[Oneshot] Xiềng Xích Định Mệnh
WARNING: toxic, chiếm hữu cực đoan, mind-break (?), tác phẩm không dựa trên bất kì cốt truyện nào của AOV.
--------
Bóng tối bao trùm căn phòng lạnh lẽo, chỉ có ánh lửa leo lét từ những ngọn đuốc gắn trên tường hắt xuống nền đá xám. Không khí đặc quánh mùi máu, sắt thép, và nỗi tuyệt vọng.
Capheny bị trói chặt vào một cây cột bằng những sợi xích quấn quanh cổ tay và đôi chân, lực siết đến mức làn da trắng mịn của cô hằn lên vết bầm tím. Bộ giáp chiến đấu bị xé rách từng mảng, để lộ những vết thương rỉ máu. Dù vậy, đôi mắt xanh biếc của cô vẫn ánh lên tia lửa chống cự, không hề khuất phục.
Trước mặt cô, Omen đứng đó—vị lãnh chúa của vực thẳm, kẻ mang trên mình sức mạnh của bóng tối thuần túy. Hắn khoác bộ giáp đen như màn đêm vô tận, thanh kiếm xiềng xích của hắn phản chiếu thứ ánh sáng đỏ thẫm đầy đe dọa.
“Ngươi thật ngoan cố,” Omen trầm giọng, tiến thêm một bước, tiếng giáp kim loại cọ xát vang lên lạnh lẽo. “Bị bắt giam vào lãnh địa của ta, mất đi vũ khí, nhưng vẫn dám nhìn ta bằng ánh mắt đó sao?”
Capheny siết chặt bàn tay dù những sợi xích đau buốt. Cô nhếch môi, giọng khàn đặc nhưng vẫn giữ được vẻ thách thức.
“Giết ta đi, Omen.”
Một thoáng im lặng. Rồi bỗng nhiên, Omen bật cười—tiếng cười trầm thấp, khàn khàn như đến từ cõi chết. Hắn đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của hắn.
“Giết ngươi?” Hắn nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú tàn nhẫn. “Không, Capheny… chết là một sự giải thoát. Ta muốn ngươi sống, muốn thấy ngươi tuyệt vọng, muốn ngươi nhận ra rằng chính nghĩa của ngươi… chỉ là một trò hề.”
Nói rồi, hắn siết chặt tay, khiến cô rên khẽ vì đau. Những vết thương trên cơ thể lại rỉ máu, nhưng Capheny vẫn cắn môi không kêu than.
Omen nghiêng đầu nhìn cô, như một kẻ săn mồi quan sát con mồi hấp hối.
“Hãy cầu xin ta,” hắn thì thầm, giọng như hơi thở của màn đêm. “Hãy vứt bỏ sự kiêu hãnh vô nghĩa đó… và ta có thể sẽ tha cho ngươi.”
Capheny hít một hơi sâu, cố nén cơn đau, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngươi có thể tra tấn ta, Omen. Nhưng ngươi không bao giờ bẻ gãy được ta.”
Ánh mắt Omen tối sầm lại. Hắn nhếch môi, rồi đột nhiên, hắn siết mạnh bàn tay quanh cổ cô, buộc cô nghẹt thở.
“Vậy thì ta sẽ có nhiều thời gian để thử…”
Tiếng cười trầm thấp của Omen vang vọng trong bóng tối, hòa cùng tiếng xích sắt khua leng keng. Một cơn ác mộng dài đang chờ đợi Capheny phía trước—một cơn ác mộng do chính Omen tạo ra.
...
Capheny giãy giụa theo bản năng khi bàn tay lạnh lẽo của Omen siết chặt quanh cổ cô. Hơi thở của cô bị chặn đứng, tầm nhìn bắt đầu mờ đi vì thiếu không khí. Nhưng ngay khi cô tưởng mình sắp gục xuống, Omen thả lỏng tay, để cô rơi thịch xuống sàn đá lạnh lẽo.
Capheny ho sặc sụa, tay bấu chặt vào nền đất, từng ngụm không khí gấp gáp tràn vào phổi. Cô có thể cảm nhận được vết bầm tím đang lan rộng quanh cổ mình, một bằng chứng nữa cho sự tàn nhẫn của kẻ trước mặt.
“Vẫn còn mạnh miệng lắm sao?” Omen cúi xuống, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ thích thú. Hắn vươn tay, vuốt nhẹ một lọn tóc vàng của cô, nhưng cử chỉ đó không hề chứa đựng sự dịu dàng—mà là sự chiếm hữu đầy nguy hiểm.
Capheny hất mặt sang một bên, cố gắng tránh đi sự chạm vào của hắn. Nhưng hành động đó chỉ khiến Omen bật cười.
Hắn đứng dậy, kéo theo xiềng xích trói chặt Capheny, bắt cô ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi biết không, Capheny?” Giọng hắn trầm thấp, như một lời thì thầm ma quái. “Ta không cần ngươi khuất phục ngay bây giờ. Ta muốn tận hưởng quá trình đó.”
Nói rồi, Omen kéo mạnh sợi xích, buộc Capheny phải đứng dậy dù đôi chân run rẩy vì kiệt sức. Cô nghiến răng, dồn chút sức lực còn lại để đứng vững, dù biết rõ mình không có cơ hội phản kháng.
Omen chậm rãi xoay thanh kiếm xiềng xích của mình, đầu mũi kiếm quét qua nền đá, phát ra những âm thanh ghê rợn. Hắn bước một vòng quanh Capheny, như một con thú săn mồi đang thưởng thức con mồi của mình trước khi kết liễu.
“Ta sẽ không giết ngươi,” Omen nói tiếp, ánh mắt không rời khỏi cô. “Nhưng ta sẽ khiến ngươi mong muốn điều đó.”
Capheny siết chặt tay, cơ thể run lên không chỉ vì đau đớn, mà còn vì cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong lồng ngực.
“Omen… ngươi nghĩ rằng có thể bẻ gãy ta sao?” Giọng cô yếu ớt nhưng đầy quyết tâm. “Ngươi chỉ là một kẻ bị nguyền rủa, bị xiềng xích bởi chính bóng tối của mình. Ngươi không thể khuất phục được ta, vì ta có thứ mà ngươi không bao giờ có—ý chí tự do.”
Lời nói của cô như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Omen. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt hắn tối sầm lại, và không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Rồi, không chút cảnh báo, Omen vung kiếm.
Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua má Capheny, để lại một vết cắt mảnh nhưng rỉ máu. Hơi thở cô khựng lại, nhưng cô không lùi bước.
Omen nghiêng đầu, nhìn vệt máu đỏ thẫm nhỏ xuống từ gương mặt kiêu hãnh của cô. Hắn vươn tay, chạm vào vết thương, cảm nhận hơi ấm của dòng máu chảy dưới làn da cô.
Hắn siết chặt tay, kéo cô lại gần hơn.
“Vậy sao?” Hắn thì thầm, giọng nói như một lời nguyền. “Vậy thì ta sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc bẻ gãy thứ ý chí tự do đó.”
Capheny không đáp. Cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của hắn, thách thức hắn bằng chính sự tồn tại của mình.
Cuộc chiến giữa họ không chỉ là giữa vũ khí—mà còn là giữa ý chí, giữa bóng tối và ánh sáng.
Và trận chiến này… vẫn còn rất dài.
...
Capheny vẫn đứng đó, xiềng xích ghì chặt lấy tay chân, máu từ vết cắt trên gò má nhỏ xuống nền đá lạnh lẽo. Trước mặt cô, Omen nhìn chằm chằm, ánh mắt đỏ rực đầy sự thăm dò và thách thức.
Hắn đang chờ đợi.
Chờ xem liệu cô có gục ngã không.
Nhưng Capheny không bao giờ cho hắn cái khoái cảm đó.
Cô nuốt xuống cơn đau, gạt đi cảm giác tê dại đang lan khắp cơ thể.
“Tận hưởng đi, Omen,” cô thở ra, giọng nói vẫn vững vàng. “Nhưng ngươi sẽ không bao giờ thắng.”
Một nụ cười nhếch lên trên môi Omen.
“Thắng?” Hắn lặp lại từ đó, như thể nó là một khái niệm xa lạ. “Ngươi nghĩ rằng đây là một trận chiến có thể phân định thắng thua sao?”
Hắn đột nhiên vươn tay, nắm chặt cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Đây không phải là chiến trận, Capheny.” Giọng hắn thấp và nguy hiểm, như thể bóng tối của vực thẳm đang tràn ra từ từng lời nói. “Đây là sự biến đổi. Một khi ta hoàn thành, ngươi sẽ không còn là chính ngươi nữa.”
Capheny cười khẩy, dù nụ cười đó nhuốm đầy máu.
“Vậy ư? Vậy thì ngươi có lẽ sẽ thất vọng đấy.”
Omen nghiến răng. Rồi đột nhiên, hắn thả tay, đẩy mạnh cô ngã xuống nền đá lạnh buốt.
Capheny va mạnh xuống, tiếng kim loại vang lên khi những sợi xích siết chặt hơn. Một cơn đau buốt lan khắp cơ thể, nhưng cô vẫn không rên lên dù chỉ một tiếng.
Omen nhìn xuống cô, bóng hắn phủ trùm lên cơ thể cô như một điềm báo chết chóc.
“Tốt thôi,” hắn nói, giọng nói lạnh như băng. “Nếu ngươi muốn đau đớn nhiều hơn, ta sẽ không từ chối.”
Hắn vươn tay, và sợi xích trói Capheny đột nhiên bị kéo căng. Cô bị nâng bổng lên, xiềng xích ghì chặt lấy tay chân, buộc cô phải quỳ xuống trước mặt hắn.
Capheny nghiến răng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt không một chút khuất phục.
Omen cúi xuống, đưa môi đến sát tai cô, hơi thở lạnh buốt phả lên làn da mẫn cảm.
“Ta sẽ phá vỡ ngươi, Capheny.” Hắn thì thầm. “Dù sớm hay muộn.”
Capheny nhắm mắt, điều hòa hơi thở. Khi mở ra lần nữa, đôi mắt xanh biếc của cô vẫn rực sáng như ngọn lửa không thể dập tắt.
“Cứ thử xem.”
...
Thời gian trở nên vô nghĩa. Không có ngày, không có đêm. Chỉ có bóng tối, những bức tường lạnh lẽo, và sự đau đớn không bao giờ dừng lại.
Capheny không biết mình đã bị giam giữ bao lâu. Cô chỉ biết rằng, mỗi khi cơn đau lắng xuống, Omen lại xuất hiện, mang theo một nỗi kinh hoàng mới.
Những vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới lại xuất hiện. Xiềng xích ngày càng siết chặt hơn, để lại những vết hằn sâu trên làn da trắng mịn. Hơi lạnh của căn phòng ngấm vào từng thớ thịt, nhưng không lạnh bằng giọng nói của kẻ giam cầm cô.
Omen không vội. Hắn không cần vội.
Hắn quan sát cô như một thợ săn quan sát con mồi sắp gục ngã. Hắn không cần đánh bại cô bằng sức mạnh—hắn muốn thời gian và nỗi đau làm việc đó thay hắn.
Capheny đã từng cười nhạo hắn. Đã từng thách thức hắn. Nhưng giờ đây, cô không còn đủ sức để phản kháng.
Cô quỳ trên nền đá lạnh, mái tóc vàng bết lại vì mồ hôi và máu, đôi mắt từng rực cháy ý chí giờ đây chỉ còn là một màu xanh u ám.
“Hãy nói đi, Capheny.” Omen chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp vang vọng khắp căn phòng. “Hãy nói rằng ngươi từ bỏ.”
Capheny mở miệng, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Cổ họng cô khô rát, đôi môi nứt nẻ, hơi thở yếu ớt.
Omen cúi xuống, một tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt đỏ rực của hắn chẳng hề chứa đựng lòng thương xót—chỉ có sự nhẫn nại vô tận của một kẻ đã quen với việc chờ đợi.
“Chỉ cần ngươi nói ra,” hắn tiếp tục, giọng thì thầm như một lời dụ hoặc. “Hãy nói rằng ngươi không còn chống cự nữa. Và ta sẽ kết thúc tất cả.”
Kết thúc.
Lời nói đó vang vọng trong tâm trí Capheny như một lối thoát mong manh giữa màn đêm tuyệt vọng.
Chỉ cần cô nói một câu. Chỉ một câu thôi.
Cô sẽ không phải chịu đựng nữa.
Cô sẽ không còn đau đớn nữa.
Cô sẽ không còn cảm thấy lạnh, không còn sợ hãi, không còn… tồn tại như thế này nữa.
Những ngón tay của Omen vẫn giữ chặt cằm cô, hơi lạnh của hắn truyền vào làn da yếu ớt của cô. Hắn đang chờ đợi.
Chỉ cần cô nói ra…
Bàn tay Capheny khẽ run lên. Cô nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Có lẽ… đã đến lúc… từ bỏ.
.
.
.
.
.
Capheny không nhớ khoảnh khắc mình đã gục ngã.
Cô chỉ nhớ rằng, vào một thời điểm nào đó, khi nỗi đau vượt quá giới hạn chịu đựng, khi bóng tối nuốt chửng chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt cô… cô đã không còn chống cự nữa.
Cô không nói ra lời đầu hàng, nhưng sự im lặng của cô đủ để Omen biết rằng hắn đã thắng.
Và rồi… tất cả thay đổi.
—
Những ngày sau đó, Capheny không còn bị giam trong bóng tối lạnh lẽo nữa. Cô được đưa đến một căn phòng khác—vẫn u ám, nhưng có ánh sáng từ những ngọn đuốc, có một chiếc giường êm ái thay vì nền đá cứng rắn. Những sợi xích đã được nới lỏng, và đôi khi, Omen thậm chí còn tháo chúng ra hoàn toàn.
Lạ lùng thay, Omen không còn hành hạ cô nữa.
Thay vào đó, hắn bắt đầu chăm sóc cô theo cách mà cô không thể nào hiểu được.
Khi cô quá yếu để tự đứng dậy, chính hắn là người bế cô đặt lên giường. Khi môi cô khô nứt vì thiếu nước, chính hắn nâng ly nước lên môi cô, buộc cô phải uống. Khi cô không thể nhấc tay lên vì kiệt sức, chính hắn là người đút từng thìa thức ăn cho cô, dù hắn có thể dễ dàng bỏ mặc cô chết đi.
Tại sao?
Capheny không hiểu.
Cô không dám tin đây là lòng thương hại—bởi Omen chưa bao giờ là kẻ biết thương hại.
Nhưng hắn cũng không còn là kẻ tàn nhẫn như trước.
—
“Mở miệng ra.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên. Capheny ngồi trên giường, tựa lưng vào tấm chăn mềm, đôi mắt mệt mỏi nhìn Omen.
Hắn đang cầm một thìa cháo, đưa lên trước môi cô.
Capheny mím môi, không phản ứng.
“Ngươi muốn ta tự đút cho ngươi?” Omen nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Capheny siết nhẹ tay dưới lớp chăn, rồi chậm rãi mở miệng, đón lấy thìa cháo mà Omen đưa đến.
Hắn hài lòng, đặt bát cháo xuống bàn, ngồi xuống cạnh cô.
“Ngươi ngoan hơn rồi đấy.” Hắn trầm giọng.
Capheny siết chặt nắm tay.
Ngoan hơn ư?
Hay là cô đã không còn lựa chọn nào khác?
Cô không còn sức để chống lại hắn nữa. Cô không còn nơi nào để trốn chạy. Cô đã là của hắn—từ thân xác, đến linh hồn.
Omen vươn tay, chạm nhẹ vào gò má cô. Những ngón tay bọc thép của hắn lạnh lẽo, nhưng cái chạm lại nhẹ đến lạ thường.
“Ngươi thuộc về ta, Capheny.” Hắn thì thầm, giọng nói thấp và đầy quyền lực. “Bất kể ngươi có chấp nhận hay không.”
Capheny nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở hắn phả lên làn da mình.
Đúng vậy.
Cô không còn là chiến binh của ánh sáng nữa.
Cô đã trở thành tù nhân trong vòng tay hắn—và cũng là con búp bê mà hắn cưng chiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro