Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12: NỤ HOA TÌNH YÊU (2)

Sáng hôm sau, tại lớp 12A.
Vừa đến cửa lớp, Nhi đã thấy sự khác thường. Sao hôm nay mọi ng ra ngoài cửa đứng hết thế nhỉ? Tính hóng gió sao?
Ngó vào lớp, Nhi chợt hiểu ra sự việc. Thoại Anh đang bực tức đá bàn đá ghế. Trên đầu là mây đen xám xịt, thi thoảng còn có sấm sét đuỳnh đoàng nữa kìa. Còn Phương vẫn bàng quang thư thái ngồi ôm khư khư cuốn sách dược dày cộm ko quan tâm xung quanh ra sao.
-Đồ sở khanh, đồ chết tiệt, đồ trời đánh, đồ thần kinh...- Thoại Anh đang chửi rủa ai thế nhỉ?
-Sao thế Thoại?- Nhi bước tới vỗi vai cô bạn.
Oh, sau 1 hồi thì thào với Phương và Thoại mới biết sự tình như sau. Tất cả là vì bài hát tỏ tình hôm qua của Long hết.
-Vậy thì sao mày tức?- Phương vẫn chất giọng dịu dàng hỏi.
Thoại Anh bị nói trúng tim đen nên cô nàng cứ à ờ mãi ko trả lời đc.
Nhi và Phương nhìn nhau thở dài. Cô bạn của họ....biết yêu rồi!
Sau 1 hồi bàn bạc riêng, Phương gật đầu và đi ra ngoài. Trong lớp chỉ còn Nhi và Thoại Anh.
-Này, mày thấy khó chịu khi Long đi cùng ng con gái khác đúng ko?- Nhi khoanh tay trịnh trọng hỏi.
-Ờ thì đại loại là như thế- Thoại Anh ấp úng.
-Đc rồi. Tao với mày là bạn thân. Nói đi, mày yêu Long. Đúng chứ?
Thoại Anh ko biết trả lời sao cả. Qủa thực cảm xúc của cô lúc này rất rối loạn. Rốt cuộc cảm giác này là yêu ư?
-Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành- Phương đi vào lớp cất giọng vui vẻ. Theo sau là Long.
-OK. Long, tớ bàn giao Thoại cho cậu hôm nay đấy. Dẫn đi đâu thì đi- Nhi nháy mắt với Long rồi lôi Phương đi ngay đến phòng hội học sinh. Có ng muốn "mượn" Phương.
-Hey, Lâm. Ở đây- Nhi vẫy vẫy tay khi thấy bóng dáng Lâm từ xa. Thấy "tín hiệu" Lâm vội chạy tới.
-Phương, cậu hôm nay có bận gì ko?- Lâm thở dốc vì phải chạy 1 quãng hỏi.
-Cũng ko bận lắm. Có việc gì sao?- đôi mắt Phương khẽ ánh lên vài tia nhìn lo lắng.
-Vậy tốt rồi. Đi cùng tớ.- Lâm nắm tay Phương kéo cô đi.

~*~

Ngồi vắt vẻo trên cây( bà này hết chỗ ngồi à), Nhi nở nụ cười mỉm hạnh phúc. Anh 2, anh 3 rồi Phương và Thoại Anh đều đc hết rồi. Cô bé chỉ ngồi chúc phúc mà thôi. Tình yêu với Nhi à? Cô bé ko dám yêu, bởi nếu ng cô yêu biết đc bí mật của Bạch Nguyệt Nhi thì có lẽ ng đó ko ở cạnh cô bé nữa.
Ở 1 cái cây khác đối diện với cây Nhi đang ngồi. Có 1 đôi mắt màu hổ phách đang lặng lẽ quan sát cô bé. Trong lòng bỗng dâng lên 1 thứ cảm xúc kì lạ. Cậu khâm phục cô bé này, khâm phục vì lúc nào cũng nở đc nụ cười hồn nhiên yêu đời trong mọi hoàn cảnh. Điều mà cậu ko thể làm đc. Cậu...sao thế này? Điên mất!
2 tháng sau, tại biệt thự họ Bạch
-Ba, mẹ, nội- Nhi cất cao giọng gọi cả nhà trong khi mình vẫn đang đứng ngoài tháo giày.
-Trời ạ! Tiểu thư khuê các ko thấy đâu. Chưa thấy ng đã nghe thấy giọng rồi- bà nội Nhi lật lật vài trang tạp chí thở dài nói.
-Về nước hơn 1 năm rồi mà ko thèm về thăm nhà 1 lần. Con cháu thế đấy- mẹ Nhi vừa gọt trái cây vừa lên tiếng oán trách cô con gái cưng của mình.
-Gì nữa? Tính quậy phá gì đây?- ông nội Nhi đang đọc vài tờ báo cũng cất giọng khàn khàn hỏi.
-Ư. Nhà mình toàn mắng con ko à- Nhi phồng má, chu miệng phụng phịu ôm cổ ba mình nũng nịu, tay với luôn lấy qủa nho ở bàn bỏ vào miệng ăn ngon lành- Lần này con giới thiệu 2 cô con dâu cho cả nhà chứ
-Hả??? GÌ CƠ???- cả nhà đều dừng ngay việc mỗi ng đang làm lại mà tròn mắt nhìn Nhi đang cười đắc trí. Nhân lúc mọi ng đang đứng hình, Nhi lợi dụng thời cơ ăn thêm vài miếng trái cây nữa.
-Vậy thì ai thế Nhi?- Mẹ Nhi nóng lòng hỏi, gương mặt hồ hởi.
-2 ng đó là tiểu thư gia tộc nào? Hay công ty, tập đoàn nào?- ba Nhi trầm giọng hỏi, đôi tay vuốt mái tóc của cô con gái.
Tất nhiên ai cũng hiểu, Bạch gia là 1 dòng họ qúy tộc, nếu như chọn dâu rể ko môn đăng hộ đối thì đảm báo cánh báo chí ko để yên đâu.
-Ba à! Bây giờ là thế kỉ XXI rồi đó. Đâu còn phân biệt giàu nghèo chứ. Con, với tư cách là đại tiểu thư của Bạch gia Bạch Nguyệt Nhi chỉ nhận 2 chị dâu con chọn làm dâu cả và dâu thứ Bạch gia. Ngoài ra ko nhận bất kì ai. Nếu cả nhà cứ tự chọn ng khác, thì đừng nhìn mặt con và cũng đừng trách con- Nhi gạt tay nghiêm giọng nói rồi đùng đùng bỏ lên phòng.

5 ngày liên tiếp tại biệt thự Bạch gia, ko khí u ám nặng nề bao trùm lấy tất cả.
Nhi thì tự nhốt mình trong phòng riêng. Ko thèm ăn đồ ở ngoài đưa vào. Đấy là ko ăn đồ ở ngoài đưa vào thôi nhé! Còn trong phòng Nhi thì nguyên 1 núi đồ ăn vặt luôn. Chứ tính tuyệt thực thật thì cô bé ko dám chơi. Ng ngoài cứ tưởng Nhi nằm im trong đó mà dỗi. Thế nhưng, bên trong phòng, Nhi lại vô cùng "bận rộn"
-"Hức, bà ngoại ơi...hu hu..."- Nhi tuôn ra 1 dây nức nở với ông bà ngoại ruột của mình
-"Nhi, Nhi, con sao thế? Sao khóc? Ai dám bắt nạt con à? Nói đi, ông bà sẽ xử kẻ đó"- ông bà ngoại Nhi hốt hoảng dỗ dành cô cháu gái
-"Hức...ba mẹ... Hu hu... Con, con chọn...hức 2 chị dâu cho cả nhà hức, thế mà ba con hức hức ko đồng ý. Hức, tại ko môn đăng hộ đối ngoại ơi hu hu"- Nhi cố bóp méo giọng mình đi kể lể
-"Đc rồi đc rồi. Cháu gái ngoan, nghe ngoại ko khóc nữa ha. 2 ngày nữa ngoại sẽ sang với con liền. Ha, ngoại thương"
-"Dạ. Hức..."
Vậy là cứ bài ca như vậy, Nhi khóc lóc kể lể với hết 6 ng bố mẹ nuôi, ngoại nuôi và mẹ nuôi bên Hoàng gia Anh, ông bà ngoại rồi cả ba mẹ Phương và Thoại Anh nữa. Kể ra cô bé cũng có "hậu phương" vững chắc đó chứ. Lần này ko thắng ba Nhi ko mang họ Bạch.
Còn về phía gia đình Nhi thì sao ta? Mẹ và bà nội Nhi thì như ngồi trên đống lửa vì đã 5 ngày rồi cô bé ko ăn gì(theo họ là thế). Cả nhà cũng có phương án "tác chiến" riêng. Đó là cả nhà đã "tuyển chọn" đc 2 cô con dâu đủ tiêu chuẩn xinh đẹp, tài năng toàn diện và môn đăng hộ đối để lấy lòng Nhi.
Chà, cuộc chiến gay go đây.
2 ngày sau, tại Bạch gia.
Nhờ Phương trang điểm 1 ít phấn mỏng. Nhi đã biến thành 1 ng con gái xanh xao, trắng nhợt ko chút sức sống và phải nhờ Thoại Anh dìu xuống nhà gặp mặt ông bà 2 bên nội ngoại, ba mẹ ruột, 6 ba mẹ nuôi, ba mẹ Thoại Anh và Phương cùng ngoại nuôi và mẹ nuôi.
-"Trời đất! Cháu/con tôi"- "hậu phương" của Nhi thốt lên hốt hoảng khi nhìn thấy Nhi. Mắt sưng húp, đỏ mọng, ng như cọng bún xanh xao, khuôn mặt trắng nhợt.
-"Thôi thôi. Ko bàn cãi gì cả. Ta cũng đã tiếp xúc với dâu cả rồi. Ko sao hết. Theo ý con bé Maria đi. Để nó như thế này ko ổn chút nào"- ngoại nuôi của Nhi xua xua tay.
-"Nhưng mẹ nuôi à. Đây là 2 cô con dâu nhà con chọn. Đầy đủ tiêu chuẩn mà"- ba Nhi ngay lập tức bác bỏ, sau lời nói của ông, 2 ng con gái cũng đi ra và cúi đầu chào cả nhà.
-"Nhi à, chị có hầm cháo thuốc Bắc cho em. Em ra ăn cho khỏe nhé?"- 1 ng con gái có gương mặt sắc sảo, đc chọn làm dâu cả đi lên đỡ lấy Nhi từ tay Thoại Anh.

Vậy là để đóng 1 cô gái yếu ớt thực sự. Nhi đành phải ngồi ăn hết 1 tô cháo mùi vị lạ hoắc. Ko, cô bé thích cháo gà hầm béo ngậy của chị Thảo và chị Như cơ.
Mà khoan đã. Sao...sao ng cô bé nóng ran thế này? Ai tăng nhiệt độ điều hòa à? Khó thở nữa. Sao thế này?
Đang ăn, Nhi ngất lịm đi trong vòng tay dâu thứ.
-Hừ. Đúng là giặc bên Ngô ko bằng bà cô bê chồng mà. Lại còn giả vờ ngất nữa- dâu thứ cất giọng dè bỉu.
-Nếu ko phải vì gia tài đồ sộ, chị em mình đâu phải cực nhọc thế này- dâu thứ đặt cạch bát cháo đã vơi đi 2 phần 3 bực mình nói.
Đúng lúc này, ở ngoài phòng khách cất lên 2 thứ giọng. 1 lạnh băng, lơ đễnh, 1 trầm và ấm.
-"Con chào ba mẹ. Ông bà"- Kỳ và Vũ cúi đầu chào.
-"Ko phải Vũ đi công tác ở Đà Lạt sao? Còn Kỳ hình như con vào Vũng Tàu mà. 2 đứa vừa mới bay chiều qua mà"- mẹ Thoại Anh bất ngờ vì sự xuất hiện của 2 ng.
-"Dạ là chúng con bay về gấp ạ. Mà Nhi đâu ạ?"- Kỳ ngó quanh tìm bóng dáng cô em gái nhỏ.
-"Nhà mình làm gì mà để con bé 7 ngày ko ăn uống chứ. Trong phòng con bé có đồ ăn vặt nhưng đâu đủ chất"- Vũ có phần hơi gắt khi nghĩ lại lời nói của Phương.
-"Em chào 2 anh"- từ trong bếp, dâu cả và dâu thứ đi ra tiện thể "ghi điểm" trong mắt Vũ và Kỳ luôn.
-"À! Bé Nhi ăn cháo xong chắc do buồn ngủ qúa nên ngủ gục dưới bếp rồi ạ"- dâu thứ nhanh nhảu tiếp lời.
-"CÁI GÌ? Cô muốn tôi giết cô ko mà dám để em gái tôi ngủ ở đó?"- Kỳ xiết chặt tay, gằn giọng rồi xô dâu thứ ra và chạy vụt xuống bếp. Vài phút sau, Kỳ bế Nhi đi lên với vẻ mặt lo lắng.
-"Anh 2, con bé hình như bị dị ứng"
-"Sao?"- Vũ nhíu mày rồi chạy xuống bếp.
"CHOANG"- chỉ vài giây sau, dưới bếp có tiếng đổ vỡ. Hết thảy mọi ng đều lo lắng chạy xuống xem xét:
-"2 cô, tôi sẽ ko bỏ qua đâu. Đây là cháo hầm thuốc Bắc. Nhi bị dị ứng. Ăn 1 chút đã ko xong rồi. Lần này còn ăn nhiều nữa. Ko cấp cứu nhanh sẽ nguy hiểm tới tính mạng"- Thoại Anh gằn giọng nhìn 2 ng con gái đang tái mét mặt lại kia.
Còn Vũ và Kỳ đã đưa Nhi đi cấp cứu từ lâu rồi. Phương cũng bực mình ko kém nhưng cô biết kiềm chế. Thở hắt ra, Phương gọi điện triệu tập đông đủ tập đoàn rắc rối bảo đến ngay bệnh viện rồi cùng mọi ng đến đó.

Khoảng 20p sau, tập đoàn rắc rối đã có mặt đông đủ trước cửa phòng cấp cứu cùng tất cả mọi ng.
-Anh Vũ, anh nói đi. Ai, ai đã làm Nhi ra thế này?- Thảo rơm rớm nước mắt lay lay tay Vũ. Cầu Chúa, con xin ng đừng để em gái con xảy ra chuyện gì.
Còn Lâm, Long và Phong đang chiếu những tia nhìn chết chóc vào 2 ng con gái lạ hoắc kia sau khi nghe ng lớn kể đầu đuôi. Nếu Nhi mà làm sao, ko cần biết 2 ng họ là ai. Nếu Nhi phải chịu 1 thì họ phải chịu 100.
"BỐP, BỐP"- Như tát vào mặt 2 ng kia và bức xúc quát:
-2 cô nhớ đấy. Đây mới chỉ là vì đã làm cho Nhi phải vào cấp cứu thôi. Nếu Nhi làm sao, dù chỉ là xước da thì tôi thề rằng sẽ đổi cả mạng sống này trả lại cho 2 cô- với Như và Thảo. 2 cô nợ Nhi 1 mạng sống.
-Mày...- 2 ng con gái kia gầm nhẹ. Đường đường là con nhà quyền qúy, ba mẹ còn ko dám lớn tiếng mà giờ lại bị 1 đứa nào đấy tát. Định đánh trả lại thì:
-Đủ rồi- Lâm và Long giữ tay 2 ng và hất ra.
-Tốt hơn thì nên xéo đi. Giữ mạng mình đi. Nếu ko, 2 cô ko toàn vẹn mà ra khỏi đây đâu- Phong gằn giọng nói. Cậu, đang rất tức giận.
Trong lúc này, các bậc ông bà cha mẹ của chúng ta đang thì thầm thì thào:
-"Dâu cả là ng con gái có dây buộc tóc màu xanh lá, còn dâu thứ hình như là cô gái có mái tóc màu rêu kia thì phải"- ngoại nuôi Nhi chỉ trỏ "quảng cáo"
-"Ngoại hình, khí chất ko tồi. Duyệt!"- "hậu phương" của Nhi gật đầu đồng lòng.
-"Giờ kiểm tra tài năng nữa"- ông nội Nhi cất tiếng.
Cuối cùng cũng có kết qủa. May là Nhi ko sao. Nếu ko chắc tất cả bốc hỏa mất. Sau khoảng 1 tiếng trò chuyện cùng các vị phụ huynh thì tất cả cũng ra về. Để Nhi cho tập đoàn rắc rối trông mon
-Hức...hức...
Tiếng gì thế nhỉ? Tất cả ngơ ngác nhìn quanh. Hóa ra là Như và Thảo đang sụt sịt nước mắt ngắn nước mắt dài
-Nhi, cái con bé này. Chị phải đánh 1 trận mới đc. Sao lại nhịn ăn chứ?- Thảo cứng giọng mắng yêu Nhi làm tất cả bật cười. Thảo mà đánh Nhi thì chắc bây giờ có tuyết rơi qúa.
-Hì. Em có sao đâu. Mà 2 chị này- Nhi gãi đầu ngượng nghịu- em muốn ăn cháo gà hầm.
-Ko thành vấn đề. Chị chuẩn bị rồi đây- Như đưa ra 1 cái cặp lồng.
Tất cả những hành động đó, đã lọt vào mắt tất cả những vị phụ huynh đứng...rình trộm bên ngoài. Họ đã biết dâu cả và dâu thứ là ai rồi. Ko cần môn đăng hộ đối. Miễn có tình yêu thực sự là đủ.

-Ko lẽ mấy anh để yên việc tày đình này sao?- vừa nhìn Nhi ngủ, Phong vừa khoanh tay lãnh đạm hỏi.
-Tất nhiên là ko rồi. Mà kể cả có bỏ qua thì Phương và Thoại Anh cũng ko để yên đâu- Kỳ nằm trên 1 chiếc giường bệnh khác trả lời.
-Thế sao vẫn ko thấy động tĩnh gì thế? Hơn 1 ngày rồi mà
-OMG! Dạo này khả năng nắm bắt thông tin của nhóc kém thế. Lên mạng xem báo đi- Kỳ bật dậy tròn mắt nhìn Phong.
"Tin mới nhất: Tập đoàn J.K có nguy cơ phá sản là rất cao khi tổng số cổ phiếu mà các cổ đông đã rút khỏi tập đoàn này là hơn 50%"
-Làm thế quái nào mấy anh rút đc cổ phiếu nhiều thế?- Phong khá bất ngờ. Tuy rằng sức ảnh hưởng của Vũ và Kỳ là ko nhỏ nhưng ko thể như thế này đc.
-À! Đây là thêm 1 chút "gia vị" của các bậc phụ huynh ý mà. Họ ko sắn ống tay ống chân đến xử 2 ng kia là tốt rồi- Vũ gập quyển sách lại cũng tham gia góp vui. Động vào Bạch Nguyệt Nhi? Kẻ đó sẽ đc tới Địa Ngục trần gian.
Vài ngày sau, tập đoàn rắc rối nhận đc 1 tin vui. Đó chính là: đám cưới của Vũ với Thảo, Kỳ với Như sẽ đc tổ chức vào tuần sau.
Vậy là tập đoàn rắc rối lại bận rộn. Mặc dù Bạch gia có thể lo chu toàn đc nhưng tất cả nhất quyết ko để cho ng lớn nhúng tay vào. Tất cả từ trang trí, váy áo, địa điểm tổ chức lễ cưới, khách mời đều do 1 tay tập đoàn rắc rối lo. Thật là, có ai ko dưng ôm việc như mấy ng này ko cơ chứ.
----------
-Nhi, Nhi ơi. Chị xong rồi này- Thảo từ trong phòng gọi vọng ra. Nhưng mãi mà vẫn ko thấy cô bé trả lời, Như kéo váy mở cửa phòng đi xuống phòng khách xem xét.
Mắt 2 ng mở to, khóe miệng nhếch lên, giật giật. Trước mắt cả 2 là hình ảnh của Nhi đang nằm ngủ sải sải ra ghế. Trên mặt che lại bởi cuốn manga "Shin cậu bé bút chì", xung quang là ngổn ngang toàn kẹo bánh. Vũ mà thấy đống kẹo này là đảm bảo Nhi bị mắng cho mà xem.
-Ôh. Nhi, ng ta bán đầy truyện tranh khuyến mại cùng kẹo kìa- Như cúi xuống thì thầm vào tai Nhi. Ngay lập tức, cô bé ngồi bật dậy dáo dác nhìn quanh:
-Đâu đâu?
Biết mình bị lừa, Nhi lườm(yêu) 2 cô chị dâu đang che miệng cười khúc khích của mình muốn cháy tóc.
------
Đã xong phần lễ nghi trước Chúa. 2 đôi vợ chồng mới cưới quay xuống đang định tung hoa thì Nhi chợt hét lớn:
-Dừng lại
Rồi, từ dưới hàng ghế ngồi, cô bé chạy lên đứng trước mặt 2 chị dâu mình.

~*~

Tập đoàn J.K là tập đoàn 2 cô ả "dâu hờ" kia. 2 ng là chị em.

~*~

Tất cả mọi ng đều bất ngờ, ko biết cô nhóc lém lỉnh này làm gì đây.
-Chị Thảo, đây là qùa cưới em tặng chị- Nhi cười tươi đưa cho Thảo 1 mảnh gỗ nâu bóng loáng bằng bàn tay hình chữ nhật, trên đó khắc chữ "Dương Thảo-dâu cả Bạch gia đời 12" cùng hình 1 con rồng vảy bạc uốn lượn. Tặng Thảo xong, Nhi quay qua Như nói tiếp- chị Như, đây là qùa em tặng chị- Nhi đưa ra 1 chiếc hộp bọc nhung đen, bên trong là sợi dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh sắc vàng nhạt(có ai còn nhớ ko? Nếu quên đọc lại chương 8: Noel rắc rối nhé!) và đeo vào cổ cho Như.
Xong xuôi, cô bé cầm tay Thảo và Như đi lên trịnh trọng tuyên bố:
-Hôm nay, tôi với tư cách là Đại Tiểu Thư Bạch gia đời thứ 12 Bạch Nguyệt Nhi tuyên bố: Đại Phu Nhân của Bạch gia đời 12 là Dương Thảo. Nhị Phu Nhân là Trịnh Khánh Như.
Sau lời nói dõng dạc có sức phá hủy màng nhĩ mà ko cần micrô đó của Nhi, tất cả mọi ng đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng.
--------
Hôn lễ kết thúc, đôi vợ chồng trẻ cùng lên máy bay để hưởng tuần trăng mật. Vậy là Nhi có 1 tháng bay nhảy rồi. Quậy phá thôi!
Tan học, Nhi khoác balô đi ra cổng trường chờ xe đến đón. Đang trưng bộ mặt con nai vàng ngơ ngác ra thì chợt có tiếng gọi:
-Ê, đi công viên ko?- Phong lái xe môtô phân khối lớn đỗ trước mặt Nhi hất hàm hỏi.
-Ôh. Hôm nay chắc mặt trời mọc đằng Tây qúa. Tự dưng lại có lòng tốt ghê. À mà chờ 4 ng kia nữa chứ?- Nhi nói móc mỉa Phong.
-Thật ko ngờ. Cô(cách gọi theo giao ước ở đầu truyện) lại thích làm kì đà cản mũi. Thật ko ngờ 1 ng lại hội tụ nhiều tính xấu như thế- Phong vờ lắc đầu thở dài chán nản.
Nhi giờ mới à lên 1 tiếng hiểu ra vấn đề. Thế mà cô nhóc quên béng mất.

Nhi cùng Phong đi vào công viên quậy phá 1 lần. Nào, điểm xuất phát là mê cung huyền bí!
-Này, cầm lấy- Nhi đưa cho Phong tờ bản đồ để đi vào mê cung.
-Sao cô ko cầm mà xem- Phong cao giọng châm chọc Nhi. Cậu đoán khả năng 8 9 phần là cô bé ko biết xem bản đồ- thật là, ng gì đâu 18t đầu rồi mà ko biết xem bản đồ.
-Gì chứ? Chẳng qua là ta đây tài năng qúa rồi, ko nỡ làm ng hoàn hảo sợ ng ng ghen tị nên có chút xíu khuyết điểm thôi- ngay lập tức Nhi bật lại, tiện thể tự sướng thêm vài câu.
Biết ko cãi cùn đc với vua rắc rối, Phong hậm hực lôi tay Nhi tiến vào mê cung.
Vào trong, nhiệt độ đột ngột mát hơn khiến Nhi hơi ớn lạnh. Ánh đèn vàng, xanh, đỏ leo lét cùng tiếng "Hùùù....ààà..." vang vọng nhằm hù dọa những ai yếu tim.
Đang đi, chợt Nhi cảm thấy ống quần jeans của mình bị cái gì đó níu lại.
-YAAAA...
Phong đang chăm chú có nhìn bản đồ chợt giật mình vì tiếng thét trời rung đất lở của Nhi. Khoan, tiếng thét này ko phải tiếng thét thất thanh sợ hãi mà là tiếng thét lấy hơi để đánh nhau. Tội nghiệp con ma nào đó vô phúc.
-Này, mi biết xem ko thế hả? Mãi chưa ra đc là sao?- Nhi dậm chân đi lên ngang bằng Phong bực tức hỏi.
-Có giỏi thì cô xem đi. Càm ràm mãi- Phong cũng quay sang gắt lại.
-Ta mà biết xem thì đã ko đưa cho mi cầm- Nhi cao giọng nạt lại.
"Hù...hù..."- 2 cái bóng trắng vụt qua, tóc tai rũ rượi, trên bộ đồ vải trắng loang lổ màu đỏ.
"BỘP, BỘP"
-Ta đang bực. Biến- Nhi và Phong đồng thanh đá vào 2 con ma kia. Mặt phừng phừng lửa giận.
Khoảng 15p sau, 2 siêu rắc rối cũng đi ra. Ở 1 cửa lách riêng, khoảng 5 ng mặt mày bầm tím dìu nhau đi ra và thẳng tiến đến bệnh viện.
-Ăn đi- Nhi đưa cho Phong 1 cây kẹo bông màu trắng. Còn trên tay cô bé thì ôi thôi! 2 cây kẹo bông màu hồng, 1 bịch bắp rang bơ cỡ lớn, vài xiên xúc xích nướng, 1 chai C2, mấy cái bánh ngọt, rồi nào là kẹo mút, bim bim.
-Trời...trời. Cô tính đi tị nạn à mà mua lắm đồ thế này?- Phong rơi vào trạng thái sock ko đỡ nổi nhìn Nhi. Ko thể ngờ đc đây là vợ tương lai của cậu. Lấy về ko khéo ra đường ăn mày sớm (anh cứ làm như tiền Hàn gia ít lắm ý).
-Ăn đi. Ngon lắm á. Nhân lúc 2 ko ở đây tranh thủ ăn- Nhi cười tươi.
Phong cắn thử 1 miếng kẹo bông. Cái vẻ mặt ngơ ngơ, sau đó là 1 khuôn mặt bất ngờ làm Nhi bật cười khanh khách. Cậu nhóc này cũng thú vị ghê đấy chứ.
Cây kẹo bông ngọt lịm, lại có vẻ dai dai rồi tan trong miệng. Phong ko ngờ đồ ăn hàng lại ngon đến vậy.

Trong công viên, ng ta thấy 1 đôi trai gái đi cùng nhau. Cô gái luôn miệng nói, trên môi nở nụ cười tươi. Tay chân lúc nào cũng khua khoắng chẳng chịu yên. Còn cậu con trai vài phút đầu thì điềm tĩnh đút tay túi quần đi đằng sau. Nhưng ngay sau đó thì sải bước chân đi ngang bằng cô gái. 2 ng chí chóe đấu võ miệng.
------
Kể từ khi Vũ và Kỳ đi hưởng tuần trăng mật, Nhi ko về căn nhà gỗ kia nữa mà trở về biệt thự họ Bạch. 1 phần là vì ở 1 mình cũng buồn, 1 phần vì sợ ma.
Tối đến, tại phòng khách biệt thự họ Bạch
-Ai! Ông Nội chơi gian, qua lượt ông rồi mà!
-Mẹ, sao mẹ ngó bài con?
-Tứ K nè. Haha, cả nhà thua con rồi.
-Con trai nè, ta có dây 9 10 J Q K A hẩn hoi nhé! Haha, thua lão già này chưa?
-Hừ! Vậy ông mau đi đi.
-9 cơ nè!
-Yaaa! Con át cơ. Hura, con thắng. Yeah!
Nhi nhảy cẫng lên ghế reo hò mặc cho mặt ông bà nội và ba mẹ mình đang xám xịt. Vui ghê, lâu lắm ko cùng cả nhà đánh bài tiến lên rồi.
-Dạ thưa, có cậu Phong đến ạ- 1 cô hầu nhỏ nhẹ đi đến thông báo, theo sau là Phong.
Chưa cần để khách lên tiếng, mẹ Nhi đã chặn họng:
-Phong đó hả cháu? Cháu đến đón Nhi à? Ừh ừh mấy đứa cứ đi chơi nhé. Dù sao ở nhà nó cũng ko làm gì
Nhi biết mà. Mẹ đang muốn tống cô bé đi để mẹ đánh bài thắng chứ gì? Hứ!
1 lúc sau, Nhi cũng đã yên vị trên chiếc xe môtô của Phong.
Buổi tối mùa hạ thật mát, những cơn gió tạt vào mặt Nhi. Cả Hà thành lấp lánh ánh đèn lung linh.
-Ủa? Đây là Green Star mà. Tối rồi học hành gì nữa- Nhi nghệt mặt ra khi Phong đưa cô bé đến trường.
-Ai bảo đến học. Đi nhanh nào- Phong trèo tường đi vào, đang định quay lại xem Nhi thế nào thì đã thấy cô bé nhảy bụp xuống đất rồi. Qủa thực, Nhi ko phải là con gái!
Sau 1 lúc đi đi lại lại, băng qua vài dãy hành lang. Cuối cùng là leo lên 1 cái cầu thang cao ngất ngưởng thì Phong cũng dừng lại. Oa! Hóa ra đây là đài thiên văn của trường. Đẹp qúa đi! Nhìn thấy đc nguyên cả 1 bầu trời rộng lớn. 1 bầu trời đêm tím huyền bí, điểm xuyến những ngôi sao lấp lánh tựa những viên kim cương.
-Đẹp qúa!- Nhi thốt lên.
-Đến rồi. Mưa sao băng kìa- Phong chỉ tay lên trời. Hàng ngàn vệt sáng đến và đi chớp nhoáng nhưng cũng đủ làm sáng rực cả bầu trời.
-Mau ước nguyện đi- Nhi vỗ vai Phong rồi chắp tay nhắm mắt ước nguyện. Bên cạnh, Phong cũng làm theo.
Cầu Chúa, điều ước của họ sẽ là sự thật.

~*~

Phong cũng có bí mật nhưng ko khủng khjếp bằng Nhi đâu.

~*~

1 tháng Nhi bay nhảy phá làng phá xóm cùng Phong trôi qua nhanh chóng. Hôm nay là ngày 2 đôi vợ chồng trẻ về nước.
-Anh 2, anh 3, chị Thảo, chị Như- tại sân bay Nội Bài, Nhi vẫy tay rồi chạy nhanh về phía 4 ng.
-OA! Lâu ko gặp anh chị nhớ qúa đi- Nhi sà vào lòng Kỳ nũng nịu
-Chứ ko phải em có 1 tháng quậy phá sao?- Thảo bẹo má cô em.
-Hì. Thôi, mọi ng mau lên xe về đi. Về còn nấu cơm em ăn nữa. Em đói qúa- Nhi xoa xoa bụng chu môi làm ai nấy bật cười. Lớn rồi mà cứ như con nít ấy.
Tập đoàn rắc rối đc triệu tập tại căn nhà gỗ nhỏ. Bữa tối hôm đó thực sự rất vui. Căn nhà nhỏ rộn tiếng cười.
"Cười lên nhé mọi ng"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: