Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20+21

Asisư ngồi trên giường lấy tay vuốt vuốt mấy sợi tóc còn ướt... Nàng đang không biết phải giải quyết Kafura như thế nào đây. Nếu quá nặng tay e rằng lại tiếp tục gây thù chuốc oán với Lybia, nhưng nếu không trừng trị thì cô ta càng làm tới; lần này là cố ý hại Carol để đổ tội cho nàng, tiếp theo thì cô ta làm gì đây? Loại người như cô ta chuyện gì cũng có thể làm được kể cả chuyện giết Carol để giành lấy ngôi hoàng phi Ai Cập... Carol lại đang mang thai đứa nhỏ được xem là sẽ kế thừa Ai Cập sau này thì nó càng là cái gai trong mắt Kafura. Tuy nhiên nàng vẫn không đoán được những hành động sắp tới của cô ta. Kafura đúng là không thể xem thường, cô ta có đầu óc nhưng tiếc là lại sử dụng không đúng mục đích... Ari từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo khăn lông cho Asisư. Nàng vui vẻ nhận lấy, sau đó lau cho khô tóc...

- Nữ hoàng, hoàng tử Izumin muốn gặp người ạ! - Eri hồ hởi dắt 3 hay 4 cô cung nữ gì đó chạy vào cứ như chuẩn bị sửa soạn cho nàng đi gặp Izumin vậy...

- Không gặp

- Vâng vâng em biết rồi, để em đi... Sao cơ ạ?

Sau một hồi ngồi tiêu hóa từng câu từng chữ của Asisư, mồm miệng Eri há hốc ra, nữ hoàng sao lại từ chối?

Asisư lười biếng đưa cái khăn cho Ari, sau đó thả người rơi tự do nằm lên giường, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, hai tay dang ra trông rất thoải mái. Hai cô cung nữ liếc mắt nhìn nhau một lát sau đó cũng lui ra ngoài để nữ hoàng yên tĩnh nghỉ ngơi. Nằm trong phòng 1 mình, Asisư lại thở dài... Chưa bao giờ nàng thấy trong lòng lo lắng thấp thỏm như thế này, không lẽ có chuyện gì không hay sắp xảy ra ư? Bây giờ cứ gạt Izumin qua một bên, toàn tâm toàn ý lo cho Carol, hiện giờ nó đang rất nguy hiểm. So với Kafura, Carol quá non nớt, ngay cả bản thân nàng cũng khó tự bảo vệ được thì nói gì đứa nhỏ trong bụng? Haiz... đó là cháu của nàng nha...

- Nữ hoàng, người không ngủ được ạ?

- Ừ, ta thấy hơi khó chịu... Ari, em đi dạo cùng ta đi...

- Dạ... Nữ hoàng, bên ngoài trời hơi lạnh, người mau mặc thêm áo choàng đi

- Izumin mới rời đi à?

- Hoàng tử đã chờ nguyên một ngày đấy ạ! Xem vẻ mặt thì cũng có vẻ hối lỗi dữ dội lắm! Hay là người tha lỗi cho hoàng tử đi!

- Haha, em là nữ quan của ta mà theo phe hắn khi nào vậy hử?

- Em đâu dám!!! Chỉ là em thấy hoàng tử Izumin tốt hơn hoàng đế Menfuisư nhiều! Tuy hoàng tử có làm nữ hoàng buồn lòng nhưng so với mức độ trước kia hoàng đế Menfuisư làm ra thì chả là gì cả! Ít ra hoàng tử còn rất quan tâm chăm sóc cho người!

- Này, hắn ta hối lộ em cái gì à Ari?

- Đã nói là không có mà nữ hoàng!

Bất chợt Asisư nở nụ cười lạnh, nụ cười nàng chỉ dành cho kẻ thù...

- Các người xuất hiện được rồi đấy!

- Nữ hoàng?

Ari dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Asisư, tuy nhiên khi Asisư vừa dứt lời thì từ trong bụi cây xuất hiện một toán người mặc quần áo đen... nàng bắt đầu sợ hãi lui lại phía sau lưng Asisư...

- Ngươi phát hiện ra chúng ta?

- Sau này đi ám sát người ta thì các ngươi nên đi chân không đừng mang dép nha! Đi xào xào xạc xạc như thế kia mà hỏi sao ta không nghe?
- Lắm lời, ngươi biết mục đích của chúng ta rồi thì mau chịu chết đi...

Tên cầm đầu hung hăng tiến lên phía trước, giơ thanh gươm sáng chói lên. Do trời tối, bọn chúng lại mang khăn che mặt nên không nhìn rõ mặt nhưng xem ra không phải là người Ai Cập. Ari vội nhào ra chắn cho Asisư, mấy tên kia chỉ đứng nhìn tên cầm đầu động thủ...

- Không cần các ngươi tốn sức, trước khi chết ta chỉ muốn thỉnh cầu 1 điều duy nhất. Thả cô thị nữ này đi... người các ngươi muốn giết là ta, không liên quan gì tới cô ấy...

- Hừ, thả cô ta ra để đi gọi người cứu à?

- Ngu ngốc, các ngươi đã có thể theo dõi ta từ trong cung điện ra ắt hẳn các ngươi đã thủ tiêu hết lính gác trong cung của ta thì cầu cứu ai? Muốn gọi người cứu ít nhất cũng phải sang điện thờ chính mà từ đây đến đó ít nhất nửa tiếng! Lúc đó các ngươi cũng đã giết ta xong bỏ chạy cả rồi!

- Được, ta đồng ý...

- Không được, nữ hoàng, người mau bỏ chạy đi...

- Ari, em mau đi đi, ta tự xoay sở được mà! Em ở lại đây chỉ làm vướng tay chân ta thôi!

- Không được...

Ari tuy sợ hãi xanh cả mặt nhưng sống chết không chịu rời đi, Asisư cúi đầu nói nhỏ với Ari, chỉ đủ hai người nghe thấy... " nói với Izumin ta rất yêu hắn!" sau đó đẩy Ari ra, mỉm cười. Ari vừa định lên tiếng cãi lại thì bị 1 tên áo đen đánh ngất đi...

- Hahaha, ta sẽ không giết cô ta, ngươi có thể yên tâm chết rồi đó!

- Không cần ngươi nhắc nhở, nếu ngươi dám nuốt lời, ta có thành ma cũng không tha cho ngươi...

- Nữ hoàng Asisư quả là thú vị, sắp chết mà vẫn để lại ấn tượng khá sâu sắc cho ta! Nghe đồn nữ hoàng thông minh tài trí hơn người có lẽ không sai! Cũng nghe thiên hạ đồn người có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần... không biết kẻ hèn này có thể thưởng thức một chút không?

Vừa nói xong, hắn ta sấn sổ lại chỗ nàng định giở trò đồi bại. Asisư lúc đầu có hoảng sợ nhưng đối với nàng mà nói, chết cũng không hẳn là đáng sợ cho lắm mặc dù lúc này nàng không hề muốn chết. Sau khi sử dụng một vài đòn phòng thân nàng học được ở hiện đại, Asisư liền cắn vào tay hắn ta 1 vết rõ sâu đến bật máu, hắn ta gào rú nghe rất thê thảm, hai mắt đỏ lên, hằn từng sợi gân trên mắt. Hắn ra lệnh cho đám người kia tiến đến hướng của Asisư... Sau lưng nàng là vực thẳm...

Ở điện thờ thần Muối này không còn dòng sông Nin hiền hòa chảy qua nữa mà đã bắt đầu thông với biển, bên dưới điện thờ là vô số đá ngầm sắc nhọn, rớt xuống biển thì khả năng sống sót không là bao nhiêu, chính vì đây là điện thờ nên rất ít lính gác vì đối với người dân Ai Cập thần linh là đáng tối cao nên không ai dám xúc phạm, kẻ muốn hại nàng đã đánh vào chính nơi này để giết nàng, khá khen cho Kafura...

- Các ngươi về nói với Kafura rằng cô ta khá lắm, có lẽ giết được ta để trả thù nhưng cũng không nên mừng vội. Diệt trừ được ta không đồng nghĩa với việc cô ta có thể thao túng Menfuisư, dùng nhan sắc trời đánh của mình mà leo lên ghế hoàng phi Ai Cập... hôm nay ta xui xẻo nên bị mắc mưu, nhưng sẽ không có lần thứ 2 đâu!

Tất cả sợ sệt nhìn nhau, nàng ta đã biết ai chủ mưu thì càng phải chết...

- Ngày mai xác của ngươi sẽ được phát hiện, không có lần thứ hai đâu...

- Oh, ta cũng muốn chờ xem!

Dứt lời, Asisư thả người rơi xuống...

***********************

- Hoàng tử, người làm sao vậy?

- Ta... ta không biết...

Izumin chợt thấy tim nhói nhói lên từng hồi, tay chân bắt đầu run rẩy, mồ hôi túa ra như mưa... Ở kinh thành Têbê, Carol đang ngủ cũng hoảng hốt bật dậy, khuôn mặt tái xanh...

- Asisư, mau tìm Asisư cho ta...

- Hoàng tử, nữ hoàng không phải đang nghỉ ngơi ở điện thờ thần muối sao?

- Đừng nói nhiều, mau tìm nàng...

Izumin xông thẳng vào phòng của Asisư thì không thấy nàng đâu, chỉ thấy căn phòng lạnh tanh càng làm hắn thêm lo lắng. Tuy tự trấn an mình là nàng không sao, có lẽ chỉ đi dạo đâu đó nhưng không hiểu sao thấy khó thở, lòng ngực phập phồng không yên, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có cảm giác này...

Tiếp tục tìm kiếm cũng vô vọng, vẫn không thấy bóng dáng Asisư đâu. Mấy thị nữ cũng bắt đầu lo lắng đi tìm Ari vì Ari là người duy nhất ở lại canh chừng cho nữ hoàng khi đó cũng đã mất tích... Chẳng bao lâu sau lính của Izumin đã tìm ra Ari đang ngất xỉu bên cạnh một vực thẳm, còn Izumin thì thẩn thờ nhìn chằm chằm vào cái áo choàng tím đang nằm trên mặt đất kia... đó chẳng phải là của Asisư sao? Vậy nàng... Hắn không biết làm gì nữa, chỉ nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút đó... Asisư...

- Hoàng tử, nữ hoàng... người bị một đám người mặc áo đen... Hoàng tử, nữ hoàng dặn nô tì nói với ngài nữ hoàng rất yêu ngài...

- Ari khóc nấc lên từng tiếng, cố gắng nói lại những lời cuối cùng mà nàng được nữ hoàng giao phó... bọn cầm thú kia ắt hẳn đã giết nữ hoàng rồi, tay yếu chân mềm như nàng có thể làm gì được... Nàng muốn đi theo nữ hoàng...

Không khí đau thương bao trùm khắp cung điện, mới hôm qua còn nhìn thấy nữ hòang nói nói cười cười đi qua đi lại giận dỗi hoàng tử, vậy mà hôm nay người đã ra người thiên cổ... Ông trời thật ác nghiệt...

- Hoàng tử, chúng thần không tìm ra dấu vết nào của bọn chúng... - Ông đội trưởng cố gắng giữ bình tĩnh đi tìm kiếm Asisư với hi vọng mong manh nhất. Nhìn hoàng tử như thế ông lão cũng không cầm lòng được... Therru ôm Eri mà khóc, nước mắt như mưa...

- Các người im lặng, đây ắt hẳn là mưu kế của Asisư... nàng rất thông minh, sẽ không chết một cách lãng xẹt như thế đâu... - Izumin đập tay xuống bàn mà hét lên, mấy thị nữ cũng không dám khóc lớn nữa mà sụt sùi lấy khăn lau nước mắt... Izumin nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm...

Lúc này ở kinh thành Têbê cũng đã được báo tin, Menfuisư cùng Minưê vội vã chạy đến đây. Nhìn khung cảnh tang tóc đau thương này Menfuisư không cho rằng đây là trò đùa nữa, tay chân cũng lóng ngóng đứng không vững, đầu óc tê rần lên... Mọi người nhìn thấy Menfuisư cũng không thiết chào hỏi, vẫn giữ nguyên vị trí cũ.... không buồn để mắt đến...

- Izumin... thế này là thế nào? Chị ta...

Đáp lại câu hỏi của Menfuisư là sự im lặng đến đáng sợ... Bên ngoài cũng ồn ào hẳn lên...

- Hoàng phi, bệ hạ đã dặn chúng thần không thể cho người đên đây...

- Ta muốn vào thăm chị Asisư...

Carol từ từ tiến, ngay khi vừa đặt chân đến đây nàng đã nhận ra không khí bất thường, nhìn quanh vẫn không thấy Asisư đâu, mọi người ai cũng bi thương mà nhìn nàng, thần sắc hoàng tử Izumin xem ra cũng không tốt cho lắm, gọi mà nói là cực kì nghiêm trọng... Menfuisư cố gắng nở nụ cười, đi đến bên Carol nắm chặt tay nàng lại...

- Carol, nàng mau về nghỉ ngơi đi, chị Asisư đang bị bệnh khá nặng, không thể ra đón chúng ta được...

- A, không được, vậy thì em càng phải vào thăm chị ấy...

- Nàng đang có thai, lỡ có chuyện gì thì làm sao? Nơi đây có ta là được rồi!

- Chàng... có chắc là chị Asisư không sao không?

- Ta.. ch..ắc... - Menfuisư kìm nén nỗi đau trong lòng, chị Asisư tuy trước đây có một thời gian ganh ghét hã.m hại Carol nhưng sau này đã thay đổi hẳn, trước đây cũng chính nàng đã tận tay chăm sóc cho hắn kể từ ngày mẫu hậu qua đời, phụ hoàng cả ngày lo việc chính sự nếu không có Asisư thì không biết giờ này hắn ta như thế nào... Asisư là người thân duy nhất của hắn...

- Em có thể nhìn chị ấy một chút thôi được không?

- Không được, ngoan, nghe lời ta, về nghỉ ngơi đi!

- Haiz... nhắn với chị Asisư là nhất định em sẽ thăm chị ấy nha!

Carol cười hồn nhiên, chào mọi người trong thần điện rồi quay lưng đi ra. Nhất định đang có chuyện gì mà mọi người đang giấu nàng, nhìn thấy thái độ kì lạ của mọi người nàng cũng đã có thể đoán ra phần nào nhưng nàng không hề nghĩ tới...

Izumin bất chợt cười lớn thành tiếng, giọng cười lạnh lùng không thể hiện rõ âm điệu gì... Hôm qua không phải Asisư giận hắn mà nàng cố ý tránh mặt hắn, không muốn hắn dính vào việc này... nàng vẫn xem hắn như người xa lạ sao?

- Carol và Mitamun chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng chúng ta... Bọn chúng tập trung vào Asisư ngay từ đầu rồi... Chúng ta chỉ lo cắt người bảo vệ Carol và Mitamun...

- Kafura, cô ta sẽ phải trả giá cho hành động ngu ngốc này...

- Là cô ta?

- Ngươi nghĩ là ai? ai có thể có thù hận với Asisư như thế?

- Kafura...

- Nhưng đó là suy đoán, cái ta cần là bằng chứng...

Mọi người lại lâm vào trầm mặc, đầu mối duy nhất là Ari nhưng hiện tại nàng còn đang rối trí không biết làm gì thì làm sao mà làm nhân chứng?

"Chuyện nữ hoàng Asisư qua đời không được để bên ngoài biết..."

---------- ------------- ------ --

- Bên nữ hoàng Kafura không hề có bất cứ động tĩnh nào, cô ta cả ngày ăn xong chỉ lăn ra ngủ...

Izumin lại im lặng... Đã gần 5 ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra Asisư, 1 manh mối nhỏ nhất cũng không có. Do đêm tối quá nên Ari không nhìn rõ mặt tên cầm đầu... Bên Menfuisư cũng đang cho quân đi lùng sục từng làng chài gần bờ sông... Asisư, nếu nàng có mệnh hệ gì đừng trách ta đem quân san bằng Lybia, nàng không trở về thì ta cũng không dám chắc mình sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đâu! Chuyện này vẫn phải giấu Carol vì sợ nàng ta sốc sẽ ảnh hưởng tới thai nhi...

- Tay ngươi bị làm sao thế?

- À, hôm qua bị trẻ con cắn ấy mà!

- Trẻ con mà dấu răng như thế này à? Trông giống của người lớn hơn... nói thật đi, bị em nào cắn hả?

- Bậy bạ, là mấy đứa nhỏ trong nhà...

Cuộc đối thoại ngắn ngủi đó vô tình bị Izumin chú ý, hắn cho gọi 2 người lính ngoài cửa vào...

- Ngươi đưa tay cho ta xem... - Tên lính canh xó vẻ sợ sệt nhìn Izumin, sau đó đưa tay lên. Izumin nheo mắt nhìn vết cắn, bất chợt liên tưởng tới lúc ở Babylon, khi khiêng nàng đi Asisư đã gặm hắn không thương tiếc, vết thương rất sâu nhưng đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch, nụ cười khoái khá gian manh của nàng... Chưa bao giờ nghĩ Asisư sẽ khiến hắn yêu nàng, càng không nghĩ nàng sẽ bất ngờ biến mất khỏi cuộc đời hắn như thế này...

- Người đâu, bắt nhốt tên này vào ngục tối cho ta...

- Hoàng tử, thần....

- Không cần nói nhiều, đừng tưởng ta không biết... - Izumin không chắc nhưng muốn thử tên lính này xem hắn như thế nào; quả nhiên vừa nghe thấy như vậy hắn ta liền tái mặt, ánh mắt căng thẳng, láo liên nhìn xung quanh, khi thấy quân lính sắp bắt mình hắn ta liền vung tay đá chân chống đỡ, tuy nhiên so với đội cận vệ của Izumin còn thua xa... Chẳng mấy chốc hắn ta đã bị bắt sống, ánh mắt căm thù nhìn Izumin...

- Còn không nói ai chủ mưu sao?

- Hoàng tử nói gì thần không hiểu...

- Ta không muốn nói nhiều, ngươi muốn thử cảm giác cực hình thì cứ ngồi im lặng đi...

- Thần khi nãy bỏ chạy là do hoảng sợ, xin hoàng tử tha tội...

- Lập mưu giết chết Asisư của ta mà có thể tha? Chính ngươi đã đẩy nàng xuống vực có phải không? - Izumin gằn từng chữ trông rất đáng sợ, ánh mắt sắc như dao... - Được, ngươi cứng đầu không nói... thì ra ngươi giả danh chui vào đội tuần tra nên mới ra tay dễ dàng như thế? Gọi Ari cho ta....

Một lát sau Ari vừa đi đến, nhìn thấy tên lính đang quỳ dưới đất nàng bất chợt nhớ tới tên cầm đầu...

- Chính là hắn..., rất giống cái gã đã hại nữ hoàng...

- Hahaha, không còn gì nói nữa!

- Oan quá, thần không có gan đó...

- Giọng nói này, ơ,đích thực là hắn...

- Hừ, ta khuyên ngươi nên nói tất cả những gì ngươi đã làm, còn không ngươi chết là chuyện dĩ nhiên...

- Hoàng tử tha tội... thần không có...

- Người đâu, chuẩn bị đồ tra khảo cho ta...

Mặc kệ cho tên ngoại quốc kêu gào, quân lính vẫn lôi hắn đi. Lúc này Ruka cũng đi vào, bẩm báo với Izumin những thông tin mình tìm được...

- Hắn ta là người vừa mới vào đây làm lính gác cửa khoảng 1 tuần, những thông tin trước kia của hắn đều là 1 màn đen không có gì cả nhưng theo đặc điểm ngoại hình thì hắn là người Lybia...

Lybia, quả nhiên là Kafura... Kaufra à, cô tưởng cô là đàn bà con gái thì ta sẽ tha cho cô à? Không có chuyện đó đâu, cô đụng vào Asisư thì khác nào đụng vào Izumin này...

Xoảng!!! Tiếng động vang ra từ phòng của Kafura, cô ta đang lồng lộn lên mà đập phá tất cả đồ đạc trong phòng, bà nhủ mẫu già kế bên hốt hoảng lên tiếng can ngăn nhưng xem ra không có hiệu quả...

- Tại sao con ả đó vẫn còn sống?

- Có lẽ cô ta mạng lớn! Vả lại chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà công chúa...

- Thế mà lũ vô dụng kia dám nói cô ta đã rơi xuống vực, hừ...

- Nhưng biết đâu bọn chúng nói thật thì sao công chúa?

- Ta không biết nhưng ta đã cho người giết bọn chúng cả rồi thì biết làm sao bây giờ.... - Kafura có vẻ bình tĩnh lại, ngồi xuống giường mặc cho đám tì nữ đang lui cui dọn dẹp...

- Chẳng phải vẫn còn tên cầm đầu sao?

- A, tên đó là ai ta còn chẳng nhớ, nhưng hình như hắn ta hâm mộ nhan sắc của ta nên mới ngoan ngoãn nghe lời ta, vẫn còn giá trị lợi dụng...

- Vâng, nữ hoàng có thể yên tâm rồi! Thua keo này ta bày keo khác!

- Khó đấy, dạo này cung của Asisư được canh phòng rát cẩn thận, không ai có thể đi vào ngoại trừ những người quen thuộc... Ta đang tự hỏi đó là bọn chúng phao tin đồn che mắt thiên hạ hay thực sự cô ta còn sống...

Kafura nheo nheo con mắt suy nghĩ...

- Thần cũng không rõ nữa... hay chúng ta cho người đi thăm dò...

- Không được, ta không tin tưởng bọn chúng, để tự ta đi...

- Công chúa, công chúa, không xong rồi, tên gián điệp của chúng ta bên cung điện của nữ hoàng Asisư đã bị bắt rồi... - Một cô tì nữ hớt ha hớt hải chạy vào, sau khi nói xong thì thở phì phì... Kafura trợn ngược mắt, môi mấp máy nói không thành tiếng, quay sang nhìn bà nhủ mẫu mặt cũng xám xanh...

- Hắn ta... sẽ không khai nữ hoàng ra chứ?

- Thủ tiêu hắn ta...

Tối hôm đó có vài bóng đen lén chui vào điện thờ thần Muối. Mấy bóng đen đó đi vào phòng giam tù nhân, sau đó lấy chìa khóa mà đi vào...

- Cho hắn tỉnh lại...

- Dạ. - Vừa dứt lời thì một xô nước lạnh buốt hết xương tủy bị tạt lên người tên kia... Hắn ta rùng mình tỉnh dậy, sau khi thấy người kia thì thoáng vui mừng...

- Công chúa, người đến cứu thần ư?

- Câm mồm, ai cho ngươi gọi ta là công chúa? Gọi ta là nữ hoàng...

- Vâng... nữ hoàng...

- Xem bộ dạng ngươi thế này thì có lẽ bọn chúng không tra tấn gì ngươi nhiều cho lắm, vẫn khá là nguyên vẹn. Ngươi có khai tên ta ra hay không?

- Không, bọn chúng không hỏi thần, chỉ hỏi về lí lịch của thần thôi...

- Asisư còn sống không?

- Nàng ta đã chết rồi mà? Ngay trước mặt thần...

- Đừng xảo biện nữa, ả ta đang dưỡng thương ở trong cung điện kìa... hừ, dù sao ngươi xũng chả còn giá trị gì nữa, giết hắn... - Kafura lạnh lùng hất hàm quay đi, nhìn tên tù tội khốn khổ kia bằng nửa con mắt...

- Ta đã hi sinh tất cả, chức tước trong triều, gia đình người thân... chỉ để được đi theo bảo vệ nữ hoàng, vậy mà người đối xử với ta như thế sao?

- Như thế? Hahah, ngươi có ngày hôm nay là do ngươi ngu thôi, đừng đổ tội cho ta...

Sau khi đã giải quyết tên kia, Kafura tiếp tục âm thầm tiến vào sâu bên trong nội cung. Khi xác định được đâu là phòng của Asisư, Kafura dừng lại, cho người vào trong phòng thám thính thì chỉ thấy đèn đóm tối om, trên giường có 1 người đang nằm... Tưởng như thế nào, hóa ra hoàng cung Ai Cập canh gác lỏng lẻo thế này đây, hừ... cô ta cười lạnh, rút con dao ra hướng người trên giường mà đâm mạnh xuống...

- Haha, nữ hoàng Kafura, không biết cô đang làm gì trong này thế!

- Hả?

Kafura sửng sốt quay lại nhìn thấy Menfuisư, Minưê cùng Izumin... có rất đông người đng đứng ở đây, tại sao khi nãy rất im lặng mà, sao bây giờ lại... quay sang nhìn thứ trên giường hóa ra đó chỉ là cái mền cuộn tròn lại... mình đang bị lừa sao?

- Kafura, không ngờ cô có gan hã.m hại nữ hoàng Ai Cập...

- Bệ hạ, người phải tin thần thiếp, thiếp không hề làm chuyện này, thiếp... thiếp chỉ muốn đến thăm Asisư thôi...

- Thăm chị ta mà phải đem theo gươm giáo thế này ư?

- Không... là hắn, hắn xúi ta...

- Đưa hắn lên đây... - Izumin phẩy tay, chẳng mấy chốc sau một tên máu me đầy người bị đưa đến, chính là kẻ Kafura đã giết chết khi nãy...

- Ngươi... chưa chết?

- Ngươi nói xem là ai chủ mưu chuyện này?

- Là ả ta... - Anh ta ánh mắt căm hận chỉ tay về hướng Kafura, hai tay hơi run rẩy...

- Nói láo, chính Asisư đã sai hắn ta hại thiếp đó bệ hạ...

- Vậy sao? là khi nào vậy? Chẳng phải nàng đã bị đẩy xuống vực rồi sao?

- Hả? Vậy đó là thật? Asisư chết rồi?

- Đừng giả bộ nữa, Asisư đâu?

- Ta... ta không biết, các ngươi hiểu lầm rồi, mau cho ta đi...

- Đâu thể nào đi dễ dàng như vậy cô nữ hoàng khả ái!

Izumin bộ dáng lưu manh nâng cằm của Kafura lên, sau đó bóp mạnh làm cô ta đau đến chảy nước mắt, đám người hầu cũng không dám tiến lên can ngăn...

- Đưa cho ta...

Ông đội trưởng đưa cho Izumin 1 lọ thuốc màu trắng, sau đó nhìn Kafura bằng ánh mắt giết người... Chưa bao giờ ả ta thấy sợ hãi như lúc này, nhìn nụ cười của Izumin, ả ta chĩ muốn xin hắn 1 đao kết liễu còn hơn. Quả đúng như thiên hạ đồn, hoàng tử Izumin là con người rất đáng sợ... Izumin bóp cằm Kafura lại, đổ hết lọ thuốc vào rồi hất cô ta té ngã ra ngoài...

- Ngươi... ngươi cho ta uống cái gì?

- Lát nữa sẽ biết thôi!

- Izumin, làm vậy có được không? Dù sao thì cô ta cũng là...

- Nợ máu trả bằng máu, Asisư là nữ hoàng Ai Cập, là hoàng phi tương lai của ta, quan trọng hơn ả gấp bội, sao ngươi không nói đi... - Izumin khinh bỉ nhìn Menfuisư, sau đó lại nhếch môi nhìn Kafura đang bắt đầu kêu la rên rỉ bên dưới. Hai tay ả bấu chặt nhau, quằn quại trên mặt đất, cứ như có hàng ngàn con kiến đang cắn từ bên trong cơ thể ả ra, có gãi cũng không được, càng lúc càng đau đớn; một lát sau da thịt trên người bắt đầu chảy ra, nhìn không ra hình người nữa... đám người khi nãy đi cùng ả cũng quỳ rạp xuống đất van xin Izumin tha tội, tất cả đều do Kafura chủ mưu, bọn họ không liên quan... Bây giờ trông Kafura người không ra người, quỷ không ra quỷ... Khi cơn đau đớn bắt đầu hết, Kafura sợ sệt nhìn Izumin, sau đó nhìn đôi bàn tay da thịt lẫn lộn gớn ghiếc của mình mà không dám khóc thét lên thành tiếng. ả ta hai tay bưng mặt, nhìn Menfuisư với ánh mắt cầu cứu... Lúc này Menfuisư cũng lạnh mặt, quay lưng đi...

- Ngươi cứ lo tiếp, có chuyện gì ta sẽ giải quyết...

- Không cần ngươi, ta tự biết cách giải quyết...

- Đừng, Menfuisư, đừng bỏ em ở đây, mau cứu em...

Tất cả mọi người tuy khiếp sợ nhưng không 1 ai đứng ra bênh vực cho ả ta, tất cả chỉ dùng một loại ánh mắt xem thường cùng căm ghét...

Izumin bất chợt đứng dậy, lôi Kafura đi ra ngoài. Bên ngoài đèn đã được thắp sáng nên nhìn thấy rất rõ... Quân lính Hitaito đang đứng bên cạnh một cái hố, trong cái hố đó lúc nhúc là rắn, rắn mẹ rắn con thi nhau bò trườn... Kafura nắm chặt chân Izumin cầu cứu...

- Hoàng tử Izumin, ta xin ngài, ta biết lỗi rồi, sau này ta sẽ không dám tái phạm lần nữa đâu...

- Lần nữa? Sao lúc cho người giết nàng ngươi không nghĩ ra kết quả này sớm hơn?

Kafura bị 1 đạp của Izumin mà rơi xuống hố... nàng ta gào thét càng lúc càng dữ dội... Mấy con rắn trườn qua trườn lại sau đó chui vào miệng, vào lỗ tai; cắn vào tay vào mặt của Kafura... bây giờ ả ta trông rất hù dọa người, sống không được mà chết cũng không xong...

Đối với binh lính Hitaito mà nói đây là chuyện bình thường. Trước đây tất cả những người gây thù chuốc oán với hoàng tử đều có kết cục như thế này cả nhưng từ lâu rồi hoàng tử đã không hành hạ tra tấn ai dã man thế này, nhất là từ khi gặp nữ hoàng... Kafura, coi như cô không có mắt...

- Đem ả ta lên, trả về Lybia...

<.....................> <...................> <................><.........................><..................><.....

Quốc vương Lybia sau khi nhìn thấy đứa con gái mà lão yêu thương hết mực trở thành dạng này cũng không khỏi gớm ghiếc mà tránh xa... Sau khi biết chuyện Kafura giết Asisư, lão chỉ hận không thể giết chết nó. Asisư là nữ hoàng Ai Cập, là hoàng phi tương lai của Hitaito mà ả dám ra tay hã.m hại, gây thù với hai cường quốc lớn... Lybia này còn nguyên vẹn là may mắn lắm rồi, cũng may hoàng tử Izumin anh minh, vẫn để cho đất nước này bình yên... Thôi thì coi như số mệnh của Kafura đến đây là chấm hết đi...

Carol khóc đến ngất, phải mấy ngày sau nàng mới bình tâm lại, nàng khẳng định thông minh như Asisư nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả, thuyết phục mọi người mau đi tìm Asisư; Mitamun cũng không còn tâm trạng nào mà tổ chức lễ cưới, không khí trong triều đình rất căng thẳng. Điều duy nhất an ủi mọi người là vẫn chưa có ai tìm thấy xác của Asisư, có thể nàng còn sống và bị trôi dạt đến nơi nào đó ngoài địa phận Ai Cập...

Izumin sau khi dự hôn lễ của Minưê cùng Mitamun cũng lên đường rời đi. Hắn không tin Asisư đã chết, nàng chắc chắn cũng sẽ được thần linh bảo vệ như Carol...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #asisu