CHƯƠNG 8: TẬP LUYỆN 2
Buổi sáng sớm, Selene thức dậy với cơ thể mệt mỏi, dù chỉ là một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Nhưng hôm nay, cảm giác trong cô nặng nề hơn bao giờ hết. Cơn mệt mỏi không chỉ vì cường độ huấn luyện khủng khiếp, mà còn vì một giấc mơ lặp lại không ngừng trong những đêm qua.
Cô chớp mắt, cố gắng gạt bỏ cảm giác lạ lẫm trong lòng, nhưng chẳng thể nào xua đi được cái bóng của nó. Giấc mơ ấy quá chân thật, đến mức nó giống như một ký ức đã từng xảy ra. Một cảnh tượng khiến cô không thể thở nổi, như thể cô đang chạy trốn khỏi một điều gì đó vô hình, nhưng cực kỳ nguy hiểm. Và trong giấc mơ đó, cô cảm nhận rõ ràng rằng mọi hành động của mình đều bị giám sát, mọi quyết định đều phải hoàn hảo. "Nếu không hoàn hảo, tôi sẽ thất bại." Câu nói ấy, thấm vào tận xương tủy, tựa như một niềm tin không thể tách rời. Đó là áp lực vô hình mà cô không thể thoát khỏi.
Cảm giác nặng nề này luôn ám ảnh cô suốt những buổi sáng, khiến cô phải đấu tranh với chính bản thân mình trước khi bắt đầu một ngày huấn luyện. Dù luôn cố gắng làm mọi thứ thật hoàn hảo, đôi khi, ngay cả khi cô đạt được thành tích tốt, cảm giác trống rỗng trong lòng vẫn không thể lấp đầy. "Nếu không làm tốt, nếu không hoàn hảo, liệu cha có còn coi trọng mình nữa không?"
Cô kéo mình ra khỏi giường, đôi chân nặng trĩu như không muốn nhấc lên. Bao năm chung sống với Erwin, cô chưa bao giờ hiểu rõ hết con người của ông, nhưng cô biết chắc rằng không lý nào ông lại nhận nuôi một đứa trẻ bình thường như cô. "Chắc hẳn cậu phải đặc biệt mới được nhận nuôi..." Câu nói của Mikasa vào ngày đầu tiên khóa huấn luyện lại vang lên trong đầu cô, khiến cô khựng lại. "Nhưng nếu mình không đặc biệt thì sao?" Một suy nghĩ nhỏ bé, nhưng cũng đủ khiến tâm trí cô trở nên căng thẳng. Tất cả những gì cô làm, tất cả những nỗ lực, đều là để không bị bỏ lại phía sau, để không bị coi là yếu đuối. Trong suốt quá trình huấn luyện, cô không thể cho phép mình yếu đuối, dù chỉ một chút.
Đột nhiên, một cơn đau nhói ở ngực khiến Selene bất giác túm lấy lồng ngực, thở hổn hển. Cái cảm giác này quá quen thuộc, giống hệt như trong giấc mơ đó. Cô nhắm chặt đôi mắt, chịu đựng cơn đau đang dâng lên. "Sao chỉ có 9 điểm vậy? Tại sao mày lại sai một câu dễ như vậy? Nếu mày làm đúng thì được điểm 10 rồi!" Giọng nói ấy lại quay lại trong đầu cô, dồn ép, trách móc. "Hửm? Đứng thứ 5!? Đồ vô dụng!!!" Chết tiệt! Tha cho tao đi. Cô khẽ nhíu mày, nhưng không thể xua đi tiếng nói ấy.
Bất chợt, giọng nói của Jean vang lên, khiến Selene bừng tỉnh. "Ôi! Bị sao vậy?" Jean hỏi với vẻ mặt lo lắng, trong khi Marco cũng vội vã đến bên cạnh, đỡ cô dậy.
"Se... Selene phải không? Cậu không khỏe hả?" Marco hỏi, ánh mắt anh đầy sự lo lắng.
"Mình không sao... chỉ là hôm qua ngủ không được ngon thôi." Selene mỉm cười yếu ớt, cố gắng che giấu sự mệt mỏi trên gương mặt.
Jean lườm qua, nói giọng thẳng thừng như mọi khi. "Nhanh cái chân đi, ra ngoài tập hợp kìa." Anh nói rồi quay người chạy ra ngoài.
"Mình đi cùng cậu nhé, Selene." Marco vui vẻ đề nghị, cố gắng làm cô bớt căng thẳng.
"Cảm ơn cậu..." Selene mỉm cười nhẹ, dù trong lòng cô vẫn còn một phần lo lắng không thể dứt ra.
Cô cố gắng bước đi, nhưng mỗi bước chân lại nặng nề thêm. Mặc dù Marco và Jean đang đi cùng, nhưng cảm giác cô đơn trong lòng vẫn không thể xóa nhòa. Giống như một cái bóng luôn đeo bám, không buông tha, dù cô có cố gắng như thế nào.
Selene bước ra ngoài, cảm giác nặng nề vẫn đeo bám, như một cái bóng không thể xua đi. Dù Marco và Jean đang ở bên cạnh, câu chuyện của họ không thể làm cô vơi đi cảm giác cô đơn và nỗi lo lắng đang dâng lên. Cô cố gắng đi nhanh, nhưng chân như dính chặt xuống đất, mỗi bước đi đều cảm thấy như nặng thêm.
---
Buổi sáng bắt đầu với không khí căng thẳng như mọi khi. Sau những bài luyện tập thể lực, tân binh được chia thành các cặp đấu để luyện kỹ năng cận chiến và chiến đấu tay đôi. Các đối thủ hôm nay không phải là Titan mà là chính những đồng đội của họ, những người mà mỗi ngày đều cùng chiến đấu, cùng luyện tập dưới một mái nhà.
Selene đứng trong hàng, tay nắm chặt lại, mắt dõi theo từng cặp đấu đang diễn ra. Trong đầu cô, một suy nghĩ không ngừng quay lại: "Làm tốt, làm hoàn hảo, đừng để họ thấy mình yếu đuối." Nhưng điều đó chẳng dễ dàng chút nào, đặc biệt là khi tâm trạng cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những cơn ám ảnh trong giấc mơ.
"Em sẽ đấu với Marco." Thầy Keith chỉ vào Selene và Marco, cả hai là một trong những tân binh khá điềm tĩnh và ít khi gây chú ý. Tuy không có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như Mikasa hay Reiner, nhưng Marco lại luôn ghi điểm bởi sự khéo léo và thông minh trong các tình huống chiến đấu.
Selene gật đầu, cảm giác trong lòng hơi lo lắng. Cô biết rằng Marco không phải là một đối thủ dễ dàng, nhưng ít nhất anh ta không mạnh như Mikasa, và có thể cô sẽ có cơ hội thể hiện bản thân.
"Cậu đã chuẩn bị chưa, Selene?" Marco hỏi với một nụ cười nhẹ nhàng. Anh ấy luôn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng Selene nhận ra trong ánh mắt anh một sự tập trung rõ rệt.
"Sẵn sàng." Selene đáp, đôi mắt trở nên sắc bén hơn, tay siết chặt. Cô sẽ phải dùng nó để mô phỏng một trận chiến thực sự, trong đó mục tiêu là hạ gục đối phương và cướp lấy vũ khí của họ.
Khi thầy Keith hô lệnh bắt đầu, Marco nhanh chóng lao về phía Selene. Anh ta không giống như Mikasa, không tấn công bằng sức mạnh áp đảo, mà thay vào đó là những cú đòn nhanh, chính xác, đánh vào những điểm yếu trong tư thế của đối thủ.
Selene tránh đòn một cách nhanh chóng, nhưng không có thời gian để thở. Marco lại vung dao về phía cô. Cô vội vàng né, nhưng ngay khi cô lùi lại, Marco đã tiếp cận và cố gắng chiếm ưu thế. Anh ta dùng dao gỗ để giả vờ tấn công vào vai cô, trong khi tay còn lại cố gắng giữ thăng bằng để không bị vồ lấy.
Selene cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không thể để bản thân bị khuất phục. "Tập trung nào, sơ hở... bên trái!" Cô tự nhủ, tập trung vào phản xạ của mình. Một suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu: "Lần này mình phải ra đòn trước."
Cô bất ngờ di chuyển, dùng tay gạt vũ khí của Marco sang một bên, rồi ngay lập tức áp sát. Từ đó, cô lợi dụng khoảng cách gần để khéo léo xoay người, tấn công vào cổ tay của Marco, khiến anh bị mất thế và dao găm rơi xuống đất.
"Hả?" Marco kinh ngạc khi bị đánh mất vũ khí. Nhưng không kịp phản ứng lại, Selene nhanh chóng cúi xuống, nhặt dao lên và giữ nó trong tay, hướng mũi dao về phía anh, khiến Marco phải dừng lại, thở dốc.
"Có phải là sáng nay cậu không khỏe thật không, Selene?" Marco mỉm cười, dù rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại nhịp thở.
Selene đứng vững, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi không để Marco dễ dàng qua mặt mình. Tuy mệt mỏi và tim đập mạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy tự hào khi mình đã chiến thắng trong trận đấu này.
Selene thở ra một hơi, đưa tay kéo Marco dậy, trong lòng cảm thấy có chút yên bình, mặc dù áp lực vẫn đè nặng. "Cậu dạy mình chiêu vồ chuột lúc nãy nha"
Thầy Keith gật đầu nhìn cô, nhưng không nói gì thêm. Ông chỉ ra hiệu cho cả nhóm tiếp tục luyện tập.
Trong khi Selene đang cố gắng ổn định lại nhịp thở sau trận đấu căng thẳng với Marco, một tiếng động mạnh đột ngột vang lên từ phía sau. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy một sức nặng đè lên người. Eren, với vẻ mặt lo lắng, đã ngã sầm vào cô.
"Cậu có sao không?" Eren hét lên, giọng đầy lo lắng khi cơ thể anh đè lên Selene.
Mọi người xung quanh giật mình và ngay lập tức chạy đến. Jean và Marco vội vàng lao đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi lo lắng. Eren lúng túng, không kịp nhận ra rằng mình đã đè lên ai.
"Eren, mày đè lên Selene rồi kìa!" Jean nhanh chóng lên tiếng, gương mặt anh đầy lo âu.
"Cậu ấy không sao chứ?" Marco hỏi, lo lắng nhìn về phía Selene.
Selene khó khăn ngẩng đầu lên, cảm nhận cơ thể bị đè nặng dưới sức ép của Eren. Cô cố gắng điều chỉnh lại cơ thể, nhưng dường như không thể tự đứng dậy nổi. Mọi cơ bắp trên người cô như bị tê liệt.
"Không sao đâu... chỉ là... bị đè hơi nặng một chút." Cô cố gắng nở nụ cười mệt mỏi, dù trong lòng cảm thấy đau đớn và khó chịu từ áp lực. Cô đưa tay đẩy Eren ra, nhưng anh vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống.
"Eren, mày đang đè lên Selene đấy!" Jean lại phải nhắc nhở một lần nữa, giọng anh sắc bén, cố gắng kéo Eren ra khỏi người cô.
Lúc này, Eren mới nhận ra mình đã làm gì. Anh vội vã đứng dậy, kéo tay Selene lên. "Xin lỗi! Mình bất cẩn quá."
Selene đứng dậy, xoa nhẹ lên ngực, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Không sao đâu." Cô lặng lẽ nhìn anh một chút, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bực bội khó tả. "Mà... cậu làm gì mà bay tới đây dữ vậy?" Cô hỏi.
"Mình bị ném đấy." Eren trả lời với vẻ mặt nhếch môi.
Ngay khi đó, một bóng dáng bước ra từ đám đông. Là Annie.
"Có sao không, Selene?" Annie hỏi, giọng lạnh lùng như thường lệ, nhưng đôi mắt cô lộ vẻ lo lắng. Cô tiến đến gần, đứng bên cạnh Selene, như thể đang bảo vệ cô khỏi sự hỗn loạn.
"À, mình ổn." Selene đáp, nhưng giọng cô có chút căng thẳng. Câu hỏi quan tâm của Annie khiến cô cảm thấy một sự lạnh sống lưng lạ lùng.
"Eren, giờ tôi đi được chưa?" Annie quay sang Eren hỏi.
"Ờ... Tùy cậu..." Eren ngập ngừng đáp, rồi Annie quay người và rời khỏi sân tập.
Selene nhìn theo bóng dáng của Annie rồi quay sang Eren, thắc mắc: "Hể? Cậu ấy trốn tập à?"
"Ừ, vì buổi tập này không có tính điểm, nên cậu ấy đi đâu đó ai mà biết được. Nhưng mình thích tập với cậu ấy. Nhờ vậy mà mình học được vài chiêu của cậu ấy đấy." Eren nói, ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ.
"Nhưng mà tập cái này để làm gì nhỉ? Nó đâu có tác dụng với Titan đâu chứ?" Selene thắc mắc, nhìn Eren với vẻ không hiểu.
"Vì kẻ thù của chúng ta không chỉ có Titan đâu, mình nghe Annie nói thế." Eren giải thích.
Câu nói này... hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi.
"Hai cô cậu kia, đừng đứng đó tán gẫu nữa. Lo mà luyện tập đi!" Thầy Keith quát lớn, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Eren và Selene.
"R... RÕ!" Cả hai giật mình, đồng thanh đáp lại.
---
Buổi chiều, sau khi kết thúc buổi huấn luyện cận chiến, mọi người tập trung vào lớp học lý thuyết về Titan. Mỗi người đều cảm nhận rõ sự mệt mỏi từ buổi tập sáng, nhưng khi bước vào lớp, không ai dám tỏ ra lơ là. Bởi đây là một môn học quan trọng, giúp họ trang bị kiến thức để đối phó với kẻ thù nguy hiểm mà họ sẽ phải đối mặt mỗi ngày.
Selene ngồi xuống bàn, thở dài một hơi. Mặc dù không cảm thấy quá mệt mỏi như buổi sáng, nhưng cô vẫn không thể dứt bỏ cảm giác nặng nề trong lòng. Giờ học hôm nay về Titan, một trong những chủ đề cô đã nghe đi nghe lại vô số lần, nhưng vẫn không thể thấu hiểu hết được. Thấy họ đều đang chăm chú nhìn lên bảng, cố gắng tiếp thu từng từ thầy Keith giảng.
Thầy Keith, người đã trải qua rất nhiều trận chiến với Titan, đứng trên bục giảng với thái độ nghiêm túc. Ông đã nhiều lần nhấn mạnh sự quan trọng của việc hiểu rõ về kẻ thù, bởi chỉ khi hiểu được nó, họ mới có thể chiến đấu hiệu quả.
"Titan là gì? Titan không giống bất kỳ loài sinh vật nào mà nhân loại từng biết đến. Chúng không ăn để sinh tồn, không săn mồi vì nhu cầu dinh dưỡng. Titan tồn tại chỉ với một mục đích duy nhất: săn lùng và tiêu diệt con người."
Tiếng giảng bài trầm ấm nhưng nghiêm nghị vang lên trong căn phòng học chật kín các tân binh, không khí nặng nề bao trùm. Đưa ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua những gương mặt trẻ tuổi, ánh mắt ấy như muốn khắc ghi từng lời ông nói vào tâm trí họ.
"Cấu tạo cơ thể của chúng là một bí ẩn. Chúng không có bộ phận sinh dục, nên thật khó để biết chúng sinh sản như thế nào. Phần lớn mang hình dạng đàn ông, và nhiệt độ cơ thể cao bất thường. Khó hiểu nhất là, Titan không cần thức ăn để sống. Nhiều con Titan đã lang thang hàng thế kỷ mà không có bất kỳ nguồn dinh dưỡng nào, vậy mà chúng vẫn hoạt động bình thường. Điều đó chứng minh rằng chúng không ăn thịt người để tồn tại. Chúng giết người chỉ để thỏa mãn một bản năng kỳ lạ nào đó."
Cả lớp im lặng như tờ, chỉ có tiếng bút viết lạch cạch. Một tân binh ở hàng ghế sau khẽ nuốt nước bọt, bàn tay run rẩy trên tờ giấy ghi chép.
Thầy Keith tiếp tục, giọng nói trở nên đanh thép:
"Nhưng điều khiến Titan trở thành kẻ thù đáng sợ nhất không phải là sự tàn bạo của chúng, mà là khả năng tái tạo. Chúng có thể phục hồi mọi bộ phận bị phá hủy chỉ trong vài phút, ngoại trừ một nơi: phần gáy."
Ông giơ tay chỉ vào tấm bảng vẽ sơ đồ Titan treo phía sau, nơi điểm yếu chí mạng được đánh dấu rõ ràng.
"Phần gáy là điểm duy nhất khiến chúng chết ngày mà không tái tạo. Nhiệm vụ của các em là tiếp cận nó và tung ra một đòn kết liễu chính xác."
Ông dừng lại một chút, để những lời mình thấm sâu vào tâm trí từng người.
"Hãy nhớ kỹ. Để giết một con Titan, cần sự phối hợp, kỷ luật, và không được phép dao động. Nếu các em thất bại, kết cục tiếp đó là bị nuốt chửng."
Thầy Keith bước xuống, đôi giày quân sự nặng nề gõ xuống sàn, âm thanh như nhịp đập của sự căng thẳng đang dâng lên.
"Hãy khắc ghi điều này: trên chiến trường, sự sợ hãi giết chết con người còn nhanh hơn bất kỳ con Titan nào."
Bài giảng kéo dài hơn một giờ đồng hồ, nhưng không ai cảm thấy chán nản. Mỗi học viên đều thấm thía những lời thầy Keith truyền đạt. Cả lớp đều biết rằng những kiến thức này không chỉ là lý thuyết suông, mà là nền tảng để họ sinh tồn khi đối mặt với Titan.
Khi lớp học kết thúc, Selene đứng dậy, vươn vai một cái. Mặc dù đầu óc còn hơi mơ màng, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy quyết tâm mới. Những lời giảng của thầy Keith như khắc sâu vào tâm trí cô, nhắc nhở rằng kẻ thù không bao giờ dễ dàng, và bản thân họ phải luôn sẵn sàng. Selene biết rõ hơn ai hết rằng sự chủ quan là thứ xa xỉ mà cô không được phép có.
Marco bước đến gần, đôi mắt anh ánh lên vẻ quan tâm. "Cậu thấy sao? Lớp học này có vẻ hơi nặng nhỉ?"
Selene mỉm cười nhẹ, dù nụ cười có phần gượng gạo. "Mình ổn. Nhưng những gì thầy Keith nói... mình nghĩ chúng ta không thể lơ là được nữa. Titan không phải là thứ có thể đối đầu bằng may mắn."
Eren đứng gần đó, nghe thấy vậy thì gật đầu đồng tình. "Đúng vậy. Không chỉ Titan. À, mình có quên gì không nhỉ?"
Selene liếc nhìn hai người họ, ánh mắt cô dần dịu đi. Dù mỗi người đều có lý do riêng để chiến đấu "Tập luyện chưa bao giờ là đủ." Selene nghĩ thầm. "Mình phải mạnh mẽ hơn."
Eren bỗng quay sang Armin, phá tan bầu không khí im lặng. "Này, Armin, ngày mai chúng ta học gì thế? Mình quên mất rồi."
Armin lấy từ trong túi ra cuốn sổ ghi chép nhỏ, lật vài trang rồi trả lời. "Hình như là kỹ năng chiến thuật làm việc nhóm và huấn luyện tinh thần."
"Hả? Chiến thuật làm việc nhóm thì nghe còn hợp lý. Nhưng huấn luyện tinh thần là cái gì?" Selene hỏi, ánh mắt có chút lo lắng.
Jean, đang đứng gần đó, bật cười khẩy. "Đừng nói là họ sẽ ném chúng ta vào một khu rừng nào đó giữa đêm để thử thách nha. Selene, cậu sợ ma hả? Mặt cậu xanh lè xanh lét rồi kìa!"
Selene nhanh chóng phản bác, giọng đầy vẻ tự ái. "Không hề! Ai sợ ma chứ!"
Marco bước đến, nở một nụ cười hiền lành nhưng ánh mắt lại đầy sự quan sát. "Mình nghĩ không phải cậu sợ ma. Mà có lẽ... cậu dễ bị căng thẳng đúng không?"
Câu nói của Marco khiến Selene khựng lại, như thể bị đánh trúng tim đen. Marco tiếp tục, vẻ mặt chân thành. "Sáng nay, mình có thấy cậu dựa tường một mình, trông cậu như đang cố lấy lại bình tĩnh. Và khi đấu với mình, mình cảm giác cậu đang chịu một áp lực lớn. Trong trận đó, đáng ra mình phải là người sợ cậu mới đúng. Nhưng cậu... nhìn căng thẳng lắm."
Selene cười gượng, cố gắng đánh trống lảng. "Hở? Sao cậu phải sợ mình chứ? Lúc đó trông mình đáng sợ lắm hả?"
Eren chen ngang, vẻ mặt hồn nhiên. "Có đâu, nhưng cậu mạnh mà. Nhìn như cậu muốn giết cả Marco."
Marco gật đầu đồng tình. "Đúng vậy. Kỹ thuật cậu dùng hôm nay rất tốt, mình bị hạ đo ván luôn mà. Thực sự, mình thấy cậu mạnh hơn mình nhiều đấy. Nhưng này, đừng bắt ép bản thân quá. Chúng ta chỉ là tân binh thôi. Cứ từ từ học hỏi và cải thiện."
Selene lặng thinh, lòng chợt nhẹ nhõm hơn một chút. Cô mỉm cười, lần này là một nụ cười thật sự. "Cảm ơn các cậu. Mình sẽ cố gắng không tự làm khó bản thân nữa."
Jean nhún vai, nhưng trong ánh mắt có chút dịu lại. "Cậu cứ bình tĩnh đi, Selene. Mình không thích thừa nhận, nhưng cậu giỏi thật."
Armin nhìn cả nhóm, nhẹ nhàng nói. "Chúng ta đều là đồng đội mà. Cứ hỗ trợ nhau thôi. Cậu không cô độc đâu, Selene."
Selene nhìn quanh những người bạn của mình. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Dù mỗi người đều có tính cách khác biệt, nhưng họ đều đang sát cánh cùng cô, cùng đối mặt với những khó khăn không tưởng. Và với họ bên cạnh, cô cảm thấy mình không hề đơn độc trên hành trình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro