Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3;

Cá thương Khoa nhất cái team SGP này.
Đứa út luôn cho cậu cái cảm giác bản thân phải nuông chiều nó và thậm chí đôi khi cậu có cảm giác bản thân muốn dựa dẫm vào nó.

Tấn Khoa là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó lớn lên qua từng trận đấu, qua từng lời chỉ bảo của người anh của nó. Khi nó mới chập chững bước vào cái thế giới e-sport này, nó áp lực lắm, tất cả mọi gánh nặng của người đi trước đè lên đôi vai của một đứa trẻ mới mười tám tuổi. Áp lực chứ, nó biết mình sẽ phải trải qua những gì nếu nó quyết định bước chân vào thế giới này. Và rồi cậu đến bên nó, cùng chia sẻ với nó nhiều điều, chỉ bảo nó từng li từng tí một, giúp nó trở nên tiến bộ hơn ở vị trí trợ thủ từng là của cậu ấy.

"Nếu mà nói chung thì là cả team nhưng nếu nói riêng thì người giúp đỡ em nhiều nhất là anh Cá"

Cá chính là kẻ dẫn lối cho nó, là ngọn gió thổi bùng lên quyết tâm trong đứa trẻ này, và cũng là người thương nó nhất.

"Anh Cá ơi, em chơi Zip non lắm hả anh?"

Khi Cá mở cửa bước vào phòng của đứa út, cậu thấy đứa nhỏ nép mình ở góc phòng, co người lại trong bóng đêm cô độc. Vốn dĩ chỉ định lên gọi nó xuống ăn cơm nhưng rồi vì tình hình thế này mà Cá nghĩ lại, tiến về phía đứa nhỏ rồi ngồi xuống cùng nó.

"Không sao đâu Tấn Khoa, đừng để ý đến mấy lời người ta nói. Để anh giúp em"

"Nhưng-..."

"Đừng nghĩ nhiều mà"

Cá xoa đầu đứa em, thật muốn ôm thằng nhóc vào lòng, muốn che chở cho đứa nhỏ mới chập chững bước vào đấu trường khốc liệt này lắm nhưng nghĩ rồi lại thôi.

"Khoa này, nếu có gì cứ nói với anh, đừng có giữ trong lòng nghe chưa?"

"Dạ"

.

Nếu hỏi rằng trong SGP, Tấn Khoa thương ai nhất thì chắc chắn nó sẽ mỉm cười mà trả lời là anh Cá chứ ai. Nhưng nếu câu hỏi là nó đem lòng yêu ai thì chắc chắn không phải là Cá.

Tấn Khoa đưa mắt nhìn cái đèn ngủ lờ mờ, đã gần ba giờ sáng rồi anh Cá vẫn chưa về phòng với nó nữa. Hôm nay nó đã rủ anh Cá sang phòng mình ngủ cùng vì nó có chuyện muốn nói với cậu vì cậu đã từng bảo nó rằng có chuyện gì cứ nói mà. Nên nó mới luôn tìm đến Cá để tâm sự đủ chuyện.

"Anh xin lỗi Tấn Khoa nha. Lai Bánh cứng đầu quá à"

"Không sao đâu anh. Anh vô đi"

Chuẩn bị xong xuôi hết chỗ nằm cùng với mấy con gấu bông xếp xung quanh, cả hai nằm cùng nhau trên một chiếc giường, ở giữa không hề có khoảng cách, gần đến mức Cá có thể cảm thấy làn da mịn màng của đứa út chạm vào da mình.

"Anh Cá ơi, anh ngủ chưa?"

"Em nghĩ sao?"

"Vậy là chưa đúng không? Em muốn nói chuyện này với anh"

"Em nói đi, anh nghe mà"

Tấn Khoa nhổm dậy, lấy cái gối của mình để dựa cao đầu lên nhìn người anh của mình. Cá có thể thấy trong đáy mắt nó, có gì đó dậy lên và thái độ bình thản vừa nãy cũng biến đi đâu mất. Đứa trẻ trước mặt Cá bây giờ hoàn toàn không còn là Tấn Khoa của thường ngày, cậu cảm thấy nó giống như một kẻ đang mang tâm tư của mình trao tặng một người khác vậy.

"Em thực ra thích một người"

"Em thích một người hả? Ai mà may mắn vậy?"

Cá ngạc nhiên nhổm người dậy cùng nó, thực sự cậu chẳng bao giờ nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ đem lòng thích một ai đó vì ngoài chơi game ra Tấn Khoa lười lắm, lười cả ăn uống thì việc lười yêu là hoàn toàn có thể xảy ra. Thế mà cậu út này đã đem lòng yêu thích một ai đó mất rồi, phải chăng người đó đã để lại quá nhiều ấn tượng trong lòng nó. Cá thực sự nóng lòng muốn biết kẻ may mắn đó là ai.

"Em nói ra anh đừng nói với ai nha anh"

Tấn Khoa ấp úng, đôi má đỏ ửng lên và cái cử chỉ xoa tay ngại ngùng đó khiến nó trở nên dễ thương hơn bao giờ hết làm cho Cá chỉ muốn xoa đầu em nó thôi. Cậu ngồi thẳng dậy, đối diện với nó, chắp hai tay vào nhau nói với giọng háo hức.

"Anh thề luôn, Tấn Khoa nói đi, ai mà may mắn thế?"

"Là người trong team anh ạ"

"Trong team á?"

Cá giật mình, tròn mắt nhìn Tấn Khoa. Người trong team thì là ai ta? Trong team ai cũng quen biết nhau từ trước, có chăng thì Rin là người quen Tấn Khoa sau cùng và cũng là người đi chung lane với nó, mối quan hệ giữa support và ad rất chặt chẽ...có khi nào....

Tấn Khoa nhìn Cá ngơ ngác lẩm bẩm cái gì đó trông đáng yêu lắm, nó bật cười khúc khích, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cậu lại gần đây nó kể cho rồi ghé tai Cá thì thầm một cái tên.

Chỉ một cái tên thôi nhưng điều đó đủ làm tim cậu như muốn ngừng đập.

Cá ngồi lặng thing, mặc cho đứa út bên cạnh cứ khúc khích cười. Cậu nhìn nó, đôi mắt dậy lên cảm xúc khó tả. Cậu nên vui hay buồn? Vui cho đứa trẻ này vì đã tìm thấy người nó thực sự thích hay là buồn cho bản thân mình?

Và rồi cuối cùng Cá chọn buông bỏ, Tấn Khoa xứng đáng hơn cậu. Hiển nhiên rồi, lùi lại phía sau để nhìn hai người họ hạnh phúc là lựa chọn tốt nhất vì cậu biết rằng cậu sẽ chẳng bao giờ là kẻ được yêu.

"Anh Cá? Anh khóc à?"

Tấn Khoa hốt hoảng nhìn dòng nước mắt chảy dài trên má Cá khiến nó phải vội vàng kéo cậu trở về thực tại, vừa lau nước mắt trên khuôn mặt cậu vừa rối rít hỏi han. Nhìn đứa trẻ cậu thương yêu cưng chiều hết mực đang cố gắng lau nước mắt cho cậu khiến lòng cậu dậy lên nỗi chua xót.

"Không, chỉ là anh xúc động quá thôi. Tấn Khoa nhà ta lớn rồi ha! Anh sẽ giúp em, đừng lo nha"

Cá nắm lấy tay đứa em, khẳng định chắc nịch rằng sẽ giúp nó tiến tới với người nó yêu khiến Tấn Khoa vui lắm, nếu có Cá ủng hộ, nó chắc chắn nó sẽ làm được. Nó cảm động muốn khóc nhào lên ôm lấy người anh của nó. Thực sự, người thương nó nhất chắc chỉ có mình Cá mà thôi.

"Em cảm ơn anh Cá!"

"Ừm. Đi ngủ nào"

.

Lai Bâng rõ ràng rất thích Tấn Khoa, trên cả mức anh em đồng đội, ấy thế mà anh ta lại cứ nằng nặc khẳng định là không phải.

Và rõ ràng Cá cũng thích anh đội trưởng hệt như anh ta thích Tấn Khoa vậy nhưng ngoài mặt thì cứ nhăm nhe đẩy thuyền cho đứa em còn trong lòng lại chất chứa nhiều cảm xúc khó tả.

Đau lắm.

Cá thích Lai Bâng lâu rồi, lâu lắm rồi, khi cả hai vẫn còn là những đứa trẻ cùng chinh chiến trong những giải bán chuyên cơ. Cá cũng chẳng hiểu vì sao cậu thích Lai Bâng và cũng chỉ nghĩ rằng đây là chút cảm xúc nhất thời ấy vậy mà mấy năm trôi qua rồi nhỉ cảm giác đó vẫn vậy. Trái tim cậu vẫn đập mạnh khi anh ở quá gần, vẫn trật nhịp khi anh  cười với cậu một cái, vẫn khó chịu khi anh buồn và vẫn nhói đau khi trái tim anh hướng về người khác.

Vốn dĩ biết là chẳng có cơ hội nhưng vẫn ôm ấp giấc mộng được cùng anh nói lời yêu thương. Thật đáng thương. Sau cùng lại vì quá hèn nhát mà chọn lùi lại phía sau nhìn anh sánh vai cùng người em của mình.

Đôi lúc Cá tự hỏi nếu cậu không hèn nhát mà tỏ tình với anh thì sao nhỉ? Liệu anh có chấp nhận tình cảm của cậu không? Rồi tự cười bản thân, mặc định rằng cả hai chỉ dừng lại ở mối quan hệ anh em thân thiết. Và đúng là như thế thật, Lai Bâng chỉ coi cậu là một đứa em trai thôi.

"Cá ơi, giả dụ anh thích một đứa trong team mình ấy thì có sao không?"

"Thích ai nói lẹ đi cha nội"

Đừng nói. Nói với ai cũng được nhưng đừng là em.

"Thì...anh cũng hơi ngại, với sợ là giống ngày trước..."

Cá đưa ánh mắt lo sợ về phía Lai Bâng, người đang ấp úng không biết trình bày sao cho phải với đứa em của mình. Trái tim cậu lại nhói lên nữa rồi, tự nhủ là sẽ vứt bỏ tình cảm này mà sao cơ thể lại phản bội cậu, trí não không ngừng thầm ước rằng đó là mình. Nhưng, kể cả Lai Bâng không nói thì cậu cũng biết đó là ai mà, ước ao gì nữa chứ? Nực cười thật.

"Thì..."

"Là Tấn Khoa hả?"

"Sao em biết?"

"Mặt anh lồ lộ ra thế kia mà Lai Bánh. Ai không biết chắc là phải ngốc dữ lắm"

Gắng nở nụ cười tự nhiên nhất nhưng lại không thể kìm được nước mắt đang trực trào. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố không cho Lai Bâng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này. Anh sẽ cười cậu mất thôi.

"Nếu anh thích nó vậy.... Thì tỏ tình đi, đừng có mà hèn nhát rồi bỏ lỡ cơ hội"

Giống như em này.

Em là kẻ đến trước, trước em ấy rất lâu, ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua bao nhiêu vui buồn nhưng lại chẳng phải kẻ được anh yêu.

"Nhỡ Tấn Khoa không thích anh..."

"Nhỡ có thích thì sao?"

Em yêu anh.

"Này Lai Bánh"

"Hả?"

"Nếu thành công, nhớ phải khiến Tấn Khoa hạnh phúc đấy."

"Chắc chắn rồi, em nghĩ anh là ai chứ?"

Còn em, có lẽ không có duyên với tình yêu rồi.

.

"Cá làm gì đó?"

"Hả? Thế Jiro đang làm gì vậy?"

"Tại tui thấy Cá ngồi đây một mình nên lại hỏi thăm thôi"

Chàng trai trước mặt mỉm cười tuy thế nhưng lại chẳng thấy chút sức sống nào trong nụ cười ấy. Người này là thành viên mới của team, thay thế cho Yiwei ở vị trí đường tà thần. Anh ta thoạt nhìn có vẻ là một người lạc quan và đôi phần ngây thơ, điều đó khiến mọi người nghĩ rằng anh ta vô lo vô nghĩ và chỉ có vui vẻ làm bạn chứ chẳng bao giờ buồn rầu cả.

Nhưng Cá thấy khác, người này giống cậu, đều mắc kẹt trong mớ cảm xúc đau đớn, cô đơn và hối hận mà bản thân tự tạo ra.

Jiro đứng đó khá lâu, cứ nhìn về phía Cá rồi lại đánh mắt nhìn xung quanh như muốn nói gì đó và Cá cũng dường như hiểu ra ý của người đồng đội mới rồi. Cậu ngồi dịch sang một bên ghế chừa chỗ cho Jiro, cất tiếng.

"Muốn tâm sự chút không?"

"Chắc là...có..."

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

♡⁠(⁠Ӧ⁠v⁠Ӧ⁠。⁠)

Nay coi mic check thấy Cá Khoa dễ thương vãi ò mấy ní ơi.

Cứ cute z ai chịu nổi 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro