
Chap 31
Bùi Lan Hương đến sáng vẫn một tâm trạng cực kì không tốt, nàng không suy nghĩ mà chọn ngay bộ đồ công sở màu đen.
Chiếc áo sơ mi hoàn toàn một màu đen tuyền, chất liệu không mỏng, mặc lên người lại toát lên vẻ quyền thế cùng cứng rắn, lại thêm tâm trạng Lan Hương không tốt, trên mặt không có lấy một nét cười, càng làm nàng trong vô cùng quyền lực và mạnh mẽ.
Chiếc váy chữ A đen ôm sát người, không quá đầu gối, làm tôn thêm dáng người hoàn hảo, cao gót màu đen mũi nhọn, càng làm nàng nổi bật lên chiều cao của mình . Kết hợp tất cả thật giống như một nữ cường nhân vô cùng kiên cường, không một ai dám xem thường mà còn phải nhường bước.
Ông bà Bùi đang ngồi ăn sáng cũng bị dáng vẻ và khí thế của nàng làm sửng người, chỉ sợ đã có ai chọc giận con gái nên nó mới nhìn đáng sợ như thế!
Lan Hương chào họ một câu, chỉ uống một cốc sữa nóng lót dạ rồi đi làm, trên gương mặt vẫn không một ý cười...
-------------------------------
"Lan... Lan Hương !" Ngọc Lan vốn chỉ tranh thủ thời gian mà dậm lại chút phấn trên mặt mình, nghe tiếng động quay lại thì thấy Lan Hương một thân đen tuyền đi tới. Cô ta hơi sợ hãi mà lắp bắp gọi nàng .
Tại sao Bùi Lan Hương hôm nay lại trong đáng sợ như vậy? Người ta còn chưa liếc nhìn đến cô mà cô đã có cảm giác bị áp bức như vậy rồi! Ngọc Lan thầm mắng bản thân thật không có tiền đồ, cũng ước mình có được một chút thần thái như thế...
"Tiếp tục đi, đừng quan tâm đến tôi!" Lan Hương không vào phòng làm việc của cô như thường ngày mà tiến đến ngồi ở một bàn gần Ngọc Lan .
Ở mỗi khu thư kí đều được bố trí thêm bàn như thế, để những người đến báo cáo công việc có cần gì cũng có thể chỉnh sửa dễ dàng. Lan Hương khi cần làm việc với cấp dưới cũng thường xuyên ngồi bên ngoài, và hôm nay nàng quyết định sẽ ngồi ở đây! Chỉ sợ ngồi gần Ái Phương nàng sẽ không thể tập trung được!
Vậy mà hôm nay đến gần trưa rồi mà Ái Phương vẫn chưa đến công ty, thật hiếm thấy. Có điều nàng lại thấy mừng vì điều đó, không có cô ở công ty không khí thật thoải mái biết bao, đương nhiên không ai dám trì trệ công việc nhưng tâm trạng bọn họ đều rất thoải mái, không chừng hiệu suất sẽ càng tăng thêm ấy chứ!
Bùi Lan Hương có một vài tài liệu cần xử lý ở chỗ Tóc Tiên nên đến chỗ cô lấy. Gặp nàng thái độ của cô ta cũng như đối với bao người khác, rất cợt nhã:
"Hôm nay Phan tổng không đến chắc cô buồn lắm nhỉ?"
Lan Hương nhận tập tài liệu từ tay cô ta , còn cười mỉa:
"Chuyển lời đến tên đó là tôi rất mừng vì điều đó!"
Tóc Tiên trợn mắt há mồm, lắp bắp không tin nổi:
"Cô không sợ tên Phan đó sao?"
"Có chứ! Tùy trường hợp!"
Nói rồi nàng không chào mà liền đi ra khỏi phòng làm việc của cô ta, còn Tóc Tiên nhìn bóng nàng đi mà trong miệng cứ lẩm bẩm:
"Quên ghi âm rồi.... Quên ghi âm rồi..."
-----------------------
Trên tầng làm việc cao nhất lúc này lại xuất hiện một cô gái nhìn vô cùng dịu dàng và hiền lành, trên người lại mặc một bộ trang phục đắt tiền, cô ta toát lên vẻ quý phái, thật sự rất giống một làn gió mùa xuân ấm áp, khiến người ta muốn gần gũi.
Lan Hương thầm khinh bỉ, vẻ mặt không cảm xúc nhưng nội tâm lại chán ghét vô cùng, tại sao lúc nào nàng không có ở đây cũng đều xuất hiện những nhân vật kiểu này đến tìm Ái Phương vậy?
Nàng tự hỏi tiếp tân ở dưới kia làm việc kiểu gì mà họ có thể vào dễ như vậy, nàng nhớ tiếp tân đều là nữ kia mà, đâu phải nam, vậy mà cũng bị mê hoặc sao?
"Cô à, thật sự xin lỗi, Phan tổng nếu có khách đều báo trước với chúng tôi, cô không có hẹn trước thì thật khó cho tôi quá!" Ngọc Lan ăn nói rất có chừng mực, cũng không muốn chuyện như lần trước lại xảy ra nữa.
"Tôi là bạn của cô ấy, cô ấy sẽ không nổi giận đâu!" Vị tiểu thư gương mặt vẫn vô cùng hòa nhã, không có vẻ gì là khó chịu.
"Tôi... Lan Hương !" Ngọc Lan đang không biết dùng lời gì để nói nữa thì nhìn thấy Lan Hương đang đi đến, có chút mừng rỡ mà gọi tên.
Bùi Lan Hương gật đầu, mỉm cười với vị tiểu thư kia:
"Chào cô, tôi là Bùi Lan Hương , là trưởng thư kí ở đây, không biết cô cần gì?"
"Tôi là Anh Đào , là bạn của Phan tổng, tôi muốn gặp cô ấy nhưng lại chưa báo trước, mọi người có thể để tôi ngồi chờ không?"
Anh Đào nhìn Lan Hương rất có phong thái chuyên nghiệp, lại không có cảm giác nguy hiểm như tình địch, trong lòng hơi thở phào...
Lan Hương gật đầu, còn đưa tay chỉ đường cho Anh Đào :
"Mời cô đi theo tôi!"
Cô ta vui vẻ gật đầu chào Ngọc Lan rồi đi theo Lan Hương , còn Ngọc Lan thì nhìn theo khó hiểu... Hướng đó đâu phải là hướng phòng chờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro