Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại Truyện 3

~.Chàng trai của Tuyết.~

(Phỏng theo Bà chúa Tuyết)

Note: Hôm nay tôy THẬT SỰ NGHIÊM TÚC nên khi viểt tôy cũng sẽ THẬT SỰ NGHIÊM TÚC, chuyện quan trọng phải nhắc hai lần :))

"Baji và Kazutora là hai người bạn thân thiết từ thuở còn bé.

Nhưng Baji đã bị mảnh vỡ của chiếc gương quái dị đâm vào và mất tích,

khiến Kazutora phải đổi cả thanh xuân để tìm lại bạn mình..."

__

I. Chiếc gương và những mảnh vỡ.

Ông bà ta dạy rồi. Không có lửa làm sao có khói, nên hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về nguồn gốc của nó. Một hôm nào đó tại một nơi nào đó, con quỷ tên là Sanzu Haruchiyo rất sung sướng khi tạo ra một chiếc gương quái dị. Khi nhìn vào đó, hắn có thể thấy những thứ xấu xa nổi bật hẳn lên, còn những thứ tốt đẹp thì biến dạng, xấu xí. Lấy làm tự hào cho phát minh "vĩ đại" của mình, hắn mang chiếc gương đó đi trêu chọc các con quỷ khác, bao gồm hai anh em quỷ Haitani, quỷ Kakuchou khiến cho chúng tức điên lên. Sanzu hắn còn muốn mang chiếc gương lên đùa với Chúa trời Shinichiro Sano và pà tink Izana Kurokawa. Nhưng xui thay, khi vừa đến trước mặt hai vị đấng tối cao đấy thì chiếc gương vỡ ra thành trăm mảnh. Xu cà na hết chỗ nói.

Ôi thôi giồi. Từng mảnh gương nhọn như tim lao như tên lửa xuống đất. Lời nguyền của những mảnh gương là khi găm vào ai đó họ sẽ trở nên lạnh lùng, thô lỗ, đúng kiểu lạnh lùng boy mà chị em mê sái cổ luôn. Còn những mảnh lớn thì người dân nhặt về cắt làm kính cửa sổ, đừng dại mà nhìn qua đấy vì bạn sẽ thấy những thứ "thú vị" như Sanzu hắn thấy...

__

II. Hai cậu bé.

Hai cậu bé. Chúng chỉ là hai đứa trẻ bình thường, tại sao lại nói về chúng?

Đừng vội, nghe tiếp đi nào, bạn sẽ biết được lý do vì sao thôi~

Hai đứa trẻ này, chúng không phải anh em ruột, càng không phải họ hàng xa, chúng đơn giản chỉ là hàng xóm của nhau thân thiết từ hồi bé. Một đứa tên Baji Keisuke, đứa còn lại tên Kazutora Hanemiya. Gia đình chúng sống ở nơi thành phố đông đúc, đứng còn không đủ chỗ, nhà cửa gần nhau, nên dựa vào việc này, chúng đã tạo ra một cái máng nước đễ dễ dàng qua lại theo đường cửa sổ trên phòng mỗi đứa. Mùa hè rất dễ dàng khi chỉ cần nhảy một cái là gặp được nhau. Nhưng mùa đông thì khác, hai đứa phải chạy qua rất nhiều cầu thang, cánh cửa mới tới nơi. Nếu lười, chúng sẽ dùng những đồng xu, hơ nó trên lửa và áp vào cửa kính đầy sương nước. Lập tức chúng sẽ có một lỗ tròn bé xíu để nhìn qua nhau. Chúng đã từng hạnh phúc như thế. Hôm nay cũng là một ngày mùa đông, từng cơn gió lạnh teo trym lần lượt thổi vào hai căn nhà nhỏ của Kazutora và Baji. Nhưng chúng nó không quan tâm điều đó cho lắm. Chúng đang ngồi chú tâm lắng nghe câu chuyện của bà ngoại Mitsuya Takashi kể. Bà đang kể về câu chuyện Cậu bé của Tuyết :))) Đang kể bỗng dưng Kazutora hỏi:

- Bà ơi, cậu bé tuyết có đóng băng mọi người không ạ?

- *Bà ơi cái mả cha mày, tao là ông* Bà nhớ là không đâu, chỉ trừ khi ai đó làm bà ta tức giận thôi...

- Bà ta mà làm thế, tao bẻ cổ bả liền :)))

Baji nói đầy kiêu hãnh.

- *Coi chừng tao kêu Rindou tới bẻ mày bây giờ* Ừ nhể?! Mày hay thật!

Bà Mitsuya xoa đầu hai đứa trẻ và tiếp tục kể câu chuyện của mình...

Buổi tối hôm đó, Baji đang thay đồ chuẩn bị ngủ thì bỗng nó thấy tuyết rơi. Bắc ghế ra và ngắm nhìn những bông tuyết, bỗng cậu thấy hiện tượng lạ cần đưa vào kỉ lục Guinness hoặc sách đỏ thế giới: Một bông tuyết trong số đó lớn lên, biến thành một cậu thanh niên khoảng 16, 17 tuổi có mái tóc màu vàng nhạt, mặc một chiếc áo bông màu trắng có họa tiết bông tuyết bé xíu liền kề nhau được chạm khắc từ băng, chiếc quần dài cậu mặc cũng đính đầy băng và đôi chân thon dài của cậu được bao bọc bởi đôi ủng bông cũng trắng nốt. Trông cậu ta có vẻ sang trọng và lịch sự, người cậu có một làn da trắng hơn Ngọc Trinh, lóa cả mắt. Nhưng nếu nhìn tổng thể lại thỉ vẫn mang hình dáng của con người. Cậu ta có một đôi mắt rất đẹp, nó có màu xanh lam nhẹ và nhìn mãi không chớp. Liếc thấy Baji đang ngẩn ngơ nhìn mình, cậu khẽ gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho Baji. Ngượng quá, Baji liền thụp xuống khỏi tầm nhìn cậu ta. Hình như nó vừa thấy một con chim sẻ bay sượt qua cửa sổ nhà mình...

__

III. Baji biến mất.

Đến tầm này rồi, bạn chắc chắn sẽ không thể từ chối nữa đâu~ Hãy nghe tôi kể tiếp nhé...

Baji và Kazutora đang ngồi chơi ở hai chiếc máng. Chúng đã trồng một chậu hoa hồng và giờ những bông hoa hồng đỏ đã bung nở rực rỡ. Kazutora đã thuộc bài thánh ca nói về hoa hồng (thuộc cái CMNR, thu âm sẵn xong ngồi hát nhép mà cũng càu nhàu) và giờ em đang ngân nga hát: "Hoa hồng mọc trong thung lũng... Nơi mà đức Chúa Jesus đang phán bảo ta..."

Chúng nắm tay nhau đi đến nhà thờ để cầu nguyện. Nhưng khi chuông nhà thờ vừa điểm 5h chiều thì bỗng cánh cửa gương của nhà thờ bỗng "Choang!" một tiếng, vỡ tan tành và một mảnh gương bay thẳng vào nơi ngực trái của Baji. Nó liền nhăn mặt, rồi quỳ thụp xuống ôm chặt ngực. Kazutora thấy vậy liền chạy lại đỡ bạn mình dậy và hỏi han đầy lo lắng. Nghe bạn mình nói rằng bị đau ngay tim, Kazutora liền lật người bạn lại và xem xét. Nhưng Baji bỗng bình thường lại, nói:

- Có lẽ nó rơi ra rồi, tao ổn...

- Ừ-ừ, lần sau đừng làm tao sợ nữa... *Giả trân quá ba ơiiii*

Nhưng không phải!

Chắc bạn còn nhớ mảnh gương vỡ của con ả Xuân :))?

Chính mảnh gương đó đã đâm vào tim Baji. Bỗng sắc mặt dần chuyển sang lạnh tanh, nó thấy Kazutora đang ngồi bên cạnh và nắm tay mình liền giằng tay ra và bảo với Kazutora rằng đừng bao giờ động vào tay nó, kinh tởm. Nghe những lời nói này của Baji, Kazutora nó có cảm giác bị bỏ rơi và phản bội, nó liền chạy lại và hỏi tại sao lại như thế. Baji không thèm đoái hoài đến nó, trái lại còn bảo nó tránh ra, khiến Kazutora nhưng chết lặng, đứng đơ ra ngay giữa nhà thờ...

Tối hôm đó, Kazutora đang ngủ bỗng nghe tiếng lạch cạnh. Nhìn sang nhà bên, nó thấy Baji đang ra khỏi nhà. Đêm hôm thế này còn đi lang thang, hẳn là có vấn đề về tâm lý và cảm xúc. Rõ ràng 101% là điên =)) Và một cảnh tượng xảy ra: Nó thấy Baji nắm tay một anh (đẹp) trai có khoác chiếc áo lông ngỗng trắng muốt, đội chiếc mũ bông màu trắng và cùng nhau bước lên chiếc xe trượt tuyết màu trắng chạm khắc hình bông tuyết rất sang trọng. Kazutora mở cửa sổ, hét lớn:

- Baji!!! Mày làm cái quái gì vậy?!

Nhưng đã quá muộn. Chiếc xe lượn hai vòng và biến mất sau làn sương mờ ảo kèm theo các bông tuyết vây quanh, để lại Kazutora vẫn gọi tên Baji trong vô vọng...

Bên này cũng đã có chuyện. Sau khi bước lên chiếc xe của người lạ, nó liền lắc lư lạng lách đánh võng chao đảo bảy-bảy-bốn-chín vòng rồi bay lên không trung. Chiếc xe càng lúc đi càng nhanh với vận tốc 100km/h làm cho Baji sợ hãi. Nó bỗng để ý đến cậu thanh niên kia. Thi thoảng cậu ta lại nhìn qua phía nó và mỉm cười. Hình như cậu ta quen biết nó thì phải. Chiếc xe càng lúc càng đi nhanh hơn. Nhưng mỗi lần nó định bước xuống xe thì cậu thanh niên ấy lại lắc đầu khiến nó câm nín và không muốn bước xuống. Cứ như thế họ đã bay qua cửa ô. Tuyết rơi càng lúc càng dày, mỗi bông tuyết to bằng một con gà đến nỗi nó không còn có thể nhìn thấy đôi bàn tay của nó nữa. Nó muốn ra khỏi xe, liền dùng sức của tay kéo mạnh cửa xe, nhưng vô ích. Chiếc xe như bị khóa chặt cánh cửa và chạy nhanh như gió. Baji hét to sợ hãi, nhưng không ai nghe thấy nó cả. Tuyết vẫn cứ rơi và xe vẫn cứ chạy. Thi thoảng chiếc xe lại xóc mạnh như đang chạy qua những cánh đồng thảo nguyên bao la làm cho Baji giật mình. Nó muốn đọc một bản kinh Chúa, nhưng đến bảng chữ cái bảng cửu chương nó còn chưa nhớ nổi thì đừng nói gì đến bản kinh dài hơn một trang giấy A0;-;

Bỗng chiếc xe quay đầu và thắng mạnh lại. Người ngồi bên cạnh nó đứng dậy. Trông cậu ta trắng toát, cứng cáp, cao lớn và đầy rẫy sự quý phái - Cậu bé tuyết.

- Thế là chúng ta đã bình yên vô sự đến đây rồi.

Cậu ta nói. 

- Nếu em thấy rét thì có thể chui vào áo ta.

Xung quanh Baji, giờ chỉ có sương mù và tuyết. Bỗng cậu ta hỏi:

- Em còn rét không?

- Không... không ạ...

- Ừm.

Như cảm thấy an lòng với câu trả lời của Baji, cậu ta liền cúi xuống và hôn nó một cái (mă chỉ đạo diễn cái khúc này mà tui gớt nước mắt luôn). Cái hôn đó làm Baji lạnh toát, nó cảm thấy sự êm dịu của đất và sự ấp áp của quan tài, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua chốc lát thôi. Cậu ta lại hôn Baji thêm một lần nữa, cái hôn đó khiến nó quên đi tất cả người thân, kể cả người bạn thân nhất của nó - Kazutora, nó cũng quên tuốt luốt :))

- Ta chỉ có thể hôn em thêm lần này nữa thôi, nếu thêm làn nữa em sẽ chết cóng mất.

Baji nhìn cậu ta. Cậu ta rất đẹp. Không ai có khuôn mặt nào diễm lệ hơn cậu ta. Không còn mang vẻ lạnh lùng băng giá như lúc cậu vẫy tay nó. Nó thấy cậu ta thật toàn mỹ. Bỗng thấy có kẻ đang nhìn chằm chằm mình với con mắt soi mói, cậu ta liền quay lại, nở một nụ cười mỉm khiến kẻ kia phải ngượng che mồm quay qua chỗ khác (mă nó sặc mùi đam kể từ khi Baji gặp Cậu bé Tuyết luôn;-;). Gió bão rít lên điên cuồng nghe xa xa tiếng vọng lại của những bài hát cổ...

__

IV. Vườn nhà bà có phép lạ.

Khi Baji đi rồi thì Kazutora nghĩ gì? Baji đi đâu? Chẳng ai biết. Đi về hướng nào, cũng chẳng ai hay. Chỉ nghe bọn trẻ con kể lại rằng chúng đã trông thấy Baji nắm tay một thanh niên lạ bước lên chiếc xe trượt tuyết lớn và đi về phía cửa ô. Kazutora đã hoang mang vãi cả bà già ra ;-; Cuối cùng người ta đoán là Baji đã rơi xuống sông gần đấy và chết đuối rồi.
Mùa xuân đã đến. Mặt trời xuất hiện chói lọi.

- Chắc là Baji đã chết ở một nơi xa...

Kazutora xụi lơ nói.

- Ta không tin là như thế! Mặt trời bảo.

- Chắc là Baji đã chết ở nơi rất xa, nó nói với đàn chim nhạn.

- Chúng tôi không tin điều đó, đàn chim trả lời.

Cuối cùng Kazutora cũng deo tin là Baji đã chết.

Một buổi sáng em nói:
- Mình mang đôi giày này và ra sông hỏi xem Baji đang ở đâu.

Trời mới tang tảng sáng. 

Nó hôn bà nó lúc này còn đang ngủ, xách đôi giầy đó ra đi một mình, theo lối cửa ra con song Hakkai Shiba.

- Sông ơi! Có thực là sông đã bắt đứa bạn thường vẫn chơi với tôi không? Tôi sẽ biếu sông đôi giầy nếu sông trả bạn lại cho tôi!

Hình như các ngọn sóng đang niềm nở chào đón nó. Nó ném đôi giầy mà nó quý nhất trên đời xuống dòng nước đang chảy xiết. Nhưng giầy rơi gần quá, sông lại đánh giạt vào bờ, như có ý từ chối cái của quý nhất của Kazutora vì sông có bắt Baji đâu. Nó tưởng vì ném chưa xa, nên nó trèo lên chiếc xuồng đang nổi giữa bụi cói, đi ra tận mũi xuồng để ném đôi giầy lần nữa. Chiếc xuồng không buộc nên trôi ra xa. Thấy thế, nó vội đi về phía đuôi xuồng, nhưng xuồng đã trôi cánh bờ hơn một mét rồi và ngày càng lướt đi nhanh hơn.

Kazutora liền rượt theo con xuồng và nhảy lên nó. Xuồng trôi theo dòng nước tách xa hẳn bờ sông. Kazutora ngồi trên xuồng, chân nó vẫn đi tất. Đôi giầy nổi ở phía sau, không trôi kịp xuồng.
Hai bên bờ trăm hoa đua nở, cây cổ thụ um tùm, hàng đàn bò và cừu gậm cỏ trên cánh đồng, nhưng không có một bóng người.

- Có lẽ dòng sông sẽ đưa ta đến với Baji chăng?

Kazutora thầm nghĩ.

Ý nghĩ đó làm nó vui hẳn lên. Nó đứng dậy và ngắm nghía hai bên bờ xanh tươi hàng giờ. Xuồng trôi qua một khu vườn lớn trồng toàn anh đào. Trong vườn có một ngôi nhà nhỏ, có những cửa sổ sơn xanh đỏ trông rất kỳ quặc, trước nhà có hai chú lính gỗ bồng súng như chào người qua lại.

Kazutora tưởng đấy là người thật liền kêu cứu. Không thấy họ trả lời. Dòng nước đẩy xuồng vào sát ngôi nhà. Kazutora kêu to hơn. Một bà cụ trong nhà đi ra. Bà chống nạng và đội chiếc mũ cói lớn. 

Bà suýt xoa:

- Khốn khổ thằng bé! Sao lại bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi thế này?

Bà nói và lấy nạng khều, kéo chiếc xuồng vào bờ rồi đỡ Kazutora lên bờ.

Kazutora sung sướng được lên trên mặt đất, nhưng trong lòng có ý sợ bà lão lạ này.

- Cháu lại đây! Cháu là con nhà ai? Sao cháu lại ngồi thuyền trôi mãi đến đây?

Kazutora kể lại cho bà lão nghe sự việc đã xảy ra. Bà lão lắc đầu. Hừ! Hừ!

Khi Kazutora hỏi bà có trông thấy Baji đâu không, bà trả lời không thấy, nhưng chắc rồi Baji sẽ đến.

Như thế thì chẳng nên buồn, mà hãy nếm những quả anh đào thơm ngọt và ngắm những hoa đẹp, đẹp hơn các bông hoa trong các tập tranh nhiều. Mỗi bông hoa đẹp còn biết kể một chuyện rất dài.

Bà lão cầm tay Kazutora dắt vào nhà rồi đóng cửa lại. Một ánh sáng kỳ diệu qua các cửa sổ rất cao và các ô kính màu đỏ, xanh, vàng rọi vào nhà. Trên bàn bày đầy những quả anh đào trông rất ngon. Kazutora muốn ăn bao nhiêu cũng được. Bà lão lấy chiếc lược bằng vàng chải tóc cho nó, chải lại mái tóc đen vàng suôn mượt sao cho ôm lại khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Kazutora.

Đã từ lâu bà mơ ước có một cháu trai, bà nói:

- Bà sẽ tìm mọi cách làm cho cháu hết buồn...

Được bà lão chải tóc cho Kazutora dần dần quên cả Baji, người bạn thân nhất của nó, vì bà lão có phép lạ. Nhưng bà không phải là một phù thuỷ ác nghiệt. Bà chỉ làm điều lành, bà muốn giữ Kazutora lại. Bà ra vườn lấy nạng chĩa vào các khóm hồng làm cho hoa đang nở đẹp bỗng chui ngay xuống đất đen, không còn trông thấy dấu vết gì nữa. Bà lão sợ rằng khi trông thấy hoa hồng Kazutora lại nhớ đến Baji và bỏ đi mất.

Bà dẫn Kazutora ra vườn hoa. Cảnh ở đây tuyệt đẹp, hương thơm ngào ngạt. Ở đây có đủ các loại hoa, nhiều không tưởng tượng được, hoa của cả bốn mùa, muôn màu muôn vẻ. Không có tập tranh nào có đầy đủ màu sắc và đẹp như thế. Kazutora vui vẻ nhảy nhót khắp nơi. Nó vui đùa đến lúc mặt trời lặn sau đám cây anh đào. Bà lão sửa soạn cho nó một chiếc giường lộng lẫy có gối đỏ viền tím để nó ngủ mơ thấy những giấc mộng đẹp như những giấc mộng của một vị hoàng đế.

Sáng hôm sau ngủ dậy nó lại chơi với hoa dưới nắng ấm. Nhiều ngay qua đi như vậy. Kazutora thuộc từng bông hoa. Hoa tuy nhiều thế nhưng nó thấy thiếu một loại hoa. Loại gì nó không biết, chỉ thấy là thiếu.

Một hôm Kazutora đang ngồi, chợt nhìn vào chiếc mũ cói có vẽ hoa của bà lão. Bông hoa đẹp nhất là một bông hồng. Bà lão đã làm phép cho các bông hồng chui xuống đất, nhưng lại quên mất bông hồng trên mũ. Ở đời ai mà lại có thể nghĩ đến tất cả mọi thứ trong một lúc!

- Sao?

Kazutora hỏi, 

- Ở đây không có hoa hồng à bà?

Nó chạy vào các luống hoa, tìm mãi, tìm mãi, cũng chẳng thấy có hoa hồng.

Nó ngồi xuống, sững sờ khóc.

Nước mắt nó nhỏ đúng vào chỗ cây hoa hồng đã biến đi làm ướt đất, tức thì hoa hông lại mọc lên, tươi tắn như trước lúc chui xuống đất. Kazutora ôm lấy cây hồng, hôn lên hoa, nghĩ đến hoa hồng ở nhà rồi nghĩ luôn đến Baji.

Nó nói:

- Chetme, mình bỏ phí bao nhiêu thời gian rồi! Mình phải đi tìm Baji chứ? Hoa có biết Baji ở đâu không? Baji đã chết ở một nơi rất xa đúng không?

Hoa hồng đáp:

- Baji chưa chết đâu! Chúng tôi vừa ở dưới đất chỗ ở của những người chết lên, nhưng không gặp cậu ta.

Kazutora cảm ơn hoa rồi đi tới các hoa khác. Đến hoa nào cũng ngó vào đài mà hỏi có biết bây giờ Baji ở đâu không.

Hoa huệ đỏ nói:

- Em có nghe thấy tiếng trống đánh không? Hai tiếng Tùng, Tùng mà? Em hãy nghe tiếng hát của người đàn bà goá chồng! Hãy nghe các tăng lữ cầu kinh! Một phụ nữ người ấn mặc áo dài đỏ trèo lên giàn hoả thiêu; ngọn lửa quấn quanh lấy bà và xác chồng bà; nhưng bà lại nghĩ đến người có đôi mắt sáng rực hơn cả giàn hoả, người mà cái nhìn nồng cháy thâm nhập vào bà mạnh hơn cả ngọn lửa sắp thiêu cháy thân thể bà thành tro bụi. Ngọn lửa của trái tim có thể chết trong ngọn lửa giàn củi không nhỉ?

Kazutora nói:

- Mình chịu, không thể hiểu được.

- Đó là một chuyện đã xảy ra trong đời tôi, huệ đỏ nói.

- Còn hoa bìm bìm định kể chuyện gì nào?

Bìm bìm nói:

- Trên núi kia có một toà lâu đài. Cây cối xanh tươi quanh năm, mọc trên những bức tường màu đỏ đến tận bao lơn. Trên bao lơn có một cô gái đẹp đứng đấy. Nàng thường cúi nhìn qua khe núi xuống đường. Trong đám hoa hông lủng lẳng trên cành chẳng có đoá nào tươi đẹp bằng nàng. Hoa mận bị gió cuốn đi cũng không nhẹ nhõm hơn nàng. Bộ áo lụa nàng mặc phập phồng trước gió. Còn chàng, sao chàng chưa tới nhỉ?

Kazutora hỏi:

- Hoa nghĩ đến Baji phải không?

Bìm bìm trả lời:

- Mình chỉ kể lại đời mình, thuật lại giấc mơ của mình thôi.

Hoa mao lương kể chuyện gì đấy?

Mao lương nói:

- Giữa hàng cây người ta treo dây và ván gỗ làm đu, hai em bé xinh đẹp đang đánh đu, trên mũ mỗi em có đính một bông hoa hồng trắng như tuyết và một dải lụa xám phất phơ theo chiều gió. Hai em ngồi bỏ thõng chân, còn anh của các em thì đứng trên đu. Em trai quấn cánh tay vào dây để giữ đu cho chắc hơn, vì một tay em còn phải cầm cái bút, tay kia cầm cái ống thổi bọt xà phòng bằng đất. Em vừa đánh đu vừa thổi hàng dây bong bóng bằng nước xà phòng, chúng bay lên và trông như nhuộm bằng nhiều màu sắc. Cái bong bóng cuối cùng dính vào ống thổi và bị gió thổi ngả về một bên. Một con chó mực con đứng vươn hai cẳng sau để với theo đu. Đu bay, chú chó ngã xuống và sủa om lên. Bong bóng xà phòng vỡ dần. Một mảnh ván bay, một bong bóng vỡ, đó là câu ca của tôi.

- Chuyện hoa kể hay đấy, nhưng giọng hoa buồn lắm và sao không thấy nhắc đến tên Baji. Dạ hương lan nói gì nào?

- Có ba chị em, trong trắng và đáng yêu. Một cô áo đỏ, một cô áo xanh, một cô áo trắng. Tay cầm tay, các cô nhảy múa trên mặt hồ phẳng lặng dưới ánh trăng. Không khí ngát hương thơm. Họ biến vào trong rừng, hương lại càng thơm ngát.

Một lát sau, cỗ quan tài, có ba cô gái nằm trong đó, từ trong rừng tối om tuột xuống mặt hồ. Đom đóm đậu trên cành cây lập loè, hồng như những ngọn đèn con. Các cô gái đang ngủ hay tắt thở rồi? Hương thơm của muôn hoa làm cho ta cảm thấy rằng các cô gái đã chết! Chuông nhà thờ rung lên bản cầu hồn...

- Sợ vãi cả bà già!

Kazutora nói.

Hương hoa nồng quá làm cho mình cảm tưởng như các cô đã chết và cả Baji nữa, nhưng nó có thật là Baji chết rồi không? Những bông hoa hồng đã bị chôn xuống đất bảo rằng Baji chưa chết, có thật thế không?

- Kính cong!

Hoa dạ lan hương hình chuông rung lên. 

- Chúng tôi không rung chuông cầu nguyện cho Baji đâu và chúng tôi không biết Baji là ai cả. Chúng tôi chỉ hát lên bài ca của chúng tôi, bài hát độc nhất mà chúng tôi biết.

Kazutora đi đến bông hoa tuyết đang lấp lánh trong chùm lá xanh biếc. Nó nói:

- Hoa đẹp như mặt trời con trong sáng. Hãy chỉ cho mình nơi mình có thể tìm thấy Baji, người bạn thân của mình.

Hoa tuyết âu yếm nhìn Kazutora, hoa hát bài gì bây giờ nhỉ. Bài hát của hoa cũng chẳng liên quan gì đến Kazutora cả...

Ngày đầu xuân, mặt trời nóng bỏng soi xuống cái sân nhỏ. Tia nắng lướt tới tận bức tường trắng nhà bên cạnh, nơi đó mọc lên những bông hoa màu vàng đầu tiên lóng lánh như vàng thật. Đó là chuyện của hoa tuyết kể.

- Trời! Ta mất bao nhiêu thời gian!

Kazutora kêu lên.

- Đã sang thu rồi ư? Thế thì mình chẳng nên nghỉ ngơi nữa!

Nó nói rồi đứng dậy lên đường.

Chân nó mỏi rồi.

Xung quanh nó mọi vật đã chìm vào trong giá lạnh. 

Lá liễu đã vàng úa và rỏ sương xuống mặt nước. 

Lá bắt đầu rụng. 

Riêng có một cây dương mai đang nặng trĩu những quả chát lè, ăn vào ghê răng. 

Cảnh vật xám xịt và nặng nề...

__

Author's Note: Ham hố cho lắm và rốt cục tôi phải viết bài này 5 ngày liền :')) Xinloi vì để mng chờ lâu, ngoại truyện phần này sẽ có tiếp, đon qô ri;-; Dạo này tôi hơi bị cục súc luôn ă ;-; Thông cảm lạnh cho tôi ;-;


_Huỳnh Ngân_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro