Chapter 35: Thoát Thân
Ai là kẻ cười phía sau, ngươi đã biết chưa?
❖
Natalya đứng chết trân tại chỗ, đôi đồng tử của cô co lại. Không thể nhầm lẫn, đó chính là tiếng của Lệnh Chủ. Veera - nữ hoàng bóng tối, người mà cả Mina và cô đều chịu sự điều khiển. Cô ta xuất hiện, giống như một con ác mộng vừa bước ra từ màn đêm sâu thẳm.
Từ trên cao, một cái bóng đen từ từ hiện rõ. Veera - Nữ Hoàng Bóng Tối, thủy tổ của Succubus, một sinh vật đầy quyến rũ với đôi cánh ác quỷ mở rộng. Gương mặt của cô ta mang vẻ đẹp chết người, đủ sức đánh thức ham muốn sâu thẳm nhất trong lòng con người, nhưng cũng mang theo sự tàn bạo vô tận. Với mỗi bước đi, không khí xung quanh dường như bị đông cứng lại, và ánh mắt đỏ rực của cô ta chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất.
Veera xuất hiện trên không trung, tà áo đen uốn lượn quanh cơ thể như những bóng ma, đôi cánh dơi khổng lồ trải dài. Gương mặt tuyệt mỹ mang theo sự khinh miệt nhìn xuống bọn họ, đôi môi đỏ thẫm khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ác ý.
"Các ngươi nghĩ có thể trốn thoát khỏi ta sao?" Veera cười lạnh lẽo. "Mina, Natalya... Đừng quên ai là chủ nhân của các ngươi."
Natalya quỳ một gối xuống, cúi đầu đầy tôn kính:
"Cung nghênh ngài, Nữ Hoàng.."
Phải, đây chính là sức mạnh tối thượng, quyền uy vô song. Trong thế giới này, chỉ những kẻ bán thần như Veera mới đứng trên tất cả. Mọi sinh vật nhìn thấy đều phải cúi đầu khuất phục.
Natalya cúi đầu thêm một chút, lòng đầy mâu thuẫn. Cô hiểu, quá hiểu rằng mọi sự dịu dàng của Veera đều chỉ là lớp vỏ bọc. Đằng sau đó, Veera là một kẻ thâm độc và nhẫn tâm, không bao giờ để lộ ý định thực sự của mình. Tất cả những gì ả ta làm đều để kiểm soát, để đảm bảo rằng mọi kẻ dưới trướng đều ở trong lòng bàn tay mình. Mồ hôi đã sớm ướt đâm tay Natalya.
Veera từ từ đáp xuống mặt đất, đôi mắt sắc lạnh hướng về phía Mina đang bị cuồng loạn tấn công tâm trí. Đôi môi cô ta nhếch nhẹ lên, không hề có chút thương xót, chỉ là sự chán ghét pha lẫn khinh miệt. Một cái phẩy tay nhẹ nhàng của Veera, và như đã dự đoán trước, cả Mina lẫn Natalya bị hất bay như những con rối vô hồn. Dù bị đánh như thế nào đi nữa, sự chống cự của họ đều đã nằm trong tính toán của Veera. Không thể chống lại, không thể phản kháng.
"Kẻ nô lệ mãi là nô lệ," Veera thì thầm vừa đủ cho Natalya nghe. Đây là nhắc nhở đối với cô.
Đôi mắt vô cảm nhưng chứa đầy toan tính. Cho dù Veera có tỏ ra thân thiện, mời họ uống trà, trao đổi những lời dịu dàng thì sao? Tất cả chỉ là màn kịch được sắp đặt cẩn thận. Ả ta biết rõ cách nắm lấy sự trung thành qua sự sợ hãi và nghi hoặc. Veera không chỉ lợi dụng sức mạnh, mà còn thao túng suy nghĩ của người khác như một nghệ sĩ thành thục.
Natalya hiểu rất rõ. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, vẻ mặt dịu dàng của Veera chính là sự ngụy trang đầy lừa lọc. Chủ chính là chủ, còn thần thì mãi mãi chỉ là thần. Bất cứ điều gì khác ngoài hai khái niệm đó đều là dối trá.
Murad và Zanis chỉ có thể đứng lặng người, cảm nhận cái lạnh chạy dọc sống lưng. Đôi mắt họ không rời khỏi người phụ nữ xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm trước mặt. Bản năng của họ hét lên trong đầu: cô ta là kẻ cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí nguy hiểm đến mức không thể đoán được.
Hai người cảm nhận rõ sự nguy hiểm lan tỏa từ Veera. Cả hai đều bất giác rùng mình, như thể đứng trước một kẻ không thể đoán trước. Họ biết rằng, bất kỳ động thái nào sai sót đều có thể là cái bẫy chết người, được Veera dàn dựng từ trước.
"Cậu... cậu còn ma lực không?" Murad khẽ hỏi, giọng anh thoáng chút run rẩy.
"Còn... một ít thôi," Zanis khó khăn đáp, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Từ xa, đội quân Lokheim hiện ra như những pho tượng đồng, đứng im lìm không cử động. Bầu không khí quanh chúng đậm đặc sát khí, ngột ngạt đến mức khiến cả không gian như bị bóp nghẹt. Chúng đang chờ đợi, như những con thú săn mồi, chờ đối phương sập bẫy và giãy dụa tới chết.
Rõ ràng, tất cả là kế hoạch của Veera. Đội quân này là do cô ta dẫn tới.
Đội quân này chỉ đứng im nhưng không ai dám nghĩ rằng chúng chỉ đơn giản chờ lệnh. Sự ngột ngạt của sát khí khiến không gian như bị vỡ vụn, ép chặt hơi thở của mọi người. Tất cả đều do Veera sắp xếp. Đây không chỉ là một cuộc tấn công đơn thuần, mà là màn kịch cô ta đã dàn dựng từ đầu đến cuối, để dẫn dắt họ vào bẫy mà không hề nhận ra.
Zanis nheo mắt, thầm nhận ra rằng mọi hành động của họ từ trước đến giờ có lẽ đã bị cô ta theo dõi kỹ lưỡng. Kẻ như Veera không để lộ ý định thật cho đến phút cuối, luôn giấu kín đòn chí mạng của mình, chờ đợi khoảnh khắc đối phương hoàn toàn tuyệt vọng mới ra tay. Chính sự âm thầm đó khiến cô ta trở nên nguy hiểm hơn tất cả. Là bản chất thật sự của một con quỷ.
Nhưng thay vì tấn công, chúng lại đứng đó, chờ đợi, như những con mèo vờn chuột. Zanis biết rất rõ: chỉ cần một sơ suất nhỏ, chúng sẽ lao vào tàn sát không do dự.
"Tình hình tệ thật rồi," Murad lẩm bẩm.
"Chúng ta vừa thắng trận, chưa kịp hồi phục, mà đã bị tập kích. Làm sao chúng biết đường đi của ta?" Zanis nghiến răng suy nghĩ, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
"Nội gián chăng?" Murad khẽ nhắm mắt, giọng lặng lẽ.
"Rất có khả năng... nhưng điều đáng sợ là cô ta biết chính xác thời điểm ra tay. Không phải chỉ là tấn công ngẫu nhiên. Mọi thứ đều có kế hoạch." Zanis nói, ánh mắt lo lắng liếc về phía Veera.
"Chúng đang chờ ta hành động, và chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi..."
Murad hiểu rõ ý của Zanis. Veera đang chơi một trò chơi đầy tính toán, sử dụng sự sợ hãi và mối đe dọa từ đội quân Lokheim để buộc họ phạm sai lầm. Tấn công? Rút lui? Cả hai đều là bẫy. Cô ta thích thú khi nhìn thấy đối phương giãy dụa trong vô vọng. Zanis nhìn đội quân địch, rồi lại nhìn Veera với ánh mắt đầy lo ngại.
"Rút lui cũng chẳng dễ. Nếu chúng tấn công thêm vài đợt nữa, không ai thoát được đâu..." Murad nói, ánh mắt trầm ngâm đầy lo lắng.
"Không lẽ phải liều?" Zanis hỏi, tay đã sẵn sàng rút kiếm.
"Cậu là chỉ huy, quyết định là của cậu. Nhưng tôi có cách giúp toàn quân rút lui." Murad nói, đôi mắt lóe lên một ý định táo bạo.
"Đừng nói là cậu định làm điều gì điên rồ!" Zanis gằn giọng.
"Đây là cách tốt nhất. Tôi sẽ tạo ra một ảo ảnh đủ lớn để đánh lạc hướng. Trong lúc đó, mọi người có thể rút lui." Murad rút Thần Khí Andura, ánh mắt lạnh lùng.
"Cho dù chúng phát hiện ra cũng không sao, dù gì chúng cũng nhắm tới tôi." Murad tiếp tục, đôi mắt anh trầm lặng nhìn vào Andura. Bọn chúng chỉ vì thứ này mà đến.
Không khí bỗng trở nên lạnh hơn, nặng nề hơn, như thể một cơn bão sắp ập tới. Murad đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh, để đổi lấy cơ hội sống sót cho đoàn quân.
"Cậu sẽ ổn thôi đúng không? Cậu sẽ thoát được chứ?" Zanis dè dặt hỏi.
Murad không trả lời ngay, chỉ nhìn về phía trước, nơi Veera vẫn đứng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy toan tính. Veera không cần vội vã. Cô ta đã chuẩn bị tất cả từ trước và đang chờ đợi thời khắc con mồi tự chui đầu vào bẫy.
"Tôi không chắc đâu..." Murad cười nhạt, nửa khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ làm nụ cười ấy càng thêm lạnh lùng.
"Đừng có đùa, tôi sẽ không để cậu chết!" Zanis phẫn nộ, nhưng Murad chỉ vỗ vai anh, lắc đầu nhẹ.
Zanis hiểu. Murad đã sẵn sàng bước vào cửa tử. Dù biết là đường chết, anh vẫn quyết định cứu mọi người. Nhìn về phía đội quân của mình, Zanis không khỏi đau lòng. Anh hít một hơi thật sâu, gương mặt trở nên kiên nghị hơn.
"Hứa với tôi, cậu phải sống!" Zanis gằn giọng.
"Được," Murad gật đầu. Zanis liền quay lưng, dẫn quân lui về phía sau.
Phía trên, Veera vẫn đứng đó, tỏ ra thích thú. Ả ta nhìn xuống chiến trường, như một khán giả chờ đợi màn biểu diễn hấp dẫn sắp tới.
"Ta rất muốn xem, các ngươi sẽ chạy thế nào đây," Veera thì thầm, giọng ả nhẹ như gió, nhưng khi lọt vào tai Murad lại chói tai vô cùng.
Ả vung tay, tạo ra một kết giới màu đen loang ra từ vị trí ả đứng, bao phủ tất cả. Không khí càng trở nên căng thẳng, như thể cả không gian đang bị Veera thao túng hoàn toàn. Trên cao, Veera nhếch môi, nhìn xuống chiến trường như một con mèo đang thưởng thức cuộc chơi. CMa lực khổng lồ tỏa ra từ Veera như cuốn lấy mọi thứ.
"Fufufu... chạy đi, những kẻ ngu ngốc. Ta muốn xem các ngươi sẽ giãy giụa thế nào," giọng nói của Veera nhẹ nhàng, nhưng đầy sự mỉa mai và khinh miệt. Đối với cô ta, đây không chỉ là một cuộc chiến - đây là màn trình diễn mà cô ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ đầu.
Veera không chỉ sử dụng sức mạnh đơn thuần, mà còn là trí tuệ vượt trội, tính toán từng nước cờ, dẫn dắt đối phương vào mê cung của mình. Đối với cô ta, việc đánh bại đối thủ không phải bằng vũ lực mà bằng cách khiến họ tự hủy diệt chính mình trong tuyệt vọng.
"Nhìn các ngươi mà xem, cố gắng chiến đấu để rồi chết đi..." Veera mỉm cười, ánh mắt đầy chế nhạo nhìn toán quân đang sợ hãi và Murad.
"Nếu các ngươi giao ta tên đó, ta sẽ tha cho các ngươi..." Veera tỏ ra thiện chí với những quân lính phía sau, như thể ả đang ban ân huệ cho họ.
Đây chính là trò chơi muôn thuở mà ả luôn dùng với kẻ yếu hơn: lợi dụng nỗi sợ hãi, nỗi đau và cả những khoảnh khắc hân hoan của kẻ khác để thỏa mãn chính mình. Ả tưởng tượng đến cảnh Murad bị phản bội, trở thành vật tế cho những ham muốn đê hèn của ả, không khỏi nở một nụ cười sung sướng cực độ. Vẻ mặt của Murad sẽ như thế nào nhỉ? Ả thật sự tò mò.
Nhưng trái với mong đợi, chỉ có sự im lặng đáp lại. Veera liếc nhìn, nhận thấy ai trong Bạch Long Đoàn cũng nhìn ả như muốn xé ả ra làm trăm mảnh. Họ không sợ chết sao?
"Câm mẹ mồm vào, con điếm!"
Câu chửi rủa ấy vang lên như một nhát dao, đâm thẳng vào lòng kiêu ngạo của Veera. Ả tức điên, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc nén cơn giận trong lòng. Lời chửi rủa như một con sóng, nhanh chóng lan ra, khiến cho những binh sĩ khác không ngừng hưởng ứng, hò hét sỉ vả về phía ả.
"Nếu là ta, ta sẽ đem ngươi về đè xuống chơi cả ngày đấy..."
"Nhìn ả kia, tôi thật sự mong rằng sẽ đem ả về và đẻ mười mấy đứa con đấy chứ..."
"Hahahaha..."
Tiếng cười đùa chói tai như nhát dao cắt sâu vào tâm hồn ả. Veera có thể cảm nhận từng ánh nhìn chế giễu, từng lời mỉa mai đang nhắm vào mình. Cảm giác nhục nhã dâng trào, ả đứng đó, như một bức tượng đá, bất lực trước sự coi thường mà những người mà ả từng coi là sâu kiến dành cho mình.
Đằng sau, Zanis, người chỉ huy của đội quân, không khỏi nhăn nhó trước cảnh tượng trước mắt. Anh vốn đã luôn tuân theo những quy tắc chuẩn mực, nhưng giờ đây, khi chứng kiến sự hỗn loạn này, sự chán nản trong hắn càng tăng lên gấp bội.
"Đám này thật sự không thể chịu nổi,"
Zanis lẩm bẩm với vẻ bực bội. Hắn thầm nghĩ rằng phải dạy dỗ lại đám này khi trở về.
Từng tiếng cười đùa, từng lời chửi rủa vẫn văng vẳng bên tai Veera. Ả cảm thấy sự tự mãn của mình đang tan biến thành tro bụi. Binh lính vốn dĩ đã chịu sự áp bức của ả, nhưng giờ đây, họ dám đứng lên chống lại. Điều đó càng làm cho ả thêm tức giận, thêm quyết tâm.
Veera chậm rãi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại phong độ. "Nghe đây, lũ côn trùng!" Ả hét lên, nhưng giọng nói của ả đã không còn sức nặng như trước. "Các ngươi sẽ phải trả giá cho sự bất kính này! Ta sẽ khiến các ngươi phải quỳ xuống!"
Nhưng những lời đe dọa đó chỉ như gió thoảng qua. Các binh sĩ vẫn tiếp tục chế nhạo, không một ai tỏ ra sợ hãi. Zanis cảm thấy sự chán nản trong lòng đang tăng lên. Anh nhìn bọn lính của mình, ánh mắt châm chọc từ phía họ như những lưỡi dao cắt xé không thương tiếc.
"Chẳng lẽ bọn ngươi không có chút tự trọng nào sao?" Zanis lên tiếng, cố gắng kìm nén cơn tức giận.
"Người ta đã tỏ rõ sức mạnh, còn các ngươi chỉ biết nhục mạ? Thật đáng xấu hổ!"
"Soi mói thân thể một người phụ nữ, các ngươi dám tự nhận mình là hiệp sĩ của Bạch Long Công Quốc sao?" Zanis không cho phép các binh lính của mình hành động như những tên lưu manh.
"Cho dù cô ta có là kẻ thù, các ngươi cũng không được phép!"
Tuy biết họ làm vậy để tăng sĩ khí, nhưng Zanis sẽ không chấp nhận điều đó.
Một số lính đã có phần chột dạ, nhưng Veera vẫn đứng vững, cơn thịnh nộ trong lòng ả càng tăng lên. Ả không thể để điều này diễn ra thêm nữa, ả phải hành động để khôi phục lại sự quyền uy.
"Binh lính của ta!" Ả gào lên, giọng nói vang vọng như sấm rền, những quân lính Lokheim đã bắt đầu di chuyển.
"Nếu các ngươi không chịu khuất phục, thì ta ban cho các ngươi cái chết đau đớn nhất!" Ả nhìn về đám người mà tuyên bố.
Ánh mắt của Veera ánh lên sự điên cuồng, nhưng điều đó chỉ càng khiến cho binh lính thêm phần thách thức. Họ im lặng rơi vào trạng thái phòng thủ.
Zanis nhìn những binh sĩ vẫn đang cười đùa. Không sợ chết thì tốt nhưng cái kiểu bán mạng thế này thì, trong lòng không khỏi thầm than. Hắn thở dài, cảm thấy chán nản với đám thuộc hạ của mình, và tự hứa rằng sẽ phải siết chặt kỷ luật khi trở về.
"Các ngươi dám..."
Veera tức đến đỏ mắt, ngọn lửa giận dữ bừng bừng trong lòng, cảm giác như sự khinh miệt từ những kẻ mà ả coi là thấp hèn đang bóp nghẹt lấy ả. Ả không thể chịu đựng nổi sự chống đối này, và điều đó càng khiến ả tức điên lên.
"Chúng mày nghĩ rằng mình có thể đứng lên chống lại ta à? Chỉ là những con sâu làm rầu nồi canh!"
Veera hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng. Ả nhìn chằm chằm vào những kẻ đang hò hét chống lại mình, cảm giác nhục nhã và tức giận như một ngọn lửa cháy rừng rực trong lòng. Ả không thể chịu nổi việc những kẻ mà ả từng coi là con cờ, giờ lại dám đứng lên phản kháng.
"Chúng mày không biết mình đang đùa với ai đâu!" Veera quát lớn, giọng nói chứa đầy sự chế nhạo. Ả vung tay lên, một làn sóng ma lực bao trùm xung quanh.
"Người đứng lên chống lại ta sẽ phải trả giá đắt! Chúng mày chỉ là những con kiến bé nhỏ trong bàn tay của ta."
Veera cười khẩy, nhưng trong lòng lại dấy lên sự lo lắng. Ả không thể để bản thân bị đánh bại bởi những kẻ này, không thể để Murad sống sót để làm hỏng kế hoạch của ả. Lòng ả tràn ngập mưu mô, và ả quyết tâm sẽ cho họ biết thế nào là sức mạnh thật sự.
"Các ngươi nghĩ mình có thể chạy trốn sao?" Ả tiếp tục, ánh mắt nheo lại, đầy tự mãn.
"Ta sẽ biến tất cả các ngươi thành bùn đất! Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá cho sự báng bổ của mình, lũ sau bọ."
Thế rồi, ả bắt đầu niệm chú, lời lẽ lả lướt như rắn, mỗi từ đều nặng trĩu với sức mạnh. Những kí tự ma pháp hiện lên trong không khí, ánh sáng nhấp nháy như một lời hứa hẹn về sự tàn bạo.
Từ phía sau, Murad đứng vững, không hề lay chuyển. Anh nhìn Veera, không hề sợ hãi, mà chỉ cảm thấy một sự kiên định bên trong. "Ngươi có thể nghĩ rằng mình nắm quyền điều khiển, nhưng sự thật không hề như vậy."
Veera dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Murad. "Ngươi không có quyền nói gì cả. Ngươi chỉ là một con cờ trong trò chơi của ta."
Murad mỉm cười, không một chút ngượng ngùng. "Có thể là vậy, nhưng cờ cũng có thể đảo ngược." Anh rút Andura ra, ánh sáng ma pháp trong tay như chực chờ bùng nổ.
"Và chúng ta, chưa bao giờ nói muốn chiến đấu cả.."
Murad nhìn bầu trời chỉ còn le lói ánh sáng, cười một cách khó coi. Anh vuốt ve sống cây thần binh Andura trong tay, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm. Nỗi lo âu không ngừng lởn vởn trong đầu, như những đám mây đen dày đặc che khuất mặt trời. Anh thở dài, nhớ lại những lần mình đã lường trước được mọi thứ, nhưng lần này thì khác.
Không chần chừ, Murad cắm mạnh Andura xuống mặt đất, khiến cho mặt đất rung chuyển. Đôi tay anh bắt đầu vẽ những ký tự phức tạp trên không trung, một ngôn ngữ cổ xưa mà chỉ có những ai thuộc dòng dõi Helios mới có thể hiểu.
"Naku-lu edina-gû tirah, tirahû zênû-rakkum ûmu. Naku edina subartu kû, lâ-marû edam Orloth ûm. Naku edina-gû anû êru-shamash Sin ûbalâ sarrû kîma âlimu û ûmum izuzzum niginû. Tirraku mâti, Andura!.."
Giọng nói của Murad vang vọng, đầy quyền lực. Những từ ngữ cổ xưa rời khỏi miệng anh như những câu thần chú có sức mạnh thần thánh, gọi gọi cái tên mà không biết bao nhiêu người đã từng cầu khẩn. Mỗi âm tiết đều mang theo sức mạnh của thời gian, vượt qua mọi rào cản của không gian.
"Ta kêu gọi ngươi từ sâu thẳm của dòng chảy thời gian, trôi qua vạn kỷ đứng lên cạnh ta. Ta gọi tên ngươi từ bên dưới lớp phù sa của lịch sử, trao cho ta sức mạnh ta trưng cầu. Ta gọi tên ngươi từ thuở đầu tiên của thế giới, các vị thần mặt trời và mặt trăng chia cắt Nhưỡng Hà thế giới ra ngày và đêm. Không gian và thời gian nghe theo lệnh ta, Andura!.."
Veera hơi nhướn mày, một chút ngạc nhiên lướt qua ánh mắt sắc sảo của ả ta. Mặc dù đã nghe không ít những lời cầu khẩn từ những kẻ ngông cuồng, nhưng sự tự tin của Murad khiến ả ta cảm thấy có gì đó khác thường.
Ả ta nhớ lại Volkath, một kẻ đã từng bị tên này chọc điên, nhưng giờ đây Murad đang phát huy sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian dường như ngừng trôi khi Murad bắt đầu thực hiện nghi thức. Chầm chậm, một cơn bão cát dâng lên xung quanh anh, cuốn theo những hạt cát và bụi đất tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Dưới sự thao túng của Murad, một ma pháp trận đồ rộng lớn dần hiện ra, từng vòng tròn, ký tự xây dựng bằng cổ ngữ của Helios xếp chồng lên nhau một cách hài hòa.
Ma lực xung quanh bị đồng hóa dữ dội bởi ma trận này, cuốn lấy mọi thứ trong tầm ảnh hưởng. Luồng khí nóng bừng bừng bao trùm cả không gian, tạo nên một cảm giác bão tố trước mắt. Veera nhận ra sự nghiêm trọng của tình huống, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Ả ta cảm thấy sự rùng mình chạy dọc sống lưng khi những vòng tròn ma thuật bắt đầu phát sáng, tựa như ánh sáng của những ngôi sao, mạnh mẽ và huyền bí.
Ánh sáng từ ma trận chói lóa, khắc họa một hình ảnh vĩ đại mà chưa ai từng thấy. Những ký tự phát ra âm thanh thì thầm, như những lời gọi của các vị thần từ những thời khắc xa xưa. Từng ký tự đều ẩn chứa sức mạnh, như thể đang kết nối với linh hồn của Andura, thần binh không chỉ là một vũ khí mà còn là biểu tượng của sức mạnh vĩnh cửu của thời không vô tận.
Veera, mặc dù tự tin trong khả năng của mình, nhưng giờ đây cảm thấy như bị kẹt giữa một cơn bão không thể kiểm soát. Ma trận không chỉ làm gia tăng sức mạnh của Murad, mà còn khiến cho ả ta cảm nhận được sự đe dọa từ chính nguồn năng lượng mà ả ta từng xem nhẹ. Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, nhắc nhở ả ta rằng không phải lúc nào cũng có thể tính toán được mọi thứ.
Veera nhanh chóng tạo ra một lớp ma lực bảo hộ bản thân, nhưng không có gì xảy ra cả. Veera cảm thấy nghi hoặc, cho đến khi cơn bão cát tan đi.
Khi lớp bụi đất dần lắng xuống, hình ảnh hiện ra khiến cô ta không khỏi sững sờ. Murad nằm sõng soài trên mặt đất, đằng sau lớp mặt nạ vải ướt đẫm một mảng máu đỏ lòm, như thể anh vừa nôn ra hết máu của mình. Nhưng trong tay anh, cây Andura vẫn không rời.
Veera nhìn thấy cảnh này, một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên gương mặt ả, ánh mắt lấp lánh sự thỏa mãn. Ả cất tiếng cười lớn thành tiếng, không giấu nổi sự chế giễu:
"Ôi, ta đã nghĩ ngươi muốn chống trả thế nào, hóa ra chỉ là tự hại mình thôi sao? Nghe thật đáng buồn cho một kẻ như ngươi! Thật không thể tin được rằng một tên yếu đuối lại dám đứng trước ta."
Murad im lặng một hồi, làm Veera cảm thấy hứng thú, như thể ả đang mong chờ màn trình diễn cuối cùng của một kẻ sắp chết. Nhưng bất ngờ, Murad bỗng cười thành tiếng, khó khăn đứng dậy.
"Ngươi nghĩ ta muốn đánh ngươi sao?"
"Chứ không phải ngươi tính đem ta đi chết cùng đấy chứ.." Veera nhích mép, lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Gương mặt ả ánh lên sự khoái trá, như thể niềm vui duy nhất của ả là thấy kẻ khác đau khổ.
"Cái đó không dùng cho ngươi đâu.." Murad nhún vai, vẻ mặt bình thản.
Lúc này, Veera mới nhận ra sự khác thường. Ả ngay lập tức nhìn ra phía sau lưng Murad, nhận ra cả đoàn quân của Bạch Long Đoàn đã bốc hơi. Murad đã dùng Andura xé toạc kết giới của ả.
Gương mặt ả méo mó, hai hàm răng đanh lại, tức giận nhìn Murad. Nhưng sau đó, ả thu lại vẻ đó, quay về dáng vẻ ban đầu, mỉm cười với cái vẻ đầy tự mãn và mỉa mai:
"Ngươi quên mục đích của ta là ngươi sao? Cho dù đám côn trùng đó chạy được thì làm sao? Miễn ngươi còn ở đây, chẳng sao cả... Thật không hiểu nổi tại sao ta lại dành thời gian cho một kẻ yếu ớt như ngươi. Để cho vui chăng?"
Murad rất điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng rút ra từ trong áo một con nhộng nhỏ, đưa qua lại trước mặt Veera, hỏi:
"Ngươi biết đây là cái gì không?"
Veera cảm thấy không ổn, ánh mắt ả bỗng chốc trở nên cảnh giác. Ả từng nghe qua về việc con người phát triển Ma Pháp dạng nén, nhưng một thứ ma pháp công kích tấn công ả ta thì có thể làm được gì chứ.
"Là ma pháp nén sao? Ngươi nghĩ mình sẽ thắng ta bằng thứ đó à?" Ả cười khẩy, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ.
"Nhưng nếu ngươi muốn chết, thì ta không ngăn cản đâu. Thật là buồn cười khi thấy một tên ngu ngốc như ngươi tự làm hại bản thân."
"Không..." Murad ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh.
"Là dịch chuyển, con ngu à!"
Murad kéo cái mặt nạ xuống, ném viên nhộng vào miệng, cắn nát. Nụ cười của anh tràn đầy sảng khoái khi nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Veera.
Veera ngay lập tức dùng ma pháp để tấn công Murad, nhưng đã quá muộn. Chỉ thấy Murad giơ hai ngón giữa lên trước mặt Veera rồi biến mất ngay lập tức, để lại một khoảng không trống trải.
Mặt ả ta trở nên đen xì, ả chưa bao giờ cảm thấy mình bị xoay mòng mòng như vậy. Sự tức giận dâng trào, ả gầm lên, tiếng gào thét của ả vang vọng khắp nơi như một cơn bão.
"Ngươi sẽ phải trả giá cho sự xem thường này, Murad! Ngươi dám nghĩ mình có thể trốn chạy khỏi ta sao? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần một chút mánh khóe là có thể thoát khỏi tay ta à? Thật nực cười!"
Veera không thể chịu nổi nữa, ả cảm thấy lòng hận thù và chua chát như một vết thương chưa lành. Ả thề rằng sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng. Nhưng giờ đây, kẻ thù mà ả đã xem thường đã có thể tự do hành động, và điều đó khiến ả cảm thấy bị sỉ nhục. Trước tất cả thuộc hạ của mình Veera chưa bao giờ nhục nhã hơn thế.
"Ngươi sẽ không thoát dễ dàng như vậy đâu, Murad!" Veera gầm gừ, quyết tâm không buông tha cho anh, lòng ả tràn ngập sự tàn bạo và ham muốn trả thù.
Ả ngay lập tức hét lên một tiếng đầy sự phẫn nộ. Thứ ma lực của ả ta toả ra lúc này thật mới đáng sợ làm sao. Sự phát tiết điên cuồng này đủ biết hôm nay ả ta phẫn nộ ra sao.
"Ta phải san phẳng toàn bộ Norman, toàn bộ!"
"Tất cả quay về.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro