Chap 81: Độc mã cuối đường
Trận chiến tưởng chừng đến hồi kết chợt lại nổi lên cao trào dữ dội, với sự xuất hiện của Caesar Bạo Chúa, ác ma hùng mạnh nhất trong lịch sử. Chúng ta đã từng nghĩ rằng thực thể này đã bị phong ấn hoàn toàn bởi cấm thuật Đảo Sương Mù, nhưng không biết bằng cách nào mà Anail có thể triệu hồi nó lại nơi đây. Caesar Bạo Chúa vẫn giữ nguyên tình trạng trong khoảnh khắc mà nó bị phong ấn lần trước, tức là cơ thể vẫn đang chịu một sức nén dữ dội, chuẩn bị phát xạ giải phóng một nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ.
Maloch đang bị Anail kiềm kẹp không thể di chuyển, hắn ta bị mất thế nên không thể phản kháng mà thoát ra ngay bây giờ được. Nhìn "quả bom" ở sau lưng mà hắn toát hết cả mồ hôi, liền lên tiếng:
-Maloch:Ngươi mất trí rồi sao, Anail?Nếu Caesar phát nổ, cả ta và ngươi sẽ banh xác hết đấy!
-Anail:Ta biết chứ...Nhưng một vụ nổ mà diệt trừ được cả 3 thảm họa thì ngại gì mà không thử?
Nghe nói đến 3 thảm họa, Maloch đã biết ngay Anail đang nói đến hắn, Caesar và cả chính bản thân ả. Với tình trạng hiện giờ, do mất máu quá nhiều và hàng loạt vết thương chi chít, Anail dường như không còn cơ hội sống sót nào nữa, nhờ vào pha "tự hủy" của mình, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, ả sẽ tự hủy một lần nữa, bằng cách dùng chính chút sức tàn lực kiệt còn lại để giữ chân Maloch tại đây, cho đến khi Caesar phát nổ, hủy diệt mọi thứ...
-Maloch:Đùa hả?!Thả ta ra!Thả ra!
Maloch giận dữ thụi mạnh cù chỏ vào bụng Anail, khiến cả lục phủ tạng của ả chịu một tác động khủng khiếp, nếu là người bình thường chắc là hộc máu chết tại chỗ luôn rồi, nhưng Anail thì không, ả với quyết tâm tiêu diệt địch thủ thì không dễ gì bị đánh bại như thế được. Quỷ vương cố gắng quằn quại một cách điên cuồng nhưng không thể nào thoát khỏi sự gông kìm của Anail, vung cánh bay lên cũng không xong, mọi thứ đều bị khóa cứng. Maloch không ngờ hắn ta đã chiếm thế thượng phong với Anail biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu tại sao lần này lại bị ả khống chế như thế, có lẽ là do quyết tâm và hận thù của ả ta đã lên đến đỉnh điểm?
-Maloch:Mau dừng lại, Anail!
-Anail:Quỷ vương bất bại ngày nào đang lên tiếng cầu xin ta dừng lại đó sao?
-Maloch:Khốn khiếp!
Với sự kiêu ngạo của mình, Maloch sẽ không bao giờ hạ mình để cầu xin bất kỳ ai điều gì, mà thật ra có làm vậy thì cũng đều là vô nghĩa với Anail. Hắn tiếp tục vùng vẫy trong tuyệt vọng, sức mạnh của hắn hiện tại đâu có yếu nhớt gì mà phải chịu bất lực thế này?
Kích thước của Caesar Bạo Chúa đang dần to lớn hơn, do không có ai điều khiển nên cái xác vô hồn này chỉ lơ lửng một chỗ và di chuyển rất chậm nhờ gió, tất nhiên không có cách nào để dừng vụ nổ kinh hoàng này lại được.
Mặc cho tên quỷ vương luôn mồm chửi bới và làm đủ mọi cách để thoát ra, Anail vẫn tận dụng những sức tàn còn lại để giữ chân hắn. Có lẽ bây giờ...là lúc duy nhất trong cuộc đời...mà ả muốn dứt bỏ mọi hận thù, trở về với cuộc sống bình thường, yên ổn, nhưng có lẽ đã quá muộn rồi...mọi tội lỗi mà ả gây ra có lẽ đã đến lúc phải trả rồi. Anail chợt trừ, bấy lâu qua là cái bóng của Liliana, 2 nhân cách 1 thân xác nhưng số phận của ả chưa bao giờ được định đoạt bởi chính bản thân mình, đây có lẽ là lần đầu tiên...duy nhất...và cuối cùng...
Chợt một tiếng rắc vang ra, cơ thể của Caesar đã phồng to đến đỉnh điểm, những vết nứt dần xuất hiện trên cơ thể, những tia sáng dần thoát ra, ấn định cho một kết cục không tốt đẹp gì. Maloch đang cố quằn quại trong tuyệt vọng, hắn ta điên cuồng đấm đá vào người của Anail tìm cách thoát ra, nhưng ả ta không hề chú ý đến điều nữa, những cơn đau về thể xác thì có lẽ ả đã quên hết rồi. Tuy nhiên, sau khi thấy vị trí tia sáng, lượng nhiệt bắt đầu tỏa ra dữ dội, Anail chợt xanh mặt, đôi mắt thất thần:
-Anail:Chuyện gì thế này?!Ta...ta đã sai sót ở điểm nào sao?!!
.............
Không biết dùng từ gì để diễn tả âm thanh vụ nổ lúc nãy, Caesar sau khi phát nhiệt liền nổ tung theo một cách không thể tưởng tượng được. Cả một vùng, bầu trời và mặt đất như bị xáo trộn hòa lẫn vào nhau, sự hỗn loạn dâng đến đỉnh điểm, những trận siêu cuồng phong dữ dội thổi bay tất cả mọi thứ, cây cối cắm rễ đều bị bật gốc và bay xa vạn dặm, các gò đất núi đá vỡ vụn, các công trình vững chắc nổ tung và trở về với cát bụi, mọi thứ diễn ra quá nhanh và khiến cả một khu vực như chưa từng có gì tồn tại. Áp lực của vụ nổ này còn kinh khủng hơn thiên thạch lửa của Maloch nhiều lần. Mọi thứ còn lại chỉ là một khoảng không trống vắng, hoang tàn không người, chẳng có sinh vật nào ở trong phạm vi có thể sống sót...
Về phần Airi, nhờ vào trận cuồng phong của Anail mà cô đã bị thổi bay ra khỏi vùng nguy hiểm, không hề bị ảnh hưởng nặng nề với chấn động khổng lồ ấy. Cô ngồi dậy, tâm trí của cô như đã bị tan vỡ, mọi chuyện đã kết thúc nhưng cô lại không hề cảm thấy có chút tự hào gì về bản thân, quả thật trong trận chiến với Maloch thì cô đã không được gì cho Hunter, mọi người đã phải hy sinh để đặt mọi hy vọng vào cô, rốt cuộc thì mọi thứ nhận lại chỉ là sự bất lực ngồi tại đây của cô. Airi chợt khóc, cô không ngờ buổi hẹn đi ăn uống lần ấy lại là lần cuối cùng mà cô được sum vầy cùng mọi người, nhưng nó đã mãi mãi không thể thực hiện được rồi...
Ôm mặt đau đớn, Airi bây giờ chỉ muốn mọi người có thể quay trở lại, dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì của bản thân, kể cả tính mạng. Nhưng tất cả đều là bất khả thi, dù cô có chết tại đây thì mọi người cũng vĩnh viễn không thể trở lại được. Tuy thảm họa ác ma đã bị diệt trừ, nhưng cái giá phải trả quá đắt, khiến cô là Hunter duy nhất còn sót lại. Cô thật sự rất nhớ mọi người, đặc biệt là đội của cô...Bữa sáng hôm ấy không lẽ là bữa ăn cuối cùng mà Sếp làm cho cô sao?Cuộc diện kiến tàu ma cũng là lần cuối cùng mà cô nói chuyện với Nakroth hay sao?
-Airi:Mọi người mau về với tôi đi!Ai cũng được!Làm ơn!!
Airi gào thét trong tuyệt vọng, nhưng đã không còn ai có thể trả lời cô nữa rồi...Mọi chuyện thật trớ trêu, cô đã không còn biết bản thân sắp tới sẽ như thế nào nữa...
-Tôi...đã về đây...
Nghe được giọng nói đằng sau lưng, Airi sực tỉnh, cảm xúc cô như vỡ òa mà không nhận ra được đó là giọng nói của ai. Nhưng không sao, nếu đồng đội của cô vẫn còn sống thì hay biết mấy, Airi vui mừng quay lại...Nhưng đời không như là mơ...Không có ai ở sau lưng cả, mọi thứ diễn ra chỉ là viễn cảnh mà cô đã tưởng tượng ra mà thôi. Nước mắt của cô lại rơi, tại sao bây giờ cả tạo hóa cũng như đang muốn đùa giỡn với cô vậy, còn gì đau khổ hơn gieo cho người một hy vọng rồi lại dập tắt nó một cách tàn nhẫn, đẩy họ đến với vực thẳm u tối, tuyệt vọng...
-Tôi...đã về đây...
Lại là một giọng nói khác, Airi như lần trước không thể nhận ra được, cô không biết liệu mình có phải đang tưởng tượng không. Nhưng khi nhìn về mặt đất phía trước thì cô lại có lại những hy vọng nhỏ nhoi, là cái bóng. Đúng vậy, người thật, Airi vui mừng hết lòng quay lại, chuẩn bị nhào đến ôm chầm lấy người đó, nhưng mà...
-Maloch:Vẫn còn...ảo tưởng sao...cô bé?
Airi mở to mắt sững sờ, cái bóng lù đù mà cô thấy thực chất chính là Maloch, hắn ta đã giả giọng để khinh miệt cô. Trong khoảnh khắc vỡ òa mà cô đã không để ý đến kích thước cái bóng, nó quá lớn so với một người bình thường. Không thể nào tin được, tên khốn Maloch vẫn còn sống sót sau vụ nổ ấy, cho dù cả thân thể của hắn đều đã thân tàn ma dại cả rồi.
-Maloch:Con khốn Anail...Ả ta định dùng Caesar để tự hủy cả 3, tuy nhiên...ta đã kịp thời xử trí...
Maloch đang cố gắng cười trong sự kiệt quệ, hắn ta bảo rằng Anail đã bí mật triệu hồi Caesar sau lưng hắn rồi lợi dụng sức đẩy của gió để di chuyển phần thân xác của Caesar, ả ta đã khéo léo tính toán cho đến khi Caesar phát nổ, vị trí của nó sẽ ở ngay trung tâm của hắn và ả. Tuy nhiên, hắn đã kịp thời phát hiện ra điều này, cố tình diễn trò bất lực cầu xin chỉ để đánh lạc hướng Anail, sau đó đã bí mật triệu hồi cuồng phong mạnh mẽ để đẩy ngược lại hướng gió, khiến cho nó ngã lăn, khoảnh khắc Caesar phát nổ, nó vẫn ở đằng sau Anail, điều đó đồng nghĩa với việc...ả đã thành lá chắn sống cho hắn. Tuy rằng vẫn chịu tác động không nhỏ từ chấn động kinh hoàng ấy, thân thể đã bị hủy hoại, áo giáp tan tác, đôi cánh bọc xương, thậm chí còn mất cả một con mắt, nhưng Maloch cười khinh bỉ, dù gì thì hắn vẫn còn sống, việc hồi phục chỉ là vấn đề thời gian.
-Maloch:Tất cả...như một trò đùa của tạo hóa nhỉ...Thế nào, ngươi có hãnh diện khi là Hunter duy nhất còn lại không?
-Airi:...
Airi không nói gì, cảm giác phẫn nộ trong người cô thật sự không thể nào diễn tả được. Cô đứng dậy, la lớn và điên cuồng lao về phía Maloch, ngọn lửa rực cháy trong cô đã buff thêm sức mạnh rất nhiều cho thần giáp, những tia lửa nóng bỏng đang bao quanh lấy cô, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ xông về phía của quỷ vương. Hắn ta bất ngờ không kịp phản ứng, bị ăn nguyên một húc của Airi mà phải ôm bụng lùi lại, bị bỏng rát dữ dội.
-Maloch:Vẫn còn...cố gắng đó sao?
-Airi:Long Kiếm Kích Diệt!
Những dòng điện xẹt xuất hiện, một chân thân rồng lửa bay quanh lấy Airi, đòn tất sát của cô một lần nữa lại được sử dụng, nhưng lần này với uy lực lớn hơn rất nhiều, cùng với sự phẫn nộ căm hận đến tận xương tủy của cô. Hai lưỡi kiếm sắc nhọn được sơn màu lửa đỏ lao thẳng về phía Maloch, hắn ta tặc lưỡi và rút đao ra, chặn đứng đòn tấn công của cô. Airi ngạc nhiên, Maloch tuy đã yếu đi rất nhiều nhưng hắn vẫn mạnh hơn cô, dù có được buff sức mạnh vẫn không thể chống lại hắn. Quỷ vương phì cười, có cố gắng nhưng chưa đủ, hắn ta một tay cầm kiếm chống đỡ, một tay phóng cầu hắc ám về phía Airi, khiến cô không kịp trở tay, bị dính đòn bất ngờ mà văng ngược ra. Maloch liền dùng hết sức còn lại nhảy lên không và đáp thẳng luyện ngục xuống ngay vị trí mà Airi ngã ra. Khói bụi mù mịt khắp nơi, Airi bị đánh văng ra, thần giáp của cô đã hết năng lượng và bị phân giải ngay lúc đó...
-Maloch:Ta còn muốn hành ngươi nhiều hơn nữa...Nhưng bây giờ đã đêm dài lắm mộng rồi, chuẩn bị kết cục thảm hại với Athanor đi.
Maloch cười điên dại và giơ tay lên không, hắn còn một thiên thạch lửa nữa và bây giờ chính là khoảnh khắc để triệu gọi. Tốc độ rất nhanh, bây giờ trên khoảng không, quả cầu rực lửa màu đỏ đang lao xuống, chỉ trong giây lát nữa sẽ va chạm với mặt đất và tất cả sẽ thành tro bụi. Quỷ vương đắc chí, lần này chắc chắn hắn toàn thắng rồi, chỉ cần diệt trừ cô và cả khu vực giáp ranh công ty này, tất cả mọi dấu tích của Hunter đều sẽ biến mất trên thế giới này, đấy chính là lúc hắn đứng lên và thống trị tất cả.
-Maloch:5 phút nữa thiên thạch lửa sắp đáp đất.
-Airi:...
-Maloch:Như ta đã nói, ngươi cùng mang hệ lửa với ta, nếu ngươi cam chịu đầu hàng đi theo, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi thảm họa này.
Nghe giọng cười điêu của Maloch, ai mà tin nổi chứ...Mà có tin thì Airi cũng không làm như thế, cô là một Hunter, dù có tuyệt vọng cũng quyết không phản bội lại quê nhà của mình. Cô đen mặt, đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, phủi bụi trên người, sau đó giương mắt nhìn thẳng vào Maloch, gương mặt nghiêm trang, với ánh mắt kiên cường đầy quyết tâm, giây phút yếu đuối của cô đã qua đi rồi, bây giờ mới là nhiệt huyết thật sự.
-Airi:Xin lỗi Maloch, dù ngươi có cho ta lên làm nữ hoàng của Ma Giới, ta cũng sẽ không bao giờ phản bội lại mọi người.
-Maloch:Hừ, đến lúc này có giả giọng đạo đức à?Ta biết...bên ngoài ngươi tỏ ra cứng rắn vậy thôi...chứ sâu bên trong là nước mắt biển rộng, đang mong cầu ta tha thứ và...
-Airi:Im đi Maloch, ngươi làm sao hiểu được tâm trạng của ta đang rối bời cỡ nào...nhưng trong hàng vạn suy nghĩ ấy, không hề có một ý chí nào sẽ đầu quân cho ngươi.
Ngạc nhiên trước thần thái hiện tại của Airi, cô như trở thành một người khác vậy, vừa mới lúc nãy còn giận dữ phẫn nộ, tỏ ra mất trí định lao vào ăn thua đủ với hắn, bây giờ lại điềm tĩnh đến lạ thường, suy nghĩ có phần chín chắn hơn rất nhiều. Nhưng có lẽ Maloch không có thời gian để chú ý điều này, hắn ta cho rằng cho dù Airi có tỏ ra mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất đi nữa thì cũng không cứu vãn được tình hình đâu.
Nhưng ai ngờ...đây chính là sai lầm không thể sửa chữa trong cuộc đời hắn...
Cơ thể của Airi bỗng phát sáng, ánh mắt của cô lại trở nên sắc đá hơn bao giờ hết, mọi quyết tâm nhiệt huyết của cô như tỏa ra những luồng khí tức bao quanh bản thân. Một vòng hào quang màu vàng xuất hiện trên đầu cô, theo đó là 2 sợi lụa óng ánh cũng được diện vào sau lưng. Airi bay lên, mái tóc xõa ra, song kiếm và đôi giày của cô bắt đầu phát sáng rực rỡ. Maloch nhìn thấy hiện tượng trước mặt mà vẫn không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy dạng này, tên gọi của nó không lẽ là...
Halo?
Trong giây phút trên bờ sinh tử, một sức mạnh kỳ lạ đã trỗi dậy trong người Airi. Không như Anail, mọi hận thù căm phẫn trong Airi lúc này đã chuyển thể thành một nguồn năng lượng mới, ngay cả cô cũng không thể hiểu tại sao mình lại có thể trở thành dạng Halo này, cũng như cảm nhận được một sức mạnh đang chạy dọc trong cơ thể. Dù có thế nào, cuối cùng thì tạo hóa đã không bỏ rơi cô, đây là cơ sở để Airi có thể tuyên chiến tiêu diệt quỷ vương, một lần và mãi mãi.
Maloch nhăn mặt, hắn cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đang dâng cao hơn bao giờ hết từ phía Airi, nhưng bây giờ hắn vẫn còn thiên thạch lửa, có halo ha liếc gì thì cũng chịu chung số phận thảm thương với Athanor mà thôi.
-Maloch:Đã quá trễ để ngươi lật ngược tình thế rồi!
Với khoảng cách hiện tại, chỉ còn gần phút nữa là thiên thạch sẽ chạm đến mặt đất, Maloch hả hê cười điên loạn, dù Airi có thành dạng gì thì đã quá trễ rồi, thế giới này sẽ bị hủy diệt thôi.
Nhưng đời không như là mơ, Airi không nói không rằng, cô giơ song kiếm của mình lên, 2 luồng sáng xuất hiện từ mũi kiếm, bất ngờ bắn thẳng về phía thiên thạch. Nhìn đơn giản nhưng sức công phá của đòn tấn công này vô cùng mạnh mẽ, chỉ với 2 tia sáng nho nhỏ đã đủ xuyên thủng qua thiên thạch, nổ tung phá hủy nó ngay trên không trung, trong khoảnh khắc mà chưa tiếp cận được mặt đất, những tàn tích đá vụn bay loạn xạ, lao xuống mặt đất như rạ. Điều này đã khiến Maloch vô cùng bất ngờ, hắn chợt xanh mặt lại, nhìn qua chỗ Airi, trước giờ không ai có khả năng hủy diệt thiên thạch của hắn chỉ với những chiêu thức đơn giản như thế.
-Maloch:Ngươi...ngươi là cái quái gì vậy?!
-Airi:Ta vẫn là ta, Airi. Ngươi chỉ cần biết bản thân mình sẽ không còn đứng ở đây lâu nữa.
-Maloch:Grừ, đừng có mà chọc tức ta!
Maloch điên cuồng lao đến chém thẳng vào vị trí của Airi, nhưng hắn không ngờ bao quanh cô lại là một màn chắn vô hình, đã đánh bật đòn tấn công của hắn lại. Airi liền phản công, với vài đường kiếm mà đã khiến Maloch bị trọng thương nặng nề, hắn liền rút lui, giữ khoảng cách an toàn. Quỷ vương tức giận, chưa ai mà lại có thể chặn đòn của hắn dễ dàng như vậy, liền triệu hồi hàng loạt cầu hắc ám và ném về phía Airi. Mục đích của hắn là để chính những vụ nổ được tạo ra bởi sự va chạm của cầu và lá chắn để làm mất tầm nhìn của Airi. Cảm nhận thời cơ đã đến, hắn ta nhún chân định nhảy một phát luyện ngục để đánh gục cô, nhưng...
-Maloch:Oái!
Bỗng từ dưới đất, một long trận phong ấn xuất hiện dưới chân, rồng vàng trồi lên và giữ chân Maloch lại, khiến hắn không thể bay cũng như di chuyển. Maloch điên cuồng quằn quại, dùng đao chém tới tấp tìm cách phá vỡ long trận, nhưng mọi cố gắng đều vô dụng. Airi bây giờ thoát ra khỏi làn bụi mờ mịt, cô bay đến trước mặt Maloch, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường, chuẩn bị đặt dấu chấm hết cho trận chiến dài đằng đẵng này.
-Maloch:Ngươi...ngươi...Tha cho ta...
-Airi:Tội đồ Kiêu Ngạo...cho đến giây phút cuối cùng...mà cũng phải mở lời xin tha mạng hay sao?
-Maloch:Im miệng, chỉ là ta đang bị thương, nếu không thì đừng hòng!
-Airi:Đây không phải là một trò chơi, Maloch. Những gì ngươi đã làm với đồng đội của ta, đến lúc phải trả giá rồi...Hoàng Kim Long Trận, Ác Linh Thoái Tán!
-Maloch:Không thể nào...Ta...Á!!!
Những vầng sáng từ phong ấn xuất hiện và bao quanh lấy Maloch, khiến hắn phải chịu những tác động khổng lồ, những vết băng trên người hắn nứt toác ra, cơ thể rủ rượi suy tàn, những khói đen, đặc trưng của ác ma, bốc ra dữ dội. Cả cơ thể khổng lồ của quỷ vương như bị cuốn vào vòng xoáy long trận, hào quang xuất hiện như đang thanh tẩy những tội lỗi chất chồng của hắn, Maloch dường như không còn sức kháng cự nữa, hắn ta sau một tiếng hét tuyệt vọng liền im bặt hẳn đi, chìm hẳn vào ánh sáng long trận, biến mất không còn một dấu vết...
Quỷ vương Maloch, mối thảm họa cuối cùng, cũng đã bị tiêu diệt.
..........................
Airi gục ngã trên nền đất, cô thở dốc mệt mỏi, mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc...
Tuy đã chiến thắng triệt để, nhưng tâm trạng của cô vẫn không hề khá hơn là bao, cho dù Maloch có bị hủy diệt bởi Caesar, hay cho dù cô có thức tỉnh dạng Halo để đánh bại hắn, thì kết cục của đồng đội cô vẫn không hề thay đổi, họ vẫn...không thể trở lại...
Sứ mệnh của Hunter đến đây dường như đã kết thúc, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Nếu có thể, Airi thật sự muốn quay ngược thời gian, bắt đầu lại từ đầu, cho dù phải chịu khó khăn cực khổ, cô cũng cam lòng, miễn là không vấp phải những sai lầm mà đưa đến cái kết thảm hại như hôm nay. Airi đau đớn đập tay lên nền đất, cô đã tiêu diệt được Maloch, hãy cho cô một phần thưởng đi, phần thưởng được gặp lại mọi người...làm ơn...
-Airi...
Giật mình nghe tiếng gọi, cho rằng mình lại bị ảo giác bởi những viễn cảnh tự tưởng tượng ra, Airi dụi mắt mấy lần, ngay cả tự véo má và nhìn về phía có âm vang. Không thể tin vào mắt mình, cô thật sự không phải đang ảo tưởng hay nằm mơ, thật sự là có người còn sống đang chạy về phía cô, là một Hunter, chứ không phải một ác ma hay Ma Thần nào giả giọng cả, Airi nghẹn lòng, cô đứng phắt dậy và lao nhanh về phía đó, cảm xúc vỡ òa, gọi tên em trong đêm...
-Airi:Nakroth!
-Nakroth:Airi!
Nakroth, cậu ấy vẫn còn sống, tuy cả cơ thể đang trong trạng thái bị kiệt quệ yếu sức nhưng thật may mắn rằng cậu vẫn còn sống sau vụ nổ con tàu ma ấy. Hai người chạy đến ôm chầm lấy nhau, cảm xúc lâng lâng khó tả, Airi khóc lóc, như cá gặp nước, như diều gặp gió, đôi tay cô giữ chặt lấy người đồng đội, sợ rằng chỉ buông lỏng một xíu thôi là vụt mất cậu ngay lập tức. Cuộc hội ngộ chưa bao giờ mang đến những khung bậc cảm xúc như thế này...
Sau những giây phút cảm động, vỡ òa, Nakroth mới hỏi lại mọi chuyện ra sao, vì sau vụ nổ con tàu ma thì cậu đã bị hôn mê không biết gì nữa. Airi bây giờ mà gục xuống, đau đớn kể lại mọi chuyện, cho dù cô đã tiêu diệt Maloch, nhưng lại luôn tự dằn vặt, cho rằng đó là lỗi của mình, vì...
-Airi:Hic, nếu tôi có thể làm tốt bổn phận, nếu tôi có thể thức tỉnh Halo sớm hơn, thì có lẽ...
Airi lại khóc òa như một đứa trẻ, Nakroth liền cúi xuống, cố gắng trấn an tinh thần cho cô. Tuy rằng mọi chuyện xảy ra rất là đau thương, nhưng Airi không nên tự trách mình mãi như thế, địch thủ quá mạnh đã khiến chúng ta phải chịu những khó khăn mất mát. Tuy rằng nói là an ủi Airi, nhưng tâm trạng của Nakroth cũng không khá hơn, rất là rối bời, cậu như muốn suy sụp luôn rồi...
Bịch!
Nakroth bất ngờ, Airi chợt ngã ra một cách khó hiểu, cả cơ thể cô như mất hết sức sống. Airi cố gắng gượng dậy nhưng không được, cơ thể cô không nghe theo lời cô nữa, có lẽ do sự thức tỉnh của trạng thái Halo mà cô đã dùng cạn kiệt nguồn năng lượng còn lại của mình. Lúc nãy, do cảm xúc dâng trào mà cô dường như đã quên đi tình trạng của cơ thể mình, bây giờ nó đã trỗi dậy và Airi như bị mất hết sức, đến động đậy cũng khó với cô, nói đúng hơn là sức sống của cô đang dần bị rút cạn rồi...
-Airi:Có lẽ tôi không còn...trụ được nữa...Cảm ơn cậu...và mọi người...đã đến bên cuộc đời tôi...Nakroth, hãy giúp tôi...chuyển lời tới mình mẹ mình...
Chưa kịp nói hết câu, Airi ngạc nhiên khi thấy Nakroth cúi xuống, cậu nắm lấy tay cô và cả cơ thể 2 người dần phát sáng lên, Airi chợt thấy sức khỏe mình dần được hồi phục chút ít, không lẽ...
-Nakroth:Đừng lo, Airi, cậu sẽ...không sao đâu, tôi...sẽ cứu cậu...
Giọng điệu của Nakroth dần bị đứt đoạn, Airi liền hốt hoảng, tình trạng hiện tại của cậu không hề khỏe mạnh gì, nếu bây giờ mà cậu lại truyền năng lượng qua cô thì...
-Airi:Nakroth, dừng lại!Cậu sẽ chết đấy!
-Nakroth:Airi, tôi có chết...cũng chẳng sao...Nhưng nếu để cậu phải ra đi...dù có đến suối vàng...thì Sếp cũng không tha cho tôi đâu...
-Airi:Đừng mà, tôi xin cậu!
-Nakroth:Tôi sẽ cứu cậu...hãy sống tốt...một cuộc đời tươi đẹp nhé...
-Airi:Nakroth...
Airi bây giờ cũng không thể cử động gì nữa, đôi mắt của cô mờ dần, sự truyền dẫn năng lượng bất ngờ này đã tạo nên những phản ứng trong cơ thể của cô, nó đang dần hồi phục nhưng cũng khiến cô bị hôn mê, chìm vào trong giấc ngủ, không còn biết gì nữa...
........................
Trở lại với khung cảnh quen thuộc, Airi đứng dậy, đêm khuya lạnh lẽo, không khí bao quanh lấy cô, hoang tàn ảm đạm. Cô lặng bước trên con đường cô độc, chỉ có một thân một mình, mọi chuyện diễn ra với cô như một cơn ác mộng luôn ám ảnh về sau thật khiến Airi không thể nào quên được, cuộc đời thật sự vô thường. Tuy nhiên, dù có đau buồn cỡ nào thì Airi cũng không thể nào để nó lấn át cảm xúc của mình mãi, cô còn tương lai, còn cuộc sống trước mắt. Đúng vậy, mọi người đã hy sinh để giữ gìn cuộc sống cho Athanor, cô sẽ không để tất cả trở thành vô ích. Mạnh mẽ lên Airi, cô là một Hunter, sẽ không bao giờ khuất phục trước kẻ thù, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Công ty hiện tại đã không còn, nhưng thay vì đau buồn mất mát, hãy cố gắng vượt qua, chú tâm vào mặt tích cực được để lại, vì thật may mắn khi họ đã từng tồn tại, cứu vớt thế giới khỏi bờ vực diệt vong. Airi tin rằng, mọi hình ảnh, tượng đài của họ, sẽ được lưu truyền hậu thế, mọi sự nỗ lực, quyết tâm, ý chí bất khuất của họ, sẽ mãi mãi trường tồn với thời gian...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro