Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

sau những buổi lễ tốt nghiệp, thứ đọng lại trong lòng mỗi người chỉ còn lại những kỉ niệm đan xen vào nhau, cho dù nó có không đẹp lắm đi chăng nữa.

asano gakushuu dạo bước trên con đường mà thường ngày tài xế của anh chưa bao giờ rẽ vào. cuộc sống của anh, từ lâu đã gắn liền với nhà cao cửa rộng, phồn hoa đô thị, với tiếng còi inh ỏi của xe oto giờ cao điểm và những chuyến tàu điện ngầm mà thời gian đi chỉ đếm bằng phút. cuộc sống của anh, từ lâu đã được mô tả là vội vàng như thế.

chỉ nốt ngày mai nữa thôi, anh sẽ lại được chuyển qua một nơi phồn hoa đô thị khác.

đúng, chiều mai chính là thời khắc cuối cùng anh đứng trên mảnh đất này, trước khi phải rời xa đây một thời gian, có thể gọi là khá dài.

đương nhiên, thông tin này chỉ có nội bộ gia đình anh biết, chưa hề báo tin cho ai.

cha anh, asano gakuhou, mặc dù đã thoải mái hơn hồi ông còn giữ chức chủ tịch trường kunugigaoka rất nhiều, rất rất rất rất nhiều, thế nhưng vì một lý do nào đó mà chính anh cũng không biết, mà ông nhất quyết không cho con trai mình nói về dự định đi du học mỹ cho bạn bè và người ngoài, ít nhất là 12 giờ trước khi anh đặt chân lên máy bay.

"rồi con sẽ biết thôi, asano-kun của ta." gakuhou lại gọi anh bằng họ, dấu hiệu cho thấy đây dường như là một lời yêu cầu anh khôn hồn mà đừng thắc mắc thêm nếu không là ăn đòn hơn là một câu hứa hẹn nào đó, "tin ta đi, khi con đã thông báo cho tất cả những người xung quanh con về chuyện này, sẽ có một trường hợp đặc biệt đấy."

anh tự hỏi, gì chứ, chỉ là đi du học thôi mà, trước khi đi chẳng phải báo tin cho bạn bè là chuyện bình thường ư? dù mình là thiên tài nhưng mà cũng đâu phải thiên thần gì, đi du học thôi thì có gì đặc biệt chứ? nhưng bắt gặp ánh mắt của cha, anh chỉ lẳng lặng cúi chào, rồi quay lưng rời đi.

"trường hợp đặc biệt sao?"

gakushuu trở về với thực tại, cho phép bản thân được sống chậm lại một chút, cho phép thời gian được dừng lại một chút, cho phép tiếng còi xe im lặng đi một chút.

cho lòng mình được yên bình một chút.

anh hít một hơi thật sâu. không khí buổi chiều se se lạnh. những làn gió thổi nhẹ, mang theo mùi cỏ dại thanh mát, như đang cố gắng thổi đi những tâm tư và muộn phiền trong lòng anh.

tưởng rằng sẽ không nhớ nhung gì nữa chứ, nhưng mà xem ra mình sai rồi.

anh nghĩ thầm. dù sao cũng gắn bó với nơi đây được 18 năm, nếu nói không nhớ thì rõ ràng là nói dối.

"ê asano!"

mạch suy nghĩ của anh chợt khựng lại bởi một tiếng nói siêu quen thuộc, của ai cũng biết đấy là ai.

người cuối cùng anh muốn gặp trong ngày hôm nay, akabane karma.

"sao cậu chưa về nhà?"

"nhà tôi có ai đâu." cậu nhún vai, "với lại không cần phải học nữa thì về nhà làm chi. đi lang thang tí rồi về không được à."

"cậu đúng là tự do gớm nhỉ?"

karma tự hào: "đương nhiên, ai như cậu, suốt ngày ru rú hết trong nhà lại đến phòng làm việc, người gì đâu mà nhạt nhẽo."

gakushuu hừ một tiếng, không thèm tiếp chuyện nữa.

"mà này, hiếm khi thấy hội trưởng asano đi ngang qua đây lắm nha," karma bỏ qua câu 'tôi không còn là hội trưởng nữa' của gakushuu, nói tiếp, "hôm nay có tâm tình gì à? cảm giác cậu có nhiều tâm sự hơn mọi khi?"

người đối diện cậu thoáng trên mặt một vẻ ngạc nhiên, sau thu lại sắc mặt bằng vẻ lạnh lùng thường có, hướng tầm nhìn ra nơi xa xăm bên kia còn đường, cảm thán: "thấy cảnh đẹp nên dừng lại một chút, thảo nào cậu hãy trốn học đến đây chơi phết."

karma cười cười, liếm liếm chiếc răng nanh: "ngài hội trưởng đáng kính ơi, lễ tốt nghiệp đã qua được một tiếng rồi mà ngài vẫn không thể tha cho tôi một đường lùi sao? quyển sổ kỷ luật của ngài đã không còn chỗ viết rồi kìa. đúng là xấu tính."

"quá khen quá khen, so với cậu thì còn kém lắm." gakushuu gật gù, ánh mắt vẫn giữ nguyên một chỗ, dường như có vẻ hơi lơ đãng trước cuộc hội thoại hiện tại.

"không muốn nói chuyện với tôi thật đấy à?" karma làm bộ vô cùng bất mãn, "ít ra cũng phải tung hứng một hai câu với tôi như cái cách cậu làm với mấy cô gái ngây thơ trong hội học sinh chứ? có phải hơi phân biệt đối xử không đấy ngài hội trưởng?"

đến bây giờ gakushuu mới đặt sự chú ý của mình vào người kia, thế nhưng không phải bằng ánh mắt giả vờ thân thiện cùng những lời nói khách sáo (thảo mai), mà là bằng một cái lườm sắc xảo siêu thiện chí.

rồi sau đó, cũng chả ai nói thêm với nhau câu gì.

bỗng chốc, gakushuu trở tay nhìn đồng hồ. bây giờ đã là 6 rưỡi chiều, anh phải về nhanh trước khi có một ai đó sẽ đứng trước cửa dòm anh từ đầu ngõ, giống như là đang mong muốn một điều gì đó sẽ xuất hiện còn hơn là sự có mặt của anh.

thật là gây ám ảnh.

"tôi phải về rồi, tạm biệt."

"ơ, này!"

tiếng karma gọi với lại, bàn tay của cậu theo phản xạ định nắm lấy gấu áo đối phương, nhưng đã kịp rụt về khi anh quay lại nhìn.

"chuyện gì vậy?"

"à...ừm...." bỗng dưng cậu lại trở nên ngắc ngứ. bắt gặp người kia đang nhìn mình đầy khó hiểu, karma hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, "nhà cậu đi hướng nào thế?"

"đi hướng bắc, cách đây cũng không xa lắm."

"vậy đi chung đi! nhà tôi cũng đi ngang qua chỗ đó đó!" giọng cậu trai tóc đỏ hớn hở, tay xốc lại túi đồ, thúc giục đối phương, "đi, mau lên!"

"? sao trước giờ tôi không biết cậu ở gần đó vậy?"

"hôm nay thì cậu biết rồi đấy thôi."

hai cậu trai vừa đi vừa trò chuyện, tưởng không hợp nhau nhưng lại hợp không tưởng. họ kể cho nhau nghe từ chuyện bà hàng xóm này tới ông trước ngõ kia, từ chuyện ở trường có thằng hút vape bị đuổi học đến có đứa con gái lén dẫn người yêu vào nhà vệ sinh nữ để qua mắt thầy cô trong trường.

duy chỉ có một điều là asano gakushuu không đả động đến, đó là chiều mai anh sẽ bắt đầu giấc mơ mỹ của mình.

thứ nhất là ngại phiền phức với cha, thứ hai là cũng chả quan trọng để kể lắm.

nhưng akabane karma vẫn thắc mắc về tương lai của anh.

"này asano, tương lai cậu sẽ làm gì thế?" cậu thắc mắc, "đừng nói với tôi là cậu sẽ nối nghiệp ông già nhà cậu đấy nhé?"

"cậu đừng có nói năng lung tung, ngành của ông ấy không hợp với tôi," anh nhăn mặt, "mai sau chắc tôi sẽ đi kinh doanh hay gì đó thôi."

karma bĩu môi, "dù có kinh doanh thì đứa như cậu vẫn sẽ ráng để giật slot CEO thôi, vẫn là đè đầu cưỡi cổ người ta."

"và sẽ chỉ trong một năm thì tôi sẽ được lấy chiếc ghế đó." gakushuu khẽ nhếch lên một nụ cười vô cùng tự hào về bản thân, "cảm ơn vì đã tin tôi sẽ trở thành chủ tịch nhé, akabane."

'cảm ơn vì đã tin tưởng ở tôi'

như hiểu được ý nghĩa đằng sau của câu nói đó, khuôn mặt karma bỗng chốc thoáng qua một vệt đỏ: "c-cái gì chứ, tin tưởng gì ở đây? cái mặt cậu nhìn gian vậy là tôi biết rồi, không cần phải giải thích thêm."

gakushuu bước lên trước vài bước, nhưng chợt nhận ra đã đến cổng nhà mình. anh tiếc hùi hụi, hiếm lắm mới có được cơ hội trêu con quỷ đỏ này, không bị nó bật lại một lần mà đã phải về. đành phải để thời khắc ngàn năm có một này vụt mất, anh chỉ vào chỗ cổng, nói với đối phương: "đến nhà của tôi rồi, vào đây."

"ok, chào nhé. mai gặp."

mai gặp. à?

gakushuu khựng lại.

"ây da, tôi quên mất đấy, chưa nghỉ mà đã lú lẫn rồi," karma cười hì hì, "tận hưởng kỳ nghỉ vui vẻ nhé, cựu hội trưởng."

nói xong là đi mất.

gakushuu nhìn theo, trong lòng chợt ấm ủ một tia hi vọng nhỏ như ánh sáng đom đóm, nhưng cuối cùng lại bị dập tắt đi một cách nhanh chóng và vội vàng. anh thở hắt một tiếng, xoay người đi vào nhà.

nỗi lo lớn nhất trong ngày đã ở đây, đập thẳng vào mắt anh.

vừa nãy anh nói là người anh muốn gặp cuối cùng trong ngày là akabane karma đúng không?

cho rút lại lời nói nhé?

"wow, gakushuu-kun, ấn tượng đấy." asano gakuhou khoanh tay dựa vào khung cửa ra vào, ngắm nhìn hai cậu trai kia kể từ lúc họ tới gần nhà ông đến giờ, nở một nụ cười thoả mãn rất khó hiểu, "tối nay là có thể thông báo rồi đấy, trường hợp đặc biệt sẽ xảy ra nếu như con kịp thời gian."

tuy rằng gakushuu cảm thấy lời cha nói thật là nhảm nhí, nhưng cùng lúc đó lại có một tính cách tò mò trẻ con bắt đầu nổi lên trong lòng anh, khiến anh luôn thắc mắc trường hợp đặc biệt mà cha mình nhắc đến là cái gì.

và trong lúc anh không biết, ở một nơi cách nhà anh không xa, có một người đã xoay chân, đi theo hướng ngược lại lúc đầu.

ngày hôm nay, lại là một ngày nữa trôi qua cùng với những suy nghĩ không tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro