Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One-shot 3: Perfumum (H, 4P)

Độ dài: 10,8k chữ
Summary: không gì ngoài pậy...
=====

[6:00 pm, tại canteen của Rhine Lab]
Sau khi dùng hết bữa tối hai người tẻ nhạt nơi phòng ăn quen thuộc bởi người kia không thể đến, người phụ nữ tóc bạch kim lãnh đạm ngồi đây - đã đọc hết tất cả bản tường trình trong ngày và mọi tờ báo để tiêu khiển nốt buổi tối còn lại rồi mới quay trở lại căn phòng cô vẫn thường âm thầm quan sát mỗi ngày.
Tuy đồng hồ đã điểm 7h nhưng cánh cửa phòng thí nghiệm ấy vẫn mở cho đến tận bây giờ. Trong không gian nghiên cứu yên ắng chỉ duy bị khuấy động bởi tiếng giở tài liệu loạt soạt, tiếng đầu viết di chuyển trên nền giấy và tiếng canh cách từ bàn phím máy tính, một Liberi đang thu mình trong chiếc áo blouse trắng vẫn miệt mài làm việc đến độ không để tâm đến mọi thứ xung quanh. Như cá trong nước, cô hoàn toàn đắm chìm vào thế giới trầm tư suy nghĩ ấy. Chính vì thế Saria mới có thể lặng lẽ đưa mắt nhìn nữ khoa học gia trẻ tuổi kia đang lặp đi lặp lại thao tác chuẩn độ và vây quanh cô ấy là những bản tường trình dày đặc những ký tự và con số.
[Mẫu thử được tiêm chất ức chế]
[Hệ thống miễn dịch: bình thường]
[Nồng độ Origium: ổn định]
[Mật độ tinh thể: x (%) - trong trình trạng kiểm soát]
Sau khi sắp xếp lại toàn bộ những ghi chép, cô gái kia điều chỉnh lại vật kính của kính hiển vi đang soi bản mẫu hợp chất vô cơ lạnh lẽo và những tiếng lách cách mơ hồ vang lên.
Trong một khoảng lặng, cô chợt nhận ra ánh mắt nhìn mình tha thiết từ đầu đến giờ xuất phát từ một Wyvern đang tựa người vào thành cửa phòng thí nghiệm, bàn tay đang gõ bàn phím dừng lại rồi đưa ánh mắt hướng về phía đó. Tuy gương mặt của Liberi ấy trông bình thản nhưng lại thoáng chút phấn khích khi một Giám đốc ban An ninh quyền uy như Saria lại quan tâm đến một nhân viên như mình.
- Trễ lắm rồi, sao chị còn đến đây? Về phòng nghỉ ngơi đi, tôi nhớ ngày mai chị phải họp ban mà. - Giọng điệu Silence hơi cứng nhắc xen lẫn tiếng thở dài khi cô ngoảnh sang đối mặt với vị Giám đốc đó.
- Saria này lo cho em nên mới đến đây. Như thế không được sao?
Lời người ấy muốn nói vẫn còn nhiều, nhưng nhiều đến mức cô sợ rằng Silence sẽ khó chịu vì nó mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc nên cô nghĩ bản thân không nên nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
- Khi nào xong việc cứ nói với tôi. Tôi sẽ giúp em dọn dẹp lại phòng thí nghiệm.
- Cảm ơn lòng tốt của chị. Nhưng tôi có thể tự làm điều đó.
Song câu nói vừa nãy dường như chỉ là gió thoảng mây bay với Saria.
- Giờ em có hai lựa chọn: một là ngừng ngay công việc, hai là em vẫn được làm tiếp nhưng khi xong việc tôi sẽ giúp em dọn lại tất cả.
- Thế thì, tôi chọn lựa chọn thứ hai.
- Tôi biết ngay mà. Vậy hẹn gặp em sau một lúc nữa.
Nói xong, Saria liền sải bước đi. Bị bỏ lại một mình sau cánh cửa, Liberi ấy thở dài nhưng vẫn tiếp tục vùi mặt vào quyển ghi chép trên tay. Hồi sau, cô bắt đầu chán nản rồi nhìn về phía màn hình máy tính và đặt tay lên bàn phím. Nhìn cánh tay gầy của mình, những dây chằng gồ lên rõ rệt nơi mu bàn tay. Cô biết rõ thể trạng bản thân nên trong lòng cũng thầm biết ơn khi được Saria để tâm như vậy.
Lại một lần nữa cầm xấp giấy tờ trên bàn mà suy nghĩ về những dự án tiếp theo, rồi lại nhìn về màn hình. Trong căn phòng yên tĩnh ấy, Silence cẩn thận nhìn các bản chụp cắt lớp, nhìn lần lượt từ phổi, tim đến xương, gan rồi lại từ trên xuống dưới, từ trái qua phải như cách mình đã được học trước đây, cố gắng nghiền ngẫm và thầm mong sẽ phát hiện ra điều gì đó để có thể tìm ra phương pháp chữa bệnh hợp lý. Nữ khoa học gia ấy cẩn trọng ghi chú lại tất cả những điểm đặc dị biệt, không chỉ một trang, những trang trước đó cũng dày đặc các con chữ. Nhưng cuối cùng những ghi chú đó chẳng thể giúp ích được gì.
Cứ ngỡ rằng nếu kiên trì, bản thân sẽ tìm ra được một dấu hiệu nào đó có thể liên quan đến cách trị hay kiềm hãm lâu dài hơn căn bệnh Oripathy. Việc này, cộng thêm cả những dự án sắp tới của Rhine Lab, chúng cứ thế chồng chất lên nhau, trong khi đó thời gian lại có hạn nên càng khiến Silence trở nên rối trí. Thế nên cô luôn dành hầu hết thời gian để giam mình trong phòng thí nghiệm vì công việc vì ước nguyện của bản thân và bỏ qua tất cả những việc vặt khác, có thể chuyên tâm làm được như vậy, có lẽ là nhờ Saria.
"Em cứ tập trung vào nghiên cứu. Ifrit và những việc vặt khác cứ để tôi lo."
Mỗi khi vùi đầu vào công việc, Liberi này lại nhớ đến câu nói ngày trước của Saria.
Ngẫm lại một hồi, Silence mới thật sự nhận ra: Saria lúc nào cũng ân cần với cô như vậy và đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết làm gì mới có thể đền đáp một nửa lòng tốt đó.
Silence thở dài.
Kết thúc dòng suy nghĩ của mình, Liberi ấy lại cảm nhận được sự nặng nề của công việc - nó như chiếc đe đè nặng lên thể xác này. Phóng tầm mắt về phía kim đồng hồ vẫn đang lặng lẽ nhích từng khoảng nhỏ, thời gian cứ thế trôi qua vô ích và cô vẫn chưa làm xong việc.
Thời gian đang dần rút cạn sức lực của Silence. Là một nghiên cứu viên, cô phải làm việc đến tận khuya dù quy định chỉ được làm việc đến 5h chiều nhưng vẫn luôn có những việc chồng chất hơn đang đợi cô.
Đôi mắt vàng đồng kia dần trở nên thẫn thờ. Những ngón tay mảnh khảnh chợt dừng lại trên bàn phím. Sự kiệt sức và sự nặng nề trong từng nhịp gõ đang không ngừng dồn dập tấn công cô. Đột nhiên, toàn thân Silence run lên như bị một thứ nào đó lạnh như băng áp vào. Chốc chốc lại cảm thấy thân nhiệt mình hừng hực nóng, từng giọt mồ hôi lạnh toát và tầm nhìn dần trở nên đờ đẫn. Lo lắng cho sức khỏe bản thân nên khi vừa mới áp tay lên gáy, cô ngay lập tức giật thót khi thấy da mình nóng như sắt nung. Bị cơn sốt và cảm giác mệt mỏi hành hạ, Silence cứ nửa mê nửa tỉnh không ngừng.
Nhưng Liberi nào lại chịu khuất phục trước cơn sốt, cô khó nhọc đứng dậy, bước vài bước đến chỗ ngăn bàn đựng thuốc.
Thuốc nào dùng được Silence đều dùng hết nhưng thân nhiệt vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Thế nên cô liều mình mở nắp và nhìn những viên thuốc hạ sốt vừa được Ptilopsis bào chế. Đọc nhanh dòng nhận xét, đánh giá chất lượng, tất cả đều có vẻ ổn nhưng phần chống chỉ định và tương tác thuốc vẫn còn dở dang.
Chỉ muốn chấm dứt ngay cơn sốt, Silence nhíu mày, uống thuốc cùng lúc cả ba viên không chút chần chừ. Tiếp đến, lấy một ly nước, uống vài ngụm. Viên thuốc trắng tan chảy trên lưỡi và dòng nước chảy man mát vào thực quản làm dịu bớt đi sự mệt mỏi khiến Silence cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Ngay sau đó, Silence quay trở lại màn hình máy tính đã chuyển sang chế độ nghỉ kia. Cô ngồi vào ghế, điểm lại những dòng ghi chép trên màn hình máy tính và con trỏ chuột đang nhấp nháy chờ đợi những ngón tay kia gõ tiếp những con chữ tiếp theo. Một bầu không khí mang theo cảm giác nóng bức từ từ ngấm vào da thịt.
Silence gõ được dòng đầu tiên, cô đột nhiên cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Vừa gõ đến dòng thứ hai, cô bắt đầu thở dồn dập trong không gian ngột ngạt.
Và đến dòng thứ ba, thứ tư... thân nhiệt có dấu hiệu tăng mạnh. Vạn vật trong phòng dần hư hư thực thực, Liberi ấy co rúm người vì cơn sốt nhưng trong người dường như đang dâng trào một cảm xúc bức bối đến quen thuộc khiến con tim cô đập thình thịch trong lồng ngực như thể đang chạy marathon.
Suy đi nghĩ lại, Silence khẳng định, mọi phản ứng trong cơ thể cô hiện giờ ắt hẳn là do thứ thuốc mới đó. Nó dường như đẩy cô vào trạng thái mơ hồ không lối thoát. Cảm giác ngứa ngáy âm ỉ nhói lên, cứ mỗi bước chân, hạ thân cô bắt đầu quặn thắt khiến thân thể như rữa ra, tầm nhìn nhòa dần đi và ý thức rời xa cô trong lúc nhẹ nhàng rơi vào vô thức.
...
Sau hơn ba giờ đồng hồ liền vẫn chưa thấy nữ nghiên cứu viên kia rời phòng thí nghiệm, Saria nhanh chân đến đó kiểm tra tình hình như nào.
- Olivia? - Không khí nơi đây yên ắng, tĩnh mịch đến độ tưởng chừng không có một ai.
Lặng thinh. Không một lời đáp lại.
Saria lặng lẽ tiến đến bàn làm việc, cô quan ngại khi thấy đầy những lọ thuốc rỗng không và những báo cáo thử nghiệm thuốc lâm sàng còn dở dang đang nằm lộn xộn trên đó. Cảm thấy lo lắng cho Silence, Saria liền kiểm tra lại nhãn mấy lọ thuốc nằm vương vãi ấy: Ibuprofen, Tylenol, Aspirin, Naproxen... Những hỗn hợp khủng khiếp của thuốc hạ sốt, cảm cúm, giảm đau, chống viêm nhiễm và cả lọ thuốc không nhãn kia nữa.
- Em ngủ quên à? - Saria vừa hỏi vừa tiến về phía Liberi đang gục đầu trên mặt bàn thấp phía kia.
Trải qua một hồi lặng im, Saria mới chậm rãi đặt tay mình lên trán của người con gái đang ngủ chập chờn vì cơn sốt hầm hập.
- Em đúng là tham công tiếc việc mà... - Cô nghiêng đầu, thở dài bên Silence.
.
.
.
Một làn hơi mềm mại, ẩm ướt chợt lướt trên Silence. Một cảm giác thật ấm áp, dễ chịu khi cơn sốt dần tan biến. Nhưng trạng thái kỳ lạ mà viên thuốc kia mang lại vẫn chưa thật sự dứt: thực tại như dần được thay thế bởi thế giới mộng ảo.
Lờ mờ tỉnh giấc, Silence thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường ở góc phòng được bài trí đơn giản. Đảo mắt nhìn quanh một hồi. Phía bên phải là một bệ cửa sổ được bày trí những chậu hoa cảnh một cách tinh tế mà không hề phá vỡ cảnh quan chung của nơi này. Căn phòng trắng tuy có hơi lạ lẫm nhưng lại mang cảm giác chan chứa biết bao điều thân thuộc.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng bất chợt mở ra.
- Em dậy rồi sao?
Saria tiến về phía người con gái đang ngồi trên chiếc giường trước mặt rồi nhìn với ánh mắt đầy ôn nhu. Sau đó, cô ngồi sóng vai với Silence tại đây.
Ánh mắt cả hai quấn lấy nhau nhưng không một ai lên tiếng.
Bỗng nhiên, Saria khẽ dùng bàn tay vuốt ve mái tóc nâu bên cạnh.
- Tôi nắm tay em được chứ?
- Chỉ là nắm tay thôi. Tại sao chị phải hỏi ý tôi?
- Tôi nghĩ em không thích điều đấy. - Giọng Saria trở nên tha thiết một cách lạ lùng.
Saria không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên tấm nệm này. Có lẽ giờ đây cô đơn giản chỉ muốn chạm vào hơi ấm của người kia, muốn được chìm trong cảm giác thanh bình ấm áp ấy.
Ngay từ hơi ấm mềm mại này, trong Silence dường như có điều gì đó đang xảy ra, một hiện tượng hiển nhiên như ham muốn với bạn tình thường thấy ở động vật. Cô cúi gầm như thể không muốn người bên cạnh thấy vẻ mặt đang cố kìm nén con tim đang rạo rực đập.
Hai người cứ thế lén nhìn nhau trong im lặng, mỉm cười thân mật...
- Này, hai người nắm tay xong chưa?
Chợt có tiếng Saria vang lên từ phía sau Silence, trong khi đó người ngồi cạnh bên cô không hề có bất kỳ dấu hiệu lên tiếng nào. Tò mò ngoảnh đầu lại, cô bàng hoàng khi thấy một Saria khác đang ở ngay sau đang nhìn chăm chú mình rồi liền buông phắt tay người bên cạnh. Ngay lập tức, Saria kia liền giễu cợt - một cử chỉ khác hoàn toàn với một Saria chỉnh tề điềm đạm thường ngày.
- Trông vui đấy. Cho tôi tham gia với nào.
- H - Hai... Saria...!?
- Sao em lại ngạc nhiên? Không phải càng đông càng vui à, Olivia? Như thế tình cảm giữa chúng ta sẽ càng thêm sâu. - Saria ấy liến thoắng liên hồi.
Trước tình huống kỳ lạ này, Liberi ấy không biết làm gì khác ngoài việc ngồi thừ người ra.
- Ồn ào quá đấy.
Giọng nói ấy lại một lần nữa cất lên. Nhưng nó không phải của hai người cạnh bên Silence mà là của một người khác đang đứng trước cửa phòng với điếu thuốc trên tay. Một Saria nghiêm nghị như thể khiến không khí bị đóng băng. Ánh mắt sắc sảo, lại thêm áo quần phẳng phiu toát ra khí thế ngất ngưởng khác hẳn với hai người mà Silence vừa gặp vài phút trước.
Silence mỗi lúc một hoang mang hơn. Nhưng cô cũng mau chóng định thần lại rồi khẽ hé đôi môi mà ngập ngừng hỏi.
- Còn ai khác nữa không?
- Tất thảy chỉ có ba người chúng tôi.
Tâm trí Silence bây giờ như treo ngược cành cây.
- Ai mới là Saria thật?
- Lát nữa, chúng ta sẽ phân định được thật giả rõ ràng. - Một Saria đặt ngón trỏ lên đầu môi, khẽ nói với chất giọng có phần đùa cợt.
Trước ánh mắt khó hiểu của Silence, một trong số các Saria đang nghiêm nghị nhìn cô.
- Qua đây! Olivia.
Ngôn từ Wyvern kia tràn ngập tính chỉ thị, tựa như ngữ khí tại thời điểm hai người gặp nhau lần đầu tiên. Tuy điều này khiến Silence có đôi phần không thoải mái nhưng cơ thể cô thì trái lại, nó dường như không thuộc về chính cô nữa mà tự ý nghe theo lời sai khiến ấy, cứ thế bước về phía Saria trong im lìm.
Bất chợt một giọng nói, ấm áp tựa như một người tri kỷ lâu năm, vang lên cùng bàn tay vụng về kéo phần hồn Silence về lại với thân xác.
- Em không cần phải phân biệt ai trong số chúng tôi là thật. Chỉ cần biết, tất cả đều là một phần Saria của em.
- Chị có vẻ giống Saria tôi biết.
Liberi ấy khẽ nở nụ cười nhẹ. Tuy chỉ là một cái cười thoáng qua nhưng cũng đủ thời gian in dấu khiến tâm trí mọi Saria bị đánh bật ra ngoài.
Trong khi Saria còn lại cảm giác bản thân như người ngoài cuộc, còn lồng ngực đang căng cứng khó chịu vì ghen tuông, cô nhanh chóng lại gần một cách thô bạo rồi duỗi hai tay bắt lấy gò má của Liberi kia.
- Tôi không phải là Saria em biết hay sao? Chẳng lẽ em không thích tôi như này?
- Chị trẩu tre quá đấy. Tôi đã nói gì chị đâu.
Ánh mắt hai người hiện giờ trực diện chạm nhau. Saria ấy cẩn trọng đặt bờ môi mình lên chiếc cổ kia rồi tựa đầu vào nơi Silence.
- Chuyện này sẽ phân định tất cả.
Dục vọng vừa thoáng qua tâm trí, Wyvern ấy liền xẵng giọng. Ngay sau khi siết chặt cổ tay kia liền khum người cùng đôi môi một lần nữa ấn xuống là một sức nặng cơ thể đổ lên người Liberi nhỏ ấy.
Silence ngay tức khắc ném một ánh nhìn không mấy thiện cảm vào Saria đang mặt đối mặt với mình.
- Tôi không phải sinh ra để làm những việc như này.
- Việc như này?
Silence gật đầu.
- Phải. Đừng mượn lý do đó để làm chuyện này. Nếu chỉ cùng nhau một hoặc hai lần trong một hoặc vài tháng với chỉ một người thì hoàn toàn ổn. Nhưng bây giờ lại có đến ba người các chị thì thật kh...
Lời chưa dứt nhưng Silence lại một lần nữa cảm nhận được hơi thở của Saria lại đang hòa trộn với hơi thở của mình. Trong giây lát môi kề môi và đầu lưỡi đang trốn tránh kia bị gắt gao cuốn lấy, một sự khó chịu đến khó thở khi bị chính sức nặng đó vô tình chèn ép lên vùng ngực nhưng Silence không tỏ vẻ gì là kháng cự, bởi cô biết rõ thể lực bản thân và điều đó chỉ khiến nụ hôn đó thêm sâu.
Thân thể Saria dần quấn chặt lấy Silence hơn và dường như muốn tiến đến bước tiếp theo.
Một cánh tay từ đâu đến bất ngờ choàng qua cổ người con gái kia và đồng thời trao thêm cho cô một cái hôn sâu. Không chỉ trên bờ môi, mà còn trên má, trên hõm cổ. Vài giây sau, một Saria khác luồn tay qua làn tóc màu dẻ ấy, kẽ nâng đầu người ấy lên. Nếm kỹ hơn vị ngọt từ đôi môi đối diện, Saria nhận ra từ Silence toát ra một mùi hương thơm nồng đượm mùi cam quýt nhưng vẫn có thoang thoáng đâu đấy của mùi oải hương.
Vẻ mơ màng, sầu não nhưng có phần ngây thơ ở Silence - nó như có ma lực gì đó thu hút Saria. Một nét mộc mạc nhưng quyến rũ, một gương mặt dễ tạo lòng tin, một không gian thanh bình bao quanh người ấy.
Đến lượt Silence, cô cũng nhìn những cặp mắt hổ phách nổi bật trên nền tóc bạch kim. Nhớ lại nơi người ấy toát lên nét gì đó nghiêm nghị, ôn nhu nhưng có phần bướng bỉnh y như những Saria trước mắt này. Ngay chính lúc ấy, ba người kia chợt hướng ánh nhìn của mình về phía cô. Và khi đó, cảm giác lồng ngực bắt đầu rộn ràng, bị xáo trộn bởi hành động bất thình lình ập đến, khả năng phản kháng bị suy giảm đột ngột khiến cô không thể rời mắt khỏi những Wyvern kia được nữa. Khuôn mặt họ dường như được in dấu ngay trên võng mạc cô.
- Chị này. - Liberi ấy khẽ nâng cằm Saria kia lên, thận trọng ngắm gương mặt thanh tú thoáng chút nam tính, không chút khác biệt của người phụ nữ này. - Nếu theo lời Parvis, chị cũng có nét gì đó giống Saria trước đây.
Nhìn gương mặt ấy, Silence chậm rãi vuốt ve dọc theo từ xương hàm đến vùng cổ, mạnh dạn hé đôi môi mà áp nhẹ lên bờ môi đối diện để đáp lại tình cảm. Điều này đã vô tình khơi gợi bản tính của Saria một cách dễ dàng.
Chứng kiến bờ môi hai người kia gần nhau, hai Wyvern còn lại cũng tiến đến, dùng cách tiếp xúc da thịt để bày tỏ với người con gái tóc nâu ấy, đồng thời cảm nhận làn da dần dà mềm mượt và mướt mát hơn kia. Saria vừa nở một cái cười ôn nhu thoáng qua vừa khẽ vuốt ve trán cùa Silence. Những đầu ngón tay khúc gãy từ từ trượt xuống nơi gò má. Dịu dàng mơn trớn như đang kích tình.
Bị những cảm xúc mãnh liệt của những con người ấy giam cầm cùng ảnh hưởng của thuốc, thân thể Silence lực bất tòng tâm để rồi lớp phòng ngự đầu tiên của cô gái điềm tĩnh này dần dà bị đập nát.
Từ đầu đến giờ, một sự khó chịu cứ sục sôi tại đại não Silence, nó khác hoàn toàn với cảm giác chóng mặt vì mệt mỏi. Nhưng liệu đó có phải là những mật ngọt vô hình đang mê hoặc, là dục vọng mà mỗi người phải chống lại? Hay nó chỉ đơn thuần là ảnh hưởng vô tình bởi tương tác thuốc?
Trong bóng tối mịt mờ chỉ đủ thấy đường sáng trên từng khuôn mặt, những ánh nhìn giao nhau.
Từng hồi hơi thở đứt quãng khó nhọc.
Bản năng nguyên thủy.
Những tâm hồn đồng điệu bắt đầu nhận ra nhau và tất nhiên họ biết nó, biết rõ cảm giác này, biết rõ ham muốn thuở nguyên sơ của bản thân.
Đôi mắt thâm sâu của Saria lúc này đây ánh lên một tầng nước đầy dịu dàng và thanh bình như mặt biển chiều hôm, trong khi Silence hiện đang hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay của ba con người ấy.
Cả thế giới dường như tay trong tay. Càng tiếp xúc thân mật hơn với Silence, họ càng loạn nhịp và càng phải lòng sự mềm mại này. Phải lòng vì làn da của đôi tay, của phần ngực, của vùng bụng, của đôi chân... Thậm chí cả ánh mắt dịu dàng kia nữa. Thế nên dù cho có rắn rỏi đến đâu, cô cũng vô tình đánh mất phương hướng, mặc cho bản thân trôi dạt theo dòng chảy ái dục.
Cẩn thận vén mái tóc ngắn màu hạt dẻ qua tai, nâng niu gò má rồi nương theo đường sáng mà ngắm gương mặt thanh thoát đối diện. Sau đó nhẹ nhàng kéo tiếp lớp áo làm lộ rõ cánh tay và đôi vai nhỏ nhắn kia, Saria yêu phần thân thể này nhưng đồng thời cũng thương bởi những mảnh Originium kết tinh rõ ràng trên nó.
Sau khi rời mắt khỏi đường mòn quanh đôi gò bồng đảo để chuyển ánh nhìn lên gương mặt đang ửng hồng, ngón tay Saria nhẹ nhàng quấn hờ từng lọn tóc nâu che phủ sau gáy Silence, rồi bất chợt nghiêng đầu, âm thầm gặm nhấm vành tai và người kia cứ theo đà mà hôn lên phần xương quai xanh, liếm nhẹ phần gáy nhạy cảm, trong khi người còn lại đang chìm trong sự mềm mại của đôi gò bồng đảo.
Những đầu lưỡi từ từ dời xuống quanh phần ngực, chúng tranh nhau biến nơi đây thành lãnh địa của riêng mình. Cùng hơi thở vỗ về từng chút một, từng đầu ngón tay lả lướt trên vùng da này đã thổi bùng lên những cảm giác lạ lùng khó tả. Đầu lưỡi vẫn tiếp hồi buông xuống, vơ vét tất cả những vị ngọt được sinh ra trên núi đôi khiến cho các noron thần kinh nhạy cảm của Silence thức tỉnh hoàn toàn. Nhũ hoa cứ thế cương lên trong khoang miệng, chạm nhẹ từng chiếc răng, cuống lưỡi. Vừa hôn vừa cắn nhẹ lên nó, một cảm giác tê dại trộn lẫn cùng khoái cảm trào dâng trong lòng khiến con tim Silence muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đột nhiên, cánh tay rắn rõi kia vòng qua sau gáy người con gái dưới thân, từng ngón tay quấn hờ lấy từng lọn tóc nâu và không ngừng mân mê nó.
- Em để tóc dài có khi hợp hơn đấy.
Lời lẽ ấy xâm nhập sâu trong trí óc của Silence. Tuy chất giọng không có ý gì là ma mị, rù quyến nhưng nó lại khiến cô phải lòng. Đúng vậy, chỉ mình giọng nói ấy. Cô không muốn nghe gì khác ngoài nó.
Lời này vừa dứt, một lời khác lại ghé bên tai Silence thì thầm.
- Gáy em vừa trắng lại vừa thon, trông rất đẹp nên tôi không muốn cho ai khác ngắm nó cả.
Silence cố nén lại dòng cảm xúc sắp sửa trực trào dâng bởi những chất giọng đầy mê hoặc ấy. Từng câu nói của họ giờ đây đang từng chút từng chút loang ra khắp cơ thể cô. Trong lúc đang thẩn thờ bởi những mật ngọt thanh âm, một người nâng cằm cô và khẽ dán môi mình lên bờ môi đang mấp máy ấy. Silence nếm được cả mùi mật và hương hoa, một hương vị hoàn toàn mới lạ ở Saria, ngọt dịu và mềm mại như kẹo bông đường. Rồi hai người còn lại cũng như thế mà nhẹ nhàng chạm môi lên cả hai bên má của Silence.
Hương nước hoa lảng vảng nơi đầu mũi quyện cùng mùi thuốc lá trên người Saria khiến con tim kia hiện giờ cảm nhận được rõ hơn sức nặng của họ. Tất cả chúng như một liều Amphetamine được truyền trực tiếp đến đại não của Silence.
Những hành động kích thích vẫn tiếp hồi như một chuỗi mắt xích kéo dài. Vừa ngây ngất, vừa lãng mạn khiến cô say mê những phút giây ảo ảnh này.
Dù có xuất hiện bao nhiêu tính cách đi chăng nữa thì những lúc như này, Saria vẫn luôn là một người ôn nhu và dịu dàng. Silence biết rất rõ thân thể Saria, từ làn da sẫm màu nơi cánh tay rắn chắc đến màu da ở lòng bàn tay hay sự khác biệt màu da bên ngoài với ẩn sau chiếc choker; thậm chí cả sự thay đổi màu sắc ở lồng ngực ướt đẫm mồ hôi khi Saria ở trên người cô trong cái bóng tối chỉ le lói vài tia sáng và đôi mắt hổ phách trông sa sầm ấy như ngọn nến vừa thắp lên rọi sáng một phần màu thân thể mờ ảo. Chẳng ai ở Rhine Lab dám nhìn Saria trực tiếp đủ lâu ngoại trừ Silence, vị Giám đốc ban An ninh luôn khiến cô tò mò mà cố nhìn kỹ càng hơn để tìm cho ra lý do tại sao bản thân và mọi người đều như thế.
Và đến khi bàn tay Liberi kia chạm vào nơi những bó cơ đã căng lên, nơi chiếc đuôi sần sùi cũng đang dần săn hơn trước, người trước mặt bất chợt gục đầu xuống cổ cô và cất tiếng rên ngâm. Thanh âm này - nó như một dấu hiệu cho thấy Wyvern đó sắp sửa leo đến đỉnh của vùng đất hoan lạc.
Không riêng gì Saria, thân nhiệt Silence giờ đây nóng rực lên như đang áp vào chiếc lò nung rực cháy. Trong cuộc sống, ngoài sở thích học tập và nghiên cứu không có gì khiến cô thích hơn hơi ấm. Và đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy bản thân nóng bức đến khó chịu như vậy. Ngay lúc này, một bàn tay đang chậm rãi mơn trớn nơi nương long, một bàn tay khác lại đang nghịch ngợm vành tai cô và cũng không ngoại trừ phần xương quai xanh và từng đầu ngón tay đang được nhấm nháp liên hồi. Tất cả Saria cùng vây quanh Silence không chừa cho cô một lối thoát và khát dục của họ đang mỗi lúc một sưng trướng lên mà chạm vào phần đùi, thế nên cơ thể cô ngay tức khắc phản phúc trả lời. Mỗi lần cô phản kháng muốn thoát ra thì chỉ làm cho mọi chuyện thêm phần khó khăn và cảm giác cự vật kia càng cương bừng hơn trước.
Đây là lần đầu tiên Silence được nhiều Saria quan tâm như thế.
Từng động tác của Saria vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, từng ngón tay thon dài đang nhàn nhã quấn lấy từng lọn tóc người trước mặt và những lòng bàn tay thô ráp cẩn thận mân mê từng tấc da nước thịt của Liberi mình thương, chậm rãi di dời từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ nhẹ đến bạo. Dường như chỉ thế thôi vẫn chưa đủ, những bàn tay ấy vẫn lặp đi lặp lại động tác theo từng hồi.
Chìm đắm trong dục niệm hoan lạc, con tim Silence dồn dập đập thình thịch như đang chạy nước rút, nhịp thở cũng dần trở nên nặng nề hơn và tất cả các dây thần kinh đang căng ra đến mức báo động.
Trong khi chăm chú quan sát từng thay đổi cảm xúc trên gương mặt đối diện, người kia vẫn đang tự hỏi hương thơm đang thoang thoảng từ da thịt này đây thật ra còn có sức hút đến độ nào. Nồng nàn và đầy si luyến, với chút hương thảo man mác, còn có cả hương gỗ tuyết tùng lẫn vào mùi mồ hôi đẫm ướt trên thân. Saria tiếp tục thuận thế mà dời xuống phần cổ, cả bốn người cùng lúc nhâm nhi mà tận hưởng từng vị ngọt từ làn da Silence đến độ cô đỏ mặt tai hồng. Nếm luôn cả những giọt mồ hôi mặn mà của người ấy. Đằng sau vị mằn mặn đó là vị ngọt như hương vị của bầu không khí ái muội lúc này. Từng mùi vị nếm được ở từng phần nơi cơ thể hòa quyện cùng nhau, chúng loang ra khắp khoang miệng nhưng vẫn đọng đậm tại đầu lưỡi Saria.
Dưới ánh sáng mập mờ từ ngọn đèn trong phòng, từng hồi hơi thở nhục dục góp phần chèn ép lên Silence, đánh thức những dây thần kinh ngủ sâu trong cô khiến bởi hồi xúc cảm mãnh liệt không thể diễn tả được bằng ngôn từ. Tất cả đều rất chân thật, không phải là một giấc mơ ảo huyền, hơi ấm từ nhiều cơ thể thật sự đang quấn lấy Liberi nhỏ ấy. Những âm thanh mời gọi, những tiếng thì thầm ghé bên tai và cảm giác những ngón tay kia khẽ khàng mơn trớn từng ngóc ngách nơi thân thể không ngừng càng khiến con tim cô run lên từng nhịp thổn thức.
- Olivia...
Tên của Silence được cất lên trong cơn mê say. Họ gọi tên cô bằng một giọng nói trầm đục, bằng một giọng nói trong như tiếng suối chảy. Cái tên ấy được gọi nhiều lần, mỗi lần gọi là mỗi lần buông xuống một cái hôn khẽ khàng trên bờ môi đang run rẩy kia. Thanh âm mang mấy phần dịu dàng mấy phần hấp dẫn đó, từng chút từng chút một chạm đến con tim mà dần kết nối hai giống loài với nhau.
Áo quần giờ đây như tơ vò, những Saria này đã làm xáo trộn tất cả, không chỉ của riêng Silence mà của cả bản thân. Cả ba Wyvern họ ôm lấy, bao bọc lấy Silence, một tay nâng đỡ chiếc cổ trắng nõn ấy, một tay mân mê không ngừng từng tấc da tấc thịt trên thân thể và cả bờ môi hồng kiều diễm kia.
Những giọt mồ hôi ái dục nương theo đường nét trên thân thể không thường tiếp xúc với ánh mặt trời kia. Sau khi đã nhấm nháp món tráng miệng của mình, một món ngọt đậm vị chanh quýt xen lẫn bạc hà và đôi chút chocolate, cả ba Saria dần dà chuẩn bị để thưởng thức ly rượu cuối cùng. Khi từng ngón tay mảnh khảnh này dần di chuyển xuống phần hạ thân mà khẽ khàng thăm dò, mân mê khi chưa có sự cho phép của người nằm dưới, thì từng ngón tay khác lại nhẹ nhàng nấn ná phần hõm nơi thân thể ấy. Cứ tiếp tục như thế cho đến khi, cảnh vật và những bóng người trước mắt dần dà thêm phần mờ ảo.
Saria khiến Silence muốn cô nhiều đến mức hơn bất kỳ ai khác, sự giao hợp thân thể, sự nhẹ nhàng và êm ái của giống loài Wyvern mạnh bạo dành cho Liberi nhỏ bé.
Giờ đây cơ thể Silence đã mẫn cảm hơn trước rất nhiều, toàn thân run rẩy liên hồi, bụng dưới bắt đầu có hiện tượng co thắt dữ dội, hai vách tường dần dần được hé mở, một mảnh dịch thủy ấm nóng từ từ ứa ra. Một đầu ngón tay người kia vừa chạm cửa huyệt câu người khi hai ngón khác vừa đè ở nơi cửa mở vùng cấm, cẩn thận vuốt ve, mơn trớn.
Ngay phút giây này, Wyvern ấy mới có thể nhìn rõ đôi mắt của Silence mà không thông qua lớp kính kia. Đôi mắt màu đồng sâu thẳm đến vĩnh hằng. Mỗi lần nhìn là mỗi lần không thể thoát khỏi, nó xa xăm đến vô cùng như đường chân trời mang sắc ánh chiều. Hiện giờ Saria hoàn toàn bị vẻ mị hoặc của người nằm dưới cám dỗ. Càng hưng phấn vì sắc tình, ngón tay kia càng tiếp tục nương dọc theo lớp mị thịt mà khuếch trương. Ngón tay thon dài vừa khuấy đảo, vừa khẽ khàng mân mê hoa huyệt ướt át khiến bờ môi của Liberi ấy không khỏi mấp máy liên hồi khi có sự hiện diện của dị vật trong thân thể mình. Tiếp hồi, người còn lại cũng đưa một ngón thêm vào chèn ép, tùy ý trừu sáp nơi tư mật ấy. Vừa đưa đẩy vừa xoa vừa ấn nhẹ vào hoa hạch khiến từng hồi dục hỏa được nhóm lên và hoa phùng không ngừng nuốt trọn lấy những ngón tay kia. Cơ thể Silence cứ thế tê liệt rồi lại trào lên theo từng đợt. Saria cảm nhận được những phản ứng mãnh liệt trên cơ thể người nằm dưới ấy, nên cũng không ngừng thì thào bên đôi tai kia những âm thanh mời gọi đầy dịu dàng.
Một khát vọng bao trùm khắp người. Không thể chịu được khi tính dục chôn sâu bị châm ngòi, Silence cắn môi khe khẽ rên cùng sắc mặt mỗi lúc một phát nhiệt nhiều hơn. Động huyệt giờ đây đã ướt át đến vô cùng, dâm thủy không ngừng nương theo sự tịnh tiến của ngón tay và lớp niêm mạc hai bên mà tuôn chảy. Từng đợt rủ rỉ cứ thế được phát ra và âm thanh kiều mị nhưng có phần khát dục mà kêu rên. Những cảm xúc mãnh liệt theo từng hồi dâng lên, mạnh mẽ quấn lấy nhau, dẫn lối cho dục niệm trong mỗi người.
Vây quanh Liberi ấy bây giờ chỉ toàn những âm thanh ái muội. Làn hơi tính dục mờ nhạt dần dần biến thành ngọn lửa bốc cao. Nó hòa quyện vào từng hơi thở, len lỏi vào từng mạch máu của hai giống loài sắp sửa đến hồi ân ái kia.
Khi người nằm dưới đã nhũn mềm hoàn toàn, một Saria rũ ngón tay rồi dần di chuyển thân mình ngang qua nơi đất cấm. Đón nhận được sự tuyệt diệu trong khoảnh khắc, một cảm giác tê dại hoàn toàn khác ban nãy truyền đến. Đầu lưỡi nhục dục kia len lỏi vào vườn thực vật ẩm ướt mà tiến đến vị trí hoa huyệt ẩn sâu. Tẽ ngang tẽ dọc, chầm chậm đào khoét tầng tầng lớp lớp nơi thành vách, rồi cứ thế mà âm thầm đưa từng giọt tinh khí vào cuống họng mà nuốt trọn lấy mọi nhựa sống trong nơi động huyệt ấy. Dù vậy cơn khát vẫn chưa lui, Saria cảm thấy như thể bản thân đang trải qua nạn đói nhiều năm liền, cái đói bây giờ là tất cả trong cô và điều duy nhất cô nghĩ đến là thỏa mãn sự khát khô nơi cổ họng.
Được hơi ấm nhè nhẹ từ Saria vỗ về, vây quanh cả trong lẫn ngoài thể xác, trí óc Silence bắt đầu trở nên mục ruỗng, thân thể mềm đến độ như muốn nhũn ra, một cảm giác âm ỉ cứ thế dấy lên nơi vùng bụng. Khi này, ranh giới mong manh bước đến vùng đất của ham muốn cám dỗ, bản chất nguyên thủy của một con người, Silence cố chôn vùi mỗi lần bên cạnh Saria bấy lâu đã trở lại như một chiếc boomerang. Tâm trí cô giờ đây không ngoài gì khác muốn lấp đầy cảm giác trống vắng ấy.
Trong một vài giây, thân nhiệt hòa quyện, họ hợp nhất trong sự giao hòa tuyệt đối. Một chút lý trí còn sót lại cuối cùng cũng bị thổi bay đi mất bởi sự thỏa mãn đang ngập tràn trong từng mạch máu. Giờ đây giữa họ chỉ tồn tại một thứ hiển nhiên, thực tế như ham muốn. Cứ như thế, họ cứ để mặc cho bản thân trôi dạt trong những cảm xúc dâng trào, đắm mình trong cảm giác khoái cảm nóng rực đang thiêu rụi mọi sự căng thẳng trong công việc.
Mặc dù Silence không bao giờ nhắc đến những vấn đề liên quan đến tính dục nhưng nếu bảo cô chưa bao giờ nghĩ đến nó thì nó là nói dối. Mọi chuyện đang xảy ra từ nãy đến giờ rất có thể chỉ là mơ. Và dù cho đây thật sự là mơ thì cũng là lần đầu tiên cô có một giấc mơ như vậy. Cứ cho là không cố ý nhưng giấc mơ chính là thứ phản ánh mong muốn thầm kín nhất ở một con người nên có lẽ đâu đó trong lòng cô thật sự đang khát dục. Trong cơn mê, cô xót xa cười nhạo bản thân vì có những suy nghĩ đầy ham muốn như vậy.
Bị động hoàn toàn, với đôi ngươi đang mê man đượm đầy hơi nước, Liberi ấy để mặc bản thân trôi dạt, mặc cho những người kia ra sức hoành hành mà thản nhiên thả mình vào cảm giác dục khí nóng rực như thiêu đốt toàn thân. Cứ như thế, những thanh âm rền rỉ cứ thế tiếp hồi vang lên, mang theo một sự nguy hiểm vô hình.
- Muốn nữa đúng không? - Giọng nói tuy trầm đục nhưng lại rất mềm, lại chất chứa đầy từ tính khó có thể cưỡng lại.
Chính Saria tiêm nhiễm vào Silence một liều kích tình qua mỗi vết cắn, qua mỗi đợt ân ái, thứ thuốc mê người ấy ngấm sâu dần vào não cô dưới dạng những hình ảnh hân hoan tột cùng: làn da hai người khẽ run rẩy, mùi cơ thể họ, những hạt sáng ánh lên trong đôi mắt... khiến dục khí cuộn sóng trong lòng Liberi kia cuối cùng cũng không thể trấn áp được nữa.
- Vân - ng... - Thanh âm ngượng ngùng ấy nhỏ đến mức tưởng chừng không thể nghe rõ được.
Nhưng Saria vẫn hiểu, bởi mọi biểu hiện của Silence khi này là bằng chứng xác thực không thể chối cãi. Họ lần mò rồi tiếp tục cởi bỏ tiếp những phần còn lại đang che đậy thân thể.
Mảnh vải cuối cùng cũng đã rời khỏi những bờ vai này. Hiện giờ mọi thứ đều được phô bày. Một vóc dáng nhỏ nhắn, không mấy phần đầy đặn hay nổi bật. Trong khi, ba Wyvern ấy không hề có một chút phần thừa, bờ vai chắc nịch và những thớ cơ cứng cáp - lại mang một sức hấp dẫn khó tả. Ngay tức khắc, những cánh tay với đường nét rắn rỏi kia vương ra và ôm gọn lấy thân hình nhỏ gầy của Silence vào lòng.
Giờ đây sự nồng nhiệt đến rực cháy mơn trớn cô đến tan chảy. Không chỉ con tim đập mạnh vì toàn thần run rẩy, lồng ngực cũng vì thế mà liên hồi dao động bởi những hơi ấm mãnh liệt dâng trào. Hơi men cứ thế bốc cao trong bầu không khí mơ màng, với sự ngứa ngáy trong từng mạch máu và từng noron thần kinh cảm giác càng lúc càng rạo rực.
Cùng khung cảnh ấm áp, hàm chứa trong nó là toàn bộ sự nồng đượm của những hồi ân ái, Liberi nhỏ trên giường nằm ngửa mặt, dường như đang cố hưởng thụ hết tất cả những gì Saria trước mặt thiết đãi mà không hề biết những người còn lại đang quan sát mọi cử chỉ cảm xúc của mình. Họ nhìn nghiêng, ngắm nghía gương mặt đầy biểu cảm của Silence, bất chợt một người nhẹ nhàng đưa ngón tay qua khóe mắt cô, gạt đi giọt nước mắt đang chầm chậm lăn về phía mang tai.
- Em đau sao?
Không nói gì, Silence chỉ biết chớp mắt trong cơn hổn hển.
- Đau đến mức có vệt nước mắt luôn đây này. - Ngón tay mảnh khảnh của Saria khác khẽ lướt từ đuôi mắt người ấy xuống nơi gò má.
- Có... một chút... - Liberi ấy xấu hổ vô cùng nhưng chỉ biết nhắm chặt mắt như muốn tránh đi ánh nhìn dò dẫm của họ.
- Thế thì... Em giúp tôi được không?
Tâm trí người con gái tóc nâu ấy hiện giờ bị dục vọng chi phối đến lực bất tòng tâm, ý thức hoàn toàn chú tâm ở phần hạ thân kia. Để đáp ứng nguyện vọng ban nãy, Silence khum người xuống, đưa cặp mắt - như thể khiến người khác tan chảy - nhìn từ dưới lên thì Saria kia nhanh chóng đánh ánh nhìn về phía khác. Thế nhưng cô vẫn lén nhìn người con gái đang gục mặt dưới thân mình. Dưới ánh đèn mập mờ trong khoảng không tối, Saria không nhìn rõ lắm nhưng dường như vẫn có thể thấy được bờ môi ướt át ấy của Silence thông qua cảm nhận. Cứ như thế khoang miệng nhỏ nhắn có đôi chút vụng về bao lấy cự long bức bách nóng rực. Được sự vỗ về từ làn hơi nóng ấm cùng sự mềm mại của lớp niêm mạc, đột nhiên con tim Wyvern này "thịch" một tiếng lạc nhịp nhảy vọt lên đỉnh điểm khiến cho đầu óc sôi trào, xác thịt như tan chảy. Saria thật sự càng trông mê người vào những lúc nóng mặt như này: làn da trắng đỏ lựng lên với mái tóc bạch kim càng làm tôn thêm sắc đỏ đó.
Ngay khi kíp nổ vừa được bật và bản năng càng cuộn sóng, Silence càng cố nuốt trọn lấy từng giọt tinh khí nơi cự căn trước mặt như cách họ đã nếm và nuốt những giọt dâm thủy của cô. Giữa họ bây giờ tỏa ra một màn sương tính dục dày đặc, gợi lên những ham muốn xác thịt cháy bỏng chẳng hề có điểm dừng.
Trầm luân trong bể sâu dục vọng, Saria ấy ngay tức khắc chế ngự Silence rồi bất chợt cắn nhẹ vào cần cổ cô đến tê dại như thể sắp ăn tươi nuốt sống một con linh dương nào đó. Tiếp tục một tay cấu chặt lấy núi đôi, tay kia nắm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu như cảnh cáo. Silence nhíu mày trong đau đớn, nơm nớp lo sợ. Hình ảnh ấy như một thứ bùa mê huyễn hoặc làm ý thức người kia mất kiểm soát. Không một phút giây chần chừ, tính khí nóng bỏng, cứng rắn kia cứ thế giao hoan, tiến thẳng vào nơi hoa huyệt ẩn sâu.
Từng đợt rủ rỉ, những cơn đau xác thịt, thậm chí cả mùi hương... tất cả đều hòa trộn cùng niềm hoan lạc đang vỡ ra dữ dội kia.
Tại thời khắc thân thể được lấp đầy một lần nữa, da thịt họ dần quyện vào nhau như muốn tan chảy. Tuy Liberi kia đã được làm mềm bởi một Saria khác trước đó nhưng thỉnh thoảng hông cô lại run bật lên và một cảm giác nhói đau lại bất ngờ ập đến. Trái ngược với Silence, những cảm xúc được truyền đến Saria lại dễ chịu vô cùng. Hơi ấm từ thân thể, sự mềm mại cũng như hương thơm dục vọng ngây ngất, cả ba thứ ấy dung hòa lại với nhau tạo thành thứ tình dược chết người.
Như thể muốn giúp người con gái tóc nâu ấy quên đi cảm giác không mong muốn đó, hai Saria còn lại luân phiên nhau trao cho cô một nụ hôn dài. Họ lặp đi lặp lại những động tác gần, mơn trớn trên cánh hồng kiều diễm ngay khi người kia vẫn đang tìm kiếm nhiệt độ ở nơi sâu thẳm nhất trong cô.
Saria đó chậm rãi nâng lên hạ xuống liên hồi, tịnh tiến tính khí của mình trong nơi ướt át kia. Những cảm giác chia tách da thịt theo từng nhịp từng hồi cùng những phản ứng nơi Silence đã truyền trực tiếp đến đại não Saria. Đôi ngươi người ấy giờ đây đượm đầy một tầng sương mờ trước cảm giác được lớp niêm mạc dày dặn kia bao lấy. Bên trong người thân dưới vẫn tiếp tục co thắt dữ dội, không kiểm soát được dòng dịch thể, động huyệt cứ thế mà miết chặt như thể muốn tạc rõ hình dạng của hạ bộ sung mãn khiến Saria không thôi khoái lạc đến cực hạn.
Những cơ thể trần trụi ấy vẫn trần tục ma sát nhau khiến hơi thở Liberi nằm dưới mỗi lúc một đứt quãng nhiều hơn. Sự ham muốn hừng hực đến sung mãn, nhấn chìm họ trong cơn say kích tình vô tận. Cứ như thế từng phần thân thể họ bủn rủn, rã rời, thậm chí cả hệ thống thần kinh dường như đã quá tải mà dừng hoạt động.
Những đợt rên ngâm lại một lần nữa vang lên trong kìm nén.
Dưới ánh đèn, một cơ thể nhỏ nhắn. Trong ánh sáng mờ ảo lúc này, Silence là sinh vật đáng thèm khát chiếm đoạt nhất mà những người kia muốn thấy. Bờ vai gầy trắng nõn, ánh sáng trong phòng phản chiếu từng giọt mồ hôi trên vùng bụng. Vẻ đẹp trần tục thấp thoáng dưới ngọn đèn từ phần cổ đến bàn chân như gợi thêm cám dỗ. Ánh vàng lập lòe rơi trên những mảnh kết tinh nơi cổ chân và vai, trên đôi chân và đôi tay Saria yêu quý. Khi này, người con gái ấy nằm trên giường, hai tay mơ hồ ôm lấy sự trần trụi của mình trong vô thức. Vào giây phút này, trông cô hoàn toàn kiều mị đến nguy hiểm.
Đối với những Wyvern trước mặt, cử chỉ đó dường như là một sự dâng hiến, một sự phục tùng về thể xác. Không chỉ thể hiện mỗi sự e dè mà còn thấm đẫm khát dục. Nó như thể đang thúc giục họ hãy thỏa mãn khát khao, hãy vuốt ve tấm thân trần trụi đầy nhục cảm ấy và tận hưởng nó trong thèm khát. Vì thế, không một Saria nào có thể kiềm chế được lượng Adrenaline đang khiến dòng máu trong huyết mạch mỗi lúc chảy một nhanh hơn. Ngọn lửa chất chứa trong lồng ngực họ lúc này càng hừng hực rực cháy.
Tầm nhìn họ như đóng đinh tại Silence, gương mặt mê người vì kích tình mà đỏ ửng lên, thậm chí cả đôi mắt hổ phách thâm sâu cũng vì thế mà nhuốm sắc màu tình dục đầy hoang dại. Những ngón tay lại một lần nữa trơn trượt theo những giọt mồ hôi tinh mịn trên thân thể Silence. Dù ánh mắt tràn ngập khát khao nhưng những Saria kia vẫn chú ý đến những thay đổi cảm xúc nơi Silence nên chỉ cẩn trọng cầm tay cô đặt lên lòng bàn tay mình và vuốt ve nó thật khẽ khàng. Tay Saria tuy không lớn bằng tay nam giới nhưng vẫn khá to và rộng, lại ấm áp vô cùng, cảm giác như đang hâm nóng con tim Silence vậy.
Họ lướt qua hàng mi trước mặt, nghiêng đầu rồi cẩn thận cọ vào má người ấy, nhẹ nhàng làm nụ hôn thêm sâu, đồng thời khẽ đặt đôi bàn tay lên nương long Silence mà mơn trớn. Cảm nhận từng nhịp đập nơi con tim, cảm nhận độ mịn màng và đàn hồi của làn da, những bàn tay cứ thế lả lướt trên từng tấc da nước thịt phác họa dáng hình của Liberi nhỏ ấy.
Những xúc cảm mềm mại lướt qua từng phần thân thể, họ không đoái hoài gì đến mọi thứ xung quanh, chỉ chăm chú vào những cử chỉ và biểu cảm không ngừng thay đổi của hình bóng trước mặt. Ba thân hình rắn rỏi kia vẫn quấn chặt lấy thân thể mảnh mai của người nằm dưới mãi không buông. Phần hông họ uốn lượn. Những cơ thể hòa vào nhau, những đường cong chỗ hõm nhấp nhô theo từng nhịp điệu. Tất cả trông như một khối điêu khắc đang chuyển động trông sống động đến không ngờ.
Đắm chìm trong không gian ẩm ướt.
Những Wyvern cứ vậy luân phiên nhau. Lần này, một Saria cúi gập người nhanh chóng như dã thú mà ghìm chặt xuống làm Silence nghẹn thở trong cơn mụ mị. Một sức mạnh căng cứng toàn phần thân thể khiến Liberi run rẩy liên hồi phía dưới đang hô hấp một cách khó nhọc với đôi tay nhũn mềm ấy không thể nào nhấc nổi mà chạm vào nâng nịu gò má người kia. Tiếp hồi, Saria kề miệng vào bờ môi Silence tiếp thêm hơi thở, như truyền thêm ngụm đầy Nicotine. Vài giọt nước rơi ra, nương theo khóe miệng mà chảy dài xuống vùng xương quai xanh gợi cảm kia.
Gần hơn nữa. Sâu hơn nữa. Gắn kết hơn thế nữa.
Saria này hoàn toàn muốn độc chiếm Silence. Trong một thoáng, cô ôm chặt lấy Liberi nhỏ, không một ai khác có thể chạm vào làn da mịn màng ấy. Saria hiện giờ như muốn đốt cháy tất cả những luật lệ xã hội và cả phép tắc hành xử lịch thiệp trước đây của mình. Cô không màng đến những người xung quanh. Cô chỉ muốn vẻ đẹp, những biểu cảm người con gái tóc nâu đang in dấu trên võng mạc mình đây. Tuy trông hành xử mạnh bạo nhưng giữa họ giờ đây thật thân mật và gần gũi như hai trang giấy kề nhau trong một quyển sách, như những cử chỉ chậm rãi song dứt khoát hay cách tận hưởng cánh hồng trước mặt.
Đủ loại xúc cảm giao thoa nhau. Não bộ và thân thể khi này như bị tháo rời. Tuy bàn tay mềm rã kia đang đặt trên vai Saria nhưng lại căng cứng ở phần thân thể còn lại. Wyvern ấy vô thức giơ cánh tay phải, choàng tay qua chiếc cổ trần của người trước mặt. Được bao bọc trong cảm giác ấm áp vô cùng, người con gái tóc nâu ấy ngẩng mặt gửi lên bờ môi đối diện một nụ hôn. Saria cũng vì thế mà hôn lên trán, lên mi, lên má, lên chóp mũi như để đáp lại tấm chân tình ấy, muốn tiến sâu hơn thế nữa.
Họ dâng hiến cho nhau những phần thân thể của chính mình.
Giờ đây, mọi Saria và Silence đã được kết nối với nhau không chỉ thông qua sự đồng điệu về tâm hồn mà còn ở cả thể xác. Mái tóc, mùi hương, da thịt họ quyện vào nhau. Đôi mắt chỉ chú tâm gắn chặt vào đối phương trước mặt mà buông mình để lạc thú chiếm trọn tâm trí.
Liberi ấy khi này hồn bay phách lạc, con tim co thắt liên hồi không thôi. Phần hạ thân được truyền một cảm giác đến tê dại, nó di chuyển theo từng mao mạch mà loang ra từng phần thân thể. Toàn thân cô lại bị thiêu đốt bởi khí sung nóng rực và căng trướng kia.
Mọi chuyện đang xảy ra ngay lúc này trông có vẻ chỉ như một giấc mơ nhưng sao trong lòng Silence lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ song lại quen thuộc đến chân thực ấy. Mùi hương Saria càng quẩn quanh nơi đầu mũi, con tim cô càng đập nhanh hơn. Những đợt sóng tình, những cảm giác khoái lạc như nước dâng tràn bờ, chảy thành dòng thành suối rồi đổ ra sông lớn. Những xúc cảm, những cảm nhận đầy chân thật chảy dọc theo từng mạch huyết quản của Silence khiến từng thớ cơ của cô thỉnh thoảng trở nên nóng rực trong phút chốc.
Trong màn sương dày đặc giữa những cơn mê, Silence nhìn người phụ nữ tóc bạch kim ấy say đắm, giống như lần đầu của cô, giống như những lần khác... Lúc này hình ảnh Saria như chiếm trọn không gian, phải chăng do có quá nhiều người nên đã che lấp toàn bộ tầm nhìn hay do chính Saria này đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của Liberi nằm dưới ấy, dần dần như thể mọi thứ, kể cả những Wyvern khác xung quanh cô đều bị xóa mờ đi và mang hết tất cả bóng hình mình vào trong con ngươi đối diện khiến Silence cô đơn lạc lối giữa khu rừng của sự khoái lạc được bao trùm bởi màn sương Rohypnol dày đặc.
Những ngón tay đan xen nhau, hơi thở hòa trộn. Hai khuôn ngực trần, phập phồng mang theo con tim đập cuồng nhiệt cứ thế dán vào nhau. Hai cặp mắt giao hòa, Silence mơ màng nhìn Saria, nhỏ giọng nói trong cơn mê sảng.
- Sao chị lại chọn tôi mà không phải là ai khác?
- Vì những người như em đáng trân quý hơn nhiều.
Saria đáp lời với chất giọng dịu dàng và da diết, rồi lòng bàn tay cô nhẹ nhàng áp lên gò má, khẽ buông xuống lên mí mắt, bờ môi người kia một cái hôn. Tuy không hiểu câu trả lời nhưng Silence vẫn đáp lại Saria, luồn tay vào từng lọn tóc bạch kim mềm mượt ấy, vân vê nó như âu yếm.
Trầm luân trong cơn mê - pha trộn giữa cảm giác ngượng ngùng và sự trân trọng lẫn nhau như một loại nhựa thơm có công dụng hồi sức, chẳng biết hai người đã quấn quýt bao lần. Mặc dù sau một hồi cũng có suy nghĩ định kết thúc nhưng lại không tìm được lối thoát khỏi mê cung dục vọng ấy nên lại hòa vào nhau trong đắm say. Saria không ngừng hôn lên cần cổ Silence, tiếp tục cảm nhận từng mạch máu nóng rần rần dưới làn da và chốc chốc lại hớp lấy hơi thở người ấy vừa buông.
Những xúc cảm kìm nén trước đây càng trào dâng trong họ hơn nữa...
Từng tảng thịt thớ cơ rã ra thành từng phần, từng mảng. Lòng bàn tay tuy thô ráp nhưng vẫn mềm mại lại chạm nhẹ nơi gò má. Đôi môi và hơi thở nóng như than nung tiếp tục buông xuống bờ mi, mí mắt, vùng ngực, phần eo... Khoái cảm chồng chất lên phế nang, mao mạch và thành vách. Trong cơn lạc thú, tầm nhìn Silence lại chìm trong màn sương mờ mờ ảo ảo. Cảnh vật xung quanh lại bắt đầu vặn vẹo và trở nên mơ hồ. Cô chẳng thể nhớ bây giờ có đến bao nhiêu Saria nữa: là một, hai hay là ba người...
Từng hồi hơi thở khó nhọc vẫn nhấp nhô theo cơn sóng khoái lạc ào ạt khắp thân thể Wyvern ấy, họ ôm chặt lấy Silence mà khẽ vuốt ve tấm lưng trần. Đầu lưỡi hồng nhục dục kia ngày càng có phần gấp gáp hơn, mạnh mẽ tiến sâu hơn vào khoang miệng cô, đồng thời từng động tác sâu trong tiểu huyệt cũng ngày càng kịch liệt hơn bao giờ hết.
Chìm sâu hơn vào lòng sông hoan lạc. Mồ hôi ròng ròng chảy từ gương mặt đến thân thể. Họ vặn vẹo thân mình, khó khăn trong chuyển động như thể đang vận bộ quần áo nặng nước sông và những âm thanh yếu ớt cứ thế phát ra trong từng hồi hơi thở đứt quãng.
Silence khi này chỉ biết ngây ra trước những Saria đang liên tục chiêu đãi mình. Gương mặt mê người thoạt nhìn nghiêng của cô mang đầy sắc thái càng khiến ba Wyvern ấy cảm thấy rạo rực hơn. Họ giam cầm Liberi nhỏ trong vòng tay mình. Những vòng ôm chất chứa vô vàn cảm xúc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trao trọn con tim thể xác nhiều hơn nữa mới là điều họ mong muốn.
Những cảm giác nồng nàn vẫn tiếp tục kích tình trong đêm tối. Triền miên đến tột cùng.
Ngay khi dục khí như nước dâng tràn bờ, sâu trong tim, động mạch bắt đầu hoạt động một cách mãnh liệt. Rồi từng chút một, các cation được mang đến bởi dòng dịch thể nóng cháy kia dần hòa tan thể xác lẫn tinh thần của Silence một lần nữa.
Cùng niềm cảm xúc ngổn ngang, bốn người họ nhìn nhau cười trong ngượng ngùng. Những nụ cười cứ thế từ từ vỡ ra thành từng hạt sáng, hòa vào bóng tối. Và rồi, từng bộ phận trên thân thể họ trở nên lặng im, cứ thế mà yên giấc nồng.
.
.
.
Vài giờ sau, một trong số họ tỉnh giấc...
Khi này, trời vẫn chưa sáng hẳn và căn phòng vẫn chìm trong sắc chàm thẫm. Người kia cố nhoài người dậy, chống khuỷu, vươn tay để bật sáng chiếc đèn nơi đầu giường, rồi lặng thầm nhìn những đường nét trên gương mặt của Liberi nhỏ đang say giấc bên ngọn đèn này. Saria thương nhất vẻ thông minh, trầm tính nhưng đôi phần ngây thơ của người ấy. Cô cũng thương cả giọng nói ngang bướng mỗi khi cô ấy tranh cãi với mình. Và cả những lúc cô ấy nằm gọn trong vòng tay cô khi này.
Ánh đèn nhàn nhạt rọi sáng một khoảng gian phòng dần đưa người còn lại ra khỏi cơn mơ. Ngước đôi mắt đờ đẫn lên trần nhà, như từ cơn ác mộng trở lại, Silence chợt tỉnh giấc. Thần trí cô hiện đang rối bời trong thực ảo lẫn lộn.
Vừa kề sát mặt vào bờ má cạnh bên, Saria vừa khẽ gọi "Olivia" bằng chất giọng dịu dàng. Nhìn gương mặt nhợt nhạt kia nay đã hồng hào lại đôi chút. Saria nhẹ nhàng âu yếm từng lọn tóc nâu của người con gái vừa bước ra khỏi cơn mơ kia.
- Dậy rồi à? Em hiện thấy trong người thế nào?
Nghe thấy tông giọng thân quen, mái tóc ấy khẽ lay động, Silence dời ánh nhìn rã rời từ trần nhà về phía người kia. Não bộ cô lúc này vẫn còn dập dìu, không đủ sức để suy nghĩ hay nhớ lại chi tiết những gì đã xảy ra.
- Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn chị vì mọi thứ. - Silence nhu hòa nói và trong lòng thầm nghĩ: "thật tốt khi Saria luôn ở bên mình." Rồi cô lại đưa cặp mắt chưa tỉnh táo hẳn lướt khắp gian phòng - Những người khác đâu rồi?
- Ai? Còn ai khác ngoài em và tôi ở đây.
Từ ngữ không được lưu loát, giọng Liberi ấy bỗng nhiên trở nên như do dự.
- À thôi... quên... điều tôi... vừa hỏi đi...
Silence thầm cảm thấy nhẹ nhõm "Hóa ra chỉ là mơ". Dù cho, đó chỉ là một giấc mơ nhưng sự dịu dàng và hơi ấm mà những Wyvern ấy trao cho cô lại thật đến lạ thường.
Quấn mình trong lớp chăn ấm, khi Saria vừa tựa đầu ôm lấy mảng tóc nâu vừa cảm nhận hương thơm từ nó, cần cổ trái của cô lộ ra những vệt hồng hồng đỏ đỏ. Thế nên trong một thoáng, Silence muốn xác thực lại giấc mơ đêm qua.
- Đến giờ tôi vẫn không hiểu lắm. Sao chị lại chọn tôi?
- Tôi đã nói rồi mà, người như em đáng trân quý hơn nhiều. Ngoại trừ ấn tượng về lượng kiến thức chuyên môn. Mỗi lần ở cạnh em, tôi lại cảm thấy bình yên vô cùng.
- Sao cơ?
- Nói thế nào nhỉ? Có những người không cần phải hành động hay bộc lộ gì nhiều, chỉ cần vài câu nói ngắn gọn cũng có thể khiến người khác cảm thấy thanh thản lạ thường. Cũng như em, dù không nói gì với tôi nhưng tôi vẫn có thể ở cạnh em suốt mà không thấy chán. Có những người khi giao tiếp rất thu hút nhưng đối với tôi: một người dù chỉ im lặng nhưng có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái, ấm áp. Những người như em thì thật s ...
- Khoan! Tôi không bảo chị giải thích. Ý tôi là, trước kia, chị chưa từng nói câu "người như em đáng trân quý hơn nhiều" với tôi. Thế thì sao lại... - Silence săm soi nhìn người đối diện.
Bờ vai Saria dường như khẽ run lên trong giây lát nhưng tông giọng cô vẫn thật bình thản.
- Do trong cơn sốt đêm qua, em mê sảng hỏi như thế nên tôi đáp lại thôi.
- Thật sao? - Silence tỏ vẻ nghi hoặc trước phản ứng có chút ám muội của người kia.
- Thật! -Vừa đáp xong, đột nhiên hai hàng mi của Saria nhíu lại, nét mặt trở nên hoài nghi và ánh mắt dán vào Silence chẳng buồn chớp. - Thế tối qua em mơ thấy gì mà lại hỏi tôi câu đấy? Không những vậy, lại còn vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Thay vì ngừng lại một lát để chọn lựa từ ngữ, cùng gương mặt lãnh đạm không chút biểu cảm, Silence nói không suy nghĩ với tông giọng thoáng gắt gỏng.
- Tôi không rảnh mà ngồi nhớ lại mọi thứ đâu. Mệt lắm. Cơn sốt đã làm tôi quên hết rồi.
Dù vậy, Saria vẫn nhận ra rõ Liberi kia đang nói dối, cố tình che giấu cô điều gì đó. Còn Silence không nghĩ gì ngoài việc mình đã mơ một giấc mơ không nên kể cho Saria nghe.
Cuộc trò chuyện đột nhiên đứt quãng, ánh mắt của Silence hơi dao động rồi dừng tại khung cửa sổ. Thấy thế, ánh nhìn của Saria càng tiến gần lại cho đến khi áp sát người bên cạnh đến mức khó chịu. Cô đưa mắt lướt từ đầu đến eo như dò xét rồi nhanh chóng nắm lấy cánh tay Silence, lập tức kéo cô về phía mình.
- Em thật sự không nhớ gì sao?
Saria vẫn lặng lẽ quan sát. Dưới cái nhìn chăm chú của Wyvern ấy, Silence một lần nữa đánh ánh mắt đi nơi khác và một chữ "ừ" được đáp tức thì. Nhưng ngay sau đó, đôi ngươi cô như thể rụt vào tránh đi ánh nhìn dò dẫm của người kia.
- Thôi vậy...
Trong chớp mắt, hai người một lần nữa mặt đối mặt với nhau.
- Dù gì tôi cũng xin nghỉ phép cho em ngày nay rồi. Cần gì em cứ gọi. Còn giờ tôi sẽ ra sofa.
Nói xong, Saria thoáng cười với người đối diện, chỉ để lại lời nói cuối cùng rồi mang theo những cảm xúc phức tạp rời đi.
Sau khi buông tay, mặt mày Silence bắt đầu nóng hừng hực mà ửng đỏ lên đến tận mang tai với cặp mắt thẹn thùng, chậm rãi dõi theo bóng lưng Wyvern ấy.
Vừa bước qua phía bên kia cánh cửa, Saria bất chợt ngả lưng, rít một hơi dài, mím môi như tránh bật thành lời rồi lấy tay che đi tất cả những biểu hiện bối rối, cố giấu đi vẻ ngượng ngùng cùng những xúc cảm khó quên vào đêm qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro