Ari... Ari...

Tối hôm đó Ari được đưa vào hầu hạ ta. Ta ôm chầm lấy Ari mà khóc nức nở:

- Ari... Ari...

- Nữ hoàng, em ở đây...

May mắn, Ari đã ở đây. Chỉ khi gặp Ari, đầu óc ta mới có thể thanh tỉnh được một tí. Ta không thể tập trung nhớ được bất kì chuyện gì, họa chăng có nhớ cũng nhớ rất lung tung, không thể sắp xếp thành một trật tự nhất định, cũng không thể nhớ ra chuyện gì...

- Hoàng tử, cuối cùng ngài muốn gì ở nữ hoàng của chúng tôi?

- Bây giờ nàng không còn là nữ hoàng Ai Cập nữa mà là hoàng phi của Hitaito ta.

- Ngài muốn gì? Tại sao nữ hoàng lại trở nên ngây ngốc như thế này?

Izumin im lặng, ánh mắt sắc lẻm cảnh cáo Ari: "Ngươi tốt nhất im lặng, hầu hạ chủ nhân của ngươi cho tốt vào".

Ari ôm chặt ta đang mê mang ngủ, trong lòng rối ren. Ai cứu các nàng với...

Tóc ta được chải cẩn thận, trên đầu đội vươn miện hoàng gia Hitaito, dùng một tấm khăn lụa mỏng che trước mặt, quần áo hồng phấn kiêu sa, áo choàng bắt chéo trên vai, hoa văn được in màu sắc sặc sỡ sinh động, vải rất mềm mại, trang phục vừa vặn với ta vô cùng. Ta để mặc cho bà Mura mặc quần áo cho ta, ánh mắt cố gắng tìm kiếm hình bóng của Izumin...

Izumin đến đón ta đi để làm lễ trong thần điện, hắn mặc trang phục có hoa văn khá giống với ta, chỉ to hơn một chút nhưng vẫn kiêu ngạo quý phái vô cùng. Tóc bạch kim, trên đầu cũng đội vươn miện của hoàng tử. Ta vô thức vươn tay lên vuốt nhẹ mặt hắn, mắt hơi rũ xuống. Izumin yêu thương hôn lên trán ta, sau đó tiến về thần điện. Hoàng hậu Hitaito đã sớm nghi ngờ, bà ấy có ý định gặp riêng con dâu nhưng bị Izumin nhất quyết ngăn cản không cho. Quốc vương Hitaito nghe tin Izumin đồng ý lấy vợ, lại là nữ hoàng Ai Cập thì vui mừng hết sức, không hề bận tâm đến những chuyện khác

Càng tiến gần về thần điện, tim của ta càng đập mạnh. Ta lấy tay chặn lên lồng ngực mình, hi vọng nó sẽ dịu lại, nào ngờ Izumin cúi gần xuống khiến nó đập còn mạnh hơn...

- Nàng sợ à?

Ta giương mắt nhìn bà Mura cùng đoàn thị nữ thân cận đang đi phía sau, hôm nay bọn họ cũng ăn vận rất đẹp, trên tay mỗi người đều ôm những đóa hoa thơm ngát, trên tay bà Mura là mâm khói thơm nhè nhẹ...

Ta giương đôi mắt đầy mù sương nhìn hắn, ta hiểu hắn muốn hỏi gì nhưng lại không có khả năng trả lời, toàn bộ lời nói lên đến trên cổ họng đều bị vướng nghẹn lại. Izumin ôm ta đứng trong điện, mùi khói hương nghi ngút khiến ta cảm thấy có chút quen mắt, vô cùng quen. Ta vịn tay lên trán, cố gắng nhớ xem ta đã từng thấy nó ở đâu rồi... Một giọng nói trầm ấm vang vọng khắp hang động...

- Thay mặt cho triều đình, tôi tuyên bố bắt đầu nghi thức hợp nhất hôn phối cho đôi tân hôn. Xin mời hoàng tử và cô dâu bước đến trước bàn thờ.

Đây là nghi thức bắt buộc, Izumin cũng không thể bồng ta mãi, đành phải đặt ta xuống, chân ta có chút run rẩy nhưng vẫn có thể tự đứng vững, trong lòng có chút sợ sệt, nắm chặt lấy áo của Izumin không buông. Izumin nhẹ nhàng nắm tay, dìu ta làm theo lời vị quan tư tế. Ari đang lẩn trong đám tì nữ cũng sững người...

Hôm nay nữ hoàng rất đẹp, dù đôi mắt mờ mịt nhưng trên gương mặt lại rất hạnh phúc.

... Có lẽ Izumin là sự lựa chọn đúng đắn nhất cho nữ hoàng...

Quan tư tế cung kính quỳ lạy những bức tượng được khắc trên vách đá, cùng lúc đó các cung nữ dâng hoa cùng dâng hương làn lượt tiến vào...

- Hỡi chư vị thần linh, thần mặt trời, thần bão táp, thần chiến tranh... Xin các vị thần linh hãy chứng giám lòng thành của chúng tôi, xin hãy chấp nhận cho cuộc hôn nhân của đôi trai tài gái sắc đang đứng trước bàn thờ, hoàng tử Izumin, người sẽ kế thừa vua cha trị vì vương quốc Hitaito và cả vùng Anatonia rộng lớn sánh duyên cùng với nữ hoàng Asisư tài năng xinh đẹp của xứ Ai Cập hùng mạnh...

Từng lời nói được âm vang đi, tạo cảm giác huyền bí. Hôn lễ được tổ chức vô cùng trang trọng theo nghi thức của tiều đình Hitaito tại thần điện dưới lòng đất. Giữa không gian nghi ngút trong khói trầm hương, ta vừa tỉnh táo được một ít lại lâm vào mê mang. Ông tư tế lại tiếp tục:

- Xin hãy nhận lễ vật hèn mọn chúng tôi hiến dâng và nhận lời chấp thuận nghi thức hợp nhất đôi tân hôn đang đứng trước mặt các ngài đây. Hôm nay, hoàng tử Izumin, con trai Đức Kim đế vương Hitaito sẽ chính thức cùng nữ hoàng Asisư đến từ Ai Cập kết hôn với nhau.

- Đại diện triều đình Hitaito, đại diện hội đồng tư tế vương quốc, chúng tôi xin cam đoan trước bàn thờ rằng hôn lễ được tiến hành hợp pháp, trên cơ sở hai bên tự nguyện đến với nhau.

Izumin dường như chỉ chờ đợi điều này, tay hắn cầm chặt tay ta, ánh mắt ấm áp như nắng mùa xuân, ta thì chớp mắt, lại chớp mắt thêm lần nữa... Khói cay mắt quá...

- Ta là hoàng tử xứ Hitaito đương triều, xin thề với chư vị thần linh, nhận nữ hoàng Asisư làm vợ chính thức từ nay.

- Hỡi nữ hoàng Asisư xứ Ai Cập, trước mặt các vị thần linh, xin hãy xác nhận: cô có ưng thuận lấy hoàng tử Izumin làm chồng hay không?

Chồng?

Ta mơ màng không hiểu, cũng không biết gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Izumin thì vô thức gật đầu. Vị quan tư tế khấu tạ thần linh, sau đó tuyên bố ta chính thức thành vợ thành chồng cùng Izumin... Ta có chút bâng khuâng, tại sao lại thành vợ chồng? Izumin...

Đám cưới phải mặc váy cưới chứ, sao ta lại mặc thế này?

Hoàng hậu bắt đầu nhận ra sự khác thường, nữ hoàng Ai Cập cứ như đang bị bỏ bùa mê, ánh mắt lờ đờ thiếu sức sống, từ lúc tiến hành hôn lễ đến bay giờ cũng chưa hề mở miệng. Nhưng vị quan tư tế phía trên cao đã vui vẻ nở nụ cười, tuyên bố:

- Hoàng tử Izumin và nữ hoàng Asisư đã chính thức nên vợ nên chồng, hôn lễ kết thúc, tiếp theo là lễ tạ ơn.

Sau khi kết thúc các nghi thức, ta được Izumin đem về phòng, Ari cùng bà Mura vội vàng chăm sóc thay quần áo cho ta. Ta mệt mỏi, ngủ li bì một giấc đến tối mịt mới mở mắt dậy. Mitamun có đến mấy lần nhưng đều bị bà Mura đuổi khéo đi.

Đến tối khi Izumin trở về thì ta đang nằm thơ thẩn một mình, tay buồn chán nghịch nghịch mớ tóc rối... Hắn trở về, trên người nồng nặc mùi rượu. Izumin cười khổ nhìn ta:

- Hôm nay bọn họ ép ta uống say quá! Nhưng mà... ta rất vui!

Hắn ngã nhoài lên giường, kéo ta chui tọt vào lòng, bà Mura bên ngoài đã thổi tắt đèn, mọi người xung quanh cũng đi hết, chỉ còn lại ta cùng Izumin trong phòng. Ta cảm thấy ngộp thở, vội đẩy hắn ra, không ngờ hắn nặng quá, ta dùng hết sức cũng đẩy không nổi. Hành động vô tình lại khiến kẻ nào đó bứt rứt trong người. Đêm hôm ấy ta bị hắn ăn tươi nuốt sống cả đêm, sáng hôm sau thức dậy cảm thấy cả người mệt lã, chẳng buồn cử động, cứ nằm yên trên giường ngủ. Cả ngày hôm đó Izumin cũng lười nhác nằm luôn trên giường cùng ta, không đi đâu cả, chỉ nằm ôm nhau ngủ như thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #asisu