Chương 11
"Eomma .." Jeno nhìn mẹ mình đang cắt táo bên cạnh giường của mình.
"Sao vậy?Có phải con khó chịu trong người không?" anh hỏi với một cái nhìn nhẹ nhàng.
Jeno đã tỉnh từ 3 ngày trước. Tuy nhiên, hôm nay chỉ được phép ăn thức ăn nhẹ. Jeno cũng chỉ có thể nói được từ đêm qua vì Jeno cảm thấy toàn thân đau nhức.
Jeno lắc đầu "Sao chú đó lại ở đây?" Jeno hỏi khi nhìn Jaehyun, người đã nhìn Jeno.
Doyoung nhìn thoáng qua Jaehyun đang ngồi trên ghế sô pha đợi cùng phòng. "Tên anh ấy là chú của Jaehyun, Jeno" Doyoung đáp, đút một miếng táo nhỏ vào miệng Jeno.
"Con biết" Jeno trả lời một cách bình tĩnh.
Sự im lặng bao trùm cả ba người họ.
"Jeno cũng biết, chú đó là Appa Jeno .." Doyoung cũng như Jaehyun ngạc nhiên "Có người nói với Jeno trong mơ".
Kể từ hôm qua, Doyoung đã bối rối không biết làm thế nào để nói với Jeno rằng Jaehyun là cha của mình. Nhưng hôm nay Jeno đã hiểu ra mà không cần anh giải thích.
"Jeno cũng biết, người chú đó đã làm tổn thương Eomma và khiến Eomma khóc .." Jeno tiếp tục câu nói của mình với đôi mắt ngấn lệ.
Winwin bước vào phòng và cảm thấy không khí căng thẳng giữa ba người họ, chọn cách im lặng.
"Jeno cũng biết, người chú đó không muốn Jeno .." Anh tiếp tục với những giọt nước mắt đã chực trào ra.
"JENO!" Doyoung nói với giọng hơi cao.
"Doy .." Winwin nhìn anh sắc lẹm rồi quay sang ôm Jeno trên giường. Làm dịu Jeno, người đã khóc.
Doyoung cũng rơi nước mắt. Anh không biết phải làm gì. Anh nặng nề bước ra khỏi phòng.
"Hyung .." Giọng nói trầm ấm của Jaehyun là lần đầu tiên anh nghe thấy. Nghe thấy giọng nói đó, Doyoung đã bật khóc. Anh không biết anh đang cảm thấy cảm xúc gì nữa, anh chỉ biết khóc vào lúc này.
"Hyung, em xin lỗi .." Jaehyun nói gần hơn "Đừng khóc nữa, hyung .."
Doyoung lau nước mắt và ngồi trên ghế dài "Được rồi, chúng ta hãy nói về chuyện này", anh nói khi nhìn Jaehyun.
"Tôi chỉ hỏi bây giờ,cậu muốn gì?" Doyoung hỏi thẳng.
"Em muốn sửa chữa mọi thứ, hyung. Em sẽ chịu trách nhiệm với Jeno. Hãy trả lại tất cả tội lỗi mà em đã làm với các anh. Em ..." Câu nói của Jaehyun bị treo.
"Tôi ghét cuộc sống của mình, Jae .." Doyoung cắt ngang "Tôi cảm thấy có lỗi với Jeno, người đã phải sinh ra từ một người mẹ tồi tệ như tôi .." Doyoung lại thắt chặt.
"Đừng nói như vậy, hyung .. Em là người có lỗi ở đây. Anh đừng tự trách mình nữa .." Jaehyun ngồi trước mặt Doyoung. Anh quỳ gối.
"Tôi ghét việc cậu là appa của Jeno .." Doyoung tiếp tục rơi nước mắt "Nhưng tôi không thể phủ nhận số phận đó ..".
"Hyung, xin đừng khóc nữa. Em là tội đồ ở đây, hyung hãy tha thứ cho em .." Anh nói.
Cả hai cùng im lặng. Chỉ có những giọt nước mắt của hai người mới có thể giải thích được tình cảnh, sự hỗn loạn của hai người được đoàn tụ.
"Hyung, có lẽ anh không muốn quay lại với em nữa .." Jaehyun phá tan sự im lặng, nhìn Doyoung với ánh mắt đầy hi vọng "Nhưng hyung hãy để em bù đắp mọi thứ nhé. Em muốn làm bố của Jeno".
Doyoung chỉ lặng lẽ nhìn Jaehyun, nhìn vào đôi mắt đẹp mà anh luôn ngưỡng mộ.
"Em muốn chịu trách nhiệm với Jeno, hyung," anh nói một lần nữa, trấn an.
Doyoung hít một hơi thật sâu. Anh có thể đưa ra quyết định nào? Anh nên làm gì?
Anh biết chắc rằng trái tim anh đã tha thứ cho Jaehyun. Nhưng liệu anh có thể quay lại với người đã khiến anh tổn thương nặng nề trước đây không?
Và Jeno đã biết Jaehyun là bố của mình. Nhưng liệu Jeno đã sẵn sàng chấp nhận chưa?
"Cứ nói đi. Tôi chỉ có Jeno, Jeno là cuộc sống của tôi và tôi nghĩ Jeno là người có quyền nhất trong tất cả những điều này, Jae," cuối cùng anh nói.
"Tôi để tất cả mọi chuyện cho Jeno. Cố gắng cầu xin sự tha thứ từ thằng bé, tôi cho phép điều đó. Dù quyết định của Jeno sau này, tôi sẽ ủng hộ thằng bé" Doyoung thở dài một lần nữa sau đó. Hy vọng rằng quyết định không sai.
"Cảm ơn hyung .." Jaehyun nắm chặt tay Doyoung "Cảm ơn anh đã cho em một cơ hội".
"Nhưng đừng ép buộc, Jae," anh nói. Jaehyun bối rối.
"Cậu đã nhận ra điều đó sớm hơn, có vẻ như Jeno không thể chấp nhận cậu ngay lập tức .." Doyoung cúi đầu. Anh cũng cảm thấy buồn nôn khi Jeno từ chối cha ruột của mình.
"Em sẽ cố gắng, hyung .." Jaehyun nói.
"Jeno .. Có lẽ nó hơi khó khăn. Nhưng, đừng dễ dàng bỏ cuộc vì Jeno .." Doyoung nói câu cuối cùng trước khi anh bước vào phòng của Jeno một lần nữa.
Jaehyun ngồi xếp bằng, không giấu được sự phấn khích. Sau đó, nó có thể nặng. Nhưng anh không thể bỏ cuộc. Anh phải chuộc tội.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
"Eomma, tại sao người chú vẫn tiếp tục ở đây?" Jeno hỏi sau khi Doyoung nằm xuống cạnh Jeno. Winwin đã về nhà và bỏ lại Doyoung, Jeno và Jaehyun trong phòng
"Jeno, bây giờ Jeno phải tập trung vào việc nghỉ ngơi. Đừng nghĩ về chuyện khác, hãy mau khỏe lại để eomma bình tĩnh lại. Hmm?" Doyoung nhẹ nhàng trả lời.
"Nhưng Jeno không thích" Jeno lắc đầu khó chịu "Jeno không muốn ngủ".
Doyoung hít một hơi thật sâu. Ồ, điều này thật khó. Doyoung chỉ có thể vuốt ve tóc mềm của Jeno.
"Hyung, em đang đi siêu thị ở tầng dưới để mua ít đồ ăn. Hyung cũng chưa ăn gì từ chiều rồi. Có gì muốn không?" Jaehyun không bị điếc. Anh ấy chắc đã nghe thấy tiếng thút thít của Jeno trước đó. Anh cảm thấy hơi áy náy vì sự hiện diện của anh khiến Jeno không thoải mái.
"Chỉ mua đồ ăn với anh thôi" Doyoung nói mà không thay đổi tư thế nằm ngủ nghiêng, quay lưng về phía Jaehyun "À, anh mua vài hộp sữa sô cô la và một hộp sữa đậu nành nhé. Ngày mai Jaemin và Haechan sẽ đến thăm".
Jaehyun gật đầu hiểu ý, rồi rời xa hai người mình yêu.
"Jeno, Jeno có ghét chú của Jaehyun không?" Doyoung nhẹ nhàng hỏi.
Jeno chỉ im lặng nhắm mắt, không có ý định trả lời câu hỏi của mẹ. Anh ấy không biết câu trả lời.
"Jeno, xin lỗi eomma đã đặt Jeno vào thế khó "Doyoung vẫn nói nhỏ trong khi vuốt tóc Jeno
"Eomma chỉ muốn Jeno có bố mẹ trọn vẹn như những người bạn khác của Jeno" Giọng Doyoung run run.
"Eomma chỉ muốn Jeno có thể ăn món thịt yêu thích của Jeno mà không cần phải đợi đến cuối tuần." Một giọt nước mắt chảy ra từ Doyoung.
"Eomma chỉ muốn Jeno có thể mua được đôi giày đỏ trong mơ của Jeno mà không cần đợi đến Giáng sinh." Jeno mở mắt và lau nước mắt cho mẹ.
"Jeno không thích eomma khóc" Jeno nói "eomma có vui không nếu Jeno nhận lời của chú Jaehyun không ạ ?".
"Đừng lo lắng về điều đó. Eomma sẽ đợi bất cứ khi nào Jeno sẵn sàng. Eomma sẽ rất vui nếu Jeno vui" Doyoung cười đáp.
Jeno gật đầu "Đừng khóc nữa, eomma".
Doyoung gật đầu và đặt một nụ hôn lên trán và má Jeno.
Doyoung nhìn lên trần bệnh viện trắng xóa và trống rỗng. Tại sao vận mệnh của anh lại phức tạp như vậy? Tại sao vũ trụ lại vui vẻ khi chơi với anh?
-----------------------------------------------------------------------------------------------
"Jae, vào đi" Doyoung trượt cửa phòng Jeno và thấy Jaehyun đang say ngủ ngồi trên ghế dài.
"Không sao đâu, hyung. Em chỉ ngủ ở đây thôi. Jeno không thấy thoải mái khi ở trong" Anh xoa xoa khuôn mặt vừa mới ngủ dậy của mình.
"Jeno đang ngủ, Jae. Vào từ từ đi. Anh cũng chưa ăn đồ ăn của mình" Doyoung nói khi liếc nhìn 2 túi bánh quy giòn bên cạnh Jaehyun.
Jaehyun nghe lời và bước vào phòng. Anh nhìn thoáng qua Jeno, người đang ngủ say trên giường của mình, tay trái bị bó bột.
"Hãy nhỏ giọng khi đang ăn, Jeno rất dễ thức giấc khi ngủ. Không phải như tôi" Doyoung cảnh báo.
"Điều đó có nghĩa là Jeno giống em" Jaehyun nói nhỏ, nhưng đủ để Doyoung nghe thấy.
"Hyung, anh chưa ăn từ chiều rồi. Đừng quen như vậy" Jaehyun đưa một hộp thức ăn lên bàn nơi Doyoung đang ngồi.
"Tôi cũng không thèm ăn nếu Jeno bị ốm," anh trả lời trong khi mở cửa sổ.
Jaehyun chỉ biết gật đầu. Jeno có hay bị ốm không? Làm sao Doyoung có thể sống sót mà không thèm ăn khi Jeno bị ốm suốt thời gian qua? Có đau quá không?
Một lần nữa, Jaehyun lại cảm thấy có lỗi với cả hai người.
"Không cần phải cảm thấy tội lỗi, Jae. Đó là bản năng của một người mẹ," Doyoung nói khi đọc được vẻ mặt buồn bã của Jaehyun.
Jaehyun lại gật đầu rồi ăn hộp cơm nguội lạnh của mình. Nhưng câu hỏi của Doyoung ngay lập tức khiến anh khựng lại "Còn Taeyong thì sao?".
"Taeyong đã rời khỏi căn hộ của em rồi, hyung. Taeyong đang thuê một căn hộ mới" Jaehyun trả lời với một chút trọng lượng.
"Nếu bạn trai cũ của Taeyong làm phiền Taeyong thì sao? Ah, tôi sẽ gọi cho Taeyong sau" Doyoung nói khi nói về Taeyong trông rất bình thường "Jae, em phải để mắt đến Taeyong. Bạn trai cũ của Taeyong trông rất đáng sợ khi tôi nghe câu chuyện . Taeyong dù chỉ một lần ... ".
"Hyung, anh .." Jaehyun cắt ngang lời Doyoung "Em đã quyết định chịu trách nhiệm với 2 người. Đừng nói nữa .." Jaehuyn tiếp tục với giọng điệu hơi tuyệt vọng ở cuối câu.
"Jae .." Doyoung nhìn người đàn ông trước mặt "Em có yêu Taeyong không?" anh hỏi.
Jaehyun thất vọng nhìn Doyoung. Không thể tin vào những gì anh nghe thấy "Em yêu anh, Doie. Anh biết điều đó. Đó là lý do tại sao em quyết định điều này".
"Jae, tình yêu trong trái tim anh và mong muốn có trách nhiệm với Jeno là hai thứ khác nhau" Doyoung nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh "Em không cần yêu anh lại có trách nhiệm với Jeno. Em vẫn có thể là Appa jeno mà không yêu anh. ".
Jaehyun thất vọng nhìn anh.
"Chúng ta đã yêu nhau trong quá khứ. Nhưng nếu bây giờ em yêu Taeyong, điều đó sẽ không thành vấn đề với anh. Taeyong là một người tốt" Doyoug tiếp tục, vẫn bằng một giọng bình tĩnh.
"Hyung .." Jaehyun hạ giọng "Em có thể yêu Taeyong nhưng emthề rằng tên anh luôn ở trong tim em, hyung. Em không hề quên anh dù chỉ một chút hay vứt bỏ tình cảm của mình dành cho anh".
Doyoung nhìn Jaehuyn một lúc. Sau đó lặng lẽ tiếp tục bữa ăn của mình. Doyoung không biết bây giờ anh đang nghĩ gì.
"Còn anh thì sao, hyung? Vẫn yêu em?" Jaehyun chăm chú nhìn vào hai đôi mắt trước mặt.
Doyoung khá ngạc nhiên. Nhưng anh chọn cách im lặng không trả lời. Anh nhìn lại vào mắt Jaehyun.
Tất nhiên. Anh vẫn yêu em, Jaehyun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro