
Chương 3 - Mồi câu đầu tiên
Buổi tối thứ Sáu, Bangkok như khoác lên mình một lớp áo khác. Đèn đường vàng ấm, tiếng nhạc điện tử tràn ra từ những quán bar ở Thonglor, và mùi nước hoa đắt tiền lẫn với mùi khói thuốc trong không khí. Boom bước ra khỏi chiếc xe Ferrari 812 đen bóng, bộ suit màu rượu vang ôm sát cơ thể, tóc vuốt ngược, từng bước chân như thể anh đang catwalk ngay trên vỉa hè.
Đây là buổi tiệc ra mắt một thương hiệu nước hoa cao cấp mà anh được mời làm gương mặt đại diện. Khách mời là giới nghệ sĩ, nhà thiết kế, doanh nhân — và tất nhiên, paparazzi núp ở mọi góc.
P’Tham vừa tiễn anh vào cửa, vừa thì thầm:
— Cẩn thận cái chân, đừng quên…
— Tham à. – Boom cắt ngang, khẽ cười. – Đêm nay, tôi chỉ quên một thứ thôi.
— Gì?
— Giữ khoảng cách.
_
Bên trong, ánh đèn vàng dịu bao trùm căn phòng, bàn tròn trải khăn satin trắng, ly champagne lấp lánh. Boom chào vài gương mặt quen, trả lời vài câu hỏi xã giao. Nhưng đôi mắt anh liên tục hướng về cánh cửa, như đang đợi ai đó.
Và rồi, anh thấy.
Aou bước vào, không áo blouse, không dáng vẻ bác sĩ nghiêm nghị. Hôm nay hắn mặc sơ mi trắng bỏ cúc cổ, quần tây xám, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Hắn đi cùng một người đàn ông khác — dáng cao, vest navy, đeo kính cận, nụ cười hiền.
Boom nheo mắt. Đây chắc hẳn là bác sĩ Min, đồng nghiệp mà anh vừa nghe y tá nhắc sáng nay.
Không mất nhiều thời gian, Boom tiến lại.
— Bác sĩ… Aou? – Giọng anh nhấn mạnh tên, như thử phản ứng.
Aou hơi khựng lại, ánh mắt thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng bình thản.
— Anh… làm gì ở đây?
— Tôi là gương mặt đại diện thương hiệu này. – Boom mỉm cười. – Còn anh?
— Khách mời. – Aou đáp ngắn. Min đứng bên cạnh khẽ gật đầu chào Boom.
— Giới thiệu đi chứ. – Boom quay sang Min, nụ cười như tia nắng. – Tôi là Boom.
— Min. – Người kia đáp, ánh mắt hơi bối rối trước khí chất quá mạnh của Boom.
Boom khẽ nhích lại gần Aou, đủ để vai hai người gần chạm.
— Tôi không nghĩ anh hay đến nơi đông người thế này.
— Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp bệnh nhân ở đây. – Aou đáp, mắt vẫn nhìn thẳng.
— May cho anh, hôm nay tôi không bị đau chân. – Boom nghiêng đầu, nụ cười lười biếng.
Min lịch sự rời đi để lấy thêm rượu, để lại khoảng trống giữa Boom và Aou. Boom tận dụng ngay:
— Chúng ta nên chụp chung một tấm.
— Tôi không quen…
— Tôi biết. – Boom đưa điện thoại cho một nhiếp ảnh gia gần đó, kéo Aou lại sát bên. Cánh tay anh vòng qua eo Aou, giữ chặt hơn mức cần thiết cho một bức ảnh “xã giao”.
Flash lóe. Boom cảm nhận được Aou hơi cứng người, nhưng không né tránh.
— Đẹp đấy. – Boom thì thầm bên tai. – Tôi sẽ gửi cho anh… nếu anh cho tôi số.
Aou nhìn anh, không nói gì, nhưng nhận điện thoại và bấm vài nút. Khi trả lại, chỉ một từ ngắn gọn:
— Giữ gìn.
Boom bật cười.
— Tôi không giỏi giữ gìn đâu, bác sĩ. Nhưng tôi giỏi giữ người.
_
Gần nửa đêm, bữa tiệc vẫn ồn ào. Boom ngồi ở quầy bar, nhấp champagne. Điện thoại rung — tin nhắn từ số mới: “Ngày mai, 10h sáng, phòng khám. Không trễ.”
Không “xin chào”, không “tạm biệt”. Chỉ một mệnh lệnh ngắn.
Boom đặt ly xuống, môi khẽ cong. Mồi câu đã thả. Con cá kia… xem chừng đã chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro