I
| Asa X Rora | Hợp Đồng Hôn Nhân (one-short)
Asa ngồi lặng lẽ trước mặt Rora, bàn tay vô thức siết chặt vào nhau. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống này: kết hôn với một người xa lạ chỉ vì lợi ích gia tộc.
Căn phòng sang trọng mang phong cách tối giản nhưng đầy áp lực. Từng món nội thất đều toát lên sự xa hoa nhưng lạnh lẽo, như chính con người đang ngồi đối diện cô. Rora, nữ CEO quyền lực của tập đoàn đứng đầu thị trường, sở hữu vẻ đẹp sắc sảo với mái tóc dài đen nhánh và ánh mắt sắc lạnh. Người phụ nữ này luôn toát ra một khí chất xa cách, khiến bất cứ ai cũng không dám đến gần.
"Tôi có một điều kiện," Asa cất giọng, dù biết rằng mình chẳng có tư cách ra điều kiện trong tình huống này.
Rora nheo mắt nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự sắc bén. "Cô nghĩ mình có quyền thương lượng sao? Nhưng nói thử xem nào."
"Chỉ cần hai năm, sau đó chúng ta ly hôn. Tôi không muốn dính dáng gì đến cô nữa."
Rora cười nhạt, khoé môi hơi nhếch lên. "Được thôi. Nhưng trong hai năm đó, cô phải đóng trọn vai một người vợ. Không phản bội, không vi phạm hợp đồng."
Asa cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu. Cô không còn lựa chọn nào khác.
Hôn lễ diễn ra nhanh chóng và lạnh lẽo. Không hoa, không nhạc, không lời chúc phúc. Chỉ là một bản hợp đồng được ký kết giữa hai con người xa lạ. Asa khoác lên mình chiếc váy cưới tinh khôi nhưng trái tim thì trống rỗng. Còn Rora, cô ấy chỉ đứng đó với đôi mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Chiếc xe lăn bánh đưa họ đến một căn biệt thự lớn nằm tách biệt với thế giới bên ngoài. Tường kính trong suốt phản chiếu ánh đèn thành phố xa xa, nhưng bên trong lại mang một vẻ trầm mặc đến kỳ lạ. Asa ngồi cách xa Rora, cố gắng giữ khoảng cách. Rora cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính.
"Chúng ta sẽ sống chung một nhà, nhưng phòng riêng biệt. Tôi không có hứng thú với cô, cô cũng đừng làm phiền tôi," Rora lên tiếng, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy xa cách.
Asa khẽ nhếch môi. "Cũng tốt. Tôi cũng không có hứng thú."
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa bắt đầu rơi, tí tách trên mặt kính. Trong căn biệt thự xa hoa, hai con người ngồi đối diện nhau, nhưng tâm hồn lại cách xa vạn dặm.
Những ngày đầu chung sống với Rora không hề dễ dàng. Căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Từng bức tranh treo trên tường đều mang gam màu trầm, không có lấy một chút hơi ấm. Asa cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc lồng mạ vàng.
Mỗi sáng, Asa dậy sớm, nhưng Rora luôn dậy trước cô. Cô ấy thường ngồi trên ghế dài ngoài ban công, nhâm nhi tách trà nóng, ánh mắt xa xăm nhìn về chân trời. Asa từng nhiều lần muốn bắt chuyện, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng kia chặn đứng.
Một buổi tối nọ, khi Asa đang loay hoay với chồng tài liệu công việc, Rora lặng lẽ bước đến đặt một cốc sữa ấm lên bàn. Asa giật mình nhìn lên.
"Cô làm gì vậy?"
"Cô trông có vẻ căng thẳng. Uống đi rồi ngủ sớm."
Asa chớp mắt, có chút ngạc nhiên. Đó là lần đầu tiên Rora chủ động quan tâm đến cô. Nhưng thay vì cảm thấy được an ủi, cô lại thấy lòng mình rối bời hơn bao giờ hết.
Buổi tối đó, Asa trằn trọc mãi không ngủ được. Cô ra ngoài ban công, lặng lẽ nhìn bóng lưng Rora. Cô muốn hiểu hơn về người phụ nữ này. Nhưng khoảng cách giữa họ dường như vẫn còn rất xa.
Một ngày nọ, Asa bị cảm nặng. Cô sốt đến mức không thể ngồi dậy nổi. Khi cô tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải ai khác mà chính là Rora. Cô ấy đang ngồi cạnh giường, một tay cầm khăn ấm, một tay đặt nhẹ lên trán cô.
"Cô không biết chăm sóc bản thân à?"
Giọng nói trách móc nhưng trong ánh mắt có chút lo lắng.
Asa cười nhẹ, cảm giác mệt mỏi cũng dịu đi phần nào.
"Tôi không nghĩ cô quan tâm đến tôi."
Rora nhìn cô một lát, rồi đứng dậy. "Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ không muốn bị mang tiếng là một người vợ vô trách nhiệm."
Nhưng Asa biết, không chỉ có vậy.
Dần dần, Asa và Rora không còn quá xa cách như trước. Họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, thậm chí đôi khi còn có những cuộc trò chuyện dài đến khuya. Rora không còn quá lạnh lùng, còn Asa cũng không còn quá dè dặt.
Những lần cùng nhau ăn tối, những buổi sáng tình cờ chạm mặt, tất cả tạo nên một sự gắn kết không tên.
Một lần, Asa bị kẹt trong mưa. Khi cô về đến nhà, toàn thân ướt sũng, môi tái nhợt. Ngay khi vừa bước vào cửa, Rora đã ném cho cô một chiếc khăn bông.
"Lần sau đừng có mà ngốc như vậy nữa. Cô muốn bệnh lần nữa à?"
Asa cười, nhận lấy chiếc khăn. "Cô lo cho tôi sao?"
Rora không trả lời, chỉ quay lưng bước đi. Nhưng Asa biết, trong lòng cô ấy đã có một chỗ cho mình.
Họ quan tâm nhau như hai người bạn thân thiết, nhưng chưa ai dám thổ lộ. Những cái chạm nhẹ, những ánh mắt vô tình chạm nhau, tất cả đều chất chứa tình cảm nhưng không ai chịu thừa nhận.
Nhưng rồi, ngày chia tay cũng đến.
"Hợp đồng kết thúc rồi. Cô có thể đi." Rora lạnh nhạt nói.
Asa không thể tin vào tai mình. Rõ ràng... rõ ràng Rora cũng có tình cảm với cô, đúng không?
Nhưng ánh mắt của Rora khi đó, trống rỗng và xa cách đến đáng sợ.
Asa không nói thêm một lời, chỉ quay lưng rời đi.
Một năm sau, giữa một buổi tiệc xa hoa, họ lại nhìn thấy nhau. Nhưng lần này, Asa không ngần ngại nữa. Cô chạy đến, ôm chặt lấy Rora. Và lần này, Rora không buông tay nữa.
Rora khẽ xoa xoa tấm lưng của cô và nói:"Tôi nhớ cô rất nhiều đấy".
"Ừm, tôi cũng nhớ cô lắm cô lee à".- Asa khẽ mỉm cười.
Một kết thúc mở, nhưng cũng là một khởi đầu mới...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro