Quyển I: Dinh thự ma ám
Chương I: Nơi Tốt Đẹp Nhất
Màn 1: Bóng liễu rũ cành
Cảnh 1: Góc tối trong căn hộ
“Có một cây liễu rủ bên bờ suối,
Lá bạc soi mình trên dòng nước trong veo;
Nàng tới đó mang những vòng hoa kỳ dị, hoa cẩn
chướng, bạch tầm ma, thúy cúc,
Hoa mao địa hoàng cánh dài mà những gã mục
đồng du đãng thường đặt cho một tên tục tằn hơ Song các nàng trinh nữ lạnh lùng lại gọi là ngón tay người chết:
Ở đó, nàng trèo ra những cành cây đu đưa để tre mấy vòng hoa cỏ dại;
Một cành liễu nhỏ ghét ghen với khách má hồng gãy rời, Thế là cả người lẫn hoa gieo mình xuống dòng
suối trào lệ. Áo nàng tỏa rộng;
Nâng nàng lên trong giây lát như một ngư tiên:
Nàng vẫn ngâm nga hát những bài ca cổ,
Không hay biết gì đến nỗi hiểm nghèo,
Như thể bẩm sinh đã quen sống trên dòng nước. Nhưng nào có kéo dài được đâu?
Áo quần đẫm nước cắt đứt tiếng hát du dương, Nhấn chìm người con gái đáng thương kia xuống bùn tăm tối.”
Ánh vàng từ mặt trời thấm vào trong từng ngõ ngách của căn phòng, cướp đi màu sắc vốn có của toàn bộ cảnh vật. Nhưng tuyệt nhiên, nó để lại một góc tối, nơi mà Eve đang nằm, một người phụ nữ đã bắt đầu có tuổi sống lẻ loi trong căn hộ giữa lòng London một mình.
Màu vàng nuốt chửng gần cả phòng như muốn thiêu đốt tất cả ấy đột ngột chững lại rồi rút đi, đám cháy lùi lại để rồi bị mắc kẹt sau mây. Tội nghiệp Eve, đến cả mặt trời cũng bỏ mặc cô, số phận lẻ loi của người phụ nữ khiến cô đau khổ...
Trước nỗi u sầu đó, vầng hái dương chỉ đành chôn mình trong những lớp mây dày, chán ghét toả từng tia nắng nhỏ mà châm chít lên mái tóc bạc của Eve. Nó chán ghét mái tóc của cô, một mái tóc không thể bị thiêu đốt, một mái tóc bạc không phải vì thời gian mà là vì sự cô đơn khi mất đi tình yêu của đời mình...
Eve đứng dậy, những tia lửa của mặt trời cũng phải rẽ đường, cô thẫn thờ mà mở rèm cửa sổ, thấy cảnh mặt trời gay gắt đã không còn, nhưng chỉ là đối với cô, cả London ngập trong nắng lửa, toả sáng hệt ngọn đuốc rồi tắt dần như tình yêu thuở nào.
Ngày qua ngày, cô làm ở tiệm hoa, chứng kiến biết bao cặp đôi mà chỉ biết buồn tủi cho số phận của mình. Mệt mỏi trở về, mới chiều tối mà trăng như vươn lên cả đỉnh, ẩn hiện sau những bóng đèn đường le lói, tỏa ánh xanh in lên tóc Eve, phản chiếu lại lên những ô cửa ngập ánh đèn vàng. Cô từng bước tiến lên cầu thang, đến bây giờ mặt trăng cũng chẳng thể theo cô nữa, phát ra trọng lực yếu ớt mà mạ bạc tất cả:
-Reng...reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại giết chết không gian tĩnh mịch, vẳng vọng trong căn hộ tối tăm, Eve không nhấc máy, tiếng chuông cứ reo vang... Nó ngừng lại, chuyển sang chế độ để lại lợi nhắn:
-Xin chào.. Cô Janis phải không ạ? Là cháu, Miles đây...
Mặc kệ lời nhắn của ai kia cứ văng vẳng bên tai. Eve mặc kệ. Bước đi trên hành lang đến phòng tắm. Eve bị nỗi buồn nhấn chìm, dìm mình trong dòng chảy vô định tựa tâm trí cô...để rồi đột nhiên, một cách hoa trắng rơi trên mặt nước, nó bị nhuộm màu bởi bùn, mang theo mùi hương thoang thoảng của rộng rêu. Hương trăng tỏa trong đêm lại không thể với tới, sau tấm thảm là một màn đêm đen kịt...
Eve nở nụ cười hạnh phúc:
-Mừng em trở về...LUCE
Cảnh 2: Tiệc nhóm
_ FLORIDA 2008 _
Bảy lần trái đất quay quanh hết một vòng mặt trời, chịu sự tác động của trọng lực, không gian và thời gian cứ như lại bị bóp méo thêm sau mỗi lần quay. Mặt trời như kéo trăng rời xa khỏi trái đất, và cứ mỗi lần như thế... Trọng lực riêng của Hill lại càng yếu đi...
Trên đường đi, từ trong taxi, cô dòm ra ngoài khung cửa mà nhìn cảnh vật xung quanh. Rừng tĩnh lặng với những quả thông bị cây ném qua hai bên đường, luồn cả vào gầm xe rồi lại lăn lông lốc trên nền xanh của đất, dưới cái nhìn bao che. Mây cuộn thành từng cục, rơi xuống mái tóc Eve rồi lại lững lờ trên xe, hoà vào rừng và sương lạnh. Sương đọng lại trên lá, lăn dài trên má cô. Chiếc xe cứ như con kiến nhỏ chạy về tổ giữa cánh đồng xanh, Eve bước xuống, nhìn thẳng vào trang viên rộng lớn:
-Cô Janis! (Miles)
Miles hét lớn từ phía sau hàng rào, nhìn mặt anh háo hức cứ như một đứa trẻ. Eve mỉm cười một cái rồi bước đến, anh mở cổng mời cô vào:
-Xin mời quý cô. (Miles)
Eve cười mỉm:
- Cảm ơn nhé... Chàng trai... (Janis)
'' Nền đá phủ đầy trang viên, hoa được trồng đầy khắp vườn, cây liễu rũ xuống cả mặt hồ, cô bước vào cửa, cứ mỗi một bước là càng tiến xa ra khỏi sự tĩnh lặng vốn có của nó.''
Miles dẫn Eve đến bàn tiệc... Ngồi vào ghế, ngay đối diện Owen, hai người cứ mỉm cười một cái rồi ông đứng lên, tiến đến chỗ Flora, kế bên đó là vị hôn phu của cô gái - Thomas. Phát biểu bằng cái giọng rõ to:
- Xin mọi người chú ý! Mọi người sẽ sớm được dùng bữa, nhưng trước hết... "Cô dâu" đã nhờ tôi phát biểu. Tôi cứ tưởng cô em gái nhỏ của mình cứ đùa! Sao lại mời một thảm hoạ như tôi cơ chứ? Ngay trong ngày trọng đại như hôn lễ hay sao? Nhưng, cô ấy lại giải thích "Không trời ạ. Đâu phải hôn lễ... Tiệc nhóm thôi". (Miles)
Cả đám người cười nhìn vào "cô dâu". Flora đỏ mặt:
- Chỉ là tiệc nhóm thôi mà. Thật đó... (Flora)
Miles nhanh nhảu đáp:
- Vậy mà anh là đám cưới, phải dùng quyền lợi " người định cư tại Pháp" để tới trễ còn nói là do say, mệt do lệch múi giờ... (Miles)
Owen đồng thời cũng cầm ly rượu, đưa ra lời phát biểu:
- Xin phép cho tôi nói ra suy nghĩ của mình. Vì tôi muốn cảnh báo tất cả, thứ mà các người trẻ như các bạn không hề hay biết mình đang dính vào rắc rối gì đâu. Chà... Đây là một thứ đáng sợ này. Có ai biết rằng gần như nửa cuộc hôn nhân ngày nay, đều không kết thúc trong li dị không? Điều đó cho thấy khả năng, rằng cặp đôi chính của ta được nhìn nhau chết là rất cao. Một kết quả được ưa thích. Cơ mà tôi lại nghĩ thế này, khi mà ta thực sự yêu ai đó thì đồng nghĩa rằng ta phải chấp nhận rằng việc tình cảm mà ta dành ra cho người đó, nó xứng đáng với nỗi đau khi mất đi họ. Thế thôi... Chỉ có vậy. Nếu điều đó làm bạn sợ. Là một người từng trải, tôi khuyên các bạn hãy chạy đến một nơi nào đó thật xa, trốn đến bờ biển Bali mà hút chích, sống hết mình mà suy nghĩ về cuộc đời. Hãy chạy đi khi còn có thể, khi bạn còn trẻ và khỏe khoắn. Bầu trời kia chẳng cho ai hết được thứ gì đâu... (Owen)
................
Cảnh 3: Rượu và ma
Trong căn phòng đầy vẻ cổ kính... Có lẽ là mang phong cách thời kỳ Victoria. Những vị khác của buổi tiệc đều tụ họp lại, tất cả đều được mời lại qua đêm tại trang viên.
- Không tôi nghiêm túc đó, tôi đã từ chối ở lại ( Flora )
- Nhưng tôi đòi cô ấy cho phép được.. trú tạm qua đêm..chỉ một đêm (Thomas )
- Tôi đâu biết ở lại cũng là lựa chọn. Đã vậy còn trước tuần trăng mật. Nhưng vì Thomas đòi quá nên... (Flora)
- Vì có 3 căn suite trong định thự nên tôi cũng muốn tận hưởng. Sớm thôi khi tiệc cưới xong ta có thể ngả nghiêng trên lầu... (Thomas)
- Tôi đã nói không. Sau khi biết nới này có ma. Khoan, chỉ nghe kể thôi. (Flora)
- Chứ không phải cô đã thấy à? (Khách)
- Không! Trời ạ, không thấy. Nếu thật sự thấy hồn mà cô gái hay nữ tu than khóc ở góc thì tôi sẽ chả kết hôn ở đây. (Flora)
- Nghe kể thôi. Đây từng là từ viện những năm 1930. Nằm trong gói dịch vụ. Họ kiếm thêm một ít lợi nhuận từ chuyện ma. (Thomas)
- Ôi thôi nào! Nếu thực sự đang tổ chức đám cưới mà ma nó cứ ra hù thì đổ bể hết, cũng không cần mấy ma sơ đọc thánh kinh cho nghe đâu. Em thích nghe chuyện ma, chỉ là không phải đến mức mà ngủ chung với chúng đâu. Bọn em còn định sẽ đi tuần trăng mật ở Thái Lan. (Flora)
- Vậy hãy cảnh giác với mấy trại voi. (Khách)
- Ồ, voi à. (Khách)
- Họ nói có khác bị nghiền nát phần đầu vì trượt chân té rồi voi dẫm lên. (Khách)
- Chuyện ma con nít bên đó còn tởm hơn. (Khách)
- Ghê rợn hơn đúng không? (Khách)
- Mấy cái bùa ngải bên đó... Anh nghe nói họ dùng xác trẻ sơ sinh làm thành búp bê. (Miles)
- Không đời nào! (Flora)
- Mấy đứa trẻ chết do phá thai sẽ được đem đi niệm chú, ướp xác rồi nhét vào búp bê... (Miles)
- Eww... (Flora)
-Tôi biết một chuyện. (Janis)
Eve lên tiếng, mọi ánh mắt dồn về cô, không khí trầm xuống...
-Chà... Đây không phải là chuyện của tôi. Mà là của người tôi quen. Và chuyện dài lắm... (Janis)
- Chà, dường như chúng ta có đủ thời gian... Và đủ rượu. Sao lại không? ( Owen )
- Vậy được rồi... (Janis)
Eve nhấp hớp rượu. Rượu vang trắng, hệt màu tóc cô...
-Xin phép nói lại... Đây vốn không phải chuyện của tôi... Nhưng nó có đủ mà các kiểu. Và nếu chuyện về một con ma đã đủ tồi tệ rồi. Vậy có rất nhiều sẽ như thế nào? (Janis)
Cô nhìn một lượt các khách mời trong phòng, thở dài và bắt đầu kể...
_ LONDON 1987 _
" Lucy, một cô gái trẻ đơn độc, chọn nghề gõ đầu trẻ. Lòng bất an, cô đã tới London để hồi đáp trực tiếp mẫu tin tuyển dụng của ngài Henry Hill, người đang tìm cho đứa cháu trai, cháu gái của mình một cô gia sư. Vị trí toàn thời gian. Hơn nữa, được sống cùng trong một định thự lâu đời ở Essex. Một nơi đẹp tuyệt vời, trơ trọi giữa miền quê."
Lucy, cô bập bùng cháy trong cái nắng vàng của thành phố London hoa lệ. Ngập trong dòng người tấp nập. Bị choáng ngợp bởi những gì xung quanh. Cô đến đây để bắt đầu một cuộc sống mới...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro