dư âm
Tính kỷ luật, suy cho cùng, không phải món quà trời ban, mà là kết tinh của những tháng năm dày công mài dũa. Có người rèn luyện nó trong những ngày tươi đẹp, cũng có người tìm đến nó giữa những cơn đau thương khắc khoải. Nhưng tính kỷ luật, giống như ngọn lửa nhỏ, cần được nuôi dưỡng cẩn thận. Bất kỳ cơn gió nào cũng có thể làm nó lụi tàn. Còn nỗi đau, một khi đã khắc sâu, lại giống như một vết sẹo. Không bao giờ biến mất, và cũng không bao giờ cho phép con người ta yếu mềm. Và vì thế nên, có người vì nỗi đau đớn đó, mà mãi chẳng thể dịu dàng với đời nữa.
...
"Đoán xem, người đó có sống không?"
"Chắc chắn sống rồi! Là chính tay bác sĩ Phương phẫu thuật mà!"
Người đối diện trả lời như một lẽ hiển nhiên, bởi trong giới y khoa, cái tên Phan Lê Ái Phương không còn xa lạ. Không chỉ là một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc, cô còn là một biểu tượng của sự chính xác và quyết đoán. Cô không cho phép bản thân mình làm sai bất kì điều gì, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Trong phòng phẫu thuật lúc này, từng động tác của cô đều sắc sảo, gọn ghẽ như thể mọi thứ đã được lập trình trong đầu từ trước. Bầu không khí căng thẳng kéo dài suốt hơn hai giờ đồng hồ. Cô không nói một lời, chỉ có tiếng chỉ dẫn ngắn gọn, ánh mắt luôn tập trung tuyệt đối vào từng mạch máu, từng nhịp dao. Và rồi, sau một khoảnh khắc tĩnh lặng kéo dài, máy đo nhịp tim vang lên những tiếng bíp đều đặn. Người bệnh nhân đó đã sống, sống một cách kỳ diệu.
Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật tắt. Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng hành lang chiếu rọi lên bóng dáng một người phụ nữ. Mái tóc búi gọn đã xộc xệch, vài sợi bết dính vào khuôn mặt. Áo cũng lấm lem chút máu, nhưng chẳng gì có thể che đi ánh mắt mạnh mẽ và dứt khoát của cô.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Gia đình không cần lo lắng nữa."
Phương nói, giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự mỏi mệt.
Người nhà bệnh nhân òa khóc. Tiếng cảm ơn vang lên khắp hành lang. Nhưng Phương chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng qua chút xa xăm trước khi cô quay người bước đi, để lại sau lưng những giọt nước mắt vui mừng.
Trở về phòng nghỉ, Phương tựa lưng vào tường, nhắm mắt một lát. Đôi tay cô vẫn run nhẹ, như một dư âm từ cơn căng thẳng trước đó. Không ai biết rằng, mỗi lần đứng trước lằn ranh sinh tử của một bệnh nhân, cô luôn nghĩ về một người. Một người cô không thể cứu. Một nỗi đau đã định hình nên con người cô của ngày hôm nay.
...
"Chào! Cô là bệnh nhân mới đúng không?"
Ái Phương nở một nụ cười nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu bầu không khí vốn đã căng thẳng nơi bệnh viện. Là năm đầu tiên ra trường, dù là thủ khoa, cô vẫn cảm thấy áp lực từ từng ánh mắt, từng cử chỉ của bệnh nhân. Việc tạo ấn tượng tốt là điều cô luôn ghi nhớ.
"Biết rồi còn hỏi?"
Người bệnh ngồi trên giường đáp lại, giọng điệu cộc cằn chẳng chút mặn mà.
"À... ờ... Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Cố gắng giữ vững sự dịu dàng, Phương đặt thêm câu hỏi, dù câu trả lời đã nằm sẵn trong tệp hồ sơ trên tay cô.
"Hồ sơ trên tay kia, hỏi làm gì nữa?"
Phương khẽ nhìn xuống. Bùi Lan Hương, 25 tuổi. Một cái tên đẹp, nhưng rõ ràng thái độ không hề dễ gần.
"Ồ! Hương à? Hương bằng tuổi với tui nè!"
Phương cười xòa, cố gắng xoa dịu sự căng thẳng.
"Ừ!"
Chỉ một từ ngắn gọn nhưng đủ lạnh lùng để dội một gáo nước lạnh lên sự nhiệt tình của Ái Phương. Thôi vậy, cô nghĩ, nói chuyện thêm cũng không có ích, tốt nhất vào thẳng vấn đề chính.
"À, giờ để tui kiểm tra sơ sức khỏe của Hương nha!"
Hương không đáp, chỉ im lặng. Phương coi đó là sự đồng ý.
Cô tiến lại gần, cẩn thận đặt ống nghe y tế lên ngực Hương. Cảm giác hơi ấm từ làn da người bệnh khiến cô dừng lại một chút.
"Ổn! Nhịp tim phổi ổn định, chắc là Hương sẽ sớm khỏe thôi!"
Lời nói vừa dứt, Hương quay mặt đi, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ như thể chẳng còn chút hứng thú với sự hiện diện của bác sĩ. Thái độ ấy như một lời ngầm đuổi khách. Hiểu ý, Phương nhanh chóng thu dọn đồ, chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi đi, cô ngoái lại nhìn Hương lần nữa. Cái cách cô gái ấy thu mình, ánh mắt chất chứa điều gì đó nặng nề, khiến lòng Phương chợt chùng xuống.
"Cố gắng nghỉ ngơi nha! Nếu có gì cần, cứ bấm chuông gọi tui."
Phương nói thêm, giọng vẫn nhẹ nhàng. Sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Ái Phương khuất dần sau cánh cửa, Lan Hương khẽ tựa lưng vào gối, ánh mắt dõi theo một cách vô thức. Ái Phương, cái tên ấy nàng vừa thoáng thấy trên bảng tên gắn trên áo blouse. Phải rồi, hình như từng thấy cái tên này trên báo. Thủ khoa Đại học Y nổi tiếng, một người được bao người ca tụng.
"Giỏi nhỉ..."
Hương lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng không rõ là chế giễu hay tán thưởng.
Hương nhắm mắt lại, cố mường tượng lại khuôn mặt người bác sĩ ấy. Đôi mắt sáng, đầy tập trung. Vầng trán cao lộ vẻ thông minh. Khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, như tạc từ đá cẩm thạch. Đẹp, một vẻ đẹp sắc sảo mà khiến người khác khó chạm tới.
Nghĩ đến đó, nàng khẽ ngồi dậy, mở túi đồ bên cạnh giường, lấy ra một cuốn sổ nhỏ và cây bút chì. Đôi tay vốn không còn linh hoạt như trước, những đầu ngón tay hơi run run, nhưng Hương vẫn chậm rãi phác từng nét.
Mỗi đường nét trên giấy là từng ấn tượng nhỏ về Ái Phương mà nàng cố gắng ghim vào đầu. Đôi mắt ấy, sống mũi ấy, thậm chí cả mái tóc lòa xòa mệt mỏi khi rời phòng phẫu thuật. Hương thở nhẹ, bàn tay run rẩy dừng lại sau nét vẽ cuối cùng.
Khi nhìn xuống, trên trang giấy hiện lên một khuôn mặt thanh tú nhưng thoáng nét u buồn. Một bức vẽ đơn giản, nhưng trong mắt Hương, nó lại đầy sức sống.
"Cô ấy đẹp thật..."
Nàng lẩm bẩm, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bức phác họa. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng nàng, như một cơn sóng nhẹ nhàng gợn qua bờ cát lặng yên.
Hương khép cuốn sổ lại, đặt nhẹ lên ngực mình, cảm nhận hơi ấm từ trang giấy còn vương mùi bút chì. Ánh mắt nàng dời lên trần nhà, khoảng trắng mờ nhạt chẳng khác gì tâm trí trống rỗng của nàng lúc này.
Cơn mỏi mệt dần kéo đến. Mi mắt nàng nặng trĩu, hơi thở chậm rãi hơn, nhưng bàn tay vẫn vô thức vuốt lại mép chăn. Một thói quen nhỏ, như cách nàng tự trấn an bản thân mỗi khi cô đơn giữa không gian xa lạ.
Hương khẽ xoay người, sắp lại gối dưới đầu, kéo chăn lên ngang vai. Động tác chậm rãi, cẩn thận như sợ làm kinh động đến sự yên tĩnh trong phòng. Bức phác họa vừa vẽ xong vẫn nằm yên trong cuốn sổ, kề sát trái tim nàng, như một chút hơi ấm nhỏ bé mà nàng muốn giữ lấy.
Ánh mắt Hương dần mơ hồ, hình ảnh trần nhà trở nên nhòe đi trong màn sương của cơn buồn ngủ. Mọi âm thanh cũng lặng dần, chỉ còn nhịp thở đều đặn của chính nàng. Một ý nghĩ cuối cùng thoáng qua trước khi nàng hoàn toàn chìm vào giấc ngủ: Liệu người bác sĩ ấy, có khi nào cũng đang nghĩ về mình?
Và rồi, đôi mắt khép lại. Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
14 giờ chiều.
Ái Phương đẩy cửa bước vào, ánh sáng từ hành lang khẽ hắt lên khuôn mặt nàng bệnh nhân. Hương vẫn nằm đó, ánh mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ nhỏ, nơi những tia nắng nhạt của buổi chiều len lỏi vào phòng.
"Hương, tui kiểm tra sức khỏe một chút nhé?"
Không đợi câu trả lời, Phương tiến lại gần, đặt ống nghe lên ngực Hương. Những động tác của cô vẫn đều đặn, nhẹ nhàng, như thể sợ rằng nếu mạnh tay, người trước mặt sẽ vỡ tan.
"Nhịp tim ổn định. Phổi cũng không có vấn đề gì. Tốt! Tui nghĩ là Hương sẽ sớm khỏe thôi!"
Cô mỉm cười, ánh mắt mang theo sự động viên chân thành.
"Ừ... tôi mong là thế..."
Giọng Hương không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Phương lại nhận ra thoáng buồn trong ánh mắt nàng.
"Đừng bi quan mà..."
Cô khẽ nghiêng đầu, dịu dàng an ủi.
Bùi Lan Hương không phải người dễ gần. Hương vốn giữ khoảng cách với đa số mọi người, dựng lên một bức tường vô hình để bảo vệ bản thân khỏi những sự quan tâm mà nàng cho là dư thừa. Nhưng có lẽ, Ái Phương nằm trong phần thiểu số còn lại. Một người lạ mà quen, một chút dịu dàng vừa đủ để không khiến nàng cảm thấy ngột ngạt.
Chẳng hiểu sao, những lời trấn an ấy lại làm sống mũi nàng cay cay. Cô đơn bao lâu rồi nhỉ? Mình đã quen với nó, hay chỉ đang cố gắng lờ đi?
Hương cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt chợt rời khỏi khung cửa sổ, hướng về người trước mặt. Giọng nói nàng nhỏ lại, như sợ rằng nếu lớn hơn, thứ cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực sẽ bùng nổ.
"Tôi... ôm Phương một cái được không..?"
Phương hơi sững lại. Câu hỏi ấy đột ngột quá. Nhưng khi chạm vào ánh mắt của Hương, cô bỗng cảm nhận được điều gì đó ẩn giấu phía sau những lời nói ngắn gọn ấy, một nỗi buồn, một sự chới với, một chút mong manh hiếm khi nàng bộc lộ ra bên ngoài.
"Được chứ!"
Không chút chần chừ, cô nhẹ nhàng dang tay, đón lấy Hương vào lòng.
Nàng rúc vào lòng Phương, như một con mèo nhỏ cuối cùng cũng tìm được nơi để tựa vào sau những ngày dài lạc lõng. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Phương khiến nàng dần thả lỏng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo blouse trắng.
Phương vòng tay ôm trọn bờ vai gầy, khẽ xoa lưng Hương, những động tác chậm rãi như một cách trấn an nàng trước những nỗi sợ vô hình.
Hơi thở của Hương dần đều lại. Nhịp tim nàng cũng không còn quá hỗn loạn, nhưng nếu để ý kỹ, hình như vẫn nhanh hơn một chút so với bình thường.
Lúc này, trong căn phòng bệnh tĩnh lặng, giữa hai con người xa lạ mà lại chẳng quá xa, chỉ còn lại hơi ấm của một cái ôm. Và có lẽ, một chút gì đó len lỏi trong lòng cả hai mà chưa ai muốn gọi tên.
"Tui đi trước nha, có gì nhớ kêu tui!"
Ái Phương mỉm cười, chỉnh lại vạt áo blouse trước khi xoay người rời đi. Cánh cửa phòng khẽ khép lại sau lưng cô, để lại một khoảng lặng quen thuộc trong căn phòng bệnh.
Lan Hương vẫn ngồi trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn theo bóng lưng vừa khuất. Hơi ấm từ cái ôm ban nãy vẫn còn vương lại trên da thịt nàng, như một dấu vết nhẹ nhàng nhưng chẳng thể xóa nhòa ngay lập tức.
Nàng khẽ siết chặt bàn tay, lòng bàn tay trống trải một cách kỳ lạ. Mình vừa làm gì vậy? Mình vừa ôm một người xa lạ ư?
Suy nghĩ ấy khiến nàng bối rối. Từ trước đến nay, nàng chưa từng chủ động tiếp cận ai như thế, càng không phải kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Vậy mà hôm nay, nàng lại yếu đuối đến mức cần một cái ôm để trấn an bản thân.
Lạ thật! Cảm giác đó... sao mà lạ quá!
Hương nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết của khoảnh khắc ấy. Vòng tay của Phương, không quá chặt, nhưng đủ để nàng cảm thấy được bảo bọc. Hơi ấm từ người cô ấy truyền đến, dịu dàng như một cơn gió mùa xuân len lỏi qua những ngày tháng lạnh lẽo.
Và cả... mùi hương đó.
Một mùi hương nhàn nhạt, phảng phất đâu đó giữa hương xà phòng và chút gì đó rất riêng, rất dễ chịu. Chưa bao giờ Hương để ý đến mùi của một ai đó, nhưng hôm nay, nó lại lưu lại trong tâm trí nàng một cách kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ là một cái ôm. Vậy mà sao mình lại suy nghĩ nhiều đến thế?
Hương khẽ thở dài, mở quyển sổ quen thuộc, hôm nay viết thêm một dòng.
"Lần đầu tiên cảm nhận ấm áp từ người lạ."
...
Hình như là quen rồi.
Bùi Lan Hương đã quen với cảm giác được ôm lấy trong vòng tay của Phan Lê Ái Phương, quen với hơi ấm dịu dàng mà cô ấy mang lại, quen với nhịp tim đều đặn của người đó mỗi khi hai cơ thể chạm vào nhau.
Ban đầu, nàng còn chút bối rối, còn suy nghĩ nhiều về hành động có phần đường đột ấy. Nhưng rồi, những lần sau, nó trở thành một thói quen. Một thói quen mà Hương không muốn phủ nhận.
Sau mỗi lần kiểm tra sức khỏe, khi mọi thứ đã ổn định, khi Phương cất tiếng "Tốt rồi, Hương sắp khỏe rồi đó!", nàng lại thuận tay ôm lấy Hương. Và Hương, tự nhiên đón nhận.
Không cần lên tiếng, không cần một lời giải thích.
Chỉ là những cái ôm nhẹ, không quá lâu, không quá chặt, nhưng đủ để khiến nàng cảm thấy an tâm.
Phương cũng không hỏi tại sao. Cô chỉ đơn giản là làm điều đó, như một phản xạ tự nhiên. Có lẽ vì cô hiểu, có những nỗi buồn không cần nói ra, có những khoảng trống trong lòng không thể lấp đầy bằng lời nói. Chỉ một cái ôm, đôi khi lại là câu trả lời hoàn hảo nhất.
Hương từng nghĩ mình là một người mạnh mẽ, không cần ai dỗ dành, không cần ai chở che. Nhưng lúc này đây, trong những giây phút yếu mềm nhất, nàng nhận ra rằng con người ta đôi khi vẫn cần một nơi để tựa vào.
Và có lẽ, với nàng lúc này, Phan Lê Ái Phương cũng không còn là một người xa lạ nữa.
...
"Sao Hương lại thích tui ôm vậy?"
Câu hỏi bất chợt của Ái Phương khiến không gian giữa hai người bỗng chốc lặng đi.
Bùi Lan Hương hơi giật mình, ánh mắt nàng khẽ dao động, như thể không ngờ rằng Phương sẽ hỏi điều đó. Một chút bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay vô thức siết nhẹ lấy vạt áo bệnh nhân.
Nàng cúi nhẹ đầu, trầm ngâm trong vài giây, như đang cố tìm một câu trả lời chính xác nhất. Nhưng rồi, lời nói buột ra khỏi môi, đơn giản đến mức chính nàng cũng bất ngờ.
"Tôi... không biết nữa... Đơn giản là tôi thấy thích Phương hơn người khác, thế thôi..."
"thích Phương hơn người khác"?
Phương sững người. Cô ngây ngốc trước câu trả lời của Hương, trái tim như bỏ lỡ một nhịp.
Là... là sao chứ?
Là Bùi Lan Hương cũng đang thích cô, như cách cô đang âm thầm nung nấu chút tình vừa chớm nở ư?
Phương nhìn Hương thật lâu. Không gian trong phòng bệnh vẫn tĩnh lặng như cũ, nhưng dường như có gì đó đã thay đổi. Không còn đơn thuần là sự quan tâm giữa bác sĩ và bệnh nhân, mà là một thứ gì đó mơ hồ hơn, khó định nghĩa hơn.
Cô có thể thấy đôi mắt Hương khẽ chớp, có chút ngập ngừng, nhưng không hề né tránh. Không có dấu hiệu của sự đùa cợt, cũng không có bất kỳ ý định trêu ghẹo nào trong lời nói của nàng.
Chỉ là một câu trả lời rất thật, rất chân thành.
Phương không hỏi lại. Cô cũng không cần một lời giải thích.
Bởi vì có những tình cảm không nhất thiết phải nói rõ ràng mới có thể cảm nhận được.
Dù chưa ai gọi tên nó, nhưng thứ cảm xúc ấy vẫn đương hiện hữu giữa hai người, rõ ràng đến mức không thể phủ nhận.
...
Bác trưởng khoa đưa Hương đi xét nghiệm tổng quát. Trong khi Ái Phương vẫn còn đang suy nghĩ về việc hôm nay có nên đưa Hương xuống vườn hoa bệnh viện hóng gió không, một tập tài liệu được đặt ngay trước mặt cô.
Cô đón lấy, lật xem từng trang.
"Bệnh nhân: Bùi Lan Hương
Ngày sinh: 11/06/1989
Bệnh lý: Ung thư tụy
Tình trạng: Giai đoạn cuối"
Từng dòng chữ như từng nhát dao cứa vào tâm can Phương. Cô đọc đi đọc lại, cố gắng xác nhận rằng bản thân không nhìn nhầm. Nhưng dù cô có đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa, sự thật vẫn không thay đổi.
Cô gần như bật dậy khỏi ghế, hai tay siết chặt tập hồ sơ đến run rẩy. Cô vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc, chạy dọc hành lang bệnh viện. Những người xung quanh nhìn cô đầy kinh ngạc, nhưng cô chẳng còn quan tâm điều gì nữa.
Cô chỉ muốn gặp Hương.
Cửa phòng bệnh bật mở một cách mạnh mẽ.
"Hương!"
Nàng đang ngồi tựa đầu vào thành giường, ánh mắt trầm lặng nhìn ra cửa sổ. Nghe tiếng cô gọi, nàng chỉ khẽ quay mặt lại, nhưng không nhìn thẳng vào cô, mà né đi ánh mắt đó.
"Sao không nói tui biết?"
Giọng cô khàn hẳn đi, như thể một nỗi nghẹn ngào đang chặn ngang cổ họng. Đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ, đôi vai nhỏ run lên từng đợt.
Hương thở ra một hơi dài, cố tình giữ khoảng cách với cô.
"Nói thì làm được gì..? Tôi sắp chết rồi, tôi còn chẳng buồn, Phương buồn làm gì?"
Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến tim Phương quặn thắt.
Cô bước đến, bàn tay run run nắm lấy tay nàng. Hương không né tránh, nhưng cũng chẳng đáp lại.
"Đừng... đừng nói vậy... Còn nước còn tát, tui sẽ tìm cách giúp Hương..."
Nàng bật cười, một nụ cười đầy chua chát.
"Không cứu được đâu... Thứ hai tôi phẫu thuật... Sống thì mình vui, còn nếu ch-"
"Đừng nói!"
Không để Hương kịp thốt ra hai chữ kia, Phương bất chợt kéo nàng lại gần. Một cái ôm siết chặt, vội vàng mà run rẩy. Rồi ngay sau đó, một nụ hôn đặt lên môi nàng, đầy bất ngờ, mãnh liệt và đau đớn.
Hương sững sờ, đôi mắt mở lớn, nhưng chỉ trong giây lát, nàng chậm rãi khép lại hàng mi.
Hương cảm nhận được hơi ấm từ bờ môi cô, hơi thở gấp gáp nhưng dịu dàng, bàn tay cô giữ chặt lấy vai nàng, như sợ rằng nếu buông ra, nàng sẽ biến mất ngay lập tức.
Tim nàng đập loạn nhịp.
Nụ hôn này, là nụ hôn đầu tiên của nàng.
Cũng là nụ hôn đầu tiên của Phương.
Cô hôn nàng như muốn truyền vào đó tất cả những cảm xúc chưa kịp nói thành lời.
"Xin Hương đừng buông xuôi, tui không thể chịu nổi đâu..."
Khi nụ hôn dần kết thúc, Phương kề trán mình vào trán nàng, khẽ thì thầm, giọng nói xen lẫn chút run rẩy.
"Hương sẽ sống... Tin tui nha!"
Nàng mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy nước của Phương.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Hương dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Là hi vọng.
Là niềm tin.
...
Chương: Lời Chào Cuối
Không phải lần đầu Phan Lê Ái Phương thực hiện một ca phẫu thuật khó như thế này. Cô đã từng cứu sống vô số bệnh nhân, từng giành giật sự sống từ tay tử thần, từng dùng chính đôi bàn tay mình để đưa những con người gần như tuyệt vọng trở lại với cuộc đời.
Nhưng vì sao, hôm nay, đôi tay ấy lại run rẩy đến vậy?
Cô nhìn vào thân thể đang nằm bất động trên bàn mổ-Bùi Lan Hương. Gương mặt nàng tái nhợt, hàng mi khẽ run, nhưng vẫn cố nở một nụ cười nhẹ khi ánh mắt hai người chạm nhau.
"Làm tốt nhé, bác sĩ Phương..."
Giọng nói ấy, nhẹ như gió thoảng.
Phương hít sâu một hơi, cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn rất khẽ.
"Cố lên!"
Nàng mỉm cười.
"Phương cũng cố lên!"
Ca phẫu thuật kéo dài suốt nhiều giờ đồng hồ. Thời gian trôi qua nặng nề, từng giây từng phút đều như muốn vắt kiệt sức lực của tất cả mọi người trong phòng.
Phương cố gắng hết sức. Cô làm tất cả những gì có thể, tận dụng mọi kỹ thuật, mọi kinh nghiệm, mọi hy vọng cuối cùng.
Nhưng...
Không được rồi.
Ngón tay cô siết chặt con dao mổ đến mức run rẩy. Áp lực đè nặng lên lồng ngực, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô biết... cô biết điều tàn nhẫn gì sắp xảy ra.
Một tiếng bíp kéo dài chói tai vang lên.
Đường điện tim trên màn hình đột nhiên biến thành một đường thẳng tắp.
Tim nàng... đã ngừng đập.
"Không...! Kích tim!"
Giọng Phương khàn đặc, gần như hét lên. Cô giật lấy máy kích tim, đặt lên lồng ngực nhỏ bé ấy.
"Bật điện 200 joules!"
Thân thể trên bàn mổ giật mạnh một cái.
Vẫn là đường thẳng tắp.
"300 joules!"
Lại một cú sốc điện.
Không có phản hồi.
"400!"
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, nhưng chẳng có gì thay đổi.
Tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều lặng đi. Đã quá thời gian tối đa để có thể cứu bệnh nhân mà không gây tổn thương não vĩnh viễn.
Một bác sĩ đứng bên cạnh đặt tay lên vai cô, giọng trầm xuống:
"Phương... đủ rồi..."
Cô sững sờ.
Không..! Không! Cô không thể để chuyện này xảy ra!
Bàn tay siết chặt của cô từ từ buông lỏng. Máy kích tim rời khỏi cơ thể đã lạnh ngắt trên giường phẫu thuật. Đôi mắt cô mờ đi bởi nước mắt, nhưng cô không thể khóc nổi nữa.
Phan Lê Ái Phương thất bại rồi.
Không thể giữ lấy linh hồn người yêu rồi.
Hai tay cô chống xuống bàn phẫu thuật, đầu cúi thấp. Cô không muốn rời khỏi nơi này. Không muốn buông nàng ra. Nhưng tất cả mọi người đều đã dừng lại. Chỉ còn cô, đứng đó, như một kẻ duy nhất chưa chấp nhận hiện thực tàn khốc.
Chính tay Ái Phương kéo tấm vải trắng lên, phủ kín gương mặt nàng.
Hương... lạnh quá...
Cô run rẩy chạm vào bàn tay đã không còn hơi ấm ấy, giữ lấy thật lâu, rồi chậm rãi thì thầm.
"Kiếp này thất hứa, kiếp sau còn duyên phải gỡ đó..."
...
Cửa phòng khám mở ra. Một cô gái chậm rãi bước vào, ngồi xuống đối diện ghế bác sĩ một cách tự nhiên và có trật tự.
"Chào cô, bị bệnh nhỉ?"
"Không thì đến làm gì?"
"Tên?"
"Hương."
Hương..?
"Bùi Lan Hương?"
"Đúng!"
Phan Lê Ái Phương ngước lên, đúng, đúng là nàng đây! Là Bùi Lan Hương của cô đây!
Cô nhào đến ôm chầm lấy nàng.
"Hương về với tui rồi hả?"
"Không... Là Phương về với tôi mới phải!"
...
Dư âm kéo dài, đau đớn nhất là không thể buông...
Đêm khuya, thành phố lặng yên trong màn đêm đặc quánh. Ánh đèn đường hắt lên những mảng sáng mờ nhạt qua ô cửa kính, phủ lên căn hộ nhỏ một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Phan Lê Ái Phương ngồi lặng trên ghế, tay khẽ siết lấy ly rượu đã vơi một nửa. Trên bàn, tập hồ sơ bệnh án vẫn mở, dòng chữ "Ung thư tụy-Giai đoạn cuối" nhòe đi dưới ánh đèn mờ.
Một năm. Đã một năm kể từ ngày đó.
Đêm nay, rốt cuộc, Ái Phương cũng không muốn cô đơn nữa.
Lọ thuốc an thần lăn lóc bên cạnh. Cô đã dùng quá liều.
Mí mắt Phương trĩu nặng. Cô ngả người ra ghế, đôi môi khẽ cong lên, như thể đang nhìn thấy ai đó.
"Phương à, đi thôi... Thế giới này, vốn không có chỗ cho chúng ta..."
Cô thật sự, không còn đơn độc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro